Không biết đã qua bao lâu, Trương Tử Tinh rốt cuộc mở mắt ra, lúc này cũng không phải là ánh sáng chói lòa như trước, mà là bầu trời hôn ám.
Sương khói bàng bạc lơ lửng trong không trung, phảng phất như một tấm khăn che trên một khuôn mặt tràn đầy sự lo lắng, làm cho người ta có cảm giác nặng nề.
Trương Tử Tinh cố gắng đứng dậy, liền cảm thấy thân thể phảng phất như rã rời, khó lòng mà nhúc nhích được, tiên lực trong cơ thể vốn cạn kiệt hiển nhiên là vẫn chưa khôi phục.
Thiên Dao nằm ở cách hắn không xa, mặt hướng về phía hắn, trên khuôn mặt xinh đẹp lộ ra vẻ điềm tĩnh, như là đang ngủ vậy. Trương Tử Tinh có thể cảm giác rất rõ ràng, hắn vẫn còn sống.
Trương Tử Tinh yên tâm, ngầm vận pháp môn, muốn gia tốc sự hồi phục tiên lực. Không ngờ linh khí chung quanh hết sức yếu ớt, không chỉ như thế, khí tức ở đây phảng phất như là hỗn hợp của linh khí, độc khí, huyền thanh khí,… Căn bản không thể so với linh khí nồng đâmh mà thuần khiết ở "địa cầu".
Nếu muốn hấp thu linh khí để phục hồi tiên lực, thì hắn phải trải qua một quá trình "lọc" mới được. Như vậy công sức bỏ ra thì rất lớn, mà linh lực đạt được lại hết sức yếu. Thực sự là không đáng công.
Loại tình huống đặc dị này khiến cho Trương Tử Tinh không thể hấp nạp linh lực để hồi phục tiên lực như bình thường được. Cũng may là hắn thủ đoạn nhiều, lập tức miễn cưỡng đề tụ chút ít tàn lực trong cơ thể, vận xuất ma vực hóa ra lực của Thao Thiết, đem tất cả các loại khí này đều thôn phệ hết vào, lập tức có thể biến háa thành lực lượng có thể hấp thu vào trong cơ thể.
Bởi vì trong loại lực lượng này có mang theo độc lực, chú lực,… là các loại lực lượng "có hại". Nếu đổi lại là người khác, chỉ sợ đã bị nổ tan xác mà chết rồi. Nhưng đối với khả năng "thôn phệ" của vô thượng ma thể của Trương Tử Tinh mà nói, cái gì cũng không chê, đến càng nhiều càng tốt.
Tuy là như thế, quá trình hồi phục so với tưởng tượng cũng chậm hơn rất nhiều, nhưng cũng xem như là đã tìm được một phương pháp hữu hiệu. Trương Tử Tinh tuy tiên lực không đủ, nhưng thân thể lại có khả năng tái sinh cường đại, trong khi hôn mê thì hai chân bị chặt đứt đã tự động khôi phục lại hoàn toàn.
Lợi dụng thần thông Thao Thiết khôi phục được một ít lực lượng, Trương Tử Tinh cố gắng đứng lên, bắt đầu dò xét tình hình ở chung quanh.
Nơi mà hắn cùng Thiên Dao dừng lại, là trên một ngọn núi lớn. Mà ngọn núi này lại lơ lửng trong không trung, có chút giống như là Thiên giới. Trong không gian khôn cùng có không ít ngọn núi như vậy, hoàn cảnh chung quanh đều là một loại ánh sáng lơ mờ. Trời cùng đất làm cho người ta có cảm giác u ám, hết sức áp lực.
Đây chính là điểm cuối của Quy Khư?
Đắc Kỷ. Có ở tại nơi này không?
Trương Tử Tinh đem tiên thức khuếch tán ra bốn phía, lại phát hiện phạm vi phát tán hết sức có hạn. Xem ra ở nơi này không thuận tiện để phát huy lực lượng. Hắn đi đến bên cạnh Thiên Dao, đem tiên lực chậm rãi đưa vào trong cơ thể của nàng. Không lâu sau, Thiên Dao mở mắt ra, nàng nhớ tới trước khi hôn mê Trương Tử Tinh đã buông Đả Thần Tiên ra để cùng nàng rơi vào tình cảnh này, trong lòng dâng lên thâm tình nhưng cũng không nói gì. Chuyện cho tới bây giờ, hai người đối với tâm ý của nhau đều đã hiểu rõ. Cho nên cũng không cần nhiều lời.
Thiên Dao bỗng nhiên lộ ra vẻ kinh ngạc: "Phu quân. Vì sao tu vi cùng lực lượng của ta đều mất đi?"
Trương Tử Tinh mới vừa rồi cứu tỉnh nàng liền cảm giác thấy có chút dị thường. Hiện tại nghe nàng nói như vậy càng ngạc nhiên. Cho dù lúc trước Thiên Dao có cạn kiệt lực lượng đến thế nào, nhiều nhất cũng chỉ là kiệt lực mà thôi. Sao tu vi lại mất đi? Trương Tử Tinh rõ ràng nhớ rõ, khi hắn ôm Thiên Dao bay vào trong Quy Khư thì Thiên Dao đã hồi phục được một ít nguyên khí rồi. Khi đó cảnh giới của nàng cũng là huyền tiên thượng giai đỉnh phong. Vì sao mà hiện tại lại biến thành như thế này?
Không đúng. Với nhãn lực của Trương Tử Tinh, Thiên Dao giờ phút này tựa hồ cũng không phải là phàm thể, mà là một loại trạng thái kỳ dị, phảng phất như là một loại trạng thái bị phân tách ra. Có vẻ có chút mông lung. Nhưng tu vi huyền tiên thượng giai đỉnh phong quả thực không tồn tại.
Chẳng lẽ là do dị lực ở Quy Khư này tạo thành?
Nhưng càng kỳ quái hơn là, vì sao bản thân Trương Tử Tinh lại không bị tình trạng như vậy? Hắn vẫn là Trúc Cơ kỳ như ban đầu, lực lượng tuy suy yếu nhưng cường độ cùng thứ bậc cũng không thay đổi.
Thiên Dao ngàn vạn năm khổ tu bị hủy đi trong một lúc, trong lòng thực khó mà tiếp nhận. Trương Tử Tinh vội vàng an ủi. Thiên Dao dù sao cũng không phải là nữ nhân bình thường, lập tức khôi phục lại, trầm trầm nói: "Có lẽ đây là thiên ý, là vận mệnh của ta, có tránh cũng không được, khó mà viên mãn. Nay ta gặp được phu quân tình thâm ý trọng như chàng, coi như đã nhận được một cái giá tương ứng. Cho nên dù có mất đi lực lượng ta cũng không có gì phải tiếc nuối".
Trương Tử Tinh nghe vậy cảm động, ôm lấy nàng vào lòng nói: "Nàng sao lại nghĩ như vậy? Chúng ta trở thành vợ chồng, thì sẽ viên viên mãn mãn, nào có cái gì mất đi đâu? Tất cả đều là do lực của Quy Khư gây nên, khi nào rời khỏi nơi đây thì lại phục hồi nguyên trạng thôi".
Thiên Dao bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện, mặt chợt đỏ bừng lên: "Chàng cùng Thiền Ngọc có kết làm vợ chồng hay không? Tương lai ta mặt mũi nào mà nhìn nó được đây?"
Trương Tử Tinh cười hắc hắc: "Cái này thì có sao đâu? Coi như là "sư công" ta hoang dâm vô đức, cả thầy lẫn trò đều thu vào hết. Năm đó nàng không phải là muốn ta làm Nguyên Đế, nàng làm Nguyên Hậu, còn đem Thiền Ngọc làm Nguyên Phi sao? Xem ra khi đó nàng đã có tâm tư này rồi".
Thiên Dao nhớ tình cảnh năm đó hắn cùng Hạm Chi Tiên lên Tây Côn Lôn, không khỏi xấu hổ. Lúc này Trương Tử Tinh lại ở bên tai nàng nói nhỏ vài câu, Thiên Dao nghe qua những lời khiêu khích như thế, tai liền đỏ hồng lên. Cái loại thái độ kiều mỵ này hết sức động lòng người, rõ ràng là một thê tử cực kỳ ôn nhu đáng yêu, còn đâu cái khí chất lạnh như băng như hồi mới gặp mặt?
Nhưng vào lúc này], Trương Tử Tinh nhướng mày, như cảm giác được điều gì, nhanh chóng xuất ra Tử La Mê Chướng. Nào ngờ "pháp bảo ngụy trang" ngày thường trăm lần không sai một bỗng nhiên linh khí hoàn toàn biến mất, không thể phát huy tác dụng. Nói vậy cũng đã bị Quy Khư lực ảnh hưởng. Trương Tử Tinh đành phải kéo Thiên Dao chạy ra sau một khối đá lớn để ẩn nấp.
Chỉ thấy ở xa xa đám sương tản ra, một đạo quái phong thổi đến, hướng về phía Trương Tử Tinh cùng Thiên Dao. Sau khi xoay một vòng trên bầu trời thì hạ xuống đất.
Quái phong này hóa thành một nam tử, mặc áo xanh, dáng người gầy ốm, đâu lươn mắt chuột. Nam tử nọ hít hít mũi, như là phát hiện ra điều gì dị thường, nhằm thẳng hướng Trương Tử Tinh ẩn nấp mà đi tới.
Trương Tử Tinh thì không sao, nhưng Thiên Dao hiện tại đã mất đi pháp lực, lại không thể thi triển Tử La Mê Chướng, nên đã bại lộ hành tung.
Nam tử kia dò xét hai người Trương Tử Tinh một hồi, ánh mắt dừng ở trên người Thiên Dao, hỏi: "Hai người các ngươi trông rất lạ, đến cùng là môn hạ của ai?"
Trương Tử Tinh nhìn ra tu vi của nam tử này là Hóa Anh kỳ, không khỏi thầm kinh ngạc: Tại Quy Khư kỳ dị này, ngay cả huyền tiên đỉnh cấp như Thiên Dao cũng mất đi tu vi, nam tử này sao lại có thể có lực lượng như vậy?
Thiên Dao thấy nam tử này ánh mắt cũng không có ý gì tốt đẹp, trong lòng sinh ra cảm giác chán ghét, cũng không trả lời. Trương Tử Tinh lại muốn từ nam tử lấy được thông tin tình báo về nơi đây, tâm niệm chợt chuyển nói: "Hai vợ chồng ta đóng cửa tu luyện đã nhiều năm, lần đây là đầu tiên ra ngoài, chỉ vì hôm nay sư tôn lệnh cho hai chúng ta xuất môn ra ngoài có việc, nên mới đến nơi đây. Không biết vị đạo hữu này xưng hô thế nào?"
Nam tử trong mắt lộ ra vẻ hồ nghi, lại nhìn nhìn Thiên Dao nói: "Ta là Phong Sanh môn hạ Quỷ mẫu, không biết tôn sư là vị nào?"
"Môn hạ Quỷ mẫu!" Trương Tử Tinh cố ý lộ ra vẻ giật mình, âm thầm đem ma vực Mê hoặc thuật thi triển ra: "Hai người chúng ta tuy đóng cửa tu luyện, cũng đã nghe đại danh của Quỷ mẫu từ lâu, hôm nay được gặp Phong đạo hữu, thật là một chuyện may mắn! Không biết Phong đạo hữu đang đi đâu vậy?"
Nam tử nghe được lời khen nọ, trên mặt lộ ra vẻ đắc ý, trong lòng mơ hồ cũng không có hỏi lai lịch, tên họ của hai người nữa mà nói: "Ta cùng các đồng môn được Quỷ mẫu triệu hồi, về Quỷ Khâu nghe lệnh".
Trương Tử Tinh nghe được liền hỏi: "Thỉnh Phong đạo hữu, nơi đây là ở đâu vậy?"
"Nơi đây đương nhiên là Quy Khư bí cảnh!" Phong Sanh thuận miệng đáp một câu, lại đem ánh mắt hướng về phía Thiên Dao: "Du Hoàng thích nhất là mỹ nữ, mà nữ tử này thật đẹp, nếu đem dâng cho Quỷ mẫu thì sẽ có thể kết minh với Du Hoàng. Từ đó sẽ không sợ đại địch kia nữa".
Thiên Dao nghe được lửa giận bốc lên, tuy biết Trương Tử Tinh đang thi triển thủ đoạn, cũng nhịn không được hừ lạnh một tiếng. Tiếng hừ này khiến cho Phong Sanh bỗng nhiên tỉnh lại, chỉ vào Trương Tử Tinh quát: "Ngươi đến tột cùng là thi triển đạo thuật gì? Dám mê hoặc ta?"
Trương Tử Tinh âm thanh lạnh lùng nói: "Nếu không như thế, thì làm sao biết được ngươi lại có chủ ý xấu xa như vậy!"
Phong Sanh âm hiểm cười nói: "Tu vi ngươi thấp kém, mới vừa rồi chỉ may mắn mới đắc thủ, lại dám ở trước mặt ta ngông cuồng như thế! Nếu thức thời ngoan ngoãn đem nữ tử kia nộp lên, ta có thể miễn cho ngươi cái chết, nếu còn dám chần chờ thì đừng trách sao ngươi hóa thành tro bụi!"
Vừa mới nói xong, liền thấy Trương Tử Tinh trong khoảnh khắc đã xuất hiện trước mặt, Phong Sanh chấn động, còn chưa kịp né tránh, đã bị một quyền kích ngay bụng, đánh văng ra ngoài. Một quyền này của Trương Tử Tinh lực đạo khống chế rất tốt, cũng chỉ khiến cho Phong Sanh hôn mê mà thôi, để còn tra khảo.
Nào ngờ Phong Sanh kia tuy bị đánh bay, nhưng lại cũng không sao mà đứng lên, chỉ là sắc mặt có chút khó coi. Không để cho hắn có cơ hội phản kích, Trương Tử Tinh lại xuất hiện trước mặt, vỗ lên vai hắn, làm cho phân nửa thân thể của hắn bị chôn vùi quá nửa vào trong đất cứng.
Phong Sanh tuy ỷ vào dị năng thiên phú không bị thương, nhưng biểu hiện lực lượng của Tử Tinh làm sao lại là Trúc Cơ kỳ cho được? Ít nhất cũng vượt quá chân tiên! Phong Sanh trong lòng biết đã đá nhầm tường sắt, không dám đối địch, lay chuyển thân thể, hóa thành một con thanh điêu (chồn màu xanh), thuận thế chui xuống đất, muốn tẩu thoát.
Con thanh điêu kia còn chưa đào được xa, bỗng nhiên cảm thấy đất rung núi chuyển, đất đá chung quanh đều nổ tung ra, bản thân cũng bị một luồng lực lượng cực lớn chấn bay ra giữa không trung, còn chưa kịp hạ xuống, đã bị một luồng lực lượng vô hình giam cầm lại.
Thanh điêu vội vàng hô lên tiếng người: "Ta thật có mắt mà không nhìn ra thần thông của đạo hữu, thỉnh xin đạo hữu lượng thứ! Nể mặt Quỷ mẫu mà tha cho ta!"
Thiên Dao nhìn Thanh điêu một hồi rồi nói: "Thì ra là Phong Ly! Là thượng cổ dị thú, lửa đôt không chết, đao chém bất nhập, đánh như là đánh túi da. Dùng chùy đánh vào đầu mấy ngàn cái mới chết, nhưng chỉ cần có gió vào miệng là lập tức sống lại. Chỉ có cách bịt mũi miệng của nó thì mới giết được".
Thanh điêu thấy nữ tử không có chút lực lượng này lại có thể khám phá ra lai lịch cùng điểm trí mạng của hắn, trong lòng càng thêm kinh hãi.
"Đáng tiếc nơi này không tiện…" Trương Tử Tinh nói làm cho Phong Ly hơi yên tâm, sau đó lại chuyển: "Chẳng qua ta có thần thông hấp phệ, có thể thôn phệ cả thân thể. Đến lúc đó còn có thể đoạt lấy tu vi, chẳng phải là một công đôi việc sao?"
Phong Ly vừa nghe, vội vàng cầu xin tha thứ, Trương Tử Tinh thấy hắn đã khuất phục bèn nói: "Chỉ cần ngươi hiến ra bổn mệnh nguyên hồn, nhận ta làm chủ, ta có thể tha cho tính mệnh của ngươi".
Hắn trước mắt đối với Quy Khư bí cảnh một chút cũng không biết, nên cần phải có thông tin tình báo tường tận.
Phong Ly vừa nghe, kinh ngạc hô:"Đạo hữu sao lại nói vậy? Tiến vào Quy Khư, là đã trở thành bán hồn chi thể, làm sao mà có được bổn mệnh nguyên hồn? Hay là hai người là từ bên ngoài Quy Khư vào?"
Bán hồn chi thể? Trương Tử Tinh đã hơi hơi hiểu được tại sao bản thân nhìn Thiên Dao lại có loại cảm thấy mông lung, mơ hồ. Chỉ sợ là có quan hệ đối với việc tu vị bị tiêu tán của Thiên Dao. Nhưng bản thân hắn lại có thể giữ được cảnh giới có thể nói là cực kỳ khó giải thích.
Phong Ly là kẻ thông minh, câu cuối cùng vừa nói ra nhất thời tỉnh ngộ biết mình đã lỡ lời, chỉ sợ Trương Tử Tinh sẽ giết người diệt khẩu, vội vàng phát thề sẽ bảo vệ bí mật.
Trương Tử Tinh là người ra sao, tự nhiên sẽ không tin vào lời thề của hắn, nhưng bản thân cũng không có ý giết chết Phong Ly, mà là tốn một phen công phu, lấy ma thể thi triển thuật thôi miên, khiến cho Phong Ly trong tiềm thức đưa hắn lên thành chủ nhân không thể kháng cự, tự nhiên sẽ nói ra hết những gì mình biết.
Từ miệng Phong Ly, Trương Tử Tinh rốt cuộc đã hiểu được tình huống của Quy Khư bí cảnh.
Trong ký ức của Phong Ly, cũng không biết Quy Khư bí cảnh này tồn tại từ khi nào, cũng không biết hắn cùng đại đa số người trong Quy Khư làm sao mà vào được Quy Khư bí cảnh này.
Từ khi bắt đầu có trí nhớ, hắn đã ở tại nơi này rồi.
Trong Quy Khư có rất nhiều thế lực, có kẻ hùng cứ một phương, thu môn nhân rất nhiều, có kẻ lại thích độc lai độc vãng, dựa vào thực lực siêu cường nên không ai dám động đến. Quỷ mẫu mà Phong Ly dựa vào cũng chính là một phương thế lực mạnh ở trong đó.
Mấy thế lực này ngày thường tuy cũng có phát sinh xung đột, nhưng cũng chỉ với quy mô nhỏ. Còn chân chính chiến đấu với quy mô lớn thì năm trăm năm mới có một lần. Mà mục đích chiến đấu là vì tranh đoạt một món đồ. Nghe nói món đồ này ẩn chứa một bí mật cực kỳ quan trọng, ai có thể tìm hiểu được bí mật này, người đó sẽ có thể trở thành chúa tể của cả Quy Khư, có thể rời khỏi Quy Khư.
Cái này, tựa hồ là một loại "Kỳ" gì đó!
Trong Quy Khư bí cảnh, cứ mỗi năm trăm năm lại có chiến tranh lớn là vì lá cờ này. Người thắng có thể giữ lá cờ này trong năm trăm năm, tham thấu ảo diệu trong đó, năm trăm năm sau lại bắt đầu tranh đoạt. Nhưng loại đại chiến này cũng không biết đã phát sinh bao nhiêu lần rồi, nhưng cũng chưa có ai tìm hiểu ra được bí mật này. Nói cách khác, cũng chưa ai có thể rời khỏi Quy Khư bí cảnh.
Kỳ? Trương Tử Tinh nghe thấy đến từ này, trong lòng không khỏi nghi hoặc: Nắm giữ Kỳ này, là có thể rời khỏi Quy Khư? Mà đã nhiều năm qua như vậy, cũng chưa có bất kỳ người nào làm được điều này sao?
Mà một sự tình khác theo lời của Phong Ly, cũng khiến cho Trương Tử Tinh chú ý: Có lẽ là quan hệ tới hồn thể, những người bị chết trong khi chiến đấu, cứ mỗi trăm năm sẽ lại trọng sanh, nhưng sau khi trọng sanh không chỉ tu vi giảm đi, mà ngay cả trí nhớ cũng bị mất.
Đây là dạng gì?
Cứ như vậy, dân cư trong Quy Khư cũng sẽ không giảm bớt? Trương Tử Tinh bỗng nhiên dâng lên một loại cảm giác, loại hiện tượng này của Quy Khư cứ như là có người thao túng vậy, có thể xem như là một trò chơi không bao giờ chấm dứt.
Chẳng qua, dựa theo loại quy tắc này, vậy Đắc Kỷ nếu có thể đi vào trong này, thì cũng sẽ không chết.
Quy tắc về thời gian của Quy Khư cũng khác với bên ngoài, cũng không biết là chênh nhau bao nhiêu. Cho nên Trương Tử Tinh cũng không hỏi được chuyện có liên quan đến Đắc Kỷ, chỉ hỏi Phong Ly xem thử có nghe nói qua mấy năm gần đây có người mới tiến vào Quy Khư hay không.
Phong Ly mờ mịt lắc lắc đầu, bởi vì bí cảnh này có loại quy tắc "vĩnh viễn bất tử", cho nên Trương Tử Tinh cũng không xác định được Phong Ly này bởi vì đã "chết" mà quên đi hết chuyện cũ hay không.
Nếu nói mấy năm gần đây có "tin tức" gì lạ, thì đó là có một thế lực mới kỳ dị bỗng nhiên quật khởi khiến cho vận mệnh trong Quy Khư đã xảy ra biến hóa rất lớn. Thế lực mới này không để ý tới ước định năm trăm năm đại chiến, mà ngang nhiên phát động chiến đấu với quy mô lớn, tiêu diệt rất nhiều thế lực, không ngừng phát triển. Phong Ly lần này tới Quỷ Khâu, là theo lệnh triệu tập của Quỷ mẫu, định liên hợp mấy thế lực để chế ngự thế lực cường đại mới nổi kia.
Trương Tử Tinh suy nghĩ hồi lâu, cùng Thiên Dao thương lượng, quyết định đi theo Phong Ly đến Quỷ Khâu kia một phen. Trước tìm hiểu tình hình đại khái các thế lực ở trong Quy Khư rồi mới tính tiếp. Trương Tử Tinh thậm chí còn có ý định chinh phục các thế lực này, chỉ cần có thể nắm được lực lượng của thế lực nào, thì hy vọng tìm được Đắc Kỷ sẽ càng tăng thêm. Nếu có thể tìm được lá cờ kia, tham ngộ được ảo diệu, rời khỏi Quy Khư, thì quá tốt rồi.
Lực thôi miên của ma thể cũng không phải là nhỏ, Phong Ly lúc này đối với Trương Tử Tinh là tuyệt đối tin cậy cùng phục tùng, lập tức đáp ứng.
Ba người đang muốn động thân, thì thấy trên bầu trời xa xa xuất hiện một bóng đen. Trương Tử Tinh lực lượng chưa hồi phục hoàn toàn, hơn nữa Thiên Dao đã mất đi tu vi, cho nên cũng không dám vọng động, đem Thiên Dao ôm vào trong lòng, ẩn vào sau nham thạc. Phong Ly cũng hóa thành hình Thanh điêu, nấp trong lỗ thủng ở dưới đất. Bóng đen này dần dần biến lớn, thì ra là một cự xà dài hơn mười trượng, thân hình hết sức khổng lồ, đuôi phân nhánh. Cự xà như đang bị truy đuổi, đang cấp tốc phi hành trong không trung, có vẻ như đang bị thương nặng.
"Câu Xà!" Thiên Dao ở trong lòng Trương Tử Tinh thấp giọng hô lên một tiếng, mày cau lại, có chút đăm chiêu nói: "Lại là một thượng cổ dị thú!"
Trương Tử Tinh cũng ngạc nhiên, ngơ ngác nhìn lên bầu trời, hắn giật mình cũng không phải là do kỳ thú như Câu Xà, mà là do truy binh ở phía sau. Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.
Mấy truy binh kỳ dị này bắn ra trước một vật hình trụ kỳ dị, gầm rú mà đi. Hình trụ này lại có thể truy theo quỹ tích chạy trốn của Câu Xà, vượt lên trước, nhằm bụng và đuôi của Câu Xà mà nổ tung ra, làm cho da tróc thịt bong, cái đuôi kia cũng bị rách mất một đoạn.
Bán hỗn chi thể là một loại trạng thái trung gian giữa hồn phách và thực thể. Thực thể bình thường sợ công kích, lại dễ dàng bị công kích về mặt hồn phách, có thể nói là hết sức bất lợi, chỉ có một "ưu điểm" duy nhất là không bị đổ máu.
Câu Xà bị thương nặng, kêu lên thảm thiết mà dãy dụa, đang muốn tiếp tục chạy trốn thì "Truy binh" nhân cơ hội này mà bắn ra một chùm ánh sáng màu trắng, hướng về Câu Xà mà bay tới. Chùm sáng màu trắng kia như là một loại pháp bảo trói buộc, đem thân thể to lớn của Câu Xà trói chặt lại. Bởi vì "Truy binh" nhiệm vụ chỉ là bắt Câu Xà, cho nên cũng không tra xét ở khu vực phụ cận, mà kéo Câu Xà ở phía sau bay đi.
Trương Tử Tinh cơ hồ muốn thốt lên - Hỏa tiễn tầm nhiệt cỡ nhỏ! Lưới ánh sáng!
Truy binh kia, lại là robot chiến đấu cỡ nhỏ!