Ngài Fred! Tại Sao Là Em

Chương 207: 207: Mạc Chính Thiên Tôi Không Trách Gì Anh Cả





Tiểu Trì được đưa về phòng bệnh bình thường, tuy vẫn còn chưa tỉnh lại nhưng đã thoát khỏi vòng nguy hiểm, anh ta coi như đã đi một vòng quỹ môn quan.

Mạng không hề nhỏ đâu.
Đan Đan ghé thăm Tiểu Trì một lúc, nhìn đồng hồ, chín giờ sáng.

Đang tính rời khỏi phòng bệnh thì cửa có ai đó mở ra, là Trương Ý Nhi, bên cạnh còn có Lê Thoát.
Hơi ngạc nhiên vì sự xuất hiện của hai người, Đan Đan liếc Lê Thoát hai giây gật đầu chào hỏi mới chuyển sang cô nàng còn quấn băng trắng trên trán: “Ngài Fred để cô đi đi lại lại sao?” Hai ba hôm nay ngài ấy hận không thể dính Trương Ý Nhi 24/24, hiện tại lại thả cô đi dạo đúng là khó tin.
Trương Ý Nhi cười rồi tự tin nói: “Tôi dùng mỹ nhân kế là anh ấy chịu thua liền.”
Cũng có lý lắm, Đan Đan hơi giật mi mắt, cũng không định nán lại nữa.

“Vậy tôi đi trước.”
Trương Ý Nhi gật đầu, cô kéo Lê Thoát đến xem Tiểu Trì đang nhắm nghiền mắt nằm yên trên giường bệnh.
Lê Thoát vuốt cằm từ trên cao nhìn xuống anh ta, cảm thán: “Trước đây mỗi lần thấy anh ta đều là bộ dạng mạnh mẽ, người tràn đầy sức mạnh hồng hoang, giờ lại yếu đuối không có chút ý thức.


Thật không nhìn nổi.”
Chẳng rõ anh chàng này là đến thăm bệnh hay mỉa mai người ta.
Lê Thoát rảnh rỗi đi gọt trái cây, dù sao Trương Ý Nhi cũng là bệnh nhân.

Đang gọt vỏ táo thì nhớ tới một người, anh ta nói: “Hôm qua tôi tình cờ gặp Lạc Quý Nhân.”
“Quý Nhân?” Tình hình Lạc gia dạo gần đây hỗn loạn, Lạc Hồ Vận thì không nói, vốn dĩ mọi người đều cho rằng hắn ta không còn tồn tại, nhưng Lạc Hồ Ưng chính là đầu rắn, hiện tại y vẫn đang bị tạm giam chờ xét xử, Lạc Quý Nhân với Lạc Hồ Nhuận chắc chắn bận đến xù đầu bù óc.
Đưa cho Trương Ý Nhi một miếng táo, anh ta cũng tự thưởng cho mình một miếng, vừa ăn vừa nói: “Trông tinh thần cô ấy không quá tệ nhưng đã suy sụp không ít.”
Cô gật đầu, thầm an tâm, chuyện cô gặp tai nạn chỉ có vài người biết, Lạc Quý Nhân đoán chừng chưa nắm được tin tức đâu, như vậy cũng tốt, thời điểm này cô ấy đã quá mệt mỏi rồi, bớt được chuyện gì thì hay chuyện đó.
“Chuyện của Lạc gia, anh giúp gì được không?”
Lê Thoát nuốt miếng táo cuối cùng, anh ta trầm tư, không biết là suy tính cái gì: “Tôi có thể xin ông nội thử hợp tác với Lạc gia.” Cổ phiếu của Lạc gia đúng là giảm xuống nhiều nhưng không đến nổi, chỉ cần Lạc Hồ Ưng chơi tốt trong phiên tòa sắp tới thì sẽ chẳng có vấn đề gì với Lạc gia.

Còn nếu y nhận phải kết cục xấu nhất thì… cũng còn nhóm bọn họ đây trợ giúp.
Trương Ý Nhi ừ, mấy hôm nay ăn táo quá nhiều, giờ ngửi mùi đã hơi ớn, thấy Lê Thoát lại nhét một miếng vào tay cô, cô nhăn mặt lắc đầu: “Không ăn nữa.” Không hiểu sao lúc này cô lại nghĩ đến Hoắc Thiệu Hoa: “A Thoát, cậu… đã buông bỏ được anh ta chưa?”
Tay cầm miếng táo của Lê Thoát chợt khựng giữa không trung, anh ta cụp mi, qua một lúc cũng không nghe anh ta nói gì tưởng rằng anh ta không muốn trả lời, Trương Ý Nhi cảm thấy bản thân đã chạm vào vết thương của người ta.

Định mở miệng bảo không cần thì Lê Thoát uể oải lên tiếng: “Đâu dễ như vậy.

Thà như tôi không yêu người đó.”
Đúng vậy, thà là đừng yêu, một khi đã vô ý mà rơi vào hố lửa tình yêu thì khó mà trốn thoát được.
Khi trở lại phòng bệnh của mình, Trương Ý Nhi không ngờ sẽ chạm mặt Mạc Chính Thiên trước cửa.
Cả hai ngẩn người nhìn đối phương vài giây, mày cô hơi chau lại, hỏi y: “Anh tìm tôi có chuyện gì sao?” Cô và Mạc Chính Thiên không thù không oán, liên quan đến Mạc Thiếu Thư cũng đã là quá khứ, cô lười phải tính toán với cô ta, hơn nữa cô sẽ không giận cá chém thớt, cô ta là cô ta, Mạc Chính Thiên là Mạc Chính Thiên.

Cô sẽ không đánh đồng hai anh em.
Nhận ra thái độ xa cách nhưng không có chút oán hận hay trách cứ gì từ cô, Mạc Chính Thiên há miệng lại không biết nên mở lời như thế nào.


Cuối cùng ánh mắt dừng tại băng gạt trên trán của cô, giọng hơi khàn khàn: “Em khỏe hơn chưa?”
Cô gật đầu, lướt qua y nhìn hai bạn hắc bạch phía sau, chỉ hai giây đã dời sang nơi khác.
“Có thể vào trong nói chuyện một lát không?” Mạc Chính Thiên hít sâu một hơi mới có thể đưa ra đề nghị này.
Trương Ý Nhi ngó Đan Đan, Đan Đan chột dạ cụp mắt nhìn sàn nhà.

Cô nhếch môi, thừa hiểu là cô ấy để Mạc Chính Thiên đến đây.
“Vào đi.” Cô không muốn dây dưa nhiều chuyện ngoài này, gật đầu với Mạc Chính Thiên rồi chủ động đi vào trước.
Sau khi đã ngồi yên trên giường, Đan Đan rót nước cho cả hai, cô ấy nhìn Mạc Chính Thiên rồi rời khỏi phòng.
“Được rồi, anh nói đi.” Trương Ý Nhi không muốn ở cùng một chỗ với y lâu, sợ Frederick Nhược Đông lại ghen bóng ghen gió, nguyên nhân khác là vì Mai An Yên là vợ của anh ta, vụ tai nạn lần này, dù cô tốt bụng đến đâu cũng cực kỳ căm phẫn, nhớ đến Tiểu Trì còn hôn mê chưa tỉnh, khuôn mặt cô càng lạnh lùng hơn.
Mạc Chính Thiên ho khan hai cái, nâng mắt rồi lại bị cái nhìn lạnh nhạt của cô làm cho cả người càng thêm sầu muộn.

“Mai An Yên là vợ tôi.” Y khó khăn cất giọng: “Nhưng cô ta đã làm hại em.

Tôi tuyệt đối không cứu cô ta, cô ta xứng đáng phải nhận trừng phạt, chết cũng không hết tội.

Tôi sẽ không cứu cô ta, em hiểu mà.”
Đúng vậy, cả cô và Frederick Nhược Đông đều biết chắc điều đó, cô nhìn y hơi không hiểu lắm: “Vậy hôm nay anh đến tìm tôi làm gì?”

“Chỉ muốn xem em có tốt không.” Thấy thân thể cô đã ổn, sắc mặt nhợt nhạt nhưng không quá tiều tụy, rốt cuộc y cũng gỡ được tảng đá đè nặng trên vai xuống.
Trương Ý Nhi chớp chớp mi mắt, Deri chợt vỗ cánh đi tới đứng bên cạnh giường, cặp mắt nó sắc nhọn găm chặt vào Mạc Chính Thiên.
Mạc Chính Thiên trợn mắt ngó con vật t0 lớn kia: “Của Frederick sao?”
Trương Ý Nhi ừ, cô nâng tay vuốt nhẹ cái đầu nhỏ của Deri: “Không sao đâu, anh ta không làm hại chị.”
Deri lắc lư đầu, cặp mắt nó vẫn nguy hiểm như vậy nhưng nó đã ngừng vỗ cánh, có điều kiên quyết muốn đứng cạnh cô bảo vệ.

Trương Ý Nhi mỉm cười dịu dàng với nó.
“Tôi không sao cả, Mạc thái tử có thể trở về rồi.” Dường như giữa hai người không có gì để nói nữa, tốt hơn hết là đuổi khéo y đi.
Mạc Chính Thiên làm sao không hiểu suy nghĩ của cô chứ, y nhìn cô vài giây đoạn gật đầu rồi đứng dậy: “Vậy em nghỉ ngơi đi, tôi không làm phiền nữa.”
Y lưu luyến nán lại ngắm cô thêm một chút mới xoay người rời đi, chỉ là bàn tay vừa chạm vào tay cầm cửa thì cô gái đằng sau chợt lên tiếng: “Mạc Chính Thiên, tôi không trách gì anh cả.

Dù là Mạc Thiếu Thư hay Mai An Yên… đều không liên quan gì đến anh.” Nói rồi cô nghiêng người, xoay lưng lại, muốn ngủ một giấc.
Mà người đàn ông ở cửa, bàn tay siết chặt lấy tay cầm, thân thể y cứng đờ một hồi lâu, mãi đến khi cặp bồ câu ghé thăm cúc ** vài tiếng, y mới trầm mặc rồi đẩy cửa..