“Đông Phương Tín, anh là đồ không có đạo đức.” Lòng bàn tay Thích Nghi vỗ vào cửa kính xe, cô lạnh mặt: “Anh cố ý đúng không.”
Đông Phương Tín nghe vậy, trong lòng không hề cảm thấy áy, ngược lại còn nâng cằm lên, hừ nhẹ một câu: “Bị cô nhìn ra rồi.”
Thích Nghi tức giận đến mức nghiến răng, kéo mạnh cửa xe ra, chui vào ngồi bên cạnh ghế lái.
Nhìn buồng xe bị nước từ ống quần cô chảy xuống ướt đến thảm hại, Đông Phương Tín cau mày: “Ai cho cô lên xe.”
“Bên ngoài trời đang mưa to đấy.” Thích Nghi cũng không nhìn anh, mà lo vỗ vỗ nước trên người.
Cả người cô đều ướt sủng hết rồi, không chỉ ướt nhẹp từ trên xuống dưới, mà cô còn cảm thấy rất lạnh. Cô vòng tay qua hai vai mình, cố gắng chà xát, cố gắng tìm kiếm chút ấm áp cho mình.
Đông Phương Tín ngọa nghễ nhìn cô: “Bên ngoài trời có mưa lớn hay không thì liên quan tới tôi? Cô mắc mưa hay không cũng liên quan gì đến tôi?”
Thích Nghi đem mái tóc dài ướt đẫm túm lại sau tai, hai tay lau đi những giọt nước mưa trên mặt, bình tĩnh nói: “Đông Phương tiên sinh, anh là một người phong độ chính trực, không lẽ muốn thấy một cô gái đi dưới trời mưa gió như vậy.”
Anh nhếch đôi môi mỏng lên, ngôn ngữ tỏ ra khinh thường: “Rất xin lỗi, tôi chẳng phải một người chính trực tốt bụng.”
Khốn kiếp, anh ta thà hạ thấp bản thân cũng không chịu giúp đỡ mình?
Trong lòng Thích Nghi vô cùng khinh bỉ anh, nhưng cũng biết không thể đắc tội với anh được, chỉ có thể đối phó ngoài mặt, miễng cưỡng nở một nụ cười nhạt với anh: “Đông Phương tiên sinh, dù sao chúng ta cũng đã gặp nhau mấy lần……”
Đông Phương Tín không để cô nói hết câu đã mở miệng cắt ngang: “Tôi là người trước tới nay đều không nói đến chuyện tình nghĩa…..”
“Anh muốn làm chuyện tuyệt tình như vậy sao?” Sắc mặt Thích Nghi trầm xuống, giọng nói trở nên lạnh lẽo hơn.
“Đây là bản tính của tôi mà.” Đông Phương Tín nói như thể hiển nhiên.
“………..” Hai tay Thích Nghi nắm lại thành quả đấm.
Đông Phương Tín hạ mí mắt xuống, khóe miệng khẽ cong lên, cười mà như không cười.
Nhìn nét mặt hả hê đắc ý của anh, Thích Nghi hạ quyết tâm, dứt khoát cũng muốn đùa giỡn: “Tôi không xuống xe đấy.”
Không ngờ cô lại sử dụng chiêu này, mặt Đông Phương Tín trở nên thâm trầm, trong mắt hiện lên ánh sáng nguy hiểm: “Sao?”
Chỉ là một chữ mà thôi, lại làm cho Thích Nghi có cảm giác lành lạnh từ phía sau truyền tới.
Cô biết vào lúc này mình nên nhanh chóng xuống xe mới đúng, nhưng bên ngoài đang đổ mưa to, cả người cô đều vô cùng chật vật, mà chỉ sợ lát nữa cũng không đón được xe. Nếu như vậy mà về, không những làm cho Thiên Nhiên lo lắng, chỉ sợ sau này cô có muốn đi ra ngoài, nhất định George cũng sẽ đi theo kè kè. Cô đành cắn chặt hàm răng, dũng cảm nhìn về phía ánh mắt của anh: “Nói đi, điều kiện của anh.”
Dừng lại một chút cô lại bổ sung thêm: “Chuyện lần trước anh muốn tôi cởi thì miễn bàn đi.”
Đông Phương Tín nhếch miệng mặt xuất hiện mấy phần đùa giỡn: “Cô xem ra cũng thông minh đó.”
Thích Nghi cười lạnh một tiếng.
“Muốn tôi đưa cô về cũng được, nhưng tối nay phải đi cùng tôi.”
“Anh đừng…….”
Chữ “nghĩ” còn chưa ra khỏi miệng, Đông Phương Tín lại nói: “Yên tâm, không phải mấy thứ bậy bạ mà cô nghĩ đâu.”
Thích Nghi nghi ngờ nhìn anh.
Đông Phương Tín liếc mắt nhìn cô: “Yên tâm, không bắt cô làm chuyện xấu xa gì cả. Thắt dây an toàn vào đi.”
Nói xong, anh khởi động xe lên.
Thích Nghi không biết cô có bị ma xui quỷ khiến không, nói tóm lại, cuối cùng cô không có từ chối.
--- ------ ------ ------ ------ ---
“Xuống xe.”
Sau khi anh nói ra hai chữ, xong thắng xe bước xuống trước.
Thích Nghi nghiêng đầu nhìn khung cảnh ngoài cửa xe, phát hiện giờ mưa đã tạnh, phía trước cách đó không xa, là một tòa nhà tráng lệ. Cô chần chừ một lát, cuối cùng cũng đẩy cửa xe đi theo ra ngoài.
Một tay Đông Phương Tín đưa vào trong túi, sải bước đi.
Đầu lông mày của Thích Nghi không dấu vết nhăn nhăn, chạy đuổi theo.
Hôm nay cuối tuần ta đăng truyện sớm cho các nàng giải sầu đây. ;)
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ -------