Vi Tử Khải thấy phụ thân khẳng định ý kiến của mình, can đảm tăng cao, nói tiếp: "800 chư hầu tuy có kẻ dị tâm, nhưng cũng may đại đa số vẫn trung thành triều đình, mà tứ đại chư hầu – Đông Bá Hầu Khương Hoàn Sở, Nam Bá Hầu Ngạc Sùng Vũ, Tây Bá Hầu Cơ Xương, Bắc Bá Hầu Sùng Hầu Hổ, mỗi đại chư hầu thống lĩnh 200 chư hầu, chia ra cai quản. Mỗi người đều một lòng trung thành, là trợ thủ đắc lực của phụ hoàng. Đông Bá Hầu, Tây Bá Hầu còn có thể dẫn Đông, Tây hai đạo chư hầu ngăn chặn Đông Di và Khuyển Nhung. Cứ như vậy, phụ hoàng có thể nghỉ ngơi ở Muội Ấp, ban bố ân đức, hướng thái bình thịnh trị".
Vi Tử Khải nói xong, thấy Đế Ất mặt lộ vẻ cười, trong lòng mừng thầm, bỗng nghe thấy một giọng lạnh tanh: "Đại vương huynh nghĩ ra "lương sách" thật là hay a ! Nếu làm như vậy, chính là tự đào mồ chôn mình, thực quá buồn cười".
"Tam vương đệ ! Ngươi…", Vi Tử Khải thấy Thọ Vương trước mặt phụ hoàng cười chê chính mình, tức đỏ bừng mặt, nhất thời không nói nên lời.
"Tân nhi ! Không được vô lễ !" Đế Ất khẽ quát Trương Tử Tinh, "Vương nhi có kiến giải gì nói ta nghe coi !".
Trương Tử Tinh kính cẩn trả lời: "Nhi thần thấy cái nguy lớn nhất của Đại Thương không ở bên ngoài, mà tại bên trong !".
Đế Ất lông mày khẽ giật, ánh mắt thoáng qua một tia tinh quang, trên mặt vẫn không lộ biểu tình hỏi: "nói vậy là sao ?"
"Hậu hoạn bên trong mà nhi thần nói, chính là chỉ 800 chư hầu !". Trương Tử Tinh ánh mắt lanh lợi, nhìn ra Đế Ất có chút quan tâm, cũng liều nói tiếp: "trước mắt, các chư hầu tuy biểu hiện thần phục, nhưng lòng có tâm tư, đáng ngại chính là tứ đại chư hầu, nếu làm như sách lược của Vương huynh, phóng mặc bọn họ, ngồi im bất kể, thì có khác nào đem tính mệnh Đại Thương chúng ta dâng lên tay người khác ! Bọn họ như có lòng phản nghịch, hậu quả thật không tưởng tượng nổi !".
"Tam vương đệ to gan lớn mật ! Dám dùng hư ngôn ý giả, hãm hại trung thần !", Vi Tử Khải hét lớn ngắt lời Trương Tử Tinh: "tứ đại chư hầu một lòng trung thành, nhật nguyệt chứng minh! Không cần nói Đông Bá Hầu với ngươi có tình con rể nhạc phụ, Nam Bá Hầu và Bắc Bá Hầu, có ai không trung thành với nước ?, Lại còn Tây Bá Hầu Cơ Xương, người nhân đức quân từ, được xưng như thánh nhân, năm đó còn kết hôn với muội muội Vị Thủy của phụ hoàng, danh khắp thiên hạ, có lý đâu mưu lòng phản nghịch ? "
"Hừ ! Chỉ sợ Tây Kỳ mới chính là mối họa của Đại Thương ta ! Dù Cơ Xương "trung thành" bây giờ chưa phản, ai dám nói con cháu của hắn cũng thế? được xưng "thánh nhân" đã vậy, còn nói chi các chư hầu khác ?", Trương Tử Tinh rõ ràng hơn bất cứ kẻ nào, vô luận là lịch sử hay tiểu thuyết, kết quả Thương Triều đều bị nhi tử Cơ Xương là Cơ Phát tiêu diệt, "nếu còn không sớm tỉnh ngộ, nhất định sẽ sớm xuất hiện cục diện bất tuân thiên tử, mưu đồ quyền lực, hậu quả chính là cương thổ chia lìa, nước mất nhà tan ! ".
"Nghịch tử câm mồm !", Đế Ất quát lên, ôm ngực đau đớn, tức giận thở không ra hơi, xem ra bệnh già lại tái phát. Vi Tử Khải và Vi Tử Diễn vội vã quỳ xuống, không dám ngẩng đầu. Mà Thọ Vương ánh mắt vẫn bình tĩnh đối diện với phụ hoàng đang thịnh nộ vô cùng.
Vi Tử Khải cùng Vi Tử Diễn thấy Đế Ất nổi giận không thôi, trong bụng mừng thầm, vừa lúc sáng còn thấy tam đệ biểu hiện thần dũng mà lo lắng, không nghĩ mới đến chiều đã không biết tiến thối, khiến phụ hoàng nổi giận.
"Đại Thương ta từ Thành Thang thánh tổ tới đời quả nhân, đã qua mười chín đời quân vương, tuy có lúc thịnh lúc suy, nhưng giang sơn vẫn vững như bàn thạch, quả nhân hôm nay kế thừa thiên mệnh, dùng người tài trị bốn phương, đức phục thiên hạ, 800 chư hầu trung thành cảnh cảnh, mất nước ở đâu hả ? Nghịch tử sao dám dùng lời hư ngôn ! Quả nhân phạt ngươi quỳ ở đây tự hỏi, nếu không biết hối cải, xử tội không tha".
Đế Ất quát mắng Trương Tử Tinh, ho lớn một trận rồi mới quay sang Vi Tử Khải và Vi Tử Diễn nói: "hai người các ngươi lui xuống, mặc tên nghịch tử này tại đây, ai cũng không cho phép xin tội cho hắn".
Vi Tử Khải và Vi Tử Diễn thích chí không thôi, đâu dở hơi giúp hắn xin tội, hai người đưa mắt nhìn nhau, thi lễ lui ra. Đế Ất liếc nhìn Trương Tử Tinh, phất tay rời đi Chiêu Tuyên Điện.
Sắc trời đã tối dần, trong Chiêu Tuyên điện, đăng hoa và nến cũng đã được thắp lên, bất tri bất giác đã hai giờ trôi qua. Trương Tử Tinh vẫn như cũ quỳ giữa điện, sắc mặt bình hình, tựa hồ không vì Đế Ất thịnh nộ mà cảm thấy lo lắng, chỉ ngầm vận "Chiến Hồn Quyết", hóa giải đau đớn từ hai chân.
"Nghịch tử, ngươi đã biết hối cải?", Không biết từ lúc nào, thanh âm Đế Ất vang lên từ đằng sau.
"Quả nhiên xuất hiện rồi…", Trương Tử Tinh thở nhẹ một hơi, miệng vẫn như cũ "không biết hối cải" nói: "nhi thần tự biết phụ lòng yêu của phụ hoàng, bất quá nhi thần không thấy mình có gì sai cả".
Rất kỳ quái, lần này Đế Ất không nổi giận, mà lại cười nói: "Nghịch tử giỏi, chết cũng không nhận sai ! Ngươi đã kiên trì như vậy, nói quả nhân nghe thử xem, nếu ngươi nói không có đạo lý, quả nhân lập tức đuổi ngươi ra khỏi Muội Ấp, lưu đày hải ngoại".
Trương Tử Tinh nghe ra ý tứ bên trong, biết mình phen này cược đúng cửa rồi, khóe miệng khẽ nhếch lên, kết hợp với quan điểm và tri thức đời sau, trổ tài hùng biện, đem chuyện được mất của việc phong đất cho chư hầu mồm năm miệng mười nói ra. Lại uyển chuyển dùng từ, sửa lại một chút, đem chuyện nhà Chu sau này tan rã rồi diệt vong bởi chư hầu phân liệt, tạo thành cục diện Xuân Thu Chiến Quốc, chư hầu loạn chiến nhất nhất nói ra, thậm chí còn đề đạt ý kiến "trung ương tập quyền" khiến cho Đế Ất kích động không ngừng.
Đế Ất vốn có lòng e ngại chư hầu, có tâm cải cách, nhưng đã bao giờ nghe thấy quan điểm độc đáo, rõ ràng như vậy, rất nhiều chỗ còn thật là tân kỳ, mới lạ. Sắc mặt hòa hoãn, đưa tay đỡ Trương Tử Tinh dậy, than nói: "Khải nhi và Diễn nhi, một tên sớm tối chỉ biết "lấy đức phục người", một tên bất tài vô dụng", đâu biết triều ta trong ngoài hậu hoạn, suốt ngày ảo tưởng, thật khiến cho quả nhân thất vọng vô cùng. Đại Thương ta từ thời Vũ Đinh, khí thế cứ suy dần, mà chư hầu các nơi dần dần quật khởi, khó lòng chế ngự. Tiên hoàng Thái Đinh từng e ngại Tây Kỳ thế mạnh, đem cầm tù Tây Bá Hầu Quý Lịch (cha của Cơ Xương-LTG), mà Cơ Xương lên thay cha, Tây Kỳ không yếu mà mạnh thêm, quả nhân lo hắn báo thù, bất đắc dĩ đem ấu muội Thái Tự gả cho hắn cầu hòa, thật là nỗi nhục của Đại Thương !".
"Vốn tưởng con chỉ có dũng lực, mà trí mưu không đủ, hôm nay mới biết trí dũng song toàn, thật là may mắn của Đại Thương ta !". Đế Ất khen ngợi nhìn Trương Tử Tinh: "Chỉ là…như ý Vương nhi, làm sao giải quyết chuyện "địa phương" uy hiếp "trung ương" đây ?"
"Như nhi thần đã nói qua, cần tăng cường quyền lực thiên tử, lấy thiên tử làm trung tâm trong kế sách "trung ương tập quyền", không ngừng tăng cường thực lực, đồng thời quấy rối, suy yếu lực lượng chư hầu, đợi thời cơ thành thục, dùng vũ lực phối hợp triển khai biến cách, sáng lập thiên thu vĩnh nghiệp !".
"Hay cho câu thiên thu vĩnh nghiệp ! Đế Ất nhìn chằm chằm Tử Tinh, đột ngột hỏi một câu: Nếu vương nhi làm thiên tử, làm sao trị quốc ?"
"Nhi thần sợ hãi…", Trương Tử Tinh nghe thấy lời này, tim đập bừng bừng, vội vàng quỳ xuống, nói ra vài câu đã chuẩn bị sẵn: "Thực thi chính sách giáo hóa vạn dân, lấy uy chấn nhiếp quần hùng, tăng cường luật pháp khắp nơi, tái hiện khí thế Thành Thang thánh tổ !".
"Vừa uy hiếp vừa khoan dung, thận trọng an toàn", thật là đạo của đế vương", Đế Ất hai mắt sáng rỡ, cả người nhẹ đi, như vừa làm ra một quyết định quan trọng, mở miệng khen: "Vương nhi thần lực vô song, lại càng thông minh mưu kế, trông xa ngàn dặm, ngoài con ra không ai xứng làm thái tử a !".
Trương Tử Tinh dường như thấy mình bị vận mệnh diễu đi một vòng, loằng ngoằng một trận rốt cuộc chức thái tử vẫn rơi vào mình, không khỏi cảm khái. Hắn đã sớm hạ quyết tâm đối diện hết thảy, cũng không hề do dự: "Đa tạ phụ hoàng yêu mến, nhi thần sẽ không phụ mong đợi của người !".
"Tốt ! Tốt ! Tốt! ", Đế Ất giải quyết xong lo lắng lâu ngày, tâm tình thư thái cười luôn ba tiếng, lại hỏi một câu khiến Trương Tử Tinh bất ngờ: "Đúng rồi Vương nhi, nghe nói con muốn theo đuổi nữ nhi nhà họ Hoàng hả ?"
"Chuyện này…", thực ra đến dung mạo Hoàng tiểu thư thế nào Trương Tử Tinh còn không biết, ngây người trong chốc lát, bỗng nhớ tới Vi Tử Khải cũng đang theo đuổi nàng, lập tức đáp: "Thật không dấu được phụ hoàng…nhi thần thực có ý này !"
Hoàng tiểu thư số mệnh vốn là vợ ba của ta, tên ngụy quân tử Vi Tử Khải ngươi đừng mơ tưởng, cút sang một bên đi !
"Cha của Hoàng nữ là Hoàng Cổn vốn ủng hộ đại vương huynh của con, Vương nhi nếu lấy được nàng còn có thể thu lấy thế lực Hoàng gia, thật là nhất cử lưỡng tiện a !", Đế Ất đưa tay vuốt râu, cười nói: "Đã vậy ngày mai quả nhân ban chỉ tứ hôn, làm thành chuyện tốt này cho con, thế nào ?"
Ai, lại một cuộc hôn nhân chính trị ! Trương Tử Tinh trong bụng thầm than, ngoài miệng cất giọng tạ ơn: "tạ phụ hoàng ân điển !". Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.
Hiện tại điều duy nhất Trương Tử Tinh có thể làm là cầu vị tiểu thư xuất thân "con nhà võ" này đừng quá xấu xí, bởi vì trong sách không có mô tả hình dáng nàng chút nào.
Đế Ất đàm luận với Trương Tử Tinh tới giờ, trên mặt đã lộ vẻ mệt mỏi. Trương Tử Tinh người giỏi quan sát, thức thời cáo từ ly khai. Bước qua một cây cột, hắn đột ngột cảm giác thấy điều gì, khẽ nhíu mày, nhưng cũng không dám dừng lại, thẳng đường rời đi.
Đợi hắn đi hẳn, Đế Ất đột nhiên hỏi một câu kỳ lạ: "Hai khanh thấy thế nào ?"
Lúc này, từ trong cây cột kia bỗng xuất hiện hai người Thương Dung và Văn Trọng. Thì ra hai người dựa vào đạo thuật ẩn thân của Văn Trọng ẩn vào sau cột, sớm đã nghe rõ đối thoại của Đế Ất và Thọ Vương. Bất quá Văn Trọng không biết phép ẩn thân của mình lại bị Trương Tử Tinh cảm giác được, nếu không nhất định ngạc nhiên không ít.
"Không phải lão thần tâng bốc, Thọ Vương điện hạ hùng tài đại lược, có dũng có mưu, nhiều điều bàn luận làm lão thần thấy xấu hổ", Thương Dung xưng tán nói: "Bệ hạ có người con trai này, thật là phúc của người, mà cũng là hi vọng hưng thịnh của Đại Thương !".
Văn Trọng cũng gật đầu: "chỉ nghe Tam điện hạ gần đây khỏi bệnh nặng, tính tình thay đổi hẳn, như thoát thai hoán cốt, hôm nay nhìn thấy, quả thật như vậy. Tam điện hạ không chỉ sức mạnh hơn xưa, mà còn trí mưu hơn người, nghĩ ra phép "tung hoành" đối phó chư hầu lại càng vượt xa cổ nhân, lão thần dù xưa nay vốn tự phụ, cũng tự nhận không bằng, đây tất là Thành Thang thánh tổ linh thiêng, Đại Thương sau này lại thêm một vị hiền quân !".
Nghe thấy hai vị đại thần đắc lực nhất trong triều đều ra sức khen ngợi Thọ Vương, Đế Ất càng thêm hưng phấn: "đã là như vậy, đến khi quả nhân về trời, hai khanh hãy tận tâm kiệt lực, phò tá Thọ Vương ".
Văn Trọng, Thương Dung vội vã quỳ xuống: "Bệ hạ còn tráng niên, sống lâu trăm tuổi, xin trân trọng long thể, đừng nói ra lời như vậy !".
"Hai ngươi không cần an ủi quả nhân", Đế Ất thở dài, nhìn ra tầng không qua cửa sổ, trên mặt hiện ra một tia mỏi mệt, "Quả nhân đã có dự cảm, thời gian của ta không còn nhiều nữa…"
Văn Trọng và Thương Dung đồng thời run lên, phục sát xuống đất, đồng thanh nói: "Chúng thần thề dốc lực phụ tá thái tử, muôn chết không từ !" .
Đế Ất lúc này mới hài lòng gật đầu, hươ hươ tay áo, cho hai đại thần lui xuống.