Trăm vạn thiên binh xung quanh hòn đảo nhỏ vây chặt cửu hồn. Trương Tử Tinh sau khi xuất quan từ Sơn Hà Xã Tắc Đồ thì đây là lần đầu tiên vận khởi Ma Vực gọi liền cửu hồn. Chỉ cần nhìn số lượng bên ngoài, tính cả hiếu hồn Thái Sử Từ chưa phân thân và trận địa quân của lễ hồn Cao Thuận thậm chí cả đễ hồn Trương Phi với thất hắc mã bất quá cũng chỉ hơn trăm mạng, đem so sánh với thiên quân thiên tướng thì quả là một sợi lông trên con trâu không đáng nhắc đến.
Tiếng đàn Chu Du bắt đầu yên ắng, bọn thiên binh thiên tướng phía xa liền thừa dịp xông lên. Nhưng Cửu hồn lại không kích động, đám trí hồn thì nhìn nhau cười, còn võ hồn vẫn đứng yên tỏa chiến ý ngùn ngụt. Trí hồn Gia Cát Lượng nhẹ nhàng phát động quạt lông ngỗng tức thì một trận đất rung núi chuyển, nhất thời toàn bộ đảo nhỏ biến hóa long trời lở đất. Vô số cự thạch cùng đất đá bay lên không ngừng biến hóa, đáng sợ là không chỉ ở đảo nhỏ mà tất cả các đảo xung quanh trừ Tiêu Dao Tiên phủ đều xảy ra loại dị trạng này. Đảo nhỏ lúc này như bị một lực cắt vô hình phân biệt tách chín người ra chín nơi, lấy đảo nhỏ làm trung tâm hợp thành một siêu cấp trận pháp. Đám đại quân thiên giới đang xông lên nhất thời bị trận pháp này ngăn cản, một trận hỗn loạn xảy ra, các thiên tướng chỉ huy phải vất vả la hét chém giết thị uy một hồi, tất cả mới giữ vững được đội ngũ. Vốn đang ở thế bị động, lại bị vây khốn nhưng trí hồn Gia Cát Lượng đã lợi dụng trận pháp ảo diệu biến hóa tạo thế "Địa lợi" lấy lại quyền chủ động, thật đúng với câu "Quân tử cũng không khác người thường, chỉ giỏi mượn sức ngoại vật mà thôi".
Chưa dừng lại ở đó, quạt trên tay Gia Cát Lượng liên tục phát động tạo thành một lực lượng kỳ dị. Dưới sự điều khiển của hắn, tất cả sự vật xung quanh đều trở thành một bộ phận của đại trận. Khắp đại trận dị khí lượn lờ, không thể phân biệt hư thực. Ẩn bên trong có thể thấy được không gian thiên địa không ngừng biến hóa, vỡ rồi lại tụ, tụ rồi lại vỡ khiến phần đông đại quân cũng bị cuốn theo biến hóa của đại trận.
Đây chính là đại trận nổi danh của Gia Cát Khổng Minh : Võ hầu bát quái trận!
Bát quái trận phân ra thành: khai, hưu, sinh, thương, đỗ, cảnh, tử, kinh. Bát môn khi khai mở, cách vào trận thông thường là: vào đường "Sinh môn" thì theo tây nam "Hưu môn" mà đánh ra, lại vào "Khai môn" thì tất có thể phá trận. Nhưng Võ Hầu Bát Quái Trận này cũng không đơn giản như thế. Cũng là động nhưng khi động thì như nước chảy mây trôi, còn khi bất động thì lại vững như Thái Sơn. Đừng nói là "thời đại" này chưa ai biết đến trận này, cho dù là người biết cách phá trận có thể theo sinh lộ tiến vào đến khi gặp "Hưu môn" thì cũng sẽ phát hiện nơi ấy đã bị biến trận thành tử môn.
Lúc này tiếng đàn đáng sợ kia lại vang lên vang vọng khắp trận. Mặc dù không kinh khủng đến mức đau nhức lục phủ ngũ tạng đến hôn mê bất tỉnh như trước nhưng mức độ gây tổn thương đến nguyên thần vần thật đáng sợ. Đại trận này không chỉ có "Bình diện" mà còn có cả "Lập diện", trên dưới trước sau đều là sát khí quỷ dị khó lường, ngay cả một tảng đá, ngọn cỏ cũng có thể tạo thương tổn trí mạng. Nơi này không chỉ tạo ra áp lực to lớn mà còn có tác dụng áp chế: một số pháp thuật thông thường đều mất tác dụng. Đến giữa đại trận, ngoài tiếng đàn kinh khủng kia thỉnh thoảng còn truyền lại tiếng khóc kỳ dị hoặc làm người khác suy nhược toàn thân hoặc khiến tâm trạng sợ hãi dẫn đến hành động chậm chạp, lại còn vô số địch nhân thần không biết quỷ không hay xuất hiện giết chóc rồi lại biến mất vô thanh vô tức. Có nơi lại xuất hiện vụ khí kịch độc có khả năng phá hoại tiên thể, rất nhiều thiên binh xui xẻo đều bị hóa kiếp nơi đây. Ngay cả các thống soái thiên binh cũng không thoát khỏi số kiếp, những mũi tên tử thần không biết từ đâu bắn đến, mỗi mũi tên như phi thiên phá không, chính xác xuyên qua cổ họng, đều là nhất tiễn kích sát, đám thiên binh còn lại mất đi thống lĩnh không bị phục binh giết chết cũng vùi thân nơi hiểm địa. Đáng sợ nhất là trong trận căn bản không thể tìm thấy tung tích địch nhân, có khi tưởng đã tìm được "quân địch", sau một phen chém giết vô số thì lại phát hiện là người một nhà. Từ không trung nhìn xuống, toàn bộ bát quái trận như một đám sương mù, dù có vận thiên nhãn cũng vô pháp nhìn được ảo diệu bên trong. Hơn nữa phạm vi đại trận đang không ngừng mở rộng, ngay cả nước biển cũng dần chịu sự áp đặt của đại trận, lúc thì hóa sóng thần lúc lại thành những mũi băng tiễn tấn công dẫn dụ đám thiên binh vào trận. Càng đáng sợ hơn, phạm vi mở rộng của đại trận như vòi bạch tuộc, không chỉ cố định mặt biển mà là khắp nơi từ mặt đất nơi các đảo nhỏ khác đến không trung, không ngừng đem đám thiên quân cắn nuốt vào.
Tại Tiêu Dao Tiên phủ, chúng nữ cùng tộc nhân Ma Thần tộc nhờ Vân Tiêu vận dụng pháp thuật "Tiên kính" thấy một màn này đều kinh sợ không thôi. Bên trong kính chỉ thấy trận khí không ngừng lượn lờ lan tỏa xung quanh, đám thiên binh thiên tướng bên ngoài nơi khí trận sắp cắn nuốt tới đều hoảng sợ thi nhau bỏ chạy.
Khương Văn Sắc ngập ngừng hỏi: "Đây… đây là pháp thuật của phu quân sao?"
Vốn nàng muốn nói phu quân vốn là thiên tử nhân giới, làm sao có thể có lực lượng cường đại để đối đầu với tiên nhân như thế. Nhưng việc Trương Tử Tinh là thiên tử vẫn chưa được tiết lộ với tộc nhân Ma Thần tộc nên vừa kịp chuyển hướng sang câu hỏi khác. Dương Cửu cùng Khương Văn Sắc cũng cùng có ý nghĩ như thế, nhưng đến cùng thì đây chính là phu quân của tỷ muội mình, điểm này không thể nghi ngờ,đến đó tia sùng bái trong mắt Dương Cửu ngày càng hiện rõ.
Hoàng Phi Yến gật đầu, hai mắt như tỏa sáng: "Phu quân thật lợi hại, có lẽ sau này có dịp phải nhờ chàng chỉ điểm một số pháp thuật mới được!"
Bích trưởng lão thật lòng khen ngợi: "Vốn nghĩ thực lực chủ thượng đã đủ cường đại rồi, hôm nay chứng kiến mới biết thực lực chân chính của người còn hơn xa tưởng tượng của ta, có thể đơn giản cắn nuốt vạn quân, thần thông này cho dù là tiên chủ Xi Vưu cũng thẹn không bằng được."
Nhi tử của Phi Liêm, Quý Thắng cũng gật đầu khen: "Gia phụ trước đã có nói tiên chủ Xi Vưu dũng mãnh vô song, hôm nay ta chứng kiến chủ thượng lúc này không những có thực lượng cường đại mà còn trí dũng song toàn, thân kiêm kỳ môn pháp thuật, ma thần tộc chúng ta có một chủ nhân như thế lo gì sau này không hưng thịnh."
Vân Tiêu nói: "Phu quân từng nói, Cây cao gió cả. Ma Thần tộc chúng ta năm đó đúng là như thế. Bất luận là yêu ma chi tranh hay đại chiến Xi Vưu Hiên Viên, ai cũng như vậy. Cũng vì nguyên nhân này mà tộc ta mới ngày càng suy vi. Phu quân còn nói, phàm một chủng tộc nếu muốn phát triển cực thịnh tuyệt không thể trông cậy vào một mình vũ lực. Phu quân hi vọng tộc ta được ngoại giới chấp nhận và mọi người cũng hiểu được, cuộc sống bình đẳng với các tộc khác mới là chuyện nên làm chứ không phải cái gì gọi là thống nhất thiên địa hay nô dịch tam giới gì gì đó. Nếu giấc mộng này của người có thể thực hiện được, cho dù tộc nhân có hiếu chiến và dũng mãnh đến mấy trong thế giới mới cũng có thể có mảnh trời riêng của chính mình."
"Được ngoại giới thừa nhận? Sống ngang hàng với tộc khác, cuộc sống tự do?" Bích trưởng lão lập lại lời Vân Tiêu, mắt lấp lánh hào quang lại nhìn về phía đại trận. "Chủ thượng…."
Quý Thắng là người thông minh, nghe được mấy chữ "Cây cao, gió cả" thầm khen không thôi. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn
Một tộc nhân nhịn không được hỏi: "Chủ mẫu, nếu không dùng vũ lực thì sao ngoại giới lại có thể thừa nhận Ma Thần tộc chúng tam chẳng lẽ chủ thượng đã có kế sách vẹn toàn sao?"
Bích trưởng lão thấy Vân Tiêu chỉ mỉm cười im lặng, biết vị chủ thượng này còn ẩn dấu nhiều bí mật liền nói: "Vô luận thế nào, chúng ta đều tin tưởng vào chủ thượng."
Lời vừa nói ra, không những các tộc nhân mà cả Quý Thắng đều không hẹn mà cùng gật đầu, biểu tình kiên định.
Lúc này bên ngoài uy lực đại trận đã phát huy gần như tận cùng, mây mù tràn ngập không gian, trên mặt biển thì kinh đào hãi lãng ( sóng thần), thiên địa như bị trận pháp dẫn động biến ảo khôn lường, tất cả thiên binh thiên tướng vào trận đều là một đi không trở lại, mà đám quân bên ngoài không bỏ chạy khỏi phạm vi trận thế thì cũng hoảng sợ đến mức rơi cả xuống biển. Đột nhiên lực lượng trận thế thu liễm, khắp nơi yên ắng trở lại, hòn đảo nhỏ cũng khôi phục nguyên trạng. Đám thiên quân vừa vào trận may mắn thoát chết chạy ra hướng về Trương Tử Tinh đều là ánh mắt kinh sợ, ý chí chiến đấu lẫn sỹ khí đều hoàn toàn tiêu tan.
Trương Tử Tinh vẫn bất động mặc kệ đám vô danh tiểu tốt bỏ chạy, lại vận khởi tiên lực quát to: "Hạo Thiên! Nguyên Khanh! Nếu đã đến sao không hiện thân? Chẳng lẽ các ngươi nghĩ có thể nhân cơ hội đánh lén ta sao?"
Vừa rồi hắn cảm ứng được hai người đã xuất hiện nên liền thu hồi bát quái trận cùng Ma Vực chi lực, lại uống Thần Tinh lộ của Hạm Chi Tiên sẵn sàng nghênh địch. Thần tinh lộ được Hạm Chi Tiên dùng các tài liệu trân quý tại Tây Côn Lôn chế thành, công hiệu phi phàm, Trương Tử Tinh chỉ cảm thấy trong nháy mắt nguyên khí đã hồi phục hơn phân nữa, tốc độ hồi phục cũng không ngừng tăng lên, trong lòng càng thêm trấn định. Đông Hải không thể so với Thiên Giới, dù Hạo Thiên cùng Dao Trì xuất hiện nhưng không sử dụng được thiên vị lực cũng xem như thực lực giảm hơn một phần ba, rất khó có khả năng chiến thắng hắn. Bên hắn còn có Long Cát công chúa cùng Tam Tiêu đang nghỉ ngơi dưỡng sức, lực lượng gần như hoàn chỉnh. Lấy thực lực năm người chống lại hai người chí tôn Thiên giới nhất định không rơi vào thế hạ phong. May mắn hơn nếu có thể dẫn dụ Hạo Thiên cùng Dao Trì tiến nhập Tiêu Dao phủ, kết hợp địa lợi cùng nhân hòa tất có thể cho hai người ăn quả đắng, thậm chí là không còn mạng trở về.
Thanh âm còn vang vọng chưa dứt, đã thấy tại không trung kim quang chớp động, một nhóm người xuất hiện, ở giữa là một nam một nữ tướng mạo ung dung cao quý, đúng là Hạo Thiên Thượng Đế cùng Dao Trì Kim Mẫu. Mục quang Trương Tử Tinh thoáng hiện lên dị sắc, bốn người bên cạnh Hạo Thiên cùng Kim Mẫu ba nam một nữ đều là Huyền Tiên sơ giai, hơn nữa nam tử cao gầy đứng gần Hạo Thiên cũng đã gần đến huyền tiên trung giai.
Bốn gã huyền tiên cùng xuất hiện? Từ lúc nào Thiên giới xuất hiện nhiều cao thủ như thế? Với thực lực này nếu không tính thực lực thánh nhân thì Thiên giới chẳng lẽ còn mạnh hơn cả Huyền Đạo tam giới? Nếu là bình thường, Trương Tử Tinh cũng sẽ không đặt bốn người này vào mắt, nhưng vào đúng thời khắc mấu chốt này thật khiến cho tính toán của hắn sai lệch hoàn toàn, chênh lệch lực lượng hai bên thay đổi hẳn.
Hạo Thiên Thượng Đế nhìn nam tử cao gầy nói: "Đạo hữu, ngươi thấy tên này như thế nào?"
Nam tử kia trả lời: "Người này chỉ ỷ vào vài phần lực lượng như thế đã cuồng ngạo, không coi ai ra gì. Thật đúng như lời bệ hạ nói, ta sẽ hỗ trợ ngài thu thập hắn."
Trương Tử Tinh hừ lạnh: "Ngươi là người phương nào, tại sao lại hợp cùng Hạo Thiên đối phó ta?"
Lúc này Tam Tiêu cùng Long Cát công chúa đã hiện thân bên người Trương Tử Tinh. Long Cát công chúa vứa thấy bốn người kia liền thất sắc, truyền âm: "Phu quân cẩn thận, bốn người đó là tứ phương tiên đế, thần thông cao siêu, chàng không thể khinh thường."
Theo lời Long Cát công chúa, sau khi yêu ma đại chiến, Hồng Quân chia thiên đạo, lập Hạo Thiên cùng Kim Mẫu làm Thiên Đế Thiên Hậu thống lĩnh ba mươi ba thiên (tầng trời). Hạo Thiên cùng Kim mẫu ở tầng trung tâm, bốn phương có bốn vị tiên đế phân biệt Đông, Nam, Tây, Bắc cùng chia nhau thống lĩnh ba mươi hai thiên. Đông Phương Thanh Đế Linh Uy Ngưỡng thống lĩnh bát thiên, Nam phương bát thiên do Xích đế Xích Ngộ trấn giữ, Tây phương bát thiên do Bạch đế Bạc Chiêu Cự thống lĩnh, Bắc phương bát thiên lại do Hắc đế Trấp Tiên Kỷ thống ngự, từ đó xuất hiện Tam thập tam thiên. ( ba mươi ba tầng trời). Tứ đại tiên đế này mặc dù "dưới cấp" Hạo Thiên cùng Kim Mẫu nhưng cũng chỉ là trên danh nghĩa mà thôi, còn lại đều không chịu sự quản thúc của Thiên Đế và Thiên Hậu, trách nhiệm chủ yếu chỉ là trấn thủ bốn phương. Bốn người này cùng Hạo Thiên, Kim Mẫu quan hệ cũng bình thường, thậm chí còn có vài phần "Tuyết nhà ai người đó quét" (tương tự câu Đèn nhà ai nấy rạng), năm đó Hình Thiên đánh lên trung tâm Thiên Giới bốn người cũng không ra tay tương trợ, không biết tại sao lúc này lại có mặt ở đây, rất có thể do Hạo Thiên cùng Kim Mẫu đích thân mời đến.
Trương Tử Tinh thập phần kinh ngạc, theo tài liệu của Siêu Não nơi hắn sinh sống lúc trước, tam thập tam thiên theo phật ngữ chính là Thiên Cư Đế Thích thiên ở giữa đỉnh Tu Di sơn là một trong lục dục thiên, bốn phương mỗi phương có tám thiên, bao gồm cả Trụ Thiện Pháp Đường thiên, Trụ Phong thiên, Trụ Sơn Đỉnh thiên, Bát Tư Địa Thiên, hợp thành ba mươi ba thiên. Mà đạo giáo cũng có nhắc đến tam thập tam thiên, chính là do ba mươi hai vị đạo gia cùng một vị phật gia tạo thành, bao quát lại gồm Thái Hoàng Hoàng Tằng Thiên, Thái Minh Ngọc Hoàn Thiên, Thanh Minh Hà Đồng Thiên, Huyền Thai Bình Dục Thiên, Nguyên Minh Văn Cử Thiên, cả Tam Thanh gồm Thái Thanh cảnh Đại Xích Thiên, Thượng Thanh cảnh Vũ Dư Thiên, Ngọc Thanh cảnh Thanh Vi Thiên cũng đều được gọp vào. ( 8 cụm tiên x4 = 32 thiên cộng 1 thiên phật gia = 33 thiên, chắc thế :-S )
Mà Thanh đế, Xích đế, Bạch đế, Hắc đế tại thần thoại nhân gian cùng Hoàng đế gộp thành Ngũ Đế ( nhưng thực chất ra sao, có bao nhiêu người được xưng Ngũ Đế, ở đây cũng không tiện nói nhiều). Bất quá Linh Uy Ngưỡng, Xích Nộ hai người ngày cũng chỉ xuất hiện ở đời sau ( Xuân Thu Vĩ – Văn Diệu Câu) nhưng cũng có mặt tại thế giới này, thật khiến người khác hồ đồ ( hồ đồ gì? Hắn hồ đồ hay tác giả hồ đồ hay người viết sách hồ đồ??? Chỉ thấy ngồi dịch nãy h chương này hồ đồ điên người thôi)
Trương Tử Tinh lúc này lâm đại địch tự nhiên không còn tâm tình khảo cứu mấy cái truyền thuyết này, vấn đề là Tứ phương thiên đế này xuất hiện đúng thời điểm mấu chốt thật khó chơi. Với thực lực Tam Tiêu, nếu có thêm Hỗn Nguyên Kim Đấu cùng Kim Giao tiễn cho dù bên kia có bốn người cũng chưa biết mèo nào cắn mỉu nào. Mấu chốt là hiện tại Tam Tiêu có thể sử dụng pháp bảo cùng lắm cũng chỉ có Càn Khôn Xích của Bích Tiêu, cũng may hắn vừa xin được từ Thông Thiên Giáo chủ Xuyên Tâm Tỏa cấp cho Vân Tiêu làm vật hộ thân. Nhưng tính đến cùng, đối phó với sáu gã huyền tiên thật có chút bất khả thi, hơn nữa Hạo Thiên Thượng Đế cùng Dao Trì Kim Mẫu lại là huyền tiên đỉnh giai, tâm ngoan thủ lạt, thật sự là khó chơi. Tuy rằng thực lực phe mình có phần sút kém nhưng tình hình này cũng sớm nằm trong toan tính của Trương Tử Tinh, nếu đánh không lại thì rút vào Tiêu Dao Tiên Phủ, sau đó tìm cách phá vây, nếu vẫn không được liền thông tri Triều Ca đến Bích Du cung gọi Khổng Tuyên, Hình Thiên trở về. Huống hồ tuy phe mình hiện đang ở thế hạ phong nhưng chỉ cần chiến thuật đúng đắn vị tất thất bại. Nhưng chiến đấu ở trình độ này, chỉ một sai sót nhỏ cũng đủ xoay chuyển đại cuộc, thật khó tính toán việc sau đó.
Xích đế Xích Nộ tướng mạo bình phàm, râu tóc lẫn đồng tử đều một màu đỏ hồng, ánh mắt lại láo liên không ngừng. Bạch đế Bạch Chiêu thân hình cao lớn, thân mang kim giáp, tay cầm một thanh kiếm hình thì kỳ lạ tỏa ra kim quang chói mắt. Hắc đế Trấp Tiên Kỷ lại là một nữ tử tướng mạo tuy xinh đẹp nhưng lại mang vẻ quỷ dị, ngay cả môi cũng một màu đen tuyền đem đến cho người khác một cảm giác "Kính nhi viễn chi" ( chỉ dám từ xa là đối với người thường, còn với 3T thì phải nói là chỉ dám nhìn không dám ăn )
Xích Nộ vừa thấy Long Cát Công Chúa liền quát lớn: "Công Chúa! Tại sao người cứ chấp mê bất ngộ, vì người này mà phản bội Thiên giới. Chi bằng nàng theo ta về Xích Minh, Dương Thiên, ta đảm bảo cả đời nàng sẽ yên vui an toàn!"
Nguyên lai Xích đế Xích Nộ này cũng đã si mê Long Cát Công chuá từ lâu, vài lần cầu thân đều bị Hạo Thiên Thượng Đế đưa đẩy từ chối, đương nhiên nguyên nhân đưa đẩy cũng vì hắn cũng có ý niệm với Long Cát Công Chúa (cá mè 1 lứa cả )
Long Cát Công Chúa lộ ra vẻ chán ghét: "Ta cùng với phu quân đã thề đồng sinh đồng tử, ngươi đừng si tâm vọng tưởng nữa!"
Song mục Hạo Thiên Thượng Đế thoáng hiện lên vẻ đố kỵ, tức giận nói: "Tiện nhân này đã bị Tiêu Dao Tử mê hoặc, làm những việc chó má (Dịch không dám thì biên liều mạng phán) nên đã trục xuất khỏi Thiên giới, nếu đạo hữu không hiềm cứ bắt giữ nàng trước, ngày sau giao cho ngươi xử trí."
Xích Nộ mừng rỡ: "Đa tạ bệ hạ!"
Trương Tử Tinh sát khí đại thịnh, trong lòng đã đem Xích Nộ liệt vào mục tiêu cần phải tiêu diệt.
Hắc đế cười cười nói: "Xích đạo hữu, ngươi vẫn như trước ham mê nữ sắc, nghe nói ở Xích Minh và Dương Thiên đã có nhiều nô nữ, xem ra chuẩn bị xuất hiện thêm một người nữa."
Bọn họ lúc này tự nghĩ tổng thể lực lượng vượt trội so với bên Trương Tử Tinh nên dáng vẻ cười nói thập phần thoải mái.
Trương Tử Tinh tâm niệm thay đổi thật nhanh, tại tiên thức trao đổi chiến thuật cùng Tam Tiêu, Long Cát công chúa, sau đó hét lớn một tiếng phi thân tiến lên, Định Thương kiếm hóa thành một vệt hồng chém đến Hạo Thiên Thượng Đế. Đám người Hạo Thiên Thượng Đế tuy bên ngoài nói nói cười cười nhưng thật ra cũng đã có chuẩn bị sẵn, Hạo Thiên thấy hắn chọn mình làm địch nhân liền cười lạnh một tiếng, xuất ra Hạo Thiên Kiếm nghênh đón. Bất ngờ, Định Thương Kiếm của Trương Tử Tinh lại không giao kích với Hạo Thiên Kiếm mà lại ảo diệu biến đổi đánh về phía Dao Trì Kim Mẫu. Kim Mẫu xuất kim trâm nghênh đón nhưng kiếm kia lại vẫn như cũ bẻ một vòng cung trở về. Thoáng chốc kiếm khí tung hoành bao vây Hạo Thiên Cùng Kim Mẫu vào trong.
Trương Tử Tinh vừa ra tay, mục tiêu chính là hai người mạnh nhất của đối phương. Bên này Trương Tử Tinh vừa động thủ thì Tam Tiêu cùng Long Cát Công Chúa cũng đã phát động thế công. Mục tiêu của Vân Tiêu là Hắc Đế Trấp Quang Kỷ, Quỳnh Tiêu chiến Bạch đế Bạch Chiêu Cự, Bích Tiêu đấu Thanh Đế Linh Uy Ngưỡng, còn Long Cát Công Chúa lại đánh với Xích Đế Xích Nộ. Vân Tiêu vẫn sử dụng Sơn Trại pháp bảo Nhật Nguyệt châu, Nguyệt châu này vốn là pháp của của Quy Linh Thánh mẫu, bị Đa Bảo lấy đi nghiên cứu rồi tạo ra hàng nhái, ngay cả Kim Linh Thánh Mẫu Tứ Tượng pháp cũng chịu tình cảnh như thế. Bởi vì đã được đối chiếu nguyên bản nên pháp bảo Vân Tiêu sử dụng uy lực gần như tương đương, không thể so sánh với loại "hàng chợ" Trung Quốc đời sau, đụng là bể rớt là hư. Nhật Nguyệt Châu một bên kim sắc một bên kim sắc ẩn chứa nhật nguyệt chi lực, Hắc đế vốn cẩn thận, nhìn không ra lai lịch của pháp bảo này nên không dám đón đỡ hóa thân thành một đạo ô quang rời đi. Vừa hay lại đúng với ý định dẫn dụ Hắc đế rời xa chỗ Trương Tử Tinh cùng Hạo Thiên, Kim Mẫu nên Vân Tiêu cũng cấp tốc đuổi theo.
Về phần Quỳnh Tiêu, do chưa được "tiếp cận sản phẩm chính" là Âm Dương Kính bên Xiển Giáo nên Đa Bảo Đạo nhân cũng chỉ biết liều mạng ước chừng rồi chế tác, uy lực dĩ nhiên không thể bằng pháp bảo cũ của Vân Tiêu, hơn nữa Bạch đế một thân kim giáp chói lọi nên khi Âm Dương Kính chiếu vào chỉ có thể làm thân hình Bạch Đế khẽ chấn động rồi bị phản xạ ra ngoài. Không để cho Quỳnh Tiêu sử dụng Ngũ Hỏa Thất Cầm Phiến, thanh kiếm kỳ lạ trong tay Bạch đế đã phát động, uy lực vô song, mặt biển tại nơi giao đấu đã bị chia thành hai nửa. Quỳnh Tiêu làm như luống cuống tay chân vất vả chống cự liên tiếp thối lui.
Bích Tiêu đối phó với tiên đế mạnh nhất trong tứ đế: Đông Phương tiên đế Thanh Đế Linh Uy Ngưỡng. Thanh đế thấy tử kiếm trong tay Bích Tiêu đánh tới liền hóa ra một mộc trượng chống đỡ. Bích Tiêu thi triển Tử Loan Kiếm ngày càng nhanh, trước mắt Thanh đế chỉ còn tử quang tung hoành không nhìn rõ đâu là kiếm. Thanh đế kinh nghiệm đối địch phong phú liền hóa thân thành một cơn gió ( thanh phong) lùi nhanh về phía sau tránh nặng tìm nhẹ, tìm cơ hội phản kích.
Long Cát Công Chúa trước giờ luôn căm ghét tên Xích đế xem sắc như mệnh ( hình như 3T nhà ta cũng thế mà ), thế công hung mãnh hung hăng đánh tới. Xích đế thân hình nhanh nhạy, cốt chỉ né tránh ngoài miệng lại không ngớt trêu đùa. Long Cát Công Chúa tuy là Kim Tiên thượng giai đỉnh nhưng so với Huyền Tiên cảnh giới vẫn còn chênh lệch không nhỏ, sau vài hiệp dần không địch lại nên xoay người bỏ chạy. Xích đế vốn muốn bắt nàng sao có thể cầm lòng vội vàng hóa thành ánh lửa đuổi theo.