Editor: Phong_Tử_Yên
--- ------ ------ ------ ----
Lời nói của Đông Phương Tín làm Thích Nghi nhìn anh bằng ánh mắt xem thường, cô đi tới một bước, lại gần anh hơn: “Tôi có câu này nói cho anh.”
“Đi thôi!” Đông Phương Tín đi vào thang máy VIP dành riêng cho mình.
Thích Nghi theo anh đi vào, nhìn cửa thang máy đóng lại, liếc nhìn xung quanh mình một cái.
Đông Phương Tín biết suy nghĩ của cô, cười nhạt nói: “Có gì thì cứ nói đi đừng ngại, ở đây không có CCTV.”
“Anh với Long Vu Hành là anh em đúng không?” Thích Nghi hơi dựa lưng vào vách thang máy, ánh mắt lấp lánh: “Nếu có một ngày hai người có xung đột về mặt lợi ích, thì có sử dụng bạo lực không?”
“Nghe có vẻ chuyện rất nghiêm trọng.” Hai tay Đông Phương Tín khoang trước ngực, như có điều suy nghĩ nhìn cô: “Cô định nói gì?”
“Khi anh nói muốn thâu tóm công ty truyền thông Trung Thiên, nó đã không còn là vấn đề đơn giản như chuyện của Nhã Xá nữa.” Thích Nghi nhún vai: “Tôi hiểu là không thể thay đổi được ý định thu mua truyền thông Trung Thiên của anh được. Tôi nghĩ, nếu có thể lôi kéo được sự hợp tác của Long Vu Hành, hai người nhất định thành quan hệ thù địch rồi.”
“Cậu ra sẽ không vì phụ nữ mà trở mặt với tôi.”
Lời nói của Đông Phương Tín nhàn nhạt, vẻ mặt trấn định.
Thích Nghi mắt lạnh nhìn anh: “Không ngờ anh và Long Vu Hành lại có suy nghĩ giống nhau.”
“Vậy sao?”
“Tối hôm qua sau khi anh về rồi, tôi đã nói chuyện với Long Vu Hành.” Lúc nói tới đây Thích Nghi hơi ngừng lại, lẳng lặng nhìn Đông Phương Tín.
Thấy ánh mắt nhìn chăm chú của cô, Đông Phương Tín lạnh nhạt nói: “Cô không cần nhìn tôi, cậu ta thật sự đã nhắc qua chuyện này với tôi.”
“Ban nãy anh bình tĩnh như vậy là bới vì anh ta đã nói trước với anh hay sao?”
“Cũng không phải.” Môi mỏng của Đông Phương Tín nhếch lên, trong mắt hiện lên ánh sáng: “Giữa tôi và cậu ta luôn có một sự tin tưởng.”
Tin tưởng-----
Hai chữ này, đánh mạnh vào trong lòng Thích Nghi. Nếu quan hệ của bọn họ bền vững như vậy, như vậy ý định cố gắng hợp tác với Long Vu Hành coi như là chết từ trong trứng nước rồi. Cô tự giễu cười một tiếng, trong ánh mắt hiện lên sự khổ sở: “Cho nên, nếu anh thực sự thâu tóm truyền thông Trung Thiên, mà tôi trở mặt với anh, mà Long Vu Hành lại ra sức muốn bảo vệ Thiên Nhiên, những chuyện này cũng không có mâu thuẫn với nhau, đúng không?”
Tối hôm qua, cô hỏi Long Vu Hành muốn làm cái gì thì anh ta chỉ cười nhạt, nói anh ta cũng không muốn làm gì, giả sử cô và Đông Phương Tín xung đột với nhau, cũng không muốn liên lụy tới Thiên Nhiên. Nếu cô đồng ý giao Thiên Nhiên cho anh ta chăm sóc, anh ta liệu có thể không suy nghĩ mà trả lại Nhã Xá lại không. Cô thực sự không ngờ đối với Long Vu Hành Thiên Nhiên lại quan trọng như vậy, nói là sẽ suy nghĩ. Hôm nay mục đích cô tìm tới Đông Phương Tín, chính là muốn biết rõ suy nghĩ của anh.
“Đương nhiên là không!” Đông Phương Tín nghe vậy, vẻ mặt hơi trầm xuống, trầm trầm nói: “Vì sao cô lại phải trở mặt với tôi?”
“Anh muốn thâu tóm truyền thông Trung Thiên, tôi lại muốn bảo vệ nó, chỉ mấy chuyện này thôi, chúng ta đã là quan hệ đối lập rồi.”
“Cô phải cố gắng bảo vệ truyền thông Trung Thiên sao?” Con ngươi của Đông Phương Tín hơi nhíu lại, trong mắt tràn đầy ánh sáng nguy hiểm.
Tối hôm qua anh nói chuyện này với cô thì thấy vẻ mặt của cô cũng không thay đổi. Anh còn tưởng rằng, cô không hề để tâm chuyện này, lam sao mà mới qua một đêm, thái độ của cô lại thay đổi một trăm tám mươi bộ như vậy?
Thích Nghi gật đầu: “Ừ. Tôi muốn cố gắng bảo vệ truyền thông Trung Thiên.”
“Tạo sao?”
“Tôi là người nhà họ Trần, đương nhiên sẽ vì sự nghiệp của gia tộc mà liều mạng.”
“Cái rắm!” Hiếm khi nghe Đông Phương Tín nói thô tục: “Không phải cô vẫn luôn không muốn quay về nhà họ Trần hay sao?”
“Tôi không muốn trở về nhà họ Trần cũng không có nghĩa là tôi có thể nhìn nó sụp đổ mà không hề quan tâm!”
“Trần Thích Nghi!”
“Đông Phương Tín, anh có thể lựa chọn thâu tóm truyền thông Trung Thiên, nhưng anh cũng không thể ngăn cản tôi cố gắng bảo vệ nó được.” Nghe tiếng quát lạnh lùng của anh, Thích Nghi ngước lên, nhìn thẳng vào ánh mắt của anh, không kiêu ngạo không tự ti nói: “Nhưng mà, tôi cũng không muốn Long Vu Hành có lợi ích gì. Anh ta vẫn luôn nghĩ đến Thiên Nhiên, tôi sẽ không để cho anh ta như ý được. Tôi cũng không biết vì sao anh ta lại chú ý đến Thiên Nhiên, nhưng Thiên Nhiên là vô tội, không muốn cô ấy vì sự tranh đấu của chúng ta mà trở thành vậy hy sinh. Mặc dù Long Vu Hành là anh em tốt với anh, nếu tôi từ bỏ ý định hợp tác với anh ta, anh có thể giúp tôi bảo vệ Thiên Nhiên hay không?”
“Cô muốn tôi trở thành người bất nghĩa!” Đông Phương Tín hừ lạnh: “Trong lòng cô hiểu rõ ràng, tôi sẽ không vì phụ nữ mà đối mặt với cậu ta, vì sao lại còn tới tìm tôi?”
“Cho dù kết quả như thế nào, tôi vẫn phải cố gắng thử một chút.”
Vì Thiên Nhiên, cô không thể không thử.
Sắc mặt Đông Phương Tín cực kỳ khó coi.
Thích Nghi hơi cắn môi dưới: “Tôi cũng không muốn cầu xin anh, nhưng chuyện này tôi nhất định phải nhờ anh. Đông Phương Tín, trong lòng tôi, so với cài gì đây nữa thì người nhà vẫn quan trọng hơn.”
“Vậy tại sao cô lại không cầu xin tôi từ bỏ việc thu mua truyền thông Trung Thiên để không ảnh hưởng đến người nhà họ Trần?”
“Anh chịu sao?”
Đông Phương Tín không nói, chỉ nhìn cô chằm chằm.
Thích Nghi cười khổ.
Quả nhiên, anh sẽ không!
Lại thấy anh đột nhiên đưa tay gõ đầu cô một cái, lúc cô vẫn còn ôm đầu kêu đau thì nghe anh nói: “Ngu ngốc, so với nhà họ Trần, đối với cô Lam Thiên Nhiên thực sự quan trọng đến mức như vậy hay sao? Cô và cô ấy không hề có quan hệ máu mủ, cô đâu phải làm như vậy.”
“Nhưng tôi phải làm như vậy.”
Giọng nói của cô như tiếng chuông có lực, dường như thể hiện sự kiên định của cô.
Chân mày rậm của Đông Phương Tín nhíu chặt lại: “Cô cảm thấy cầu xin tôi hay đấu với tôi, cái nào tốt hơn?”
“Đấu với anh-------“ Thích Nghi không hề suy nghĩ mà nói.
Trong mắt Đông Phương Tín hiện lên sự tức giận, đầu ngón tay của anh dùng sức nắm chặt lấy bả vai của cô, nghiêm giọng nói: “Trần Thích Nghi, ở trong lòng cô, tôi xấu xa như vậy hay sao?”
“Không phải------“
“Nói láo! Cô thực sự chính là nghĩ như vậy!”
“Tôi chỉ ngĩ rằng cho dù anh có từ bỏ việc thu mua truyền thông Trung Thiên, Minh Thiếu Viễn cũng sẽ không dừng tay. Dù sao thì nếu phải đấu, tôi vẫn thích đấu với anh hơn.” Nhìn gương mặt tức giận của anh, Thích Nghi bất đắc dĩ nói: “Ít ra anh còn quang minh lỗi lạc đúng không?”
Lời nói của Thích Nghi làm đôi chân mày đang nhíu chặt của Đông Phương Tín giãn ra, trầm mặc không nói. Sau một lúc lâu mới cười khẽ một tiếng: “Thì ra là cô nghĩ như vậy.”
“Anh vui vẻ cái gì?” Thích Nghi hoàn toàn không hiểu tại sao thái độ của anh lại thay đổi nhanh như vậy.
Đông Phương Tín không trả lời mà hỏi ngược lại: “Từ đâu mà cô có được tin tức Minh Thiếu Viễn muốn thu mua truyền thông Trung Thiên?”
“Trên thương trường anh ta nổi tiếng xảo quyệt như hồ ly, hiện tại là lúc truyền thông Trung Thiên yếu ớt nhất, chẳng lẽ anh ta sẽ bỏ qua cơ hội này sao?”
“Xem ra cô thông minh.”
“Quá khen!”
“Cô không sợ tôi với cô đấu thì ngao cò tranh nhau, Minh Thiếu Viễn sẽ nhảy vào làm ngư ông được lợi hay sao?”
“Nếu anh đã động thủ, liệu có thể trơ mắt nhìn miếng thịt béo tới miệng lại bị người khác cướp đi được sao?”
Nghe Thích Nghi hình dung, sắc mặt Đông Phương Tín đen thui: “Nghe ý tứ của cô, hình như có vẻ là muốn lợi dụng tôi.”
“Vậy anh tự nguyện để tôi lợi dụng sao?”
“Nói nhảm!” Đông Phương Tín cười lạnh: “Cô thích bị người khác lợi dụng à?”
“Không thích.”
“Chẳng qua là tôi không quan tâm việc bị cô lợi dụng thôi.”
Anh bất thình lình nói một câu, làm Thích Nghi sửng sốt.
Đông Phương Tín nhạt nhẽo cười một tiếng, nói: “Thật ra thì chuyện này vẫn còn cách để khác giải quyết, không biết cô có nghĩ tới hay không?”
“Sao?” Thích Nghi nhìn anh, trong mắt đầy sự nghi ngờ.
“Lấy bất biến ứng vạn biến.”
Thấy mắt anh hiện lên ánh sáng thâm trầm, Thích Nghi nhướng chân mày, ngo ngác nhìn anh.
Đông Phương Tín thấy vậy, đưa tay gõ nhẹ trên đầu cô một cái, giọng nói mang theo sự hài lòng: “Trần Thích Nghi, cô có lúc rất thông minh, nhưng thỉnh thoảng đầu óc sao lại biến thành não heo như vậy!”
Nói tới đây, khóe miệng anh từ từ nhẹ nhàng cong lên.
Thích Nghi cảm thấy rợn cả tóc gáy.
Cô nghĩ, dáng vẻ anh như vậy, chính là đang có suy nghĩ tính toán người khác!