Một đêm trong ngục giam có lẽ là khoảng thời gian cô đơn mà lạnh giá nhất trong cuộc đời Trương Ý Nhi.
Cô ước gì có thể nghe giọng của hắn, được hắn ôm rồi trấn an, dỗ dành tiếc rằng ngay chính trong mộng cũng không gặp được hắn, bởi vì cô thấy ác mộng.
Đó là cảnh tượng đông nghịt người, cô đứng giữa bia bắn, cả ngàn người vây quanh chỉ trỏ, chửi rủa, cô muốn rõ khuôn mặt từng kẻ đã cười đùa trên tổn thương của người khác nhưng chúng không có mặt, chỉ một màu trắng toác, không mắt không mũi không miệng, chúng chỉ phát ra thứ âm thanh của địa ngục từ đâu đó trên thân thể.
Cuối cùng đùng, Trương Ý Nhi hét lên tỉnh dậy.
Cô không biết hiện tại đã mấy giờ.
Dựa vào khung cửa bé tí phía trên, đoán chừng trời vẫn chưa sáng.
Cả người đầy mồ hôi, đến lúc này cô vẫn cảm thấy rùng mình về những gì hiển hiện trong ác mộng, nó như thể đang báo trước điều không tốt sắp xảy đến.
Đến 11 giờ trưa ngày hôm sau, Trương Ý Nhi đang mịt mờ lưng dựa vào tường đá không độ ấm, ánh mắt mệt mỏi nhìn từng tia sáng nơi cửa sổ nhỏ.
Một nữ cảnh sát mở khóa phòng giam, đến cả tiếng động đó cũng chẳng đả động tới cô gái đang chìm vào chốn hoang vu không ánh sáng.
“Tiểu thư Frederick, cô đã được bảo lãnh.” Cô ta đứng thẳng tắp trước cửa sắt, nhìn Trương Ý Nhi lên tiếng, giọng điệu đều đều không quá cung kính cũng không thất lễ, đúng chất của một nhân viên đang thi hành công vụ.
Lúc này Trương Ý Nhi mới trở về thực tại, cô đứng dậy nhưng vì từ hôm qua đến giờ không ăn gì dẫn đến váng đầu, thân thể lảo đảo suýt thì té.
Nữ cảnh sát rất “tốt bụng” nhanh chóng đỡ lấy tay cô.
“Cô đã được thả.”
Trương Ý Nhi đã tỉnh táo, cô nhíu mày thử hỏi: “Có manh mối mới sao?”
Nữ cảnh sát gật đầu nhưng không nói nhiều, đưa cô rời khỏi phòng giam.
Khoảnh khắc nhìn thấy bóng lưng hiên ngang, cao lớn cũng cô độc ấy, Trương Ý Nhi không còn khống chế được nữa, mọi cảm xúc suốt một ngày qua hoàn toàn bộc phát, cô ôm lấy mặt mình khóc nức nở.
Frederick Nhược Đông nghe tiếng bước chân đằng sau, thân thể phút chốc đông cứng, thậm chí hơi thở hắn cũng ngưng trọng.
Đến khi tiếng khóc thương tâm chạy thẳng vào trái tim hỗn loạn, tay hắn siết thành nắm đấm lao nhanh tới dùng sức ôm chặt thiếu nữ gầy gò vào lòng, lần đầu tiên hắn rơi nước mắt sau hơn mười năm.
Hắn ôm cô chặt như muốn khảm sâu người con gái ấy vào mình, bạc môi chạm vào vầng trán lấm tấm mồ hôi, giọng khàn đặc trấn án: “Ý Ý ngoan, anh về rồi.”
Những người tại sở cảnh sát có mặt tại đó chứng kiến người đàn ông tàn bạo trong mắt thế gian giờ phút này lại ôn nhu, khóc vì một người phụ nữ.
Hình ảnh ấy chính là “tình yêu”.
Không cần phải định nghĩa, không cần phải nói nhiều, tất thảy chỉ là một cái ôm, một cái ôm thôi thế nhưng lại khiến người ta ngưỡng mộ cũng khao khát.
Trương Ý Nhi cuối cùng cũng ở trong ngực người thương mà ngất xỉu.
Frederick Nhược Đông gần như ngừng thở, quai hàm hắn bạnh ra, bế bổng thiếu nữ lên, trước khi rời khỏi sở cảnh sát, hắn đảo mắt qua từng người đang đứng vây quanh, âm thanh lạnh lẽo vọng ra: “Nếu các người không lôi kẻ khốn đằng sau vụ này ra ánh sáng thì tôi sẽ san bằng cái đống đổ nát này.”
Còn chưa kịp ngưỡng mộ xong…
Cả đám cảnh sát run lên, mẹ nó, bọn họ thừa nhận trong nhiều năm hành nghề nhưng chưa gặp một người đàn ông nào ngạo mạn và mang khí chất của “Đấng” như Frederick Nhược Đông.
Vừa quyền uy cũng vừa đáng sợ.
Còn “cái đống đổ nát” trong lời tuyên bố mang tính cảnh cáo của hắn là gì thì đương nhiên bọn họ hiểu.
Chính là cái sở cảnh sát “xinh đẹp” trong mắt bọn họ đó.
Trương Ý Nhi bất tỉnh không phải chỉ vì đói mà còn do tinh thần bị kéo căng suốt cả đêm, sau khi gặp Frederick Nhược Đông, mọi lo lắng cũng lắng xuống và cô không cần phải giữ cho mình tỉnh táo nữa.
Dạo này hai người có vẻ thay phiên nhau đóng đô tại bệnh viện hơi nhiều.
Frederick Nhược Đông ngồi cạnh giường bệnh, hắn đang nói chuyện với Đan Đan và Lion.
Giọng điệu thấp hơn vài phần: “Kết quả khám nghiệm tử thi thế nào?”
Đan Đan nhìn cô gái nhỏ yên ắng ngủ mê man trên giường bệnh, lên tiếng: “Bị siết đến chết, hung khí xác định là dây chun buộc tóc, ngoài ra không tìm thấy vết thương chí mạng nào khác.”
“Bên phía Khánh Niên nói sao về nhà vệ sinh xảy ra vấn đề trong một bữa tiệc có tầm ảnh hưởng lớn như vậy?”
“Tay quản lý và cả nhân chứng đã chạy trốn, bên Lê gia đang ra sức tìm chúng.” Đan Đan nói.
Người đàn ông vuốt v e mu bàn tay người yêu, hắn cười khẩy một tiếng: “Đúng là chúng cố tình khiêu khích.”
“Sao ạ?” Đan Đan không hiểu lắm.
Frederick Nhược Đông nhàn nhạt liếc cô ấy: “Sơ hở nhiều như vậy, rõ ràng chúng không sợ bị bắt, hoặc là đã tìm được con tốt chết thay.” Dừng hai giây, hắn tiếp tục: “Nếu hung thủ là phụ nữ, chỉ với một dây chun buộc tóc khó mà gi3t chết cô ta trong thời gian ngắn, và cho dù siết chết được thì cũng phải xảy ra ẩu đả, tranh chấp, nhưng trên người cô ta lại không có vết thương nào lớn, ngoại trừ vết bầm nhẹ do Tiểu Ý gây ra tại vị trí dưới ngực cùng cái tát trên má trái, nhưng hai vết bầm đó chẳng khiến một người đau đớn đến mức bị đẩy vào tình thế không thể phản kháng được.
Quá vô lý.
Khi một kẻ bị dồn vào đường cùng, chúng sẽ có một lực chiến đấu lớn hơn bình thường nhiều lần.
Vậy thì… Tống Vô Ưu không phải chết vì ngạt thở mà vì nguyên do khác.
Và hung thủ có khả năng là đàn ông.” Hắn đảo qua Lion, hấc cằm ra lệnh: “Khám nghiệm tử thi lần nữa, tập trung vào não.”
Lion gật đầu: “Rõ.”
Lại giao cho Đan Đan nhiệm vụ: “Tìm cho ra toàn bộ ghi hình trong và ngoài Khánh Niên, kẻ nào có biểu hiện kỳ lạ đều mời về tra khảo, chúng không khai thì dùng hình.”
Đan Đan giỏi nhất là dùng hình, cô ấy hiểu đoạn gật đầu: “Đã rõ.”
“Đám cảnh sát và bác sĩ pháp y đúng là vô dụng, thật phí tiền nhà nước.” Trước khi Lion và Đan Đan sóng vai rời đi thì nghe Boss nhà mình đang nhíu mày tỏ vẻ cực kỳ chán ghét và khinh thường đám người thi hành công vụ kia.
Hai bạn trẻ nhìn nhau rồi im lặng cùng nghĩ từ khi nào ngài Fred đã đi lo cho ngân sách nước nhà rồi, hai bạn lại đồng thời nghĩ thôi lo đi làm chuyện của mình.
Nếu không cũng trở thành “vô dụng” trong mắt Boss đại nhân..