Sau khi nghe được Giang Thành không ngủ trên giường, Tạ Vũ liền chuyển mông đi đến bên giường, một tay sờ s0ạng chăn bông trên giường cảm thấy rất thoải mái.
Không giống Giang Thành hắn bị đau lưng nên không thể ngủ dưới đất.
Hắn cho rằng làm sao cũng không thể tới phiên hắn ngủ trên giường.
Hôm qua tại phòng ngủ ngủ chính, dù là giường đôi hắn cũng không có được đãi ngộ này.
“Không nguyện ý?”
“Không có, không có.” Tạ Vũ thụ sủng nhược kinh.
“Cảm ơn Soái ca.”
“Huynh đệ, vậy ta ngủ ở đâu a?” Bàng Tử nhìn Giang Thành hỏi.
Đối với Bàng Tử không gọi hắn là Hách Soái hoặc Soái ca có chút bất mãn nhưng hắn vẫn thản nhiên nói: “Không muốn chen vào cùng một giường, có thể ngủ ở ghế sô pha, còn ta ngủ ở dưới đất.”
Bàng Tử đứng bên giường nhìn chằm chằm vào Tạ Vũ đang ở bên trên.
Hắn lại không thích kẻ đê tiện Tạ Vũ này.
Tiếp đó hắn quay đầu nói với Giang Thành: “Vậy ta sẽ ngủ trên ghế sô pha.”
Giang Thành trải tốt tấm chăn trên mặt đất rồi nằm lên trên, duỗi thẳng tay chân rồi nói: “Bàng Tử, ngươi ở cùng ta thay nhau gác.
Buổi tối, ngươi canh ba giờ, ta sẽ gác ca sau.” Dù sao ai cũng không tin tưởng cái người đang nằm trên kia.
Giang Thành nghĩ rằng để Tạ Vũ đeo đồng hồ cũng vô dụng liền lấy nó đi.
“Cái kia, cần ta làm gì không?” Tạ Vũ cuộn mình trong chăn, chỉ lộ ra một cái đầu hỏi.
"Người chỉ cần câm miệng lại.”
Tạ Vũ bị mất mặt lại rụt trở về, lần này đầu hắn cũng chui vào trong chăn cả người quấn lại thành một con nhộng.
Trong biệt thự mặc dù có điện nhưng đến buổi tối điện áp liền không ổn định, ngọn đèn sợi đốt trên đầu chớp tắt không ngừng thỉnh thoảng lại phát ra tiếng rít.
Trong hoàn cảnh này lại kết hợp với hiệu ứng ánh sáng và âm thanh như vậy, không nghi ngờ gì nữa đây chính là một bộ phim kinh dị.
Giang Thành bất đắc dĩ đành phải tắt đèn.
Mượn ánh trăng từ cửa sổ chiếu vào, cũng chỉ có thể miễn cưỡng nhìn rõ hoàn cảnh trong phòng.
Bàng Tử đang dựa vào ghế sô pha, một giờ đầu vẫn còn tốt, nhưng dần dần mí mắt hắn bắt đầu đánh nhau.
Mặc dù hắn biết là nguy hiểm, nhưng điều kỳ quái là hắn thế mà không thể khống chế được chính mình mà cuối cùng nghiêng người một cái rồi triệt để ngủ say như chết.
Giấc ngủ này rất sâu nhưng cũng không kéo dài quá lâu, chí ít khi hắn mơ hồ tỉnh lại thì trong phòng vẫn là một mảnh tối đen.
Hắn dụi dụi mắt, cảm thấy hơi sợ hãi.
Có một người nằm kế bên giường chính là Giang Thành, trên giường là Tạ Vũ đang cuộn mình thành nhộng tằm.
Vào lúc này thì mọi thứ có vẻ bình thường.
Bàng Tử mặc dù buồn ngủ nhưng thế nào cũng không dám ngủ tiếp, càng không ngờ tới chính là hắn uống nhiều nước liền muốn đi nhà vệ sinh.
Trong phòng ngủ này có một phòng vệ sinh cách Bàng Tử khoảng 5 mét, rất nhỏ, xung quanh được lắp kính mờ.
Nhưng kể từ khi Hồi Thúc chết trong phòng tắm mà không có lý do rõ ràng, tâm lý và s1nh lý của Bàng Tử đối với phòng vệ sinh đã xuất hiện phản ứng bài xích, hắn không muốn thậm chí là kháng cự việc đến gần.
Hắn đột nhiên nghĩ tới phương pháp ứng đối của Giang Thành lúc trước.
Chai nước khoáng!
Nhưng chẳng mấy chốc, anh lại rơi vào một vòng tuyệt vọng mới.
Giang Thành đã ném chai nước vào thùng rác trước khi đi ngủ, mà thùng rác...
Bàng Tử nuốt nước bọt nhìn thùng rác đang lặng lẽ đứng trước cửa phòng tắm.
Bàng Tử đành phải nhích người đi lại gần phòng tắm từng chút một, mỗi một bước đều giống như thử đi thử lại dò xét trên bờ vực nguy hiểm.
Cuối cùng hắn cũng đến gần thùng rác liền nhanh chóng lại thành công lấy được chai nước khoáng rỗng.
Nhưng chưa kịp vui mừng thì qua khóe mắt dường như hắn phát hiện ra điều gì đó khác thường, hắn quay đầu lại một cách máy móc thì thấy một cánh tay thò ra từ sau cửa kính phòng vệ sinh.
……..
Phòng ngủ chính tầng hai.
Phạm Lực đột nhiên từ trên ghế sa lông ngồi dậy, sau đó bước nhanh đi tới áp tai vào cánh cửa.
"Chuyện gì vậy?"
Noãn Tỷ và Trần Hiểu Manh đang nằm trên giường cũng ngồi dậy, để đối phó với nguy hiểm có thể ập đến bất cứ lúc nào, họ thậm chí còn không cởi giày, cũng không dám ngủ say.
Phạm Lực đặt ngón trỏ lên môi ra hiệu im lặng.
Nhìn thấy cảnh này, Noãn Tỷ và Trần Hiểu Manh lập tức im lặng, không khí như thể đông cứng lại.
Sau khoảng một phút, họ nghe thấy một âm thanh cót két rất nhỏ.
Giống như một cánh cửa nào đó bỗng nhiên mở ra.
Vài giây sau, bên ngoài hành lang truyền đến tiếng bước chân chậm rãi.
Lạch bạch, lạch bạch.
Mỗi bước đi như giẫm trên mặt nước.
Ngoài ra còn có một âm thanh ma sát kỳ lạ, giống như ai đó đang kéo một vật nặng ở trên sàn hành lang.
Tiếng bước chân dần tiến về một hướng, rồi cuối cùng biến mất.
Khuôn mặt của nhóm ba người Phạm Lực lạnh đến có thể chảy ra nước, hướng mà âm thanh biến mất là ở cuối hành lang, nơi đó chẳng có gì ngoài một căn phòng khóa kín.
Đã xảy ra chuyện gì….
Nhất định đã có chuyện xảy ra!
Lần này là ai?
Anh chàng béo biết nấu ăn đó, Tạ Vũ nhút nhát, hay là ...!Hách Soái kỳ quái kia?
Trong căn phòng khác, trong nhà vệ sinh nhỏ hẹp.
Đôi mắt Bàng Tử nhìn trừng trừng lộ ra hoảng sợ, toàn thân run rẩy không kiểm soát.
Hắn không phát ra một chút xíu âm thanh nào.
Một bàn tay đã chặt chẽ bịt chặt miệng hắn.
Giang Thành ngồi xổm sát bên cạnh Bàng Tử, tay đang che miệng Bàng Tử là của Giang Thành.
Ánh mắt của cả hai đều dán chặt vào bên ngoài cánh cửa.
Cửa phòng mở rộng, ánh trăng xuyên qua cửa sổ chiếu vào trong.
Trên giường không có ai, ngay cả chăn mền cũng không thấy đâu, nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi nhìn thấy, Bàng Tử sợ hãi đến nỗi hàm răng đều va vào nhau lập cập lập cập.
Trên sàn bỗng xuất hiện bóng người nằm cạnh giường loạng choạng đứng lên, động tác quái dị, dáng người vặn vẹo, hình thể to lớn dị thường, hiển nhiên không phải Giang Thành.
Dĩ nhiên là không.
Bởi vì Giang Thành đang trốn sau cửa phòng tắm, một tay lôi Bàng Tử vào, đồng thời bịt chặt miệng hắn lại.
Hai người ngồi xổm trên mặt đất, không dám thở mạnh, xuyên qua tấm kình mờ nhìn chằm chằm bên ngoài.
Bóng người to lớn nhìn chằm chằm phòng tắm hơn mười giây, sau đó xoay người.
Tại góc giường men theo góc chăn lộ ra chui vào bên trong.
Động tác của bóng người rất lớn, cả chiếc giường chịu không nổi gánh nặng đè ép xuống mà phát ra âm thanh.
Tạ Vũ bên trong không biết ngủ như thế nào mà không hề phát hiện ra.
Cho đến khi chăn mền kịch liệt lắc lắc vài cái, trong phòng đột nhiên trở nên yên tĩnh.
Giang Thành và Bàng Tử không dám động dù chỉ một cái.
Cho đến khi bóng người chui ra khỏi chăn, rồi chậm rãi từng bước đi về phía cửa, không ngừng vang lên tiếng nước chảy truyền đến, trong màn đêm yên tĩnh đặc biệt rõ ràng.
Nhờ ánh trăng mỏng manh trợ giúp, Giang Thành chú ý tới phía sau bóng người kia có một cái chăn bị kéo lê, bên trong chăn...
Anh quay đầu nhìn về phía vị trí trống không bên trên chiếc giường.
Bàng Tử cực kỳ sợ hãi, Giang Thành hoàn toàn không thể khống chế nổi thân thể to béo lung lay, chỉ có thể dùng đầu ngón tay hung hăng véo hắn một chút.
Mặt Bàng Tử bị kìm nén đến đỏ bừng, không còn run rẩy nữa.
Sau khi tiếng nước và tiếng kéo vật nặng biến mất ở phía sau cánh cửa một lúc lâu, Giang Thành và Bàng Tử vẫn không nhúc nhích.
Họ duy trì tư thế này không biết trong bao lâu, cho đến khi tiếng mở cửa vang lên.
Người đầu tiên xuất hiện là Phạm Lực, Noãn Tỷ và Trần Hiểu Manh theo sau anh ta, cả ba dựa vào tường và thận trọng bước đến.
Giang Thành lúc này mới buông Bàng Tử ra, hai người từ phòng vệ sinh đi ra.
Môi Bàng Tử còn đang run rẩy, cho nên chỉ có Giang Thành thuật lại chuyện vừa mới xảy ra.
Hắn vốn là đang ngủ nhưng đột nhiên bị một trận cảm giác ớn lạnh đánh thức.
Trong lúc mơ hồ, hắn đột nhiên phát hiện dưới giường Tạ Vũ đang nằm ngủ có một bóng đen.
Tứ chi của cái bóng nằm rạp trên mặt đất, khớp xương của nó bị đảo ngược một cách bất thường và đang từ từ bò ra ngoài.