Cảnh tượng trước mắt, một đôi nam nữ đang ôm hôn nhau nồng nhiệt.
Thích Nghi lớn lên ở nước ngoài, đối với những chuyện nam nữ thân mật như thế này, cô cũng chỉ thấy nhưng không có ý kiến gì. Nhưng nhân vật chính của màn nóng bỏng này, lại rất ngoài ý muốn của cô.
Không chỉ riêng vì cô gái kia là người được truyền thông xưng tụng “Ngọc Nữ” – Lâm Chiếu, mà càng bởi vì đối tượng của cô ta lại là người đàn ông cô gặp tối hôm qua.
Đúng là oan gia ngõ hẹp mà!
Phản ứng đầu tiên của cô là muốn quay về lại hướng khi nãy đến, nhưng không đợi cô quay người, bỗng nhiên cánh tay cảm thấy đau nhói, bị bàn tay có lực của anh bắt được!
Thích Nghi thử rút cánh tay, chẳng có tí kết quả nào, liền hướng về phía anh la lên: “Buông ra!”
Đông Phương Tín chẳng những không buông cô ra, ánh mắt anh thâm trầm, lúc này con mắt lạnh lùng nhìn vào cô, sắc mặt trầm xuống: “Là cô?”
“Là tôi thì làm sao?”
“Ai cho cô tới đây?”
“Mắc cười, chỗ này cũng không phải là nhà của anh, tại sao anh có thể tới mà tôi thì không?”
“Coi như miệng lưỡi cô lợi hại.” Đông Phương Tín cười lạnh.
Thích Nghi cũng hừ lạnh đáp lại.
Đông Phương Tín đẩy một cái, nhìn cô bị đụng ngã phải thối lui sang một bên vách tường, thân hình cao lớn nhích lại gần, dùng lồng ngực cản đường đi của cô: “Tôi cảnh cáo cô, sau khi bước qua cánh cửa kia cũng giống như trước khi bước vào, cô coi như mình bị mù không thấy gì cả!”
Có mà em gái anh mới mù!
Thích Nghi tự nhiên cũng hiểu được ý bên trong lời nói của anh.
Nếu cô tiếc lộ quan hệ giữa anh với Lâm Chiếu sẽ làm anh thấy khó chịu, đã vậy cô lại càng muốn làm, xem anh còn dám dùng cái giọng điệu uy hiếp cô nữa hay không!
Cô đang định mở miệng nói, lại nghe thấy giọng Đông Phương Tín: “Nếu cô dám nói chuyện linh tinh trước mặt truyền thông, thì đây sẽ là kết cục của cô.”
Lúc anh nói câu này, ánh mắt sắc bén âm u, đồng thời giơ cái chân dài ra, đá một phát về phía chậu hoa đặt bên hông.
Chậu hoa kia bị lực chân anh đá một phát, nghiêng ngã rơi xuống, quay vài vòng, rồi tiếp tục thẳng hướng cầu thang mà lăn.
Sau một loạt tiếng ồn, tiếng đồ sứ vỡ vụn vọng lại khắp bốn phía.
Sắc mặt Thích Nghi hơi trở nên sa sầm.
Mới đầu nàng chỉ tưởng rằng anh là loại con nhà giàu ăn chơi trác táng, thật không ngờ lại là loại to gan lớn mật, giữa ban ngày ban mặt, dám dùng tính mạng của cô mà uy hiếp?
Không nghĩ tới, Thích Nghi cũng là người có tính cách bướng bỉnh không chịu khuất phục. Đối mặt với sự khiêu khích của Đông Phương Tín, cô giận quá hóa cười, đôi mắt sáng không sợ hãi chống lại ánh mắt của anh, bờ môi xinh đẹp nhẹ mở ra, lạnh lùng phun ra hai chữ: “Anh dám?”
“Cô xem tôi có dám hay không!”
“Anh------“
Đôi mày rậm của Đông Phương Tín nhíu lại thành một đường, gương mặt tuấn tú hiện lên vẻ tàn bạo.
Thích Nghi vốn còn muốn đối đầu với anh, lúc này nhìn đến ánh mắt lạnh lẽo của anh như là muốn ăn tươi nuốt sống cô, trong lòng không khỏi có chút sợ hãi, mấy lời đã lên đến miệng lại phải nuốt trở về. Dáng vẻ của người này so với lần gặp đêm qua giống nhau như đúc, nhưng lại có cái gì đó rất khác........Nghĩ đến việc, đây có thể mới chính là anh! Anh đã dám nói ra những lời hung hăng ngang ngược như thế, thân phận tất nhiên cũng không tầm thường. Cô không khỏi quay mặt nhìn lại, muốn xem thử Lâm ngọc nữ dịu dàng lương thiện trong lời của người bên ngoài sẽ có thái độ như thế nào đối với việc này thì đâu còn thấy bóng dáng của cô gái kia?
Nói vậy, lúc anh nhào tới chỗ cô, Lâm Chiếu cũng nhân cơ hội đó mà đi mất. Thật không nghĩ tới dạng siêu sao cao quý như cô ta, thế mà lại có quan hệ với tên đàn ông trước mặt này. Hơn nữa, nhìn thái độ của anh khẩn trương như vậy, hẳn là quan hệ không tầm thường!
Cân nhắc trước sau tình huống hiện tại, Thích Nghi đè nén sự tức giận xuống. Cô hít sâu một cái, đôi mày thanh tú nhẹ nhướng lên, ánh mắt hướng đến ánh mắt lạnh lùng của anh, bình tĩnh nói: “Tiên sinh, tôi nghĩ hôm nay mắt tôi có chút vấn đề, đi nhầm hướng, mới vô tình chạy đến đây, đại khái tôi cũng không chú ý.”
Nghe cô nói, ánh mắt Đông Phương Tín trở nên âm trầm: “Coi như cô thức thời.”
“Vậy được rồi.” Thích Nghi không muốn cùng anh dây dưa, cất bước định rời đi.
“Từ từ đã!” Bàn tay anh đè dọc theo bức tường một cái, chặn cô lại!