Phục Hy đang muốn mở miệng bỗng Hoàng Đế giật lão một cái, lại nhìn nhìn Tiêu Dao Tử, dường như trao đổi gì đó trong tiên thức. Phục Hy trầm ngâm một lúc rồi lại cùng Thần Nông trao đổi ý kiến, rốt cục làm ra quyết định nào đó xong mới nói cùng Tiếp Dẫn đạo nhân:
"Từng nghe danh Tây phương giáo cực lạc, ba người chúng ta cũng đã sớm có lòng kính ngưỡng song thánh. Hai vị thánh nhân là người có thần thông hỗn nguyên đạo quả, nếu cố tình đấu pháp giành thắng lợi không chỉ thất kính mà ba người chúng ta cũng không phải địch thủ. Chúng ta cùng vị Tiêu Dao Tử này có quan hệ sâu xa, hôm nay vừa may gặp lại, không bằng mang hai chuyện gộp thành một. Nếu Tiêu Dao Tử đạo hữu có thể dùng sở học về trận pháp mà chiến thắng thì ba chúng ta cũng thắng, thỉnh thánh nhân mang vật kia cùng Vãng sinh liên tử mà Tiêu Dao Tử cần ban tặng; nếu Tiêu Dao Tử thua, hắn sẽ gia nhập Tây phương giáo còn chúng ta cũng mang vật kia ra dâng lên, thế nào?"
Trương Tử Tinh cuống quít nói:
"Ba vị bệ hạ sao có thể như vậy được, Tiếp Dẫn thánh nhân vừa rồi nói …"
Phục Hy cười cắt ngang lời hắn nói:
"Đạo hữu sao phải khiêm tốn như vậy! Học vấn kỳ môn trận pháp của ngươi đã trên cả ta, kể ra chúng ta có chút lợi dụng đạo hữu, ngày sau tất sẽ có báo đáp!"
Hoàng Đế, Thần Nông cũng vuột cằm tỏ ý tán thành, Trương Tử Tinh tỏ vẻ khẩn trương, đang muốn nói ra việc Thập nhị phẩm liên hoa trận thì lại bị Chuẩn Đề đạo nhân tranh trước:
"Ba vị đạo hữu, nói thế có thật không?"
Tam hoàng cùng nhau đáp:
"Tất nhiên là thật."
"Đã vậy thì y theo mong muốn của ba vị thánh hoàng bệ hạ, hợp nhất hai cuộc cá cược làm một."
Tiếp Dẫn đạo nhân thấy Phục Hy vô cùng tự tin vào sở học trận pháp của Tiêu Dao Tử, thậm chí mua dây buộc mình liền đại hỉ, còn bổ sung thêm một câu:
"Nếu đánh cuộc đã định thì hai bên đều không được đổi ý."
Tiếp Dẫn cùng Chuẩn Đề đều phi thường khẳng định một việc: dù Tiêu Dao Tử có bản lĩnh bằng trời cũng không thể thoát khỏi Thập nhị phẩm liên hoa trận được.
Trương Tử Tinh lộ vẻ lo lắng:
"Ba vị bệ hạ, không được…"
"Đạo hữu đừng quá khiêm nhường"
Phục Hy lơ đễnh, tiếp lời Tiếp Dẫn nói:
"Xác định cá cược, chúng ta tất nhiên tuyệt không nuốt lời."
Tiếp Dẫn cùng Chuẩn Đề cùng tự cho là đắc kế, trong lòng mừng thầm bèn cùng nhau đồng ý.
Phục Hy hỏi tiếp:
"Chẳng biết hai vị thánh nhân định dùng trận pháp huyền diệu nào?"
Trương Tử Tinh dậm chân đáp thay:
"Phục Hy thánh hoàng, tại sao vừa rồi không chịu nghe ta nói nốt, Tiếp Dẫn thánh nhân muốn ta phá chính là Thập nhị phẩm liên hoa trận."
Tam hoàng đồng thời lộ ra vẻ kinh hãi. Phục Hy vội hỏi:
"Hai vị thánh nhân, điều đó có đúng không? Thập nhị phẩm liên hoa trận là tiên thiên linh vật có khả năng phòng ngự đứng đầu thiên hạ. Tiêu Dao Tử bất quá mới chỉ là một kim tiên, làm sao có thể phá được trận này? Chẳng lẽ hắn vừa nói đùa?"
Tiếp Dẫn lắc đầu đáp:
"Trước khi ba vị tới ta đã thỏa thuận cùng Tiêu Dao Tử lấy Thập nhị phẩm liên hoa trận làm hẹn ước, mới vừa rồi là bệ hạ chủ động muốn cá cược cùng với Tiêu Dao Tử với ta, còn nói là sẽ không thay đổi, bây giờ sao có thể lật lọng được?"
Phục Hy biến sắc, Hoàng Đế là người đề xuất ý kiến đó cũng cúi đầu, có vẻ cực kỳ ảo não.
Thần Nông mở miệng nói:
"Tiếp Dẫn thánh nhân, người dùng Thập nhị phẩm liên hoa trận đối phó với người có tu vi như Tiêu Dao Tử nếu truyền ra ngoài chỉ e thanh danh quý giáo sẽ mang tiếng, chi bằng đổi thành một trận khác đi."
Tiếp Dẫn đạo nhân dù sao vẫn có chút đuối lý, mặt lộ vẻ băn khoăn nên liền im lặng, Chuẩn Đề đạo nhân chợt cất tiếng:
"Trận đấu là Tiêu Dao Tử tự động đưa ra, giáo ta không thể tính là bội ước, hơn nữa hạt Vãng sinh liên tử trân quý không gì sánh được, khắp thiên hạ cũng chỉ còn có hai hạt. Nếu để Tiêu Dao Tử nhẹ nhàng phá trận thì Tây phương giáo ta chẳng lẽ không bị mất thể diện sao? Huống chi Tiếp Dẫn đạo huynh đã nói trước, bất luận Tiêu Dao Tử dùng thủ đoạn gì, chỉ cần có thể thoát ra là thắng. Thần Nông bệ hạ vì sao còn nói đến chuyện thanh danh?"
Tiếp Dẫn đạo nhân mở miệng nói:
"Nếu Tiêu Dao Tử thua cuộc gia nhập vào giáo ta, ta cũng sẽ mang hai hạt sen vãng sinh tặng cho hắn làm lễ nhập giáo. Chỉ có điều vật mà ba vị bệ hạ mang ra cược…"
Chiêu này của Tiếp Dẫn đạo nhân thập phần hoàn hảo, vừa bỏ được tiếng ỷ mạnh hiếp yếu mà còn tiến thêm một bước lung lạc Tiêu Dao Tử khiến tam hoàng nhất thời không có lời nào để nói.
Phục Hy do dự nửa ngày, cuối cùng ra vẻ cắn răng hạ quyết tâm:
"Đúng là ý trời! Đã vậy thì Tiêu Dao Tử đạo hữu cứ làm đi. Tiếp Dẫn thánh nhân, sau khi lập liên hoa trận phải thu hết thần niệm về, không được điều khiển, nếu còn dùng thần niệm thì ngay cả một phần tỉ cơ hội Tiêu Dao Tử thắng cũng không có. Như vậy lần cá cược này của chúng ta cũng không còn ý nghĩa, đơn giản vậy thôi."
"Tất nhiên là vậy"
Tiếp Dẫn mỉm cười quay sang nói với Trương Tử Tinh:
"Tiêu Dao đạo hữu, bất luận cuối cùng ngươi có vào giáo ta hay không hạt sen kia cũng sẽ tặng cho ngươi để cứu đạo lữ, ngươi hãy bình tĩnh."
"Đa tạ thánh nhân!"
Trương Tử Tinh tỏ vẻ cảm kích rồi lại chần chừ hỏi thêm một câu:
"Thực sự có thể dùng bất cứ thủ đoạn gì cũng được chứ?"
Tiếp Dẫn đạo nhân khẳng định:
"Đạo hữu đừng lo lắng, ta đã nói trước dù ngươi có thể hủy diệt cả thập nhị liên hoa cũng không việc gì, đến lúc đó ta sẽ đem hạt sen cùng vật mà ba vị bệ hạ muốn đưa tặng, tuyệt không nuốt lời."
Chuẩn Đề đạo nhân cũng cười nói:
"Đạo hữu cứ ra tay không cần cố kỵ, nếu có việc gì thì cũng là số trời đã định, không cần lưu ý."
Nhị thánh đương nhiên là cố tình nói vậy để tiến thêm một bước hủy đi đường lui của Tam hoàng, phải biết rằng thập nhị phẩm liên hoa là tiên thiên linh vật, dù không có thần niệm của Tiếp Dẫn đạo nhân điều khiển thì vẫn là chí bảo phòng ngự chí cường trong thiên địa, ngay cả Tru tiên tứ kiếm của Thông Thiên giáo chủ cũng không thể phá được chứ đừng nói đến Tiêu Dao Tử?
Trương Tử Tinh gật đầu, mọi người cùng đi ra khỏi Đại hùng bảo điện. Trong tay Tiếp Dẫn đạo nhân hiện ra một bức tượng đài sen nho nhỏ có mười hai cánh, toàn thân trắng noãn, gần như trong suốt nhưng không cảm nhận được năng lượng cường đại dao động như trong tưởng tượng, không thể ngờ được đó là thập nhị phẩm liên hoa có thể chống lại Tru tiên tứ kiếm.
Tiếp Dẫn đạo nhân ném đài sen nho nhỏ vào không trung, trong hư không chợt hiện ra một đoàn bạch quang nhu hòa, trong bạch quang dần hiện ra mười hai cánh sen, một mùi thơm lạ lùng len vào mũi, tiên vụ lơ lửng.
"Đạo hữu mời vào trong liên hoa, lấy thời gian bảy ngày làm hạn định, nếu trong bảy ngày mà còn chưa thoát ra thì sẽ bị thua đồng thời ta sẽ triệt bỏ thập nhị phẩm liên hoa trận."
Hoàng Đế nhíu mày nói:
"Bảy ngày quá ngắn, chí ít cũng phải trong vòng ba tháng."
Tiếp Dẫn biết trong lòng Tam hoàng lúc này thập phần hối hận, muốn tận lực tranh thủ thêm thời gian cho Tiêu Dao Tử nên vẫn đồng ý, lão thầm nhủ, đừng nói là ba tháng, dù ba năm hay ba mươi năm Tiêu Dao Tử cũng đừng hòng rời khỏi thập nhị phẩm liên hoa trận được.
Trương Tử Tinh nhìn lên phía bạch quang trên đầu, thi lễ với song thánh cùng tam hoàng rồi hít sâu một hơi, phi thân lên, nháy mắt đã biến mất trong bạch quang.
Tiếp Dẫn đạo nhân nói:
"Tiêu Dao đạo hữu dù có thần thông nhưng trong khoảng thời gian ngắn chỉ sợ cũng khó thoát được. Ba vị bệ hạ đường xa tới đây không bằng vào đại điện để bần đạo tận tình chủ nhà."
Tam hoàng gật đầu đáp:
"Đành phiền hai vị thánh nhân vậy."
Mọi người cùng quay về đại hùng bảo điện.
Bấy giờ Trương Tử Tinh đã tiến vào trong thập nhị phẩm liên hoa trận, ngày trước Triệu Công Minh gặp phải Tiếp Dẫn đạo nhân từng bị hai cánh sen mềm mại của thập nhị phẩm liên hoa trùm lấy, với tu vi của Triệu Công Minh mà cũng không thể chống lại được, bởi vậy có thể thấy được uy lực của nó. Trong liên hoa trận còn có liên hoa đăng, mạn thiên hoa biện (đèn hoa sen, đầy trời cánh hoa) các loại hình thức công kích. Thông Thiên giáo chủ với Tru tiên tứ kiếm hộ thể mới có thể chống lại.
Khiến Trương Tử Tinh bất ngờ lại trong liên hoa trận không hề có hàng nghìn vạn cánh hoa bay lượn tấn công như trong tưởng tượng của hắn, bốn phía đều là cảnh trí thiên nhiên đẹp như tranh vẽ, ánh nắng ấm áp, khí hậu ôn hòa, vạn vật tươi tốt tựa như đang đầu hạ vậy.
Càng kỳ quái hơn là trong liên hoa trận nửa phần áp lực cũng không có, tựa như cảnh thực vậy nên khiến Trương Tử Tinh mất công lấy Cửu đỉnh ra phòng ngự khẩn trương hão một hồi.
Trương Tử Tinh thấy không có gì nguy hiểm rồi cẩn thận thu hồi Cửu đỉnh đi tới, quả nhiên vẫn bình yên vô sự, mới thoáng yên lòng. Những cảnh vật trong trận so với bên ngoài đều giống ý như nhau, sông, núi, cỏ cây, động vật đầy đủ mọi thứ chỉ không nhìn thấy có người, cũng không biết có phải đây chỉ là ảo giác thôi hay không.
Đây là thập nhị phẩm liên hoa trận? Bay ra ngoài hẳn là sẽ thoát khỏi trận pháp rồi, không phải là quá dễ sao.
Trong lòng Trương Tử Tinh đầy nghi hoặc, hóa thành ánh sáng bay đi, vậy mà bay hồi lâu vẫn không thấy cuối, dường như vô cùng vô tận vậy. Trương Tử Tinh suy nghĩ một lúc, không tiến lên nữa mà phóng thẳng lên trên, không ngờ càng lên cao trở lực càng lớn, hắn vận tiên lực chống lại cỗ lực cản cường đại nhưng vẫn không thể nào chịu được. Tiếp tục không khí thậm chí đã giống như sắt đá, ngay cả cử động thân thể cũng không thể được.
Rơi vào đường cùng Trương Tử Tinh chỉ đành hạ xuống đất. Nhưng hắn vừa mới vận pháp lực mạnh mẽ đột phá bầu trời nên dường như tác động đến cái gì đó, cảnh vật xung quanh chợt phát ra áp lực kinh khủng, thế giới vừa mới còn ôn hòa đột nhiên biến thành cuồng bạo không gì sánh được. Tất cả mọi vật gồm cả cây cỏ, dù là một con sâu, một khối đá cũng đều biến thành vũ khí tấn công đáng sợ. Uy lực công kích những thứ này quá kinh khủng, giáp trụ do Chân Vũ Linh quyết hóa thành lại không trụ được, nhanh chóng hiện ra vết nứt.
Trương Tử Tinh không hề nghĩ ngợi lập tức lấy Cửu đỉnh ra, chín chiếc đỉnh lớn trấn bốn phía quanh hắn, mọi công kích nhất thời đều bị chặn ở bên ngoài. Trương Tử Tinh vốn định mượn lực cửu đỉnh chống lại công kích rồi nhân cơ hội thoát khỏi hiểm cảnh, nhưng công kích không những rất mạnh mà còn liên tục không ngừng, một lượt lại một lượt áp lực nối nhau tấn công cửu đỉnh. Trương Tử Tinh nhìn ra phía ngoài, chỉ thấy cả trời đất đều màu xám xịt, căn bản không hề có cơ hội thoát đi. Sắp qua một canh giờ mà thế tấn công không có bất kỳ dấu hiệu ngừng lại hay yếu bớt nào cả, ngược lại càng ngày càng cuồng bạo. Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.
Sức mạnh của tiên thiên linh bảo quả là lợi hại, dù nó mới chỉ ở trong trạng thái tự nhiên không có người điều khiển!
Bởi Càn Khôn đỉnh hiện nay vẫn đang ở trong trạng thái phân giải thành chín đỉnh, không chỉ lực công kích yếu mà về mặt phòng ngự cũng không thể phát huy ra lực lượng lớn nhất, chống lại thập nhị phẩm liên hoa cũng là tiên thiên linh bảo tuy không rơi xuống hạ phong nhưng sau một lúc Trương Tử Tinh đã cảm thấy tinh thần tiêu hao càng ngày càng lớn, áp lực cũng tăng theo, dần có cảm giác lực bất tòng tâm.
Trương Tử Tinh không dám cường trì (mạnh mẽ chống giữ), hai tay khua lên thành vài ký hiệu, tay trái mười hình, tay phải chín, ký hiệu hai bên dần thành một phù hiệu khác thường, dường như có cùng xuất xứ, chính là Hà Đồ cùng Lạc Thư.
Trương Tử Tinh hôm nay một phen miệng lưỡi cuối cùng dụ Tiếp Dẫn đạo nhân cá cược cũng vì có chỗ dựa lớn nhất là Hà Đồ - Lạc Thư. Đây cũng chính là mưu kế mà Tam hoàng bày ra ngày đó trong Hỏa Vân động. Mục đích của Tam hoàng chính là cái "Tiên thiên kỳ vật" của Tây phương giáo, về phần hai hạt Vãng sinh liên tử chỉ là thêm thắt của Trương Tử Tinh mà thôi.
Nếu chỉ riêng lẻ thì Hà Đồ cùng Lạc Thư đều là pháp bảo đỉnh cấp có thể tấn công lẫn phòng thủ, Hà Đồ tại phương diện phòng ngự có điểm khác biệt còn Lạc Thư tấn công càng huyền diệu.
Lúc đầu Phục Hy đưa Hà Đồ cho Trương Tử Tinh từng xui hắn đến mượn Lạc Thư của Đa Bảo đạo nhân. Cả hai đều có mối liên hệ vô cùng mật thiết, nếu kết hợp lại ngoài việc hình thành một đại trận kỳ lạ ẩn chứa đạo lý cửu cung bát quái thì còn có thể sinh ra một lực lượng huyền ảo - "Độn". Khả năng "Độn" này có là từ sự nhiệm màu cùng huyền cơ diệu lý trong Hà Đồ-Lạc Thư, hình thành một loại dị lực, xuyên qua một không gian riêng biệt nào đó mà rời đi, cũng giống như thuấn di vậy/.
Trên lý thuyết thì bất luận pháp bảo hay pháp thuật nào đều có thể mượn loại "Độn" lực này cấp tốc thoát đi, nếu so sánh cùng thiên phú dị năng Không Gian Khiêu Dược của Vũ Dực Tiên thì khả năng này càng thêm huyền diệu, hơn nữa còn không có hạn chế. Dù ở trong Thiên Kiền (can) đại trận với thiên vị lực cũng có thể thoát ra như thường.
Năm xưa Đế Tuấn lấy xuất thân cùng là yêu tộc từng hướng Phục Hy mượn Hà Đồ hợp cùng Lạc Thư mà thành công thoát ra khỏi Phệ Diệt đại trận do mười ma thần liên thủ lập ra. Sau đó tới lần quyết chiến tại ngũ tiên sơn Đế Tuấn lại mượn Hà Đồ lần thứ hai nhưng Phục Hy đã biết trước số trời, hiểu yêu tộc đã cực thịnh mà suy, nhân tộc phát triển là không thể chống lại nên đã sớm mượn cớ ra ngoài. Đế Tuấn không tìm thấy Phục Hy chỉ đành phẫn nộ quay về. Cuối cùng trong trận chiến yêu ma lưỡng bại câu thương. Nếu có Hà Đồ phát động Cửu cung bát quái Càn khôn trận cùng "Độn" lực kỳ diệu thì e rằng cuộc đại chiến đã có một kết quả khác rồi.
Chính bởi vì có khả năng "Độn" này nên Tam hoàng mới tỉ mỉ bày ra một hồi cá cược trận pháp, lại tính thời gian đến "Đặt cửa". Những hành động vừa rồi chỉ là để hai thánh nhân Tây phương giáo tự động chui vào tròng mà thôi. Kết quả Tiếp Dẫn cùng Chuẩn Đề đều tự cho là đắc kế, đồng ý cá cược.
Trương Tử Tinh thầm vận pháp lực, hai tay từ từ hợp lại, gắn Hà Đồ - Lạc Thư thành một thể --- hắn vốn đã hấp thu một bộ phận nhỏ năng lượng của Hà Đồ - Lạc Thư nên giờ muốn ép hai thứ thành một cũng không quá khó khăn. Chỉ có điều với thực lực của hắn hiện nay muốn phát động và điều khiển Cửu cung bát quái trận vẫn còn chưa đủ, còn chỉ để dùng "Độn" lực thì không khó.
Lúc hai tay hợp lại thì Hà Đồ cùng Lạc Thư cũng dần sáp nhập, từ chỗ tiếp xúc bỗng có hào quang thanh sắc bao vây toàn thân Trương Tử Tinh, thân thể hắn bắt đầu trở nên trong suốt, quang mang lóe lên, Trương Tử Tinh cùng cửu đỉnh đều biến mất, chỉ còn lại năng lượng điên cuồng vẫn đang tàn sát bừa bãi trong thiên địa như cũ.
Trương Tử Tinh được thanh quanh bao phủ thì cảm thấy thập phần kỳ diệu, dường như cấu tạo toàn thân đều xảy ra biến hóa, đến tận khi kết thúc mới từ từ trở lại nguyên bản "Nhân thể" như cũ.
Đây là một nơi xa lạ an toàn, xung quanh tất cả đều yên lặng, không hề có năng lượng điên cuồng kia. Trương Tử Tinh thoát khỏi nguy hiểm thầm thở ra một hơi, may mà Hà Đồ Lạc Thư hiệu nghiệm, hẳn là đã rời khỏi liên hoa trận được rồi.
Nhưng cảnh vật trước mắt lại khiến hắn thầm kinh hãi, chỉ thấy trời cao mây trắng, lá rụng bay tán loạn, thỉnh thoảng có cơn gió quất vào mặt, chung quanh một màu vàng úa, quả là một bức thắng cảnh về mùa thu, vấn đề là, bây giờ đang đầu mùa xuân, vì sao lại có cảnh tượng như vậy được?
Trương Tử Tinh cẩn thận điều khiển mình bay đi thật xa, quả nhiên phát hiện có điểm bất thường, cảnh quan xung quanh vẫn giống nhau y xì, không hề thấy bất cứ bóng dáng nhân loại hay nhà cửa nào.
Hắn thử bay lên cao, cảm giác khốn khổ lần thứ hai ập đến, Trương Tử Tinh bỗng nhiên phát lực, sử dụng Xích huyết độn thuật, định thừa dịp năng lượng kia chưa ngưng tụ dùng siêu tốc độ đột phá ra ngoài. Chỉ thấy huyết quang như điện phóng lên trời cao nhưng càng ngày càng chậm, cuối cùng dường như gặp phải lò xo bật lại, bị bắn ngược lại hung hăng rơi xuống đất. Liền đó, trong thiên địa dường như hình thành một tầng đệm cao su siêu cấp đàn hồi, Trương Tử Tinh vừa rơi xuống lại bị bắn lên, không khống chế được bản thân lại rơi xuống. Cứ tuần hoàn như vậy lần sau mãnh liệt hơn lần trước, Trương Tử Tinh giống như hòn bi bị bắn văng đi khắp bốn phương tám hướng, bắn đến nỗi hắn đầu váng mắt hoa, tiên lực tán loạn. Càng đáng chết hơn là hắn căn bản không thể dừng lại, dù vận hết tiên lực mạnh mẽ khống chế cơ thể nhưng trong không khí như cũng có một năng lượng vô hình tiếp tục bắn hắn đi.
Trương Tử Tinh chỉ cảm thấy lồng ngực tưng tức, sắp phún máu ra bèn miễn cưỡng vận tiên quyết, hợp nhất Hà Đồ Lạc Thư, lần thứ hai phát động Độn lực, cuối cùng đã thành công thoát khỏi "Kiếp hòn bi".
Lần này cảnh vật xuất hiện trước mặt mang dáng dấp của ngày đông giá rét, gió lạnh thấu xương, khắp nơi đều một màu trắng xóa. Trong lòng Trương Tử Tinh chợt trầm xuống: thì ra hắn vẫn còn đang ở trong thập nhị phẩm liên hoa trận!
Không ngờ với Độn lực của Hà Đồ Lạc Thư mà cũng không thể thoát khỏi tiên thiên linh bảo này được, Trương Tử Tinh không dám sử dụng năng lượng kích động uy thế đại trận như trước nữa, đầu hạ thì mọi vật điên cuồng tấn công hắn, cảnh quan cuối thu là kiếp hòn bi bị bắn tứ lung tung khắp nơi, chỉ có trời mới biết trong mùa đông ẩn giấu cách tấn công nguy hiểm nào?
Trương Tử Tinh chưa từ bỏ ý định liên tục thi triển Độn lực, mỗi lần đều có thể đổi sang một cảnh khác nhau, có xuân, hạ, thu, đông, từng mùa lại chia ra đầu mùa, giữa mùa, cuối mùa tổng cộng là mười hai thời điểm. Nhiều lần tuần hoàn trong mười hai cảnh quan mà vẫn không thể thoát ra ngoài. Khi trở lại cảnh quan lần trước công kích của đại trận đã dẹp bỏ nhưng nếu vượt qua một mức độ nhất định thì năng lượng sẽ lại phát động công kích trở lại.
Trương Tử Tinh sau nhiều lần thử nghiệm trong lòng đã cụt hứng, đặt chân ngồi bẹt xuống đất có vẻ bó tay.
Cùng lúc đó bên trong Đại Hùng bảo điện ánh mắt Tiếp Dẫn đạo nhân vẫn âm thâm quan sát liên hoa trận rốt cục lóe lên, nụ cười trên môi càng thêm hoan hỉ.