Cô nói, tôi đây là vì truyền thông Trung Thiên mà đến!
“Cô mới vừa nói nhà họ Trần sẽ không sụp đổ, bây giờ lại nói là vì truyền thông Trung Thiên mà đến, cuối cùng là cô muốn làm gì?” Tam phu nhân chau mày, hỏi vấn đề mà tất cả mọi người đều muốn hỏi.
Thích Nghi nhìn mọi người xung quanh một cái, nhưng thấy vẻ mặt của họ có kinh ngạc nghi hoặc có sợ có khinh thường, không khỏi mím môi cười một tiếng: “Tôi tất nhiên là vì muốn nhà họ Trần tốt hơn.”
Nhị phu nhân cười nhạt một tiếng: “Làm tốt hơn như thế nào?”
“Hiện nay truyền thông Trung Thiên lâm vào nguy cơ, công ty vốn không có quay vòng vốn, hiện bây giờ chỉ có ba biện pháp khả thi. Một là chia phí tổn, hai là vay mượn, ba là tìm người đầu tư nhập cổ phần! Chỉ là. . . . . . .” Thích Nghi hơi dừng lại, ánh mắt lướt qua vẻ mặt nhàn nhạt của Trần Bích Nhã: “Ba đường đi này, chỉ sợ bây giờ chị cả cũng không làm được!”
Nghe được lời cô nói đến đây, vẻ mặt của Trần Bích Nhã hơi trầm xuống. Hai tay cô nắm chặt thành quyền buông xuống ở bên chân, ánh mắt nhìn Thích Nghi hiện ra ánh sáng lạnh lẽo, nhưng cũng không lên tiếng phủ nhận.
Bởi vì ông nội cùng ba xảy ra chuyện, hiện tại tương lai của truyền thông Trung Thiên trở nên mờ mịt, cô cũng đã từng đi cầu qua những chú bác có quan hệ nhiều đời thường xuyên qua lại chặt chẽ cùng với nhà họ Trần, nhưng lại không có một người nào đồng ý giúp đỡ. Về phần ngân hàng, cũng bày ra thái độ thờ ơ lạnh nhạt, lúc này cô thật sự giống như lời Trần Thích Nghi nói, không có biện pháp tìm được lối ra từ ba con đường này.
Ngược lại Trần Mạn Như thấp giọng cười giễu cợt, mắt lạnh nhìn Thích Nghi: “Buồn cười, chị ấy không làm được, chẳng lẽ cô có thể làm được?”
Thích Nghi cười nhạt, bình tĩnh nói: “Nếu như tôi nói tôi có thể đây?”
“Cô có thể?” Chân mày Trần Mạn Như nhíu lại, giễu cợt nói: “Tôi thấy cô đến đây mục đích là muốn nhập chủ vào Trung Thiên đấy chứ?”
Thích Nghi mỉm cười: “Tôi muốn địa vị trên cao, xưa nay đều là người tài mới có.”
“Cô. . . . .”
“Em ba, để chị nói chuyện với em ấy.” Thấy Trần Mạn Như muốn trách mắng Thích Nghi, Trần Bích Nhã nhẹ giọng cắt đứt lời của cô ta. Cô nheo mắt lại, nhìn Thích Nghi cười nhẹ mở miệng: “Em tư, trừ ba biện pháp mà em nói, biết đâu còn có biện pháp thứ tư.”
“Nha?” Đôi mi thanh tú của Thích Nghi nhếch lên.
“Khi cần thiết, tôi sẽ bán một phần cổ phiếu của công ty với giá thấp.”
Trần Bích Nhã nói thật nhẹ nhàng, nhưng lời cô nói ra, trừ Thích Nghi, vẻ mặt tất cả mọi người ở trong phòng đều hơi thay đổi.
Truyền thông Trung Thiên là tâm huyết của ông cụ, nếu như cổ phiếu bị bán với giá thấp, bị vài người có tâm tư mua đi, chỉ sợ sau này tình cảnh của truyền thông Trung Thiên càng thêm khó khăn, thậm chí, vô cùng có thể sẽ bị người khác chiếm lấy! Huống chi, Trần Phi và Trần Chính Kỳ cũng chưa chắc sẽ đồng ý cho cô làm như vậy.
“Cho nên nói, chị tình nguyện mạo hiểm cầm truyền thông Trung Thiên cũng không nguyện ý nhường quyền quản lý của nó ra?” Thích Nghi chăm chú nhìn Trần Bích Nhã, ánh mắt như nước.
“Trần Thích Nghi, cô không nên quá phận!” Mắt thấy Thích Nghi lấn lướt người khác từng li từng tí, Trần Mạn Như tức giận, cô bỗng đứng lên, lạnh giọng cười nói: “Không phải cô là một người không được ông nội và ba chào đón, bị mẹ của cô ghét bỏ, ngay từ nhỏ bị đuổi ra ngoài làm một cô gái lưu lạc sao? Bây giờ cô trở về nhà họ Trần muốn đùa giỡn cái gì? Tôi nhìn thấy cô liền muốn nôn, nhà họ Trần hoàn toàn không hoan nghênh cô, cửa ở nơi này, cô mau mau cút ra ngoài cho chúng tôi!”
“Không chỉ có cô ta, tôi muốn hiện tại tất cả người ở nhà họ Trần các người, đều nên rời khỏi Nhã Xá.”
Ở cửa, có tiếng nói nhàn nhạt của người đàn ông truyền đến, ngay lập tức có một bóng dáng thon dài đi đến.
Quần áo của anh ta gọn gàng, thân hình cao lớn, mặt mũi rất là tuấn tú, sắc mặt thê lương lạnh lùng.
Ánh mắt mọi người đều nhìn về phía người tới, nhưng sau khi thấy gương mặt của anh ta, đều giật mình một cái.
Người này quả thật làm cho bọn họ bất ngờ!