Nhận được kết quả từ Khai Tâm, chiếc Limousine gia tăng tốc độ, một đường hướng đến ngoại thành mà chạy.
Trên đường Trương Ý Nhi muốn báo với Lê Đàm Hoan nhưng chợt nhớ bản thân không có cách liên lạc với lão, đúng thật là…
Tại căn biệt thự nhỏ ở ngoại thành, Hoắc Thiệu Hoa mặt mày lạnh tanh ngồi trên xe lăn, Lê Thoát đứng bên cạnh hắn, bị hắn nắm chặt tay không cho anh ta rời khỏi mình.
Lê Thoát hiện tại chẳng còn hơi sức để tâm đến việc hắn nắm lấy tay mình, anh ta đang lo lắng cho tình cảnh lúc này, căng thẳng nhìn Dạ Huyền và thuộc hạ đứng sau y.
Lê Thoát không đoán được tại sao Dạ Huyền lại tìm ra nơi ở của Hoắc Thiệu Hoa, căn biệt thự này nằm sâu trong rừng rậm, rất khó tìm ra trừ khi có ai đó đã báo tin cho Dạ Huyền biết, vậy đó là ai, kẻ khốn nào đã phản bội Hoắc Thiệu Hoa.
Và rất nhanh Lê Thoát đã biết.
Hoắc Thiệu Hoa bắn ánh mắt lạnh căm vào Ngô Á, hắn cười lạnh, khàn giọng lên tiếng: “Ngô Á à… xem ra cô cũng muốn chấm dứt cuộc đời mình rồi.”
Ngô Á mím môi, cô ta đã dự trù chuyện này, Ám Dạ bao vây bất ngờ, Hoắc Thiệu Hoa chắc chắn không trở tay kịp vì cô ta đã phản bội hắn.
Thứ hắn dùng để uy hiếp cô ta… chỉ cần lúc này hắn chết thì tất cả sẽ đặt dấu chấm hết.
Vốn ban đầu cô ta chưa muốn phản bội hắn, vì chưa đến lúc chẳng qua Dạ Huyền ép cô ta vào đường cùng, cô ta không còn cách nào khác.
Thật ra Hoắc Thiệu Hoa không cho cô ta biết hắn đang ở đâu, một kẻ đa nghi như hắn làm sao có thể tin tưởng cô ta 100% được, chỉ là cô ta có chút may mắn mà thôi, cô ta từng biết đến căn biệt thự bí mật này trong một lần vô tình nghe được hắn và thuộc hạ bàn chuyện.
Cô ta không chắc, vậy mà khi cùng Dạ Huyền tìm đến đây, cô ta đã đoán chính xác rồi.
Vậy thì không còn gì phải sợ nữa, có Dạ Huyền, hắn sẽ không làm gì được cô ta.
Lúc này cô ta không nói tiếng nào, chỉ lạnh nhạt nhìn lại hắn.
Hoắc Thiệu Hoa vô ý thức siết lấy bàn tay ấm áp của thiếu niên, Lê Thoát giật mình nhìn xuống, mày anh ta nhăn lại, cúi đầu nói nhỏ bên tai hắn: “Tôi sẽ không để anh chết.”
Người đàn ông cứng đờ, hắn không biết rằng chính mình đã yêu thích cậu trai này từ lúc nào, có lẽ là ngay từ lần đầu chiếm hữu cậu, cũng có lẽ là từ ngày đầu tiên nhìn thấy cậu, bị sự kiên cường và ánh mắt u buồn của cậu thu hút.
Tình cảm cứ dần dần trưởng thành và đến lúc này, hắn biết mình thật sự đã yêu Lê Thoát.
Và hắn cũng hối hận khi đã kéo cậu vào cuộc đời không ánh sáng của mình.
Hắn biết đêm nay hắn sẽ không thoát được nữa, Dạ Huyền đã truy đuổi tới đây, tức là y đã muốn hắn phải chết.
Chỉ là trước khi chết hắn sẽ không để bất cứ kẻ nào làm tổn thương Lê Thoát và cũng không bỏ qua con khốn Ngô Á kia được sống thảnh thơi.
Hắn ra hiệu cho thuộc hạ th ân cận của mình, thuộc hạ hiểu.
“A Thoát.” Hắn gọi một cách ôn nhu.
Lê Thoát sửng sốt, trái tim anh ta đập thình thịch, nuốt khan rồi khom người ghé gần hắn lần nữa: “Sao vậy?”
“Cậu trở về trước đi.” Không đợi A Thoát đồng ý hay phản kháng, hắn nhìn thẳng Dạ Huyền trầm giọng: “Lê Thoát không liên quan, để cậu ấy rời khỏi đây.”
Dạ Huyền híp mắt đảo mắt qua cả hai, cuối cùng y nhếch môi gật đầu.
“Đi đi, A Thoát.” Hoắc Thiệu Hoa vừa dứt lời đã nghe Lê Thoát nghiến răng: “Tôi tuyệt đối không để anh một mình.”
Hoắc Thiệu Hoa mỉm cười, nụ cười của hắn mang sự bất lực, nuông chiều, yêu thương và… buông xuôi.
Hắn khẽ giọng: “Ghé gần đây.”
Lê Thoát đỏ mắt ngồi xuống, ngồi cạnh xe lăn, tay nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của hắn: “Anh sẽ không sao đâu, tin tôi.” Anh ta lên tiếng như đang trấn an cũng là khẳng định, ngầm thừa nhận rằng đối với Hoắc Thiệu Hoa, anh ta sớm đã động lòng.
Dạ Huyền không ngăn cản bọn họ kéo dài thời gian, y đứng đó ra hiệu thuộc hạ lên nòng súng, nhưng không hành động.
Hoắc Thiệu Hoa nghiêng mặt, hắn nhìn Lê Thoát thật chăm chú, rồi từ trong túi áo lấy ra một sợi dây chuyền, mặt dây chuyền cỏ bốn lá khảm đá lấp lánh, hắn đặt vào tay Lê Thoát: “Tặng cậu.” Lại như lời trăn trối cuối cùng, hắn nói: “Cuộc đời của tôi chưa có khi nào được thanh thản, cũng chưa bao giờ sở hữu thứ gọi là hạnh phúc, nhưng ít nhất tôi đã gặp được cậu.
Tôi từng nghĩ mình chỉ muốn chiếm hữu cậu, sau đó… tôi biết tôi thật sự yêu cậu.
Tôi không cần cậu phải yêu tôi, vì nếu như vậy, cậu sẽ đau khổ, mà tôi thì… không muốn cậu tổn thương.
Tranh đấu với Dạ Huyền suốt nhiều năm nay, đến hiện tại tôi thấy những năm đó đều vô nghĩa.
Đáng ra tôi đã chết từ lâu, nhưng Dạ Huyền lại năm lần bảy lượt tha cho tôi.
A Thoát… giữa tôi và Dạ Huyền buộc phải có kẻ chết, mà lúc này….” Khi Lê Thoát còn đang đỏ mắt lắng nghe từng lời hắn nói bỗng sau gáy truyền tới cơn đau nhói, sau đó anh ta chỉ kịp trợn mắt nhìn Hoắc Thiếu Hoa, hai giây sau rơi vào bất tỉnh nhân sự, và Lê Thoát đọc được khẩu hình miệng của hắn, hắn nói vài chữ cuối cùng với anh ta: “A Thoát, tôi yêu em.”
Dạ Huyền bàng hoàng khi chứng kiến chỉ trong vài giây Hoắc Thiệu Hoa đã đánh gục Lê Thoát, còn chưa kịp ra lệnh cho thuộc hạ thì đã thấy Hoắc Thiệu Hoa lên nòng súng chĩa vào đầu hắn, rồi Dạ Huyền nghe hắn cao giọng: “Dạ Huyền, tôi chấp nhận thua.” Dứt lời môi người đàn ông nhếch lên, cùng lúc một tiếng đùng vang khắp không trung chạy thẳng vào trái tim từng người.
Bàn tay Dạ Huyền siết chặt, y đứng yên, hai mắt vô hồn nhìn người đàn ông cả khuôn mặt đẫm máu ghé vào đầu thiếu niên bên cạnh, y cắn răng nhìn rõ hai bàn tay một trắng một ngăm vẫn đang siết lấy.
Thật ra… y chưa từng muốn Hoắc Thiệu Hoa chết.
Khi Trương Ý Nhi tìm ra được căn biệt thự sâu trong rừng thì mọi chuyện đã kết thúc.
Bọn họ chạy tới nhìn rõ cảnh tượng Hoắc Thiệu Hoa và Lê Thoát đang ghé đầu vào nhau, cảnh đó khiến con tim người ta tan nát vì nó quá bi thương..