Na Tra vẻ mặt nghiêm túc nói:" tam sư tôn có điều không biết, đại sư tôn thường dạy Na Tra "người không thể quên gốc", "học nghệ phải tôn sư trọng đạo", Na Tra bái đại sư tôn trước, hết sức cảm tạ công ơn dạy dỗ, vì vậy không dám quên cội nguồn.
Tam Tiêu liên tưởng đến sự tôn kính của mình đối với Thông Thiên giáo chủ, cùng nhau gật đầu cho là rất đúng, cũng không phản đối. Vân Tiêu nhìn Trương Tử Tinh một cái, mở miệng khen ngợi:" quả nhiên là thầy hay trò giỏi".
Câu nói này giống y lời của Bích Tiêu vừa rồi với câu "trái ôm phải ấp" chế nhạo Trương Tử Tinh, nhưng ý tứ trong đó lại bất đồng. Trương Tử Tinh thầm đắc ý, mở miệng nói mấy câu khiêm tốn, phái người dâng lên Tam Tiêu ba chiếc hộp ngọc tinh mĩ :" hôm nay tiểu đồ lại bái được danh sư, quả nhân rất vui sướng trong lòng, đặc biệt dâng lên chút lễ mọn. Ba vị nương nương đều là thế ngoại cao nhân, nếu tặng vàng bạc, sợ rằng làm bẩn pháp nhãn, đây là tiên trà ba vị nương nương vừa thưởng thức qua, do quả nhân tự thân luyện chế, cũng mong ba vị nương nương không chê cười mà nhận lấy".
Nếu như là tài vật bình thường, Tam Tiêu còn không để vào mắt, nhưng nghe tới "thanh tâm tiên trà" vừa mới thưởng thức, ba vị nương nương khó tránh khỏi có chút động lòng, lá trà này đều là tinh chế mà thành, công đoạn gia công hết sức phức tạp, cho dù là ở hậu thế cũng xứng là cực phẩm trong cực phẩm, so với lần trước Trương Tử Tinh tặng Vân Trung Tử còn tốt hơn nhiều. Vân Tiêu ngẫm nghĩ chốc lát, từ trong túi pháp bảo lấy ra một cây trường thương màu bạc:" bệ hạ có mĩ ý này, bần đạo sao dám chối từ, tục ngữ nói "có nhận mà không đáp thì là vô lễ", Tam Tiên Đảo ta thu được trò giỏi, cũng phải cảm tạ ân đức của bệ hạ. Cây mâu này tên gọi là "Xích Diễm", là do li hỏa tôi luyện mà thành, công năng trừ tà diệt yêu, uy lực rất lớn, nay dâng tặng bệ hạ, cũng mong giúp ích cho người.
Vân Tiểu chỉ vào "Phệ Phách" trên đất, kim mâu từ từ bay lên, dừng trước mặt Trương Tử Tinh :"còn vật này là thượng cổ hung khí, cực kỳ hung lệ, bệ hạ cũng là kỳ tài trời sinh, lại đã đạt tới cảnh giới kim đan, nhưng trước mắt tu vi Chân Vũ Linh Quyết còn quá thấp, chưa đủ năng lực hoàn toàn chế ngự Phệ Phách, nhẹ thì thoát lực, nặng thì bị tâm ma cắn trả, bình thường nên ít dùng tới.
Trương Tử Tinh tự nhiên rõ ràng khuyết điểm của Phệ Phách, theo lời thu lại kim mâu, nhưng lại không tiếp nhận thanh mâu Xích Diễm kia, nói:" Hậu tứ của nương nương, quả nhân thực không dám nhận, ta thấy Na Tra có duyên với cây "Xích Diễm" thần thương này, chi bằng tặng cho Na Tra, để nương nương giảng dạy công dụng thần kì, thế nào?"
Tiểu Na Tra, sư phụ hại con mất Hỏa Tiêm Thương, đem Xích Diễm Thương bồi thường nhé, bảo vật của Tam Tiêu nương nương, tuyệt đối không thua Thái Ất chân nhân, sau này càng có nhiều chỗ tốt hơn...
"Na Tra đã là môn nhân Tam Tiên đảo, bần đạo tự biết dạy bảo," Vân Tiêu chằm chằm nhìn hắn nói : Bệ hạ nếu không nhận lấy, bần đạo cũng không có mặt mũi nào mà tiếp nhận thanh tâm tiên trà."
Trương Tử Tinh đột nhiên nghĩ tới một việc, ánh mắt nhất thời trở nên hưng phấn, nói:" quả nhân vốn không am hiểu cách dùng trường mâu, được kim mâu kia cũng là cơ duyên xảo hợp, Xinh Diễm thần thương có lẽ chuyển tặng Na Tra thì tốt hơn, quả nhân muốn cầu nương nương một vật, không biết nương nương có thể thành toàn hay không."
"Bệ hạ xin cứ nói thẳng."
Trương Tử Tinh cố nén kích động, hỏi:" quả nhân gần đây khi nhàn hạ nghiên cứu thuật phù chú, còn thiếu pháp bảo Tụ Lôi Bình, không biết nương nương có không?"
Vân Tiêu không ngờ hắn lại yêu cầu "thấp" như vậy, ngạc nhiên nói:" vật bé nhỏ như vậy, Bệ hạ thực là cần Tụ Lôi Bình?"
Sau khi nhân được câu trả lời khẳng định của hắn, Vân Tiêu lập tức lấy ra một cái bình nhỏ màu xanh, lại lấy thêm ra một cái túi da nhỏ tinh xảo và mấy tấm phù chú, đưa hết cho hắn. Bình ngọc nhỏ mầu xanh chính là Tụ Lôi Bình, còn cái túi da nhỏ đó chính là túi pháp bảo mọi người vẫn thường nghe, mặc dù trông rất nhỏ, nhưng lại có thể chứa rất nhiều đồ vật, còn có thể ẩn dấu hào quang của pháp bảo, là bảo vật tùy thân không thể thiếu của người tu luyện. Mấy phù chú kia là Vân Tiêu đặc biệt đưa cho hắn "nghiên cứu", đa số là loại công kích, như hỏa diễm phù, huyền băng phù, ngũ lôi phù, trong đó còn có một tấm tên gọi là "Thiên Cức" làm cho Trương Tử Tinh chú ý tới nhất, nó là một loại phù chú có tình năng phụ trợ đặc thù, có thể tăng uy lực của thiên lôi lên mấy chục lần, đáng tiếc luyện chế không dễ, lại không có nhiều giá trị Vân Tiêu cũng chỉ mang theo một tấm.
Trương Tử Tinh không hề nghĩ lại có được Tụ Lôi Bình mình ngày đêm hi vọng dễ dàng như vậy, còn thu hoạch được "Thiên Cức" có thể tăng uy lực của lôi điện và túi pháp bảo trong truyền thuyết, thiếu chút nữa không dấu được sự cuồng hỉ trong lòng, vội vàng tạ lễ.
Trong mắt Tam Tiêu, Xích Diễm Thương so với mấy món này còn trân quý hơn nhiều, chỉ là không rõ thiên tử vì sao lại chỉ cần Tụ Lôi Bình, ba người cũng không hỏi nhiều, cùng với Trương Tử Tinh thảo luận vấn đề dạy dỗ Na Tra. Cuối cùng bốn người nhất trí : Na Tra theo Tam Tiêu về Tam Tiên đảo tu luyện, mỗi năm trở về hai tháng để học tập tri thức của Trương Tử Tinh, cho tới khi thành tài xuất sơn.
Na Tra biết bản thân phải cùng Tam Tiêu đi xa để tu luyện, mặc dù không nỡ xa Trương Tử Tinh, nhưng sau khi thấy Bích Tiêu cố ý thi triển mấy cái pháp thuật nho nhỏ, lòng lại ngứa ngáy, cũng tỏ ra thân cận với Tam Tiêu hơn, đột nhiên hỏi:" Ba vị sư tôn vì sao lại phải đeo mặt nạ ?"
Trương Tử Tinh chấn động trong lòng, đây cũng là vấn đề hắn tò mò, Vân Tiêu thở dài một tiếng, nói:" tỷ muội chúng ta tướng mạo xấu xí, không dám nhìn người, để tránh phiền toái không cần thiết."
"Người lấy tướng mạo đánh giá, cũng chỉ là người bình thường," Trương Tử Tinh nghe thấy tỷ muội Vân Tiêu tự thừa thận tướng mạo xấu xí, trong lòng khó tránh có chút tiếc nuối, lập tức lên tiếng an ủi nói:" ba vị nương nương là thế ngoại cao nhân, sao còn câu nệ tục thế, tu vi tâm cảnh khó tránh khỏi dẫn tới sự đình trệ, sao có thể chứng ngộ đại đạo?"
Vân Tiêu dẫn hai muội muội đứng dậy hướng Trương Tử Tinh hành lễ nói:" bệ ha tuy chưa thành tiên thể, nhưng lại có thể hiểu rõ thiên cơ, trí tuệ thâm sau khó dò, tỷ muội ta xin lĩnh giáo. Hôm nay cáo từ tại đây, ngày khác có duyên, tất sẽ gặp lại."
Trương Tử Tinh cũng không cố lưu lại, cùng Văn Trọng đứng lên tiễn ra ngoài Chiêu Tuyên điện, chỉ thấy Vân Tiêu dẫn Na Tra cưỡi lên Thanh Loan, Quỳnh Tiêu ngồi trên Hồng Hạc, Bích Tiêu ngồi trên Hoa Linh Điểu, ba người đều cưỡi chim thần, không lâu liền biết mất phía chân trời.
Sau khi tiễn Văn Trọng, hạ chỉ động viên Lí Tịnh, Trương Tử Tinh cuối cùng cũng không nhịn được hoan hỉ trong lòng, không quan tâm tới nghi biểu, nâng Tụ Lôi bình cười như điên, đây có thể coi là "đạp phá thiết hài vô mịch xử, đắc lai toàn bất phí công phu".
Trương Tử Tinh không phải là loại người dễ dàng bị thắng lợi làm choáng váng đầu óc, cao hứng xong, cũng bình tĩnh ý thức được một vấn đề: hôm nay nếu không phải mình nhanh trí chộp lấy ngôi sao may mắn Na Tra, chỉ sợ phiền toái vừa rồi khó mà giải bỏ. Lực lượng của hắn trong phàm nhân có thể coi là khó tìm địch thủ, nhưng thông qua cuộc chiến với Bích Tiêu, hắn ý thức được sâu sắc, một chút thực lực đó của mình, trong mắt tiên nhân bọn họ là đơn giản nhỏ bé không đáng kể, nếu như lúc đó Bích Tiêu không phải là e sợ thân phận thiên tử mà động sát niệm, chỉ cần một Huyễn Thủy Châu cũng có thể dễ dàng làm cho hắn tan thành tro bụi, chỉ có không ngừng tăng cao sức mạnh bản thân, mới có thể bảo vệ người mình yêu quí, mới có thể xoay chuyển vận mệnh nước mất nhà tan. Nghĩ tới điểm này, Trương Tử Tinh đối với việc thả Siêu Não ra càng thêm khát vọng, trước mắt mọi đều đã chuẩn bị, chỉ cần đợi tới khi giông tố sấm chớp kéo tới mà thôi.
Mang theo tâm tình hưng phấn, Trương Tử Tinh tới ngự hoa viên trong hậu cung, xa xa nhìn thấy ba người Khương Văn Sắc đang cùng với một cô gái mỹ lệ đàm luận rất vui vẻ. Cô gái này tướng mạo mỹ lệ, thân hình lả lướt, trong ánh mắt có một loại mềm yếu khiến người thương xót, vẻ đẹp cùng với Hoàng Phi Yên không phân cao thấp.
Khi Trương Tử Tinh tiến tới, đặc ý không cho nội thị bẩm báo, muốn cho ba vị thê tử một sự ngạc nhiên, không ngờ bị Hoàng Phi Yên phát hiện, vội vã cùng Khương Văn Sắc, Dương Cửu đồng thới tới trước nghênh giá. Ba nàng đã vài ngày không thấy Trương Tử Tinh, vừa trông thấy thiên tử, tự nhiên là vui vẻ dị thường, mỹ nữ kia cũng tiến tời, hành đại lễ tham bái.
Nếu là Trụ Vương trong tiểu thuyết, chỉ sợ lập tức nổi ý dâm đối với vị mỹ nữ này, đáng tiếc "Trụ Vương" hiện tại đối với nàng ta không có tà niệm gì. Ngược lại, không phải Trương Tử Tinh hiềm nàng tư sắc không đủ hay là lo sợ nàng mắc phải chứng "lãnh cảm" trong truyền thuyết, mà là bởi vì thân phận nàng có điểm đặc thù, vị mỹ nữ này tên là Vi Viện, là em gái chánh phi Vi Hiện của Vi Tử Khải, đồng thời cũng là nghĩa nữ của Nam Bá Hầu Ngạc Sùng Vũ. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn
Khương Văn Sắc kéo Vi Viện tới, nói với Trương Tử Tinh :" Bệ hạ, không ngờ Viện muội đối với "Bách Thảo Kinh" lại rất tinh thông, vừa rồi thần thiếp lại bị tái phát đau ngực, may có nàng thi triển diệu thủ, mới có thể giải được nỗi khổ của thần thiếp."
Vi Viện vội xưng không dám, khiêm tốn nói:" Bách Thảo Kinh do Bệ hạ viết huyền ảo vô cùng, Viện nhi chỉ biết bề ngoài, chỉ có thể đơn giản làm giảm cơn đau của nương nương, thực sự là trò hề trước mặt bậc tông sư như Bệ hạ."
"Phiền Vi tiểu thư rồi" Trương Tử Tinh lạnh nhạt nói một câu với Vi Viện, nắm lấy bàn tay của Khương Văn Sắc, lo lắng hỏi:" Tử Đồng hiện tại có khó chịu không? Lần trước quả nhân đưa nàng Dưỡng tâm hoàn đã dùng hết chưa?
"Thần thiếp hiện tại đã bình thường rồi, Dưỡng tâm hoàn kia vẫn chưa uống hết, đa tạ Bệ hạ lo lắng," Khương Văn Sắc bị hắn nắm tay ngay trước mặt Vi Viện, khuôn mặt ửng hồng, Vi Viện nhìn thấy sự thân mật của hai người, trong ánh mắt không khỏi lóe lên vẻ ao ước.
"Viện muội nàng..." Khương Văn Sắc còn đang muốn nói, lại bị Trương Tử Tinh nói chen vào:" Vi tiểu thư có công chữa trị cho hoàng hậu, quả nhân thưởng nàng mười viên minh châu, hai mươi bẩy tấm lụa. Hiện tại quả nhân có việc cần thương lượng với hoàng hậu, Vi tiểu thư hãy lui trước, hoan nghênh lần khác lại tới cung làm khách."
"Vì nương nương cống hiến sức lực là bổn phận của Viện nhi, hậu tứ của bệ hạ, Viện nhi không dám nhận, xin cáo lui tại đây." Vi Viện lời nói dịu dàng, tướng mạo điềm đạm mĩ lệ rung động lòng người, đáng tiếc Trương Tử Tinh lại dường như không thấy, Khương Văn Sắc thấy bộ dạng lãnh đạm của thiên tử, muốn nói mấy lần lại thôi, cuối cùng chỉ đành than thầm một tiếng nhìn Vi Viện rời đi.
Vi Viện vừa rời khỏi, đối mặt với Khương Văn Sắc vẻ mặt đầy nghi vấn, Trương Tử Tinh lập tức lộ ra bộ mắt "sắc lang gia đình" :"nào có việc gấp gì ? Quả nhân công việc bận rộn, đã mấy ngày không cùng ba người bọn nàng thân cận rồi, cho nên đặc biệt tới hóa giải tịch mịch của các ái phi."
"Còn tưởng là có chuyện gì gấp, hóa ra là như vậy," Hoàng Phi Yến che miệng cười nói:" bệ hạ tới đúng lúc lắm, hoàng hậu nương nương mấy ngày nay nhớ tới bệ hạ rất nhiều a, trưa hôm qua khi thần thiếp tới Chánh cung, còn nghe thấy nương nương gọi tên bệ hạ trong mộng đó."
"Hóa ra Văn Sắc bảo bối nhớ phu quân như vậy? Lại nằm mơ ướt át gì đây?" Trương Tử Tinh nhớ lại vị hoàng hậu nương nương bình thường đoan trang nhưng khi lên giường lại nồng nàn quyến rũ, đưa tay vuốt ve eo và hông nàng, cố ý nói:" nếu đã như vậy, phu quân tối nay phải cố sức yêu mến vị hoàng hậu nương nương này một phen rồi."
Khương Văn Sắc đang tuổi thiếu phụ thành thục, vô cùng dễ động tình, bị động tác trêu ghẹo của hắn làm cho thân thể mềm nhũn, mặt hồng tai đỏ, thoáng nhìn hai nàng kia đang cười trộm, liền nói:" nào có xuân mộng hương diễm gì, đừng nghe Phi Yến muội muội nói bậy, ngược lại muội ấy và Cửu nhi muội muội gần đây nhớ nhung phu quân, cơm không muốn ăn, trà không muốn uống."
Trương Tử Tinh lập tức chuyển ánh mắt mị mị lên Dương Cửu và Hoàng Phi Yến:" thật sao? Đợi ta bắt cả hai nàng ấy, cùng nhau bắt vào Trung cung, dùng "gia pháp" xử lý!"
Hoàng Phi Yến kinh hô một tiếng, kéo lấy Dương Cửu bỏ chạy, Trương Tử Tinh thả Khương hậu ra, chạy nhanh đuổi theo, bốn người đuổi nhau ầm ĩ, rất là vui vẻ. Khương Văn Sắc và Dương Cửu thân thể yếu đuối, mới chạy một hồi đã thở hổn hển, Hoàng Phi Yến mặc dù so với hai nàng mạnh hơn không ít, nhưng cũng không thể thoát khỏi ma chưởng, ba nàng cuối cùng bị "tóm gọn". Thấy gương mặt hạnh phúc của các nàng, tâm lí Trương Tử Tinh bốc lên một cảm giác ấm áp, có thể để cho nữ nhân của mình hạnh phúc khoái lạc, là việc nam nhân tự hào nhất.
Khương Văn Sắc nhìn thấy Trương Tử Tinh tâm tình rất tốt, thừa cơ hỏi :" phu quân, Văn Sắc có một vấn đề, không biết có nên nói ra hay không?"