Lá cờ trong tay Côn đạo nhân toàn thân đen thui, ẩn hiện kim văn, vừa thấy liền biết chính là Chân Võ Tạo Điêu Kỳ.
Lúc này là thời điểm quyết định tính mạng, Côn đạo nhân cũng bất chấp mà đem là cờ này ra. Lá cờ nhất thời hóa thành một làn khói đen, bay về phía sau, Đan Phượng cùng Bỉ Kiên thấy thế, bất chấp Côn đạo nhân, nhất tề hướng về lá cờ nọ mà đánh tới. Nguồn: http://truyenfull.vn
Côn đạo nhân thấy thế, nhân cơ hội bức lui Cùng Kỳ, đem thân tung lên, hóa thành một con đại bàng khổng lồ, hướng về bầu trời mà bỏ chạy. Cùng Kỳ mục tiêu khác với Đan Phượng, Bỉ Kiên, chủ tâm lấy mạng Côn đạo nhân, hoàn toàn diệt tuyệt thế lực Phúc Thiên Sơn, nên đối với Chân Võ Tạo Điêu Kỳ cũng không mấy quan tâm, mà trực tiếp truy đuổi Côn Bằng. Hắn ở giữa không trung chuyển thân thành một mãnh thú thân như hổ, trên lưng có hai cánh, tốc độ cực kỳ mau lẹ, chặn đường trốn chạy của Côn Bằng, cả hai ở giữa không trung mà đánh nhau, sơn thạch lơ lửng ở bốn phía bị lực lượng đáng sợ kia chấn động thành bụi phấn, bắn ra bốn phía.
Đan Phượng cùng Bỉ Kiên động tác rất nhanh, cơ hồ là đồng thời tới trước Chân Võ Tạo Điêu Kỳ kia, đồng thời nắm lấy cán cờ không muốn buông tay. Đan Phượng nhướng mày, đang muốn mở miệng, trong lòng bỗng nhiên dâng lên một cảm giác kỳ dị, phảng phất như Bỉ Kiên muốn ám hại hắn để cướp lấy Chân Võ Tạo Điêu Kỳ vậy. Lúc này một tay tung chưởng như đao, phát ra từng trận nhuệ khí kinh người, hướng Bỉ Kiên mà chém đến. Bỉ Kiên trong lòng cũng sinh ra một loại cảm giác kỳ diệu khó hiểu, thấy Đan Phượng quả nhiên phát động công kích, không khỏi rất thống hận, trong tay tung ra một loại lực lượng trông rất mềm nhẹ quỷ dị mà nghênh đón.
Hai chưởng như tia chớp va chạm cùng một chỗ, Đan Phượng chỉ cảm thấy một cỗ ám kình đáng sợ bất động thanh sắc từ bàn tay truyền vào trong cơ thể, rất nhanh chóng phát tán ra, phảng phất như muốn phá nát tiên thể của hắn vậy. Mà Bỉ Kiên tắc lại cảm giác nhuệ khí kia như vô số kim châm chui vào lòng bàn tay, lực lượng như một lưỡi dao sắc bén thấu thẳng vào nội phủ, hết sức khó chịu. Hai người một kích giao nhau này, đều nuốt không trôi, lại càng tức giận, lúc này đã trở mặt đánh nhau.
Chân thân của Bằng cực kỳ mạnh, tuy mang thương trên thân, Cùng Kỳ cũng khó mà vây khốn được. Cùng Kỳ đang muốn kêu gọi Đan Phượng, Bỉ Kiên hỗ trợ, lại thấy hai người lại đang giành giật nội đấu, không khỏi khẩn trương, cao giọng quát lên muốn hai người dừng tay. Nào biết Đan Phượng cùng Bỉ Kiên cứ như là ma xui quỷ khiến, làm như không nghe thấy, ngược lại chính là Xích bị tiếng quát làm cho giật mình, trong lòng cũng mơ hồ, cũng hướng tới Đan Phượng, Bỉ Kiên mà bay tới, cũng muốn đoạt Chân Võ Tạo Điêu Kỳ. Ba người không ai nhường ai, tranh chấp không chịu thua thiệt, càng đấu càng độc, chỉ thấy Chân Võ Tạo Điêu Kỳ nọ vẫn đang lơ lửng tung bay trong không trung, thủy chung cũng không lọt vào tay ai.
Giải Trĩ nương theo cơ hội này lấy hơi, trong không trung quay cuồng, hóa ra chân thân, hướng tới trận đấu giữa Cùng Kỳ và Côn Bằng mà bay đến. Giải Trĩ cũng không hiểu, vì cái gì mà ba người nọ lại trở mặt tranh đấu?
Ba người như chợt tỉnh ra, thế công nhất thời dừng lại. Chân Võ Tạo Điêu Kỳ kia ở trong không trung cũng rơi xuống. Xích đối với Đan Phượng, Bỉ Kiên gật gật đầu, đưa tay chộp tới als cờ, hai người nọ cũng hiểu ý, không động thủ lần nữa.
Nhưng vào lúc này, một đạo huyết quang trong khoảnh khắc đã xuất hiện ở giữa ba người, Đan Phượng cùng Bỉ Kiên đồng thời một cỗ lực lượng nhè nhẹ vô thanh vô tức từ trong huyết quang tập kích, nhanh chóng vận xuất tiên lực tiếp lấy. Nhưng cỗ lực lượng này cường đại cùng quỷ dị còn muốn vượt xa dự tính của hai người, hai người vừa đón đở đã bị đánh bay ra xa, chịu thiệt thòi không ít.
Xích một mặt bắt lấy Chân Võ Tạo Điêu Kỳ, một mặt cùng với người mới tới đối chiêu, cũng xem như đem người nọ đánh lui, lại kinh hãi phát hiện, lá cờ trong tay không biết từ khi nào lọt vào trong tay đối phương.
Người nọ sau khi đoạt được Chân Võ Tạo Điêu Kỳ, cũng không tạm dừng, đang muốn hóa huyết quang mà đi, bỗng nhiên cảm giác không gian chung quanh như là đầm lầy trở nên ngừng trệ, không thể triển khai tốc độ độn quang. Chợt nghe trong không gian thanh âm lành lạnh của Bỉ Kiên truyền đến: "Ngươi không phải là Hồn Độn của Hoang Dã Sơn? Ngươi đoạt Chân Võ Tạo Điêu Kỳ của chúng ta, còn muốn đi đâu?"
"Hắn không phải Hồn Độn!" Đan Phượng ở một bên sau lưng hiện ra bóng ảnh loan phượng thật lớn, quần áo không gió mà tung bay, một cỗ kình khí như đao phong sắc bén truyền đến, "Hồn Độn làm gì có được lực lượng cường đại như vậy?"
"Chớ có đào tẩu!" Xích sau khi lấy hơi cũng đi tới: "Ngươi đến tột cùng là ai?"
"Dị năng này cũng có vài phần môn đạo, một khi đã đi không được, ta cũng sẽ không đi" Đối mặt với ba vị cường giả hợp công, Hồn Độn vẫn trấn định như thường, mỉm cười, thân hình mập mạp dần dần thu lại, biến thành một nam tử anh vũ bất phàm.
Ba người Cùng Kỳ trong không trung cũng đã ngừng chiến đấu, kinh ngạc nhìn biến cố ở giữa sân, Cùng Kỳ nhìn thấy nam tử cướp lấy Chân Võ Tạo Điêu Kỳ này, giật mình hô lên: "Trương Tử Tinh!"
Giải Trĩ cùng Côn đạo nhân chấn động: Thì ra là vị Trương Tử Tinh đứng đầu Quỷ Khâu đã được mời vào Hoang Dã Sơn kia! Trương Tử Tinh trí mưu cực cao, thân là Tông lão Hoang Dã Sơn, thế Cùng Kỳ lập mưu bày kế, tạo lập công lao vô số, hôm nay sao lại…
Cùng Kỳ trong lòng lại hoảng sợ: Trương Tử Tinh không phải bị Hồn Độn cùng Đạo Nhân trừ khử rồi sao? Sao lại xuất hiện ở nơi đây, hơn nữa hắn sao lại có thực lực như vậy.
Trương Tử Tinh đối với Côn đạo nhân cùng Giải Trĩ cười nói: "Hai vị đạo hữu, chẳng lẽ không nhớ ta?"
Côn đạo nhân cùng Giải Trĩ nghe ngữ khí của hắn, không hẹn mà trong lòng cùng chấn động. Lúc này các Tông lão cũng đã dừng tay, Trọng Minh đạo nhân dìu Đế Thính đã suy yếu bay đến, Đế Thính cố hết sức chỉ vào Trương Tử Tinh nói: "Hắn. Hắn chính là cường giả thần bí Tiêu Diêu Tử đại náo Phúc Thiên Sơn cùng Trang Hoa Sơn!"
Lời vừa nói ra, mọi người đều ồ lên, Cùng Kỳ lại không thể tin vào tai mình được: Thì ra cường địch lại ẩn nấp bên mình lâu như vậy! Chẳng trách Hồn Độn cùng Đạo Nhân đều không thể trừ được hắn! Như vậy xem ra, chẳng lẽ sự việc lúc trước tại Quỷ Khâu, mà ngay cả mưu kế hạ độc tại đại chiến đoạt cờ lần này cũng là…
Côn đạo nhân cả kinh nói: "Thì ra là Tiêu Diêu đạo hữu! Vì sao hôm nay còn không dám dùng khuôn mặt thạn để gặp mọi người?"
"Đây nguyên vốn là bộ mặt thật của ta" Trương Tử Tinh cười nói: "Ta hôm nay là vì lá cờ này mà đến, cũng không muốn động thủ đả thương người, các ngươi hãy lui ra đi!"
Xích cười lạnh nói: "Hay cho một kẻ đại ngôn khinh người! Hôm nay cường giả của Quy Khư đều tụ tập ở đây, cho dù ngươi là hậu duệ của Huyền Vũ thần thú, cũng không thể đợ được một kích của mọi người cùng liên thủ. Thức thời thì đem Chân Võ Tạo Điêu Kỳ lưu lại, nếu không sẽ hóa thành tro bụi ngay lập tức!"
Đan Phượng mở miệng nói: "Nghe nói ngươi đại chiến Côn đạo nhân trong Phúc Thiên đại trận, lại độc đấu cùng bảy đại Tông lão Trang Hoa Sơn, nói vậy thực lực cũng mạnh hơn ta, nhưng cũng không thể đối địch với các vị cường giả liên thủ, hay là đem lá cờ giao ra cho ba người chúng ta, ngày sau còn gặp lại".
"Ngày sau?" Trương Tử Tinh thản nhiên nói: "Ngươi sai rồi, ta hy vọng là, ngày sau vĩnh viễn không thể gặp lại".
"Ta vốn không phải là thú thân!"
Chúng tiên nghe vậy, lại vô cùng kinh ngạc, Trương Tử Tinh vẫn bảo trì nụ cười bình tĩnh: "Đế Thính quả nhiên danh bất hư truyền, có thể phá được Ma Vực hóa thân của ta. May mắn là ta lúc trước không lựa chọn"đầu nhập" Trang Hoa Sơn".
Bỉ Kiên vận xuất ra không gian dị năng quát lớn: "Mặc kệ ngươi là ai, hôm nay không đem Chân Võ Tạo Điêu Kỳ lưu lại, thì đừng mong giữ được mạng sống!"
Trương Tử Tinh bỗng nhiên lộ ra vẻ trầm tư, như đang tính toán cái gì đó, lập tức lại khôi phục vẻ lạnh nhạt, nhìn qua ba người nói: "Bớt sàm ngôn đi. Các ngươi hãy cùng tiến lên!"
Mọi người đều cả kinh, liền thấy Trương Tử Tinh đem Chân Võ Tạo Điêu Kỳ thu lại, chủ động hướng Xích mà phát động tiến công, Bỉ Kiên lúc này cũng thu thiên phú dị năng, hiện ra thân hình, song chưởng như sương khói hướng Trương Tử Tinh mà công tới. Trương Tử Tinh một quyền đánh lui Xích, thấy Bỉ Kiên công tới liền phất tay một cái, Bỉ Kiên liền cảm thấy một cỗ tiên lực lực lượng so với mình càng âm nhu cường đại hơn nghênh đón, cả cánh tay áo đều bị nhu lực đáng sợ này đánh cho hóa thành bột phấn. Mà lực lượng Bỉ Kiên phát ra tới gần sát thân Trương Tử Tinh thì lại bị một loại lực lượng đặc biệt phân giải hết. Xích mặt đầy vẻ kinh ngạc, kình lực của hắn vốn ẩn chứ lực bùng nổ phá hoại rất lớn, nhưng một quyền của Trương Tử Tinh kia lực đạo so với hắn còn cuồng bạo cùng hung lệ hơn, đem lực lượng của hắn bắn ngược trở về.
Đan Phượng tuy không cùng Trương Tử Tinh giao thủ, nhưng theo tình huống cùng vẻ mặt của Xích cùng Bỉ Kiên nhìn ra được: "Tiêu Diêu Tử" này rất mạnh! So với trong tưởng tượng còn mạnh hơn rất nhiều!
Đan Phượng cũng không suy tư nhiều, song chưởng như đao, cách xa hơn mười trượng hướng Trương Tử Tinh mà lăng không chém tới, lực lượng cực kỳ sắc bén, phảng phất như cắt đứt cả không gian. Ngày đó Côn đạo nhân cũng có loại thủ đoạn công kích giống như vậy, nhưng luận về sự sắc bén cùng lực phá hhoại, thì còn kém Đan Phượng.
Trương Tử Tinh song chưởng hợp lại, những đạo đao phong cách không này lập tức tiêu biến trong bàn tay, Đan Phượng âm thầm kinh ngạc, song chưởng như gió, liên tục trảm tới. Bàn tay của Trương Tử Tinh chợt hoa thành tròn, một dắt một dẫn, phần đông "đao khí" sắc bén bất ngờ lại chuyển hướng nhằm vào Bỉ Kiên ở bên cạnh mà công tới, làm cho Bỉ Kiên gấp đến luống cuống cả tay chân. Đan Phượng đang muốn tấn công nữa, lại thấy Trương Tử Tinh đem ngón trỏ cùng ngón giữa chập lại thành kiếm hình, hướng tới hắn mà điểm tới, nhất thời có mấy đạo kiếm khí vô hình phóng đến. Đan Phượng kinh hãi, hai tay ẩn hiện đôi cánh, lăng không đem kình khí hướng tới kiếm khí kia mà nghênh đón, nhất thời khí thế sắc bén tung hoành đầy trời, sau một hồi giằng co, Đan Phượng khắp người có vết kiếm, xiêm y bị chém rách nát.
Ba người cùng Trương Tử Tinh giao kích vài hiệp, rốt cuộc không dám trễ nãi nữa, nhất tề tiến lên, vẫn hết khả năng triển khai vây công. Trương Tử Tinh lúc trước tại Quỷ Khâu bế quan, đã có nhiều diệu ngộ, sau lại tại Hoang Dã Sơn cũng thường xuyên bế quan tu luyện, về phương diện sử dụng lực lượng cùng kỹ năng chiến đấu cũng đã có tiến bộ rất lớn. Lần đó hóa thân thành người thần bí một mình xâm nhập Trang Hoa Sơn, lực chiến Giải Trĩ cùng bảy đại Tông lão, biểu hiện bên ngoài là lưỡng bại câu thương, trên thực tế vẫn còn có chỗ giữ lại. Giải Trĩ cùng các Tông lão phải rút vào trong đại trấn để phòng thủ, thậm chí Kim Nghê Tông lão bị chết ở bên ngoài, cũng chỉ làm con rút rút đầu ở trong đó, làm cho hắn không xuống tay được.
Xích, Đan Phượng, Bỉ Kiên đều có cảnh giới Huyền Tiên thượng cấp đỉnh phong, thực lực cùng ba người Cùng Kỳ cũng tương đương nhau, một khi liên thủ,cũng [khiến cho áp lực mà Trương Tử Tinh gặp phải cũng tăng nhiều. Trương Tử Tinh tâm niệm vừa chuyển, Thái Cực tiên quyết vận chuyển xuất ra, né mạnh đánh nhẹ, động tác nhẹ nhàng trầm tĩnh, khí lưu chung quanh phát sinh biến hóa kỳ dị, lực lượng của ba người bị Thái Cực tiên quyết này dẫn dắt làm cho công kích lẫn nhau, nhất thời luống cuống tay chân, mà người khởi xướng là Trương Tử Tinh lại rất tự nhiên, cực kỳ thoải mái.
Đám người Cùng Kỳ thấy tam đại cường giả liên thủ, cũng chỉ thủ không công, có vẻ hết sức bị động, không khỏi rất kinh ngạc.
Đế Thích thấy vậy hô lớn: "Quy Khư đã có đại địch. Thế cục hôm nay, cũng là do người này một tay mưu tính! Thỉnh ba vị tạm gác ân oán, cùng tiêu diệt đại địch này trước, rồi luận cao thấp sau!"
Các bá chủ một phương này, rất nhanh nhìn lẫn nhau, đã đạt thành thỏa thuận, bởi vì chân thân bất lợi vây công, cho nên ba người đều khôi phục lại hình người, hướng xuống trận đấu ở phía dưới mà bay tới.
Trương Tử Tinh thấy ba người Cùng Kỳ gia nhập, cũng không bối rối, cười dài một tiếng, Thái Cực tiên quyết đột nhiên thu lại, tướng mạo cũng nhanh chóng phát sinh biến hóa, hiện ra dánh vẻ một vị võ tướng, người này đầu đội Tử Kim quan, cầm trong tay một thanh Phương thiên họa kích, cưỡi chiến mã đỏ rực như lửa, cả người tản ra khí thế kinh người, đúng là "Uy" - Lữ Bố.
Lữ Bố hai mắt như điện, Phương thiên họa kích trong tay phát sau mà đến trước, lưỡi bán nguyệt vung tới Cùng Kỳ, một cỗ khí sắc bén đặc dị đập vào mặt mà đến, đem tiên lực hộ thân của Cùng Kỳ phá vỡ, nhập thẳng vào trong cơ thể. Cùng Kỳ bị đau, vội vàng lui nhanh, họa kích nương theo thế lại chém về phía Côn đạo nhân. Côn đạo nhân thấy Cùng Kỳ bị thương, cũng không dám đón đở, thân hình nhoáng lên né tránh. Nào biết hắn nhìn như đã né tránh được họa kích, thì ngực lại tự nhiên xuất một vết chém sâu hoắm, không khỏi kinh hãi. Hắn làm sao biết được, đây đúng là lực lượng của "Thế". Bỉ Kiên vô thanh vô tức xuất hiện phía sau Lữ Bố, song chưởng đột nhiên công ra. Lữ Bố đầu cũng không quay lại, chuôi nhọn của họa kích đâm ngược ra sau, đẩy bung cặp song chưorng ra, đồng thời mũi nhọn nọ phát ra một đạo kình lực sắc nhọn xoắn ốc, đâm xuyên qua bàn tay ẩn chứa nhu lực cường đại của Bỉ Kiên. Thân ảnh của Đan Phượng xuất hiện trên trời cao, thủ đao nhằm đầu mà chém xuống, Lữ Bố bỗng nhiên ngẩng đầu, hướng tới hắn mà quát lên một tiếng lớn, Đan Phượng liền cảm giác như ngũ tạng lục phủ đều lôn cả lên, lực lượng tự nhiên yếu đi sáu bảy phần, không dám ứng đối, lộn một vòng bay ra sau. Lữ Bố bức lui bốn người, lực lượng cũng đã dùng tận, đã thấy Giải Trĩ vận xuất thiên phú dị năng, một quyền hung hãn đánh tới, một quyền này mang theo một quy tắc quang minh chính đại, làm cho người ta không thể né tránh.
Nhưng Lữ Bố này lại "trốn" được, thân ảnh kia tự nhiên biến mất, lại xuất hiện ở phía sau Giải Trĩ, Phương thiên họa kích đâm thẳng đến, Giải Trĩ phản ứng cực nhanh, nhận thấy được nguy hiểm liền chuyển thân ra sau, né đi mũi nhọn. Lữ Bố biến chiêu còn nhanh hơn, thuận thế đem họa kích hoành ngang, dán sát vào ngực Giải Trĩ, cổ tay lập tức chấn động, một cỗ lực lượng mạnh mẽ đem Giải Trĩ chấn bay ra. Chấn động này cũng không phải là nhỏ, Giải Trĩ chỉ cảm giác thấy một cỗ lực lượng đáng sợ như muốn nổ tung truyền vào trong cơ thể, lập tức không dám cậy mạnh mà tái đấu, gấp rút vận huyền công hóa giải.
Ngay lúc này, Cùng Kỳ, Côn đạo nhân, Đan Phượng lập tức vây lên, Lữ Bố Phương thiên họa kích đột nhiên biến thành ba, đem ba người danh cho lui về phía sau.
Bỉ Kiên sau khi lấy tiên lực phục nguyên thương thế trên bàn tay, vận xuất dị năng, khiến cho mọi người bên trong không gian động tác bỗng nhiên chậm lại, lúc này mới thấy rõ, thì ra Lữ Bố vẫn chỉ sử dụng một thanh Phương thiên họa kích, mới vừa rồi chỉ bởi vì sử dụng với tốc độ không thể tưởng được, khiến cho mọi người sinh ra ảo giác thấy ba thanh họa kích. Bỉ Kiên đột nhiên thu hồi dị năng, song chưởng ngay sau đó áp ở trên ngực Lữ Bố. Lữ Bố ở trên ngựa lập tức nhoáng lên một cái, trên mặt hiện lên hắc khí, thế nhưng vẫn vô sự, lập tức phản lại một kích, lấy lực lượng của "Thế" làm cho trên ngực của Bỉ Kiên xuất hiện một vết thương đáng sợ.
Sáu đại cường giả liên thủ thực lực cũng hết sức đáng sợ. Dần dần, Lữ Bố công ít thủ nhiều, ngựa Xích Thố cũng thu lại, nhưng họa kích vẫn múa lên mưa gió không vào được, phảng phất như là một cái lồng bảo vệ vậy, thế công của sáu người cũng không thể đánh lọt vào bên trong.
Các tiên nhân ở trên núi xa xa để xem cuộc chiến Huyền Tiên thấy võ tướng này lại có thể lấy kỹ thuật chiến đấu không thể tưởng tượng được địch lại sáu đại cường giả, không khỏi cả kinh trợn mắt há hốc mồm -tuy nói sáu người lúc trước đều có bị thương, nhưng lực chiến đấu quả thật cũng không yếu bớt đi bao nhiêu. Sáu người liên thủ có thể xem như là lực lượng mạnh nhất tại Quy Khư này rồi, thế nhưng lại không thể thắng được người nọ!
Đây mới là cường giả đỉnh cấp chân chính! Trong Quy Khư lại có loại cường giả này sao!
Bởi vì ôn độc của Đạo Nhân hết sức lợi hại, đám người Đế Thính lúc này chỉ có thể vận xuất toàn lực áp chế, khư trừ độc tính, chỉ còn lại ba vị Huyền Tiên của Hoang Dã Sơn tuy không trúng độc, nhưng lúc trước cùng mọi người chiến đấu, đều đã bị thương không nhẹ, đều không thể tiến lên hỗ trợ.
Chẳng qua, theo tình huống chiến đấu kịch liệt khó phân thắng bại trước mắt cho thấy. Cho dù bọn họ có gia nhập, chỉ sợ chưa chắc đã có tác dụng gì lớn. Dù sao, người kia quả thật quá mạnh.
Vào lúc này, Đế Thính lỗ tai bỗng nhiên lay động, lại bắt đầu phát ra loại hào quang nhàn nhạt, làm như cảm giác được từ xa xa có tiếng vang dị thường gì đó.