Ngã Vi Trụ Vương Chi Ngạo Khiếu Phong Thần

Chương 451: Mưu tính cuối cùng ! Quyết định của Phương Tây Nhị Thánh




Ở Triều Ca chờ đợi Trương Tử Tinh không chỉ có Thương Thanh Quân, Khương Văn Sắc, ngay cả Tam Tiêu, Long Cát, Hạm Chi Tiên cả bọn " không nghe lời" ở Tiêu Dao Tiên Phủ đều đến, nhìn thấy hắn bình an trở về, mỗi người đều thở phào nhẹ nhõm.

Nhất là biết rõ sự lợi hại của Thánh nhân như đám người Tam Tiêu, nhìn thấy phu quân bình an vô sự, nhịn không được đều rơi nước mắt.

Trương Tử Tinh an ủi Tam Tiêu một hồi, Thương Thanh Quân nói :

- Phu quân sử dụng vũ khí kia rất lợi hại, cho dù xa xôi như ở Triều Ca, cũng có cảm giác lay động, mới vừa rồi phần đông viên quan thượng biểu, nói là các lộ phản quân làm cho thiên nộ dân oán, thiên phạt giáng xuống, thậm chí còn làm đại địa rung chuyển, phản quân tất không được chết già…

Hoàng Phi Yến cả kinh nói : "

- Mới vừa rồi ta ở trong cung, chỉ thấy gương trang điểm nhoáng lên, còn tưởng chính mình bị nháng đầu, còn thấy toàn bộ mặt đất đều có chút rung chuyển, còn tưởng là có tai họa gì, nào ngờ lại do chính phu quân gây nên !

Vân Tiêu mới vừa lau nước mắt, nghe vậy lộ ra vẻ kinh ngạc :

- Nguyên lai lời của Thanh Quân muội muội là thật ! Phu quân… Người sao lại lớn mật như thế, dám công kích Xiển giáo Côn Lôn sơn ?

- Không chỉ là công kích… Côn Lôn sơn mà ngay cả Ngọc Hư cung kia, hiện giờ đã là một mảnh phế tích, đã không còn tồn tại nữa.

Trương Tử Tinh nhìn Tam Tiêu, cùng Long Cát và Hạm Chi Tiên đang trợn mắt há mồm nói :

- Nguyên Thủy Thiên Tôn thi triển quỷ kế, năm đó làm ta cùng Nữ Oa nương nương xung đột, thậm chí còn sai yêu nữ vào cung, làm loạn đại Thương ta. Lần trước Văn Sắc, Cửu Nhi cùng Phi Yến suýt nữa thân tử, cũng bởi Xiển giáo cố ý dung túng mà ra, rồi sau đó biết bao lần tính kế, sai Thân Công Báo suýt chút nữa đoạt luôn tính mạng của ta, thậm chí không để ý mặt mũi hạ độc thủ với tỷ muội Vân Tiêu… Đủ loại việc xấu nhiều không kể xiết. Mà hôm nay lại câu kết Hạo Thiên, Nguyên Khanh huyết tẩy Tây Côn Lôn, hại chết tiểu muội Thanh Lam, làm Tây Vương mẫu nương nương bị bắt, Thần Nông, Hoàng Đế nhị vị thánh hoàng sanh tử không rõ. Bây giờ ta cùng với Thánh nhân Triệt giáo đánh bại Nguyên Thủy Thiên Tôn tại Tru Tiên trận, lại diệt căn cơ của hắn, xem như là cho chính ta, cho các ngươi, những người bị hắn giết trút giận một lần, cũng khiến cho ý đồ độc bá Huyền đạo của hắn hoàn toàn bị phá sản.

Vân Tiêu nhớ lại năm đó Trương Tử Tinh liều mình cứu mạng tỷ muội mình trong tay Nguyên Thủy Thiên Tôn. Từng lớn mật phát ngôn bừa bãi rằng muốn trả thù Nguyên Thủy Thiên Tôn, thay ba người mình trút giận, không ngờ được hôm nay quả nhiên ứng nghiệm, trong mắt lộ ra vẻ ôn nhu, nhưng lại lo lắng hỏi một câu :

- Phu quân, thân thể của Thánh nhân là vạn kiếp bất diệt, tuy nói rằng coi trọng mặt mũi. Nhưng trọng yếu nhất vẫn là giáo phái cùng khí vận. Lần này phu quân hủy đi Côn Lôn sơn khiến cho khí vận không còn, lại suýt nữa diệt đi chính thống đạo Nho. Dĩ nhiên là khiến bọn thiếp hãnh diện, nhưng tính cách của vị nhị sư bá này, trong lòng phu quân chắc hiểu rõ, đừng vì nóng nảy nhất thời, mà sau này hậu hoạn khôn lường.

Trương Tử Tinh mỉm cười nói :

- Vân Tiêu bảo bối, nàng rất biết nhìn đại cục, nhưng mà, việc lần này, không phải là ta cậy mạnh nhất thời. Tuy rằng Nguyên Thủy Thiên Tôn bị ta dùng ngôn ngữ ràng buộc, tạm thời không tiện ra tay trả thù, nhưng tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ. Đối với việc này ta đã có an bài khác, nàng không cần phải lo lắng.

Vân Tiêu biết phu quân đã có dự mưu, cũng không truy vấn nữa, chỉ mỉm cười với hắn. Trương Tử Tinh biết nàng là người rất hiểu ý người khác, vừa cười vừa nói :

- Bảo các nàng ở Tiêu Dao Tiên Phủ đợi, cuối cùng lại không nghe lời chạy tới đây. Chẳng qua như vậy cũng tốt, sáng sớm mai, các nàng dẫn theo Văn Sắc cùng các tỷ muội trở về Bích Du cung ở tạm một thời gian. Đợi ta hoàn tất mọi việc, sẽ lại đoàn tụ với các nàng.

Vân Tiêu cùng chúng nữ nhìn nhau, cũng không nói gì. Vân Tiêu mở miệng nói :

- Phu quân, ta từng nói qua, bất luận cuối cùng thế nào, tỷ muội chúng ta cũng sẽ theo bên cạnh chàng. Hay là chàng đã quên lời hứa trước đây ?

Thương Thanh Quân trong mắt lộ vẻ mông lung, nói :

- Phu quân, bây giờ đã là thời điểm cuối cùng, mặc dù phu quân có nhiều dự mưu, nhưng cuối cùng thắng bại vẫn chưa rõ. Việc khác tỷ muội chúng ta đều thuận theo phu quân, chỉ duy việc này, thì lại không thể. Mặc kệ cuối cùng thành cũng được, bại cũng được, hãy để chúng ta cùng đối mặt với phu quân.

Quỳnh Tiêu cũng nói :

- Kỳ thật Bích Du cung cũng không phải là nơi an toàn tuyệt đối, chẳng lẽ phu quân không nhớ việc Tây Côn Lôn ? Nếu vị Nguyên Thủy Thiên Tôn kia thật sự quyết tâm, khó bảo đảm lúc sư tôn không có mặt, Bích Du cung lại không gặp nguy hiểm gì.

Chúng nữ mỗi người một lời cùng thốt lên, ngay cả người ngày thường nhút nhát như Dương Cửu cũng biểu đạt quyết tâm đồng sinh cộng tử cùng Trương Tử Tinh. Trương Tử Tinh trong lòng cảm động, trầm ngâm thật lâu, sau đó cũng đáp ứng, chỉ là dặn dò chúng nữ lúc đó phải tuân theo sắp xếp của hắn mà làm, lấy an toàn đặt lên hàng đầu, chúng nữ thấy hắn chịu xuống nước, nhất thời đều hân hoan, miệng không ngừng đáp ứng.

Sau đó không lâu, Trương Tử Tinh ở Chiêu Tuyên điện triệu kiến hai người Tử Giao cùng Vi Tử Diễn.

Nhìn hai người dưới thềm, Trương Tử Tinh bỗng nhiên có loại ảo giác, giống như đang ở tràng cảnh năm xưa chính mình tại Chiêu Tuyên điện đối diện " Phụ thân" Đế Ất, một đêm đó, cũng trong đại điện này, rốt cục hắn cũng tiếp nhận số phận hôn quân " Trụ Vương", cũng bắt đầu quá trình đấu tranh dài lâu cùng thiên mệnh. Hiện giờ, quyết định quan trọng trong đại điện này, cũng là vận mệnh tương lai của thiên hạ.

Trương Tử Tinh tứ tọa(1) cho hai người rồi nói :

- Nhị vương huynh, Giao nhi, hôm nay quả nhân triệu hai người đến đây là vì một đại sự.

(1): nhà vua ban cho được ngồi gọi là tứ tọa

Vi Tử Diễn cùng Tử Giao vội vàng ngưng thần lắng nghe, chợt nghe Trương Tử Tinh nói :

- Quả nhân nghĩ sẽ chọn một trong hai người kế thừa ngôi vị Hoàng đế, tương lai quân lâm thiên hạ, ân trạch vạn dân, các ngươi nghĩ thế nào ?

Tử Giao cuống quít nói :

- Phụ Hoàng đang trong độ tuổi cường thịnh, được vạn dân kính ngưỡng, tại sao lại có tính toán như vậy ?

Vi Tử Diễn lại trầm ngâm nói :

- Bệ hạ, lúc này phản quân thế mạnh, phía nam quân giặc đông đảo, nhưng phía đông có hiểm địa Du Hồn Quan, bệ hạ nên mang Tông miếu và đồ dùng cúng tế, cùng Thái Sư mang quân tinh nhuệ đột phá hướng đông mà đi, trước đi tới Du Hồn Quan, cùng Đông Tề Nguyệt Phi nương nương hội hợp, ngày sau tất có lúc quật khởi. Hạ thần nguyện dẫn tàn binh tại Triều Ca, cùng phản quân quyết trận tử chiến, hết lòng vì bệ hạ mà kéo dài thời gian.

Trương Tử Tinh liếc mắt nhìn Vi Tử Diễn thật sâu, thở dài :

- Nhị vương huynh, quả nhân lúc này phải cảm khái một câu, ngươi thật sự đã thay đổi quá nhiều. Nếu năm đó Đại vương huynh… Có biết trước lúc lâm chung Đại vương huynh có di ngôn sao không ? Chỉ có một câu, không hợp sống trong gia đình đế vương.

Vi Tử Diễn cũng cảm thán nói :

- Nếu là ta sinh trong gia đình bần hàn, huynh đệ gian khổ có nhau, thì như thế nào lại có việc huynh đệ tương tàn ?

- Nói đến huynh đệ tương tàn, Đại Thương ta cùng Tây Chu, thậm chí là tứ phương chư hầu có khác gì như thế ?

Trương Tử Tinh nói :

- Thượng cổ có một điển cố, gọi là Ngô Việt đồng thuyền, người Ngô cùng người Việt vốn là thủy hỏa bất dung, nhiều thế hệ cừu địch, nhưng mà hai bên khi đi thuyền rời bến cùng lúc, gặp cơn bão lớn lại có thể cứu viện lẫn nhau, đồng tâm hiệp lực. Giống như hai bên đã từng phối hợp từ rất lâu rồi. Trị quốc cũng thế, cho dù là kẻ thù truyền kiếp, hoặc phản loạn, chỉ cần có thể làm thành tình huống đồng thuyền, thì cũng có thể cùng tiến, cứ thế mãi, dù là cừu hận, cũng có thể nhạt phai. Cuối cùng phải thành tâm quy phục. Thiên tử khi thống trị thiên hạ, phải có lòng bao dung.

Vi Tử Diễn cùng Tử Giao biết Trương Tử Tinh đang truyền thụ đạo trị thế cho hai người. Đều cẩn thận lắng nghe.

Trương Tử Tinh nói một lúc, hỏi :

- Ta hỏi hai người các ngươi, lấy cái gì trị dân mới là hiền quân ?

Vi Tử Diễn trầm ngâm không nói, Tử Giao nghĩ ngợi rồi nói :

- Nếu có thể lấy nghiêm pháp trị dân, làm cho thiên hạ đều theo khuôn phép. An cư lạc nghiệp, không sinh phản loạn. Tận trung tùng mệnh, có thể nói là hiền quân.

Trương Tử Tinh lắc đầu nói :

- Giao nhi, ngươi chỉ nói đúng một câu đó là an cư lạc nghiệp. Kỳ thật mỗi người đều sợ chết, nếu thật bị ép tới cảnh không sợ chết cũng là vì cảm thấy không còn đường sống. Quả nhân cũng từng nói với ngươi, nền cai trị hà khắc, bạo ngược áp bức cũng như vậy. Chính là làm cho dân chúng cảm thấy không còn đường sống. Pháp luật cũng được, nhưng chỉ có thể nghiêm chứ không thể hà khắc. Nếu có thể sử dụng chính sách lợi dân, làm cho dân chúng an cư lạc nghiệp, quý trọng sinh mệnh, thì sinh ra tâm tham sống sợ chết. Lúc đó, đối với những kẻ phạm pháp, liền lấy nghiêm pháp xử trí, như thế tự nhiên thiên hạ an bình, tứ hải giai phục.

- Bệ hạ lời bàn cao kiến, hạ thần kính phục

Vi Tử Diễn bổng nhiên đứng dậy quỳ gối hỏi :

- Nhưng xin thứ cho hạ thần cả gan hỏi một câu, bệ hạ có thuyết Ngô Việt đồng thuyền chi luận, vì sao… Vì sao hôm nay thiên hạ loạn lạc như thế ?

- Nhị vương huynh, nếu không có thế cục nguy cấp như bây giờ, làm sao có thể nhìn thấy được hạng người có đảm lược đây ?

Trương Tử Tinh nhìn Vi Tử Diễn vẫn còn đang quỳ không dám động, lệnh bình thân, đáp :

- Vương huynh là người thế tục, tất nhiên là không biết số trời; Giao nhi mặc dù học nghệ với Quảng Thành Tử của Xiển giáo, nhưng cũng chỉ biết vụn vặt. Lúc này đúng lúc sát kiếp lâm thế, nhân giới chiến loạn cũng có liên quan đến sát kiếp, thân bất do kỷ. Không giấu gì Vương huynh, quả nhân đã sớm biết loạn lạc ở nhân giới cũng không thể tránh, cho nên cố ý tạo nên tình thế hôm nay.

Vi Tử Diễn động dung nói :

- Bệ hạ vì sao như thế ? Hay là cố ý hủy tổ tông xã tắc trong tay phản nghịch ?

- Phản quân mặc dù thế mạnh, nhưng trong mắt quả nhân, chỉ giống như gà đất chó sành mà thôi.

Trương Tử Tinh giơ một ngón tay

- Chỉ cần một trận chiến, quả nhân liền có thể đánh bại đám phản quân này, khiến cho không thể trở mình. Chư hầu trong thiên hạ, đều xem trọng lợi ích, tư tâm quá nhiều. Hơn nữa tình thế Tây Kỳ, vài đời tới này, do thắng Đại Thương, vài vị tiên đế đối với điểm này đều kiêng kỵ không ít, hoặc trảm sát, hoặc liên thân, cuối cùng cũng khó giải trừ mối họa này. Hiện giờ mượn sát kiếp này thay đổi đại thế thiên hạ, đi đến cảnh hoàn toàn phá rồi sau lại lập, củng cố quân quyền, mới có thể chính thức giống thuyết Ngô Việt đồng thuyền.

Vi Tử Diễn kinh hãi, Tử Giao đối với điều này sớm đã có chuẩn bị tâm lý, Vi Tử Diễn thấy Trương Tử Tinh cùng Tử Giao đều trấn định tự nhiên, trong lòng càng thêm sợ hãi, vội hỏi :

- Đã như thế, vì sao bệ hạ lại có ý thoái vị ? Lấy uy vọng của bệ hạ, trong trận này đánh bại phản quân, bình định tứ hải, kiến thiết đế nghiệp thiên thu nhất thống, làm cho vạn dân an cư lạc nghiệp, mãi mãi không còn chiến loạn.

- Vương huynh có điều không biết, ta đã luyện thành tiên thể, không thể nắm giữ đế vị lâu được. Về việc Vương huynh nói mãi không còn chiến loạn bất quá chỉ là một lý tưởng mà thôi.

Trương Tử Tinh thở dài, lắc đầu nói :

- Địa phương nào có người, thì còn có phân tranh, hòa bình vĩnh viễn chỉ là mơ ước mà thôi. Có lẽ, vì có sự tàn khốc của chiến tranh nên giá trị của hòa bình mới đáng quý, mới làm cho người ta càng thêm quý trọng hòa bình. Ta không hy vọng xa vời rằng vĩnh viễn không còn chiến tranh, ta chỉ hy vọng nhân loại có thể thoát khỏi loại chiến tranh không thể khống chế này thôi, không thể trở thành cái gọi là vật hy sinh cho đại đạo.

Tử Giao trong mắt lóe ra kỳ dị quang mang, vị " Phụ thân" này, từ nhỏ đã là đối tượng hắn sùng bái, đến nay vẫn không hề thay đổi, lập tức nói: "

- Tài trí và kinh nghiệm của con không bằng Vương thúc, huống hồ thân đã thành chân tiên chi thể, không nên thống trị thiên hạ. Hài nhi nguyện mãi bên cạnh Phụ hoàng, Mẫu hậu, cho tròn hiếu đạo.

Trương Tử Tinh còn chưa mở miệng, Vi Tử Diễn đã quỳ xuống khấu đầu không ngớt, khóc ròng nói :

- Hạ thần năm đó vô tri, lại gây khó dễ với bệ hạ, bệ hạ không những không nhớ thù xưa, mà còn tín nhiệm, hạ thần cảm động không cầm được nước mắt, nguyện thề rằng, cả đời này không dám còn ý nghĩ mơ ước đến quân quyền ! Hoàng điệt tuổi nhỏ tài cao, năng lực cùng tư chất hiếm thấy. Chính là nhân tuyển tốt nhất cho đế vị. Chỉ cần bệ hạ và Hoàng điệt không chê, hạ thần nguyện noi gương Hoàng thúc Tỷ Can, phụ tá Hoàng điệt thống trị thiên hạ trong tương lai, cúc cung tận tụy, tuyệt không có chút lòng trễ nãi.

Trương Tử Tinh thấy Vi Tử Khải dập đầu đến xuất huyết, quả thật là tâm thành ý thật, vội vàng rời khỏi bệ ngọc nâng hắn dậy, lúc này Tử Giao cũng mãi thể hiện quyết tâm không tham đế vị.

- Địa vị chí tôn này, trong thiên hạ không biết có bao người mơ ước, hai người các người cứ như vậy mà đùn đẩy !

Trương Tử Tinh cười khổ, vốn định nói thêm điều gì. Dường như cảm giác được điều gì, sửa lời nói :

- Hôm nay quyết định, quả nhân đã có sẵn trong lòng, đến lúc đó sẽ có phân phó, trước mắt cần phải đánh tan phản quân rồi nói sau. Các ngươi lui ra trước !

Tử Giao cùng Vi Tử Khải vội vàng cáo lui, hai người vừa mới rời đi, Khổng Tuyên liền hiện ra trước cửa điện. Nội thị cùng hộ vệ trong cung sớm đã được Trương Tử Tinh ra lệnh lui xuống, cho nên cũng không có người cản lại.

Phía sau Khổng Tuyên là hai gã đạo nhân tướng mạo bình thường, nhưng lúc này thần sắc của Khổng Tuyên lại có chút cẩn thận hiếm thấy, thậm chí là khẩn trương, hoàn toàn mất đi vẻ bình tĩnh ngày thường, tựa hồ hai gã xú đạo nhân xanh xao là địch nhân rất đáng sợ.

Khi thấy hai gã đạo nhân, lúc này Trương Tử Tinh đứng dậy, xa xa thi lễ nói :

- Nhị vị Thánh nhân, quả nhân có lễ.

Nguyên lai hai gã đạo nhân này đúng là Tây Phương nhị thánh : Tiếp Dẫn cùng Chuẩn Đề. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - http://truyenfull.vn

Tiếp Dẫn cùng Chuẩn Đề đạo nhân cũng không thèm nhìn Trương Tử Tinh hành lễ, đối với bọn họ mà nói, thời khắc diệt vong của Đại Thương sắp đến, nhân giới chi chủ sẽ đổi người, cho nên nhìn như không thấy, hướng Khổng Tuyên hỏi :

- Khổng đạo hữu, Tiêu Dao đạo hữu có yếu sự khẩn cấp mời hai người bần đạo đến sao ? Vì sao không thấy Tiêu Dao đạo hữu ?

Khổng Tuyên thấy nhị Thánh không để ý tới Trương Tử Tinh, hừ lạnh một tiếng, giống như không nghe thấy lời nói của hai người, liền hướng Trương Tử Tinh hành lễn nói :

- Hoàng huynh, nhị vị giáo chủ Tây Phương giáo đã được mời đến.

Trương Tử Tinh gật đầu :

- Hiền đệ vất vả rồi.

Một câu " Hoàng huynh" của Khổng Tuyên làm cho Tiếp Dẫn cùng Chuẩn Đề đạo nhân nhất tề chấn động. Lúc này mới nhìn đến thiên tử đang ở giữa điện, hiện giờ mặt nạ của Trương Tử Tinh đã mất, mà pháp thuật che đậy dung mạo của Thông Thiên giáo chủ cũng đã giải, tuy rằng không phải là dung mạo của Tiêu Dao Tử. Nhưng mệnh ngoại nhân độc đáo này lại không thể gạt được hai vị Thánh nhân. Tiếp Dẫn cùng Chuẩn Đề khi thấy rõ hắn, trong mắt không hẹn mà cùng lộ ra vẻ kinh hãi.

Hai người đều có tu vi Thánh nhân, tâm trí kiên định, hỷ nộ bất lộ, lúc này lại khó tránh khỏi thất thố, bởi vì " chân tướng" này thật quá kinh người !

… Bí mật kinh thiên này sau khi vạch trần, có lẽ so với thất bại trong Tru Tiên trận của nhị Thánh hôm nay càng khó có thể tin hơn.

Tiêu Dao Tử dĩ nhiên là thiên tử !

Thiên tử đúng là mệnh ngoại nhân !

Nói như vậy, nguyên bản nhiều sự kiện không phải là…

Tiếp Dẫn cùng Chuẩn Đề đạo nhân dù sao cũng là Thánh nhân, tuy rằng trong lòng khiếp sợ, nhưng trên mặt lập tức liền khôi phục vẻ bình thường, hoàn lễ nói :

- Ra mắt bệ hạ.

Trương Tử Tinh hướng phía Chuẩn Đề đạo nhân cười nói :

- Chuẩn Đề thánh nhân, hôm nay trên Tru Tiên trận, quả nhân đã đắc tội cùng huynh đệ nhị vị, xin hãythứ lỗi.

Chuẩn Đều đạo nhân vẻ mặt kỳ dị, thở dài :

- Cục thế đã định, làm sao có thể oán bệ hạ ? Bất quá bệ hạ giấu giếm thật kỹ, làm cho bần đạo thật khổ !.

Tiếp Dẫn đạo nhân cũng nói :

- Bệ hạ mưu lược kinh thiên, tâm trí mạnh mẽ, đều là độc nhất vô nhị, ngay cả như Thánh Nhân cũng không tránh khỏi bị tính kế ! Thật là đáng khen đáng phục !

- Thánh nhân quá khen ! Quả nhân chẳng qua có biết chút số trời, vì để bảo vệ an toàn cho bản thân cũng như thân hữu, nên có chút mưu hoa mà thôi, đối diện với chư vị Thánh nhân, trong lòng thực sợ hãi vô cùng. Một chút mưu hoa, mong rằng không lấy làm phiền lòng.

- Bệ hạ đâu cần quá khiêm tốn ? Một chút sợ hãi của người, liền diệt căn cơ của Xiển giáo.

Chuẩn Đề đạo nhân thở dài không thôi, quá trình Côn Lôn sơn bị hủy, là hắn ở bên ngoài Tru Tiên trận tận mắt nhìn thấy, dĩ nhiên ấn tượng sâu đậm.

- Lại nói tiếp, hai người bần đạo cũng phải cảm tạ bệ hạ, đối với Phương Tây Cực Lạc hạ thủ lưu tình !

Tây Phương giáo lại không phân tán như Xiển giáo, tất cả tinh anh đều tập trung tại Cực Lạc chi cảnh, nếu thiên tử khi đang ở Tru Tiên trận, thực sự muốn động thủ, chỉ sợ sẽ là tận diệt chi cục. Thiên tử nếu dám diệt đi Xiển giáo cùng Côn Lôn sơn, tự nhiên cũng có đảm lược tái diễn việc này với Tây phương giáo.

Trương Tử Tinh mỉm cười nói :

- Chỉ vì Nguyên Thủy Thiên Tôn từng muốn đoạt mạng ta, lại hại thê tử, nghĩa muội cùng thân hữu của ta, đủ loại chuyện ác, cho nên mượn thời cơ Tru Tiên trận, làm cho hắn một cái báo ứng mà thôi. Ta cùng quý giáo có quan hệ sâu xa, lại đối với giáo lý Tây thổ cũng có chút nghiên cứu, như thế nào lại có ác niệm với quý giáo ?

Tiếp Dẫn đạo nhân nghe hắn nói nguyên nhân của đoạn nhân quả này, nghĩ đến năm đó ở phía đông bày ra việc Khuyển Nhung xâm lượt Đại Thương, hiện giờ lại ám trợ Tây Kỳ, còn việc dẫn phát lục phẩm đài sen bị hắn thôn phệ, suýt nữa làm " Tiêu Dao Tử" nổ tan xác, không khỏi âm thầm kinh hãi. Nếu bàn về nhân quả, vô luận việc công hay tư, cũng khó có việc tốt. Mà Tiêu Dao Tử này thân là thiên tử, mặc dù bề ngoài có vẻ suy thoái, nhưng không biết bên trong còn bao nhiêu thâm kế đáng sợ, ngay cả Thương Chu đại chiến, chỉ sợ cũng có đại biến số. Hiện giờ hắn đã công khai thân phận nhân hoàng, tất nhiên là không thể xuống tay đoạt mạng. Chi bằng nghĩ cách hóa giải đoạn nhân quả này vẫn tốt hơn.

Chuẩn Đề đạo nhân cũng hiểu được vì sao chính mình năm lần bảy lượt mời " Tiêu Dao Tử" nhập giáo, đều không thể thành công… người ta thân là thiên tử, nhân giới chí tôn, tọa ủng tứ hải, như thế nào lại đi làm cái thứ tam giáo chủ phế vật kia.

Trương Tử Tinh thỉnh nhị Thánh ngồi xuống, nói :

- Quả nhân hôm nay mời nhị vị Thánh nhân đến, không chỉ vì muốn công khai thân phận. Mà còn có việc quan trọng cần thương lượng, trước tiên, quả nhân có chuyện muốn hỏi, thỉnh nhị vị giải đáp.

Tiếp Dẫn đạo nhân cẩn thận nói:

- Mời bệ hạ nói.

- Được nghe ngày đó lục Thánh nghị sự tại Bát Cảnh cung từng nói, nhân giới chi chiến do người làm chủ, còn Huyền đạo lấy Vạn Tiên trận, Tru Tiên trận chấm dứt nhân quả, định đại sát kiếp, nếu có một phương vi phạm, thì sẽ bị các Thánh nhân liên thủ áp chế. Có việc này không ?

Tiếp Dẫn đạo nhân nghĩ nghĩ, nói :

- Đây là lời của Nguyên Thủy Thiên Tôn ngày đó nói, tuy bệ hạ thuật lại không đúng nguyên văn. Nhưng đại ý cũng không sai biệt lắm. Sau đó các thánh nhân ở Bát Cảnh cung cùng Nữ Oa nương nương cũng có quyết định này.

- Đa tạ Thánh nhân giải đáp nghi vấn.

Trương Tử Tinh gật đầu nói :

- Quả nhân hôm nay diệt Côn Lôn sơn, tuy là chấm dứt nhân quả, nhưng Nguyên Thủy Thiên Tôn dĩ nhiên sẽ không từ bỏ ý đồ. Trước mắt hắn ngại chư vị Thánh nhân, nhất thời sẽ không hành động, nhưng khó nói hắn sẽ không bí quá hóa liều, có ý đồ không tốt. Nếu quả thực như thế, nhị vị Thánh nhân có y theo quy ước ở Bát Cảnh cung năm đó ra tay áp chế hay không ?

- Điều này…

Tiếp Dẫn cùng Chuẩn Đề đạo nhân, trao đổi ánh mắt nói :

- Bệ hạ có Triệt giáo Thông Thiên Thánh nhân tương trợ, còn sợ gì uy hiếp từ Nguyên Thủy Thiên Tôn ?

Trương Tử Tinh là người thế nào, sao lại không hiểu được hàm ý trong lời nói của nhị vị Thánh nhân. Nếu chỉ có Nguyên Thủy Thiên Tôn mà thôi, Thông Thiên giáo chủ còn có thể ứng phó, nhưng chớ quên, Lão Tử còn " thiếu" Nguyên Thủy Thiên Tôn một lần, hơn nữa nếu Nữ Oa biết thân phận thiên tử của mình, tất nhiên sẽ ôm hận, đến lúc đố có thể tương trợ hay không còn khó nói, nếu làm không tốt, trái lại còn có thể hiệp trợ Nguyên Thủy cũng nên.

Thế sự khó liệu, trong lúc sát kiếp chưa mãn, ai biết sẽ phát sinh điều gì, vô luận tương lai thành bại cũng được, cũng không thể đem vận mệnh chính mình giao cho " may mắn", mà là nên nắm trong tay mình, cho nên việc phòng ngừa là điều tất yếu.

Trương Tử Tinh thấy nhị vị Thánh nhân từ chối khéo, cũng không nói nhiều về việc này, mà thay đổi đề tài khác :

- Nhị vị Thánh nhân, hiện giờ phản quân uy thế rất lớn, Đại Thương đã tràn ngập nguy cơ, không biết nhị vị có diệu pháp nào cứu được xã tắc Đại Thương ta ?

Vấn đề này nếu đổi là địa phương khác, thân phận khác, Tiếp Dẫn cùng Chuẩn Đề sẽ cho rằng đại thế của Đại Thương đã mất, Tây Chu sẽ ứng với số trời thay thế Đại Thương đứng đầu thiên hạ, đại thế đã định. Mà lúc này nhị Thánh đã biết thân phận thật sự của Trương Tử Tinh, cũng hiểu được mệnh ngoại nhân kia có thể tạo nên đại biến số, mơ hồ nghĩ đến một giả thuyết, cũng không tránh khỏi rung động, ngay cả tín niệm kiên cố cũng không tránh khỏi giao động.

Một người có thể chiến đấu cùng tính kế với Thánh nhân, cùng có đảm lược hủy căn cơ của Thánh nhân như nhân giới thiên tử, lại là mệnh ngoại nhân, như thế nào có thể bại dưới thế lực của nhân giới ? Hai người nhớ đến một vài sự kiện trước đây, mơ hồ đoán được việc " nhân giới chi chiến, do nhân giới quyết định" là do mưu kế của thiên tử mà thành…

Nhị Thánh Tây phương giáo trong tiên thức trao đổi nhanh một chút, Tiếp Dẫn mở miệng nói :

- Từng nghe bệ hạ nói người quang minh không nói lời mờ ám, mời bệ hạ nói rõ.

- Nếu quả nhân nói, chỉ cần một trận chiến, có thể dễ dàng diệt hết tất cả phản quân, tiến tới bình định thiên hạ, nhị vị Thánh nhân có tin tưởng không ?

Trương Tử Tinh mỉm cười hướng Tiếp Dẫn cùng Chuẩn Đề nói.

Tiếp Dẫn đạo nhân thở dài :

- Theo khả năng của bệ hạ, lời này không thể nào là ngoa ngôn.

So sánh với việc chỉ giây lát liền có thể hủy Côn Lôn tiên sơn, thì đả bại nhân giới phản quân chỉ là trò con nít.

Trương Tử Tinh liền hỏi một câu :

- Đến lúc đó quả nhân quân lâm thiên hạ, quý giáo sẽ xử lý như thế nào ?

Những lời này càng quan trọng, bao hàm nhiều tầng nghĩa, Tiếp Dẫn cùng Chuẩn Đề đạo nhân trao đổi ánh mắt, lập tức trầm ngâm không nói.

- Xin thứ cho quả nhân nói thẳng, quý giáo sở dĩ làm nhiều việc như vậy, đương nhiên là căn cứ vào kết quả toán định của lục Thánh, Thương diệt Chu hưng nên mới tương trợ Tây Chu, mượn việc truyền giáo ở Trung thổ để phát triển vận mệnh của Tây phương giáo mà thôi. Hiện giờ bề ngoài thấy Tây Chu đã nắm chắn thắng lợi. Nhưng trên thực tế thì cũng sắp bị diệt vong, kết quả toán định của lục Thánh cũng có lúc thất bại, cũng chứng minh đạo lý vô thường của đại đạo.

Trương Tử Tinh lừa dối vài câu, mỉm cười nói :

- Quả nhân biết rõ giáo lý của Tây phương giáo, đối với một vài luận lý cũng có chút tán thưởng, quý giáo mặc dù từng cùng Đại Thương ta đối địch, nhưng việc truyền giáo trong tương lai cùng sự phát triển cũng không phải không thể thương thảo… Nhị vị Thánh nhân có phải muốn chính miệng quả nhân hứa hẹn.

Tiếp Dẫn cùng Chuẩn Đề đạo nhân nghe được tim đập thình thịch. Hai người trong sát kiếp hao tổn tâm cơ, không ngại cùng Nguyên Thủy Thiên Tôn liên hợp tranh đoạt quyền lợi, cuối cùng không phải là mong muốn được thế này sao ?

Lúc này nhị Thánh trong tiên thức trao đổi chớp nhoáng, không lâu sau Chuẩn Đề đạo nhân mở miệng nói :

- Bệ hạ, nếu ngươi đáp ứng việc truyền đạo của giáo ta, như vậy đối với Triệt giáo Thông Thiên giáo chủ sẽ như thế nào….

- Nếu luận về chính sự, thì trên đời này không có bằng hữu vĩnh viễn. Cũng không có vĩnh viễn địch nhân. Tây phương giáo cùng Triệt giáo cũng như thế, nhị vị Thánh nhân là người sáng suốt, cũng không cần quả nhân phải nhiều lời. Huống hồ quả nhân cùng Thông Thiên Thánh nhân sớm đã có hiệp định, thiên hạ tương lai sẽ " hải nạp bách xuyên" ( một cái bánh chia đều cho trăm thằng – NB: hải nạp bách xuyên có nghĩa đen là biển rộng có thể nhận nước của cả trăm sông, nghĩa bóng thì cứ hiểu như dịch giả cũng được ^^). Làm cho trăm nhà đều tranh đua, tương hỗ xúc tiến phát triển. Cũng không phải độc bá Triệt giáo một phương, điều này cũng hợp với đại đạo. Nhị vị Thánh nhân nghĩ thế nào ?

Tiếp Dẫn cùng Chuẩn Đề đạo nhân, rốt cục cũng động dung nói :

- Lời bệ hạ là thật sao ?

Trương Tử Tinh nghiêm mặt nói :

- Quả nhân lấy danh nghĩa thiên tử lập thệ, lời ấy thiên chân vạn xác. Nếu nhị vị không tin, có thể cùng đến Bích Du cung chứng thực việc này.

Song Thánh Tây phương giáo thấy tâm nguyện lớn nhất sắp đạt được, nhịn không được đều lộ vẻ vừa sợ hãi vừa vui mừng.

Chuẩn Đề bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện, hỏi :

- Giáo ta ở nơi Tây thùy, trước nay vẫn bị Trung thổ xem là ngoại đạo. Khi Thông Thiên giáo chủ cùng Nguyên Thủy Thiên Tôn tranh đấu cũng từng nói hắn dẫn ngoại đạo đến đánh người nhà, bệ hạ làm vậy, không sợ mọi người lên án sao?

Trương Tử Tinh đứng dậy, trong mắt lộ vẻ kiên định :

- Nếu nơi Tây thùy của quý giáo cũng sát nhập vào trong bản đồ của Đại Thương, thì còn có ai dám nói là ngoại nhân nữa ?

Tiếp Dẫn đạo nhân cả kinh nói :

- Bệ hạ có ý định muốn nhất thống tứ phương hoang dã sao ?

Trương Tử Tinh chậm rãi đi đến cửa đại điện, nhìn lên không trung nói :

- Trong thiên hạ, hay là Vương thổ. Quả nhân tuy biết không có khả năng làm thành thế cục thiên hạ vĩnh định, nhưng vẫn muốn để con cháu hưởng phúc, làm cho dân chúng thiên hạ hưởng được vài đời thái bình, không hề phát sinh chuyện Khuyển Nhung, Quỷ Phương. Nơi man di kia, kỳ thực đa số là vì sinh kế mà xâm phạm nơi phồn vinh như Trung thổ. Nếu có thể thi ân cùng lập uy, dung hợp dị tộc, có thể làm cho thoát khỏi bần cùng, thì đều sẽ thành tâm quy phục, Đông Tề kia là bằng chứng tốt nhất. Việc này nếu quý giáo hỗ trợ, tất nhiên khả năng thành công càng lớn.

Tiếp Dẫn cùng Chuẩn Đề đạo nhân nghe Trương Tử Tinh nói đến đây, đã hiểu được lòng thành muốn hợp tác với Tây phương giáo của thiên tử, đề nghị này có thể nói làm cho đôi bên cùng có lợi, mà lợi ích lại khó có thể làm cho người ta kháng cự được. Nhưng nếu đáp ứng, thì lợi ích của Tây phương giáo xem như đã dính chặt với vận mệnh của Đại Thương.

Như vậy, vào thời khắc mấu chốt đành phải ra tay đối phó với Nguyên Thủy Thiên Tôn.

- Nhị vị Thánh nhân nếu vẫn còn lo lắng kết quả cuối cùng của Thương Chu chi chiến, như vậy chúng ta sẽ lập một minh ước, hiệu lực sẽ được tính sau khi trận chiến ở Mục Dã kết thúc.

Trương Tử Tinh cười tràn ngập tự tin.

Tiếp Dẫn cùng Chuẩn Đề nhìn nhau thật lâu, rốt cục cũng ra một quyết định quan trọng.

Ngày hôm sau, ngoài thành Triều Ca.

Dưới sự cầm đầu của Tây Chu ba đường đại quân Tây – Nam – Bắc chậm rãi hướng Đông Giao Mục Dã đi đến.

Từ Chu Vũ Vương Cơ Phát phía dưới ngoại trừ Bắc Bá Hầu Quỷ Phương Vương Lý Thị cùng Nam Bá Hầu Ngạc Thuận ra còn có Đông Nam Dương Châu hầu Chung Chí Minh, Tây Nam Dự Châu hầu Diêu Sở Lượng, Đông Bắc Cổn Châu hầu Bành Tổ Thọ, Di Môn bá Võ Cao Quỳ, Tả bá Tông Trí Minh, Hữu bá Diêu Thứ Lượng, Viễn bá Tào Tông, Châu bá Đinh Kiến Cát cùng một vài chư hầu liên can, nhiều nhất vẫn là chư hầu dưới trướng Khương Hoàn Sở. Tam lộ liên quân cộng lại hơn sáu mươi vạn, đều là giáp trụ sáng bóng, binh khí sắc bén, sĩ khí ngất trời.

Cơ Phát mặc giáp trụ, trái có Khương Tử Nha, phải có Hoàng Phi Hổ, phía sau là Phong Liêm, Tô Hộ, Dương Nhâm, Nam Cung Thích và những trọng thần dưới trướng vây quanh Vũ Vương, uy phong lẫm lẫm.

Cơ Phát lúc này đúng là khí thế ngút trời, hắn dồn hết quốc lực, đại cử đông chinh, mặc dù trên đường gặp không ít tổn hại, nhưng cuối cùng một đường vượt chông gai. Về tình cảnh hiện nay, đằng trước đã là thành Triều Ca, đã là tòa thành cuối cùng của Đại Thương triều, chỉ cần đánh hạ Triều Ca, là có thể dễ dàng hủy diệt Thương vương triều với sáu trăm năm huy hoàng, sau đó sáng lập một thiên hạ mới của chính hắn.

Phụ thân hắn hùng tâm nhiều năm, tuy rằng tài che nghệ giấu, ẩn chí chờ thời, bây giờ mắt thắng lợi đã nắm chắc, cuối cùng cũng không phụ chí hướng, chỉ cần thắng trận chiến căng thẳng cuối cùng này, hắn có thể lên ngôi thiên hạ chí tôn, sáng lập cơ nghiệp bất thế.

Cơ Phát không ngừng tự nhủ chính mình, phải bình tĩnh, phải trấn định, phải có khí độ của thiên tử.

Sau khi đáng vào Triều Ca, nên dùng chính sách nào trấn an dân chúng ?

Sau khi đánh vào hoàng cung, nên dùng cách nào để giết thiên tử Trụ ? Tốt nhất chính mình nên động thủ, bất quá, nghe nói thiên tử vũ dũng vô song, vẫn nên đặt an toàn lên hàng đầu. Không thì chém mấy kiếm trên thi thể cũng được, dù sao sau này sử quan cũng sẽ miêu tả hắn hết sức anh hùng cùng chính nghĩa ( thằng này bị bệnh hoang tưởng nặng rồi).

Nên phái người tâm phúc nào để trông coi Trụ cung đây ? Nghe nói gần đây thiên tử đại hôn có nạp thêm một vài người cũng không tồi, mà vị hoàng hậu Thương Thanh Quân kia là đệ nhất tài nữ Đại Thương nổi tiếng đã lâu, giết thì quá mức đáng tiếc, không bằng giữ lại cho mình ?

Phải xử trí ra sao với những người nguyện ý hàng phục cũng những người không nguyện ý ?

Trong lúc Phát đang mơ mộng, thì đại quân đã đi đến nơi quyết chiến cuối cùng – Mục Dã.

Đúng như đám người Khương Tử Nha, Phong Liêm phân tích, nơi này sẽ gặp lực lượng kháng cự cuối cùng của Đại Thương.

Khương Tử Nha giơ lệnh kỳ lên, đại quân dần dần ngừng lại, binh sĩ đều sắp xếp thành trận hình tương ứng, chuẩn bị đối địch. Cơ Phát ổn định tinh thần, định nhãn nhìn lại : quả nhiên không ngoài sở liệu, phía đối diện quân địch đã dàn thành trận hình sẵn sàng đón địch.

Quả như trong dự đoán, số lượng quân địch phải hơn xa tam phương liên quân, hăn là ba đường đại quân Văn Trọng, Khương Văn Hoán cùng Hồng Cẩm bị hắn đánh bại. Đối với đội quân đó, Cơ Phát có tin tưởng sẽ đánh bại lần nữa.

Đứng giữa phái trước Thương quân, một kỵ sĩ đầu mang Trùng Thiên Phượng Sí khôi, thân mặc Hoàng giả Tỏa Liên giáp, cùng áo giáp của tọa kỵ đều kim quang chói mắt, mà Nhật Nguyệt Long Phượng kỳ ở phía sau người này cũng đã biểu lộ thân phận, đúng là Đại Thương thiên tử Trụ.

Lúc này nhìn thấy liên quân tiến đến, cũng không đem theo binh mã, phóng ngựa tiến lên, quát :

- Cơ Phát tiểu nhi ! Nhanh ra gặp quả nhân !

Cơ Phát hít sâu một hơi, cưỡi Tiêu Dao mã chậm rãi bước ra khỏi hàng, nói :

- Bệ hạ, hạ thần giáp trụ trên người không thể thi lễ.

Trương Tử Tinh thấy Cơ Phát trong miệng mặc dù xưng thần, nhưng tư thái lại ngạo mạn, lập tức quát :

- Ngươi tự xưng là thần tử, mà lại không biết quân thần chi đạo sao ? Ngươi không nghĩ đến lòng trung thành của phụ thân Cơ Xương, bất tuân quốc pháp, cùng các lộ chư hầu phản thần, ỷ hung cậy mạnh, dĩ hạ phạt thượng, phá quan ải của quả nhân, đẩy dân chúng thiên hạ vào cảnh nước sôi lửa bỏng, đại nghịch bất đạo, gây nên những chuyện này, tội không thể tha !

Cơ Phát cũng không kém thế nói :

- Bệ hạ bất kính thượng thiên, bất tuân tổ tông lễ pháp, thi hành chính sách tàn bạo, làm dao động căn cơ chư hầu thiên hạ, đúng là vô đạo chi quân. Vi thần là kẻ dưới, làm sao có thể lấy đạo quân thần đối với bệ hạ ? Ta lần này hưng binh là thuận theo thiên ý, bệ hạ cũng biết thiên ý khó cã".

- Đám phản thần nho nhỏ, mà dám nhận là thừa Thiên mệnh !

Trương Tử Tinh cũng lười cùng Cơ Phát cãi lý, kêu lên :

- Dù lời lẽ của ngươi có sắc bén thế nào, cũng đừng mơ làm cho quả nhân động lòng, hôm nay ta phải làm cho đám phản tặc các ngươi có đi không có về !

Cơ Phát cười to nói :

- Hôn quân ! Chỉ sợ ngươi ảo tưởng rồi ! Nhìn đại thế liên quân của ta hiện giờ, câu đó nên để bổn vương nói mới đúng !

Trương Tử Tinh cũng không tức giận, mỉm cười, nhảy xuống chiến mã, nhẹ nhàng vỗ, chiến mã liền hướng phía sau chạy về, đồng thời Thương quân cũng bắt đầu triệt thoái ra phía sau. Chỉ còn lại một cự hán, gắng sức đeo một vật rất dài trên lưng, mang đến bên cạnh Trương Tử Tinh, khi thả vật đó xuống, mặt đất cũng dường như run rẩy.

Cơ Phát cũng nhận ra được đại hán phía trước kia là người từng mang đến cho Chu quân đại phiền toái : Ổ Văn Hóa.

Nhưng mà, Ổ Văn Hóa sau khi thả đồ vật kia xuống, hướng Trương Tử Tinh thi lễ, cũng liền xoay người chạy về phía sau, lui về trong trận.

Lớn nhỏ trong liên quân ánh mắt đều kinh ngạc, vị Đại Thương thiên tử kia ngang nhiên đứng trên chiến trường, thản nhiên nói một câu :

- Theo sở nguyện của ngươi, ngươi muốn đấu thì đấu. Dù sao, trận chiến hôm nay ngươi cũng đã chờ mong rất lâu rồi.

Cơ Phát khó có thể tin nổi, quay đầu ngó Khương Tử Nha một cái, cũng tiếp nhận ánh mắt "không hiểu chuyện gì đang xảy ra" của Khương Tử Nha, nhưng cuối cùng cũng xác định đươc chính mình không có nhìn lầm hoặc nghe lầm.

...Thiên tử này, dám lấy sức một người, đối mặt… liên quân hơn mười vạn người.