“Tối nay về nghỉ ngơi cho tốt, mười giờ sáng mai có một chương trình radio, buổi chiều gặp mặt với mấy vị đạo diễn điện ảnh, buổi tối có tiết mục giải trí.” Từ lúc ra khỏi đài truyền hình, trên tay Cindy luôn túc trực cái ipad: “Còn có một cuộc thi sắc đẹp….”
“Cindy……….” Lâm Chiếu hơi nhức đầu đưa tay day day cái trán: “Sắp tới chị đừng nhận nhiều công việc như vậy, hiếm khi mới có dịp về Ôn Thành, em muốn được nghỉ ngơi nhiều một chút, dành thời gian để ở bên cạnh người nhà.”
Cindy nghe vậy, trước tiên liền nghĩ: ở cùng người nhà cũng chỉ là lấy cớ, thật ra người mà cô muốn dành nhiều thời gian ở chung một chỗ chắc là Đông Phương Tín kia đi.
Chân mày cô ta khẽ nhíu một cái: “Nhưng mà……”
“Hãy làm theo lời cô ấy đi.” Một giọng đàn ông làm người ta kinh sợ nhàn nhạt truyền tới.
Cindy nhìn về phía người đàn ông cao lớn trước mắt, lập tức khom người trả lời: “Vâng, tổng giám đốc.”
Chợt thấy người đi tới, làm Lâm Chiếu hơi giật mình, sau đó thì mỉm cười nhẹ nhàng: “Sao anh lại tới đây, cũng đừng nói với em là anh vô tình đi ngang qua đấy, em tuyệt đối không tin đâu.”
“Đúng là vừa đi ngang qua, lại vừa vặn gặp em đang có chương trình truyền hình trực tiếp ở đây, nên đến xem một chút.” Minh Thiếu Viễn nhẹ híp mắt lại, cẩn thận quan sát cô: “Nhất định là gần đây bị công việc làm cho mệt mỏi cả người phải không? Nhìn bộ dạng tiều tụy của em xem. Tiền thì kiếm mãi không hết, nhưng thân thể vẫn quan trọng hơn.”
“Biết anh là ông chủ tốt.”
“Em hiện đang là gà cưng của Ngôi Sao Ngày Mai, cũng không thể để bị mệt mỏi được.”
Lâm Chiếu cười một tiếng, gương mặt như hoa tươi rực rỡ.
Minh Thiếu Viễn liếc nhìn người đi bên cạnh mình, Lý Húc: “Cậu đi theo Cindy trước đi, tôi sẽ tự mình lái xe.”
Lý Húc gật đầu.
Cindy là người thông minh, nhìn tình thế như vậy, liền nhanh chóng leo lên xe chạy đi.
“Không ngại đó chứ?” Minh Thiếu Viễn kéo cửa xe chỗ ghế trước ra.
“Anh đem người đại diện của em đuổi đi rồi, em còn có lựa chọn khác hay sao?” Lâm Chiếu nhún nhún vai, khom người ngồi vào trong. Nhìn anh đã yên vị rồi, cô đưa lưng dựa vào sau ghế, thoải mái thở ra một tiếng: “Có thể ngồi vào xe riêng của ông chủ, thật là tốt!”
Minh Thiếu Viễn khởi động xe, mắt nhìn chằm chằm về phía trước: “So với Đông Phương Tín thì sao?”
Lâm Chiếu liếc mắt nhìn anh ta: “Làm gì mà nhắc tới anh ấy?”
“Không phải hai người đang hẹn hò sao?”
“Anh sẽ không ngăn cản chứ?” Lâm Chiếu có chút lo lắng.
“Không đâu.” Minh Thiếu Viễn cười nhạt một tiếng: “Chẳng qua là suy nghĩ cho tiền đồ của em thôi, tạm thời không nên công bố ra ngoài.”
Lâm Chiếu nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm: “Anh yên tâm đi, em biết phải làm như thế nào mà.”
“Ừ.” Anh ta hời hợt trả lời.
“Thiếu Viễn.” Sống lưng Lâm Chiếu thẳng tắp, nhìn gò má sắc sảo với những đường nét như điêu khắc của anh ta, nghiêm túc nói: “Em biết rất rõ anh đã hao tốn bao nhiêu tâm huyết đào tạo em…..em sẽ không làm cho anh thất vọng. Đúng là em và Đông Phương Tín quen nhau, nhưng tuyệt đối sẽ không để ảnh hưởng đến công việc.”
“Vì anh ta mà giảm bớt lượng công việc không biết có tính là ảnh hưởng hay không đây.”
“Anh sẽ không hẹp hòi như vậy chứ?”
“Đùa với em thôi.”
Tuy anh ta nói như thế, nhưng Lâm Chiếu nhìn vẻ mặt nhàn nhạt, hoàn toàn không hiểu được tâm tư của anh ta như thế nào. Cô chỉ có thể cười khổ một cái: “Em thừa nhận mình có lòng riêng, nhưng gần đây em thật sự cảm thấy có chút mệt mỏi…..”
“Tiểu Chiếu, anh hiểu.” Minh Thiếu Viễn đột nhiên cắt ngang lời cô: “Bất luận là em muốn làm cái gì, anh đều ủng hộ em.”
Lâm Chiếu cười một tiếng, nhẹ giọng trêu chọc: “Quả thật không hổ danh là người anh thanh mai trúc mã của em.”
Khóe miệng Minh Thiếu Viễn khẽ nhếch lên, ánh mắt hiện lên ánh sáng lạnh lùng.
Đông Phương Tín sao?
Bọn họ chưa bắt đầu chiến đấu, mình đã thua trước một bước ư?