Chỉ nghe Tử Giao nói: "Phụ hoàng, mấy ngày trước đây nhi thần cùng đệ đệ du ngoạn tại vân dã, đụng phải một vị đạo nhân thần kỳ…"
Khương Văn Sắc nhíu mày nói: "Giao nhi, con sao không nghe dạy bảo, lại cùng Hồng nhi tự ý xuất cung?"
Tử Giao nghe mẫu thân la mắng, cúi đầu, sự thật là, hắn mặc dù muốn đi ra ngoài, nhưng lại sợ hãi cha mẹ trách phạt, nhưng Tử Hồng lại ham chơi, cố gắng giật giây, cuối cùng hắn mới to gan đưa đệ đệ đi ra ngoài chơi. Trương Tử Tinh đối việc này, bản thân cả ngày ở trong cung cũng thấy buồn phiền, huống chi là đứa nhỏ liền nói: "Ngoài cung nhiều hung hiểm, tuyệt không thể tự ý ra ngoài chơi, nếu còn việc này nữa, nghiêm trị không tha. Lần tới nếu rảnh rỗi, ta sẽ dẫn hai con ra ngoài du lịch một phen, con trước tiên hãy nói về chuyện đạo nhân nọ".
Tử Giao và Tử Hồng vừa nghe cha hứa hẹn tự mình dẫn bọn hắn đi ra ngoài chơi, trên mặt đều lộ ra vẻ mừng rỡ. Không đợi Tử Giao mở miệng, Tử Hồng đã đem chuyện ngày hôm trước nói ra.
Hai vị Hoàng tử sau khi lén xuất cung, mang theo mấy nội thị du ngoạn tại vân dã Đông Giao, đột nhiên xuất hiện một con bạch hổ, làm cho sợ đến hồn bất phụ thể. Nội thị đang liều chết che chở Tử Giao và Tử Hồng chạy trốn, thì một vị đạo sĩ đột nhiên từ trên trời giáng xuống, phất trần vung ra, mãnh hổ nọ nhất thời biến mất không thấy.
Mọi người vội vàng cảm tạ, đạo sĩ nọ thấy hai người Tử Giao và Tử Hồng liền khen căn cốt hai người không dứt miệng, nói hai người có tiên duyên, muốn thu hai người làm đồ đệ. Một gã nội thị cơ trí sợ hai vị Hoàng tử bị đạo nhân lai lịch không rõ này mang đi, nhanh chóng nói ra thân phận của hai người, đạo sĩ nghe thấy hai thiếu niên này lại là hai Hoàng tử của vương triều Đại Thương, không khỏi lộ ra vẻ tiếc nuối.
Đạo sĩ cũng không có bỏ qua, mà còn tặng cho Tử Giao và Tử Hồng mỗi người một món pháp thuật, nhằm hướng một ngọn núi xa xa của Đông Giao trong nháy mắt tiến đến, lấy tay nâng lên, sau đó lại đặt lại chỗ cũ. Tất cả mọi người bị thần thông của đạo sĩ này sợ ngây người, Tử Hồng tâm tính con nít, muốn lập tức bái sư, cuối cùng Tử Giao cẩn trọng, kịp thời thanh tỉnh, ngăn cản đệ đệ, nói là phải về cung bẩm cáo với Phụ hoàng rồi mới quyết định được.
Đạo nhân nọ cũng không miễn cưỡng, chỉ về phía hai người, hai đạo kim quang ẩn nhập vào trong cơ thể Tử Giao và Tử Hồng, lại đưa ra hai đạo ngọc phù cho hai người, nói nếu có nguy cấp thì sẽ cứu một mạng, sau đó cưỡi mây mà rời đi. Chuyện này Tử Giao vốn định lập tức báo cho cha, nhưng bởi vì Trương Tử Tinh một mực bế quan luyện hóa Tử la mê chướng, cho nên cho tới hôm nay mới nói ra.
Tử Giao nói: "Phụ hoàng, từ khi kim quang nọ ẩn nhập vào thân thể của nhi thần, trong đầu nhi thần cứ luôn xuất hiện thứ kỳ quái gì đó, trong cơ thể cũng sinh ra một cổ dị lực, mỗi ngày tự động chạy tuần hoàn. Mấy ngày nay, nhi thần cảm giác ý nghĩ hết sức rõ ràng, khí lực cũng không biết vì sao đột nhiên mạnh hơn rất nhiều".
Tử Hồng cũng tỏ vẻ bản thân cũng có tình huống như vậy, lực lượng sau khi tuần hoàn thì ngưng tụ nơi tay, Trương Tử Tinh cũng cảm giác được tiên lực, không khỏi lấy làm kinh hãi, có chuyện như vậy sao? Đây là pháp quyết tu luyện nào đó, lại có thể tự động tu luyện. Vốn lúc đầu, hắn học Chiến hồn quyết, phải tư luyện thực sự, cẩn thận dựa theo đồ hình mà tu tập, nếu có sai sót, lực lượng trong cơ thể liền không cách nào thông được, cho đến khi tu luyện quyết chữ "Ngưu", mới có thể hằng ngày bảo trì tự động tuần hoàn tu hành, nhưng hiệu quả so với tĩnh tâm tu luyện vẫn kém không ít.
Hắn vốn tưởng rằng đã biết là đường tắt, không ngờ chuyện mà Tử Giao và Tử Hồng gặp lại càng thêm ly kỳ, từ nhập môn là đã có thể tự động tuần hoàn, hơn nữa tiến độ cực nhanh, lại không cần lo lắng sai sót, chiếu theo phát triển như vậy, chỉ sợ không tới vài năm nữa, Tử Giao và Tử Hồng cũng có thể có thực lực tương đương hắn.
Trương Tử Tinh trong lòng vừa động, nhanh chóng hỏi: "Đạo nhân nọ tên gọi là gì? Là Quảng Thành Tử hay là Xích Tinh Tử?"
Tử Giao kinh ngạc nói: "Phụ hoàng thật sự là liệu sự như thần, đạo nhân nọ tự xưng Quảng Thành Tử, đứng đầu mười hai kim tiên của Ngọc Hư cung, nói hai con cùng Xiển giáo ta có duyên, đặc truyền cho Ngọc Thanh tiên quyết, để cho chúng con tu luyện, tương lai đến thời cơ, tự có phân phó".
Quảng Thành Tử! Trương Tử Tinh giật mình đồng thời cũng âm thầm tính toán: Vân dã ngày thường cũng đi không ít, chưa từng nghe qua chuyện mãnh hổ đả thương người. Với cá tính của mấy đứa nhỏ Tử Giao này, dám chắc không dám đi thâm sơn lão lâm, cho nên mãnh hổ này xuất hiện có chút kỳ quái, chỉ sợ chính là kiệt tác của vị đứng đầu kim tiên của Ngọc Hư cung kia. Quảng Thành Tử nhân lúc này xuất hiện truyền thụ Ngọc Thanh tiên quyết cho Tử Giao và Tử Hồng, rốt cuộc là Nguyên Thủy Thiên tôn có ý tứ gì? Bản thân hắn có ý tứ gì? Dù sao, trong sách "Ân" Giao cùng Quảng Thành Tử quả thật có duyên phận thầy trò, nghĩ đến Phiên thiên ấn uy lực vô cùng nọ, Trương Tử Tinh hai mắt không khỏi sáng lên, nếu thật sự là Xiển giáo muốn dùng kế mưa dầm thấm lâu, thì ta có thể tương kế tựu kế, bất quá đây là chuyện của tương lai…
Ngọc Thanh tiên quyết nọ hẳn là Tiên quyết bất truyền trong môn hạ của Xiển giáo, trách không được có hiệu dụng như vậy, cho dù là Vũ linh quyết cũng không thể so sánh, xem ra "danh môn đại phái" này xác thật là có chỗ độc đáo. Trương Tử Tinh cẩn thận nhìn hai khối ngọc phù, phát hiện bên trong ẩn chứa tiên lực cường đại, hắn đem ngọc phù trả lại cho Tử Giao và Tử Hồng, dặn dò hai đứa giữ cho tốt, mỗi ngày tự tu luyện Ngọc Thanh tiên quyết nọ.
Sau khi hai vị hoàng tử nói lời từ biệt, Trương Tử Tinh và Khương Văn Sắc trò chuyện một hồi, làm cho hắn ngoài ý muốn chính là, Khương Văn Sắc đối với chuyện nạp phi, đặc biệt đề cử mấy người, ngoại trừ VI Viện, lại còn có tên của Thương Thanh Quân. Thì ra, hôm nay phu nhân Hoàng Phi Hổ Cổ thị cùng phu nhân Phí Trọng Chu thị vào cung bái kiến, trogn khi chuyện trò cũng đề cập đến tên Thanh Quân con của Thương Dung, không chỉ có hiền thục thức lễ, lại thông tuệ hơn người, tài học xuất chúng, rất xứng với Thiên tử, cho nên Khương Văn Sắc cũng có chút để tâm, Trương Tử Tinh trong lòng có quỷ nói vài câu, nói cho qua chuyện. Sau đó Khương Văn Sắc đề cử cho hắn nạp Tôn Du mới mười ba tuổi, làm cho Trương Tử Tinh toát mồ hôi, hắn tự hỏi đối với tuổi "teen" như vậy không có hợp khẩu vị, vội vàng cự tuyệt, Khương Văn Sắc lại không cho là đúng, năm đó nàng gả cho hắn lúc đó là thân phận Thọ Vương, cũng bất quá chỉ mười ba tuổi, càng làm cho Trương Tử Tinh đối với Thọ vương nọ một hồi thầm mắng chửi . Vì không cho Khương Văn Sắc nhắc lại chuyện như vậy, hắn xả thân thành "Hổ", không để ý sự kháng nghị cùng cầu viện của Khương Văn Sắc, đem nàng đè ra trên giường, cùng Hoàng hậu nương nương xinh đẹp hiền thục này cùng nhau một phen tìm hiểu về cấu tạo của thân thể nam và nữ.
Ngày thứ hai, xuân phong quá độ là cho Khương hậu cơ hồ không cách nào bước xuống giường, cũng trở thành đề tại trêu chọc của Dương phi và Hoàng phi vừa tới đây. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn
Mà tối hôm qua Trương Tử Tinh thể hiện hùng phong trên người Hoàng hậu nương nương cũng thần thanh khí sảng nhập điện lâm triều: "Chư khanh có việc gì thì tấu nhanh, không có gì thì bãi triều".
Chỉ thấy Phí Trọng bước ra tấu: "Hạ thần Phí Trọng, có việc khởi tấu. Bệ hạ là vạn thừa tôn sư, từ khi đăng cơ tới nay tu đức cần chánh, vạn dân duyệt phục, tứ hải cảnh tòng, thiên lộc vĩnh chung, cũng nên nạp thêm phi, phát triển tông thất. Mỹ nữ hậu cung cũng chỉ có ba vị nương nương, Nguyệt phi nương nương lại xa tại Đông Tề, nói về lý hay tình đều không hợp, nếu thần không can gián, quả thật có tội lớn. Xin bệ hạ ban hành cho tứ lộ chư hầu, mỗi một trấn tuyển ra một trăm mỹ nữ đưa vào trong triều, bất luận phú quý bần tiện, chỉ cần dung mạo đoan trang, tình tính hòa uyển, lễ độ nhàn thục, cử chỉ hào phóng. Thứ nhất sung vào hậu cung, để phát triển huyết mạch đế vương, thứ hai cũng có thể thu tuyệt sắc trong thiên hạ để tuyển chọn".
Ý kiền này các đại thần cũng không có gì dị nghị, hậu cung Thiên tử chỉ có ba vị nương nương, quả thật quá ít, cái câu để phát triển huyết mạch đế vương chính là lý do danh chánh ngôn thuận.
Thương Dung trầm ngâm chốc lát, tiến lên tấu: "Lão thần Thương Dung khởi tấu bệ hạ, quân có đạo tất vạn dân lạc nghiệp, không cần lênh mà theo. Chuyện bệ hạ mở rộng hậu cung, tuy là chuyện nhà của bệ hạ, cũng là quốc sự của Đại Thương, có câu 'Nhạc dân chi nhạc giả, dân diệc nhạc kỳ nhạc; ưu dân chi ưu giả, dân diệc ưu kỳ ưu ' (đại ý dân vui thì vui theo dân, dân buồn cũng buồn theo dân). Hiện mới bình định Đông Di, nhưng thiên tai vẫn khắp nơi, tây có khuyển nhung hổ thị đăm đăm, nếu mỗi trấn tuyển mỹ nữ, thanh thế quá lớn, chỉ sợ làm phiền dân chúng, bệ hạ tố tu nhân đức, cũng không nên làm. Thần không khỏi phạm phải kiêng kỵ, mong được dung thứ".
Phí Trọng nghe được Thương Dung bác ý kiến của hắn, trong mắt lóe lên vẻ óan độc, quay đầu ra hiệu với Phi Liêm.