Văn Trọng giành thắng lợi ban sư hồi triều, được Thiên tử tiếp đón long trọng. Có thể bình định cả Ký châu mà không mất quân tốt nào, Trương Tử Tinh cảm thấy thập phần cao hứng.
Đối với Tô Hộ liên tục xưng tội, Trương Tử Tinh không hề khách khí tước đoạt tước vị của hắn, nhưng cũng không trách phạt thêm, chỉ cảnh cáo vài câu, ban cho một tòa trạch viện để hắn sống ở Triều Ca. Tuy Tô Hộ bảo toàn tính mệnh, nhưng vĩnh viễn mất đi đất phong và tước vị, đương nhiên là bị kẻ khác ghẻ lạnh và khinh thị. Dù sao, nơi ở của hắn nằm trên đường chính Hoàng thành, tấm biển còn đặc biệt ghi rõ hai chữ : Tô Phủ.
Chỗ này thông với nhiều nơi, giao thông tiện lợi, cho nên người qua lại cũng rất đông. Người đi đường hay quan viên bước qua nhìn là biết đây là nhà của phản thần Tô Hộ, đều chỉ chỏ, bàn tán không ngừng, khiến Tô Hộ cảm thấy vô cùng ủy khuất, nếu không phải có một lời hứa cho hắn thay đổi tương lai, cấp cho hắn hi vọng, hẳn đã sớm treo cổ tự vẫn.
Chư hầu tới Triều Ca nhìn tình cảnh này đều thầm hãi sợ, Thiên tử bề ngoài tỏ ra nhân nghĩa, nghe ý kiến chư hầu tha cho Tô Hộ, nhưng lại dùng thủ đoạn này khiến Tô Hộ sống còn khó chịu hơn chết.
Nhưng còn hàng tướng Trịnh Luân thì ngược lại, được Thiên tử thưởng thức, cho bái làm đồ đệ Văn Trọng, sau này lập công chuộc tội, Trịnh Luân không ngờ được kết quả như vậy, cảm kích không ngừng.
Vài ngày sau, đoàn hộ tống Đát Kỷ do Cát Lập dẫn đầu cũng thuận lợi trở lại Triều Ca. Thiên tử không lập tức triệu kiến Đát Kỷ trước mặt quần thần, chỉ đơn giản sai người đưa vào trong cung, cũng không hề gia phong gì cả. Quần thần đều hãi sợ, Tô Hộ là phản thần, Thiên tử làm vậy cũng chỉ vì ân nghĩa, nên xem ra con gái hắn đừng mong được sủng ái. Cùng là đem nữ nhi gả cho thiên tử, nhưng kết quả Thương Dung và Tô Hộ nhận được thực khác nhau một trời một vực.
Đát Kỷ lộ ra một bộ dạng đáng thương, rụt rè khép nép theo cung nữ vào nơi ở, nơi này là một tòa cung điện khá nhỏ, lại nằm chỗ hẻo lánh nên khá vắng vẻ, cũng không có cung nữ hầu hạ. Tuy Đát Kỷ không được gặp mấy người hoàng hậu như dự kiến, ngay cả thiên tử cũng không nhìn thấy mặt, nhưng nàng biết do quan hệ với Tô Hộ, mình không thể nào trong thời gian ngắn chiếm được sự sủng ái của Thiên tử. Nhưng Đát Kỷ rất có lòng tin, chỉ cần được Thiên tử gặp mặt,dựa vào thân thể cực phẩm và thiên phú mị hoặc của hồ tộc, tuyệt đối có thể quyến rũ Thiên tử, trước mắt chỉ cần nhẫn nại là được. Nghe nói Thiên tử rất yêu thương thê tử, nên hôm nay mới có vỏn vẹn 5 vị hậu phi, hẳn sẽ có một hôm muốn gặp nàng, cho dù Thiên tử không nhớ ra, nàng cũng tuyệt đối có cách "giúp" hắn nhớ, vì nàng không chỉ là Tô Đát Kỷ, mà còn là yêu hồ ngàn năm thông hiểu đạo pháp. Nàng ngẫm nghĩ kế hoạch tương lai, hưng phấn tới không ngủ được.
Kỳ thực Đát Kỷ không biết, từ lúc nàng vào cung, Thiên tử không lúc nào không "nhớ" nàng, thậm chí còn cùng hoàng đệ tín nhiệm nhất là Khổng Tuyên bàn luận không ngớt, chủ đề tất nhiên cũng là nàng.
Trương Tử Tinh cảm khái không thôi, không ngờ diệt xong mả Hiên Viên vẫn còn sót lại ba con yêu, cuối cùng hồ yêu vẫn chiếm được thân thể Đát Kỷ, chẳng nhẽ thực sự là số mệnh: "Hiền đề, có thể mô tả diện mạo gã đạo sĩ đệ gặp tại Ân châu không?"
Nghe Khổng Tuyên nói xong, Trương Tử Tinh lộ ra một nụ cười kỳ dị: quả nhiên là hắn !
"nữ tử Tô gia kia tuy là phảm thề, nhưng lại có thể dùng tâm pháp huyền diệu che giấu yêu khí, nếu không phải là tu vi kim tiên trung giai thì không phát hiện được". Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn
"Kim tiên trung giai?" Trương Tử Tinh nhướng mày: "nói như vậy, đạo nhân kia ít nhất đợt tới cảnh giới kim tiên trung giai?"
Khổng Tuyên khen: "người này căn cơ thâm hậu, thực lực cũng là tầm đỉnh của kim tiên trung giai, chỉ cách thượng giai một chút thôi, giỏ hoa trong tay cũng là một kiện pháp bảo khá, đệ dùng pháp nhãn xem, thấy bên người hắn mây lành nhiễu động, nhưng lại không nhìn rõ chân thân, hẳn là đạo pháp có chỗ độc đáo".
"Đạo nhân kia khả năng là người quen cũ của ta, chắc là cố kỵ Đát Kỷ thân phận quý nhân nên không xuất thủ", Trương Tử Tinh cười nói: "nếu ta đoán không sai, không bao lâu nữa chúng ta sẽ gặp lại vị kim tiên này".
"Đã nữ nhân kia lòng có ý đồ, nên lập tức động thủ trừ diệt", Khổng Tuyên không biết nhiều như hắn: "Hoàng huynh có cần ngu đệ ra tay"?
"Không cần nhọc hiền đệ, nữ nhân này ngày sau còn có chỗ dùng…"
Khổng Tuyên liên tưởng đến Trương Tử Tinh nhờ mình chế hộ thân pháp bảo, như hiểu ra một phần, lại nghe Trương Tử Tinh hỏi: "Hiền đệ có vật gì giúp ta ẩn giấu tu vi không ?"
"Vốn Chân Vũ Linh Quyết của hoàng huynh đã có diệu dụng ẩn dấu khí tức và tu vi, nhưng chỉ e không dấu được kim tiên", Khổng Tuyên ngẫm nghĩ một chút, lấy ra một chiếc lông chim ngũ sắc: "Hoàng huynh có thể đem vật này bên người, trừ khi là huyền tiên thượng giai ngang với ngu đệ, bằng không không kẻ nào có thể phát hiện được tu vi thực của huynh, nếu huynh muốn ẩn giấu, chỉ cần lộ ra tu vi tương ứng là được".
Trương Tử Tinh đón lấy, cất vào trong túi pháp bảo. Khổng Tuyên lại nói: "gần đây đệ có chuyện quan trọng, cần phải đi xa, tạm thời cùng hoàng huynh tiễn biệt, chờ xong việc sẽ quay lại Triều Ca tái ngộ hoàng huynh".
Nghe Khổng Tuyên muốn rời đi, Trương Tử Tinh có chút không muốn, nhưng dù sao hắn đã nói sẽ sớm trở lại, nên cũng không gặng hỏi: "Lần này hiền đệ đi phải hết sức cẩn thận, xong việc sớm quay về, chớ để hoàng huynh lo lắng".
Khổng Tuyên gật đầu thi lễ, cáo từ thẳng đường rời đi.
Sau khi Khổng Tuyên đi, Trương Tử Tinh rơi vào trong trầm tư: từ yêu khí trên người Đát Kỷ mà xem, tất là đã bị Cửu vĩ hồ đoạt xá, xem ra tuy mình sớm ra tay tiêu diệt mả Hiên Viên, cuối cùng vẫn sai trong gang tấc. Vừa rồi nghe Khổng Tuyên đề xuất giết chết Đát Kỷ, hắn cũng có chút động tâm, nhưng nếu xét tới tình thế lâu dài, điều này không thể giải quyết vấn đề triệt để: Nữ Oa nương nương tuyệt không chịu bỏ cuộc, tới lúc đó nhất định sẽ sai yêu ma khác tới phá hoại, không bằng bây giờ lưu lại Đát Kỷ, bất kể ả nghĩ ra mưu đồ gì, ít ra vẫn nằm trong sự khống chế của mình.
Nếu thực sự muốn diệt yêu hồ, tin rằng không lâu sẽ có cơ hội, một cơ hội có thể phá hoại quan hệ giữa Xiển giáo và Nữ Oa nương nương…
Có điều, hai con yêu quái còn lại thì làm sao…
Một đêm này, cũng như Đát Kỷ, Trương Tử Tinh nằm suy ngẫm đại kế tương lai mà không ngủ.
Ngày hôm sau, Trương Tử Tinh tỉnh lại trong thư phòng, mắt nhắm mắt mở vào triều cùng quần thần nghị sự, bỗng hộ vệ ở Ngọ môn vào bẩm báo: "Có một vị luyện khí sĩ tự xưng là Vân Trung Tử ở núi Chung Nam, nói là có cơ mật trọng yếu liều xin yết kiến, xin Bệ hạ định đoạt".
Trương Tử Tinh lấy làm kinh hãi, tuy đoán Vân Trung Tử sẽ tới, nhưng không ngờ nhanh vậy, ý nghĩ trong đầu xoay chuyển rất nhanh, truyền chỉ: "Mời đạo trưởng vào yết kiến".
Không lâu, hộ vệ đã dẫn Vân Trung Tử vào trong đại điện. Trương Tử Tinh đưa mắt nhìn từ xa, chỉ thấy diện mạo, trang phục Vân Trung Tử không khác gì năm xưa, vẫn áo xanh giày vải, tay cầm phất trần, giỏ hoa. Quần thần cũng thầm đánh giá vị đạo nhân này, thấy hắn nghi biểu phi phàm, tiên phong đạo cốt, đều thầm tấm tắc.
Vân Trung Tử tiến lại gần, chắp tay làm lễ nói: "Bệ hạ, bần đạo xin ra mắt".
Quần thần thấy đạo nhân này hành lễ như vậy rất không hài lòng, Triệu Khải bước ra quát lên: "đạo nhân kia thực hỗn hào, Bệ hạ là chí tôn bốn biển, kẻ trong thiên hạ không ai không phải con dân, ngươi tuy người thế ngoại, nhưng cũng thuộc về Đại Thương ta, vì sao dám thiếu lễ phép như vậy, chỉ giơ tay không quỳ ?"
Trương Tử Tinh nhíu mày, lệnh Triệu Khải lui lại: "Thượng đại phu chớ có vô lễ, Vân Trung Tử đạo trưởng cùng quả nhân từng quen biết, không cần đa lễ, người đâu, mang ghế".
Vân Trung Tử cũng không khiêm nhường, ngồi xuống bên cạnh. Trương Tử Tinh hỏi: "Đạo trưởng gần đây thế nào? Từ năm xưa cùng đạo trưởng từ biệt, quả nhân trong lòng nhung nhớ, tiếc là không có duyên tái hội, hôm nay gặp mặt, đạo trưởng nhất định phải ở lại lâu một chút để cho quả nhân nghe chỉ dạy".
Vân Trung Tử mỉm cười: "Bệ hạ hà tất khiêm tốn, năm xưa bần đạo từng được nghe Bệ hạ lập chí thực thi nhân chánh, cứu muôn dân thoát khổ, mà hôm nay ngài đã làm được, khiến bần đạo thực vui mừng".
"Khiến đạo trưởng chê cười rồi, xin hỏi người hôm nay từ đâu tới ?"
Vân Trung Tử đáp: "Bần đạo từ mây nước mà tới ".
Trương Tử Tinh có chủ tâm cùng hắn nói chuyện, lập tức khen ngợi: "tâm như mây trắng thường tự tại, ý như nước chảy kệ động tây, hay một cái mây nước !".
Ánh mắt Vân Trung Tử sáng ngời, hỏi lại một câu: "mây tan nước cạn, trở lại chỗ nào ?"
Loạn rồi! đây là câu của ta mới đúng chứ…Trương Tử Tinh thì thầm trong bụng, miễn cưỡng trả lời: "mây tan trăng sáng, nước cạn hiện minh châu".
Vân Trung Tử lộ vẻ vui mừng: "quả nhiên ngài là thiên tử thông tuệ".
Trương Tử Tinh thầm toát mồ hôi, nếu lại huyên thuyên thêm vài câu, chỉ sợ chính mình lộ ra cái dốt, lập tức cười nói: "đạo trưởng chớ trêu chọc quả nhân, năm xưa được ngài yêu mến tặng cho pháp quyết, quả nhân mới dần hiểu chút đạo lý kì diệu, tu luyện đạo thuật đều là ân của đạo trưởng, sao dám sớm quên ?"
Vân Trung Tử than nói: "Bệ hạ có thành tựu như hôm nay, đều là cơ duyên và khổ tu mà được, dù không có bần đạo cũng có thể đạt tới cảnh giới phi phàm".
Trương Tử Tinh đáp: "nếu có thể giúp bách tính thiên hạ an cư lạc nghiệp, khắp nơi bình an sung túc, quả nhân lập tức truyền ngôi theo đạo trưởng vân du tứ phương, tìm hiểu ảo diệu càn khôn, hẳn là rất khoái nhạc !".
Vân Trung Tử nhìn ra Trương Tử Tinh ít nhất là có tu vi Kim đan kỳ - kỳ thực chính là nhờ diệu dụng của chiếc lông chim Khổng Tuyên cho. Vân Trung Tử vốn còn lo Đế Trụ muốn làm hoàng đế vạn năm gây thành hỗn loạn, giờ ngay thấy lời này, cả người mừng rỡ, gập lưng nói: "Bệ hạ có ngộ tính như vậy, thực là may mắn của thiên hạ, tới lúc đó bần đạo nguyện dẫn đường theo Bệ hạ ngao du tứ hải! Hôm nay bần đạo tới Triều Ca, thực ra là có chuyện quan trọng. Vài ngày trước, bần đạo rảnh rỗi đi hái thuốc, đột nhiên thấy yêu khí bốc tới Triều Ca, ẩn vào trong cung. Nhớ tới cùng Bệ hạ kết thiện duyên năm xưa, hôm nay bần đạo đặc biệt tới bái kiến kết thúc nhân quả, giúp bệ hạ diệt trừ yêu mị".
Trương Tử Tinh biết hắn ở Ân châu đã gặp Đát Kỷ, cố làm ra vẻ kinh hãi: "đây là nơi cung đình nghiêm mật, không phải hoang sơn trần thế, cũng có yêu mị ư ?"
"Thủ đoạn ẩn núp của yêu nghiệt này cao minh, Bệ hạ lại không để ý, tất nhiên là không phát giác được, nhưng nếu để lâu không trừ, tất có tai họa", Vân Trung Tử lần trong giỏ hoa, tước ra một cây kiếm gỗ nói: "Bệ hạ, kiếm này tên là Cự Khuyết, là bần đạo tự tay luyện chế, có công hiệu trấn yêu, giờ xin hiến cho Bệ hạ".
Trương Tử Tinh muốn hiểu rõ hơn chút, hỏi: "kiếm này sử dụng thế nào, có cần luyện hóa không ?"
"Không cần luyện hóa, kiếm này chỉ có tiên lực tru yêu 10 ngày, sau mười ngày sẽ thành gỗ thường, nếu có thể đem kiếm đến gần yêu mị, sẽ áp chế yêu lực, không đầy ba canh giờ sẽ hồn phi phách tán; nếu không tìm được tung tích yêu nghiệt, đem kiếm treo giữa nội cung, trong vòng ba ngày sẽ có linh nghiệm. Chỉ là kiếm này bị hỏa tương khắc, nên chớ để gần lửa".
Trương Tử Tinh đưa hai tay tiếp lấy Cự Khuyết kiếm, cảm giác cây kiếm gỗ này quả ẩn chứa tiên lực cường đại thập phần thuần khiết, vội cảm tạ Vân Trung Tử. Vân Trung Tử thấy hắn đã nhận kiếm, cũng không nói gì nữa, lập tức xin cáo từ. Trương Tử Tinh than thở: "Đạo trường là người thanh tịnh, quả nhân cũng không dám lưu lại, ngày sau có cơ duyên, xin hẹn trọng tụ".
"Nhân quả đã xong, cũng không biết còn ngày gặp lại hay không, cứ để tùy duyên đi…", Vân Trung Tử thi lễ rồi nhanh chóng rời đi.
Vân Trung Tử đi rồi, Trương Tử Tinh suy nghĩ rất lâu, cuối cùng quyết định làm theo lời hắn, đem Cự Khuyết kiếm treo ở phụ cận lãnh cung của Đát Kỷ.
Cửu Vĩ Hồ đáng thương kia, lúc tới thì bị Vân Trung Tử và Khổng Tuyên dùng khí tức dọa cho hồn thân khiếp đảm, vừa vào cung lại đụng phải cây kiếm Cự Khuyết đòi mạng này.
Trương Tử Tinh vừa bãi triều, quả nhiên có thái giám lại báo: "Tô quý nhân hôm nay đột nhiên bị bệnh, nằm không dạy nổi, có cần truyền ngự y không ạ ?"
Do Đát Kỷ bây giờ chỉ là thân phận quý nhân, lại bị tống vào lãnh cung, cho nên thái giám mới hỏi một câu "dư thừa" như vậy.
Quả nhiên ứng nghiệm rồi! Trương Tử Tinh cười lạnh, khẽ lắc đầu: "ngươi cứ lui đi, chuyện này không được lộ ra ngoài".
Thái giám nhận ý lui xuống, Trương Tử Tinh về hậu cung vui vầy cùng mấy vị thê tử một trận, đi tới cơ địa trong lầu Trích Tinh, mở ra hệ thống theo dõi đã sớm lắp đặt trước trong lãnh cung.
Màn hình lập tức hiển thị ra hình ảnh trong lãnh cung, do Trương Tử Tinh đã phân phó, thị nữ trong đó đã sớm rời đi, chỉ còn lại một mình Đát Kỷ nằm không động đậy trên giường.
"Hừ, tự làm tự chịu đi…", Trương Tử Tinh cười lạnh một tiếng, lại ngẫm tới kế hoạch đấu tranh lâu dài, vẫn còn do dự bây giờ có nên giết Đát Kỷ hay không, có điều bây giờ cứ bắt ả nếm chút khổ sở đi đã rồi tính.
"Nếu giờ diệt trừ yêu nữ này, không hiểu Nữ Oa đáo để có trở mặt với Xiển giáo không đây? Mấy kẻ thánh nhân này, lúc lấy lớn hiếp nhỏ thì sao mà hưng phấn như trúng xuân dược thế, mà đối phó với đối thủ ngang hàng thì lại như mấy con rùa rụt đầu khép nép, hoặc là gọi đồng bọn đến đánh hội đồng a…"
Trương Tử Tinh tự lẩm bẩm, đem tiêu cự của máy camera chỉnh lại gần, tùy tiện nhìn một cái, khuôn mặt bỗng nhiên đại biến, ánh mắt dừng lại gương mặt của Đát Kỷ trên màn hình. Hắn liên tục điều chỉnh thị giác, bàn tay điều khiển cũng theo đó dần run rẩy.
Trong phút chốc, trong óc Trương Tử Tinh chợt hiện linh quang, đột nhiên nghĩ thông rất nhiều sự tình.
"Shit! Con mẹ mày!" Hắn hung hăng đập một quyền lên bàn, cả cái bàn lập tức vỡ vụn, nhưng dường như hắn đang kích động dị thường, chẳng thèm để ý, trong miệng bật ra một câu chửi bới siêu việt thời đại.
"Chẳng nhẽ là huyễn tượng hay là yêu hồ biến hóa thành…", rất lâu, Trương Tử Tinh mới dần bình tĩnh, nỗ lực phân tích những khả năng có thể, rồi lại dần tự loại trừ.
Dung mạo Đát Kỷ quá quen thuộc với hắn, thậm chí còn khắc sâu hơn cả mấy vị thê tử bây giờ. Trước khi trọng sinh, hắn cùng nàng là đôi phu thê được cả giới khoa học gia thế kỷ XXIV ngưỡng mộ, nàng qua đời là nỗi đả kích lớn nhất với hắn, cảm giác đau thương khắc cốt ghi tâm này giờ vẫn chưa nguôi ngoai.
Vũ Tiên…thực sự là Vũ Tiên !
Thực không ngờ gương mặt Đát Kỷ lại cùng Vũ Tiên giống nhau như đúc, liên tưởng đến việc này do Nữ Oa toán kế, nếu bảo là trùng hợp, đánh chết hắn cũng không tin. Hắn không phải thằng đần, lập tức đoán được dụng tâm hiểm ác của Nữ Oa, nếu hắn – tên Trụ Vương này – không phải là trọng sinh, đã biết trước việc tam yêu của mả Hiên Viên, chỉ sợ đã rơi vào bẫy rập, không cách nào thoát thân.
"Muốn lợi dụng tình tiết chó má này mê hoặc ta?", các ngón tay của hắn vì siết chặt lại mà trở nên trắng bệch, không lâu, Trương Tử Tinh chậm rãi đứng dậy, ánh mắt đầy lửa giận lóe lên từng tia sát khí.