Ngay trong khi Tây Phương Giáo và Xiển Giáo đều đang chuẩn bị thì tác giả khởi xướng nên sự kiện Đạo Hành Thiên Tôn – Trương Tử Tinh cũng không nhàn rỗi, đang tiến hành kịch liệt "chiến đấu". Chẳng qua "chiến trường" lại là ở trên giường, mà "đối thủ" của hắn lại là nữ đệ tử xinh đẹp động lòng người của Triệt Giáo – Bích Tiêu.
Ở giai đoạn cuối cùng tiến hành thuật song tu, quá trình mà tên "sói đói" này kỳ vọng nhất cũng bắt đầu. Dưới sự phối hợp của Bích Tiêu, tính dục mà Trương Tử Tinh phải ẩn nhẫn từ rất lâu trước khi song tu rốt cuộc cũng được phóng thích, nhất thời như cá với nước, linh hồn và thể xác hòa quyện. Những tư vị tuyệt vời đó, không thể nói cho người ngoài hiểu nổi.
Hai người mến nhau đã nhiều năm, từ khi gặp mặt đấu đá, đến sau này quen biết, hiểu nhau, hấp dẫn nhau, cuối cùng cho tới khi tâm linh và dục vọng hợp nhất, cũng coi là thành chính quả. Lại là thỏa mãn tâm nguyện "cứu vớt" Tam Tiêu vẫn giấu trong lòng của ai đó.
Đương nhiên trước mắt nhiệm vụ cứu vớt mới chỉ dừng lại ở Tam muội trong ba tỷ muội mà thôi. Tưởng tượng tới vị Nhị tỷ có mái tóc vàng bồng bềnh động lòng người kia, người nào đó liền không nhịn được hưng phấn tăng vọt, tình dục bùng nổ mãnh liệt hơn. Bích Tiêu mới nếm tư vị đó, mặc dù cảm giác tuyệt vời vô cùng nhưng dù sao cũng là tân binh trên "chiến trường", miễn cưỡng duy trì được một lúc, sau đó liền thất bại thảm hại, ngay cả thân thể mới đạt huyền tiên kia cũng không chịu nổi, vội vàng nũng nịu xin tha thứ.
Trương Tử Tinh đối với Bích Tiêu cũng rất thương xót, biết là mới bị "phá" chưa lâu, còn chưa "lành" hẳn, không đành lòng quá phận bừa bãi, lúc này phối hợp sử dụng song tu bí thuật, âm dương tương tể, thủy hỏa giao dung, cùng nàng đồng thời "lên đỉnh".
Đợi đến khi mưa tạnh gió tan, Bích Tiêu đã xịu lơ trên giường, ngay cả khí lực hờn dỗi cũng không còn.
Chẳng qua trong thời gian ngắn hiệu quả của song tu thuật thập phần rõ ràng. Nhất là sau khi hai người chân chính hợp thể, Bích Tiêu cảm nhận rõ ràng được một cỗ lực lượng kì dị trong cơ thể đem nguyên thần bị thương tổn tụ tập lại, tốc độ chữa trị vô cùng khả quan. Bích Tiêu mới nếm mùa vị nam hoan nữ ái, lại được dị lực kia chữa trị, dĩ nhiên là gắn với hắn như keo với sơn.
Vân Tiêu và Quỳnh Tiêu cũng nhận ra biến hóa rõ rệt trên người Bích Tiêu, trong lòng biết phương pháp này quả nhiên hữu hiệu, không khỏi mừng thầm. Nhưng tưởng tượng đến cảnh cùng Trương Tử Tinh song tu lại khó tránh khỏi ngượng ngùng. Trương Tử Tinh hiểu được tâm tư của hai nàng nên cũng không nóng lòng, mà tính toán việc chuyên tâm "khai phá" "điển hình" Bích Tiêu này đã. Đến lúc đó tất nhiên là sẽ có tác dụng "mô phạm" (làm mẫu). Đặng Thiền Ngọc tuy rằng bề ngoài tức giận hành vi sắc lang của người nào đó nhưng trong lòng lại hơi hâm mộ Bích Tiêu. Cô nàng này sau khi suy xét quyết tâm chọn phương pháp "lùi một bước, tiến ba bước", chào từ biệt hắn quay về Tam Sơn Quan.
Trương Tử Tinh hiểu đây hẳn là chủ ý của vị tài nữ khuê trung mật hữu (bạn thân chốn khuê phòng) của nàng, về Tam Sơn Quan hết lòng chờ hắn, đợi hắn tới chính là lúc cưới hỏi đàng hoàng vị thiên kim của Đặng Tổng Binh. Vì vậy hắn cũng cho Đặng Thiền Ngọc một câu trả lời thuyết phục, làm cho nàng cuối cùng mãn nguyện rời đi. Trước đó, Trương Tử Tinh lại cho Tiêu Thăng và Tào Bảo đi theo Đặng Thiền Ngọc đồng hành, cùng hiệp trợ Đặng Cửu Công phòng giữ Tam Sơn Quan --- mặt khác hai người còn có một "sứ mạng" cực kì trọng yếu: nếu phát hiện ra đối tượng này dám có "ý đồ" với sư mẫu thì cứ thẳng tay mà "xử lý"!
Nhờ việc Đạo Hành Thiên Tôn sử dụng biện pháp di hoa tiếp mộc mà Bạch Ngọc kia ở lại trong tay hắn. Đỉnh hồn đã được hấp thụ hoàn toàn. Toàn bộ quá trình thuận lợi đến không ngờ, hơn nữa cũng không có cảm giác gì đặc biệt khiến hắn cảm thấy thật kỳ quái.
Công thần lớn nhất trong chuyện này tất nhiên là Băng Tuyết. Tuy nói Băng Tuyết làm phần lớn là dựa theo kịch bản Trương Tử Tinh đã thiết kế sẵn mà đi nhưng những lúc cần ứng biến vẫn phải dựa vào bản thân trí tuệ của Băng Tuyết. Như lúc đối mặt với đối thủ cũ Dương Tiễn, lấy ngôn ngữ và động tác phân tán sự chú ý của hắn, hóa giải nghi ngờ; thời khắc mấu chốt lấy "hành động vĩ đại mang tính tự sát" đối chọi với Lung Linh Tháp khiến Nhiên Đăng vướng vào tội danh giết người diệt khẩu. Mà đối với Hoàng Long chân nhân lại lợi dụng tình cảm tri giao khiến hắn vô tình dấu diếm hết mọi dấu vết đáng ngờ từ Nhiên Đăng. Vị Hoàng Long chân nhân kia bị mê hoặc cuối cùng cũng không phụ sự kì vọng, đóng một vai mấu chốt trong vở kịch.
Trương Tử Tinh cũng chú ý: Băng Tuyết sau khi trải qua đủ loại dị biến, không chỉ có ý thức độc lập hơn nữa trí tuệ ngày càng cao. Cũng may nàng vẫn chịu tác dụng của trí năng tinh phiến trong đầu, đối với chủ nhân Trương Tử Tinh tuyệt đối phục tùng.
Lần trước trong trận chiến tại Tam Tiên Đảo, Tiêu Thăng, Tào Bảo lấy Lạc Bảo Kim Tiền thu được Càn Không Xích và Ngọc Hư Ấn của Nhiên Đăng đạo nhân, Trương Tử Tinh đem Càn Không Xích giao cho Bích Tiêu tế luyện sử dụng. Mà Ngọc Hư Ấn kia bởi vì còn có một tia thần niệm của Nguyên Thủy Thiên Tôn, khó có thể luyện hóa nên cuối cùng giao cho Băng Tuyết thôn phệ.
Hiện giờ Băng Tuyết sau khi trải qua dị biến, đã có năng lực thôn phệ không thể tưởng tượng, có thể đồng hóa hết thảy pháp bảo và thần niệm bám vào. Loại dị năng này khác hẳn so với loại tán thể ( phân thân mình thành nhiều phần) thôn phệ của Văn Đạo Nhân. Tán thể thôn phệ chỉ thuần túy nhằm vào pháp bảo, thôn phệ cả lực lượng lẫn hình thể của pháp bảo nhưng tựa hồ không chịu ảnh hưởng của các loại thần niệm. Lúc trước Trương Tử Tinh thôn phệ sáu đài sen chính là như thế. Mà thôn phệ của Băng Tuyết lại đem thần niệm trong pháp bảo đồng hóa, đạt được quyền điều khiển pháp bảo, ngay cả chủ nhân của pháp bảo cũng không nhận thấy được điều gì dị thường, đồng thời không ảnh hưởng gì tới vẻ ngoài của pháp bảo nhưng lại đem tinh túy bên trong hấp thu sạch sẽ. Dưới loại tình huống này pháp bảo vẫn có thể tế luyện mà phục hồi lại nhưng lại tương đương với việc vĩnh viễn mở ra " cửa sau" cho Băng Tuyết. Chỉ cần gặp lại Băng Tuyết thì khó thoát khỏi kết cục lại bị hấp phệ.
Về phần Ngũ Sắc Thần Quang của Khổng Tuyên cũng có khả năng thu pháp bảo luyện hóa thành lực lượng ngũ sắc. Chẳng qua pháp bảo sau khi luyện hóa đều trở thành một đống chất thải công nghiệp, không có khả năng lợi dụng tiếp.
Mặc dù thần niệm của Nguyên Thủy Thiên Tôn thập phần lợi hại nhưng dựa vào "kinh nghiệm" phong phú và trí tuệ của Băng Tuyết , chỉ cần qua thời gian, khẳng định có thể làm yếu đi và đồng hóa, cuối cùng cũng sẽ hấp thu được. Tất nhiên trận chiến này rất lâu dài và gian khổ, không thua gì trận chiến thực tế. hết thảy đều phải dựa vào dị năng và may mắn của Băng Tuyết. Chỉ cần có thể thôn phệ lực lượng của Ngọc Hư Ấn, thực lực Băng Tuyết sẽ tăng vọt, chỉ là không rõ lúc đó có thể địch nổi lực lượng mới vừa tăng lên mạnh mẽ của Dương Tiễn hay không?
Bởi vì đã có công tác tư tưởng trước khi khai đạo nên Long Cát Công Chúa đối với Tam Tiêu cũng không có bài xích. Mà Tam Tiêu sớm đã nghe nói đến vị Thiên Giới công chúa này. Sau khi gặp mặt, liên tưởng tới thân thế không cha không mẹ của mình, cũng có cảm giác đồng bệnh tương liên. Hơn nữa đại tỷ Vân Tiêu lại cấp cho Long Cát một cảm giác như từ mẫu cho nên Tam Tiêu và Long Cát Công Chúa ở chung vô cùng thuận lợi. Long Cát Công Chúa vốn xưa nay cô độc, giờ bỗng nhiên có nhiều tỷ muội như vậy, khuôn mặt vui vẻ hơn rất nhiều.
Còn thân là hoàng hậu như Thương Thanh Quân càng không phải nói. Kỳ thật Thương Thanh Quân ở phương diện này bị Khương Văn Sắc ảnh hưởng. Vị Khương Hoàng Hậu mệnh khổ trong nguyên tác kia đối với Hậu cung của Trương Tử Tinh vẫn luôn có thái độ bao dung, ở thời cổ đại có thể chân chính xem là một vị hiền thê lương mẫu. Kỳ thật những nữ tử trước mắt Trương Tử Tinh hiện nay dù là bất kì người nào đi nữa, hắn gặp được cũng coi là phúc phận rất lớn của hắn. Hiện giờ có thể có được nhiều nữ tử tốt như vậy, có đôi lúc Trương Tử Tinh có cảm giác như giật mình tỉnh mộng. Đây là do hắn thấy quá may mắn mà nên.
Trăng có khi tròn khi khuyết, thế gian cũng khó tránh khỏi có điều được mất. Sau khi Đặng Thiền Ngọc rời khỏi mấy hôm, Đát Kỷ cũng mất tích. Lúc Đát Kỷ còn ở đó, Trương Tử Tinh cũng không có cảm giác gì. Chung quy cũng là nữ nhân của hắn, hơn nữa hai người cũng không gặp gỡ thường xuyên. Hiện giờ Đát Kỷ không còn ở đây nữa, Trương Tử Tinh cảm thấy trong lòng trống rỗng, giống như mất đi một điều gì rất trọng yếu. Lúc này hắn mới phát hiện, hóa ra nữ tử mang vận mệnh "khuynh quốc" này đã chiếm một vị trí nhất định trong lòng mình.
Chỉ khi người ấy đi rồi mới thấy được người ấy quan trọng đến thế nào với mình. Trương Tử Tinh đã vậy, Đát Kỷ thì sao? Nàng tự bỏ đi, trong lòng nàng cảm thấy thế nào?
Trương Tử Tinh từng bí mật phái lượng lớn nhân thủ tìm kiếm, tự mình còn tới mộ Hiên Viên nhưng cũng không thu hoạch được gì.
Đát Kỷ hẳn là đã quay về Oa Hoàng Cung. Như vậy cũng tốt. Ít nhất nơi đó cũng an toàn. Nếu cuối cùng hắn có thể nghịch thiên thành công, sẽ dùng điều kiện đánh cuộc kia khiến Nữ Oa để cho nàng đi. Nếu thất bại thì sẽ nhờ Phục Hi. Tóm lại hắn hạ quyết tâm sẽ không bỏ mặc nàng, cho dù nàng có là người muốn làm điên đảo nhân hoàng vị của hắn đi chăng nữa.
Chẳng qua nếu Nữ Oa biết được Tiêu Dao Tử mà nàng từng trợ giúp chính là vị thiên tử bị nàng thống hận nhất kia, không biết sẽ có cảm tưởng gì nữa? Khối Ngũ Sắc Tinh Thạch mà Nữ Oa ban tặng kia cũng thật là thần kỳ. Lần trước trên Tam Tiên Đảo, Đặng Thiền Ngọc dùng hòn đá này đánh vị Kim Tinh Thượng Giai đỉnh phong - Từ Hàng Chân Nhân. Tinh thạch này so với ngũ quang thạch bình thường hoàn toàn bất đồng, ngũ quang thạch bình thường đánh xong là dập nát, là vật chỉ dùng được một lần. Mà Ngũ Sắc Thần Thạch này thì sau khi đánh trúng mục tiêu liền tự động trở lại trong bàn tay, có thể sử dụng vô số lần.
Đáng tiếc chính là Đặng Thiền Ngọc tu vi không đủ, chỉ có thể đánh ra một lần, sau đó tiên lực toàn thân tiêu hao hết, mất hết khả năng tái chiến. Hơn nữa còn có hiện tượng giống như bị phản phệ, có chút tương tự với tình hình Trương Tử Tinh sử dụng Phệ Phách năm xưa. Vì lo lắng cho an toàn của Đặng Thiền Ngọc, Trương Tử Tinh tạm thời thu lại Ngũ Sắc Tinh Thạch khiến Đặng Thiền Ngọc trước khi đi còn hung hăng " tống tiền" hắn một khoản lớn để bồi thường.
Ngày qua ngày tuy rằng thập phần thích thú nhưng Trương Tử Tinh vẫn không buông lỏng cảnh giác chút nào. Tây Chu Cơ Phát ở ngoài mặt vẫn tỏ vẻ thành thật nhưng sau lưng vẫn thao diễn binh mã, chế tạo vũ khí, chuẩn bị cho cuộc chiến tiếp theo.
So với cục diện Tây Chu cơ bản nằm trong sự khống chế, Thiên Giới có vẻ thần bí khó lường hơn. Hạo Thiên Thượng Đế và Dao Trì Kim Mẫu không phải là hạng người lòng dạ khoan dung, ngược lại còn là loại có thù tất báo. Từ lần trước vì Long Cát mà đại náo thiên cung, sau đó lại đến việc Kim Mẫu bị đuổi khỏi Oa Hoàng cung, cũng không thấy có hành động gì trả thù. Trương Tử Tinh tin tưởng rằng Hạo Thiên và Kim Mẫu hẳn là đang có âm mưu lớn .
Mà khiến Trương Tử Tinh lo lắng nhất vẫn là an toàn của đoàn người Khổng Tuyên và Hình Thiên. Khổng Tuyên, Hình Thiên, Đa Bảo và Tam Hoàng kéo nhau tới một địa phương thần bí. Theo lý thuyết lấy thực lực liên thủ của Lục Đại huyền tiên, hơn nữa có những chí bảo như Hỗn Độn Chung, Hà Đồ, Lạc Thư, thiên địa không có nơi nào không đi được, cho dù có đụng phải thánh nhân cũng không có khả năng phải lui bước. Nhưng theo khẩu khí của Thông Thiên Giáo Chủ mà xét, cái địa phương kia thần bí khó lường, có đại hung hiểm. Ngay cả thánh nhân cũng bị Hồng Quân quản chế, cấm không cho đi tới. Rốt cục là Phục Hi muốn vật gì mà ngay cả Thông Thiên Giáo Chủ cũng ngầm đồng ý để đồ đệ là Đa Bảo đi mạo hiểm?
Trương Tử Tinh lo lắng rất nhiều, nhưng cũng không muốn đoán xem vật kia cuối cùng là vật gì. Dù sao Phục Hi nếu đã nói vật đó cùng với tương lai của thiên tử hắn có quan hệ rất lớn, đáp án sớm muộn cũng sẽ được công bố cho nên chẳng cần phải uổng công suy nghĩ.
Sau Bích Tiêu, Quỳnh Tiêu rốt cục cũng "Rơi vào tay giặc". Kỳ thực Quỳnh Tiêu ngày đó khi còn ở trong Hoàng Hà Trận, thấy Trương Tử Tinh vì bảo hộ tam nữ, lấy đạn hạt nhân đối phó với Chuẩn Đề đạo nhân, đã âm thầm sinh hảo cảm với hắn. Trương Tử Tinh khi biết được lại càng thêm hăng hái, đối với vị "nhị tỷ" mà ngày thường ít qua lại này lại càng "cố gắng", mà Quỳnh Tiêu có mái tóc vàng cũng tạo cho hắn một cảm giác rất đặc biệt ( tên này thích "đồ ngoại"?)
Ngay trong khi Trương Tử Tinh trái ôm phải ấp hai tỷ muội Quỳnh Tiêu, lại muốn được voi đòi tiên mà dời mục tiêu tới đại tỷ Vân Tiêu thì một vị khách không mời mà tới xuất hiện, quấy rầy "kế hoạch tiến công chiếm đóng ba tỷ muội" của hắn.
Người khách này không phải ai khác, chính là Tam Thái Tử của Đông Hải Long Cung - Ngao Bính.
Trương Tử Tinh lúc đầu nghe cấm vệ bẩm báo còn suýt quên mất "Ngao Bính" này là thần thánh phương nào. Sau khi được Bích Tiêu nhắc nhở mới nhớ ra. Năm đó khi Na Tra nháo hải, hắn đã từng ở Đông hải nhận lấy vị kí danh đệ tử này, nhờ đó mà kiếm được một mối giao hảo lớn. Mà vị đệ tử này cũng thật sự không còn gì để nói. Sau khi được bí kíp truy nữ kia, lại dám lên Kim Ngao Đảo có chủ ý với Hạm Chi Tiên và tỷ muội Thải Vân. Trương Tử Tinh không thể không tự viết một phong thư, giúp Kim Ngao Đảo thoát khỏi sự dây dưa của hắn. Sau lại nghe nói vị Ngao Bính này khi theo đuổi tiên nữ thường bị đánh trọng thương, nhưng lại càng phát huy tinh thần Tiểu Cường ( ai chưa biết về con gián này thì xin đọc lại các chương trước), càng bại càng chiến, thật là thú vị.
Ngao Bính ở tại Long Đức điện sau khi thi đại lễ với Trương Tử Tinh, vẻ mặt lo lắng nói:
- Xin sư tôn cứu toàn bộ Đông Hải chúng ta!
Trương Tử Tinh nghe hắn nói nghiêm trọng như vậy, cười hỏi:
- Cuối cùng là có chuyện gì? Hay lại có vị nữ tiên nào ngươi theo đuổi không được, trêu chọc người ta mà bị đuổi đánh tới cửa hả?
Ngao Bính cười khổ nói:
- Nếu là như thế đệ tử nào có thể có mặt mũi mà tới nhờ sư tôn chứ? Lần này không phải là theo đuổi không được, mà là đệ tự cuối cùng không phụ khổ tâm, tìm được một vị đạo lữ thỏa mãn, bởi vậy lại đem tới cho Đông Hải một tai họa bất ngờ. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - http://truyenfull.vn
Không thể tưởng tượng được tiểu tử này sau nhiều lần gặp trắc trở vấp ngã như vậy, hôm nay lại có thể "đột phá"! Trương Tử Tinh ngạc nhiên nói:
- Ngươi đã có thể tìm được đạo lữ sao? Cuối cùng là tiên nữ nhà ai, vì sao lại đem tai họa tới cho Đông Hải?
Nhắc tới nữ tử này, Ngao Bính không khỏi lộ vẻ hạnh phúc nói:
- Ngày trước nhờ được sư tôn khai đạo, đệ tử mới tỉnh ngộ, biết bị Xiển Giáo Hoàng Long chân nhân lừa, liền âm thầm lập chí, muốn trả thù về mặt này. Hiện giờ quả nhiên không phụ khổ tâm, đã đem đạo lữ trong phủ của Hoàng Long chân nhân là Ma Cô tiên tử cướp về. Cũng lấy lại được cả Âm Dương Sách mà ngày đó Hoàng Long chân nhân lừa đi. Chẳng qua hôm qua Ma Cô tiên tử vô ý gặp phải môn nhân Xiển Giáo, việc này đã bị Hoàng Long chân nhân biết được, tuyên bố sẽ san bằng Đông Hải để trả hận. Đệ tử tự biết thế lực của Đông Hải không thể chống đỡ được với kim tiên Xiển Giáo, cũng không muốn liên lụy tới già trẻ lớn nhỏ thủy tộc Đông Hải, cho nên mới tới thỉnh cầu sư tôn giúp đỡ. Nếu sư tôn nhờ được vị Khổng sư thúc kia ra tay thì hẳn có thể hóa giải họa này cho Đông Hải!
Hóa ra là Ma Cô tiên tử của Hoàng Long chân nhân bị Ngao Bính này "bắt cóc" sao? Trương Tử Tinh chợt bừng tỉnh hiểu ra: còn nhớ rõ trước kia còn chỉ cho Ngao Bính mục tiêu tiếp theo, chính là đoạt lấy Ma Cô tiên tử từ trên giường Hoàng Long chân nhân, chiếm làm của mình, hả cái giận này. Không thể tưởng tượng được tiểu tử này lại có thể thực sự làm được!
Trương Tử Tinh đánh giá Ngao Bính một hồi, âm thầm gật đầu, người này vì truy nữ mà nhiều lần chịu độc thủ, thậm chí trọng thương hôn mê, nhưng cũng tính là có chí nhất định thành, cuối cùng lại đạt "chính quả". Theo nghĩa nào đó có thể nói, Ngao Bính coi như đã đủ tư cách làm "người kế thừa" "bổn sự" của mình. Có nên chăng truyền cả cho hắn mười lăm chữ " chân ngôn" : " Phú quý nhất định dâm, nghèo hèn càng muốn di, uy vũ có thể khuất" ?
Ngao Bính thấy hắn trầm tư, còn nghĩ đã làm vị ký danh sư tôn này khó xử, chạy vội tới đau khổ quỳ xuống định van xin. Trương Tử Tinh nâng Ngao Binh dậy nói:
- Đồ nhi, cũng không phải quả nhân không chịu giúp ngươi mà là vị Khổng sư thúc kia của ngươi đã bế quan nhiều ngày, quả nhân cũng không biết cụ thể bao giờ hắn xuất quan, quả thật rất khó xử. Hay là ngươi đem Ma Cô tiên tử trả lại cho Hoàng Long chân nhân, tìm cách hóa giải nạn này?
Ngao Bính nghe vậy vội vàng lắc đầu:
- Con với Ma Cô tiên tử thực lòng yêu nhau, đã lập thệ thà chết không rời, sao lại có thể đem nàng ra để bảo toàn tính mạng? Nếu sư tôn không thể tương trợ, ta chỉ còn cách cùng nàng một đường tới phủ của Hoàng Long chân nhân mà tự tuyệt để tránh liên lụy già trẻ Đông Hải. Cuốn Âm Dương Sách này xin sư tôn bảo quản, tránh để kỳ thuật thất truyền.
Tam Tiêu và Long Cát đang ngồi ở ngự thư phòng cách vách Long Đức điện . Lúc này nguyên thần Bích Tiêu nhờ Vãng Sinh Lực và tác dụng của song tu đã dần khỏi hẳn, tu vi còn có dấu hiệu tinh tiến, Vân Tiêu căn cơ cao nhất, gần đây cũng đã bắt đầu quá trình song tu, khôi phục khá tốt. Tứ nữ tu vi đều bất phàm, mặc dù khoảng cách khá xa nhưng chuyện giữa Trương Tử Tinh và Ngao Bính đều lọt cả vào tai.
Quỳnh Tiêu mỉm cười cầm lấy bút, khôi hài viết lên giấy:
- Vì nữ nhân mà không muốn sống, đúng là có phong độ của sư phụ.
Quỳnh Tiêu viết xong, đem giấy bút giao cho Long Cát Công Chúa. Long Cát Công Chúa chần chừ nhìn chúng nữ, phát hiện trên mặt tam nữ đều có ý cổ vũ, lập tức viết bốn chữ hàm súc:
- Minh sư xuất cao đồ.
Bích Tiêu cười ha hả, nhận lấy bút, không khách khí viết:
- Sư lang đồ lang, sư đồ giai lang ( Thầy là sói, trò cũng là sói. Sói cả)
Tám chữ sau lại thêm một câu rất hợp làm tục ngữ đời sau:
- Chỉ cần chịu khó cuốc, tường nào mà chả đổ?
Vân Tiêu cười viết câu kết:
- Ngao Bính trọng tình trọng hiếu, nên cứu.
Quả nhiên chợt nghe Trương Tử Tinh nói:
- Ngươi tuy là ký danh đệ tử của quả nhân nhưng cũng coi là người của ta. Hôm nay nghe được lời này của ngươi, sư tôn nhất định giúp đỡ ngươi! Âm Dương Sách này ngươi hãy giữ lấy, về sau cùng với Ma Cô tiên tử kia tu luyện, nhất định có thu hoạch.
Ngao Bính ít nhiều cũng coi là đồ đệ của Trương Tử Tinh, hơn nữa lại rất có hiếu, năm đó còn từng chủ động thay cha nuôi chịu phạt. Huống hồ việc Ma Cô tiên tử coi như là do Trương Tử Tinh "dạy bảo" mà nên nhằm đối đầu với Xiển Giáo, cho nên Trương Tử Tinh hạ quyết tâm trợ giúp Ngao Bính.
- Đệ tử trọn đời không quên ơn sư tôn!
Ngao Bính mừng rỡ, nhưng lại chần chờ hỏi một câu:
- Chỉ là Khổng sư thúc không có mặt, làm sao mà …
- Khổng sư thúc ngươi vắng mặt thì còn có một vị Tiêu Dao Tử sư thúc.
Trương Tử Tinh nói xong cảm thấy đối với mình còn chưa đủ liền thêm một câu:
- Người này thần thông quảng đại, cơ hồ không gì không làm được. Ngươi hãy an tâm về Đông Hải trước, đến lúc đó tất có người có thể bảo vệ ngươi và Ma Cô tiên tử cùng Đông Hải.
Chúng nữ trong ngự thư phòng nghe hắn mặt dày khoác loác như vậy đều cười mãi không dứt.
Ngao Bính sau khi được hắn hứa hẹn, lại thấy hắn không chịu thu lấy Âm Dương Sách kia, trong lòng cảm động, lập tức cảm tạ vạn lần mà rời đi.
Trương Tử Tinh vừa bước vào cửa ngự thư phòng, chỉ thấy Bích Tiêu cười khanh khách đứng trước cửa:
- Vị phu quân đạo hữu thần thông quảng đại, cơ hồ không gì không làm nổi kia. Lần này đi Đông Hải có phải là nên đem tỷ muội chúng ta đi cùng hay không?
Khi nghe được câu " thần thông quảng đại, không gì không làm được", cho dù người nào đó da dày cũng không thể không đỏ mặt.