"Cô bé, tới nơi rồi.
Chuyện còn lại phải xem bản lĩnh của cô." Người đàn bà mang vẻ ngoài có chút khoa trương, khuôn mặt trang điểm dày đặc phấn, trông qua là một người có tiền, tiếc rằng cái khí chất bà ta toát ra lại như một mụ bán hàng cá ngoài chợ, mấy thứ hàng hiệu đính trên người bà ta từ đầu tới chân cũng chẳng cứu vớt nỗi sự chanh chua và tầm thường của mình.
Hiện tại bà ta đang cùng một cô gái trẻ mang tâm tình đầy khẩn trương đứng trước một tòa biệt thự lộng lẫy, trong giờ phút cuối cùng trước khi tạm biệt cô gái đáng thương bà ta chỉ có thể dặn dò đến thế.
Trương Ý Nhi mím môi thành một đường thẳng dù vậy vẫn nhìn ra được nó vẫn đang giật giật; hai bàn tay nhỏ nhắn, thon gầy siết thành nắm đấm, dường như đến cả mái tóc đen mềm mại cũng run rẩy theo từng nhịp đập thình thịch trong trái tim.
Và tất cả đều phô bày rõ sự căng thẳng, lo lắng trong dáng hình yếu ớt như thể chỉ một cơn gió thoáng qua cũng có thể thổi bay.
Lời nói của bà Hỷ múa nhảy bên tai chẳng giúp tâm trạng cô tốt hơn được bao nhiêu.
"Vào đi, người của ngài Fred đã đến." Bà ta lên tiếng lần nữa, thấy Trương Ý Nhi đứng trân trân không nhúc nhích vội thúc giục.
Mụ không dám để ngài Fred đợi đâu, trừ khi chính mụ muốn kết liễu cái mạng sống tầm thường của mình.
Đương nhiên vụ làm ăn lần này ngài Fred đã cho mụ một món lợi vô cùng hoành tráng.
Mụ ta thầm nhũ chỉ nên đến đây thôi, người đàn ông đầy gai nhọn và nguy hiểm như ngài Fred, dù mụ mê tiền như mạng cũng không dám dính líu tới ngài ấy lần thứ hai, chỉ cần nghĩ đến cặp mắt xanh lục lúc sậm lúc trong suốt kia cả người lại nổi da gà, người đàn ông đó thật sự quá đáng sợ.
Nghe đến cái tên "Fred" thân thể thiếu nữ không khỏi run lên, khoang ngực phập phồng lên xuống như muốn phá vỡ da thịt mà thoát ra ngoài.
Cuối cùng không thể nghe thêm lời thúc giục liên hồi của bà Hỷ, Trương Ý Nhi hít sâu hai hơi dưới sức ép của đại não đi thẳng đến cổng lớn, tại đó đã có người chờ sẵn, là một gã đàn ông trẻ tuổi, trên má phải của hắn có một vết sẹo không lớn, có lẽ là vết thương do con dao sắc bén nào đó gây ra, dù cho ngũ quan của hắn khá đẹp nhưng khí chất lại toát ra một áp lực lạnh lẽo khiến người ta không dám khinh nhờn.
Đến cả thuộc hạ đã lợi hại như vậy thì người đàn ông bí ẩn kia càng đáng sợ ra sao.
Trương Ý Nhi cố gắng chịu đựng nuốt một ngụm nước bọt.
"Mời." Lời ít ý nhiều, Lion chỉ đảo mắt một lượt khắp thân thể Trương Ý Nhi rồi thu hồi tầm mắt.
Trương Ý Nhi báu các ngón tay vào làn váy mềm mại, cô gật đầu với hắn, cơ mặt đã sớm căng cứng không rặn ra nổi nụ cười nào.
Tòa biệt thự được xây dựng theo kiểu một tứ hợp viện, nó rộng lớn đến mức Trương Ý Nhi mãi ngắm nhìn mà căng thẳng trước đó cũng bay biến đi phần nào.
"Ngài Fred vẫn chưa về, cô Trương trước hết tắm rửa sau đó là đợi ngài ấy." Lion dẫn Trương Ý Nhi đi một vòng lớn rồi đi thẳng vào tòa nhà chính của tứ hợp viện, dừng trước một căn phòng có cửa gỗ nằm trên tầng ba, trên cửa gỗ điêu khắc những hình rồng phượng màu đồng vô cùng uy nguy và đầy quyền lực.
Cô không dám hỏi hắn phải đợi ngài Fred tới bao giờ, chỉ có thể gật đầu ngoan ngoãn đi vào căn phòng có chăng sẽ thay đổi cả cuộc đời về sau.
“Tôi tên Lion.” Giới thiệu bản thân một cách ngắn gọn nhất, hắn gật đầu ra ý tạm thời sẽ lui xuống rồi xoay người hướng hành lang bên phải nện từng bước chân dứt khoát rời đi.
Đợi khi Lion đóng cửa, tiếng bước chân của hắn cũng xa dần Trương Ý Nhi mới thở hắt một hơi.
Ngắm nghía toàn bộ căn phòng có thể sánh ngang với những khách sạn ngàn sao thậm chí còn tuyệt diệu hơn thế, đây là lần đầu tiên cô được chạm đến những thứ đồ xa xỉ, chạm đến một nơi theo nghĩa đen chỉ để ngủ đẹp tựa thiên đường thế này.
Từng chi tiết, từng vật dụng đều chứng minh kẻ có tiền cũng chưa chắc có thể sở hữu nó.
Ngón trỏ của thiếu nữ nhè nhẹ lướt trên mặt tường được khảm loại đá quý hiếm nào đó mà cô hoàn toàn không rõ, cặp mắt nâu tựa lưu ly ẩn sâu dưới lòng Đại dương mênh mông có chút ảm đạm, rồi như chợt sực tĩnh khỏi những tâm tư sầu muộn cô rụt tay trở về áp vào lớp vải vóc trên người.
Nhớ đến lời dặn dò của Lion, Trương Ý Nhi tranh thủ cầm lấy bộ đồ ngủ mà ai đó đã chuẩn bị sẵn vào phòng tắm.
Đến cả nơi để giải tỏa nỗi buồn cũng lớn hơn cả căn nhà cô đang sống.
Thật khoa trương và cũng thật chênh lệch.
Còn chưa kịp cởi váy ra thì tiếng gõ cửa bên ngoài làm Trương Ý Nhi giật mình suýt nữa đã quơ tay đụng trúng tường đá cứng ngắt.
Truyện Sắc
Vội vàng ra khỏi phòng tắm, tiếng gõ cửa vang lên lần nữa.
Trương Ý Nhi dò hỏi: “Ai vậy ạ?”
Ngay sau đó là giọng đàn bà không trẻ lắm vang lên: “Chào cô Trương, tôi là giúp việc cho ngài Fred, nhận lệnh từ cậu Lion giúp cô tắm rửa.”
Thì ra là giúp việc, định buộc miệng từ chối chợt nghĩ đến vẻ mặt không biểu cảm của Lion, cùng với ‘ngài Fred’ trong truyền thuyết liền giữ im lặng.
Chầm chậm mở cửa phòng, người đàn bà trước mắt trên dưới 50 tuổi, thân hình cao gầy, khuôn mặt phúc hậu, trông qua không giống người toan tính hay độc địa.
Trương Ý Nhi cảm thấy yên tâm đối với bà ấy.
“Cô cứ gọi tôi là dì Ngô.” Bà ấy mỉm cười nói.
Có lẽ mọi người ở đây đều gọi như vậy, Trương Ý Nhi nở nụ cười gật đầu.
Hình như đến lúc này cô mới cười một cách đúng nghĩa.
Dì Ngô hướng dẫn Trương Ý Nhi cách sử dụng bồn tắm, vòi sen chất lượng cao, máy sấy tóc,...!miễn là những thứ tồn tại trong căn phòng này đều hướng dẫn cô một lượt như thể sắp tới đây cô sẽ ở tại nơi này một thời gian dài mà hình như đúng là như vậy.
“Vậy không còn chuyện gì nữa, tôi xin phép.” Đợi Trương Ý Nhi đã bước vào bồn tắm dì Ngô mới mỉm cười hiền lành toan rời đi, nhưng Trương Ý Nhi gọi bà lại.
“Cô còn chuyện gì sao?” Bà dừng chân dùng ánh mắt nhiệt thành mà nhìn Trương Ý Nhi đang ngâm thân thể trắng nõn trong bồn tắm.
Trương Ý Nhi cắn môi, dằn co một hồi mới lớn gan mà hỏi: “Ngài Fred… ngài ấy tốt không?” Tại sao cô lại ngu xuẩn đi hỏi lương tâm của một kẻ buôn bán vũ khí khét tiếng tại đất nước rộng lớn này cơ chứ.
Lời đã thốt ra không cách nào thu hồi, chỉ có thể trân trân quan sát biểu cảm của dì Ngô.
Mong là bà ấy không nổi giận vì sự tò mò ngu ngốc của mình.
Dì Ngô liếc nhìn Trương Ý Nhi một lúc rồi lắc đầu nhè nhẹ, bà ngồi xổm xuống bên cạnh bồn tắm rồi đặt bàn tay thô ráp lên bờ vai trần trụi người con gái.
Bà nói bằng giọng hiền từ của người mẹ: “Ngài ấy sẽ không hại cô, nhưng… ngài cũng không phải người tốt.” Bà chỉ là một vú nuôi của ngài Fred, bà không thể vượt quá bổn phận mà nói về ngài với một người xa lạ, dù cho cô gái trước mắt này sắp tới sẽ trở thành người phụ nữ của ngài ấy.
Tuy nhiên tạm thời thì vẫn chưa mà dù có là thật đi nữa bà cũng đã sớm được ngài Fred ngầm cảnh cáo chuyện không nên nói thì ngậm chặt miệng.
Và lời vừa rồi là tất cả những gì bà có thể tiết lộ cho cô biết.
Đến khi dì Ngô đi rồi mà Trương Ý Nhi vẫn chưa hoàn hồn, bàn tay ngâm trong nước lẳng lặng siết thật chặt.
Bộ dáng thất thần được cô cố gắng dằn xuống, nhanh chóng tắm rửa cho xong.
Lúc nhìn dáng hình của mình trong gương, Trương Ý Nhi cắn cắn môi, hai má chẳng rõ ửng hồng là vì ngâm trong nước nóng một hồi lâu hay do xấu hổ bởi bộ váy ngủ gợi cảm trên người.
Nhìn rồi nhìn hết tầm hai phút, cô thở một hơi thật dài quơ lấy khăn tắm khoác qua vai.
Cô biết rõ mình phải mặc bộ váy ngủ này, càng không có quyền cởi nó ra, tất thảy từng chuyện cô trải qua trong tòa biệt thự dát vàng, dát bạc đây đều đã được an bài.
Ngoại trừ tuân theo thì không còn cách nào khác..