Anh ta đã quyết định hết mọi chuyện rồi, cô còn có thể từ chối được hay sao?
Trong lòng Thích Nghi chửi thầm Đông Phương Tín là đồ cặn bã.
Đi tới chỗ ngồi mà Đông Phương Tín kéo ra, nhìn anh ta ngồi xuống bên cạnh mình, không khỏi cười lạnh một cái, nhỏ giọng nói: “Đông Phương tiên sinh, tai của anh không phải là có vấn đề gì rồi chứ, cùng ở trong một căn phòng, mà phải đặc biệt ngồi gần mới nghe người khác nói chuyện được à?”
Đông Phương Tín cũng không tức giận, ngược lại nở nụ cười nhàn nhạt: “Gần một chút thì càng dễ dàng hơn chứ sao.”
Làm Thích Nghi tức đến nghiến răng nghiến lợi.
Ở bên kia, Long Vu Hành vẫn nhìn Thiên Nhiên chằm chằm, âm thanh lạnh như nước: “Nara à, tên cũng khá hay.”
“Cám ơn.” Bị anh ta nhìn chằm chằm, mắt cũng không chớp, Thiên Nhiên chỉ thấy trong lòng hơi nặng nề. Cô liếc Thích Nghi một cái, nhưng nhìn thấy cô ấy đang cùng Đông Phương Tín đối mắt với nhau, trong mắt còn ẩn chứa tia lửa, không khỏi thở dài, biết lúc này Thích Nghi cũng không thể giúp mình, chỉ có thể cuối đầu, tránh đi ánh mắt của Long Vu Hành.
“Còn tên tiếng Trung là gì vậy?”
“Lam Thiên Nhiên.” Thiên Nhiên theo phản xạ trả lời.
Mày rậm của Long Vu Hành nhướng lên, nỉ non lặp lại ba chữ này: “Lam Thiên Nhiên.”
Âm thanh kia thật trầm thấp, phảng phất giống như hiểu ra cái gì.
Trong lòng Thiên Nhiên không hiểu cảm thấy có chút căng thẳng, đang suy nghĩ làm sao tiếp tục nói chuyện với anh ta, bất ngờ, anh ta lại nói ra một câu: “Hình như chúng ta đã gặp nhau ở đâu rồi thì phải.”
Không phải là hình như, mà là thực sự gặp rồi---- ---
Nhớ tới lần đó mình cầm chai nước tạt vào người anh ta, Thiên Nhiên hơi chột dạ: “À…….”
“Hình như là ở bãi đổ xe của trung tâm thương mại Hoàng Đô.”
Ly nước cầm trong tay thiếu chút nữa vì câu nói này của anh ta đổ ra ngoài, cả người Thiên Nhiên run lên một cái, lại càng dùng sức nắm chặc cái ly hơn, để không làm cho nó rơi xuống đất.
Long Vu Hành lại nói: “Lam tiểu thư không những tặng cho tôi một món quà lớn, hình như còn đưa cho tôi một ít tiền thì phải.”
Khi nói tới chỗ này, thân người anh ta hơi nghiêng về phía trước, đem một xấp mấy tờ tiền một trăm để trên bàn ngay trước mặt Thiên Nhiên.
Trong lòng Thiên Nhiên run lên một cái, xém chút té từ trên ghế xuống.
Mẹ ơi! Cô tưởng rằng Long Vu Hành sẽ không nhận ra cô, không ngờ là cô nghĩ sai rồi!
Liếc sang nhìn Thích Nghi, thấy cô ấy cau mày căng thẳng nhìn Long Vu Hành, sợ cô ấy sẽ vì bảo vệ mình mà đắc tội với anh ta, Thiên Nhiên liền vội vã giải thích: “Long tiên sinh, chuyện lần trước……Thật ra chỉ là ngoài ý muốn thôi, tôi thật sự xin lỗi…….”
“Tôi cũng không có nói gì, cô cũng không cần phải khẩn trương như vậy.” Long Vu Hành khoanh tay trước ngực, con mắt thâm trầm thay đổi lúc sáng lúc tối, không thấy rõ cảm xúc: “Cô cầm lại tiền đi!”
Đối mặt với ánh mắt chăm chú của Long Vu Hành, trái tim nhỏ của Thiên Nhiên hơi co rút lại. Đang lúc không biết nên làm thế nào cho đúng thì Thích Nghi đứng lên, cánh tay lướt qua mặt bàn, tiền mà Long Vu Hành để trên đó bị cô gom hết cho vào trong túi: “Thiên Nhiên, nếu Long tiên sinh là ngừoi rộng lượng như vậy, cậu còn không nhanh nhanh cám ơn người ta?”
Thiên Nhiên nghe vậy, lập tức nhìn về phía Long Vu Hành cười gượng một cái: “Long tiên sinh, cám ơn anh!”
Long Vu Hành liếc nhìn Thích Nghi một cái.
Thích Nghi cũng dũng cảm đón lấy, hoàn toàn không hề có ý chịu thua.
“Nếu trước đây chỉ là hiểu lầm, vậy giờ cho qua đi.” Đông Phương Tín đúng lúc mở miệng: “Được rồi, vậy để cho hai vị tiểu thư đây chọn món trước đi!”
Không ngờ Đông Phương Tín sẽ giúp mình, Thích Nghi có hơi bất ngờ. Cầm lấy thực đơn mà anh đưa tới, cô cười nhạt, nhìn về phía Thiên Nhiên ngồi đối diện nói: “Thiên Nhiên, nếu Đông Phương Tiên sinh đã mời khách, vậy cũng nên nhiệt tình chọn đi, không nên khách sáo!”
Thiên Nhiên gật đầu: “Cám ơn Đông Phương tiên sinh.”
“Không có gì.” Đông Phương Tín cười một cái, sau đó nói, lời nói trầm thấp có lực, lại mang theo chút bá đạo: “Nhưng mà nhớ là………chắc chắn không thể thiếu rượu đấy.”
Trong lúc nói, cùng Long Vu Hành liếc nhau một cái, ánh mắt lóe lên, để lộ ra chút sắc thái quỷ dị.