Để tôi xoa bóp cho anh, coi như xoa bóp cho một cái đầu lợn còn tốt hơn!
Đang trong lúc phục vụ anh, trong lòng Thích Nghi oán thầm.
“Lực quá yếu.”
Nghe được âm thanh không hài lòng của Đông Phương Tín, Thích Nghi gia tăng thêm lực trên bàn tay.
Anh lại nói: “Này, dùng sức hơi quá rồi.”
Thích Nghi giương mắt lên trừng anh.
“Nhìn cái gì chứ? Không muốn làm vậy thì đừng làm.” Đông Phương Tín rút hai chân lại, cười lạnh nói: “Cũng đừng nghĩ đến việc mua lại Nhã Xá.”
“Anh---- --------“ Thích Nghi chợt đứng dậy.
“Mới như vậy đã không chịu nổi?” Đông Phương Tín ngạo nghễ nhìn cô, nhỏ giọng giễu cợt: “Tôi còn tưởng rằng cô rất có thành ý mua lại Nhã Xá đấy.”
Sợ mình sẽ không kiềm chế được mà đánh một cái lên đỉnh đầu của anh ta, Thích Nghi ra sức hít sâu, đợi cho tâm tình bình tĩnh lại một chút, mới vừa nắm chặt quả đấm vừa nói: “Anh cũng không phải Long Vu Hành, có tư cách gì cản tôi mua bán với anh ta?”
Đông Phương Tín buông lỏng tay: “Hắn ta không thiếu tiền.”
Ý ở ngoài lời nói, Long Vu Hành lại càng muốn cho anh một cái nhân tình hơn!
Mặc dù mới trở về nước, nhưng đối với chuyện của giới thương nhân ở Ôn Thành cô đã sớm có điều tra qua, đương nhiên cũng hiểu biết một chút về hai phía hắc bạch cùng với đám người lẫn lộn ở giữa, Long Vu Hành này, ở Ôn Thành cũng coi như là một nhân vật có tiếng tăm, không chỉ kinh doanh loại câu lạc bộ xa sỉ như Vạn Gia Đăng Hỏa, là một người rất giỏi trong cả hai phía hắc bạch của Ôn Thành, căn bản không ai dám đắc tội với anh ta. Đối với anh ta mà nói người đáng để giao thiệp, so với tiền bạc, hẳn là tình nghĩa quan trong hơn!
“Nếu như anh vì chuyện tôi làm với anh lần trước mà tức giận với tôi, vậy tôi đây nhận lỗi với anh!” Biết dùng cứng rắn với anh ta là không được, Thích Nghi nhắm mắt, nhượng bộ thêm một bước nữa: “Hy vọng anh đại nhân đại lượng.”
“Tôi cũng không phải đại nhân, nên đương nhiên cũng không cần phải rộng lượng.”
“Này cái người như anh………” Thích Nghi thật muốn chỉ vào mũi anh mà mắng to anh là đồ cặn bã, nhưng nếu làm như vậy thứ nhất, chỉ sợ anh lại càng làm khó mình, ngón tay đã chỉ vào mặt anh lại đưa trở về, cắn răng hỏi: “Được, anh nói cái gì thì là cái đó.”
Đông Phương Tín vỗ nhẹ lòng bàn tay: “Tính tình không tệ lắm!”
Thích Nghi lạnh lùng nhìn anh.
Môi mỏng của anh nhẹ nhếch lên, vươn tay về phía cô ngoắc một cái.
Thích Nghi kìm nén tức giận trong lòng, ngồi xuống bên cạnh anh.
Đông Phương Tín liền cười một cái: “Tôi thích những cô gái ngoan ngoãn.”
Chỉ có lợn giống mới thích người quỷ quái như anh!
Khóe miệng Thích Nghi miễn cưỡng kéo lên.
Đông Phương Tín hừ nhẹ một cái: “Cười quá giả tạo, chẳng có một chút thành ý nào.”
Đối với ác ý gây khó khăn của anh, Thích Nghi cảm thấy mình sắp sôi trào, trong lòng như có hàng ngàn con ngựa đang nhảy chồm lên.
“Rất hận tôi sao?” Khuôn mặt anh tuấn của Đông Phương bất chợt đến gần, một đôi con ngươi sắc bén như chim ưng, lóe lên ánh sáng lợi hại.
“Không có.” Nghĩ một đằng nói một nẻo như thế, Thích Nghi cũng cảm thấy chính mình rất giả tạo, nhưng cô lại mở miệng một cách rất tự nhiên.
Đông Phương Tín cười nhẹ một tiếng: “Coi như cô hận tôi, cũng không thể không chịu thua, loại cảm giác này rất khó chịu chứ gì?”
“Anh không cần dài dòng như vậy có được hay không?”
“Cái gì, còn dám mạnh miệng?” Đông Phương Tín cười lạnh một tiếng: “Tâm tình tôi không tốt, đối với cô cũng không có lợi gì.”
“Tiên sinh, anh tội gì phải làm khó một cô gái như vậy?”
“Là do cô không thức thời mà thôi.”
“Tôi đã nhận lỗi với anh rồi.”
“Cô cho rằng nói xin lỗi là có thể bỏ qua những đau đớn trên mặt và chân của tôi hay sao?”
Thích Hợp thấy được từ trong đáy mắt anh thoát lên vẻ châm chọc, Thích Nghi chợt hiểu.
Thì ra, nãy giờ anh ta vẫn luôn đùa cợt cô, chắc hẳn đối với anh ta lúc này thì có cứng cũng không được mà mềm cũng không xong.
Đã như vậy, cô cần gì phải hạ giọng cầu canh anh ta?
Sắc mặt cô trầm xuống, trong lòng lại càng cười lạnh một tiếng, chợt đưa tay nắm lấy tay anh, cúi đầu hướng phía mu bàn tay cắn mạnh xuống một cái.