"Lão thần dạy con không ra gì, xin Bệ hạ thứ tội", Trương Tử Tinh ngồi ở phía trên, đã thay một bộ y phục mới, phía dưới Thương Dung liên tục tạ tội.
Trương Tử Tinh thầm nói: ông còn nói dạy "không ra gì" a, nếu mà "ra gì" chắc cái mạng nhỏ của con rể ông đã toi rồi!
"Lão thừa tướng chớ xin lỗi nữa, nói thật, lần này quả nhân tới thật là đường đột, chỉ vì nhớ nhung Thanh Quân nên mới tự tìm đến không thông báo, xin thừa tướng chớ trách tội", Trương Tử Tinh cố ra vẻ nghiêm nghị, xong cũng không nhịn nổi liếc Thương Thanh Quân một cái, sau lại cười trộm với nàng.
"Thừa tướng yên tâm, quả nhân và Thanh Quân sớm đã tâm đầu ý hợp, dù hôm đó trên triều Phi Liêm không đề xuất, cũng định hướng ngài đề thân. Ngày mai quả nhân lập tức lên triều chính thức tuyên bố lập Thanh Quân làm Duệ phi, đến lúc đó cũng phải xưng Thừa tướng là quốc trượng rồi, ha ha !"
Nói xong, Trương Tử Tinh thừa cơ Thương Dung đang cúi mình tạ ơn, đánh mắt với Thương Thanh Quân, chỉ chỉ Thương Dung, ý bảo phụ thân nàng đã sớm là bố vợ ta rồi. Thương Thanh Quân đâu không hiểu ý hắn, cái miệng nhỏ chun lại, gương mặt xấu hổ vô cùng. Thương Dung cũng là lão già thành tinh, biết con gái và Thiên tử ngầm đùa giỡn, nhưng từ chuyện "bắt trộm" hôm nay, xem ra hai người đã qua lại lâu rồi, cho nên vờ không phát hiện, lại ngầm sai hạ nhân không được đem chuyện hôm nay lộ ra ngoài.
Thương Dung cất tiếng khuyên bảo: "Bệ hạ, sau này rời cung phải cẩn thận một chút, nếu gặp lại chuyện như Vu Phiết, e rằng rất nguy hiểm".
"Nếu không phải nhân duyên xảo hợp, người trong lòng Thanh Quân chính là quả nhân, thì chỉ sợ Thừa tướng đã lâm vào cảnh vạn kiếp bất phục, Thừa tướng yên tâm, quả nhân sẽ tra rõ chân tướng, nghiêm trị kẻ chủ mưu", Trương Tử Tinh không hề quên kẻ ngầm ở đằng sau bày trò phá hoại nhân duyên của mình, khiến Thương Dung cố nhớ lại thời gian trước đó có sự tình nào đặc biệt phát sinh không.
Thương Dung là một vị trung thần, nhưng cũng không phải người mềm yếu, lão làm quan đã ba đời vua, tất nhiên có chỗ đắc tội người khác, lập tức đã nghĩ ra một đối tượng hoài nghi, chính là Phi Liêm.
Quả nhiên chính là Phi Liêm, xem ra nhất định phải tìm vị Thượng đại phu này "giao lưu" một phen.
Nhưng Thương Dung cũng nói ra một ý nghĩ khác, âm mưu này hiển nhiên là đối phó với Thừa tướng lão, nếu Phi Liêm là chủ mưu, vậy mục đích chân chính là gì ? sợ Thương Dung vì nữ nhi trả thù Phi Liêm ? hay vì thay Ác Lai báo thù? Phân tích một hồi, cả hai giả thuyết đều không hợp lí. Nếu âm mưu này thành công, Thương Dung ắt sẽ bị Thiên tử nghiêm trị, thậm chế phế chức, Phi Liêm cũng không đạt được lợi ích thực chất nào, cho nên xem ra tất có thêm bàn tay kẻ khác.
Thương Dung nói ra ý kiến của mình: "lão thần cho rằng kẻ đó không biết Bệ hạ có hai thân phận, cho nên trước mắt không nên làm to chuyện. Bệ hạ ngày mai tại triều thông báo chuyện nạp phi xong, chỉ nên bình tĩnh chờ đợi, ắt sẽ có kẻ chủ động lộ diện".
"Thừa tướng lời này rất đúng", Trương Tử Tinh gật đầu, thầm nói quả là gừng càng già càng cay, còn chuyện Phi Liêm, hắn đã sớm có chủ ý khác.
Ba người thảo luận một lượt, giờ không biết nói chuyện gì nữa, Trương Tử Tinh biết việc thiên tử chí tôn mình đây giả làm trộm bị bắt tại trận ắt thành trò cười cho mọi người, dù hắn mặt dày thế nào cũng không thể ở trước mặt Thương Dung đề xuất lưu lại phủ thừa tướng, cuối cùng chỉ đành cáo từ ly khai trước ánh mắt hỉ hả của Thương Thanh Quân.
Ngày hôm sau, Trương Tử Tinh trong triều tuyên bố, phong con gái thừa tướng Thương Dung làm Duệ phi nương nương, bảy ngày sau đón vào nội cung, gia phong Thương Dung làm quốc trượng, lại ban thưởng hậu hĩnh, bá quan văn võ nhất tề chúc tụng không ngừng.
Quả nhiên không ngoài dự đoán, ngay ngày hôm sau sự tình đã lộ ra manh mối, có điều người đó lại chính là Hoàng Phi Yến, khiến Trương Tử Tinh kinh ngạc vô cùng.
Trưa ngày hôm đó, Hoàng Phi Yến đột nhiên một mình tới tìm hắn, đuổi lui tả hữu, mau mắn nói ra Thương Thanh Quân kỳ thực đã sớm có ý trung nhân, mà quan hệ còn phát triển đến mức "thân mật" nữa.
Trương Tử Tinh vạn lần không ngờ, thê tử yêu dấu của mình lại tham gia vào tràng âm mưu này, trong lòng như vỡ vụn, cả người ngây ra tại chỗ, ngay cả mấy câu an ủi của Hoàng Phi Yến cũng không nghe thấy. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - http://truyenfull.vn
"Muội muội, phu quân làm sao vậy?", Khương Văn Sắc tiến vào chợt gặp cảnh này, thấy thần tình Thiên tử khác thường vội hỏi nguyên nhân, Hoàng Phi Yến lại một bên thấp giọng kể lại "chân tướng" một lần. Nếu là người khác thì còn được, nhưng vị Hoàng hậu nương nương này là người duy nhất ngoài Trương Tử Tinh biết được chuyện Thương Thanh Quân, Khương Văn Sắc lập tức nhìn Hoàng Phi Yến ánh mắt biến đổi không ngừng, nhưng không nói gì, Hoàng Phi Yến chỉ thấy hai người rất không bình thường, hết sức khó hiểu.
"Tốt lắm, quả nhân biết chuyện này rồi, nàng hãy lui trước, quả nhân cùng Tử Đồng có chuyện muốn nói", Trương Tử Tinh thầm hít một hơi, nỗ lực khống chế tâm tình, nhàn nhạt nói ra một câu.
Hoàng Phi Yến thấy hắn không xưng hô thân mật như thường ngày, không có hạ nhân vẫn xưng hô "quả nhân", trong lòng lập tức ấm ức vài phần, thấp giọng nói: "có chuyện gì còn muốn ta đi rồi mới nói…"
Câu này như đổ dầu vào lửa, làm Trương Tử Tinh không áp chế nổi cơn giận, tức thì chỉ Hoàng Phi Yến quát lớn : "Cút! Cút ra ngoài !".
Hai người quen nhau rồi thành hôn tới nay, Hoàng Phi Yến mới là lần đầu thấy hắn tức giận với mình như vậy, nhất thời sợ hãi đứng ngây ra đó. Khương Văn Sắc thấy vẻ mặt Trương Tử Tinh càng lúc càng khó coi, vội đẩy nhẹ Hoàng Phi Yến một cái, nàng này giờ mới phản ứng lại được, vội xin cáo lui, cũng không ngăn được nước mắt, ôm mặt chạy ra bên ngoài.
Sau chuyện Vu Phiết, Khương Văn Sắc đã nghe được âm mưu này từ miệng Thương Thanh Quân, tự nhiên biết tâm tình Trương Tử Tinh lúc này, nàng nhẹ nhàng nói: "phu quân, chàng chớ tức giận, cứ như thần thiếp xem thì chuyện này không hẳn đã liên quan tới Phi Yến. Phu quân và Phi Yến vợ chồng hòa hợp, cũng biết muội ấy làm người thế nào, tuy có chỗ bộp chộp, nhưng vẫn là thiện lương chân thật, hơn nữa chuyện này đối với muội ấy không có chỗ nào tốt, chỉ sợ còn có ẩn tình khác, mong phu quân ngẫm lại".
Trương Tử Tinh giờ mới bình tĩnh suy nghĩ: tính cách Hoàng Phi Yến thế nào hắn rất rõ, nếu nói muốn đùa nghịch nháo loạn còn được, nhưng đòi nàng âm hiểm thì thực không có phần, với tính tình nàng thì tám, chín phần là bị người dẫn dắt. Chỉ trách mình quá vội vàng, chưa rõ trắng đen đã quát mắng một trận, khẳng định là làm nàng thương tâm vô cùng.
Khương Văn Sắc thấy biểu tình ảo não của hắn, nhẹ giọng an ủi: "phu quân hàng ngày đều điềm tĩnh, sao hôm nay lại mất bình tĩnh như vậy, hẳn là yêu càng sâu thì càng đau lòng".
"Văn Sắc, đa tạ nàng lý giải và cảnh tỉnh ta", Trương Tử Tinh cảm động nắm tay Khương Văn Sắc, "ta cùng tỉ muội các nàng phu thê mặn nồng, nếu vừa rồi đổi là nàng, phu quân hẳn càng thêm khó chấp nhận".
"Phu quân yên tâm, thiếp sẽ không ăn bình dấm chua này đâu", Khương Văn Sắc cười tươi: "mau đi tìm muội muội đi, nàng vừa rồi khóc lóc chạy đi, không biết ở chỗ nào rồi ?"
Có người vợ hiền thục ôn nhu, am hiểu mình như vậy ngươi còn muốn mơ gì cao sang? Trương Tử Tinh hôn nàng một cái, chạy ra ngoài tìm kiếm.
Trương Tử Tinh linh giác hơn người, không mất bao lâu đã tìm thấy Hoàng Phi Yến đang trốn ở sau mấy hòn giả sơn bên hồ khóc thầm. Trương Tử Tinh làm bộ ho khẽ một tiếng, Hoàng Phi Yến lập tức bị kinh động, thấy hắn bước tới, con mắt đỏ lên cúi mình làm lễ: "thần thiếp tham kiến Bệ hạ".
Trương Tử Tinh đỡ Hoàng Phi Yến dậy, hỏi: "Phi Yến nàng hẳn đang oán hận phu quân phải không?"
Hoàng Phi Yến cắn môi, cúi đầu lau đi nước mắt đáp: "thần thiếp khong dám, thần thiếp vừa rồi không biết đúng sai, xin Bệ hạ tha thứ".
Trương Tử Tinh nghe nàng xưng hô vậy biết cô nhóc này vẫn đang đau lòng, thở dài nói: "Phi Yến, nàng có biết vì sao vừa rồi ta giận dữ như vậy ?"
"Hẳn là vì chuyện Thương tiểu thư mà phiền muộn?", Hoàng Phi Yến ủy khuất nói: "thần thiếp nghe chuyện này, cũng kinh hãi vô cùng, vì không muốn Bệ hạ bị lừa dối mới to gan bày tỏ, không ngờ Bệ hạ tức giận như vậy".
Trương Tử Tinh lắc lắc đầu: "Nàng sai rồi, Phi Yến, vừa rồi phu quân giận không phải chuyện đó, mà là giận nàng…"
Hoàng Phi Yến khó tin ngẩng đầu, không che dấu đôi mắt đỏ hồng nữa. Trương Tử Tinh nắm tay nàng ngồi trên tảng đá giả sơn, đem sự tình cẩn thận nói ra một lượt. Hoàng Phi Yến càng nghe càng kinh sợ, cuối cùng ngượng ngập nói: "đều là Phi Yến ngu muội tin lời người khác, thiếu chút hại cả nhà thừa tướng, xin phu quân trách phạt !".
"Giờ biết sao khi nãy phu quân tức giận chưa ?", Trương Tử Tinh ôm lấy eo nàng kéo sát vào lòng: "kỳ thực vừa rồi phu quân quá nóng nảy, Phi Yến chớ để tâm ta"
"Phu quân vừa rồi nhất định nghĩ Phi Yến có dính dáng tới âm mưu này nên mới đau lòng tức giận vậy a", đôi mắt ươn ướt của Hoàng Phi Yến toát ra vẻ hạnh phúc, hai tay nắm lấy xiêm y, thấp giọng nói: "thì ra Phi Yến cũng có một góc nhỏ trong tim phu quân, dù bị phu quân trách mắng nhưng Phi Yến giờ lại rất hoan hỉ".
"Nha đầu ngốc, ai nói trong lòng phu quân không có nàng ?", Trương Tử Tinh xoay người Hoàng Phi Yến, đánh nhẹ ba cái lên mông nàng "bộp, bộp bộp!", mấy đòn "trừng phạt" này khiến Phi Yến nổi lên một cảm giác kỳ dị, dù cắn răng không rên lời nào mà trên mặt đã ửng hồng động tình.
"Phi Yến, nàng phải thành thật nói cho phu quân, rốt cuộc là nghe chuyện này từ ai?"
Hoàng Phi Yến biết sự tình nghiêm trọng, vội thu hồi tạp niệm, ngập ngừng nói: "phu quân, thần thiếp…là nghe chị dâu Cổ thị nói… "
Cổ thị… Trương Tử Tinh đột nhiên nhớ lại, trước hôm bàn chuyện nạp phi trên triều một ngày, Khương Văn Sắc từng kể qua vị Cổ thị này từng vào cung xin bái kiến, đề cập đến chuyện con gái thừa tướng Thương Dung tài hoa hơn người. Chiêu này khá khéo, mục đích là muốn mượn hoàng hậu khiến thiên tử chú ý tới Thương Thanh Quân, tạo cớ cho hành động tiếp theo. Sau lại đề nghị Thương Thanh Quân làm quý phi, ngầm tác thành "chuyện tốt" của Thanh Quân và Tử Tinh tiên sinh, sai người rình bắt "kẻ gian", lại đến hôm nay thông qua Hoàng Phi Yến hướng Thiên tử tiết lộ "chân tướng", tất cả đều là một kế hoạch hoàn chỉnh, bí mật, kẻ bày mưu ắt hẳn là tốn không ít tâm huyết nghiền ngẫm. Nếu không phải nhân vật chính chính là Trương Tử Tinh, chỉ sợ giờ đã trúng kế đối phương.
Hoàng Phi Yến thấy ánh mắt Thiên tử dần dần sắc lạnh, vội lo lắng giải thích: "tẩu tẩu của thần thiếp vốn rất hiền đức, chuyện này nhất định có nội tình, xin phu quân minh giám".
Trương Tử Tinh hoàn toàn không xúc động như vừa rồi, Hoàng Phi Hổ là đại trung thần, lại cùng Thương Dung qua lại thân mật, quan trọng hơn là giữa hai người không có xung đột, lật đổ Thương Dung không có lợi gì với Hoàng gia, cho nên khả năng Cổ thị cũng bị người lợi dụng.
Kẻ bày mưu dùng nhiều tâm kế sắp đặt như vậy tất có mục đích, âm mưu nếu thành sẽ khiến Thương Dung mất chức, vậy kẻ được lợi nhất là ai? Trương Tử Tinh đem toàn bộ sự kiện ngẫm lại một lần, không ngừng suy nghĩ từng kẻ hiềm nghi, kết hợp với điều tra của Thiên Ảnh, thời gian gần đây Phi Liêm có nhiều hành động lạ thường, trong đầu bỗng hiện lên một khuôn mặt béo núc tươi cười…
Hoàng hậu cũng từng nói qua, hôm đó trừ Cổ thị đề cập đến Thương Thanh Quân, thê tử của Phi Liêm cũng ở đó, mà ngày hôm sau tên này đề xuất hoang đường thu hết mỹ nữ các nơi cũng rất khả năng là "phao chuyên dẫn ngọc" (ném ra hòn đá để thu hòn ngọc về), cố ý khiến người ta hiểu nhầm là: vì con trai đắc tội Thương Dung nên Phi Liêm đề xuất với Thiên tử nạp Thương Thanh Quân làm phi, mục đích là trả thù Thương Dung – chuyện này bề ngoài xem rất hợp lý, không có gì đáng nghi, nhưng hôm nay lấy con mắt hoài nghi đánh giá, đây tất là hắn đã tính kế tử tế. Thêm chuyện hôm nay, chỉ sợ Phi Liêm đã khó thoát liên can, xem ra tất phải triệt để xử lý tên này.
Trương Tử Tinh nghĩ đến đây, sát khí lướt qua trong mắt khiến Hoàng Phi Yến sợ chết khiếp, còn tưởng hắn muốn đối phó với Hoàng gia, vội vàng cầu tình. Trương Tử Tinh biết nàng sợ chuyện này liên lụy đến cha,anh, cũng không giải thích, chỉ an ủi vài câu.
Kỳ thực hắn trong lòng rõ ràng, trước lúc thu thập được chứng cứ mọi thứ đều là giả thiết, nhưng nhất định có một kẻ không thoát được can hệ, chính là Thượng đại phu Phi Liêm ngày đó trên triều đề xuất nạp phi, huống chi tên này dường như còn mang rất nhiều bí mật. Trước đây Trương Tử Tinh còn e thực lực không đủ, có chút úy kị Phi Liêm nên không dám đả thảo kinh xà, như hôm nay đã có Khổng Tuyên bên cạnh còn cố kị gì nữa ?
Tối hôm đó, phủ đệ của Thượng đại phu Phi Liêm đón hai vị khách không mời, một người thân hình cao ráo, tướng mạo anh vũ, giữa lông mày phát ra khí thế bức người, người còn lại thấp hơn một chút, tướng mạo tuấn tú có phần tiên phong đạo cốt, tuy đứng sau nam tử uy vũ nhưng khiến người có cảm giác không thể bỏ qua.
Lũ hộ vệ phát hiện thấy đều biến sắc, nhìn ra hai người khí vũ phi phàm, khách khí hỏi: "Đây là phủ đệ của Thượng đại phu Phi Liêm, hai vị tới có chuyện gì ?"
"Đập phá !"(hắn dùng tiếng lóng thời hiện đại), nam tử uy vũ thốt nhẹ một câu, thấy hộ vệ lộ ra vẻ khó hiểu, nghiêm mặt nói: "Ý ta là tới thăm, ta là bạn cũ của Ác Lai thiếu gia tới chơi, ngươi mau vào bẩm báo, nếu chậm chễ đừng trách hậu quả !"
Hộ vệ cẩn thận hỏi: "xin hỏi hai vị lão gia xưng hô thế nào để tiểu nhân tiện bẩm báo ?"
Nam tử uy vũ ngẫm nghĩ một chút rồi nói: "ngươi cứ nói bạn cũ từ phương Đông tới, lại mô tả tướng mạo ta, hắn tất sẽ biết".
Hộ vệ mời hai người đứng chờ, đi vào không bao lâu đã trở ra, hướng hai người hành lễ: "thiếu gia mời hai vị vào phủ…đập phá"
Nam tử uy vũ nén cười, quay sang nháy mắt với đồng bọn, theo hậu vệ đi vào nội phủ.