Sự yên lặng ngắn ngủi qua đi, sau mấy ngày, cuồng phong sậu vũ (mưa to gió lớn) bắt đầu quét qua tiêu điểm tranh đấu của nhân giới, Tỵ Thủy quan.
Theo âm thanh phát động tiến công của quân Chu vang lên, mới vừa rồi khi ở trước quan chủ tướng song phương đối đáp, trong miệng Cơ Phát các khẩu hiệu đại nghĩa, nhân ái đều đổi thành hành động thực tế giết chóc đẫm máu.
Quân Thương do tổng binh Hàn Thăng lãnh binh nghênh địch, vẫn như cũ là cung kỵ binh xung phong, nhưng quân Chu sau khi nếm đau khổ của cung kỵ binh, cũng học khôn, đều lấy cự thuẫn đặc chế bày trận, một bên phòng ngự, một bên thong thả tiến lên, đồng thời lấy sàng nỏ phản kích. Cung kỵ binh thấy được lợi hại của cự thuẫn kia, không dám khinh thường tiến lên, hơn nữa tầm bắn và uy lực của sàng nỏ hơn xa cung tiễn bình thường, lúc này Văn Trọng hạ lệnh nổi trống, lệnh cung kỵ binh và quân Thương lui về phía sau.
Ngay khi quân Chu cho rằng có thể một đường thông suốt thong thả tiếp cận Tỵ Thủy quan, thì trên tường thành tiếng máy móc vang lên liên tiếp, ngàn vạn nỏ thỉ (mũi tên) giống như trường mâu bắn như mưa về phía quân Chu. Cự thuẫn kia mặc dù có thể phòng ngự tên của cung kỵ binh, nhưng không cách nào chống đỡ được loại nỏ thỉ có uy lực khủng bố này, hơn nữa mục tiêu là bản thân lại lớn, bị nỏ thỉ bắn trúng đều dễ dàng vỡ vụn.
- Sàng nỗ!
Khương Tử Nha đốc quân ở phía sau kinh hô một tiếng, không nghĩ tới quân Thương có được vũ khí đáng sợ bậc này, phải biết rằng, sàng nỏ của quân Chu chính là vị được Mệnh Ngoại Chi Nhân "Ấp Khương" cung cấp, ngay cả Dương Nhâm mang thần binh tới cũng chưa từng có bản vẽ, mặc dù trải qua cải tạo của Dương Nhâm, uy lực tăng nhiều, nhưng cơ bản vẫn là của "Ấp Khương", vì sao quân Thương cũng có, lại có nhiều như vậy? Hay là bên người Vũ Vương còn có nội gián hay sao? Cơ Phát cũng nghĩ như thế, ánh mắt dừng trên người mấy vị cận thần ở xung quanh.
Dương Nhâm thấy Cơ Phát và Khương Tử Nha lộ vẻ nghi ngờ, hiểu được tâm ý của hai người, nói:
- Ta từng nói qua với Đại vương, ngày đó trong Thần Binh Phường, trên còn có bản vẽ bí mật, cho dù là ta cũng không thể hiểu hết, nói vậy vật ấy chính là thần binh bí mật trong Thần Binh Phường.
Phong Liêm chau mày, chỉ về tiền quân kêu lên:
- Đại vương! Nỏ xa của quân Thương cũng không giống như sàng nỏ của quân ta, mới vừa rồi ta ước tính, nỏ xa của quân Thương tầm bắn (xạ trình) khoảng ba trăm thước. Không ngờ gần bằng tầm bắn của đầu thạch xa (xe bắn đá)! Không ngờ Thần Binh Phường lại có lợi khí đáng sợ như thế!
Cơ Phát nghe Phong Liêm nói như vậy, nghi ngờ trong lòng biến mất, nhưng cũng thầm kinh hãi. Sau một lượt bắn của nỏ thỉ, cự thuẫn của quân Chu bị phá hủy không ít, cung kỵ binh đáng ghét kia lại xông lên, nương theo lực phòng ngự của quân địch yếu bớt là lúc luân phiên bắn tên, khiến tiền quân Tây Chu tử thương thảm trọng.
Cơ Phát thấy thế, vội hỏi: "
- Tiên sinh, không ngờ Đại Thương có kỳ vật như vậy, lúc này nên làm thế nào cho phải? Phải chăng nên rút quân?
Phong Liêm thấy Cơ Phát trong lúc nguy cấp người đầu tiên nghĩ đến là hắn mà không phải Khương Tử Nha, trong mắt lướt qua một tia đắc ý không muốn người biết, nói:
- Không thể! Lúc này mặc dù quân ta bị hao tổn, nhưng sĩ khí vẫn như cũ còn có thể dùng được. Nếu như lui quân, với tốc độ của cung kỵ binh kia, nếu truy kích, chỉ sợ quân ta sẽ thất bại thảm hại. Lúc này hai bên đều không thể bỏ cuộc. Dũng giả đương thắng (kẻ dũng sẽ thắng)! Đại vương tuyệt đối không thể lui binh!
- Hay cho câu không thể bỏ cuộc, kẻ dũng sẽ thắng!
Khương Tử Nha từ đáy lòng khen ngợi một câu, nói:
- Lời của Phong tiên sinh rất có lý, Đại vương không thể sợ hãi, cần lệnh quân sĩ dũng cảm tiến tới.
Cơ Phát nghe vậy. Gật gật đầu, cũng không nói nhiều, để Khương Tử Nha tùy ý chỉ huy. Cung kỵ binh của quân Thương bắn tên một lần, đả thương không ít quân địch, đang phấn chấn, chợt thấy quân Chu không lùi mà tiến, tốc độ còn vô cùng nhanh chóng. Lúc này lại vang lên thanh âm kỳ quái như động đất, xuất hiện những vật giống như bị cường lực ném tới.
Rất nhanh đã có đáp án. Trên không trung vô số thạch đạn (đạn đá) rơi xuống trong trận của quân Thương phía sau cung kỵ binh. Nhất thời tử thương vô số. Đồng thời sàng nỏ của quân Chu sau khi nạp tên. Phối hợp với cung tiễn binh bắt đầu cùng bắn. Mặc dù cung kỵ binh có tính cơ động cao. Nhưng phía trước có cung nỏ, phía sau có máy bắn đá. Cũng khó có thể ngăn cản bị tổn hại không ít. Văn Trọng biết cung kỵ binh huấn luyện khó khăn, hạ lệnh thả cầu treo, lệnh quân Thương nhanh chóng rút vào trong thành. Hàn Thăng nghe được tiếng trống lệnh thu quân, vội vàng tổ chức quân Thương trở về thành. Khương Tử Nha thấy quân Thương thu binh. Vội vàng lệnh tiền quân hỏa tốc tiến lên. Đối mặt với quân địch tràn lên như thủy triều. Cung kỵ binh vừa bắn tên ngăn cản bước tiến của quân Chu vừa hỏa tốc triệt thoái.
Lúc này, âm thanh kỳ dị như động đất lại lần nữa vang lên. Đồng dạng là cự thạch đáng sợ từ trên trời rơi xuống giữa đám người. Cho dù không bị ném trúng, nhưng chỉ cần đá vụn bắn ra khi rơi xuống cũng đủ lấy mạng người rồi. Mà lần này nơi phát ra âm thanh lại là ở trong Tỵ Thủy quan. Mục tiêu đúng là quân Chu đang tiến lên như thủy triều.
- Quả nhiên là đầu thạch xa!
Phong Liêm lắc đầu thở dài.
- Chẳng trách ta cuối cùng lại có cảm giác bất an. Lúc trước là sàng nỏ, hiện giờ lại là đầu thạch xa. Quả thật là cổ quái! Hay là bên người Đại vương thật sự có …
Tuy rằng Phong Liêm không nói hết câu. Nhưng Cơ Phát làm sao không rõ ý tứ của hắn chứ? Vấn đề là. Đầu thạch xa này chính là vũ khí bí mật lớn nhất của hắn. Cho dù là Phong Liêm và Dương Nhâm đều sau trận Kim Kê Linh mới biết vật ấy. Mà vật ấy ngày đó sau khi sử dụng qua lại bị hắn bí mật thu hồi. Ngay cả Phong Liêm và Dương Nhâm cũng chỉ được nghe tiếng, chưa từng thấy qua cấu tạo. Khi ở Kim Kê Lĩnh có mấy cái xuất hiện trục trặc cũng bị tiêu hủy tại chỗ. Vig sao quân Thương lại có?
Hay là Ấp Khương kia bị quân Thương phái người bắt đi? Mà từ số lượng nỏ xa và đầu thạch xa của đối phương xem ra lại không phù hợp với thời gian Ấp Khương bị bắt. Chẳng lẽ là Khương Tử Nha tiết lộ bí mật? Nhưng Khương Tử Nha là phụng mệnh của đại thần thánh đặc biệt trợ giúp nhà Chu, làm sao có thể như thế? Trong lòng Cơ Phát đột nhiên nghĩ đến: lúc ấy phụ trách việc chế tạo đầu thạch xa là đệ đệ Cơ Đán. Sau đó do có lời đồn mình nên nhượng vị cho đệ đệ xuất sắc này. Cho nên trong lòng mình nổi lên ngờ vực vô căn cứ. Bất động thanh sắc tước đoạt thực quyền của Cơ Đán, cũng phái người giám thị. Không biết có phải là Cơ Đán có điều bất mãn với mình, hoặc là muốn vị trí Vũ Vương này. Cho nên …
- Từng nghe quốc sư Tiêu Dao Tử của Đại Thương có thể nói là kỳ nhân đương thời, rất nhiều kỳ vật của Thiên tử đều là từ tay hắn mà ra. Truyền thuyết bất luận một vật gì khi qua tay hắn, đều có thể phát huy hiệu dụng (hiệu lực và tác dụng) cường đại hơn, chẳng trách sàng nỏ của quân Thương có được uy lực như vậy!
Dương Nhâm cũng không bỏ qua cơ hội ở một bên cảm thán:
- Tiêu Dao Tử kinh tài tuyệt diễm, chỉ là quân giới một đạo, ta thực không bằng! (trong chế tạo khí giới ta thật ko bằng)
Tiêu Dao Tử? Trong mắt Cơ Phát không khỏi lộ vẻ hâm mộ, miệng lại an ủi:
- Thượng đại phu cũng tài hoa hơn người, sao có thể tự coi nhẹ mình? Cô vương có thể có được ngươi và Phong tiên sinh … cùng phụ tá quả là phúc duyên lớn lao. Ngày sau nếu cô vương thành được nghiệp lớn, đều có thể cắt đất phong hầu, quang diệu môn mi! (làm rạng rỡ gia tộc?)
Phong Liêm cười lơ đễnh, lắc đầu. Cơ Phát biết Phong Liêm trời sinh tính thanh cao, không màng danh lợi, lại trấn an vài câu, không biết rằng Phong Liêm chính là đang cười hắn si tâm vọng tưởng. (hy vọng hão huyền)
Không nói đến tâm kế của Cơ Phát, Khương Tử Nha mặc dù cảm thấy kinh ngạc với việc quân Thương sử dụng đầu thạch xa, nhưng hiện tại giống như tên đã lên dây, không thể không bắn. Đành hạ lệnh đại quân tản ra, cố gắng tránh né đạn đá, đồng thời lệnh đầu thạch xa bên mình tiến lên phía trước.
Dưới sự yểm trợ của đầu thạch xa, cung kỵ binh rốt cục hoàn toàn rút vào trong thành, cầu treo thu lên. Cửa thành đóng chặt, hoàn toàn làm thành bộ dáng phòng ngự. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn
Kế tiếp, vang lên âm thanh trầm trọng của đầu thạch xa. Song phương bắt đầu lấy đầu thạch xa bắn phá lẫn nhau, nhất thời tiếng nổ vang lên không dứt. Đầu thạch xa của quân Chu thắng ở tính cơ động nhất định, hơn nữa mục tiêu là cố định, mục đích chủ yếu là phá hỏng tường thành và điền bình thủy hào (sông đào bảo vệ thành), mà đầu thạch xa của quân Thương uy lực lớn hơn, tầm bắn xa hơn, cự thạch nặng mấy trăm cân từ trên cao rơi xuống, mạnh mẽ nện lên mặt đất, tạo thành những hố sâu đường kính đến hai, ba thước, người trúng không thể sống sót. Ngay cả những mảnh đá vụn bắn ra cũng dùng hết chút lực lượng cuối cùng tham lam thu hoạch sinh mệnh.
Tốc độ bắn của đầu thạch xa tuy rằng thong thả, nếu chỉ có một hai tảng đá, có thể sớm né tránh được, nhưng nếu sử dụng trên quy mô lớn, lực sát thương cũng tương đối khủng bố. Trong lúc nhất thời, tiết tấu của chiến tranh có phần chậm lại, nhưng áp lực và lực phá hoại tạo ra lại cường đại chưa từng có.
Bởi vì đã có thất bại ở Kim Kê Lĩnh, Văn Trọng nghĩ rằng Tây Chu sẽ dùng đầu thạch xa công thành, cho nên đặc biệt gia tăng độ dày tường thành. Mặc dù phần lớn các điểm đầu thạch cố định trên quan bị quân Chu tập trung phá hủy, nhưng ở hậu phương đầu thạch xa lại có thể án chiếu theo phương vị góc độ của quân sĩ quan trắc, dưới sự khống chế của tướng lĩnh chỉ huy, làm cho quân địch thiệt hại lớn nhất. Dưới sự bắn phá của quân Thương, đầu thạch xa của quân Chu cũng tổn hại không ít, hơn nữa nguy hiểm chính là sau một lúc công thành đạn đá dần dần không đủ dùng.
Từ lúc trước, dưới mệnh lệnh của Văn Trọng quân dân ở Tỵ Thủy quan đã tận khả năng vận chuyển các tảng đá trong vùng phụ cận vào thành. Lúc ấy, có không ít quân sĩ trong lòng bực bội, Thái sư muốn những tảng đá vô dụng này làm gì? Hiện giờ mọi người đều tỉnh ngộ, thì ra tảng đá này quả nhiên có "Trọng dụng".
Khương Tử Nha biết "Đạn pháo" có nguy cơ không đủ, hiểu được nhất định có liên quan với quân Thương, trong lòng thất kinh, lệnh đầu thạch xa phóng ra loạt đạn đá cuối cùng sau đó lùi về phía sau, tiền quân chuẩn bị đã lâu chính thức xung kích.
Tiền quân Tây Chu theo sự phân phó của Khương Tử Nha, trận hình tản ra. Mạo hiểm dần dần tới gần trước Tỵ Thủy quan dưới làn mưa tên và lạc thạch. Lúc này trên quan ải chỉ nghe một tiếng hiệu lệnh, vạn tên cùng bắn. Giống như hạt mưa rơi xuống dưới quan.
Trước trận không ngừng có người ngã xuống, giống như lúa bị lưỡi liềm cắt đứt, ào ào ngã xuống. Lưỡi liềm này thu gặt, đúng là sinh mạng rõ ràng đang sống. Dưới hiệu lệnh của Khương Tử Nha, tiền quân nhanh chóng hợp thành trận phòng hộ thuẫn. Loại trận phòng hộ thuẫn này không phải dùng trận cự thuẫn (khiên lớn) để hạn chế cung kỵ binh, mà dùng một loại đồng thuẫn nhẹ, vừa bảo vệ đỉnh đầu, vừa tiến lên để tránh tên thương. Trận phòng hộ thuẫn này giống như trường xà (rắn dài) mặc đồng giáp, dần dần tiến lại. Tuy rằng người ở phía trước khó tránh khỏi bị tên gây thương tích, nhưng thương vong đã giảm rất nhiều. Loại "Xe thiết giáp" lần trước từng bị Ổ Văn Hóa phá hủy cũng đều xuất hiện, dẫn đầu lao ra dưới làn mưa tên, đến trước sông đào bảo vệ thành. Phía trước xe vươn ra một khối trường bản (ván dài), chậm rãi thả xuống một loại phi kiều (cầu).
Loại phi kiều này chế tạo vô cùng đơn giản, dùng hai cây gỗ dài, phía trên đóng những tấm gỗ, phía trước từng bước từng bước kéo dài đến khi đủ độ dài liền hạ xuống bờ bên kia, hình thành một cây hào kiều (cầu bắc qua hào) giản dị. Đầu thạch xa vốn cũng không có khả năng lấp đầy hộ thành hà (sông đào bảo vệ thành), hiện giờ lại thêm loại phi kiều này, vừa lúc có thể vượt qua hộ thành hà.
Tuy rằng loại hào kiều này bị sàng nỏ bắn vỡ không ít, nhưng vẫn có không ít cái thành công hình thành nhịp cầu vượt qua hộ thành hà. Quân Chu cũng không phải đám ô hợp, cũng trải qua huyến luyện cực kỳ nghiêm khắc, thương vong phía trước chẳng những không khiến quân Chu ở phía trước sợ hãi, mà còn khơi dậy hung tính phục thù, mạo hiểm vọt tới dưới làn mưa tên. Theo hào kiều càng ngày càng nhiều, càng ngày càng nhiều quân Chu vượt qua hộ thành hà, cùng lúc đó, thang mây ở phía sau đã dần tới gần.
Loại thang này thực ra do Thái Diễm làm ra, so với "Câu viên" của thời đại này thì cải tiến hơn rất nhiều. Toàn bộ thang từ ba bộ phận bánh xe, thân thang, móc tạo thành, thân thang trên dưới có thể gập lại, dựa vào sức người gác lên tường thành, đầu thang có móc, dùng để móc vào tường thành, khi cần dưới chân còn có thể trang bị thêm bánh xe tiến hành di chuyển. Bởi vì thang vô cùng cồng kềnh, cho nên khi đi qua hào kiều, dưới sự tập trung công kích của cung tiễn bên quân Thương, gần như giữa đường ngã xuống hộ thành hà, nhưng vẫn có mấy cái liều chết vượt qua hộ thành hà.
Trên dưới quan ải đều là bắn tên không ngừng, thỉnh thoảng có người ngã xuống hoặc theo tường thành rơi xuống. Thang kia một đường khiêng tới, sau khi trả giá đắt, rốt cục cũng đến gần tường thành.
Có thang, quân Chu bắt đầu bất kể sống chết leo lên tường thành, mà nỏ xa phía sau quân Chu cũng điều chỉnh góc bắn, phối hợp với cung thủ phía sau, bắn lên trên tường thành, trong lúc nhất thời, trên tường thành tên bắn như mưa, căn bản không thể né tránh, thương vong của quân Thương đã dần dần tăng lên.
Quân Thương vừa đánh trả, vừa khống chế điều chỉnh cự ly của đầu thạch xa, thi triển công kích dưới thành hiệu quả và liên tục. Đồng thời lấy ra một loại đuốc dài đâm về phía những cái thang kiađốt cháy chúng, thỉnh thoảng có binh lính từ trên thang ngã xuống.
Cho dù là như vậy, vẫn có rất nhiều quân Chu leo lên, hơn nữa số người vượt qua hộ thành hà càng ngày càng nhiều, dần dần bắt đầu có binh lính leo lên trên tường thành, nhưng rất nhanh đã bị binh lính thủ quan tiêu diệt. Mà quân Thương ở trên tường thành bắt đầu lấy mộc thạch cổn du (cây, đá, dầu sôi) công kích xuống dưới quan, khiến quân Chu thương vong nặng nề.
Lúc này, xuất hiện một loại đại hình chiến xa (xe chiến đấu lớn), trên mỗi xe này có hai mươi bốn người, xe có tám bánh. Trên xe cắm cờ treo trống, lại có mấy tên võ sĩ, trang bị mâu, kích, cường nỏ. Bên ngoài xe dùng da thú dày che đậy, xe này thật không phải do Thái Diễm chế tạo, mà do chính Khương Tử Nha thiết kế, gọi là Lữ công xa, có thể dùng để công thành phá quan. (xuất xứ của Lữ công xa có nhiều ý kiến khác nhau, ở đây lấy danh nghĩa Lữ Vọng)
Độ cao của chiến xa kia gần như tương đương với độ cao của quan ải. Quân Chu ở trên nhanh chóng leo lên trên quan, mà ở trên Tỵ Thủy quan bỗng nhiên xuất hiện một cự hán, thân mang giáp trụ, trong tay cầm một thanh thiết bái thật khoa trương, người này tự nhiên là Ổ Văn Hóa. Ổ Văn Hóa cũng không quản quân Chu trên quan, chỉ vũ động thiết bái trong tay, bất luận là thang hay Lữ công xa, gặp phải thiết bái khoa trương kia đều bị phá tan. Mà quân Chu trên quan chưa kịp chạy đến cửa thành đã bị giết chết.
Ngay cả xe phá cửa thành cũng bị Ổ Văn Hóa đánh cho xiêu vẹo, không thể đến gần.
Hai bên đều giết đỏ cả mắt rồi, nhìn từ xa lại, giống như hai đàn kiến đông nghịt, không sợ chết chém giết lẫn nhau. Đoạn chi tàn bích, huyết nhục hoành phi (tay chân gãy, máu thịt bay - chỉ chiến tranh ác liệt máu chảy đầu rơi), dưới quan khắp nơi đều là tử thi.
Dưới cái gọi là thiên đạo, sinh mệnh chỉ được coi như con kiến thôi sao?
Hoàng Phi Hổ thở hồng hộc đi vào trung quân trước mặt Khương Tử Nha. Nói:
- Thừa tướng! Tỵ Thủy quan vô cùng chắc chắn. Quân địch thủ trong đó, dĩ dật đãi lao (dùng khỏe đánh mệt). Lại có kỳ giới (vũ khí thần kỳ?), đầu thạch xa của quân ta đã không có đạn đá để dùng, mặc dù binh lực xuất sắc, cũng vẫn bị lâm vào hoàn cảnh xấu, hiện giờ quân sĩ của ta thương vong thảm trọng, xin thừa tướng ra lệnh thu quân.
Khương Tử Nha cũng không nghĩ tới sức chiến đấu của Tỵ Thủy quan lại mạnh mẽ như vậy, quan trọng nhất chính là, đầu thạch xa được bên mình trông cậy lớn nhất lại không thể chi phối thắng bại của cuộc chiến, mà ưu thế của các khí giới "Tiên tiến" sàng nỏ, thang mây cũng không thể phát huy tác dụng, mặc dù trên mặt số lượng có ưu thế nhất định, nhưng công thành và dã chiến là hai việc hoàn toàn khác nhau.
Trong Binh pháp Tôn Tử từng nói qua: kỳ hạ công thành. Công thành chi pháp, vi bất đắc dĩ. Tu lỗ, cụ khí giới, tam nguyệt nhi hậu thành; cự, hựu tam nguyệt nhi hậu dĩ. Tương bất thắng kỳ phẫn nhi nghĩ phụ chi, sát sĩ tam phân chi nhất, nhi thành bất bạt giả, thử công chi tai dã
( NB: Tôn trọng nhà quân sự tài ba nên xin để nguyên. Ý của mấy câu này nôm na " về việc công thành. Công thành là việc bất đắc dĩ. Chuẩn bị đầy đủ khí giới, tấn công trong vòng ba thàng. Sau ba tháng, quân sĩ mất một phần ba mà không công được thành thì quả là gặp họa)
Thắng lợi trong chiến tranh, lý tưởng nhất là " dùng mưu", sau đó là tới "dùng giao thương", rồi tới " phạt binh" (dùng tới binh lính là thắng), mà tối kị nhất, bất đắc dĩ nhất mới là "công thành". "Phạt binh" và "công thành" đều là đem chiến tranh đẩy mạnh tới giai đoạn kịch liệt, dùng bạo lực đối kháng. "Phạt binh" là chỉ dã chiến, "Công thành" lại chính xác là tình huống hai quân giao chiến hiện nay.
Tỵ Thủy quan là bức thành chắn đầu tiên của Đại Thương mà Tây Kỳ phải đối mặt, cũng là một cái quan ải rất lớn, nhưng vẫn có điểm khác với thành trì, không thể dùng cách vây khốn hoặc tập kích bốn phía, nếu là cường công, chỉ có thể tiến lên phía chính diện.
Ưu thế phòng thủ của Đại Thương cũng rất rõ ràng: đầu tiên giữ lấy ưu thế địa lợi. Dựa vào sự chắc chắn, hiểm trở của quan ải, một người có thể địch lại mấy người. Trên phương diện vũ khí quân giới, cũng có thể phát huy uy lực lớn nhất, càng không nói đến ưu thế vũ khí tiên tiến của quân Thương hiện giờ.
Tiếp theo, có được ưu thế nhân tâm (lòng người). Quân Thương bị vây trong trạng thái phòng ngự, Tây Chu chính là kẻ đi xâm lược, mà Tây Chu lại thi hành chế độ nô lệ, nếu như bị đánh chiếm, không chỉ có binh lính phải đi phu, rất nhiều bình dân sẽ bị tịch thu tài sản, lại trở lại kiếp sống khổ nô trước kia, đây là điều quân dân của Đại Thương không thể chấp nhận. Như vậy càng có thể kích phát quyết tâm, sĩ khí kháng địch của quân dân, cũng kích động quân dân vì sinh tồn mà chiến đấu. Dưới tình huống liên quan đến lợi ích và sinh tử, chỉ có thể đoàn kết một lòng, vì sinh tồn của chính mình mà chiến đấu đến cùng, bị lâm vào đường cùng, bởi vậy kích phát ra năng lượng không thể đo lường.
Hơn nữa, quân Thương còn có ưu thế bản địa, ở bản thành tác chiến, có thể khai thác tiềm lực tối đa cho chiến tranh, động viên dân chúng duy trì, nếu lương thảo quân nhu sung túc thì không có nan đề vận chuyển đường dài.
Đối mặt với thương vong tăng lên nhanh chóng, Cơ Phát vẻ mặt thâm trầm, Khương Tử Nha biết nếu còn tiếp tục cường công như vậy, cho dù cuối cùng có thể phá được Tỵ Thủy quan, chỉ sợ đại quân cũng tổn thương nặng nề, càng không nói đến chiến đấu sau đó, cuối cùng hắn ra lệnh thu quân.
Nếu nói vừa rồi quân Chu vẫn dựa vào một cỗ ngoan kính và huyết tính (mạnh mẽ và điên cuồng) để chiến đấu, thì lệnh thu quân kia lại khiến cho ý chí chiến đấu cuối cùng tiêu tan không thấy. Chính xác là, quân Chu lúc này mới thanh tỉnh lại, màu đỏ trong mắt dần dần rút đi, hơn nữa nhìn thấy đồng đội chết vô số thì vô cùng sợ hãi.Nhìn thấy quân địch rốt cục cũng thối lui, trên Tỵ Thủy quan tiếng hoan hô vang như sấm.
Khương Tử Nha cũng có vài thủ đoạn, quân Chu mặc dù lui lại nhưng trận hình không loạn, khi Văn Trọng hạ lệnh truy kích cũng không thu được nhiều chỗ tốt.
Chiến trường sau đại chiến là một mảnh tĩnh mịch, cảnh tượng xác chết khắp nơi, ngay cả những người nhặt xác đã xem thường sinh tử cũng không thể bảo trì được sự lạnh lùng vốn có.
Trong lúc con người điên cuồng như thế, giá trị của sinh mệnh sớm đã chẳng còn. Chiến tranh vĩnh viễn là nỗi đau đớn nhất của nhân loại.