Ngã Vi Trụ Vương Chi Ngạo Khiếu Phong Thần

Chương 376: Tiên sơn thử kiếm hiện phong mang (tài năng): Gương)




Nguyên bản hai người đúng là cùng nhau chiến đấu, hiện giờ có Thông Thiên Giáo Chủ là "Địch Nhân" chung, lại nhân trong lòng có được Tru Tiên Kiếm cùng kiếm ý Tuyệt Kiếm Tiên (Đa Bảo Đạo Nhân và Trương Tử Tinh trước khi tới đây, đã sớm được Thông Thiên Giáo Chủ ban thưởng (bốn hạ - tứ hạ = ban thưởng) tuyệt tiên kiếm khí), dưới áp lực đều thi triển hết khả năng cùng kiếm ý mà bản thân ngộ được. Hai người dưới sự dẫn dắt của kiếm ý đều không tự chủ được mà phối hợp cùng nhau, hai thanh kiếm tiên phát ra lực lượng đặc dị, cùng đối chọi với áp lực do Thông Thiên Giáo Chủ phát ra, miễn cưỡng có thể chống đỡ được.

Hình Thiên đứng một bên quan sát liền chiến ý đại động, cũng bất chấp tất cả, hét lớn một tiếng, Kiền Thích thần phủ hóa thành một đạo lưu quang, thi triển ra kiếm ý của Lục tiên kiếm, lăng không bổ xuống Thông Thiên Giáo Chủ. Thông Thiên Giáo Chủ thấy hắn xuất thủ vô lễ, cũng không tức giận, ngược lại mỉm cười nói: "Tới -khá lắm"!

Nói xong, Thông Thiên Giáo Chủ phẩy tay áo một cái, tức thì đạo lưu quang kia - ảm đảm hẳn đi. Hình Thiên cả người thân bất do kỷ bay ngược ra ngoài, khi đứng vững, trước mắt hiện ra một thanh cổ kiếm trên có hai chữ "Lục Tiên".

Hình Thiên biết tâm ý Thông Thiên Giáo Chủ, cũng không khách khí, cất Kiền Thích thần phủ đi, cầm lấy Lục Tiên Kiếm, đánh về phía Thông Thiên Giáo Chủ, cùng với đó sự lý giải về kiếm ý trong lòng Hình Thiên càng thêm sâu sắc, động tác cũng dần dần phối hợp cùng với Tru Tiên kiếm vàTuyệt Tiên Kiếm.

Thấy tình hình như thế, chúng môn nhân sao còn không hiểu sư tôn có ý ra tay tỉ thí cùng tam đại huyền tiên nên đều ngưng thần quan sát. Rất nhiều người đều là lần đầu nhìn thấy sư tôn thân là Hỗn Nguyên thánh nhân tự thân xuất thủ, hai mắt mở to, cũng không dám lớn tiếng xôn xao để tránh quấy nhiễu.

Tuy rằng Khổng Tuyên, Đa Bảo Đạo Nhân cùng Hình Thiên - ba đại huyền tiên đỉnh giai liên thủ, lấy Tru Tiên tam kiếm tương đấu, nhưng Thông Thiên Giáo Chủ dù không dùng pháp bảo nào vẻ mặt vẫn rất thoải mái. Chỉ thấy tay áo phất động một cái, lập tức một cỗ hỗn độn lực bức bách thẳng tới ba người. Tam tiên cảm giác áp lực đại tăng, nhưng lại vô pháp thoát ra để phản công, đành phải vận dụng kiếm ý kỳ diệu mà bản thân sở ngộ, liên thủ đối chọi và hóa giải cỗ lực lượng to lớn đáng sợ kia.

Lúc này Trương Tử Tinh mới minh bạch, thánh nhân cùng huyền tiên thượng giai đỉnh có khoảng cách quá lớn. Ba người Khổng Tuyên đều là huyền tiên thượng giai đỉnh, trong tay cầm Tru Tiên tam kiếm là tiên kiếm có uy lực không kém gì tiên thiên chí bảo, ba người liên thủ lại bị Thông Thiên Giáo Chủ tay không dễ dàng áp chế. Hơn nữa hiển nhiên là Thông Thiên Giáo Chủ còn chưa trổ hết toàn lực. Tuy nói ba người Khổng Tuyên đều tham ngộ và sử dụng kiếm ý tiên quyết không lâu, nhưng sự cường đại của thánh nhân có thể dễ dàng thấy được.

Thông Thiên Giáo Chủ huy động tay áo, ba người chỉ cảm thấy áp lực càng nặng nề hơn, không tự chủ được dần dần sát lại một chỗ. Tam kiếm cùng di chuyển, áp dụng thế phòng thủ liên hợp.

Trương Tử Tính nhìn đến xuất thần, bỗng nhiên Thông Thiên Giáo Chủ hướng phía hắn mỉm cười, liền cảm thấy được một cỗ lực lượng kỳ dị tựa hồ kéo hắn vào trường tranh đấu phía trước, khiến hắn không khỏi lắp bắp kinh hãi.

Thông Thiên lão đại, ngươi không phải trả thù việc vừa rồi ta nghe nói việc đi ngủ chứ? Trương Tử Tinh âm thầm kháng nghị: trước mắt việc Tây Vương Mẫu gia nhập Tru Tiên trận còn chưa rõ ràng. Nhưng Thông Thiên giáo chủ tựa hồ đã thấy rõ được kẻ giả huyền tiên như hắn trong tương lai nhất định có thể đảm nhiệm Hãm tiên môn, nên phát ra lực lượng ép buộc hắn từ thế "Trì ngư - cá trong chậu" (người vô tội gặp họa) kéo vào thế "Cháy cửa thành". Trương Tử Tinh tâm niệm vừa động, thi triển ra tiên quyết mới lĩnh ngộ từ Sơn Hà Xã Tắc Đồ, tiên quyết này có điểm tương tự với Vô sắc đại thủ của Khổng Tuyên, kết hợp với chí lý hậu thế của "Thái Cực" nên hắn tạm gọi là Thái Cực tiên quyết. Pháp quyết này vừa xuất ra cả người Trương Tử Tinh trơn trượt như cá chạch không để lại dấu vết, dĩ nhiên là thoát khỏi ám lực mà Thông Thiên giáo chủ phát ra.

Thông Thiên Giáo Chủ không ngờ hắn có thể không đến nghênh chiến, lại thi triển ra thần thông đặc dị thoát khỏi lực lượng của mình. Vì vậy ngoài ý muốn đành một bên áp chế ba người Khổng Tuyên, một bên lại hướng hắn thi triển khiên xả lực (NB: chắc gần giống lực nam châm ^^) vô hình.

Nào ngờ Trương Tử Tinh lại quá "Gian xảo". Hắn tiến thẳng vào trong đội ngũ môn nhân Triệt Giáo. Mượn các môn nhân này làm "Công sự che chắn" để tránh né. Thông Thiên giáo chủ mỉm cười. Tâm niệm vừa độn, lực lượng chợt xảy ra thay đổi. Trương Tử Tinh liền cảm thấy "Công sự che chắn" bên người bỗng nhiên nhất tề phát ra một cỗ lực lượng bài xích. Thân thể không tự chủ được bị đẩy về phía trước. Mà các môn nhân phía trước cũng "Tự động" tách ra tạo thành một lối để hắn "Chủ Động" xuất chiến.

Trương Tử Tinh không ngờ Thông Thiên Giáo Chủ lại đem cỗ ám kình che dấu trên người môn nhân tác dụng lên bản thân mình. Do bất ngờ không kịp đề phòng nên thân thể bắn về phía trước rơi vào giữa sân. Chúng môn nhân thấy Tiêu Dao Tử cũng "Chủ động" xuất chiến trong lòng tất nhiên là càng thêm chờ mong. Trương Tử Tinh đúng là có miệng mà khó nói.

Việc đã đến nước nàychính là vô pháp trốn tránh. Đơn giản là múa may tay chân một phen - đây mới là cá tính của hắn. Trương Tử Tinh nghĩ thông điều này liền chủ động phát ra ý chí chiến đấu,tiên lực trên người liền chuyển động một vòng chu thiên. Trong tiếng hét vang, tứ sắc quang mang trong tay chớp động. đánh thẳng hướng Thông Thiên Giáo Chủ. Ngay từ đầu đã dùng tới pháp môn tối cường "Tứ linh hợp nhất".

Ngay khi quyền đầu còn cách Thông Thiên Giáo Chủ hai, ba trượng thì bỗng nhiên bị đình trệ lại. Trương Tử Tinh liền cảm thấy không gian phía trước như đông cứng lại không thể xê dịch nửa phần, trong lòng thầm biết không ổn. Ngay khi hắn nóng lòng thu lực về thì một luồng lực to lớn được bổ sung vào lực lượng "Tứ linh hợp nhất" đang bắn ngược trở về.

Trương Tử Tinh biết luồng phản lực này thập phần khủng bố nên cực kỳ kinh hãi. Nếu bị trúng đòn bản thân mình tuyệt đối sẽ bị "Tứ linh hợp nhất" làm trọng thương nên vội vàng thi triển ra Thái Cực tiên quyết đem cỗ lực lượng kia chuyển sang chỗ không người bên cạnh.

Chỉ thấy mặt đất rung động một trận, xa xa một khối kim cương nham khổng lồ cao hơn mười thước bị cỗ lực lượng này chấn nát thành vô số mảnh nhỏ.

Kim cương nham cực kì cứng rắn,thậm chí so với tinh thiết còn rắn chắc hơn. Nơi đây lại là tiên sơn - nơi cư trú của thánh nhân nên lực lượng bảo vệ phải rất to lớn vậy mà Kim cương nham bị phá hủy như vậy. Qua đó có thể thấy được sự kinh khủng của lực lượng này.

Chúng nhân đều là người tinh thông nên tất nhiên nhìn ra được cỗ phản lực này chủ yếu là vẫn tứ sắc tiên lực do Tiêu Dao Tử đánh về phía Thông Thiên Giáo Chủ, bị hắn dùng diệu pháp nào đó dẫn dắt rời đi mà thôi, chỉ là không thể tưởng được lực lượng này lại có uy lực đáng sợ như vậy. Hoàng Đế đứng bên cạnh lúc này mới tin tưởng tứ linh pháp môn có uy lực của huyền tiên trung giai giống như lời Khổng Tuyên nói lúc trước nên âm thầm khen hay. Phục Hi cùng Thần Nông cũng lộ vẻ vui mừng với sự tiến bộ lớn của Trương Tử Tinh.

Trương Tử Tinh hiểu được Thông Thiên Giáo Chủ muốn ép mình lộ ra bản lãnh thật sự trong cuộc tỉ thí này, lập tức thù hồi tâm lý may mắn, ngưng thần chờ đợi. Cũng giống như mấy người Khổng Tuyên, trước mặt hắn cũng xuất hiện một thanh tiên kiếm hình dáng đơn giản, chính là Hãm Tiên kiếm.

Trương Tử Tinh chìa cánh tay nắm lấy Hãm Tiên Kiếm, bàn tay mới nắm chặt chuôi kiếm liền có cảm giác giống như ngã vào một cái vực sâu không đáy, sức lực như bị chia ra từng phần nhỏ. Hắn cả kinh vội vàng buông tay nhưng lại phát hiện bàn tay đã bị Hãm Tiên Kiếm hút chặt không cách nào thoát khỏi.

Trương Tử Tinh kinh hãi, Hãm Tiên Kiếm này thập phần kì quái, còn chưa đối phó địch nhân đã đem chủ nhân "Hãm" trước rồi. Lúc này Thông Thiên Giáo Chủ bất chấp tất cả đem cỗ áp lực cường đạiđối phó với ba người Khổng Tuyên quét tới hắn, có thể nói giống là như căn nhà trống trong đêm mưa bão. Nguồn: http://truyenfull.vn

Chỉ nghe Trương Tử Tinh kêu lên một tiếng đau đớn, thân thể như đằng vân giá vũ bay ngược về phía sau, va chạm mạnh mẽ với tòa sơn nham (núi nham thạch) ở phía xa. Tiên lực hầu như tan mất, tòa sơn nham kia cũng xuất hiện một trận rung chuyểnlớn. Hắn cuối cùng cũng minh bạch bọn Khổng Tuyên cùng Hình Thiên phải chịu đựng lực lượng cường đại cỡ nào. Trước cỗ lực lượng này, hắn ngay cả hành động cũng đều gian nan vô cùng, chứ đừng nói là huy kiếm tấn công, phòng ngự. Đúng rồi, còn có chuôi kiếm đáng giận không biết nghe lời này nữa.

Thông Thiên Giáo Chủ làm như không chút thương hại nào, lại nhắm phương hướng Trương Tử Tinh đang cách xa vài chục trượng phẩy tay áo một cái, vậy mà lực lượng này gần như không hề bị ảnh hưởng bởi khoảng cách mà yếu đi. Trương Tử Tinh giống như bị đánh thẳng vào đầu, cả người hắn lún sâu vào trong nham thạch cứng rắn và đang có xu hướng đẩy mạnh xuống nữa.

Khổng Tuyên cùng Hình Thiên thấy huynh trưởng bị Thông Thiên Giáo Chủ làm cho thành bộ dạng như thế. Tuy biết vị thánh nhân này cũng không có ác ý nhưng cũng không khỏi thất kinh, nên muốn tiến đến tương trợ. Nhưng áp lực của Thông Thiên Giáo Chủ không thả lỏng chút nào đối với ba người, hiện giờ ba người chỉ có thể ở trong một khoảng nhỏ liên thủ tự bảo vệ mình, vô pháp phản kích.

Lúc này Trương Tử Tinh đã bị đẩy sâu vào bên trong núi, cơ hồ nhìn không thấy đầu nữa. Hắn cảm giác được cỗ áp lực vô cùng to lớn kia vẫn đang tăng mạnh, nếu tiếp tục đi xuống như vậy thì ngay cả tiên thể cũng đều bạo nổ. Mà cản trở nhất vẫn là thanh Hãm Tiên Kiếm đang không ngừng hấp thu lực lượng của chủ nhân.

Trương Tử Tinh bị kích động đến mức thiếu chút nữa còn thả cửu đỉnh ra để phòng ngự. Nhưng hắn cũng là người thông minh nên nhanh chóng thay đổi ý nghĩ, Thông Thiên Giáo Chủ hành động như này tất là vì hỗ trợ hắn lĩnh ngộ pháp quyết của Tuyệt Kiếm Tiên.Trong lòng Trương Tử Tinh đột nhiên sinh ra một cỗ ý chí chiến đấu bất khuất. Hắn bèn niệm Thanh tâm quyết, tiên thức bỗng trở nên thanh tĩnh tiến vào cảnh giới "Thuần" - một loại tâm cảnh không minh (1 dạng như tinh thần không có tạp niệm để minh mẫn), cũng chính là cảnh giới ở trong Khốn Tiên tháp --- trải qua ba trăm năm tu luyện Sơn Hà Xã Tắc đồ , Trương Tử Tinh đã dần dần có thể khống chế loại trạng thái kỳ dị này.

Lúc này tuy lực lượng Thông Thiên Giáo Chủ truyền lại vẫn thập phần khủng bố như cũ, nhưng đối với Trương Tử Tinh mà nói đã không hề là áp lực mà là một loại rèn luyện tâm cảnh, áp lực càng lớn thì trong lòng càng thanh tĩnh hơn. Dưới tác dụng của Thanh Tâm quyết tiên lực được tích góp từng tí một cuối cùng bạo phát ra, cánh tay lúc trước vẫn bị Hãm Tiên Kiếm khống chế bỗng nhiên trở nên mạnh mẽ, nắm chặt lấy chuôi kiếm.

Trong mắt Thông Thiên Giáo Chủ bỗng nhiên thần quang xuất hiên. Chúng đệ tửu bên ngoài chỉ thấy ngọn núi kia bỗng nhiên phân thành hai rồi một đạo thân ảnh từ giữa bay ra. Trường kiếm trong tay nhanh chóng vẽ lên một đạo hàn quang ập thẳng tới đầu Thông Thiên Giáo Chủ, người đó chính là Trương Tử Tinh.

Chúng tiên vốn thấy "Tiêu Dao Tử" dễ dàng bị sư tôn đánh bại, không ngờ lại có thể nhanh chóng thoát khỏi cỗ lực lượng kia, lại còn phá núi thoát ra với khí thế kinh người nên vẻ mặt ai nấy đều kinh dị.

Thông Thiên Giáo Chủ vẫn phẩy tay áo một cái như cũ, Trương Tử tinh lại bị một cỗ phản lực cường đại bắn ngược trở về, lảo đảo lui về phía sau, nhưng cũng không giống lúc đầu lộ ra vẻ chật vật. Thông Thiên Giáo Chủ âm thầm gật đầu, lúc này Trương Tử Tinh đã lui tới giữa ba người Khổng Tuyên, hợp lực tứ kiếm kháng cự hỗn độn lực kinh khủng mà Thông Thiên Giáo chủ phát ra.

Thông Thiên Giáo chủ khống chế lực lượng huyền diệu vô cùng, các môn nhân cơ hồ không có cảm giác dị trạng gì, nhưng tình cảnh bốn người Khổng Tuyên thì kém lắm, nhất là Trương Tử Tinh,tuy rằng có thể nắm được Hãm Tiên Kiếm trong tay, nhưng không thể khống chế tự nhiên, trước lực lượng kinh người mà Hãm Tiên Kiếm phóng ra các môn nhân đều khiếp sợ phải thối lui, đành quan sát cuộc chiến từ phía xa.

Tru Tiên tứ kiếm hợp nhất, theo lý thuyết hẳn là uy lực bội tăng, nhưng trước mắt thì không phải là như thế. Giữa bốn người thì Trương Tử Tinh lộ vẻ đặc biệt "Diệu nhãn - Chói mắt"cùng tổng thể không hợp (ăn khớp) với nhau. Bất quá điều này không phải là vì hắn không thể khống chế Hãm Tiên Kiếm mà bởi vì hắn không có thời gian hấp thu cùng lĩnh ngộ kiếm khí Hãm Tiên Kiếm, cho nên không thể lĩnh ngộ sự ảo diệu của Hãm Tiên Kiếm cũng như Tru Tiên Trận vì thếkhông thể phát huy ra uy lực tổng thể. Kiếm khí lúc này đang ở trên Định Thương Kiếm, vốn định mang tới Tây Côn Lônđưa cho Dao Chân Nhân, không giống như bọn Khổng Tuyên đã tiệp nhận kiếm khí từ trước.

Chính vì nguyên nhân như vậy, khiến cho Hãm Tiên Kiếm trong tứ kiếm không thể phát huy tác dụng vốn có, Trương Tử Tinh gia nhập cũng chưa đem lại chuyển biến cục diện cho đám người Khổng Tuyên, ngược lại Thông Thiên Giáo Chủ thấy tứ kiếm tề tụ áp lực truyền tới lại càng mãnh liệt hơn.

Trương Tử Tinh cho dù hiện tại hấp thu kiếm khí cũng không còn kịp rồi, đối diện với áp lực đáng sợ tầng tầng lớp lớp, hắn bỗng nhiên bình tĩnh trở lại, nhanh chóng phân tích tình thế trước mắt ---- nếu là tứ kiếm hợp nhất, phát huy ra "Sáo Trang" uy lực cường đại thì hẳn là có thể vượt qua cửa ải khó khăn này. Dưới tình huống như vậy Hãm Tiên Kiếm mới có thể phát huy tác dụng cùng với tam kiếm trở thành một chỉnh thế. Vấn đề là hắn cũng không có tập qua Hãm Tiên kiếm khí, cho nên không thể thi triển ra uy lực vốn có, nhưng nếu đơn thuần là cùng tam kiếm hợp lực một thể như lời nói,cho dù không sử dụng pháp môn của Hãm Tiên kiếm, hắn vẫn tự tin là có thể làm được.

Nghĩ thông điểm này, Trương Tử Tinh đột nhiên làm ra một quyết định, chúng tiên chỉ thấy bỗng nhiên hắn bước từng bước một về phía trước, đem Hãm Tiên Kiếm làm ám khí, ném thẳng tới Thông Thiên Giáo chủ.

Điều này thật là ngoài dự kiến của Thông Thiên Giáo Chủ, nhưng dù sao cũng kịp phản ứng, tâm niệm vừa động, "Phi kiếm" còn chưa tới trước người, đã rơi lại trên đất.

Giữa lúc Thông Thiên Giáo Chủ đang phân tâm, trên người Trương Tử Tinh bỗng nhiên hiện ra từng đạo hào quang, hào quang này giống như vòng xoáy bình thường, hình thành một hình vẽ (đồ) kỳ dị, chính là Thái Cực, hai đuôi âm dương ngư giống như có sinh mệnh, ở chậm rãi xoay tròn bơi lội. Khổng Tuyên, Hình Thiên cùng Đa Bảo Đạo Nhân được hắn dùng tiên thức truyền âm, cũng không kháng cự luồng hào quang này để nó tùy ý hành động. Đồ văn (hoa văn hình vẽ) này nhận được lực từ Tru Tiên tam kiếm càng trở nên lấp lánh.

Thông Thiên Giáo Chủ chỉ cảm thấy Thái Cực đồ văn kia chuyển động lắc lư theo một giai điệu kỳ dị làm cho Hỗn độn lực đang áp đặt lên bốn người dần dần yếu đi, giống như tiến nhập một vũng bùn sâu không đáy. Ba người Khổng Tuyên chỉ cảm thấy áp lực đại giảm nên càng thêm tín nhiệm đối với Thái Cực lực, tích cực phối hợp, đem lực lượng trong cơ thể cùng "Tuyền qua - Vòng xoáy" kia kết hợp thành một thể, thuận theo lực lượng mà Trương Tử Tinh phát động thi triển ra kiếm ý đã lĩnh ngộ.

Dưới sự nỗ lực của bốn người, lực lượng đồ văn càng trở nên tinh thục, cuối cùng ép được sự công kích mà Thông Thiên Giáo Chủ tăng cường xuống dưới. Trương Tử Tinh đắc thế không buông tha, sau khi hóa giải được công kích của Thông Thiên Giáo Chủ, lại dùng một loại phương thức sắp xếp đặc biệt tá lực đả lực, đem phần lớn lực lượng của Thông Thiên Giáo chủ tập hợp cùng tam kiếm phản công trở lại. Lực công kích của tam kiếm bị hắn áp súc cao độ (nén lại ý mà) như thiểm điện đánh thẳng Thông Thiên Giáo Chủ.

Từ khi cuộc chiến bắt đầu đến nay, phe Khổng Tuyên vẫn là lần đầu tiên phát động phản kích. Lực lượng tam kiếm hợp nhất, lại tổng hợp thêm lực lượng của chính Thông Thiên Giáo Chủ, tất cả tập trung vào một điểm uy lực lại càng đáng sợ. Thông Thiên Giáo Chủ rốt cục không thể thong dong giống như lúc trước,trước người đã hiện ra Hãm Tiên Kiếm không biết xuất hiện từ khi nào, "Đinh" một tiếng, lấy kiếm chặn mũi nhọn kia lại.

Thông Thiên Giáo Chủ thấy Trương Tử Tinh dùng một loại tiên quyết kỳ dị trước nay chưa từng có mượn tam kiếm lực hóa giải công kích của chính mình, mặt đã lộ ra vẻ dị sắc, hiện giờ nhìn thấy loại cường lực phản kích này thì hai mắt tỏa ra ánh sáng, bật thột lên khen một tiếng: "Hay"!