Ngài Fred! Tại Sao Là Em

Chương 142: 142: Hoắc Hạ





Vị bác sĩ họ Hoắc đến kiểm tra tình hình sức khỏe của Trương Ý Nhi theo đúng lịch trình hằng ngày.
Trương Ý Nhi đang trò chuyện với hai chú bồ câu trắng thì bị tiếng mở cửa làm phiền, cô khựng lại, tập trung vào người vừa xuất hiện: “Chào bác sĩ Hoắc.” Cô thả giọng bình tĩnh.
Y thong dong đến gần cô, cặp mắt ẩn dưới tròng kính trong suốt hơi híp lại, gật nhẹ đầu: “Chào cô Frederick.” Đoạn y bắt đầu công việc kiểm tra.
Trương Ý Nhi không nói gì nữa, cả hai bọn họ hoàn toàn im lặng, trong căn phòng rơi vào sự tĩnh mịch đến đáng sợ.
“Anh quen biết bác sĩ Thương sao?” Cô bỗng phá vỡ bầu không khí kỳ lạ đang không ngừng dâng lên, nó đang nhắc nhở trong linh cảm vô hình về mối liên kết giữa cô và người đàn ông có thân phận không đơn giản này.
Âm thanh cô gái trong veo bất chợt dội đến, thế nhưng y không hề có chút ngạc nhiên, động tác trên tay vẫn lưu loát và liền mạch, hai giây sau y đáp: “Chỉ quen biết, tôi và ông ấy không thân.”
Hôm trước không có cơ hội tiếp xúc gần thế này, hiện tại đối diện với khuôn mặt đã được khẩu trang che đi toàn bộ, chỉ lộ ra đôi mắt với hàng mi đen dài.

Lạc Quý Nhân bảo rằng cảm thấy người đàn ông này có chút quen thuộc, hình như cô cũng đã cảm nhận được sự quen quen ấy thông qua đôi mắt sắc lạnh được chủ nhân ẩn giấu bằng vẻ nhu hòa.
Cho đến khi y cởi bỏ khẩu trang, còn rất tự nhiên ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường bệnh, lời nói mang ý như thật như đùa: “Xem ra cô Frederick rất có hứng thú với dung mạo của tôi.”
Hai mắt Trương Ý Nhi nheo lại, quả nhiên rất quen, sau khoảng chục giây một hình bóng trùng khớp với vị trước mắt ùa về não bộ, nuốt một ngụm nước miếng, có chút không xác định lắm: “Anh… là quản lý phòng y tế của Phong Khởi?”
Người nọ điềm nhiên gật đầu: “Là tôi - Hoắc Hạ.”
Hoắc Hạ?
Không thể tin được.
“Anh kiêm hai công việc một lúc sao?” Cô hỏi thêm.

Dù đã xác nhận thân phận của anh ta nhưng càng như vậy cô càng ngờ vực.


Tại sao đúng lúc y làm việc tại bệnh viện X như vậy? Dù biết bệnh viện này thuộc sở hữu của Frederick Nhược Đông cô vẫn không hoàn toàn yên tâm bởi hắn đang không ở đây.
Hoắc Hạ cười, nụ cười của hắn cũng chẳng giống với cái người làm trong phòng y tế tại Phong Khởi kia: “Đúng vậy, công việc chính của tôi vẫn là tại học viện, bệnh viện thì trừ một số lúc… như tình huống vừa rồi chẳng hạn.” Là tình huống bác sĩ Thương xảy ra chuyện, và y là người thay thế.
Bốn mắt đều đang đánh giá đối phương, cho đến khi Đan Đan đẩy cửa bước vào mới đánh tan không khí đấu trí ngầm giữa cả hai.
“Ý Ý có vấn đề gì không ạ?” Đan Đan cảm giác một luồng khí lạnh bao trùm thân thể mình, hai người này hình như có gì đó kỳ lạ.

Tiếc rằng Đan Đan còn chưa kịp hình dung sự thể như thế nào thì mọi thứ đã trở lại bình thường.
Hoắc Hạ rời khỏi ghế, y báo cho Đan Đan về tình hình hồi phục của Trương Ý Nhi: “Tiểu thư Frederick không có gì đáng lo ngại, tĩnh dưỡng cẩn thận là được, tránh đi lại nhiều ảnh hưởng đến vết bỏng bị tác động mạnh.”
Đợi Hoắc Hạ đi rồi, mùi sát trùng thoang thoảng từ y còn lưu lại trong khoang mũi, Trương Ý Nhi rơi vào những mạng nhện rối ren, như càng đào sâu, càng nghĩ suy mọi thứ càng loạn.

Thậm chí là… rơi vào một cái bẩy vô hình mà kẻ trong bóng tối đã sớm giăng sẵn.
“Đan Đan.”
“Sao vậy?” Đang gọt táo nhưng các giác quan vẫn chú ý nhất cử nhất động xung quanh.
Trương Ý Nhi nghiêng mặt nhìn cô ấy, rồi hỏi: “Chuyện đổi bác sĩ là ý của ai?”
“Ngài Fred.

Có vấn đề gì sao?” Đan Đan khó hiểu, muốn tìm tòi trên khuôn mặt cô nàng trước mắt này có gì, tiếc là chẳng có gì cả.

“Không, tôi rảnh rỗi hỏi vậy thôi.” Lại muốn khai thác thêm một số thông tin về người đàn ông không rõ lai lịch kia: “Cô biết anh ta trước đó không?”
“Tôi không biết, hình như là viện trưởng đề cử anh ta với ngài Fred.” Biết rõ Trương Ý Nhi đang có chuyện gì đó, cụ thể là chuyện liên quan đến Hoắc Hạ, không lẽ anh ta đã làm gì khiến Trương Ý Nhi không vui?
“Anh ta… cũng làm việc trong Phong Khởi.”
Quả nhiên Đan Đan nghe xong đã giật mình, ánh mắt hoàn toàn ra ý ngạc nhiên: “Anh ta làm gì trong đó?”
“Quản lý phòng y tế.” Cô đáp: “Không lẽ cô không biết sao?”
Đan Đan lắc đầu đảm bảo: “Không biết.”
Trương Ý Nhi không tiếp tục đề tài liên quan đến Hoắc Hạ nữa, bởi vì… lạ quá.
Kỳ lạ đến mức đáng báo động.
Dường như tất cả đều có một mối liên kết ngầm nào đó.

Ai là trung tâm? Ai là kẻ giật dây?
Cô tin trực giác của mình, giai đoạn vắng bóng Frederick Nhược Đông sẽ xảy ra rất nhiều, rất nhiều chuyện.

Mà chắc chắn chẳng có chuyện tốt đẹp nào trong đó.
Và một trong những vấn đề cô đang gấp rút muốn có kết quả nhất chính là tung tích của bà ngoại, Khai Tâm đã tạm dừng chuyện điều tra để theo ngài Fred sang London, quan trọng là chính hắn cũng bị mắc kẹt tại một cánh cửa, không cách nào đi sâu vào trong.
Hai mẹ con Tần Lam như bốc hơi khỏi thế gian, không điều tra được bất cứ tin gì từ hai bọn họ, nếu chúng tự trốn chắc chắn không thể thoát được bàn tay vô hình có thể bao trùm cả vũ trụ của Frederick, vậy chỉ có thể khẳng định có kẻ đứng đằng sau giúp chúng.


Kẻ đó là ai? Liệu có liên quan đến việc bà ngoại mất tích không?
Có quá nhiều nghi vấn, có quá nhiều vấn đề vẫn luôn tồn tại dấu hỏi chấm đằng sau, nhưng linh tính cho cô hay rằng, nếu đặt được một dấu chấm kết thúc tại một vấn đề bí ẩn bất kỳ, thì những thắc mắc sau đó cũng lần lượt được sáng tỏ.

Như cô đã suy đoán, có một sự liên kết mật thiết với nhau trong từng chuyện, bao gồm việc Dạ Huyền bắt cóc cô cho một mục đích nào đó mà đến giờ cô vẫn chưa có đáp án.

Đang ăn tối thì điện thoại reo, Trương Ý Nhi liếc mắt nhìn một giây ngay sau đó cười sung sướng nhận cuộc gọi: “Em nghe.” Âm thanh ngọt ngào, đầy ý cười của cô như đang ve vuốt tai của người đàn ông.
Trái tim hắn mềm đi không ít: “Đã ăn chưa?” Giọng hắn có vẻ rất bình thường, Trương Ý Nhi cảm thấy yên tâm, cô đáp: “Đang ăn ạ.” Nhìn đồng hồ, hiện tại là 7 giờ tối, ở London chỉ mới 12 giờ trưa, chắc hẳn hắn vừa ăn xong mới gọi cho cô.
Người đàn ông chần chừ một lát đoạn lên tiếng: “Lần này có lẽ tôi sẽ ở lại London khá lâu.”
Nụ cười vui sướng trước đó chỉ với một câu của hắn đã vụt tắt, thìa trên tay cũng suýt cầm không vững, cô gái nhỏ ỉu xìu dừng việc ăn cháo lại, liếm môi rồi hỏi: “Là khoảng bao lâu ạ?”
Hắn đáp không chắc chắn: “Tôi chưa thể xác định, có thể một tháng, hai tháng, cũng có thể nửa năm, nhưng tôi bảo đảm muộn nhất là một năm.”
Một năm.

Không dài cũng không ngắn đối với bất cứ ai nhưng với Trương Ý Nhi cô thì đó chính là khoảng thời gian dài dai dẳng, dài đằng đẵng, như chờ đợi cả một nửa đời người.
“Tiểu Ý?” Hắn khẽ gọi khi đợi một lúc rồi mà cô vẫn chưa thốt ra lời nào.
Hoàn hồn, Trương Ý Nhi cắn môi, cô biết mình không nên làm phiền, không nên ảnh hưởng đến công việc của hắn nhưng cô không sao kiềm chế được sự xa cách trong tương lai gần của cả hai, hai mắt cay cay, người con gái nén tiếng khóc: “Em… em rảnh sẽ đến thăm anh.

Được không?”
Hắn biết khả năng đó không cao, việc học hành của cô không cho phép cô xuất ngoại nhiều ngày đặc biệt cô còn là sinh viên học viện Phong Khởi, Phong Khởi kiểm duyệt và xét rất kỹ vấn đề xuất ngoại của sinh viên, nếu không có lý do chính đáng thì khó mà được nghỉ chứ đừng nói đến việc ra nước ngoài.


Nhưng không muốn đả kích tấm lòng và nỗi nhớ cô dành cho mình, hắn đáp ứng: “Được.

Tôi cũng sẽ cố gắng trở về sớm.”
Hai đất nước khác múi giờ, hắn lại đang bận rộn nên không có nhiều cơ hội gọi điện trò chuyện cùng cô, nên cả hai đều tranh thủ từng giây phút nấu cháo với đối phương, cũng không muốn tiếp tục vấn đề làm giảm tâm trạng kia nữa.
Nhớ đến người đàn ông tên Hoắc Hạ kia, Trương Ý Nhi hỏi: “À, anh biết bác sĩ Hoắc không ạ?”
Frederick không biết quá nhiều về y, chỉ biết y thông qua viện trưởng Nham: “Viện trưởng Nham đã tiến cử anh ta, sao vậy?” Cô bé của hắn có tính tò mò cao nhưng không phải chuyện gì cũng sẽ tò mò, chuyện gì cũng hỏi, việc mà cô đã nói ra khỏi miệng tức là nó liên quan đến cô trong một mức độ nào đó.
Đúng là Frederick Nhược Đông rất hiểu cô, Trương Ý Nhi đáp: “Anh ta cũng làm việc tại Phong Khởi, anh biết không?”
Frederick ừ: “Viện trưởng từng nói với tôi, em không thích anh ta à?”
“Không phải ạ, chẳng qua là… em thấy trùng hợp quá thôi.

Lai lịch của anh ta thế nào ạ? Tốt không?”
Người đàn ông híp mắt: “Em nghi ngờ gì anh ta?”
Trương Ý Nhi không biết giải thích sao cho hắn hiểu, chỉ có thể ậm ờ qua loa: “Em không biết nữa, chỉ cảm thấy ở anh ta có một sự bí ẩn mang tính tiêu cực.”
Cúp điện thoại Frederick Nhược Đông gọi Khai Tâm vào hạ lệnh: “Tra kỹ nguồn gốc, lai lịch của Hoắc Hạ.”
“Hoắc Hạ? Là người dưới trướng viện trưởng Nham ạ?” Khai Tâm không hiểu lắm, thời điểm hiện tại đang bận đến sức đầu mẻ trán với đám họ hàng nhà Frederick và cả Frederick Trí Nham mà ngài Fred còn có tâm tư đi điều tra một kẻ nhỏ bé.
Frederick không giải thích với Khai Tâm nhiều, chỉ bảo nhanh chóng làm theo lời dặn của hắn.
Khai Tâm đương nhiên không dám chậm trễ.

Dù khó hiểu thì hắn vẫn chắc chắn với bộ óc và cách làm việc của Boss nhà mình, ngài ấy sẽ không làm chuyện gì mà không có mục đích rõ ràng, tất thảy đều có chủ đích riêng..