Ánh mắt Đông Phương Tín lành lạnh, khóe mắt liếc thấy bóng dáng Thích Nghi đi đến, đứng lên từ ghế salon: “Đi thôi!”
Làm như hoàn toàn không thấy thái độ của Viên Thanh.
Viên Thanh cũng chú ý đến cô, vẻ mặt cô ta cứng lại, nhìn Thích Nghi một chút: “Xin đi thong thả.”
Khách khí lễ độ, làm như vừa rồi giữa cô ta và Đông Phương Tín, không có chuyện gì không vui.
Chuyện của người khác, tự nhiên là Thích Nghi cũng không muốn nhiều lời. Nhìn về phía Viên Thanh cười nhạt, xoay người bước theo Đông Phương Tín ra ngoài.
Nhưng mà, trong lòng lại có chút nghi ngờ.
Cô ấy trong miệng Viên Thanh, rốt cuộc là ai?
--- ------ ------ ------ ------ -------
Trên xe, không khí yên lặng.
Sắc mặt anh ta thâm trầm, ánh mắt chăm chú nhìn về phía trước, chuyên chú lái xe.
Nhìn ra được là đang có tâm sự.
Thích Nghi cũng không để ý, dù sao đó cũng là chuyện của anh ta, không liên quan gì đến cô cả.
“Cô nghe được cái gì rồi?” Đông Phương Tín là người phá vỡ sự yên nói trước.
“Cái gì?” Thích Nghi không hiểu anh ta hỏi như vậy là có dụng ý gì, đành giả vờ lấy bất biến ứng vạn biến rồi tùy tình hình.
“Bớt giả vờ đi.” Đông Phương Tín hừ lạnh.
Thích Nghi suy nghĩ một chút, rồi nhàn nhạt lên tiếng: “Hình như cái này cũng không liên quan gì đến tôi, mắc gì phải tôi phải nghĩ nhiều.”
“Cô tốt nhất nên nghĩ như vậy.”
Câu này ý chỉ Thích Nghi rõ ràng nói một đằng nghĩ một nẻo!
Cô cũng không phản bác, mất công anh ta lại nói cô giấu đầu lòi đuôi. Có lúc, im lặng không nói là cách giải quyết tốt nhất.
“Nghe nói Minh Thiếu Viễn đến tìm cô.” Anh ta đột ngột nói.
“Tin tức của anh cũng nhanh thật, chẳng lẻ cả ngày anh không có chuyện gì làm mà tìm người theo dõi tôi?” Thích Nghi nhẹ giọng mỉa mai.
“Cô cái người này……” Hình như Đông Phương Tín có chút tức giận, ánh mắt tối tăm nhìn cô một cái, nhưng cuối cùng cũng chỉ trầm giọng nói: “Hắn tìm cô có chuyện gì?”
“Hợp tác.” Thích Nghi trả lời.
“Vậy sao?” Anh cảm thấy hứng thú cười cười.
Khuỷa tay Thích Nghi chống lên kính cửa xe, bàn tay chống cằm: “Tôi từ chối anh ta.”
Đông Phương Tín âm u nói: “Tránh xa hắn một chút.”
Chỉ đơn giản mấy chữ, Thích Nghi nghe vào tai rõ ràng là có dụng ý khác.
“Nghe nói hai người là đối thủ cạnh tranh.” Thích Nghi nghiêng đầu nhìn anh: “Chẳng qua tôi cảm thấy kì lạ, tại sao anh và Lâm Chiếu lại ở cùng nhau.”
Ngôi Sao Ngày Mai, Đông Phương Châu cùng truyền thông Trung Thiên, ba tập đoàn này ở Ôn Thành tạo thành thế chân vạc. Công ty truyền thông Trung Thiên yếu hơn một chút, mà Ngôi Sao Ngày Mai và Đông Phương Châu lại luôn cạnh tranh kịch liệt, cho nên mới có thể đứng vững đến bây giờ vẫn không sụp đổ. Lâm Chiếu là đại diện dưới trướng công ty Ngôi Sao Ngày Mai, mà không nghĩ tới cô ấy và Đông Phương Tín lại cùng nhau chung một chỗ.
Đông Phương Tín không muốn thảo luận đề tài này, nói: “Cô bớt lo chuyện của người khác đi.”
Thích Nghi hừ nhẹ trong lòng.
Cô không muốn nhiều chuyện, chỉ là muốn biết, bộ đồ hôm nay cô mặt liệu có phải là anh đặt cho Lâm Chiếu. Huống chi, chính anh là người nhắc tới Minh Thiếu Viễn trước.
“Xuống xe.” Anh đột ngột thắng xe lại, miệng ra lệnh cho cô.
Thích Nghi nhìn ra ngoài cửa sổ, trời đã tạnh hẳn, nhưng lại thấy tòa nhà nổi tiếng nhất Ôn Thành sừng sững trước mặt.
Vạn Gia Đăng Hỏa!
Anh ta lại có thể đem cô tới câu lạc bộ ăn chơi?
Trong lòng còn đang nghi ngờ, lại nghe “Bốp” một tiếng vang lên, cô nhìn lại, thì ra là Đông Phương Tín đạp vào cửa xe.
Cái người thần kinh này!
Thích Nghi oán thầm, nhưng nhìn sắc mặt anh ta không được tốt, lại rất nhanh chóng xuống xe.
Đông Phương Tín cầm chìa khóa xe ném cho nhân viên bãi đậu xe, nhàn nhạt liếc cô một cái, ý bảo cô đi theo.
Thích Nghi vô cùng không muốn trở lại Vạn Gia Đăng Hỏa, nhưng mà giờ phút này nhìn ra được trong lòng Đông Phương Tín vô cùng không tốt, cô không muốn làm trái ý anh ta, chỉ có thể đuổi theo.
Cô như thế nào cũng không nghĩ đến, chuyến đi này, sau này lại làm cho cô gặp phải biết bao nhiêu là khó khăn.