Trương Tử Tinh có chút hoài nghi nhìn khối đồ vật nọ. Chuẩn Đề đạo nhân nhìn ra sự nghi ngờ của hắn, liền giải thích:
- Đây là loại Bồ Đề linh thụ, là linh căn trong rừng Bồ Đề nơi cực lạc tịnh thổ của ta, đây là vật thế gian hiếm có. Vật này phải trồng vào cuối tuần trăng, có thể hấp thu linh khí để sinh trưởng cho đến khi thành hình, sau khi trưởng thành, sinh ra lực lượng kỳ dị, tạo thành thiên nhiên Bồ Đề đại trận, bao trùm toàn bộ tiên cảnh, nếu không có chủ nhân đồng ý, cho dù là bần đạo, cũng vô pháp dễ dàng tiến nhập.
Trương Tử Tinh nghe được chuyện kỳ lạ như thế, hắn nhìn lại lòng bàn tay, chỉ thấy thứ này có vẻ đáng yêu y như mã não , trong lòng biết với thân phận của Chuẩn Đề, sẽ không đi gạt mình, hắn lập tức tạ ơn Chuẩn Đề.
Chuẩn Đề đạo nhân nói:
- Bồ Đề linh thụ mặc dù thần dị, nhưng trước khi trưởng thành cực kỳ hao phí tiên khí. Lấy linh khi của Tam Tiên Đảo, mặc dù chưa đủ, nhưng có thể làm cho loại này chút ít thành hình, cho là phòng hộ cũng tạm đủ.
Trên thực tế, Bồ Đề linh thụ có thần lực kỳ quái quả thật không phải hàng giả, nhưng cái thứ này muốn chân chính trưởng thành cần linh khí không đơn giản như những gì Chuẩn Đề đạo nhân đã nói. Ở trên đời này cũng hiếm nơi tiên cảnh có thể có thứ linh khí này, nhưng mấy chỗ tiên cảnh đó hoặc là bị thánh nhân chiếm cứ, hoặc là mờ ảo vô tung. Như là vô danh tiên sơn, Ngọc Hư Cung là nơi linh địa, đều có linh căn diệu vật, như thế nào Tây Phương Giáo lại không có loại "lưỡi câu" là Bồ Đề linh thụ này? Lại còn muốn bao trùm toàn bộ nữa sao?
Bởi vì thứ "giống" này mặc dù tốt nhưng nếu không có hoàn cảnh sống tốt thì cũng như là gân gà, bỏ thì thương, vương thì tội.
Tam Tiên Đảo tuy rằng linh khí không tồi nhưng so với hoàn cảnh để Bồ Đề linh thụ phát triển thành hình, phát huy tác dụng lớn nhất còn xa mới bằng được, nhiều nhất chỉ có thể phát huy công hiệu bình thường, có tác dụng phòng hộ không tồi lắm mà thôi.
Trương Tử Tinh mặc dù không biết rõ tình huống này nhưng nghe đến lời nói "ngại rằng linh khí trên Tam Tiên Đảo không đủ" thì cũng hiểu được điều kiện trên Tam Tiên Đảo không thể phát huy được hiệu năng cực mạnh của Bồ Đề linh thụ, lập tức trong lòng máy động, nghĩ ngay tới một nơi tiên phủ lánh ngoại kia. Chẳng qua cuối cùng thế nào vẫn phải xem quyết tâm của chính Tam Tiêu. Nếu không được thì vẫn đặt linh thụ này trên Tam Tiên Đảo bảo hộ tốt cho tam nữ.
Nhận lấy hạt mầm xong, Trương Tử Tinh chỉ vào Nhiên Đăng đạo nhân, kim tỏa kia liền hóa thành kim quang rơi vào tay hắn, thu vào túi pháp bảo.Nhiên Đăng đạo nhân liền thấy cả người nhẹ bẫng, lực lượng khôi phục. Hắn đứng dậy nhưng cũng không dám tự động động thủ nữa.
Trương Tử Tinh nhìn thoáng qua Từ Hàng chân nhân nói:
- Nhiên Đăng đạo hữu đã thoát hiểm, vì sao không niệm tình đồng môn mà cứu luôn vị Từ Hàng chân nhân này đi? Hay là thực sự nhẫn tâm để cho ta đưa mình hắn ra bêu một ngày giữa phố xá sầm uất?
Đã thành công phân hóa ly gián Từ Hàng chân nhân và Nhiên Đăng đạo nhân, tất nhiên không thể lãng phí quân cờ hữu dụng này.
Chuẩn Đề đạo nhân cũng cảm thấy kì quái. Đặt giữa phố xá sầm uất một ngày thì cũng chẳng có vấn đề gì lắm. Nhiên Đăng đạo nhân tất nhiên là không có mặt mũi nào nói ra " cái loại" xử lí này. Chẳng qua Từ Hàng chân nhân cũng nằm trong danh sách ngày đó Tiêu Dao Tử đã nhắc tới, là một trong số những người thuộc về Tây Phương Giáo sau này. Bởi vậy Chuẩn Đề dĩ nhiên là sẽ không " buông tha" được.
Trương Tử Tinh tất nhiên là sẽ không bỏ qua cơ hội như thế này, mặc cả trên trời dưới đất. Đầu tiên là yêu cầu Chuẩn Đề đạo nhân trị liệu cho Tam Tiêu, sau khi thấy không thể đạt thành lại đem trọng điểm chuyển sang đồ đệ Na Tra bị trọng thương và Đặng Thiền Ngọc "bị thương" thoát lực. Vì tương lai của Quan Thế Âm Bồ Tát, Chuẩn Đề đạo nhân cuối cùng phải đem bát đức cực phẩm Kim Liên Hoa dùng đại pháp lực nhập vào trong cơ thể Na Tra, lại tặng Đặng Thiền Ngọc một chuỗi ngọc châu hộ thân.
Ngọc châu kia thì không nói làm gì, nhưng cực phẩm Kim Liên Hoa có thể xem như lần này Chuẩn Đề chân chính xuất huyết. Đài sen này công hiệu rất phi thường, chỉ cần lấy thuần dương tiên lực trợ giúp luyện hóa, trong ba ngày, Na Tra có thể khỏi hẳn thương thế. Hơn nữa sau này nếu tu hành thêm còn có khả năng lĩnh ngộ thần thông thân ngoại hóa thân. Có lẽ trên ý nghĩa khác đây cũng là một loại "hóa thân từ hoa sen".
Thương thế của Từ Hàng chân nhân cũng không phải quá nặng. Chuẩn Đề chỉ đảo mắt một cái là dùng đan dược chữa khỏi, vị chân nhân này oán hận nhìn Trương Tử Tinh một cái, đối với thái độ đón tiếp giả mù sa mưa của Nhiên Đăng đạo nhân hoàn toàn không để mắt, im lặng đứng sau lưng Chuẩn Đề đạo nhân.
Trương Tử Tinh đối với hận ý của Từ Hàng chân nhân không thèm quan tâm. Hắn ngay cả Linh Bảo đại pháp sư và Ngọc Đỉnh chân nhân còn dám giết, có thêm Từ Hàng hay Nhiên Đăng cũng không tính là cái gì. Hôm nay nếu không phải vì đã cùng Thông Thiên Giáo Chủ bàn bạc kế sách phân hóa hai giáo thì chỉ bằng hành vi của hai kẻ này dám lên đảo hại đến Tam Tiên, hẳn phải giết không tha.
Người sống nhiều lúc có tác dụng hơn người chết.
Bước tiếp theo là phải làm sao để hoàn thiện và thực thi kế hoạch kia.
Đương nhiên trước mắt mà nói, cần xử lý quan hệ với Tam Tiêu đã. Bích Tiêu tình đầu ý hợp hắn nhất định sẽ không tha, Quỳnh Tiêu và Vân Tiêu cũng sẽ hết sức tranh thủ, nếu thật sự tim như sắt đá, một lòng tu đạo thì cũng không thể miễn cưỡng. Dù sao cảm tình không phải lợi thế, chẳng qua người nào đó đối với việc có được cả ba tỷ muội vẫn tương đối chờ mong.
Cho dù không thể có được hiệu quả song tu, chỉ nể mặt Bích Tiêu hắn cũng sẽ phải hết sức tìm cách tương trợ cho nhị nữ.
Chuẩn Đề đạo nhân mang theo hai người Từ Hàng, Nhiên Đăng rời đi, trước khí đi nói một câu:
- Đạo hữu đã nuốt sáu đài sen và Vãng Sanh Liên Tử, tuy tu vi có tổn hại nhưng thân đã mang vãng sinh lực rất lớn. Nếu muốn khôi phục tu vi của ba vị đạo lữ, chỉ cần cùng từng người song tu, qua ít ngày sẽ có thể mượn vãng sanh lực để giúp ba người khỏi hẳn.
Chuẩn Đề sớm đã đoán ra trước đây hắn cầu Vãng Sanh Liên Tử chính là vì Tam Tiêu cho nên mới nói lập lửng là "đạo lữ". Trương Tử Tinh nghe ám chỉ như vậy cũng chẳng thèm giải thích. Lúc ấy khi đối mặt với Nguyên Thủy ThiênTôn, Trương Tử Tinh cũng từng nói: Tam Tiêu là thê tử của hắn, Hình Thiên là huynh đệ của hắn. Giờ đây Hình Thiên đã đúng với danh xưng huynh đệ, nếu là vế trước của câu đó mà cũng thành sự thực thì thật là hoàn mỹ.
Tam Tiêu nghe Chuẩn Đề đạo nhân xưng hô như thế tựa hồ cũng có phản ứng. Đáng tiếc các nàng đeo mặt nạ nên không nhìn ra được biểu tình cụ thể.
Nhiên Đăng đạo nhân muốn lấy lại Ngọc Hư Ấn và Càn Khôn Xích, Trương Tử Tinh lại nói rõ là hắn vừa rồi có nói chỉ cần tha tính mạng liền nguyện ý hai tay dâng tặng hai pháp bảo, hiện giờ không thể lật lọng. Từ Hàng đạo nhân nhớ tới biểu hiện đê tiện của Nhiên Đăng đạo nhân, không khỏi hừ lạnh một tiếng. Nhiên Đăng đạo nhân sợ Trương Tử Tinh trước mặt Chuẩn Đề đạo nhân dèm pha hắn, cũng chẳng dám nói gì thêm, cuối cùng đành phẫn nộ cùng Chuẩn Đề đạo nhân rời đi.
Sau khi ba người rời đi, Vân Tiêu mang theo Quỳnh Tiêu, Bích Tiêu tiến lại hành lễ nói:
- Tiêu Dao đạo hữu, lần này nhờ có người và vị đạo hữu này cứu giúp, thực là vô cùng cảm kích! Lại nói, tỷ muội ta đã chịu ân cứu giúp của người hai lần, còn có việc của đại huynh, thật sự….
Trương Tử Tinh hướng tam nữ giới thiệu Đặng Thiền Ngọc, nói:
- Chỉ là việc nên làm thôi mà, ba vị nương nương sao lại khách khí như thế?
Việc nên làm sao? Vân Tiêu thầm thở dài một tiếng, nhìn Đặng Thiền Ngọc nói:
- Hai vị đạo hữu, nơi này không phải là nơi đãi khách, mời nhập động phủ ta nói chuyện.
Mọi người vào tới bên trong động phủ, có đồng tử dâng rượu trái cây và đồ nhắm, cùng hàn huyên một lúc. Trương Tử Tinh thầm nghĩ đã có bức thư trước đây đưa tới, hiện giờ không ngại đi thẳng vào vấn đề. Chẳng qua có Đặng Thiền Ngọc ở đây, sợ Tam Tiêu khó nói. Hắn liền nói với Na Tra:
- Nghe nói trên Tam Tiên có rất nhiều thắng cảnh, con mang vị Đặng sư thúc này và hai vị sư huynh đi du lãm một phen.
Na Tra cũng xem như là nửa tiểu chủ nhân, hoan hỉ tưng bừng, bất chấp thương thế chưa hồi phục, đứng bật dậy lôi kéo Đặng Thiền Ngọc bước đi. Tiêu Thăng, Tào Bảo cũng biết điều lui ra ngoài. Đặng Thiền Ngọc "cảnh giác" nhìn Tam Tiêu, lại lo lắng liếc Trương Tử Tinh một cái, cuối cùng cũng theo Na Tra rời động phủ.
Không đợi Trương Tử Tinh nói chuyện, Bích Tiêu đã mở miệng trước:
- Vị Đặng đạo hữu này tư dung tuyệt đẹp, nhan sắc khuynh thành, so với tỷ muội ta hình thù kỳ lạ hơn xa trăm lần, bệ hạ thật là có diễm phúc!
Những lời này nồng đậm mùi dấm chua, Trương Tử Tinh trong lòng hiểu rõ, nói:
- Nếu luận dung mạo, nàng và nàng ấy chó thể xem như xuân lan thu cúc, mỗi người một vẻ, cần gì phải tự coi nhẹ mình?
Bích Tiêu nghe lời khen của hắn, trong lòng nhẽ nhõm, cũng không có phản ứng tiếp nữa.
Vân Tiêu nói:
- Tam muội, đừng vội náo loạn vô lễ. Hôm nau nếu không có Đặng đạo hữu ra tay chế phục Từ Hàng, chỉ sợ Na Tra đã gặp độc thủ của hắn.
Trương Tử Tinh không muốn nói nhiều về vấn đề này, vội vàng đem đề tài chuyển hướng, hỏi:
- Ngày hôm trước ta sai ba người bọn Na Tra đưa thư tới, ba vị nương nương đã xem qua hay chưa?
Tam Tiêu nghe đến việc bức thư liền trầm mặc lại.
Trương Tử Tinh thấy tam nữ không nói, vội hỏi:
- Thực sự không phải là ta lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn. Ngày đó đánh cược ở Tây Phương Giáo cũng là may mắn thoát khỏi liên hoa trận, vô ý cắn nuốt Vãng Sanh Liên Tử kia, sau đó chút nữa là nổ tan xác mà chết, may mà có Hỏa Vân Động Tam Thánh Hoàng mang tới Oa Hoàng Cung mới được cứu trợ. Hôm nay Chuẩn Đề đạo nhân đã nói, vãng sanh lực kia có thể giúp ba vị khỏi hẳn. Ta đối với ba vị nương nương vẫn có lòng ngưỡng mộ, lại sớm có tình ý với Bích Tiêu nương nương. Lần này thực là mặt dày mà yêu cầu, nếu được ba vị nương nương không khinh rẻ, phó thác chung thân, quả thật là tam sinh hữu hạnh( nôm na tiếng việt là phước tổ ba đời ^^) của ta.
Bích Tiêu nói:
- Ngày đó trên Tam Tiên Đảo cầu thân, đại tỷ đã nói, đầu tiên là được đại huynh đồng ý, sau đó là thân đạt huyền tiên chi cảnh, cuối cùng là được ba tỷ muội tán thành. Người đã đạt được hay chưa?
Trương Tử Tinh đối với những vấn đề này sớm đã có chuẩn bị, nói:
- Ta ở Bích Du Cung đã được Công Minh huynh đồng ý việc này, mà cảnh giới của ta do dị lực của Vãng Sanh Liên Tử, bề ngoài xem như là tụt lùi, kì thực chiến lực đã có thể chống được huyền tiên trung giai. Coi như là đạt điều kiện của ba vị nương nương, giờ cũng chỉ chờ ba vị chấp nhận nữa mà thôi.
Tam Tiêu nghe hắn nói có lực lượng chống nổi huyền tiên trung giai, đều kinh hãi ngạc nhiên.
Trong mắt Bích Tiêu hiện lên vẻ vui mừng, hừ lạnh nói:
- Ngươi là thiên tử, tham hoa háo sắc, hậu cung phi tần nhiều không đếm xuể, tỷ muội chúng ta như thế nào có thể trao thân cho người như ngươi?
Trương Tử Tinh hô to oan uổng: thích mỹ nữ thì quả thật là đúng, nhưng nếu nói hậu cung phi tần nhiều không đếm xuể thì thực sự quá khoa trương. Hôm nay cô nàng Bích Tiêu này làm sao vậy chứ, không những không phối hợp, ngược lại tại thời khắc mấu chốt này lại phá rối. Hay là thực sự ăn phải dấm chua của Đặng Thiền Ngọc đây?
Quỳnh Tiêu nói xen vào:
- Lời của tam muội quả thực quá mức. Bệ hạ là nhân giới chí tôn, vì huyết mạch đế vương, phi tử chốn hậu cung tự nhiên là không thể ít ỏi. Huống hồ số lượng phi tần của bệ hạ chẳng qua cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay mà thôi. So với hậu duệ quý tộc bình thường còn xa xa mới bằng, tại sao lại nói là nhiều không đếm xuể chứ?
Bích Tiêu tựa hồ bất mãn việc nhị tỷ nói đỡ hộ Trương Tử Tinh, lại nói:
- Mặc dù bề ngoài là không nhiều, nhưng muội nghe nói hắn cùng với Kim Ngao Đạo Hạm Chi Tiên sớm có tư tình, gần đây lại có được vị công chúa thiên giới, vị đạo hữu vừa rồi tất cũng có liên quan. Phẩm hạnh như thế còn không phải là tham hoa háo sắc sao?
Trương Tử Tinh nghe thấy ngữ khí của Bích Tiêu có vị ghen tuông, vội nói:
- Không dối gạt ba vị nương nương, mệnh cách của ta đặc thù, có thể biết chuyện tương lai. Số mệnh có hơn mười nữ tử có duyên phận. Đây là số phận đã định sẵn, không thể sửa đổi. Tuy rằng ta có nhiều thê tử, không thể mang tất cả yêu thương dồn cho một người nhưng tự hỏi bản thân đối với từng người đều là hết sức chân thành thật tâm. Trừ khi đúng là người cùng ta có duyên, dù có vẻ đẹp khuynh quốc khuynh thành ta cũng tuyệt đối không dây dưa. Ba vị nương nương cùng ta có duyên phận, bởi vậy ta sớm đã ngưỡng mộ ba vị từ tận trong tim, mong ba vị nương nương đồng ý.
Luận điệu về " Người có duyên mà số phận đã định" của Trương Tử Tinh tất nhiên chỉ là chuyện tào lao mà thôi, chủ yếu vì "chí hướng" của hắn là muốn "cứu vớt" các mỹ nữ trong Phong Thần. Trước kia khi xem Phong Thần Diễn Nghĩa tại thế kỷ 24, hắn luôn luôn cảm thấy tiếc hận cho nhóm tiên nữ phải chết thảm trong nguyên tác, mà Tam Tiêu, Long Cát Công Chúa, Đặng Thiền Ngọc, Hạm Chi Tiên đều là những nữ tử trong mộng tưởng của hắn. Hiện giờ nhân biến cố mà đi tới thế giới này, may mắn có thể được những nữ tử đó yêu thương, thực sự là mộng tưởng đã trở thành sự thật. Làm thế nào để bảo vệ cho những nữ tử trong tim này khỏi bị thương hại và đấu tranh với thiên mệnh đã trở thành động lực lớn nhất của hắn.
Vân Tiêu đã nghe Thông Thiên Giáo Chủ nói đến việc nhân hoàng có khả năng biết trước tương lai nên đối với những lời hắn nói cũng có vài phần tin tưởng. Sau khi cân nhắc một phen liền nói:
- Bệ hạ, người cùng tam muội biết nhau đã nhiều năm. Lần trước ở Tam Tiên Đảo đã thể hiện tấm lòng, hôm nay tâm nguyện của Tam muội coi như là đạt được. Nhị muội thân chịu trọng thương, có thể lấy phương pháp song tu để phục hồi, lần này cùng Tam muội kết làm đạo lữ. Ta thân là đại tỷ, nhận lấy Vãng Sanh Liên Tử làm sính lễ, mượn lực lượng của hạt sen để hồi phục như cũ. Thật là lưỡng toàn tề mỹ.
Quyết định này có chút nằm ngoài dự kiến của Trương Tử Tinh. Ngay cả Bích Tiêu và Quỳnh Tiêu cũng ngây người ra một lúc lâu. Bích Tiêu vội vàng hỏi:
- Đại tỷ, ba tỷ muội chúng ta không phải đã nói là cùng tiến cùng lui sao? Vừa rồi trong lúc sinh tử còn như thế, vì sao không thể đồng thời gả cho hắn? Người nếu không chịu, ta và nhị tỷ cũng không chịu!
-Tam muội. Ta sao lại không rõ tâm tư của muội chứ.
Vân Tiêu thở dài nói:
- Chẳng qua là ta kiên định muốn hướng đạo, lập chí vượt qua tình kiếp tìm đại đạo, không muốn liên lụy tới nhân duyên của muội và nhị muội. Việc lần này giải quyết xong, tu vi của ba tỷ muội chúng ta có khả năng khôi phục, tránh để tái diễn việc bị người ta đến tận cửa làm nhục như hôm nay.
Bích Tiêu chưa từ bỏ ý định lại tiếp tục khuyên bảo, ngữ khí của Vân Tiêu ngược lại lại càng trở nên kiên định:
- Ý ta đã quyết, không cần nhiều lời.
Bích Tiêu còn định nói thêm, lại bị Quỳnh Tiêu lôi kéo một phen, cuối cùng im lặng không nói.
Trương Tử Tinh nghe vậy, tuy rằng đối với việc mình có được Bích Tiêu và Quỳnh Tiêu cảm thấy vui sướng nhưng thấy Vân Tiêu kiên quyết như vậy cũng có chút tiếc nuối. Ngày đó trong Hoàng Hà trận,trong khi hai người ôm nhau hợp lực đối kháng với Tam Bảo Ngọc Như Ý của Nguyên Thủy Thiên Tôn, cái loại cảm giác nhuyễn ngọc ôn hương trong ngực, đồng sinh cộng tử ấy vẫn khắc sâu trong lòng hắn như cũ. Không thể tưởng tượng được nàng lại lựa chọn con đường khác. Nhưng dù sao đi nữa, loại cảm giác này đã vĩnh viễn lưu lại trong tim hắn.
Trương Tử Tinh thở dài một tiếng. Với hắn mà nói, nữ nhân có thể theo đuổi, không thể cưỡng cầu. Tuy rằng theo đuổi bám riết không tha, nhưng nếu Vân Tiêu một lòng hướng đạo, thật sự không muốn dính vào chuyện trần thế thì cũng không thể miễn cưỡng, chỉ có thể cố gắng hết sức giúp đỡ và thành toàn cho nàng.
Quỳnh Tiêu bỗng nhiên mở miệng nói:
- Hiện giờ thương thế của Na Tra vẫn chưa hồi phục, còn cần tiên lực thuần dương của bệ hạ giúp đỡ ba ngày. Đêm nay xin mời bệ hạ ở lại biệt phủ nghỉ ngơi. Những việc còn lại đợi khi thương thế của Na Tra lành hẳn hẵng nói.
Nghe tới chuyện liên quan tới thương thế của tiểu Na Tra, Trương Tử Tinh và Vân Tiêu, Bích Tiêu không hẹn mà đều lộ vẻ đồng ý.
Đêm đó Trương Tử Tinh ở ngay tại biệt phủ, án chiếu theo phương pháp Chuẩn Đề nói, trợ giúp Na Tra luyện hóa lực lượng của Kim Liên Hoa kia.
Mà trong một động phủ tại một chỗ khác trên đảo, Vân Tiêu đang ngồi trước bàn, ngơ ngác nhìn một mặt gương.
Ở đĩa ngọc giữa bàn là một viên liên tử (hạt sen) trắng như bạch ngọc, tản mát ra ánh sáng nhẹ nhàng. Trong động đều là dị hương của liên tử.
Cái gương này thập phần rõ ràng, hiện từng chân tơ kẽ tóc, chính là thứ mà Trương Tử Tinh ngày trước sai Na Tra tặng. Trong gương hiện lên dung mạo động lòng người vô cùng, trên bờ mi ẩn chứa nét buồn bã, hẳn là trong lòng đang ngổn ngang trăm mối.
Tam Bảo Ngọc Như Ý mang theo hơi thở tử vong đáng sợ đánh xuống đỉnh đầu….
Tưởng rằng hẳn đã phải chết thì đạo huyết quang kia quên mình lao tới….
Suýt nữa là thân xác này tan thành mây khói…
Trong Ly Địa Diễm Quang Kỳ, nàng và hắn cùng gắn bó với nhau, khoẳng khắc đó tựa hồ như hai người tâm linh tương thông, cam nguyện đồng sinh cộng tử…
Lúc này trong đầu nàng lại vang lên lời nói của sư tôn Thông Thiên Giáo Chủ: môn hạ giáo ta, đa số là người ứng kiếp. Ba tỷ muội ngươi cũng không ngoại lệ…. Ba ngươi đều có tình kiếp, chỉ có thể theo duyên mà làm, không nên cưỡng cầu.
Năm đó khi hỏi Bích Tiêu làm sao để đối phó với tình kiếp, nàng trả lời rằng: thanh tâm quả dục ( tinh trong sáng, không ham muốn), không quản sự đời, như đá trong dòng nước, sáng bóng như gương, sóng gió chảy qua mình không vương vấn. Nếu như đá kia có tình, tuy là , tuy bề ngoài có bóng thế nào đi nữa, thủy chung vẫn không thể nào không chút gì vương vấn, cũng không thể không có tiếc nuối. Cho dù là gặp chút rong, bèo hay cá trôi xuôi dòng cũng là nó sinh tâm quyến luyến.
Mà Bích Tiêu nói: dù có tâm sáng như gương cũng chỉ là một loại trốn tránh mà thôi, không bằng chủ động đối mặt.
Sự thật chứng minh, "chủ động đối mặt" kết quả là sa vào trong đó, không thể tự thoát ra, so với lời nói kia còn muốn tốt hơn, cuối cùng yêu luôn nam tử kia. Quỳnh Tiêu tuy không có biểu hiện gì nhưng là tỷ muội nhiều năm như vậy, tâm tư của nàng làm gì mà không rõ? Hay thực sự lại như các nàng rơi vào tình kiếp mà kết thúc con đường tu đạo?
Vân Tiêu lắc lắc đầu, nhẹ thở dài một tiếng, bàn tay hướng tới đĩa ngọc. Nguồn: http://truyenfull.vn
Khi sắp chạm tới hạt sen trong đĩa, bàn tay bỗng dưng dừng lại, do dự hồi lâu trong không trung, cuối cùng hạ xuống, cầm lấy hạt sen.
Trong đầu tiếp tục nhớ lại chuyện cũ, nàng nhớ rõ ngày đó còn hỏi Bích Tiêu một câu: nếu không thể tỉnh ngộ thì sao?
Bích Tiêu mỉm cười đáp: không tỉnh không sao, nhưng sẽ không hối hận.
Không hối hận sao? Ngón tay nàng nắm chặt hạt sen có chút run rẩy, lúc này bên tai truyền tới một thanh âm:
- Đại tỷ!
Thanh âm này làm Vân Tiêu giật nảy mình, hạt sen nắm trong tay cũng buông ra, cảm giác như vừa trút được một gánh nặng.
- Nhị muội, hóa ra là muội.
Người đến đúng là Quỳnh Tiêu.
Quỳnh Tiêu lộ ra thần sắc kỳ quái, hỏi:
- Đại tỷ có tâm sự gì vậy? Vì sao ta đến gần như vậy cũng không phát hiện?
Vân Tiêu lắc đầu, mỉm cười nói:
- Nào có tâm sự gì. Hiện giờ muội và tam muội đều đã có chỗ nương tựa, ta có thể yên tâm tu đạo rồi.
Quỳnh Tiêu nhìn Vãng Sanh Liên Tử trên bàn, lắc đầu nói:
- Đại tỷ, chúng ta là tỷ muội đã nhiều năm, tâm tư cửa ta không thể gạt được người, tâm tử của người cũng không thể dấu được ta. Giờ phút này chắc người đang do dự.
Vân Tiêu nhíu mày nói:
- Muội cũng đến khuyên ta sao? Muội vốn thông tuệ, biết rõ tính tình ta, chuyện ta đã quyết….
Quỳnh Tiêu ngắt lời nói:
- Đại tỷ người hiểu lầm rồi. Ta không phải là tới khuyên người. Chỉ là ta nếu đồng ý với quyết định của người thì sẽ phải chia lìa với đại tỷ, trong lòng không chịu nổi nên mới tới gặp người. Không ngờ thấy người do dự như vậy. Trước kia mỗi khi người có chuyện không vui hay tu vi có vấn đề đều đến Tùng Thúy Nhai, Tĩnh Tâm Thạch suy nghĩ, tất có thu hoạch. Chi bằng lần này muội cùng tỷ đi.
Vân Tiêu trầm ngâm nói:
- Cũng tốt, vừa lúc cần suy xét một phen. Ta tốt nhất một mình đi tới, muội không cần đi cùng ta.
Quỳnh Tiêu thấy nàng đáp ứng, trong mắt hiện lên một tia kỳ quang, nở nụ cười.
Trương Tử Tinh lây lực lượng thuần dương của Hoàng Đế tâm kinh giúp Na Tra hành công xong, Na Tra dần lâm vào mê man. Trạng thái này kéo dài khoảng mười hai canh giờ, hơn nữa hành công phải theo phương pháp đặc thù, tổng cộng có ba lần. Sau khi hoàn thành, lực lượng của cực phẩm Kim Liên Hoa sẽ hoàn toàn dung nhập vào trong cơ thể Na Tra, khiến tu vi của hắn tăng tiến. Nếu Na Tra có thể dựa vào lực lượng mới này lĩnh ngộ thêm một bước, còn có thể thành tựu thân ngoại hóa thân còn lợi hại hơn rất nhiều so với nguyên thân.
Đặng Thiền Ngọc thì ở một biệt phủ khác tĩnh dưỡng, đồng thời luyện hóa chuỗi ngọc châu do Chuẩn Đề tặng.
Trương Tử Tinh phân phó Tào Bảo cùng Tiêu Thăng thủ hộ cho Na Tra, còn mình thì rời khỏi phủ. Khi tới bờ biển thì đụng phải Bích Tiêu. Mặt nạ của tỷ muội Tam Tiêu khác nhau, Trương Tử Tinh liếc một cái là nhận ra ngay. Bích Tiêu thấy xung quanh không có người ngoài liền thoải mái tháo mặt nạ xuống.
Trương Tử Tinh lại thấy được gương mặt xinh đẹp mỹ lệ kia, mái tóc đen ónh ả như làn mây ẩn ẩn lộ ra mầu đỏ thẫm, da thịt tuy rằng không trắng nõn như Long Cát Công Chúa nhưng so với nữ tử trung thổ bình thường thì còn trắng hơn nhiều. Gió biển thổi mạnh, tà áo rộng cũng theo gió mà tung bay khiến dáng người như tượng ngọc kia càng lộ rõ. Càng khiến cho Trương Tử Tinh là cặp mắt xinh đẹp động lòng người kia, xanh biếc như hải dương sâu thăm thẳm, nhất thời khiến hắn nhìn tới ngây người.
Bích Tiêu thấy bộ dáng mất hồn của hắn, trên mặt đỏ bừng một mảng, cố tình bất mãn hừ nhẹ một tiếng.
Trương Tử Tinh vội khen một câu:
- Vẻ mặt đẹp tuyệt vời kia bị mặt nạ che mất, không phải thật là đáng giận sao? Sau này nàng về Triều Ca, không được mang cái mặt nạ vớ vẩn này nữa, để ta ngày ngày đều được nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp tuyệt luân này.
- Ngươi đúng là toàn dùng lời đường mật lừa người, ta biết tướng mạo mình quái dị, không giống nữ tử trung thổ, căn bản là không thể so sánh với vị Đặng đạo hữu kia.
Bích Tiêu ngoài miệng nói vậy nhưng trong lòng lại thấy thật ngọt ngào. Xem ra quả thực đã ăn phải những lời đường mật kia.
Kỳ thực hai nàng mỗi người một vẻ, không hơn không kém. Chẳng qua vẻ đẹp của Bích Tiêu mang phong cách của con lai. Trương Tử Tinh đương nhiên sẽ không ngốc đến mức trước mặt Bích Tiêu mà khen sắc đẹp của Đặng Thiền Ngọc. Hắn dùng kỹ xảo tô đậm vẻ đẹp của Bích Tiêu , khiến cho Đặng Thiền Ngọc có vẻ quá bình thường, làm cho Bích Tiêu nghe mà sung sướng cả cõi lòng.
Khi Bích Tiêu từ trong lời ngon tiếng ngọt của hắn tỉnh táo lại thì phát hiện ra tay mình đã bị hắn cầm, vội vàng giãy ra, nói:
- Lần này ngươi chiếm được đại tiện nghi. Ngay cả nhị tỷ cũng… Hừ, chẳng qua đại tỷ ý chí thật kiên định, ngươi có thấy tiếc nuối chút nào hay không?
Trương Tử Tinh vội nói:
- Ta cùng nàng sớm đang hiểu nhau, đối với hai vị tỷ tỷ cũng là ngưỡng mộ, cũng chưa phải là yêu đến khắc cốt minh tâm. Nếu không có chuyện nàng kiên trì chuyện ba tỷ muội đồng quy (cùng nhau lấy một người). Lần trước ở Tam Tiên Đảo, ta đã muốn mang nàng đi. Hiện giờ may mắn có được hai tỷ muội nàng, coi như là tam sang hữu hạnh, làm sao còn dám có gì hối tiếc?
- Ngươi đừng có giả bộ ngây ngô. Kỳ thật nhị tỷ vẫn có ý tứ đối với ngươi, có phải là đã sớm cùng ngươi thông đồng hay không?
Bích Tiêu hỏi một câu hết sức kinh người.
Trương Tử Tinh lắp bắp kinh hãi. Hắn và Quỳnh Tiêu tiếp xúc không nhiều, thật sự là chưa có cảm giác gì mấy.
Xem ra mị lực của ta đây quả là cao quá mức rồi! Sớm biết thế này thì đã "trao đổi" nhiều hơn một chút. Chẳng qua bây giờ cũng chưa quá muộn. Dù sao hai tỷ muội cuối cùng cũng thành người của mình.
- Có cái tin tức tốt này muốn nói cho ngươi. Nhị tỷ đặc biệt nhờ ta đến hẹn ngươi. Địa điểm là Tùng Thúy Nhai Tĩnh Tâm Thạch. Đến lúc đó chi bằng ngươi…
Tin tức Bích Tiêu mang tới quả thực quá tốt, làm cho Trương Tử Tinh mới rồi tiêu hao một lượng lớn tiên lực cảm thấy tinh thần đại chấn.
Đêm đó Trương Tử Tinh dựa vào Huyền cơ ngọc bài do Bích Tiêu đưa cho dễ dàng vượt qua Huyền cơ trận, tiến vào trong núi Phương Tuyền. Huyền cơ lệnh bài lần trước bị hắn bóp nát một khối, khối hiện giờ là mới tế luyện. Nghĩ tới tình cảnh lần trước ở Tùng Thúy Nhai, Linh Bộc "nhìn nhầm" Vân Tiêu tắm rửa, Trương Tử Tinh không khỏi tiếc nuối.Vân Tiêu cuối cùng cùng hắn vô duyên.
Hắn vượt sơn đạo, một đường đi qua Linh Bộc, không lâu sau liền thấy đỉnh Tùng Thúy đúng như lời Bích Tiêu miêu tả. Xa xa nhìn thấy có một vị nữ tử. Nữ tử này mặc áo trắng quần hồng, tư thế thoải mái, chân trần ngồi trên đá. Khuôn mặt nhẹ nhàng đặt trên lưng bàn tay, ngẩng đầu nhìn mảnh trăng non treo trên bầu trời, tựa hồ vừa chờ đợi, vừa trầm tư.
Trương Tử Tinh không lập tức tiến tới mà vận đủ mực lực, theo ánh trăng mà quan sát dung mạo Quỳnh Tiêu. "Quỳnh Tiêu" lại vừa khéo quay mặt về phía này, vì thế có thể nói là nhìn được tương đối rõ ràng: đầu tiên hiện lên trong tầm mắt là mái tóc dài, ở dưới ánh trăng phất phơ nhẹ nhàng. Dưới mái tóc là khuôn mặt xinh đẹp, nếu so với hình dáng ngũ quan của Bích Tiêu mà nói, những đường cong trên khuôn mặt càng thêm nhu hòa mượt mà. Đôi mắt không ngoan chăm chú nhìn bầu trời đêm, dưới váy lộ ra đôi chân hoàn mỹ trắng như tuyết, hình thành một bức tranh xinh đẹp khiến tâm tình người ta an hòa.
Trương Tử Tinh tuy rằng không đành lòng phá hủy bầu không khí an bình này, nhưng lại nghĩ để cho mỹ nữ chờ lâu là một lỗi lớn, lập tức chỉnh lại quần áo, khôi phục bộ mặt nguyên bản mà đi tới.
Nữ tử ôn nhu kia suy nghĩ tới xuất thần, Trương Tử Tinh đi tới trước mặt còn chưa phát hiện ra, không thèm nhìn khuôn mặt thỏa thuê mãn nguyện của người nào đó khiến hắn ta không khỏi xấu hổ, phải cố ý ho nhẹ một tiếng, hướng mỹ nữ ý bảo mình đã đến phó ước.
"Quỳnh Tiêu" bị tiếng ho khan của hắn làm cho bừng tỉnh, nhìn thấy Trương Tử Tinh như rất hoảng sợ, vội vàng quay mặt sang cả kinh hỏi:
- Sao ngươi lại ở đây?
Bởi thanh âm Tam Tiêu có chút giống nhau, Bích Tiêu sớm đã bí mật giao tiếp với hắn thì không nói, đối với Quỳnh Tiêu và Vân Tiêu, Trương Tử Tinh chỉ có thể dùng quần áo để phán đoán, không thể phân biệt được thanh âm. Cho nên lúc này hắn không nghe được điều gì dị thường, chỉ nghĩ là vừa rồi đường đột giai nhân, làm người ta không vui, vội vàng nói:
- Đã để Quỳnh Tiêu nương nương phải chờ lâu, Tử Tân đặc biệt tới phó ước. Vừa rồi thấy nương nương suy nghĩ tới nhập thần, mong nương nương thứ cho tội quấy nhiễu.
Nữ tử nghe hắn gọi mình là "Quỳnh Tiêu", đôi mắt màu lam xinh đẹp có vẻ hoảng hốt: hóa ra là trúng kế của nhị muội!
Nữ tử à Trương Tử Tinh cho là Quỳnh Tiêu dĩ nhiên là Vân Tiêu. Nàng bị Quỳnh Tiêu "nhắc nhở", đến tính tâm thạch suy nghĩ, cũng nằm trong kế hoạch của Quỳnh Tiêu, sau đó thiên tử bị đưa tới gặp gỡ.
Vân Tiêu vốn định phất tay áo bỏ đi, nghe Trương Tử Tinh kêu trước một tiếng Quỳnh Tiêu nương nương, sau một tiếng Quỳnh Tiêu nương nương rất là ân cần, tâm khẽ động, ma xui quỷ khiến thế nào lại thay đổi chủ ý.
Trương Tử Tinh đầu tiên khen ngợi vẻ đẹp của "Quỳnh Tiêu" từ tận đáy lòng, lại hỏi tới tình huống của thủy tinh mỹ nghệ trước kia tặng cho nàng, ai dè Vân Tiêu chỉ bất động thanh sắc lắng nghe, không có trả lời một câu.
Trương Tử Tinh không hề nản chỉ, lại sinh động kể chuyện mình lên thiên giới, đấu Thiên Đế Thiên Hậu và việc phá Thập Nhị Phẩm Liên Hoa Trận của Tây Phương Giáo. Hai sự việc này mặc dù Tam Tiêu đã biết thông qua thư và Tiêu Thăng và Tào Bảo thuật lại nhưng lúc này nghe Trương Tử Tinh là người tự mình trải qua nói ra tất nhiên lại là một cảm giác khác. Nói đến những chỗ phấn khích khẩn trương, Vân Tiêu cũng không thể không nghe tới nhập thần.
Trương Tử Tinh thấy mỹ nữ quả nhiên chuyên tâm lắng nghe, âm thầm đắc ý, đợi cho đến lúc nói chuyện, lại biến thành hắn độc thoại, không khỏi âm thầm kêu khổ: chuyện tình cảm nam nữ phải là cả hai bên mở rộng tấm lòng, như thế nào một bàn tay mà vỗ tay cho được?
Nhưng vào đúng lúc này, "Quỳnh Tiêu" "muối dầu không thấm" (ý nói là bà này trơ trơ như đá) này lại mở miệng, câu đầu tiên lại là:
- Ta hỏi ngươi, thế nào là đại đạo?
Trương Tử Tinh không ngờ Quỳnh Tiêu vừa mở miệng lại hỏi ngay điều này, không khỏi ngẩn ra: thế này mà gọi là hẹn hò à?