Tôi kiệt sức, có lẽ phải tìm chỗ trú trước khi chết cóng ở đây thôi. Tôi còn quá trẻ để chết, nhưng còn Paric thì sao? Dù hắn có đối xử với tôi không được bình thường hay thậm chí "ăn" tôi thì tôi vẫn không thể phủ nhận rằng có nhiều lúc hắn cũng rất tốt, chỉ là do tôi chọc giận hắn nên tôi mới phải lãnh hậu quả thôi. Thú thật từ hôm hắn cường bạo tôi trong phòng khách đến hôm nay hắn chẳng động gì đến tôi cả, hoàn toàn không luôn chỉ trừ những nụ hôn hoặc cái ôm hay xoa đầu, nựng má, vỗ mông này nọ.... Hắn cũng đâu đến nỗi đáng sợ đâu, nhỉ. Dù gì hắn cũng cho tôi ăn ngon mặc ấm, đối xử không hề tệ với tôi, để hắn chết cóng ở đây tôi cũng cảm thấy có lỗi. Thiết nghĩ có lẽ tôi nên cố tìm thêm một chút nữa.
Kêu gào trong vô vọng, chân tôi đã tê cứng đến chẳng còn cảm nhận được các ngón chân, tôi quên mang vớ, chỉ xỏ không bàn chân trần trụi vào đôi giày và điều này khiến tôi vô cùng hối hận. Paric à ngươi ở đâu, mau la lên để ta còn tìm. Nếu không ta sẽ bỏ mặc ngươi chết lạnh ở đây...
Hình như tôi có ma lực truyền ý nghĩ hay sao ấy. Tôi vừa than vãn trong lòng thì nghe thấy tiếng ai đó phát ra từ trên dốc núi.
"Lanie....." tuy rất nhỏ nhưng tôi có thể nghe thấy, tôi vội đi theo tiếng kêu ấy và thấy một ánh đèn cách đó khoảng năm sáu cái gốc cây đen thùi. Tôi vui như tìm được vàng, đôi chân mặc kệ tê cứng thế nào tôi vẫn chạy về phía ánh đèn kia.
"PARIC." tôi hét lên sau đó lao đến ôm lấy hắn như ôm vàng, thú thật tôi cũng ham tiền lắm chứ chẳng phải cao sang gì, vì vậy vàng trong mắt tôi đương nhiên cũng vô cùng quý.
"Em làm gì ở đây? Đêm lạnh thế này còn ra ngoài...?"
"Tôi tìm ngài...."
"Được rồi, theo ta." nói rồi hắn kéo tôi đi đến một cái hang, bên trong có một nhóm lửa ấm áp, tôi vội đi đến hơ hai bàn tay cùng đôi chân trong giày.
"Em liều thật, còn dám đi đến tận đây." hắn ngồi xuống bên cạnh cởi bao tay ra.
"Vì tôi cảm thấy bất an nên mới đi tìm ngài, chẳng nói với tôi câu nào đã ra ngoài, lại còn đi lâu như vậy. Hơn nữa ngoài trời còn có tuyết. Tôi không lo mới lạ."
Hắn nở một nụ cười như ánh trăng bạc sáng giữa trời đêm. Xoa đầu tôi, hắn bảo.
"Xin lỗi, khi nãy ta chỉ định đi mua ít đồ nhưng có một nhóc Hươu nhỏ lạc mẹ đi vào làng chúng ta, nên ta giúp nó đi tìm mẹ. Cũng không ngờ trời đổ tuyết dày thế này."
"Vậy nên ngài vào đây ẩn náu?"
"Ừm."
"Thế nhóc Hươu ấy thế nào rồi?"
"Tìm được mẹ nó trao trả rồi."
Thấy hắn khoác chiếc áo không dày mấy, còn mỏng hơn chiếc áo khoác tôi đang mặc, thử chạm vào tay hắn, cũng lạnh không kém gì tay tôi nhưng nhờ đám lửa đã khiến chúng tôi ấm hơn một chút. Tôi chợt nảy ra một ý và cởi áo của mình ra khoác lên vai Paric, hắn cũng hơi ngạc nhiên nhìn tôi đến trước mặt thì hắn mỉm cười dang hai tay ra. Tên này hiểu ý tôi cũng nhanh ấy chứ, tôi nhanh nhảu chui rúc vào lòng hắn như tôi đã làm trong mấy ngày lạnh lẽo gần đây, cảm nhận hơi ấm, mùi hương quen thuộc, hắn hoàn toàn cho phép tôi làm những việc giống như thế này. Tôi nhớ ra việc gì đó, tay móc ra từ trong túi cây kẹp lúc chiều tìm thấy được trong túi quần Paric, tôi đưa lên trước mặt hắn.
"Ngài Paric, lúc chiều phơi đồ tôi tìm thấy thứ này trong túi quần của ngài. Trả cho ngài." nói ngoài miệng là vậy nhưng trong lòng tôi vẫn thầm mong đó là thứ Paric mua cho mình. Và rồi mong ước của tôi bị tan vỡ khi thấy hắn giơ tay lên lấy lại cây kẹp. Nhưng cũng rất nhanh tôi cảm thấy hạnh phúc và bất ngờ khi hắn cài cây kẹp đó lên một bên đầu của tôi.
"Cái này là của em, không cần phải trả." để cho chắc, tôi hỏi lại hắn.
"Là ngài mua cho tôi sao?"
"Biết rồi còn hỏi?"
Miệng tôi cười tủm tỉm:"Tôi chỉ muốn biết chắc chắn thôi." đây cũng không phải là lần đầu hắn mua đồ cho tôi, nhưng đây là món phụ kiện đẹp lung linh đầu tiên mà tôi được hắn tặng. Paric xoa đầu tôi:"Ừm, còn lạnh không?"
"Không, ấm hơn nhiều rồi." ấm từ tâm hồn ra ngoài thể xác luôn ấy chứ. Hay là ngày mai tôi sẽ làm cái gì đó để đáp trả lòng tốt của Paric nhỉ? Phải hỏi Rina xem hắn thích gì mới được. Trong lúc tôi chìm vào trong suy nghĩ thì bản thân đã bị ôm chặt bởi con Cừu ngồi đằng sau. Lời nói đục ngầu khiến tôi bừng tỉnh.
"Nhưng ta thì vẫn còn rất lạnh." đúng rồi nhỉ, vì tôi che hết hơi ấm từ đám lửa truyền đến rồi còn đâu. Tôi vội đứng dậy nghĩ cách khác.
"Thôi tôi ngồi ngoài này cũng được rồi, ngài....á." chưa kịp vớ lấy chiếc áo khoác dày trên người hắn, tôi đã bị kéo nằm xuống đất, chiếc áo tôi định lấy đã bị Paric đặt lót bên dưới làm tấm lót mỏng cho tôi nằm trên đất.
"Kể cả như vậy ta vẫn còn lạnh thì thế nào?" đôi mắt đăm chiêu nhìn tôi, chờ đợi câu trả lời.
"Thì...chịu thôi, tôi hết cách rồi." hơi lạnh tràn vào, tôi lại không có áo khoác thành ra run rẩy.
"Vậy em có biết vận động sẽ khiến cơ thể chúng ta ấm lên không? Lanie..." một câu hỏi khiến tôi nhìn hắn trân trân không biết nên nói gì. Vận động? Ý hắn là sao?
"Vận động thế nào?" nhìn nụ cười hắn có một chút thay đổi, trông hơi...nguy hiểm:"Đoán xem.". Sắp rồi đây, tôi có thể đoán được ý đồ của hắn, và nếu tôi có chống cự thì cũng vô ích. Dù sao tôi cũng quen với cảnh này rồi.
Nụ hôn của hắn ập đến nuốt chửng tôi, khiến tôi tim đập thình thịch, "Paric thích mình" ý nghĩ đó lại vang lên trong đầu làm tôi càng ngượng ngùng hơn nữa. Kì lạ, tại sao tôi phải ngượng chứ. Chắc là hắn không biết Rina đã kể lại những gì cho tôi đâu nhỉ. Tôi cũng không nên nói lại với hắn, nếu không hắn sẽ lại đi trách Rina mất. Nhưng tôi rất muốn hỏi thẳng rằng hắn có thực sự thích tôi không. Nghĩ ngợi còn chưa xong Paric đã nhấc người tôi lên ngồi trên người hắn, mặt chúng tôi đối diện với nhau, hai chân tôi mở ra gấp lại hai bên hông. Hắn ôm tôi sát lại đến khi hai cơ thể không còn khẽ hở nào rồi tiếp tục giữ lấy gáy tôi chiếm lấy đôi môi vừa bị hắn hôn mút sưng lên.
Răng lưỡi đều bị hắn quét sạch qua, hắn ôm tôi mỗi lúc một chặt khiến tôi có thể cảm nhận được phần bên dưới của hắn đang cứng lên chạm vào nơi kín đáo của tôi. Hơi ấm cũng được truyền ra từ cơ thể nhờ sự hưng phấn hắn mang đến cho cả hai, tôi khẽ đẩy hắn ra, một nửa muốn tiếp tục, một nửa lại không. Hắn di chuyển xuống phần cổ tôi, cắn mút. Tôi có thể cảm nhận được thứ mà trong người tôi đang tiết ra khiến bên dưới hơi ẩm ướt khó chịu. Tôi đoán hắn đang muốn làm chuyện đó nhưng ở đây thì làm sao mà được.
"Ngài Paric, đừng..."
"Biết rồi, ta sẽ có giới hạn."
Ý hắn là sao? Giới hạn là thế nào chứ?
"Ý ngài...?"
"Ta sẽ có chừng mực, đợi đến khi về nhà rồi tính. Ở đây quá lạnh đối với em, ta thì không sao nhưng có lẽ em sẽ không chịu được việc vừa nóng vừa lạnh thế này. Yên tâm đi." hắn nói rồi xoay tôi áp lưng vào lòng hắn, phủi phủi chiếc áo khoác vừa nãy lót dưới đất đắp lên cơ thể tôi, rồi hắn nhích thân mình ngồi dựa vào vách hang ôm tôi ngủ.
Ấm áp thật đấy, có phải dạo này hắn đã biết kiềm chế hơn một chút rồi không? Tôi mỉm cười chui rúc vào lòng hắn ôm lấy cánh tay đang ôm tôi và chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, chợt bụng tôi kêu rột lên khiến cả hai mở mắt. Ngượng chết đi được, tại sao lại là lúc này chứ. Paric nhìn tôi cười cười rồi lấy trong túi áo ra một ít lương khô.
"May cho em ta còn thứ này đấy, ăn đi."
Tôi ngượng ngùng cầm lấy thức ăn trên tay Paric, cũng không quên nói cám ơn hắn. Phải nói rằng dạo này hắn tốt hẳn ra ấy chứ. Nuốt nốt phần cuối cùng, tôi vui vẻ dựa vào lòng Paric nhắm mắt lại chờ đợi cơn buồn ngủ đến mang tôi đi. Nhưng mãi vẫn chẳng ngủ được, trong đầu tôi lại xuất hiện thật nhiều câu hỏi, tôi chột miệng gọi hắn.
"Ngài Paric, tôi có thể hỏi ngài chuyện này không?"
"Ừm" chất giọng trầm ấm vang ra từ trên đỉnh đầu tôi.
"Có phải ngài đã thích tôi rất lâu rồi không?"
"Sao em nghĩ vậy?"
"Là do Rina...a.. Ngài đừng mắng cô ấy nhiều chuyện được không? Là do tôi hỏi nên cô ấy mới nói cho tôi biết về chuyện quá khứ của chúng ta...." do nói mà không nghĩ làm tôi hơi lo mình sẽ khiến Rina bị tên cừu này mắng mất.
"Ừm."
"Ngài sẽ không giận cô ấy chứ?"
"Ừm."
"Vậy ngài thực sự thích tôi từ lúc nhỏ sao?"
"Ừm"
"..." sao hắn có thể trả lời tỉnh bơ như vậy chứ? Hắn cho rằng việc thích một người là bình thường đến vậy sao?
"Ngài chắc chứ?"
"Nếu không thì ta đã không mang em về đây." vậy là Rina nói đúng rồi, hắn đã có âm mưu mang tôi về đây và ấm mưu ấy đã thành công hơn mong đợi nhờ sự ngu ngốc của tôi.
"Vậy...vậy sao ngài không... nói với tôi?" tôi ấp a ấp úng. Sao vậy nhỉ? Tôi chợt cảm thấy ngượng ngùng vô cùng, đáng lí ra người nên có cảm xúc này là hắn mới phải chứ. Vậy mà chẳng những hắn không ngại mà còn không thể bình thường hơn mà trả lời các câu hỏi của tôi nữa.
"Nói với em thì ta được gì?"
Hắn khiến tôi cứng họng, ừ nhỉ, hắn nói với tôi thì hắn cũng có được gì đâu, dù sao tôi cũng chả thích hắn. Mà thôi kệ đi.
"Tôi không biết nhưng ít ra ngài cũng phải cho tôi biết là ngài thích tôi chứ."
"Giờ em đã biết rồi đấy."
Thật là....nói chuyện với hắn tôi cảm thấy mình như bị ngu đi vậy. Câu nào cũng bị chặn.
"Vậy ngài đã biết tôi từ nhỏ...sao lúc mang tôi về đây ngài còn hỏi tôi tên gì?"
"Vì ta biết em không nhớ gì về chúng ta lúc nhỏ cả...."
"Vậy nên ngài mới gạt tôi?" tôi bắt đầu cảm thấy ấm ức khi biết được sự thật từ chính miệng hắn.
"Đó là cách để em ngoan ngoãn ở bên cạnh ta nhưng ta đã sai khi nghĩ vậy. Em luôn tìm cách trốn ta."
"Bởi vì ngài luôn bắt ép tôi..." tôi đứng dậy đối mặt với hắn.
"Thì sao? Chỉ cần ta muốn, em không có quyền quyết định."lại là câu này, hắn nắm lấy cánh tay kéo tôi ngã nhào vào lòng hắn, tôi cố vùng vẫy trong tuyệt vọng, đánh vào ngực và vai hắn đồng thời gào lên.
"Buông ra, đồ..... Ngài chẳng bao giờ nghĩ cho cảm giác của ai khác ngoài bản thân cả, ngài ép buộc người khác thì ngài được gì chứ? Ép buộc tôi sẽ chẳng thể khiến tôi thích ngài được đâu, điều đó chỉ càng làm tôi tránh xa ngài hơn thôi...." mặc cho tôi giẫy dụa, hắn vẫn dùng một tay giữ chặt tôi ở đó, tay còn lại lấy chiếc áo rơi rớt dưới đất do lúc nãy tôi đứng dậy mà rơi trượt xuống. Hắn nhẹ nhàng khoác nó lên người tôi rồi ôm chặt lấy cả người tôi vào lòng như là sợ tôi sẽ bị lạnh vậy. Hắn ôn tồn nói.
"Không cần em phải có cảm giác với ta. Một mình ta thích em cũng đủ rồi. Những thứ khác ta có thể giải quyết...." nghe những lời này bỗng mọi sự tức giận của tôi đều tan biến, cảm giác lúc này thật khó tả. Tim tôi lại đập rộn lên một cách mất kiểm soát. Nhưng lời tiếp theo của hắn lại khiến tôi như đang ở thiên đàng mà rơi xuống địa ngục.
"Nếu em còn có ý nghĩ rời xa ta thì hãy nhớ rằng em còn người cha già ở nhà....và cả một ngôi làng thân yêu nữa." hắn vừa nói nhỏ vào tai tôi vừa di chuyển tay xuống mông tôi vỗ vỗ như khiến tôi thức tỉnh ra vậy. Tên cừu này như một kẻ hai mặt đáng sợ, một mặt tàn ác, một mặt dịu dàng, mặt nào cũng khiến con mồi bị giày vò cả.