Ngài Cừu Đen

Chương 29: Đêm xuân




(Bonus nhạc nền lỡn mợn ngọt ngờu)

"Em sợ rằng Envia sẽ làm gì ta sao?" nụ cười của hắn dường như không thể ngừng lại được.

"Vâng.... Vì ngài là một kẻ háo sắc biến thái....nên em không an tâm." tôi híp mắt liếc hắn, phô bày trần trụi sự nghi ngờ của bản thân.

"Háo sắc biến thái? Haha...Ta chỉ háo sắc biến thái với em thôi.... Đừng lo, dù Envia có quyến rũ ta cỡ nào, cũng không bằng em được."

"..." tôi nói có sai đâu, háo sắc biến thái đã ăn sâu vào máu hắn rồi.

"Ừm, em không lo nữa..." nói là vậy nhưng lo vẫn cứ lo.

Đột nhiên Paric ngồi dậy bảo tôi đi với hắn đến một nơi.

"Đi đâu vào đêm hôm thế này?"tôi vội vàng tròng bộ quần áo vào.

"Sang ngày mới rồi." hắn véo nhẹ mũi tôi.

Chúng tôi trong bộ đồ mùa đông dày cộm mà ấm áp, đôi chân nhỏ của tôi bước theo dấu chân của Paric trên tuyết cho đến khi cả hai đều đến một nơi cao hơn ngôi làng, tầm nhìn thoáng đãng hơn, từ đây tôi có thể thấy được vô vàn vì sao và thậm chí cả những tia sáng từ trên trời chiếu xuống mặt đất, chúng có rất nhiều màu nhưng trước đây khi nhìn từ xa, tôi thường thấy chúng có màu xanh lá.

Nhưng dưới tiết trời giá rét trên đỉnh núi thế này, ngồi khơi khơi ra đó không phải là một ý kiến hay. Tôi phụ Paric gom nhánh cây khô lại để làm đống lửa, khổ nỗi chúng toàn ẩm ướt, mãi một lúc sau mới chịu cháy. Tay chân tôi tê cóng đến độ chẳng còn cảm nhận được chúng nữa. Tôi nhào đến Paric, chui vào lòng hắn ngồi cạnh đống lửa và ngắm trời đêm tuyệt đẹp trên đỉnh núi.

"Đẹp thật đấy."

"Ừm, có điều cô gái ngồi trong lòng ta đẹp hơn." lời nói ngọt như kẹo đường, nghe là thấy có vấn đề.

"Dạo này ngài dẻo miệng quá đấy, ngài học từ gã đào hoa nào à?"

"Không có." tôi nhìn hắn, mặt hắn bỗng nghiêm lạ thường. Tôi biết hắn nói dối, có bao nhiêu cái vẻ mặt giấu diếm tôi đã được thuộc lòng từ bọn bạn rồi, hắn làm sao qua mắt được tôi.

"Ngài nói dối."

"Sao em nghĩ vậy?"

"Vẻ mặt của ngài nói lên tất cả rồi."

"Vậy em nói xem sự thật như thế nào?" vòng tay xiết chặt tôi vào lòng, đôi môi mỏng kề sát má tôi, phà hơi thở nóng hổi lên đó.

"Chắc chắn có ai đó đã chỉ ngài cách tán tỉnh như vậy. Hồi mới mang em về ngài có dẻo miệng đến thế đâu. Một là ra lệnh, hai là động tay động chân, chẳng nói nhiều. Có phải là Rina chỉ ngài không?"

"Vậy ra đây là sức mạnh của phụ nữ à?"

"Ý ngài là sao?"

"Đoán mò."

"Hừ. Vậy em nói sai sao?"

"Sai một nửa."

"Là thế nào?" ban đầu hắn còn nhìn tôi, sau đó hắn xoay mặt sang hướng khác, câu trả lời còn ngập ngừng một chút.

"Rina không chỉ ta hoàn toàn, ta....còn tự học thêm." tôi phì cười, giờ hắn mới lộ ra sự trẻ con của hắn. Lém lỉnh chả kém gì tôi, thật khổ cực chịu đựng hắn đến gần nửa năm trời hắn mới cho tôi thấy bộ mặt này. Vậy mà tôi cứ luôn nghĩ tôi sẽ bị sự nghiêm túc và áp đặt của hắn chỉnh đến chết.

"Học ba cái đó để làm gì chứ? Đi tán mấy cô Cừu khác à?" tôi trêu chọc.

"Để dụ em." hắn vẫn không nhìn tôi, nhưng tay thì cứ luôn ôm lấy tôi, sợ tôi bị lạnh.

"Chả phải em đã bị ngài dụ lọt bẫy rồi sao?"

"Vẫn chưa."

"Sao lại chưa? Ngài ăn được em rồi còn gì?"

"Cái đó đã là gì đâu."chã lẽ ăn thôi vẫn còn chưa đủ đối với hắn sao? Hắn còn muốn hơn như vậy nữa à?

"Vậy mục đích của ngài là gì?"

"Dụ em gã cho ta." giờ hắn mới quay sang nhìn tôi, ánh mắt nghiêm túc như muốn nhìn thấu cả tâm hồn tôi.

"Đến chuyện này cũng phải dụ? Ngài cũng có thể ép em gã cho ngài giống như lúc đầu ngài bắt em về làm nô lệ mà. Hừ." bây giờ lại đến tôi quay mặt sang chỗ khác không nhìn hắn. Nhắc đến chuyện mình bị gã này lừa về làm nô lệ - tình dục, hành hạ dã man đến không thể rời giường vào sáng hôm sau, tôi lại muốn giận dỗi hắn ghê.

Paric nâng những ngón tay đặt lên cằm tôi, kéo lại mặt đối mặt với hắn.

"Ta có thể làm vậy nhưng ta muốn em tự nguyện, ta muốn em sẵn sàng. Ta muốn tự bản thân khiến em muốn gả cho ta." hắn khiến tôi rung động giữa trời đêm ngàn sao và các dãy ánh sáng huyền ảo, như một lời ngỏ được ngàn linh hồn trên bầu trời đêm làm chứng cho tình cảm sâu đậm của con Cừu này. Tôi cảm thấy thương hắn say đắm, muốn gả cho hắn ngay bây giờ.

"Vậy nếu em không nói muốn gả cho ngài, ngài sẽ không cưới em ư?"

"Ừ, sẽ không cưới...." hắn vẫn chưa nói hết nhưng vế này khiến tôi buồn man mác. Hắn nói tiếp:

"Cũng không để em cưới ai hết. Bắt em làm nô lệ cho ta đến khi em chết đi."

Tôi phì cười. Hừ...vậy mà cũng nói.....không cần hắn nói tôi cũng xác định tôi muốn ở bên hắn cả đời rồi.

Đặt khuôn mặt vào hõm cổ của Paric, mùi hương của hắn cứ thôi thúc tôi thưởng thức mùi vị tuyệt vời này theo đúng nghĩa đen. Suy nghĩ ấy chợt lóe lên trong đầu tôi mới bật ra khỏi hắn, tiến về phía trước ngắm cảnh. Mấy ngày nay cứ ở cạnh hắn là tôi luôn có ý nghĩ bản năng ấy trong đầu, thèm thuồng mùi vị của thịt, tôi chả hiểu mình thế nào, rõ rang đã ăn chay được gần nửa năm trời rồi đến bây giờ lại có triệu chứng thèm khát này...

"Em không lạnh à? Sao không để ta ôm nữa?"

"Em không lạnh. Chỉ là...."

"Có chuyện gì khó nói à?"

"Vâng." phân vân một lúc cũng chọn sự thật.

"Tâm sự với ta có được không?"

"Dạo này.... em rất muốn ăn ngài." tôi quay lại, có một chút áy náy nhìn hắn, rồi chẳng dám nhìn hắn nữa. Dứt câu cũng là lúc tôi nghe thấy hắn ho nhẹ.

"Làm ngay tại đây luôn có được không?" ôi...Hắn hiểu nhầm ý tôi rồi....

"Ý em là ăn theo nghĩa đen, mỗi lần đến gần ngài em đều bị mùi của ngài khiến cho thèm thuồng và đó là lý do mà tối hôm đó em cắn ngài đến chảy máu... Có lẽ là do đã lâu rồi em chưa được ăn thịt, em nghĩ vậy."

"À, ta hiểu rồi. Mùi của ta quyến rũ em đến vậy à?" Hắn mỉm cười.

"Thật ra thì không chỉ có ngài...chỉ là do ngài luôn ở bên em nên mới như vậy thôi."

Lời nói như gáo nước lạnh của tôi đã làm dịu lại huôn mặt tự cao của hắn. Paric lườm tôi như thể "em sẽ phải trả giá cho lời nói đó" vậy. Tôi bật cười muốn lao đến ôm hắn nhưng rồi lại thôi, tôi sợ bản thân sẽ lại phát sinh cảm giác bản năng thú săn mồi. Dù vậy Paric vẫn đến ôm tôi, hắn không sợ tôi...tất nhiên rồi, hắn mà sợ tôi thì hắn không phải là Ngài Paric nữa. Tôi đã lo hơi quá cho hắn, tôi thì có thể làm được gì hắn đây?

Bầu trời đang chuyển màu sáng dần lên, những tia nắng ban mai đầu ngày chiếu rọi lên khuôn mặt hai chúng tôi, ấm áp dịu dàng hệt như kẻ đang ôm tôi. Rọi lên cả một khung cảnh bên dưới chúng tôi, những cánh đồng, rừng cây, sông suối, tất cả mọi thứ.

"Chúng ta như đang ngồi trên đỉnh cả thế giới ấy."

"Sai rồi, chỉ có em là ngồi trên cả thế giới thôi. Còn ta là đang ôm cả thế giới trong lòng." ừ thì....tôi đang ngồi trên đùi hắn....còn hắn mỗi lúc một ôm chặt tôi hơn.

____________

Giữa ngày, tôi thức dậy vì mùi thịt hầm bay thơm khắp cả phòng nhưng Paric đã biến đi đâu mất tích, tôi nghĩ chắc hắn có việc. Sau khi rửa mặt, tôi đến bên đĩa thịt thơm ngất ngây, tự hỏi nó ở đâu ra trên "hòn đảo Cừu" này, tôi hy vọng đây không phải là thịt Cừu....

Mang đĩa thịt ra cửa sổ phòng, tôi tựa hai khuỷu tay lên và bắt đầu nhâm nhi bữa trưa. Thấy Paric từ xa bước về nhà cùng Envia, cô ta cười tươi còn hơn ánh nắng ban mai sáng nay nữa hoặc do tôi so sánh quá. Có lẽ hai người vừa ghé chợ vì tôi thấy Paric hai tay đầy các vỏ đồ trong khi Envia chẳng mang gì cả, cô ta yếu đến vậy sao, đến không xách nổi một túi nhỏ, để người tình của tôi phải ôm hết và cô ta biết hắn bị thương ở vai - do tôi.

Lòng tôi nguội lạnh, liếc nhìn cặp đôi vừa trò chuyện vui vẻ cùng nhau vừa đi về kia. Đến trước cửa, Envia thẹn thùng cái gì đó với Paric của tôi, rồi cô ấy sờ lên vết răng của tôi trên vai hắn, chắc đang hỏi han vết thương thế nào rồi. Tôi vểnh tai lên nghe, không khổ công làm thú săn mồi được trời phú cho đôi tai thính.

Envia:"Sẽ không sao chứ? Cô ấy là thú săn mồi đấy anh có chắc không?" ơ hay....nói về tôi à?

Paric:"Cô ấy không làm hại anh đâu, em đừng lo." tôi không bị anh hại thì thôi chứ ai dám làm hại anh?

Envia:"Nhưng cô ấy đã cắn anh, anh chắc chứ?" buồn cười...đúng thật kẻ ngoài cuộc thì chẳng biết gì cả, làm như hắn không cắn tôi cái nào vậy. Chẳng những cắn mà còn ngấu nghiến và cưỡng hiếp tôi. Ai mới ác hơn chứ?

Paric:"Ừ."

Envia:"vậy thôi, anh giữ sức khỏe nhé, cẩn thận một chút, hẹn gặp lại."

Tôi cố nhón thêm để thấy rõ hơn hai kẻ phía dưới lại lỡ làm trượt miếng thịt khỏi đĩa rơi xuống giữa hai kẻ đang thâm tình kia - tôi nghĩ vậy. Thế là Envia kinh hãi nhảy lùi về sau và hét lên, tiếp theo cả hai ngước lên nhìn thấy tôi.

"Chào buổi trưa. Xin lỗi nhé gió mạnh quá, tôi lỡ trượt tay." tôi lịch sự giải thích kèm theo một nụ cười áy náy vì đã phá hỏng phong cảnh hữu tình của... Ừm có lẽ là của cô Envia. Paric thì nhếch mép nhìn tôi, Envia mặt như gặp ma, dù hoảng sợ nhưng vẫn:"vâng" rồi gật đầu chào tạm biệt chúng tôi sau đó chuồn đi ngay.

Không lâu sau Paric mang đồ lên tới phòng, tôi chẳng nhìn hắn, thản nhiên đứng thay đồ. Sự ngại ngùng đã bị tôi vất vào một góc nào đó rồi. Chiếc quần lót còn chưa được kéo xuống, một bàn tay đã luồn qua eo tôi nhấc lên đặt tôi ngồi trên nền bàn gỗ lạnh lẽo, tai hắn chống hai bên.

"Để em thay đồ, trời đang lạnh đấy." tôi co lại, hai tay ôm lấy cơ thể.

Paric không trả lời tôi, hắn chỉ mỉm cười, đôi mắt xám không rời khỏi mặt tôi.

"Gì vậy?" cái lạnh khiến tôi hơi mất kiên nhẫn.

"Đợi một chút." hắn rời đi rồi quay lại cùng một chiếc lắc chân bằng bạc. Hắn bưng tôi đặt lên giường, tự tay mang lắc chân vào cho tôi rồi nâng niu, cúi xuống hôn lên mu bàn chân tôi, dừng một chút ngước lên cười mỉm với tôi rồi lại tiếp tục hôn lên đến khi chạm được vào đôi môi của tôi.

"Sáng nay ta đi mua vài thứ trước. Lúc mua chiếc này cho em thì gặp Envia, cô ấy mới đòi đi với ta."

"Vâng, sao ngài không đợi em đi cùng?"

"Vì ta không muốn đánh thức em, cả đêm hôm qua em gần như chẳng ngủ. Giờ em dậy rồi, lát ta dắt em đi mua một số thứ nữa cho em." nghe vậy cả cơ thể tôi mềm nhũn, không còn cảm thấy lạnh nữa, thấy thương hắn vô cùng.

"Vâng."

Tối đó hầu hết dân làng đều tập trung tại một bãi cỏ trống được dựng rất nhiều củi ở giữa và những thứ xinh đẹp khác trang trí xung quanh. Một lễ hội lớn để đón chào năm mới. Rất nhiều cô gái và các chàng trai khoác lên mình những bộ đồ lộng lẫy, nam mang giày vải, nữ mang guốc gỗ. Trong đó, Envia trông bắt mắt không kém gì mấy vị tiểu thư kia. Còn tôi, hoàn toàn khác biệt trong bộ váy hết sức bình thường, hòa nhập với người dân nơi đây, áo cùng váy thổ cẩm ngắn và mang đôi giày da thân quen để tiện cho việc vui chơi.

Trước khi nhập tiệc tôi cũng đã được Paric nhồi vào bụng cả đống thịt của gã Đại Bàng mang từ làng của bọn sư tử dưới núi lên nên chẳng phải lo về khẩu phần ăn của mình giữa một bầy Cừu này nữa.

Nhá nhem tối cũng là lúc đèn đóm được thắp lên, ánh sáng vàng cam lấp ló sáng cả một vùng đất, trên trời đầy sao cùng ánh trăng đang dần ló dạng. Thức ăn được mang ra trên các bàn tiệc và họ bắt đầu với chúng trước tiên. Những chú Cừu háu ăn, tôi cười mỉm ngắm nhìn một đại gia đình lớn quây quần bên nhau trong đêm giao thừa và tự hỏi giờ này gia đình Sói của tôi thế nào rồi. Hy vọng họ vẫn vui vẻ bên nhau khi không có tôi, vài ngày nữa tôi nên bàn với Paric về việc thăm nhà.

Bao nhiêu con Cừu chén sạch cả một bàn thức ăn to đùng khiến tôi hơi ớn lạnh với sức ăn của họ. Ngẫm lại...đúng là không công bằng trong khi đám thú ăn thịt như tôi lại luôn nhỏ hơn so với đám thú ăn cỏ. Có lẽ rau xanh thực sự tốt và tôi nên hấp thụ chúng nhiều hơn là thịt thà.

Đâu đó phát ra tiếng trống kèn nhộn nhịp làm lòng tôi cũng rộn ràng theo. Hết một khoảng thời gian nghỉ ngơi sau khi chén no nê, họ bắt đầu đến với cuộc vui tiếp theo, cuộc vui mà tôi đã ngồi mục xương chờ nãy giờ. Tiếng nhạc vui vẻ dấy lên như ngọn lửa hừng hực cháy trong cái lạnh đếm giao thừa, dấy lên trong tôi một ngọn lửa nhỏ bé khác. Họ bắt đầu những điệu nhảy truyền thống, một nam và một nữ nắm lấy đôi tay của nhau và nhảy nhót xung quanh đống lửa ấm áp.

Trông vui làm sao, nhưng tôi lại chẳng thể ra đó gia nhập cùng, ước gì tôi biết nhảy nhỉ. Nhìn xuống đôi chân của mình, màu ngọn lửa ánh lên theo chiếc lắc bạc Paric tặng tôi, khiến tôi chợt nhớ đến một thứ mà chiều nay đã lén mua cho hắn nhưng còn chưa kịp mang tặng.

"Em về phòng lấy đồ một chút, ngài ở đây nhé." dứt lời, tôi phóng như bay về phòng, lấy ra chiếc kính bạc mà tôi cho là hợp với hắn nhất, mang theo quay về với bữa tiệc sôi nổi. Hắn đã không còn ngồi ở đó nữa, tôi mãi tìm hắn cho đến khi thấy một bóng dáng to lớn quen thuộc đang nhảy cùng Envia.