Ngài Cố Và Chú Chó Dữ Họ Lục

Chương 60: 18




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Chương 60

Xếp chữ: Linh Lung

Cảnh báo: Bên dưới có nội dung 18+. Chủ nhà bị ngại mấy từ dương v*t, hậu huyệt, cự vật... nên chủ nhà sẽ thay hết mấy chữ này đi, nó sẽ không xuất hiện. Ví dụ tui thay từ "dương v*t"="chim sơn ca", "cự vật"="chim đại bàng", hay "cây hàng" đồ thôi à, chứ cách l@m tình chị Bối viết sao tui edit vậy. Tui ngại mà, có muốn chém gió khác bản raw cũng không biết chém kiểu gì. Sốp nào không đọc được thì chịu khó đọc QT đoạn H giúp tui, qua H rồi về đọc lại bản edit mấy đoạn khác ha. Tui ngại mấy bà ui, thông cảm cho tui ^_^ tui sẽ in nghiêng đoạn H cho mấy bạn biết, dễ tìm.Không biết vì sao tui không dẫn link chương này trên web xanh cho mấy bà được nữa, nên thoai mấy bà từ tìm giúp tui nhé. Tui thử 2 lần rồi, dán cái link vào nó mất luôn nọi dung chương á, không hiểu luôn

Đi Mỹ là quyết định của Lục Yến trước khi ngủ.

Thật ra, theo kế hoạch ban đầu, mấy ngày tới hắn sẽ có lịch trình bên Mỹ, kết quả, lâm thời có chuyện xảy ra, bên Oelas và hắn thương lượng quyết định chấm dứt hợp đồng, lịch trình bị hủy, nhưng visa vẫn còn đó...

Vì thế, đấng nam nhi tự lực tự cường lập tức rút điện thoại liên hệ với bạn ở sân bay, đặt ngay một chuyến bay cho buổi sáng.

Vốn định hôm sau sẽ bay cùng Lục Miểu, lúc dậy mới phát hiện mẹ hắn đã sớm ra ngoài, ở sân bay cũng không thấy bóng dáng bà đâu, chắc lên máy bay rồi.

Ngồi trên máy bay suốt mười mấy tiếng, hiếm khi có cơ hội chơi một trận vui vẻ, nên lúc đến khách sạn, Lục Yến nhờ lễ tân gọi điện thoại phòng Cố Tư.

Người đàn ông lo lắng cả đêm, nghe điện thoại xong anh vừa tức vừa cười, sau đó trả lời: "Không cần."

"???" Sao không giống với trong phim vậy.

Lục Yến rất đứng đắn: "Ngại quá, cửa hàng chúng tôi ép mua ép bán."

"Vậy được rồi," Cố Tư trả lời một cách rất khó xử, vừa nói vừa tháo cà vạt, "3501."

Lục Yến kéo vali bước vào thang máy.

Vali không lớn, vài bộ quần áo, hắn chỉ định ở đây mấy ngày rồi về, trong nước vẫn còn rất nhiều chuyện chưa giải quyết xong, sau đó phải sang Pháp nữa.

Đến trước cửa phòng, hắn bấm chuông cửa.

Chuông cửa chưa dứt thì cửa đã mở, cà vạt vẫn treo trên cổ Cố Tư, nhưng nút thắt đã được tháo ra.

Cố Tư vươn tay lấy vali, tay kia ôm lấy Lục Yến.

Cửa vừa khép lại, Cố Tư thả vali, đá một cước khiến vali trượt sang một bên, trông đáng thương vô cùng.

Sau đó, anh cúi người, không nói lời nào hôn xuống. Hai người hôn nhau say đắm, môi lưỡi quấn quýt lấy nhau, vừa cuồng dã lại mãnh liệt vô cùng.

Tách ra, Lục Yến còn c ắn môi dưới Cố Tư hai cái: "Sao bảo không cần phục vụ đặc biệt cơ mà?"

Nói xong, hắn mới chú ý cà vạt treo trên cổ Cố Tư, ngẫm nghĩ: "Cà vạt mới?"

Lúc Cố Tư xếp hành lý, hắn cũng ở đấy, mỗi cái cà vạt đều là hắn chọn ra xếp vào, hành lý lúc đó không có cái cà vạt này, kiểu dáng này Lục Yến cũng chưa thấy qua trước đó.

"Mua hôm qua."

Có một tiệm may trên con phố nọ rất nổi tiếng về làm cà vạt, Cố Tư đến Mỹ bao nhiêu lần rồi vẫn chưa ghé qua, hôm qua ăn xong bữa sáng, anh ghé qua xem thử.

Lục Yến cười: "Khá đẹp đó."

Cố Tư nhìn người yêu, không đề cập đến chuyện làm anh lo lắng cả đêm, "Sao em lại qua đây?"

"Giường quá trống," Lục Yến cười nói.

Hai người nằm trên giường, giường của khách sạn này đàn hồi rất tốt, lại dày nữa, chiếc áo khoác nặng nề được cởi ra treo một bên, cùng với chiếc áo vest.

Môi người đàn ông nào đó hoạt động khắp cổ Lục Yến, Lục Yến xoa tóc anh nói: "Tháo cà vạt ra đi anh."

Cà vạt cạ vào tay hắn, nhột.

Người đàn ông phía trên dừng lại một chút, sau đó ngồi dậy, lật người Lục Yến qua, kéo tay hắn đặt lên đầu, cách lớp áo sơ mi hôn lên lưng tình yêu của mình.

Lục Yến bật cười: "Anh làm gì đấy? Mới sáng tinh mơ, quần áo còn không..."

Vừa dứt lời, một chiếc cà vạt được đặt trước mặt hắn, không đợi hắn hỏi thêm, chiếc cà vạt từ từ sát lại, cuối cùng bịt kín mắt hắn.

Mắt bị che khuất, các giác quan khác càng trở nên rõ ràng hơn, giọng Cố Tư lúc này trở nên trầm đến đê mê.

"Anh công dân nhiệt tình?"

Lục - ngồi máy bay cả ngày còn chưa kịp lên Weibo xem - Yến: ".....?"

Áo sơ mi Lục Yến đang mặc rộng thùng thình, bàn tay to lớn của anh luồng vào, thoải mái vén lên.

Người dưới thân mặc dù quay chụp ngoài trời nhiều năm như vậy nhưng thân thể vẫn trắng nõn, tay Cố Tư vòng qua eo ôm trọn người yêu, hôn lên lưng hắn một cách trân trọng.

Lục Yến phản ứng lại, cười hừ: "Cà vạt play? Không ấy anh cột luôn hai tay em đi nào?"

Ở phương diện l@m tình, Lục Yến chưa bao giờ là kẻ rụt rè, hắn nói xong còn nắm hai tay lại, để lên trên gối lắc lắc, khiêu khích anh.

Ai ngờ người kia nghe xong bèn đứng phắt dậy, chưa được vài giây, hai tay Lục Yến đã bị trói lại.

Lục Yến: "Làm thật à? Anh học ở đâu đấy, chơi bạo thế?"

Cố Tư không đáp lại hắn, tay đang để trên eo dịch chuyển dần về trước, cách lớp quần, vuốt v e.

Sau đó anh c ởi thắt lưng, đưa tay vào mò, bắt được Lục Yến bé.

Bàn tay người đàn ông này ấm áp vô cùng, Lục Yến bị bịt mắt, cảm nhận rõ hơn bao giờ hết cảm giác được người ta vỗ về chơi đùa.

Cố Tư không nhanh không chậm âu yếm món hàng trong tay, đầu ngón tay cẩn thận xoa xoa đầu chú chim sơn ca, tỉnh thoảng còn ấn lên đầu bé chim.

Những lần vuốt v e tựa như lông chim lướt qua, lực rất nhẹ, nhưng lại khiến Lục Yến càng thêm khó chịu: "Anh nhanh lên nào..."

"Nhanh cái gì?"

Lục Yến thực sự muốn dùng tay mình tuốt, ai ngờ vừa giơ tay lên Cố Tư liền đèn hắn xuống gối, Lục Yến giọng nói tràn đầy d*c vọng: "Tay anh tuốt nhanh lên, em khó chịu."

Hắn nói xong, hơi hẩy mông, vừa lúc đụng trúng cái lều cái cộm lên một đống dưới háng Cố Tư.

Cố Tư không chần chừ nữa, nhanh chóng c ởi quần Lục Yến, buông tay, thôi không đè lên tay Lục Yến nữa, mông Lục Yến mẫy như thể, Cố Tư nhìn mà đại bàng của anh lại cứng thêm vài phần.

Anh cưỡng lại sự thôi thúc muốn cắm thẳng vào nơi kia, bôi chất bôi trơn lên người cục cưng của anh, đầu ngón tay tiến vào bên trong, vài ngày không làm, phía sau Lục Yến không còn mềm mại như lần trước, Lục Yến hơi đau, "á" lên một tiếng.

Sau đó hắn liền cảm nhận được bàn tay chậm rì phía trước bắt động chuyển động nhanh hơn, không ngừng vuốt v e, kh0ái cảm dần tràn đến khắp người Lục Yến, ngón tay thứ hai từ phía sau tiếp tục tiến vào, tiếp đó là ngón thứ ba, eo Lục Yến tê rần, hơi mỏi.

Cố Tư từ lâu đã quen thuộc với cơ thể hắn, biết chính xác điểm G của người yêu mình ở đâu, tìm được rồi bèn ác ý dừng lại chỗ đó, cứ nhấp tới nhấp lui, Lục Yến đã rơi vào cơn hứng tình, đầu óc bây giờ chỉ chú ý đến phía trước và phía sau của mình, kh0ái cảm là có nhưng không đủ.

Chú sơn ca được Cố Tư nắm trong tay đã bắt đầu ch ảy nước, các ngón tay ở trong chiếc hang phía sau được anh rút ra, xoa lên phía trước xong lại đút vào.

"Nhanh lên..." Lục Yến bị k1ch thích đến không chịu nổi, "Chơi em đi anh, lẹ lên."

Người phía sau phớt lờ hắn, tay hoạt động nhanh hơn, nhưng vẫn không muốn ăn bữa chính.

Cơn hứng tình không được thỏa mãn khiến hai má Lục Yến đỏ bừng, hắn không ngừng hẩy mông, cố gắng gợi lên cơn n*ng của người phía sau, nhìn không thấy phương hướng, chỉ có thể uốn éo tứ tung, nhưng vẫn thành công cạ được vài cái.

Cố Tư ánh mắt tối sầm, dừng lại động tác, kéo khóa qu@n xuống, hơi dùng sức để đại bàng chui ra khỏi quần, kiêu hãnh đứng thẳng giữa không trung, anh nhanh chóng mang bao cao su lên, không bao lâu sau, Lục Yến cảm giác được phía sau hắn có một vật cưng cứng ấm áp đang sáp vào.

Vật ấy của người kia dần dần được đẩy vào bên trong người hắn, vì đã được dạo đầu kĩ càng, cho nên lúc đi vào không tốn nhiều sức lắm, rất nhanh đã có thể cảm nhận được trong cơ thể Lục Yến đang cắn m út.

Hai bàn tay Cố Tư bao lấy mông Lục Yến, bắt đầu nhấp nhả, cái miệng nhỏ của Lục Yến phun ra rồi nuốt vào cây hàng người yêu, Lục Yến bị đè dưới thân, chiếc cà vạt đen che mắt lại cùng làn da trắng ngần như một liều k1ch thích làm người đàn ông ấy n*ng không thôi.

Lục Yến cảm thấy thứ bên trong hắn lại lớn lên không ít, căng đến mức làm hắn vừa sướng vừa đau. Còn chưa kịp cảm nhận hết thì người kia đột nhiên tăng tốc, đưa đẩy dồn dập, không ngừng chạm đến G của hắn hết lần này đến lần khác, hai cơ thể dập vào nhau phát ra âm thanh bạch bạch liên hồi, lại thêm chất bôi trơn bị đánh đến phát ra âm thanh, vừa d@m mĩ, vừa s@c tình.

"Ưm, a, a,...." Kh0ái cảm ập đến đột ngột, Lục Yến không nhịn được rên lên, "...nhẹ thôi anh, chậm lại anh ơi..."

Người đàn ông im lặng đẩy vào rút ra, không thèm để ý đến thỉnh cầu của Lục Yến, thậm chí còn tăng tốc thêm, Lục Yến dường như cảm thấy mình sắp bị tha l3n đỉnh, hai tay bị trói chặt, không có cách nào bám vào ga giường, chỉ có thể đan xen hai bàn tay lại với nhau, các ngón tay trắng bệch, nằm bò ra nhận lấy hàng trăm cú thúc.

Cảm giác sướng rơn người dần hội tụ lại đến chú én nhỏ phía trước, khi chú ta tưởng chừng như muốn bùng nổ, thì người đàn ông nọ đột nhiên ấn vào, bóp miệng chú chim lại.

Bị ép không cho hót Lục Yến không chịu nổi: "Để em bắn ưm..."

Người kia mắt điếc tai ngơ, đẩy nhanh tốc độ, dập càng dữ dội hơn, kh0ái cảm không được đẩy lên đến đỉnh điểm, nước mắt s1nh lý của Lục Yến chảy ra, giọng đứt quãng: "Em...ư, em muốn...bắn....a, đừng cắm..."

Đang tiệm cận đến khoảnh khắc bắn pháo hoa, bàn tay đang bóp chặt nòng súng cuối cùng cũng buông ra, chất lỏng màu trắng đục cứ thế phun trào, vừa đau vừa sướng, nước mắt không ngừng chảy ra từ khóe mắt, ngón chân không khỏi siết chặt.

Hắn còn chưa sướng xong, đã bị Cố Tư lật người lại, anh cúi người ngậm lấy vú hắn, con đại bàng lần nữa chui vào hang, tay anh thì trêu chọc chú chim sơn ca đã mềm oặt phía trước của hắn.

"Không," Lục Yến còn chưa dứt lời, đại bàng đã bay ra, sau đó, chú yến oanh bị người ngậm lấy, hắn không nhịn được cong người lên, "Ư..."

Đầu lưỡi người ấy cọ xát những chiếc gân chim nổi lên, chỉ đá lưỡi, vuốt v e hai dạo, chú chim én tím hồng lại tinh thần phơi phới, bồng bột mà ngóc dậy. Đạt được mục đích của mình, người đàn ông nọ thôi không bú nữa, những cú đóng cọc lại ập đến, cú nào cú nấy dập đến tận nơi sâu nhất, đâm đ ến mức làm hắn ú ớ không thành lời, không nói nổi một câu trọn vẹn, tay anh còn nắm lấy chú sơn ca vuốt v e âu yếm, thỉnh thoảng lại đớp lấy đầu ti, bú chùn chụt không nghỉ, ba nơi được k1ch thích, kh0ái cảm cuồn cuộn tràn về, Lục Yến không chịu nổi. Cả căn phòng tràn ngập tiếng r3n rỉ, hứng tình, đầy d@m d*c của hắn, kết hợp với tiếng ậm ừ ngẫu nhiên phát ra của Cố Tư.

Tay Lục Yến không bị đè lại nữa nhưng hắn đã sớm mất đi sức lực để đẩy người nọ ra, chỉ có thể nương theo người đàn ông đó, lần nữa tiến vào vòng xoáy d@m d*c...

Nhiệt độ trong phòng rất cao, Lục Yến bị tra tấn đến kiệt sức.

Cố Tư đưa tay ôm lấy eo hắn: "Đi tắm một chút."

"Em tự đi," Lục Yến vỗ rớt tay anh, chật vật đứng dậy, chân vừa chạm đất liền cảm thấy hai đầu gối nhũn cả ra, nếu không phải chống được giường, có lẽ hắn đã ngã nhào xuống đất.

Nếu là trước đây, có đánh chết hắn cũng không nghĩ đến "Không xuống được giường" mấy chữ này sẽ xuất hiện trên người hắn.

Ngay cả lần đầu tiên kia, làm xong hắn cũng chỉ hơi không thoải mái chứ không đến mức đứng không vững như bây giờ.

Cuối cùng vẫn là Cố Tư đỡ hắn vào phòng tắm, còn dùng khăn nóng lau bên trong và bên ngoài bồn tắm, rồi mới xả nước nóng, thoa sữa tắm lên người, rất tri kỉ đưa di động cho hắn.

Lục Yến nằm trong bồn tắm nghĩ, đừng vội vui mừng, kẻ đó chính là tên đầu sỏ làm mày không thể tự mình làm mấy việc này nổi đấy.

Hắn cầm lấy di động, tức giận hỏi người đàn ông ngồi cạnh bồn tắm: "Sao anh còn không ra nữa?"

Cố Tư nói: "Chờ em."

Lục Yến vốn định bảo mình có thể tự đi, nhưng nhìn lại sàn trong phòng tắm, ngẫm nghĩ, lỡ mà ngã trong này thì đau lắm.

Hắn xem điện thoại, có rất nhiều thông báo tin nhắn chưa xem, đều là của Cố Tư và Lâm An.

Lâm An: "Em đi đâu? Sao gọi cả ngày mà không được??"

Lâm An: "Đọc được nhớ trả lời!"

Lục Yến trả lời: "Ở Mỹ, không để ý điện thoại."

Lâm An trả lời rất nhanh: "Ồ."

Sau đó một tin nhắn định vị được gửi qua: Phòng Công an thành phố XX.

Lâm An: "Em mà trả lời trễ tí nữa, anh báo công an rồi."

Lục Yến: "Nào có khoa trương như vậy."

Lâm An: "Có, Cựu ảnh đế tối qua hút m@ túy đến mức tinh thần không tỉnh táo, gọi điện báo cảnh sát bắt mình. Kết quả em lại mất liên lạc cả ngày, anh lo, trước khi báo án có phải Cựu ảnh đế đã chôn em rồi không."

Lục Yến sửng sốt một lát, sau đó đáp: "Anh cảm thấy một tên xì ke đánh thắng được em?"

Mở Weibo lên, tin tức về Cựu ảnh đế không quá nóng.

Chỉ có một thông báo chính thức trên Weibo từ Công an XX: Sáng sớm ngày 18 tháng 12, sống ở Triều Tân đã tự đầu thú với cảnh sát trong tình trạng tinh thần không tỉnh táo do sử dụng một lượng lớn chất cấm. Hiện tại, y đã bị bắt, được đưa đến trung tâm cai nghiện m@ túy an toàn. Mong người dân hay yêu thương bản thân, tránh xa m@ túy.

Rõ ràng là sự việc đang bị đ è xuống, không có truyền thông tuôn ra là ai, bên dưới đều là bình luận của cư dân mạng đang thắc mắc người nào thế.

"Cho nên... Vì sao chú cảnh sát lại phát thông báo?"

"Khu Triều Tân có rất nhiều tên nghiện tụ tập, Đường Minh trước đó không phải cũng bắt bắt ở khu Triều Tân à! Đội nghiện m@ túy lại thêm một thành viên, đội ngoại tình cố lên."

"Tôi muốn nói, nếu đăng thông báo công khai thì chứng tỏ người bị bắt là nhân vật của công chúng. Còn vì sao không bị lộ ra thì không rõ lắm, to gan suy đoán, nghệ sĩ họ Trang không nhiều lắm, lại ở Triều Tân, tôi vừa hay biết một người, mấy ngày này còn đang rầu rĩ... Nhưng chỉ là một cái cúp mà thôi, tôi cảm thấy ảnh không đến nỗi hút m@ túy đến mức tinh thần không tỉnh táo? Muốn nói họ Lục nào đó tôi còn có thể hiểu..."

"Lầu trên có phải một đứa ngu không, chuyện này cũng đổ lên đầu Yến nhà tao? Hơn nữa, thất vọng không phải lý do, hút m@ túy sẽ là vết nhơ suốt đời nghệ sĩ."

Lục Yến bị nhắc tới: "..."

Nghĩ đến vị Cựu ảnh đế kia, hắn chán ghét chậc lưỡi, đóng lại bài weibo bày.

Theo thói quen, hắn kéo xuống dưới, vừa hay nhìn thấy ảnh chụp của mình và cô gái kia.

Nhìn như vầy, mới phát hiện cô gái này rất gần hắn, ánh mắt nhìn hắn cũng... trìu mến, dạt dào tình tình cảm?

Nói thế nào thì toàn bộ bức ảnh trông không giống một bức ảnh kỷ niệm để cảm ơn lắm.

Khóe miệng hắn giật giật, ngửa đầu ra sau, chỉ thấy người ngồi phía sau, doanh nhân Cố một lần nữa chiêm ngưỡng lại bức ảnh này vẻ mặt như chết lặng.

"Đây là cái vừa nãy anh nói?" Lục Yến vừa tức vừa buồn cười, "Lúc đó em mặc đồ dày cộm, không nhận ra cô ta dựa vào em gần như vậy."

Cố Tư mím môi, không được an ủi thành công: "Tay cô ta còn nắm lấy quần áo em."

Lục Yến nghe thế, cẩn thận đưa điện thoại ra trước mắt, tỉ mỉ xem xét.

...Thật sự, hai ngón tay nhỏ móc lấy đồ hắn, mệt cho Cố Tư soi ra được.

"Em thật sự không nhận ra mà, cho dù nhận ra em cũng không thể nào phủi tay cô ta ra được," Lục Yến nói, "Hơn nữa lúc đó thời tiết quá lạnh, em chỉ nghĩ chụp lẹ để chui vô xe ngồi." Nói đến đây, hắn nhớ ra một chuyện: "Anh có thấy ảnh tuyết đầu mùa em gửi cho anh không?"

"Thấy," nhắc tới chuyện này, giọng Cố Tư rõ ràng đã dịu đi không ít.

"Năm nay rơi sớm quá, vốn dĩ em định cùng anh ăn lẩu vào hôm tuyết rơi đầu tiên."

Lục Yến nói, hắn thậm chí còn nhớ những miếng đậu phụ đông mà hắn đã ăn trước đó.

Cố Tư dùng khăn lông lau sau lưng Lục Yến, trên lưng chi chít dấu hôn anh vừa để lại lúc nãy: "Sang năm ăn."

Nói xong lại nói thêm: "Sau này, vào ngày tuyết rơi đầu tiên đều sẽ ăn cùng em."

Nghe được những lời này, Lục Yến biết mình đã dỗ được người yêu.

Chậc, bạn bị ** tơi bời vì một chuyện con cỏn.

Hắn vừa nghĩ, vừa lặng lẽ ghi chú lại một dòng trong trí nhớ: Người đàn ông này, lúc không ghen trời yên biển lặng, lúc ăn giấm vào thì bão táp mưa sa.

Tắm rửa xong, Cố Tư ôm người thương về lại giường, sau đó nhặt chiếc cà vạt lên chuẩn bị đi giặt.

Trước khi đi, anh cầm chiếc hộp trên bàn để lên tủ đầu giường: "Em xem có thích không?"

Lục Yến mở hộp ra, ba chiếc cà vạt nằm lẳng lặng bên trong.

Màu sắc là màu hắn thích, kiểu dáng khác nhau nhưng tất cả đều trông cực kỳ đơn giản lại toát ra vẻ trang nhã lịch lãm.

Hắn đặt lại, chống cằm: "Thích lắm."

Cố Tư nhẹ nhàng ừ một tiếng, khóe miệng nhếch lên lộ ra sự hài lòng, xoay người vào phòng tắm.

Bên giường, điện thoại của Cố Tư vang lên, Lục Yến cầm lấy xem, gọi anh: "Từ Phi gọi."

Tiếng nước quá lớn, giọng lại yếu, Cố Tư không nghe thấy. Không thấy lời đáp lại, Lục Yến sờ vào, đụng trúng nút nghe.

Từ Phi: "Sếp, vé máy bay đã đặt xong, 3 giờ chiều, cần tôi đưa anh ra sân bay không?"

"Sân bay?" Lục Yến sửng sốt, mở lớn âm thanh, nói với người trong phòng tắm, "Từ Phi bảo vé máy bay đã đặt xong."

Cố Tư không ngừng động tác: "Bảo cậu ấy hủy vé."

"Anh ấy bảo không đi, phiền cậu hủy vé máy bay giúp," Lục Yến nói xong, sợ mình làm ảnh hưởng công việc của Cố Tư, nhịn không được hỏi, "Là sắp phải đi công tác đâu đó hả?"

"Không phải," Tư Phi nghe thấy giọng Lục Yến, có hơi ngoài ý muốn, anh ta đắn đo từ ngữ, "Ngày hôm qua Boss không liên lạc với anh được, cho nên..."

"..."

Cúp điện thoại, Lục Yến nhịn không được thở dài.

Cố Tư đi ra, vừa vặn chứng kiến: "Em làm sao đấy?"

"Vốn muốn làm anh bất ngờ," Lục Yến rầu rầu, "Kết quả không có bất ngờ chỉ có kinh hãi..."

Cố Tư: "Anh rất bất ngờ."

Lục Yến ngớ người: "Hả?"

"Rất bất ngờ," Cố Tư lặp lại lần nữa, "Cũng rất vui vẻ."

Lúc anh nói hai câu này, mặt rất nghiêm túc, trịnh trọng.

Anh tặng cà vạt xong, lại chọn mấy cái cà vạt trọng tủ ra, hỏi Lục Yến đang nằm trên giường: "Nào đây em?"

Lục Yến nhịn không được nhếch môi, nhìn thật lâu, không biết đang chọn cà vạt hay nhìn người đang chọn nữa, "Bên trái."

Cố Tư thắt cà vạt đàng hoàng: "Đừng ngủ, anh gọi người mang cơm trưa lên ăn đã."

Lục Yến nhìn ra ngoài cửa sổ, mới phát hiện, lần lăn lộn này lăn đến giữa trưa.

Hắn cười: "Được."

Cố Tư đi ra ngoài được vài bước, lại lùi về: "Anh cho người đưa em đi dạo nhé?"

"Cũng có phải lần đầu đến đây đâu, có gì đâu mà đi dạo," Lục Yến nói, "Hơn nữa, em đứng còn không vững, anh nói xem em dạo kiểu gì?"

Người đàn ông nghe xong, không chỉ không tỉnh lại, đuôi lông mày còn nhếch lên, mang theo ý cười.

"Trước giờ cơm chiều anh về."

Hết chương 60.