Editor: Phong_Tử_Yên
Sở Niệm bước vào tòa cao ốc của tập đoàn Châu Bảo Lấp Lánh, Trình Kiêu quay đầu xe, chạy về hướng đường quốc lộ.
Di động đột nhiên vang lên, anh tâ nhìn màn hình, sau đó cần tai nghe đeo vào: “Mẹ, chuyện gì vậy?”
“A Kiêu, con làm rất tốt, mới nãy Sở Dũng gọi điện cho mẹ, nói là rất hài lòng với biểu hiện của con ngày hôm nay.” Giọng điệu của Sài Phượng rất hưng phấn: “Lần này, ông ta chắc không còn phản đối chuyện con và Sở Niệm nữa.”
“Con biết rồi.” Trình Kiêu lạnh nhạt nói.
Không ngờ chuyện mới xảy ra một tiếng trước, đã truyền ra nhanh như vậy rồi.
Nhớ tới gương mặt của cô ấy lúc anh ta nói những lời đó với truyền thông, chân mày của anh ta nhíu lại.
“Sở Dũng nói muốn hẹn ăn bữa cơm với chúng ta, bữa nào không bằng hôm nay, mẹ chọn tối nay, sau khi tan việc con đón Sở Niệm tới đấy!” Sài Phượng dặn dò: “Tám giờ, khách sạn D&N.”
Khách sạn D&N?
Cô ấy, hiện tại cũng đang ở đó mà? Tại sao, mẹ lại muốn tới đó ăn cơm?
Trình Kiêu đang định hỏi gì đó, giọng nói Sài Phượng lịa truyền sang: “A Kiêu, con có nghe mẹ nói không?”
“Con đang nghe.” Trình Kiêu lạnh nhạt nói: “Mẹ, đổi chỗ khác đi!”
“Cái này là do Sở Dũng chọn.” Giọng nói của Sài Phượng hơi có chút bất đắc dĩ: “Nếu như tùy tiện đổi chỗ khác, chỉ sợ làm ông ta nghi ngờ. A Kiêu, con không hy vọng chuyện của con với Sở Niệm lại xảy ra sự cố nữa chứ?”
Trình Kiêu trầm mặc.
“Cứ quyết định vậy đi.” Sài Phượng không cho anh ta thời gian suy nghĩ: “A Kiêu, nhà họ Trình chúng ta hoàn toàn nhờ vào con, con đừng làm cho mẹ và ba con phải thất vọng!”
Trình Kiêu nhắm mắt, ngón tay vỗ nhè nhẹ lên trán: “Mẹ, con biết nên làm thế nào mà.”
“Mẹ biết con là đứa con ngoan.” Sài Phượng cười một cái, nhắc nhở: “Lúc đi đón Sở Niệm nhớ đem theo hoa và quà, để cho nó cảm nhận được lòng thành của con. Đồng thời, cũng phải để cho Sở Dũng thấy.”
“Được.” Trình Kiêu máy móc trả lời.
“Đừng tới trễ.”
“Dạ.”
Sài Phượng hài lòng cười một tiếng, cúp điện thoại.
Bàn tay Trình Kiêu nắm chặt tay lái.
Con hồ ly Sở Dũng này.
Anh ta nghiến răng, bàn chân dùng sức đạp vào ga, dùng tốc độ tối đa, chạy như bạy.
Dường như chỉ có điên cuồng chạy như vậy, mới có thể giải tỏa sự buồn bực trong lòng.
--- ------ ------ ------ ------ ---
“Chuyện này, Trình Kiêu làm tốt lắm!” Nhìn Sài Phượng bỏ di động vào lại trong túi xách, trong mắt đều là ý cười, Sài Hồng nhếch miệng: “Tình cảm của nó với Sở Niệm cũng coi như được cũng cố thêm!”
“Ừ.” Sài Phượng gật đầu: “Nếu vậy, chuyện chúng ta nói lúc trước, có cần làm nữa không?”
“Sao lại không làm?” Con mắt sắc bén của Sài Hồng nheo lại, trong mắt toát râ sự lạnh lùng: “Có một số người, chỉ có thể thực sự biến mất, mới vĩnh viễn không thể uy hiếp mình được.”
Sài Phượng nghe vậy, vừa để giỏ xách trên tay xuống ghế sa lon hỏi: “Chị, chị đã có kế hoạch rồi sao?”
Sài Hồng híp mắt lại, trong mắt hiện lên sự tăm tối không thể đoán được, giọng nói lẫn chút ý cười: “Chúng ta chỉ cần bỏ ra chút tiền là được, những chuyện khác, sẽ có người làm giúp chúng ta.”
“Chị đã liên lạc xong rồi?”
“Ừ.” Bọn họ nói với chị, là sẽ nhanh chóng hành động.
“Vậy cũng tốt.” Trong mắt Sài Phượng lóe lên sự tàn nhẫn: “Nếu vậy, có thể mãi mãi cắt đứt hậu hoạn rồi.”
Sài Hồng liếc nhìn bà ta, gật đầu một cái: “Chuyện này chỉ có chị và em biết, tuyệt đối không được để người thứ ba biết chuyện này!”
Sài Phượng cười nhạt: “Chị, em biết nên làm thế nào mà.”
--- ------ ------ ------ ------
Sau khi đưa Thích Nghi về khách sạn D&N, Đông Phương Tín đi mất.
Thích Nghi mới đi vào đại sảnh khách sạn, thì nghe tiếng chuông điện thoại vang lên. Cô cầm điện thoại ra, nhìn dãy số lạ hoắc trên màn hình, cô nhướng chân mày lên, bấm nghe: “Xin chào.”
“Trần tiểu thư.” Giọng đàn ông thản nhiên, không hề có chút cảm xúc: “Giao ước của chúng ta sắp hết hạn rồi.”
“Tôi nói rồi---- ----“
“Cô không cần gấp gáp trả lời tôi, có lẽ chúng ta nên bàn bạc lại?”
“Tôi không hiểu, tại sao anh lại kiên trì quá vậy?”
“Tôi có lý do của mình.”
Nếu anh ta đã kiên trì như vậy, vậy nói chuyện với anh ta một chút thì có sao?
Thích Nghi gật đầu một cái: “Được rồi, anh muốn gặp lúc nào?”
“Tôi có thể theo thời gian của cô.”
“Người luôn bận rộn như anh, đúng là thực sự quan tâm đến chuyện này. Tối nay anh có thời gian không?”
“Đương nhiên.”
Thấy anh ta không cần suy nghĩ đã trả lời, Thích Nghi hơi ngạc nhiên: “Thật đấy à?”
“Hoàn toàn chính xác.”
“Vậy được rồi, quyết định tối nay đi.”
“Tối nay tôi tới D&N đón các cô.” Nói xong, anh ta cúp điện thoại.
Nghe tiếng “Tút, tút” vang lên, Thích Nghi bĩu môi một cái.
Người đàn ông cuồng vọng này, không cần đợi người khác đồng ý đã tự mình quyết định, thật đúng là mạnh mẽ cường thế.
--- ------ ------ ------ ------ ---
Bấm số di động gọi đi, Đông Phương Tín nhẹ nhàng hỏi: “Tiểu Chiếu, em tìm anh có chuyện gì sao?”
“Đúng, em gọi anh mấy lần, sao anh không nghe điện thoại?”
“Mới nãy có chuyện bận.”
“A Tín, chúng ta ra ngoài nói chuyện một chút được không?”
“Có chuyện gì à?”
“Vâng.” Giọng nói của Lâm Chiếu mang theo sự cầu xin: “Chuyện rất quan trọng.”
Con ngươi của Đông Phương Tín trở nên nghiêm trọng: “Em đang ở đâu, để anh tới.”
“Chỗ cũ.”
--- ------ ------ ------ --------
Chỗ cũ.
Đây là một quán cà phê cách xa thành phố, thanh tĩnh, tao nhã, là nơi làm cho người ta có cảm giác thoải mái.
Anh đẩy cửa bước vào, đi thẳng tới căn phòng đã hẹn.
Trên tay Lâm Chiếu đang cầm ly cà phê vị Moka hớp một hớp, thấy Đông Phương Tín xuất hiện, khóe miệng cô ta nở nụ cười nhẹ. Cô ta định đứng lên, nhưng Đông Phương Tín áp nhẹ bàn tay bảo dừng lại. Anh ngồi xuống đối diện cô ta, không hiểu nhìn cô ta chằm chằm: “Sao đột nhiên lại hẹn anh?”
“Anh không vui khi nhìn thấy em à?” Biết rõ câu này nghe có hơi ngốc nghếch, Lâm Chiếu vẫn không nhịn được hỏi ra: “Bây giờ em đối với anh đã không còn quan trọng hay sao?”
Chân mày Đông Phương Tín hơi nhíu lại.
Trong lòng Lâm Chiếu lúc này cũng giống như ly cà phê kia, trào lên sự ghen tuông, cô ta để ly cà phê lại trên mặt bàn: “A Tín, anh hãy thành thật nói cho em biết, có phải anh thay lòng rồi không?”
Câu này, đáng lẽ không nên hỏi, nhưng sự ghen tuông trong lòng đã làm lu mờ lý trí, cuối cũng cũng hỏi ra.
Bị ánh mắt sắc bén của anh nhìn có cảm giác muốn dựng tóc gáy, rốt cuộc Lâm Chiếu cũng hạ giọng: “A Tín, sao anh không trả lời em? Chẳng lẽ em đoán đúng rồi sao?”
“Tại sao em lại hỏi như vậy?” Đông Phương Tín mởi miệng, giọng nói có chút lạnh nhạt.
“Em---- -----“
“Tiểu Chiếu, anh tưởng giữa anh và em rất tin tưởng lẫn nhau.” Tiếng nói nhàn nhạt của Đông Phương Tín cắt đứt lời cô ta: “Lần trước em để Minh Thiếu Viễn điều tra anh, anh đã không tính toán với em, tại sao còn không chịu dừng lại?”
Không biết tại sao anh nhắc tới chuyện này, trong lòng Lâm Chiếc lo sợ. Cô ta nhìn anh chằm chằm trong mắt hiện lên sự chán nản, cái miệng nhúc nhích, định nói gì đó, nhưng cuối cùng lại không mở miệng.
Đông Phương Tín duỗi cánh ta, cầm lấy bàn tay thon của cô ta: “Mặc dù cho rằng việc em mà lại đi làm mấy chuyện đó thật vớ vẩn, anh cũng không bằng lòng chút nào, nhưng điều này lại chứng minh, trong lòng em có anh.”
Nghe được lời này của anh, mắt Lâm Chiếu lập tức đỏ lên.
Anh cuối cùng cũng hiểu được tình cảm của mình-------
“Tiểu Chiếu, chúng ta còn có áp lực gia đình của mình, mà anh lại không nghe lời mẹ anh mà chọn ở cùng em, đây không phải là sự chứng minh tốt nhất rồi hay sao?” Đông Phương Tín thở ra rất nhỏ: “Rõ ràng em là một người rất thoải mái tự tin, không cần làm mấy cái chuyện nhảm nhí kia mới đúng.”
“Nếu người đó không phải anh, em cần gì vứt bỏ bản thân mình như vậy.” Lâm Chiếu cắn môi dưới, hốc mắt càng ngày càng đỏ: “Em tạm dừng sự nghiệp ở nước ngoài, cố tình quay lại Ôn Thành, cố gắng hết mức giải quyết toàn bộ công việc, chính là để tranh thủ thêm chút thời gian để ở bên anh. Em biết công việc của anh rất bận rộn, cũng không dám chút thời gian làm việc nào của anh……A Tín, em biết việc giữ kín mối quan hệ của chúng ta rất không công bằng với anh, nhưng chúng ta cũng không thể không quan tâm đến thái độ của ba mẹ---- ---“
“Đừng nói nữa….anh biết.” Đông Phương Tín nắm chặt tay cô ta: “Hôm nay em hẹn anh ra đi, là vì chuyện của Trần Thích Nghi đúng không?”
Không ngờ anh lại nhắc đến Trần Thích Nghi trước, Lâm Chiếu hơi sững sờ. Cảm thấy bàn tay của anh đang nắm chặt tay mình. Sự ấm áp xuyên qua bàn tay đi vào trong lòng cô ta, làm cho cô ta cảm thấy cả người đều ấm áp, nói: “A Tín, anh không cần phải nói tới chuyện của cô ấy nữa, em tin tưởng anh.”
Chân mày như ngọn núi của Đông Phương Tín nhướng lên.
Bờ môi Lâm Chiếu hơi cong, cười cười với anh: “Em là Lâm Chiếu, là người tràn đầy lòng tin, đây mới là cô gái mà anh yêu, đúng không?”
“Đúng!” Đông Phương Tín mỉm cười.
Lâm Chiếu toét miệng cười, chân mày giãn ra, cẩ người toát ra vẻ đẹp hơn gấp trăm lần.
--- ------ ------ ------ ------ -------
Sau khi dùng xong bữa tối, Thích Nghi cùng Thiên Nhiên ngồi trên sa lon xem ti vi. George cũng ngồi bên cạnh, đang cầm Ipad chơi trò chơi.
Tuy nói là xem ti vi, nhưng tâm trạng của Thích Nghi không có để trên màn hình. Thứ nhất, xế chiều hôm nay lúc cô về Thiên Nhiên đang nghỉ ngơi, nên cô không quấy rầy, bây giờ nhìn vẻ mặt đầy tâm sự của Thiên Nhiên, cô muốn khuyên cô ấy một chút. Thứ hai là, tối nay cô có hẹn với người khác.
“Làm gì mà cứ nhìn tớ chằm chằm vậy?” Nhận thấy ánh mắt của Thích Nghi vẫn nhìn mình chằm chằm, Thiên Nhiên không chịu được quay đi: “Mặt tớ dính cái gì hay sao?”
“Không có.” Thích Nghi lắc đầu, đầu ngón tay chọt chọt chỗ trái tim cô ấy: “Nhưng chỗ này của cậu có vấn đề.”
“Gì chứ?”
“Cậu có tâm sự.”
“Tớ không có….”
“Chị Nara, chị thừa nhận đi!” George chơi trò chém giết đang tới hồi gay cấn cũng liếc Thiên Nhiên một cái: “Từ lúc chiều chị về, em không hề thấy chị cười.”
Thiên Nhiên liếc cậu ta một cái.
Thích Nghi kéo tay cô: “Nói tớ nghe xem nào.”
“Thích Nghi, tớ thực sự không có chuyện gì.” Thiên Nhiên miễn cưỡng nhếch nhếch miệng: “Dù sao thì chuyện cũng đã xảy ra rồi, tớ không thể thay đổi được gì, chỉ có cách đón nhận mà thôi.”
Thích Nghi nhíu nhẹ chân mày, suy nghĩ làm sao mở miệng nói với cô ấy chuyện về Trình Kiêu, lại nghe tiếng di động của Thích Nghi vang lên. Thấy cô ấy đọc tin nhắn trên màn hình thì lập tức trở nên im lặng. Thiên Nhiên đột ngột đứng lên: “Tớ có chuyện đi ra ngoài một chút.”
“Nếu không phải chuyện gì quan trọng lắm thì không cần đi ra ngoài, bây giờ khuya rồi.” Thích Nghi nhíu chân mày: “Bây giờ cậu đang ở trên đầu sóng, đi ra ngoài không an toàn.”
“Không được, tớ nhất định phải ra ngoài.” Thiên Nhiên kiên trì nói.
Sự kiên trì của cô ấy làm Thích Nghi sinh nghi, thấy cô ấy đứng dậy vào phòng thay quần áo, cô định đi theo, nhưng lại bị George chặn lại. Cô nhíu mày, định mở miệng mắng, cậu ấy chỉ là cười hì hì, đưa tay cầm lấy điện thoại của Thiên Nhiên: “Chị, đừng nóng vội, chúng ta xem cái này là biết Nara vì sao muốn ra ngoài ngay chứ gì.”