Sau khi Thích Nghi vào cửa, Thiên Nhiên lập tức nghênh đón: “Cậu trở lại?”
“Ngồi.” Thích Nghi kéo cô đến ghế salon ngồi xuống, đưa mắt nhìn vào hai mắt cô: “Mình nói rồi, cậu không cần phải lo lắng cho mình.”
“Anh ta thật không có nhắc tới mình sao?” Thiên Nhiên lo lắng hỏi.
Trước khi ra cửa, Thích Nghi đã đề cập với Thiên Nhiên là muốn đi gặp Long Vu Hành, Thiên Nhiên vốn không muốn Thích Nghi đi một mình, nhưng cô lại kiên trì muốn tự mình đi, vì làm vậy có thể miễn đi cơ hội gặp mặt giữa Long Vu Hành và Thiên Nhiên. Không nghĩ tới, Long Vu Hành lại có thể nói ra yêu cầu như vậy, nếu Thiên Nhiên biết, chỉ sợ sẽ lo lắng.
Thích Nghi vỗ vỗ vai Thiên Nhiên, nói dối không chớp mắt: “Không có.”
Thiên Nhiên nhẹ thở ra: “Anh ta thật sự không nhận ra mình.”
Thích Nghi vỗ trán.
“Làm sao vậy?” Thiên Nhiên cầm tay cô: “Không thoải mái sao?”
“Không có việc gì, hôm nay chạy cả một ngày, có chút hơi mệt.”
“Chuyện của Nhã Xá bàn đến đâu rồi?”
“Còn chưa thành công.”
“Phải. . . . . .” Trong lòng đột nhiên có chút bất an, Thiên Nhiên nhướng mày: “Bởi vì mình sao?”
“Cậu nghĩ đi đâu vậy?” Thích Nghi trừng mắt nhìn Thiên Nhiên: “Chuyện này không liên quan đến cậu.”
“Cậu ra giá tiền gấp hai lần anh ta mua Nhã Xá, anh ta cũng không chịu bán sao?”
“Vấn đề không phải là tiền.” Thích Nghi nhún nhún vai: “Cậu nên biết, loại người giống như Long Vu Hành căn bản không thiếu tiền.”
“Không phải nói quân tử không đoạt đồ của người khác sao?”
“Cậu cảm thấy loại người như Long Vu Hành có thể là quân tử sao?”
“. . . . . .” Thiên Nhiên im lặng.
Có thể trà trộn vào hai giới hắc bạch, sao lại không có một chút thủ đoạn đặc biệt?
Người kia, có thể đã làm rất nhiều chuyện không quang minh chính đại!
“Thiên Nhiên, chuyện của nhà họ Trần rất phức tạp, cậu không cần phải suy nghĩ nhiều, thật sự không liên quan đến cậu. Huống chi, cho dù hiện tại mình mua Nhã Xá về, cũng chưa chắc có thể ngăn chặn được động tác ngấm ngầm của người xuống tay với truyền thông Trung Thiên.” Thích Nghi duỗi lưng một cái: “Mình còn muốn ở chỗ này đánh một trận ác liệt, mà cậu. . . . . .”
Con ngươi của cô ngưng lại, nghiêm mặt nói: “Nếu cậu quả thật có ý nghĩ buông tha Trình Kiêu, vậy cậu có muốn trở về La Mã trước hay không? Hoặc là. . . . . . Về nhà?”
“Không!” Thiên Nhiên không chút do dự liền cự tuyệt: “Mình muốn ở chỗ này cùng cậu kề vai chiến đấu.”
“Cậu không sợ?”
“Chuyện cho tới bây giờ, mình còn có cái gì phải sợ.” Thiên Nhiên cười tự giễu: “Dù sao, ở nơi nào cũng giống như nhau rồi.”
Không có người kia ở bên cạnh, ở nơi nào cũng không giống nhau.
Nhìn ánh mắt của Thiên Nhiên dần dần ảm đạm, trong lòng Thích Nghi căng thẳng.
Nhưng lại không khuyên.
Có nhiều thứ, chỉ có thời gian mới có thể làm cho người ta quên lãng.
Cho cô ấy một không gian yên tĩnh là tốt rồi.
——— ————————
Hôm sau.
Thiên Nhiên không có ý định trở về La Mã cũng không muốn trở về nhà họ Lam, Thích Nghi liền tính tìm cho cô một chút việc để làm, tránh cho cô cả ngày lẫn đêm suy nghĩ lung tung.
Đang lúc Thích Nghi vì việc này mà buồn rầu, liền có tin tức tốt.
“Làm sao vậy?”
“Là chuyện tốt của cậu.” Thích Nghi để điện thoại di động xuống, cầm dao nĩa lên cắt một miếng bánh mì bỏ vô miệng, nhai vài lần, mắt thấy Thiên Nhiên tập trung tinh thần nhìn cô, mới cười nói: “Mình vừa nhận được điện thoại của người ở Đông Phương Châu, nói tổng giám đốc Đông Phương Tín của Đông Phương Châu muốn cùng cậu gặp mặt. Nghe giọng nói của anh ta, hình như là muốn mời cậu theo chân bọn họ hợp tác. Cậu nhanh đi chuẩn bị, chúng ta đi Đông Phương Châu gặp mặt Đông Phương Tín.”