Thiên giới tuy là một không gian đặc thù, nhưng cũng có phân biệt ngày đêm. Ngày đêm này cung cấp linh khí cũng rất khác nhau, có thể dễ dàng tiến hành các loại tu luyện.
Lúc này, bên ngoài là ban đêm nhưng chỗ Dương Tiễn và Băng Tuyết ở lại là một mảnh sáng sủa. Một viên bảo châu tỏa ra quang mang nhu hòa sáng rõ làm nổi bật các loại bảo vật lơ lửng trên không trung ở hai bên. Các loại bảo vật đủ các hình dáng. Bề ngoài phát ra bạch quang nhàn nhạt. Có khi là hi thế kỳ trân (vật quý giá hiếm thấy). Có khi là pháp bảo kỳ dị. Còn một ít là những vật cổ quái không biết tên. Ví dụ như … Một vật bằng cương thiết thật lớn. Bản thân không có pháp lực gì dao động. Chẳng qua dưới ánh sáng của bảo châu, phát ra ánh sáng kim loại sáng bóng kỳ lạ.
Băng Tuyết nhìn thấy vật bằng cương thiết kia, thân hình dừng lại một chút, đồng tử chợt co rút lại. Dương Tiễn đang đi ở phía trước cảm giác được dị thường của nàng:
- Làm sao vậy?
- Đây là chỗ nào? Vì sao giống như tàng bảo khố của người nào đó.
Băng Tuyết khó khăn chủ động hỏi một câu, trên thực tế lại là vì phân tán sự chú ý của Dương Tiễn.
Lúc này dưới chân nàng lặng yên phân ra một cỗ chất lỏng thoát ly chủ thể, vô thanh vô tức (không phát ra tiếng động) bơi tới vật bằng cương thiết kia. Loại dị năng phân giải này có thể có chút cùng loại với hình thức phó thể của Siêu Não, giống như là một Băng Tuyết khác. Nhưng khác biệt chính là, nàng nhiều nhất chỉ có thể phân giải ra một cái, không thể giống như Siêu Não, có thể phân ra nhiều phó thể. Hơn nữa bộ phận phân giải ra này lực lượng cực kỳ yếu ớt, chỉ có thể sử dụng dưới tình huống đặc thù.
Dương Tiễn nghe được câu hỏi của nàng, đáp:
- Không sai. Đây là Dao Trì. Đúng là tàng bảo bí khố của Nguyên Khanh kia.
Băng Tuyết nhíu mày. Nhìn hắn một chút:
- Chỗ này rất bí ẩn. Vì sao ngươi lại biết? Hơn nữa mới vừa rồi gần như không cần tốn nhiều công sức liền xông vào?
- Không chỉ có bí khố này, ngay cả ám ngục, bí đạo, các việc bí ẩn của Hạo Thiên và Kim Mẫu, ta đều hiểu biết không ít. Chỉ vì ta và Thiên Giới có đại thù cho nên đã sớm bày mưu tính kế. Sau khi xảy ra việc Thiên Du Các, Nguyên Khanh liền đem Đả Thần Tiên lại đây, giấu ở nơi này.
Dương Tiễn thấy bộ dáng cảnh giác của Băng Tuyết, lạnh nhạt cười:
- Đừng vội đa nghi. Ta nếu muốn hại ngươi, làm sao lại mạo hiểm đi Huyền Thiên Băng Ngục cứu ngươi? Về việc vừa rồi thuận lợi như vậy là bởi vì Nguyên Khanh dùng đúng Ngọc Thanh Kỳ trận mà Nguyên Thủy thánh nhân ban tặng bố trí trước bí khố. Ta là môn hạ của Ngọc Hư cung, người mang Ngọc Thanh tiên lực, lại vô cùng quen thuộc đối với trận pháp này, cho nên có thể vô thanh vô tức đích xác tiến vào. Nếu đổi lại là một phòng ngự trận pháp, ta làm sao có thể thoải mái như thế?
Băng Tuyết gật gật đầu, cũng không nói gì. Dương Tiễn lại nói thêm:
- Hạo Thiên trời sinh tính đa nghi, ít có người đươc hắn tín nhiệm. Mà Nguyên Khanh cảnh giác quá nặng, căn bản chưa từng tín nhiệm bất luận kẻ nào, không hề có ai được gọi là thân tín, tâm phúc, ngay cả Hạo Thiên cũng bao gồm trong đó. Cho nên trong bí khố này, ả bày ra chí độc, lại không có người thủ vệ. Cũng may ta có Cửu Hợp Huyền Công hộ thể, mà ngươi dường như cũng không sợ kịch độc, vừa khéo có thể dễ dàng lấy được Đả Thần Tiên kia.
Dương Tiễn nói không sai. Băng Tuyết sớm cảm giác được trong bí khố này có độc lực cường đại. Ngoại trừ không trung này được bạch quang bao phủ, bảo hộ bảo vật, không khí xung quanh, bề mặt, không trung đều được bày ra các loại kỳ độc. Cửu Hợp Huyền Công của Dương Tiễn, dung hợp diệu dụng của Bát Cửu Huyền Công và Cửu Chuyển Huyền Công, nội ngoại kiêm tu, lại được Nguyên Thủy Thiên Tôn tự thân truyền thụ Ngọc Thanh Tiên Quyết nên độc lực kia không thể xâm nhập qua vòng kim quang hộ thể của Dương Tiễn. Mà Băng Tuyết ở trong Huyền Thiên Băng Ngục, mượn hàn khí cường đại của bên ngoài, lấy công năng kỳ dị của sinh vật thể, dần dần cắn nuốt đồng hóa độc lực của Kim Mẫu trong cơ thể, trở thành một bộ phận của lực lượng bản thân. Chỉ cần cho nàng đủ thời gian, Băng Tuyết có thể dần dần chuyển hóa các loại độc lực bất đồng trước mắt thành năng lượng. Đương nhiên, đối với độc bảo vệ cho Đả Thần Tiên nơi đây, việc này cũng không phải quá khả thi. Nhưng với thể chất đặc thù của Băng Tuyết hiện tại, độc lực của Kim Mẫu cơ bản đã không thể thương hại đến nàng.
Hai người một đường đi tới,m không lâu sau liền nhìn thấy khoảng không phía trước mặt hiện ra một tinh cầu thật lớn lăn lộn trùng trùng điệp điệp, ở giữa ẩn hiện hình dáng của Đả Thần Tiên.
Dương Tiễn không hành động thiếu suy nghĩ, con mắt thứ ba mở ra, nhìn qua một lượt tinh cầu kia, nói:
- Còn đây là Thiên Vị Lực cực mạnh. Không thể so sánh với Ngọc Thanh kỳ trận vừa rồi. Ngươi không phải rất giỏi thuật cắn nuốt sao? Có thể cắn nuốt cái này không?
Băng Tuyết cũng mở ra con mắt thứ ba. Cẩn thận phân hình (quét hình) tinh cầu kia, cũng nhanh chóng tiến hành phân tích, lắc lắc đầu:
- Thuộc tính năng lượng của tinh cầu này vô cùng kỳ quái, không thể cắn nuốt, hơn nữa kết cấu phức tạp, cường độ kinh người, có thể tuần hoàn bổ sung lực lượng không ngừng. Cho dù là phá hư cũng rất khó khăn.
Dương Tiễn nghe có chút không hiểu từ ngữ của Băng Tuyết, nhưng hiểu được ý tứ của nàng, nhíu mày nói:
- Thiên Vị Lực này chắc là do Hạo Thiên, Nguyên Khanh tự tay bố trí, nếu như bị kích động, liền lập tức có cảm ứng. Đã không thể thủ xảo (làm khéo léo), chỉ có thể mạnh mẽ phá hư, một kích đắc thủ để tránh sau khi đắc thủ chậm trễ thời gian. Sau khi đắc thủ nhất định kinh động thiên giới, lập tức bỏ chạy.
Băng Tuyết gật gật đầu. Hai người thương nghị sơ qua, lúc này mới bắt đầu hành động. Dương Tiễn điều tức một lát, điều chỉnh tiên lực trong cơ thể tới trạng thái tốt nhất. Kim mang trên Tam Tiêm Lưỡng Nhận Đao bất trương phản ức (không mở ra mà lại thu vào). Dần dần thu liễm, dường như chuẩn bị một kích kinh thiên. Mà Băng Tuyết lại biến thành một đạo quang mang bạch sắc, bám lên mặt ngoài của Tam Tiêm Lưỡng Nhận Đao. Giống như quang mang nguyên bản của tiên binh kia.
Dương Tiễn chuẩn bị rốt cục cũng hoàn thành, chỉ nghe hắn hét lớn một tiếng. Phi thân lên, Tam Tiêm Lưỡng Nhận Đao kia hóa thành một đạo lưu quang chói mắt, chém thẳng tới tinh cầu kia. Nếu có người ở bên ngoài nhìn, còn có thể sinh ra một loại ảo giác, giống như chiến ý ngập trời không gì chống nổi kia không thuộc về ý chí của Tam Tiên Lưỡng Nhận Đao, cũng không thuộc sức mạnh của con người.
Lưu quang mạnh mẽ đánh lên trên tinh cầu. Bề ngoài không gì phá nổi của tinh cầu có chút chấn động, bị quang huy chói mắt phá thủng một lỗ. Nhưng lực lượng sinh sinh bất tức (sinh sôi không ngừng) trong tinh cầu nháy mắt liền bao vây lại, muốn nuốt hết đạo quang huy này. Nhưng vào lúc này, trên đỉnh hòa quang kia bỗng nhiên khuếch tán ra vô số đạo quang mang rất nhỏ, với một loại tần số kỳ dị, nhưng lại ngăn cản lực lượng cường đại trong tinh cầu đang bổ sung đến. Nhìn từ xa lại, bên trong tinh cầu giống như làn da bị nứt nẻ.
"Dấu vết" này còn khuếch tán ra nhanh chóng, mãi cho đến vị trí trung ương của tinh cầu, rốt cục tiếp cận tiên hình vật kiện (đồ vật hình roi kia) kia. Trong nháy mắt khi quang mang màu trắng tiếp cận vật hình roi kia, đột nhiên run lên, làm như chần chừ một chút, cuối cùng lấy tốc độ nhanh hơn bao phủ lên vật hình roi kia, dần dần thu liễm trở về.
Dưỡng Tiễn thấy Băng Tuyết đắc thủ, Tam Tiêm Lưỡng Nhận Đao chấn động mạnh mẽ, bên trong tinh cầu nhất thời rung động một trận. Quang mang chói mắt thấu thể mà ra, dường như muốn tách tinh cầu kia ra. Mà bạch quang bao vây Đả Thần Tiên kia cũng thu hồi với tốc độ nhanh hơn, theo sau Tam Tiêm Lưỡng Nhận Đao đồng thời từ trong tinh cầu rút ra.
Lực lượng tuần hoàn không ngừng của tinh cầu kia, tuy rằng tạm thời bị gián đoạn, lại nhanh chóng khép lại, chỉ là trung tâm đã rỗng tuếch. Bạch quang được Tam Tiêm Lưỡng Nhận Đao kéo ra dừng ở phía trên, biến thành bộ dáng của Băng Tuyết, trong tay phải nắm một cây mộc tiên nhị thập nhất tiết (roi gỗ hai mươi mốt đoạn). Dương Tiễn nhìn thoáng qua bên trong tinh cầu lóe lên, biết Hạo Thiên Thượng Đế và Dao Trì Kim Mẫu lập tức sẽ tới. Đồng thời, hắn cũng chú ý thấy sắc mặt Băng Tuyết lúc này vô cùng khó coi, toàn thân run nhè nhẹ, nhất là tay nắm mộc tiên càng run rẩy hơn, nhưng lại gắt gao cầm chặt, không chịu buông tay.
Đả Thần Tiên! Khi ánh mắt của Dương Tiễn dừng ở trên mộc tiên kia, tinh quang chớp động, lại nhìn Băng Tuyết lực lượng lộ vẻ vô cùng suy yếu. Tay trái nắm Tam Tiêm Lưỡng Nhận Đao xiết chặt, lực lượng trên người đột nhiên tăng lên, tay phải chộp tới Băng Tuyết.
Băng Tuyết tuy rằng bị lực lượng trên Đả Thần Tiên kiềm chế chặt chẽ, nhưng không buông lỏng cảnh giác với Dương Tiễn, lúc này đã đắc thủ Đả Thần Tiên, đúng là lúc "Vắt chanh bỏ vỏ". Ngay khi Băng Tuyết đang tính toán dốc chút tàn lực tập kích bất ngờ, đã thấy tay của Dương Tiễn lách qua Đả Thần Tiên, cầm lấy tay trái của nàng, đồng thời truyền đến một cỗ lực lượng ôn hòa. Lực lượng ăn mòn của Đả Thần Tiên giảm bớt không ít.
Dương Tiễn giữ chặt tay Băng Tuyết, nhanh chóng bay về phía trước, quát:
- Đi mau!
Bởi vì bản thể lực lượng của Băng Tuyết dùng để chống lại Đả Thần Tiên mất rất nhiều, lại biết rõ tình huống khẩn cấp, cho nên cũng không kháng cự, liền nương theo tiên lực của Dương Tiễn, nhanh chóng phi hành về phía trước.
Hai người dùng tốc độ nhanh nhất một đường đi tới, rất nhiều bảo vật ở ven đường cực nhanh lùi lại phía sau. Khi gần tới cửa vào, Dương Tiễn giương Tam Tiêm Lưỡng Nhận Đao lên, phát ra quang hoa nhàn nhạt, cả người đột nhiên biến thành một con kim long, lưng mang Băng Tuyết, đi theo một quỹ tích đặc dị ở trong Ngọc Thanh kỳ trận uốn lượn du động. Băng Tuyết liền cảm giác trước mắt hào quang biến ảo không ngừng, không ngờ lên xuống vài cái đã về tới bí cảnh của Dao Trì.
Kim long vừa mới ra khỏi trận, chỉ thấy trên bầu trời đêm quang mang đại thịnh, bỗng nhiên có vô số hoa vũ bay đến. Hoa vũ kia tuy rằng xinh đẹp, nhưng lại mang đến một cỗ sát khí lạnh thấu xương khiến người ta kinh hãi. Kim long biết Dao trì Kim Mẫu đã tới, đuôi dài vung xuống mặt đất.
Ầm.
Nhất thời vô số thổ thạch bay lên giống như một cái ô, tạm thời chặn hoa vũ đầy trời. Kim long thừa dịp thổ thạch bay lượn, đang muốn thoát đi, trước mặt lại bay đến vô số lục đằng (cây mây) kỳ dị. Lục đằng này toát ra từng trận tử khí (khí màu tím) quỷ dị. Kim long bị tử khí kia xâm nhập, động tác tự dưng chậm lại, bị lục đằng nhanh chóng quấn quanh. Tử khí của lục đằng kia vô cùng lợi hại. Chịu ảnh hưởng này, những bộ vị của Kim long bị quấn quanh quang mang nhất thời ảm đạm xuống, giống như bị vạn con độc thú đồng thời cắn nuốt. Mỗi một loại độc lực dường như lại khác nhau, đau đến nhăn nhó mặt mày. Cũng may Cửu Hợp Huyền Công huyền diệu, độc lực nhất thời khó xâm lấn vào bên trong.
Băng Tuyết bị lực lượng của Đả Thần Tiên kiềm chế, lực lượng suy yếu rất nhiều, không thể biến hóa trợ giúp. Trong tay chỉ miễn cưỡng vươn ra cao chu ba đao (đao sóng cao tần), chặt đứt gần chục lục đằng. Nhưng lục đằng này dưới tác dụng của Thiên Vị Lực sinh sinh bất tức, chỗ bị chặt đứt lại nhanh chóng sinh trưởng lục đằng mới. Băng Tuyết dần dần chống đỡ không nổi.
Quang mang trên người Kim long lóe ra, vung thân, chợt phát sinh biến hóa, biến thành một quái vật kỳ dị. Trên lưng vẫn như cũ là Băng Tuyết. Quái vật này hình dạng giống như chuột (thử). Cũng là thủ thỏ mi thân (đầu thỏ thân nai), sinh ra một cái đuôi dài kỳ quái. Tử khí của lục đằng kia không hề có tác dụng đối với cự thử (chuột lớn) kỳ dị này, ngược lại bị nó linh hoạt né tránh, bỏ chạy về phía xa, lục đằng đuổi theo không bỏ. Cự thử kia bỗng nhiên kêu lên một tiếng, giống như sói hú, vẫy chiếc đuôi dài hai phát, bắn ra một luồng khí kỳ dị, nhanh chóng bay lên trời, trình độ linh hoạt trên không trung không thua kém chút nào ở trên mặt đất. Trong nháy mắt đã thoát khỏi phạm vi của lục đằng kia.
- Thượng cổ kỳ thú nhĩ thử?
Thân ảnh của Dao Trì Kim Mẫu xuất hiện trên không trung, hừ lạnh nói:
- Giỏi thay một tên môn hạ Ngọc Hư lại có công pháp biến hóa như thế!
Kim trâm trong tay nàng liền điểm, hoa vũ đầy trời kia lại rắc xuống phía cự thử. Cự thử biết sự lợi hại của hoa vũ này, thân hình vặn vẹo một hồi, lại một lần nữa thành lớn, biến thành một lão hổ. Cái đuôi vẫn rất dài như cũ, so với thân thể còn dài gấp đôi. "Lão hổ" này thân hình tuy rằng khổng lồ, nhưng so với cự thử kia còn linh hoạt mau lẹ hơn. Trên người ngũ sắc quang mang lóe ra, ngăn chặn hoa vũ kia ở bên ngoài. Đột nhiên "Lão hổ" lộ vẻ cảnh giác, toàn bộ thân hình hóa thành một đạo thiểm điện, cắt qua bầu trời đêm nhanh chóng rời đi, khiến cho một đạo bạch quang bất ngờ tập kích đánh vào khoảng không.
- Sô ngô?
Dao Trì Kim Mẫu nghiến răng nghiến lợi phun ra hai từ, thân hóa kim quang, đuổi theo hướng quang thải.
Nhĩ thử và Sô ngô đều là thượng cổ kỳ thú. Kẻ trước không sợ bách độc. Kẻ sau lại có tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt đã ra ngoài trăm dặm. Đúng là Dương Tiễn lấy Cửu Hợp Huyền Công biến thành, rất có tính đối ứng chuẩn xác, cho nên có thể nhanh chóng thoát ly phạm vi công kích của Dao Trì Kim Mẫu.
Hạo Thiên Thượng Đế tay cầm Hạo Thiên Kính cũng chạy tới, hổn hển nói:
- Không phải nàng nói đã giấu Đả Thần Tiên ở chỗ thỏa đáng, không ai biết được sao? Làm sao lại bị hắn ăn trộm!
Dao Trì Kim Mẫu xanh mặt, nhìn hào quang rất nhanh phía trước, lãnh đạm nói:
- Hãy bớt sàm ngôn đi! Không thể tưởng được Dương Tiễn lại cấu kết với ma nữ này! Lúc trước đánh nhau ở Du Vân Các kia chẳng qua chỉ làm ra vẻ mà thôi! Hắn mặc dù thân hóa Sô ngô, nhưng không thể kéo dài. Ta chờ tốc độ cao nhất qua đi, trước tiên thu Đả Thần Tiên về rồi nói sau!
Hạo Thiên Thượng Đế tất nhiên là biết Đả Thần Tiên bị mất, cũng không đấu võ mồm, bay đi với tốc độ nhanh nhất. Nam Cực Tiên Ông nhìn thấy ba đạo quang mang bay qua phía chân trời, chau mày, hơi trầm ngâm, xoay người hóa thành kim quang bay đi.
Đúng như lời của Dao Trì Kim Mẫu. Dương Tiễn lấy Cửu Hợp Huyền Công biến thành Sô ngô tuy rằng tốc độ nhanh chóng, nhưng dù sao cũng không phải là bản thể. Mà trên lưng mang theo Băng Tuyết trong tay cầm Đả Thần Tiên lại tỏa ra một loại dị lực cũng khiến Sô ngô cảm thấy rất không thoải mái, cho nên không thể duy trì trạng thái biến thân này trong thời gian dài. Bay được một đoạn, Sô ngô cuối cùng khôi phục nguyên hình, hạ xuống.
Dương Tiễn mới rơi xuống, hai chân đột nhiên dừng lại, miệng lẩm bẩm, muốn thi triển độn thuật trốn xuống hạ giới, nhưng lại không có hiệu quả. Dao Trì Kim Mẫu điềm nhiên nói:
- Khu vực này đã được ta dùng Thiên Vị Lực phong tỏa. Cho dù ngươi có khả năng toản thiên độn, cũng không có đường để chạy!
Dương Tiễn chỉ cảm thấy khí tức xung quanh dần dần ngưng kết lại. Tuy rằng không có thêm người, lại giống như thiên quân vạn mã vây khốn, có cảm giác nghẹt thở.
Ánh mắt của Hạo Thiên Thượng Đế dừng trên tay của Dương Tiễn vẫn nắm chặt tay Băng Tuyết, bì tiếu nhục bất tiếu (ngoài cười nhưng trong không cười) nói:
- Dương đạo hữu. Ngươi ngộ tính phi phàm, tu vi uyên thâm, được Nguyên Thủy thánh nhân coi trọng, là đệ nhất huyền tiên Xiển giáo, có thể nói tiền đồ vô lượng. Cần gì phải vì ma nữ này mà tự hủy tương lai?
Dương Tiễn hừ lạnh một tiếng, cũng không giải thích, chậm rãi buông tay Băng Tuyết ra, dặn dò trong tiên thức một tiếng, lập tức thân hình đột nhiên phóng tới. Tam Tiêm Lưỡng Nhận Đao chém tới phần eo của Hạo Thiên Thượng Đế. Đúng là không nói hai lời, giành tấn công trước. Ngay khi Hạo Thiên phòng bị, Tam Tiêm Lưỡng Nhận Đao chợt gập lại theo một quỹ tích không thể tưởng tượng, vẽ lên một vòng hình cung màu vàng, chuyển hướng sang Dao Trì Kim Mẫu. Một kích này ẩn chứa lực lượng cực kỳ cường hãn, ngay cả Dao Trì Kim Mẫu cũng không khỏi động dung.
Trước người Dao Trì Kim Mẫu xuất hiện tầng tầng quang mang trong suốt như gương, ngăn Tam Tiêm Lưỡng Nhận Đao ở bên ngoài. Trên người Dương Tiễn đột nhiên bộc phát khí tức cường đại. Cổ tay chấn động, "gương" kia tầng tầng vỡ vụn. Kim quang lấy uy thế nhanh hơn đánh tới Kim Mẫu. Nhưng sau đó một đoàn khí ngũ sắc dày đến đúng lúc. Tam Tiêm Lưỡng Nhận Đao khó tiến thêm nữa, ngược lại bị chấn ngược lại.
Ngay khi Dương Tiễn công kích hai người Hạo Thiên và Kim Mẫu, Băng Tuyết không trợ giúp, mà xoay người bỏ chạy. Đây đúng là điều Dương Tiễn mới vừa rồi dặn nàng trong tiên thức. Chẳng qua, cho dù không có những lời này của Dương Tiễn, Băng Tuyết cũng sẽ chạy trốn nguy hiểm không chút do dự. Tuy rằng, địch nhân này làm ra hành động kỳ quái khiến nàng khó có thể lý giải, nhưng Đả Thần Tiên là chỉ lệnh mà "Chủ nhân" truyền đạt. Mặc kệ Dương Tiễn có tính toán hay quỷ kế gì, cũng không thể trì hoãn ở chỗ này.
Nhưng khi Băng Tuyết mới bay đi, liền cảm giác năng lượng của không gian khác thường, cả người giống như rơi vào vũng bùn, có lực cũng không làm gì được, hơn nữa tốc độ càng ngày càng chậm. Nàng giơ tay trái lên, đang muốn phát ra sóng cao tần bài trừ năng lượng kỳ dị này, nào ngờ dị lực trên Đả Thần Tiên kia bỗng nhiên tăng cường. Băng Tuyết run lên, thiếu chút nữa duy trì không được. Đúng lúc này, Hạo Thiên Thượng Đế nhân cơ hội lại đây, làm như muốn nhân cơ hội cháy nhà đi hôi của, cướp lấy Đả Thần Tiên.
Dương Tiễn công kích Tố Sắc Vân Giới Kỳ không có kết quả, lại phát hiện ý đồ của Hạo Thiên Thượng Đế, nương theo lực phản chấn từ Tố Sắc Vân Giới Kỳ bay tới trước người Băng Tuyết, Tam Tiêm Lưỡng Nhận Đao mang theo lực lượng sắc bén đáng sợ, phá tan lực lượng kìm chế kia. Đúng lúc Hạo Thiên Thượng Đế tính toán công kích Băng Tuyết, Hạo Thiên kiếm hoành ngang, bạch quang chớp động, vừa vặn va chạm với Tam Tiêm Lưỡng Nhận Đao. Thân hình Hạo Thiên Thượng Đế nhoáng lên một cái, Dương Tiễn lại bị cỗ lực lượng Thiên Vị Lực kia chấn lui về sau vài bước.
Dao Trì Kim Mẫu bay lại, một ngón tay chỉ lên trời, vô số hỏa diễm và cự thạch từ trên trời giáng xuống, oanh kích về phía hai người. Dương Tiễn chùng gối xuống, hóa thành một quái vật hình hầu (con khỉ), cánh tay rất dài. Quái vật này duỗi tay ra, dễ dàng tiếp được một khối cự thạch đang rơi xuống, ném lại hướng Kim Mẫu. Mà động tác của nó vô cùng mau lẹ, cự thạch từ trên trời giáng xuống hơn nửa bị nó dùng xảo kình "Chuyển di", huyền diệu công tới Kim Mẫu và Hạo Thiên.
- Hiêu thú?
Hạo Thiên Thượng Đế hừ lạnh một tiếng, tay áo phất một cái, cự thạch đều biến thành bột phấn.
Bề ngoài của Hiêu có chút giống với vượn, cánh tay dài giỏi ném, ở trong thượng cổ kỳ thú cũng không phải loại đặc biệt. Nhưng Dương Tiễn dùng đặc tính "Ném giỏi" của nó, ngược lại còn mượn đòn trả đòn. Cửu Hợp Huyền Công kia của hắn biến thành, đã không chỉ có giống về ngoại hình mà đã thâm thúy đến xương tủy dị năng của kỳ thú này.
Dương Tiễn cũng không khôi phục hình người. Hầu quái kia bỗng nhiên biến lớn, hóa thành Huyền Vũ hai đầu. Hai đầu của Huyền Vũ đồng thời kêu lên một tiếng, trong miệng phun ra hai quang cầu một kim một hoàng, phân biệt đánh tới Hạo Thiên và Kim Mẫu. Hạo Thiên và Kim Mẫu đều biết lực lượng của quang cầu này không phải là nhỏ, lập tức vận Thiên Vị Lực, thi triển Tố Sắc Vân Giới Kỳ và Hạo Thiên Kính chống đỡ.
Song đầu Huyền Vũ cả người chắc chắn vô cùng, đao thương bất nhập, lại bách độc bất xâm. Hạo Thiên Thượng Đế và Dao Trì Kim Mẫu trong lúc cấp thiết cũng không làm gì được. Băng Tuyết cuối cùng tìm được cơ hội, nhanh chóng đào tẩu. Biến thân thành Song đầu Huyền Vũ cực kỳ tổn hao lực lượng. Dương Tiễn thi triển một đoạn thời gian, cảm giác áp lực của đối phương truyền lại càng lúc càng lớn, khó có thể ngăn cản, lập tức khôi phục hình người. Lúc này không trung ở phía xa bỗng nhiên truyền đến tiếng chém giết, thì ra sớm có vô số quang mang bay tới, bao vây Băng Tuyết vừa mới chạy trốn.
Dương Tiễn biết tu vi và thực lực của Hạo Thiên cùng Kim Mẫu vốn đều cao hơn mình, hơn nữa ở đây trên thiên giới, Thiên Vị Lực cường đại kia sinh sôi không ngừng, không thể địch nổi. Hiện giờ lại có nhiều viện binh như vậy, hôm nay chỉ sợ là khó có thể mang Đả Thần Tiên đi. Lúc này hắn chém ra một đao, hóa thành kim quang bay về phía Băng Tuyết, mở một đường máu, hợp lại một chỗ.
- Hủy tiên!
Dương Tiễn nói một tiếng với Băng Tuyết. Trên người dấy lên kim bạch quang diễm chói mắt. Lưỡi của Tam Tiêm Lưỡng Nhận Đao phát ra khí sắc bén cường liệt, toàn lực chém tới Đả Thần Tiên.
Băng Tuyết nghĩ đến Trương Tử Tinh từng phân phó, lại nhìn địch nhân trùng trùng điệp điệp vây xung quanh, lập tức không nghĩ ngợi, giơ tiên nghênh đón.
Chỉ nghe một tiếng trầm đục kỳ dị. Dương Tiễn chỉ cảm thấy một cỗ lực lượng lớn đến khó có thể tưởng tượng từ trên Tam Tiêm Lưỡng Nhận Đao truyền đến. Nhất thời thân bất do kỷ (không tự chủ được) bay ngược lại phía sau, hắn bắn ra xa mấy trượng, mới lảo đảo đứng vững, sắc mặt cũng có chút tái nhợt, khóe miệng còn có vết máu tràn ra. Lần phản chấn này, ngay cả Cửu Hợp Huyền Công đều không thể chống đỡ, đã bị trọng thương.
Dương Tiễn nhìn thấy trên tiên binh Tam Tiêm Lưỡng Nhận Đao lại mẻ một miếng, không khỏi chấn động.
Dao Trì Kim Mẫu đuổi tới thấy thế, khinh thường nói:
- Hạng người vô tri! Tiên thiên kỳ vậy này huyền diệu vô cùng, còn hơn tiên thiên pháp bảo một chút, nhân lực há lại có thể tổn thương? Cho dù ngươi tự bạo thân tử, cũng đừng mơ tưởng tổn thương chút nào đến Đả Thần Tiên!
Kẻ xướng người họa, Hạo Thiên Thượng Đế nói:
- Hay là nghe theo lời ta khuyên bảo, sớm quay đầu lại, dâng lên ma nữ và Đả Thần Tiên. Việc ngươi ngày xưa phá Đào Sơn cứu mẹ, giết Tây Phương Tiên Tử có thể xóa bỏ. Nhưng vẫn phong một chức Hiển Linh Vương kia … Cần biết là mẫu thân ngươi Vân Hoa năm đó xúc phạm thiên quy, bị trấn nhiều năm, mặc dù được ngươi cứu ra, chỉ sợ thân thể vẫn có ngại như trước. Chỉ cần ngươi đáp ứng, ta có thể lập tức xin Thiên Hậu nương nương ban thưởng giải dược, cứu tính mạng của Vân Hoa, phong làm Dao Vân Thánh Mẫu. Ngươi xem …
Không đợi hắn nói xong, đã bị Dao Trì Kim Mẫu lạnh lùng ngắt lời nói:
- Đừng vội uổng phí tâm cơ. Hay là ngươi còn không nhìn ra? Người này cùng Vân Hoa đều là hạng người gian ngoan mất linh! Năm đó Vân Hoa vì phàm phu kia không tiếc phản bội thiên giới. Hiện giờ con lại cấu kết với ma nữ. Quả nhiên là nhất mạch truyền thừa!
- Nguyên Khanh tiện nhân! Đừng vội làm nhục tiên mẫu!
Nhắc tới Vân Hoa tiên tử, ánh mắt của Dương Tiễn đột nhiên biến thành đỏ sậm, không để ý đến thương thế, điên cuồng công tới Dao Trì Kim Mẫu, hoàn toàn là trạng thái liều mạng chỉ công không thủ.
Dao Trì Kim Mẫu nghe hai chữ "Tiên mẫu", nhất thời hiểu được Vân Hoa tiên tử đã chết. Đang phân thần, Tố Sắc Vân Giới Kỳ chậm nửa phần, bị duệ khí của Cửu Hợp Huyền Công lướt qua mặt, lại xuất hiện một vết máu. Cửu Hợp Huyền Công đâu phải tầm thường. Vết máu kia nhất thời lại không thể khép lại. Dao Trì Kim Mẫu mặt lộ vẻ nanh ác, Thiên Vị Lực giống như vạn tiễn tề phát, từ tứ phía bức tới Dương Tiễn. Dương Tiễn như không nhìn thấy, ngược lại hóa ra pháp thân Thiên Tượng, điên cuồng công kích ngũ sắc khí dày đặc bên người Kim Mẫu.
Băng Tuyết bị một kích kia của Dương Tiễn, cũng hao tổn không nhỏ. Nhìn Đả Thần Tiên trong tay, tâm niệm vừa động, tay phải quang mang tụ tập. Cả cánh tay thoát ly thân thể, nổ tung mạnh mẽ, thiên binh thiên tướng ở gần không chịu nổi lực nổ mạnh đáng sợ này, rất nhiều đều là tan xương nát thịt, phần còn lại của chân tay bị cụt bay tán loạn. Lực lượng cực lớn kia ngay cả Hạo Thiên Thượng Đế và Dao Trì Kim Mẫu cũng không khỏi giật mình. Nhưng Đả Thần Tiên vẫn như cũ không tổn hao mảy may, lơ lửng trên không trung.
Hạo Thiên Thượng Đế vốn nghe Vân Hoa tiên tử đã chết, trên mặt hiện vẻ do dự, nhưng khi nhìn thấy Đả Thần Tiên liền nhanh chóng bay tới. Băng Tuyết nhanh tay, dùng tay kia bắt lấy Đả Thần Tiên. Đồng thời, trên người phát ra mấy vật kiện kỳ quái hình dáng giống tiêm trùy, xoay tròn với tốc độ cao, hướng tới Đả Thần Tiênm khi tiếp xúc với Đả Thần Tiên phát ra thanh âm bén nhọn ghê răng.
Nhưng vào lúc này, pháp thân Thiên Tượng của Dương Tiễn đột nhiên ngừng lại, dần dần thu nhỏ thành nguyên trạng. Đồng thời thân thể dường như bị cái gì trói buộc, làm như khó có thể nhúc nhích. Dao Trì Kim Mẫu thấy Dương Tiễn bị kiềm chế, trong lòng mừng rỡ, liền thi kim trâm. Nhưng lực của kim trâm này lại như trâu đất xuống biển, không hề hồi âm. Giữa hai người giống như bị một lực lượng vô cùng ngăn cách.
Loại biến cố này đều phát ra từ kiện đồ vật trên không trung giữa hai người Kim Mẫu và Dương Tiễn.
Một cây Ngọc Như Ý trong suốt lóng lánh.
Dương Tiễn ở trong tiên thức chỉ cảm thấy vạn vật đều chậm lại, nhất cử nhất động đều hao phí lực lượng gấp ngàn lần thường ngày. Mà Ngọc Như Ý này xuất hiện, lại khiến trong lòng hắn chấn động. Bỗng nhiên, một loại bản năng kỳ dị, khiến hắn tạm thời quên mất kinh hãi trong lòng mà theo bản năng dùng tất cả tàn lực để quay đầu lại nhìn thoáng qua phía trên. Nhưng lần quay đầu này, liền thấy được một màn khiến hắn suốt đời khó quên.
Chỉ thấy phía sau, nữ tử xinh đẹp cụt tay nắm Đả Thần Tiên kia đột nhiên dừng lại. Tất cả động tác cũng theo thân thể kia, bị lực lượng nào đó bất động xuống.
Không. Cũng không chỉ có động tác yên lặng xuống mà còn cả sinh cơ.
Dương Tiễn nhạy bén cảm giác được trong ánh mắt nữ tử nhìn qua bên này thoáng một tia kinh hãi, nhưng càng nhiều chính là bình tĩnh.
Thân thể nàng mơ hồ phát ra quang mang nhàn nhạt, đột nhiên nổ tung ra bốn phía, rơi rụng thành vô số huỳnh quang, tiếp đó dần dần biến mất trong bóng đêm.
Trong phút chốc, trong lòng Dương Tiễn dâng lên một cảm giác kỳ quái trước nay chưa từng có, giống như thời gian "Thong thả" đều đổi thành huỳnh quang nhanh chóng bùng nổ kia. Đột nhiên giờ khắc này, thậm chí, hắn còn không kịp kinh ngạc, hoặc là bi thương, phẫn nộ, chỉ là cảm thấy một vật trọng yếu trong lòng cũng theo huỳnh quang rơi rụng kia mà vỡ nát. Sắc mặt hắn vẫn lạnh lùng như cũ, hai mắt lại trợn lên, lộ ra vẻ mặt khó có thể dùng lời mà diễn tả. Tay nắm chặt Tam Tiêm Lưỡng Nhận Đao không tự chủ được run rẩy.
Huỳnh quang rốt cục tiêu tán vô tung, giữa tràng xuất hiện một bộ xe, là hình cửu long, một vị đạo nhân ngồi ngay ngắn phía trên. Chung quanh mơ hồ có tiên âm dị hương lượn lờ. Nam Cực Tiên Ông đứng phía trước xe, thái độ thật cung kính. Đạo nhân này vừa xuất hiện, toàn bộ không trung đều biến thành giống như ban ngày.
Dương Tiễn vừa thấy đạo nhân, trong lòng khó tránh khỏi rung động, lúc này thu liễm thần sắc, tâm tư nhanh chóng xoay chuyển. Hạo Thiên Thượng Đế và Dao Trì Kim Mẫu vội vàng đuổi thiên binh thiên tướng xung quanh đi, hành lễ từ xa:
- Ra mắt thánh nhân. Đa tạ thánh nhân ra tay, diệt đi ma nữ đó.
Đạo nhân này đúng là Nguyên Thủy Thiên Tôn. Nguyên Thủy Thiên Tôn ở ngay trên Cửu Long Trầm Hương Liễn chắp tay nói:
- Đế quân, nương nương hữu lễ.
Nói xong, Nguyên Thủy Thiên Tôn vung tay lên, Đả Thần Tiên trên không trung chậm rãi bay đến trước người Hạo Thiên Thượng Đế. Hạo Thiên Thượng Đế mừng rỡ, nhanh chóng vận Thiên Vị Lực tiếp nhận Đả Thần Tiên, lại hành lễ cảm ơn. Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.
Nguyên Thủy Thiên Tôn giải khai lực trói buộc với Dương Tiễn, cũng không thu hồi Ngọc Như Ý đang huyền phù ở đỉnh đầu hắn mà tản ra uy áp thản nhiên, hỏi:
- Dương Tiễn, ngươi là Ngọc Hư môn nhân, biết được môn quy sâm nghiêm, vì sao lại phạm phải tội nghiệt như thế?
Dương Tiễn biết nếu Nguyên Thủy Thiên Tôn xuất hiện, việc hôm nay đã không còn nửa điểm hy vọng, so với việc đánh bừa chịu chết, chi bằng lưu lại một thân hữu dụng để báo đại cừu. Nguyên Thủy Thiên Tôn xưa nay đều coi trọng giá trị môn nhân. Với tu vi và lực lượng của hắn, chỉ cần không chạm đến điểm mấu chốt thì có thể an ổn. Tâm niệm Dương Tiễn thay đổi thật nhanh, đã định được một chủ ý, lúc này ném Tam Tiêm Lưỡng Nhận Đao, hướng Nguyên Thủy Thiên Tôn quỳ gối:
- Chưởng giáo thánh nhân! Mẫu thân ta bị độc của Thiên Đế Thiên Hậu phát tác mà chết, cho nên ta thề báo thù này, tuyệt không dàn hòa cùng thiên giới. Cầu chưởng giáo lão gia làm chủ cho ta!
Nguyên Thủy Thiên Tôn được Nam Cực Tiên Ông cấp báo, vốn không tin Dương Tiễn dám cấu kết ma nữ kia phản bội Xiển giáo. Hiện giờ nghe việc mẫu thân Dương Tiễn qua đời, trong lòng giật mình, nhưng thật ra thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng khẩu khí vẫn nghiêm khắc như cũ:
- Mẫu thân ngươi Vân Hoa tiên tử năm đó xúc phạm thiên quy, bị đè dưới Đào Sơn. Ngươi mạnh mẽ phá sơn cứu mẹ, vốn là hành động nghịch thiên, mẫu thân ngươi bởi vậy mà ứng với thiên kiếp, cũng là thiên ý. Ngươi sao có thể vì thế mà cấu kết với ma nữ kia trộm lấy Đả Thần Tiên? Mặc dù tình có thể tha, nhưng tội không thể tha.
Nam Cực Tiên Ông ở bên đi theo Nguyên Thủy Thiên Tôn nhiều năm, tất nhiên là biết tâm tư của vị sư tôn thánh nhân này: Dương Tiễn làm việc tuy rằng cực đoan, nhưng khác với Nhiên Đăng đạo nhân, Từ Hàng chân nhân, hắn không phải muốn phản bội Xiển giáo, mà là vì sốt ruột báo thù cho mẫu thân, muốn phá hư chuyện tốt của thiên giới mà thôi. Dương Tiễn là huyền tiên duy nhất của Xiển giáo, được thánh nhân rất coi trọng. Nếu là bình thường, chỉ sợ Nguyên Thủy Thiên Tôn mắt nhắm mắt mở cho qua, thậm chí còn có thể tạo áp lực với thiên giới. Nhưng hiện giờ lợi ích của Xiển giáo và thiên giới đã quan hệ chặt chẽ với nhau, cho nên mới tự thân ra tay, ngăn Dương Tiễn lại. Ý tứ của Nguyên Thủy Thiên Tôn qua câu nói kia, trên thực tế là:
- Mặc dù tội không thể tha thứ, nhưng tình có thể bỏ qua.
Nguyên Thủy Thiên Tôn nói xong, nhìn thoáng qua Nam Cực Tiên Ông. Nam Cực Tiên Ông lập tức hiểu ý, hành lễ nói:
- Sư tôn. Dương sư điệt sốt ruột vì báo thù cho mẫu thân, bị ma nữ kia mê hoặc, nhất thời xúc động phạm phải sai lầm. May là chưa gây thành việc lớn, hiện giờ ma nữ đã đền tội. Niệm tình Dương sư điệt còn trẻ không hiểu biết, vẫn xin sư tôn cho hắn một cơ hội sửa sai.
Nguyên Thủy Thiên Tôn cho Nam Cực Tiên Ông một ánh mắt hài lòng, làm vẻ trầm ngâm, nói:
- Đã như vậy … Dương Tiễn. Phạt ngươi quay về trong Ngọc Tuyền Sơn Kim Hà Động diện bích ngàn năm, không được phép, không được rời đi nửa bước. Ngươi có phục không?
Dương Tiễn đang phục phía dưới, trong mắt hiện lên hàn quang khiếp người, nhưng khi ngẩng đầu lên lại đổi thành vẻ kính cẩn nghe lời, liên tục dập đầu nói:
- Đa tạ thánh nhân từ bi. Đệ tử nguyện lĩnh trách phạt.
Hạo Thiên Thượng Đế và Dao Trì Kim Mẫu nghe thấy Dương Tiễn chỉ bị phạt diện bích ngàn năm, trong lòng khó tránh khỏi có chút khó chịu. Chẳng qua hai người đều là hạng người tâm kế thâm trầm, thấy Nguyên Thủy Thiên Tôn rõ ràng có ý che chở, tất nhiên sẽ không nhiều lời. Dù sao Đả Thần Tiên cũng đã đến tay, ma nữ kia đã bị Nguyên Thủy Thiên Tôn lấy đại thần thông chôn vùi. Mà Dương Tiễn cũng phải diện bích, phiền toái của thiên giới cuối cùng cũng bình ổn lại. Lập tức hai người lại tạ ơn Nguyên Thủy Thiên Tôn.
Nguyên Thủy Thiên Tôn nhìn Đả Thần Tiên trong tay Hạo Thiên Thượng Đế và Dao Trì Kim Mẫu (một vật hai người cầm, kinh), nói:
- Đả Thần Tiên này là vật tiên thiên, lại cực kỳ khác với pháp bảo bình thường. Sư phụ ta Hồng Quân từng bình luận là có đại cơ duyên, đại hung hiểm. Vật ấy không có vị giai lực không thể khống chế. Hiện nay hai người tuy rằng có Thiên Vị Chi Lực. Nhưng …
Nguyên Thủy Thiên Tôn nhíu mày, lấy tiên thức dẫn âm nói cho Hạo Thiên Thượng Đế và Dao Trì Kim Mẫu một phen. Hai người nghe ánh mắt chớp động, đồng thời tạ ơn Nguyên Thủy Thiên Tôn.
Nguyên Thủy Thiên Tôn cũng không lưu lại, mang theo Nam Cực Tiên Ông và Dương Tiễn, điều khiển Cửu Long Trầm Hương Liễn đi về hướng hạ giới. Trong toàn bộ quá trình, Dương Tiễn thủy chung không nói một lời, cung kính đứng đó, ngay cả Hạo Thiên, Kim Mẫu cũng không thèm liếc mắt một cái.
Sau khi tiễn bước Nguyên Thủy Thiên Tôn, Dao Trì Kim Mẫu nói:
- Việc vừa rồi thánh nhân nói, không thể chậm trễ, lập tức đi chuẩn bị.
Hạo Thiên Thượng Đế do dự một lát, nhìn Đả Thần Tiên trong tay, rốt cục lộ vẻ kiên định, gật gật đầu. Hai người đồng thời bay về phía Lăng Tiêu tiên phủ.
Kỳ hạn của Tru Tiên trận càng ngày càng gần. Ngay tại trước ngày ước đấu một ngày, rốt cục hoàn thành tu luyện trong Bích Du Cung bí cảnh, đám người Thông Thiên giáo chủ và Trương Tử Tinh đi ra. Trương Tử Tinh và bốn vị huyền tiên đều hiển lộ ý chí chiến đấu sục sôi, vô cùng tin tưởng, chắc chắn trong lần tu luyện này thu được ích lợi cũng không phải là ít.
Một trận chiến đỉnh phong của huyền đạo cũng sắp sửa bắt đầu.