Dương Tiễn biến thành Huyền Vũ hai đầu liền có một thân phòng ngự cực mạnh, những đạo thiểm điện của Băng Tuyết
không có cách nào phá vỡ được nó. Mà hai cái đầu của Huyền Vũ vừa phun ra một luồng ánh sáng màu vàng đánh tới, Băng Tuyết vừa bị đánh trúng đã tựa như không thể cầm cự nổi mà ngã xuống.
Chỉ thấy Băng Tuyết xoay người một vòng trên không, trong tay liền xuất hiện một thanh cự kiếm hướng tới cái cổ rắn của Huyền Vũ chém xuống. Vậy mà cái cổ rắn lại hết sức linh hoạt, tốc độ so ra không kém Băng Tuyết, hơn nữa bên ngoài nó còn có một tầng vảy vô cùng chắc chắn, có khi ngẫu nhiên bị cự kiếm đánh trúng cũng chí làm tóe ra vài đốm lửa chứ không hề bị tổn thương thật sự.
Nhưng thật ra khổ nhất vẫn là Băng Tuyết, đánh từ xa thì bị luồng kim quang cùng hoàng quang công kích ngược, đánh giáp lá cà thì lại càng khó chiếm được tiện nghi, nàng dần dần bị ápchế ngược lại, trên thân thể cũng đã xuất hiện vài vết máu loang lỗ. Con Huyền vũ hai đầu thấy vậy liền mừng rỡ, thế công tới cũng gia tăng thêm, nhưng thực ra nó lại không lưu ý đến một điểm, "Máu tươi" sau khi rơi trên mặt đất đang âm thầm phát sinh những biến hóa kỳ dị..
Những giọt "máu tươi" này từ từ hóa thành từng con độc xà chậm rãi bò tới phía con Huyền vũ hai đầu. Đợi đến lúc Dương Tiễn phát hiện ra thì đã bị một đàn độc xà vây quanh, mà đàn độc xà này tựa như phát ra một lực lượng đặc biệt khiến cho Huyền vũ hai đầu cảm thấy thân thể càng lúc càng nặng nề, động tác nhất thời chậm lại, lúc này Băng Tuyết ở phía đối diện cũng xuất hiện biến hóa đáng sợ, nửa thân dưới của nàng biến thành thân rắn, còn nửa thân trên được bao bọc bởi một tầng vảy, khuôn mặt thì dù vẫn xinh đẹp như trước, nhưng tóc đã biến thành một đàn độc xà không ngừng nhúc nhích, nhìn qua vô cùng quỷ dị.
Hai quân đang giằng co mặc dù biết Cự quy cùng nữ yêu có thể chỉ là ảo ành mà thôi, nhưng đối với bộ dạng lúc này của Băng Tuyết vẫn cảm thấy một sự sợ hãi từ trong bản năng của mình. Dương Tiễn thấy bộ dáng của Băng Tuyết không khỏi kinh ngạc, nữ tử trước mặt biến thành một hình thái kỳ lạ trước giờ chưa ai thấy hoặc kể qua, không biết có phải là thuộc loại "thượng cổ yêu thú" nào đó hay không (ND: Tính thời gian thì thời đại Ân – Chu cũng là giai đoạn phát triển rực rỡ của nền văn minh Hy Lạp, vậy so ra Ngọc Đỉnh và Dương Tiễn cũng không chịu rảnh rỗi mà đi thăm châu Âu một chuyến để mở mang kiến thức gì hết trơn )
Nữ yêu di chuyển tựa như rắn bò, nhanh chóng đến gần Huyền vũ hai đầu, bởi vì Huyền Vũ lúc này đang bị ảnh hưởng bởi lực lượng của đàn rắn bao quanh nên phản ứng trở nên chậm chạp hơn rất nhiều, vì vậy các động tác của nó sớm đã bị nữ yêu kia sớm đoán được, những luồng kim quang cùng hoàng quang chưa đến gần mục tiêu đã bị tránh khỏi. Nữ yêu kia vừa mở hai mắt bắt đầu phản kích ra những luồng bạch quang. Bạch quang vừa chiếu tới một cái đầu Huyền Vũ, cài đầu đó nhất thời như bị kiềm hãm, bị một cỗ lực lượng kỳ dị xâm nhập khiến nó hết sức khó chịu, cuối cùng khi tri giác mất đi thì đã hóa thành đá.
Song đầu Huyền Vũ cảm giác được cái lực "Đông kết" này tựa hồ còn muốn lan ra khắp toàn thân, lúc này nó bắt đầu thấy kinh hãi, vội vàng đem cái cổ rắn kia rụt nhanh vào trong mai, đồng thời vận khởi huyền công cố gắng đẩy cái lực lượng kỳ dị kia ra ngoài.
Nữ yêu lại bắn ra bạch quang lần nữa, muốn đem con cự quy biến thành hòn đá, nhưng bởi vì cự quy quá lớn, vừa lại điên cuồng vận huyền công nhằm tiêu trừ quá trình hóa đá, mà tốc độ khôi phục lại nhanh hơn cả tốc độ đông đá. Băng Tuyết tự biết loại công kích này tiêu hao năng lượng rất lớn, hơn nữa dùng để đối phó Dương Tiễn cũng không có quá nhiều hiệu quả. Lúc này thân nàng khẽ run lên, đàn rắn độc vội vàng bò tới tụ tập, cuối cùng ngưng tụ thành một chỗ bao lấy nữ yêu bên trong, bên ngoài bắt đầu biến hình thành hình thái mới
Đợi đến khi Huyền Vũ hai đầu kia giải quyết xong cái vụ "Đông đá" kia, rồi từ từ cẩn thận nhô cái đầu ra khỏi mai rùa, thì mới biết nữ yêu tóc rắn đáng sợ kia đã không thấy, chỉ thấy một "Con ngựa" kỳ dị đứng trước mặt mình. Mà "Con ngựa" này toàn thân phát ra ánh sáng đen thui, bờm ngựa phiêu phiêu, từ đầu tới đuôi không có một sợi lông tạp, thân thể thon dài đầy lực, trên đỉnh đầu lại có một cái sừng xoắn ốc nhọn hoắc chìa ra, hai mắt có màu đỏ như hai ngọn lửa, trên bốn vó hỏa diễm hừng hực thiêu đốt, phảng phất như muốn thiêu đốt tất cả những gì nó đạp qua. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn
Lại thêm một con thượng cổ dị thú không biết tên! Nữ tử này so với Viên Hồng còn muốn lợi hại hơn nhiều! Dương Tiễn trong lòng đem tất cả những hình thái biến hóa cùng những lực lượng do Băng Tuyết biến thành kia, toàn bộ đổ hết cho cái vụ "Thượng cổ thần thú", bởi vì hắn chưa bao giờ gặp qua những kỳ thú đó cũng như chưa từng gặp những phương thức công kích kỳ dị như vậy.
Đối với những việc không biết, mọi người đều có tâm lý sợ hãi lẫn kiêng kị. Dương Tiễn mặc dù không có sợ hãi, nhưng vẫn cẩn thận dùng một loại sách lược phòng ngự, hai cái dầu kia khe khẽ hé ra khỏi cai mai một chút, chỉ cần thấy có gì không đúng sẽ lập tức lùi về (ND: Đúng là "rùa rụt đầu", tác giả chắc khoái lão Tôn hơn là anh Dương Tiễn 3 mắt đẹp trai này . Kể cũng tội anh Tiễn. Nói vậy thôi chứ chưa chắc có độc giả đã nghe đến danh tiếng con Nightmare nổi tiếng này)
Viên Hồng đang đứng bên ngoài quan sát không hề có nửa điểm kinh ngạc trước biểu hiện thực lực của Băng Tuyết, mà chỉ sợ hãi than: "Nguyên lai nàng ta lại có thực lực mạnh mẽ đến như vậy, chính mình thực sự đúng là như "Ếch ngồi đáy giếng" như lời sư bá đã nói. Quá mức tự mãn rồi. Sau này nhất định phải khắc khổ tu luyện hơn nữa mới có đủ lực để tranh thắng thua với Băng Tuyết được"
Mà bên kia Vi hộ cùng Lôi chấn tử đang hoảng sợ nhìn nhau, năng lực của Dương Tiễn họ đều biết, có thể nói là mạnh nhất trong lứa đệ tử đời thứ ba của Xiển giáo, mơ hồ có thể bắt kịp lực lượng của 12 vị kim tiên. Vậy mà hôm nay lại bị một nữ tử vô danh áp chế đến tình trạng này! Nữ tử này, đến tột cùng có lai lịch gì đây?
Lúc này cái sừng trên đầu con ngựa đen quái dị kia đột nhiên phát ra một đạo quang mang kỳ dị, một thanh âm kỳ quái phát ra rất nhỏ, chỉ thấy con Huyền Vũ kia đột nhiên giật mình một cái, tựa hồ như ngơ ngẩn, một lát sau, hai cái đầu đột nhiên gầm lên, thanh âm tựa hồ như thê lương vô cùng. Không lâu sau, hình thái Huyền Vũ biến mất chỉ còn lại Dương Tiễn đang ôm đầu, hàm răng nghiến chặt lộ ra vẻ mặt hết sức thống khổ, ngay cả Tam tiên lưỡng nhận đao cũng vứt ra đất. Sự thống khổ kia tựa hồ càng lúc càng mãnh liệt, Dương Tiễn rốt cuộc không nhịn được mà phát ra tiếng kêu thảm thiết, ngã nhào ra đất rồi quay cuồng lăn lộn.
Mà "Ngựa đen" kia đã phục hồi lại thành hình thái của Băng Tuyết, cánh tay lại hóa ra một trường đao kỳ dị không ngừng lập lòe hồng quang, tựa như một loại binh khí khó lường, từng bước đi đến gần Dương Tiễn, trong đôi mắt xinh đẹp không ngừng lộ ra sát khí dày đặt.
Lúc này, trên không trung bỗng xuất hiệnt một kiện đồ vật, từ nhỏ hóa thành lớn, vô thanh vô tức hướng đỉnh đầu của Băng Tuyết đập xuống. Sự chú ý của Băng Tuyết lúc này dồn hết lên người Dương Tiễn, lúc này bị bất ngờ nên không kịp phòng ngự, cả người bị đập lún vào trong đất, tựa như đã bị đập thành một đống thịt nát.
Chỉ thấy Vi hộ cười ha ha, nét mặt không hề có nửa điểm thương hương tiếc ngọc, đang đắc ý đi tới trước trận. Cùng lúc đó, Lôi Chấn Tử mở rộng hai cánh, đem Dương Tiễn cướp về trong trận.
Mới vừa rồi cái thứ " Đánh chết" Băng tuyết đúng là Hàng ma xử trong tay vi hộ, pháp bảo này cầm trong tay bình thường thì nhẹ như bấc, nhưng nếu đánh trúng vào thân thể thì như bị tháí sơn đánh trúng vậy. Vi hộ giỏi nhất là "đánh hội đồng" cùng "Đâm sau lưng chiến sĩ", ngày hôm qua chưa kịp quăng ra Hàng ma xử đã bị Đặng Thiền Ngọc ra tay trước, thậm chí còn bị Ngũ Quang thạch đánh cho bị thương đến khổ, mà khổ hơn nữa là bị nhục trước thiên hạ. Nhưng sau khi Đặng Thiền Ngọc đánh ngã Thổ hành tôn đã không đánh nữa mà lập tức quay vào trong trận khiến hắn mất đi cơ hội báo thù. Hôm nay đánh lén Băng Tuyết thành công, thứ nhất là trừ được nữ nhân lợi hại này, thứ hai là cứu được Dương Tiễn một mạng, khiến hắn không khỏi đắc ý vô cùng.
Song, loại này đắc ý cũng không có duy trì bao lâu, chỉ thấy dưới đáy hàng ma xử kia chảy ra một dòng chất lỏng màu xám. chất lỏng này nhanh chóng tụ tập lại rồi hóa thành hình người, chỉ trong chốc lát đã hóa thành hình dáng của Băng Tuyết. Nhưng lúc này ánh mắt của Băng Tuyết cũng ảm đạm đi không ít, tựa hồ như là năng lượng đã bị tiêu hao quá lớn gây ra.
Vi hộ hít sâu một hơi, cảm giác sống lưng hắn đã đổ mồ hôi lạnh - Nữ tử này không chỉ có thần thông biến hóa siêu việt hơn cả Dương Tiễn, hơn nữa còn có tấm thân bất tử, vậy còn có cửa thắng sao?
Ngay khi Vi hộ muốn thu Hàng ma xử lại rồi chạy về trận, thì một đạo hồng quang bên trong Thương quân bay ra, rơi vào giữa sân rồi biến thành hình dáng một đạo nhân. Đạo nhân này cũng không báo tên, chỉ giơ tay hướng tới Vi hộ, chỉ thấy ngân quang lóe lên, Vi hộ đã bị một sợi roi bạc trói chặt. Trương Tử Tinh sau khi bắt trói vi hộ liền nhanh chóng cùng Băng Tuyết quay ngược về trận.
Thương quân liên tiếp thắng 3 trận, tinh thần tăng vọt. Đặng cửu công nhân cơ hội hiệu lệnh toàn quân đột kích. Bên Ngạc Thuận trận cước đại loạn, hai quân giao chiến một hồi, kết quả Nam quân không địch lại bị thua mà chạy. Thương quân trước giờ bị phản quân đè ép, ép phải cố thủ trong Tam Sơn Quan, hôm nay đại thắng một hồi tất nhiên cảm thấy hãnh diện vô cùng, nhất thời thanh thế tăng mạnh lên.
Sau khi trở lại Tam Sơn Quan, Đặng cửu công liền ra lệnh mở tiệc rượu khoản đãi mọi người, bởi vì thắng trận cho nên chúng tướng đã vứt bỏ tâm trạng chán nản mà cao hứng vô cùng. chỉ có Băng Tuyết là không tham gia tiệc rượu này, trận chiến này mặc dù chiến thắng, nhưng lực lượng của nàng cũng tiêu ho rất lớn, nên mượn cớ này nghĩ ngơi hồi phục.
Thông qua lần thực chiến này, Tử Tinh đối với năng lực của Băng Tuyết cũng tạm hài lòng, Dương Tiễn đã đóng vai trò đá thử vàng rất tốt, không chỉ là thí nghiệm năng lực chiến đấu của Băng Tuyết, hơn nữa còn là thí nghiệm chứng tỏ được hiệu quả của việc ứng dụng vũ khí công nghệ cao nhằm đối phó với tiên nhân.
Trên thực tế, Băng Tuyết đã biến hóa thành 3 loại hình thái đều là lấy từ nguyên bản là mấy loại ma thú của tiểu thuyết huyền ảo phương Tây, sau đó thay đổi chút ít mà thành. Kẻ thứ nhất có năng lực thiểm điện chính là Lôi điểu, thứ hai là nguyên hình xà ma nữ của Mỹ Đỗ Toa, còn hình thái thứ 3 chính là bản hợp thế của Độc giác thú cùng Mộng Yểm thú, tạm thời gọi là Hắc sắc độc giác thú.
(ND: Lôi điểu = Quezacolt, ai từng chơi FF8 như tui sẽ không lạ gì vị GF được lấy từ trong truyền thuyết INCA cùng MAYA này. Còn Mỹ Đỗ Toa là tên phiên âm của Xà ma nữ Medusa, người thứ 2 trong 3 chị em Medusa trong thần thoại Hy Lạp. Còn Độc Giác thú chính là Unicorn, Mộng yểm thú = Ác mộng thú, cũng chính là Nightmare mà tui đã nói ở trên).
Thực ra mấy loại hình thái này chỉ nhằm che mắt người đời thôi. thứ nhất làm cho Dương Tiễn tìm không được phương thức biến hóa khắc chế, làm cho khả năng tương sinh tương khắc kỳ diệu của Bát Cửu huyền công kia không còn đất dụng võ, thứ hai chính là để che dấu những vũ khí Băng Tuyết đã sử dụng.
Nếu xét về góc độ uy lực của từng loại ma thú, vô luận là Lôi điểu hay độc giác thú.... đều không thể sánh bằng lực lượng của thhần thú truyền thống của Phương đông, nếu giả thiết hai người cùng dùng bản thể đối mặt nhau, một cái thần thú Huyền Vũ cũng đủ để diệt tất cả đám ma thú kia. Song sự thật là Băng Tuyết lại có thể đánh bại Dương Tiễn. Có thể nói về một phương diện là do lực lượng của Huyền Vũ không được Dương Tiễn cung cấp đầy đủ, mà nguyên nhân cảng chủ yếu hơn nữa chính là những vũ khí bí mật của Băng Tuyết. Mỗi một loại hình thái, thực tế là để phối hợp với loại vũ khí bí mật mà biến hóa thành.
Còn cái hình thái biến hình "Chương Ngư quái" ("Bạch tuộc") ban đầu kia, có công kích độc tố nhưng không có hiệu quả lắm nên cũng không cần kể đến. Còn thiểm điện của Lôi điểu là mô phỏng theo năng lượng công kích từ thiên kiếp là "Cức Lôi Pháo". Còn đàn rắn độc của Xà ma nữ trên thực tế là trang bị tự tăng trọng lực, nhằm mục đích phụ trợ cho "Phân giải pháo" có tác dụng Phản vật chất của Xà ma nữ. Loại "Phân giải pháo" này lợi dụng năng lượng để biến tần số, thay đổi kết cấu vật chất tạo thành hiệu ứng thạch hóa (Hóa đá) hoặc những hình thức công kích hiệu quả khác.
Về phần Hắc sắc độc giác thú chính là sử dụng một loại vũ khí tinh thần. Nguyên lý là lợi dụng sóng tinh thần công suất lớn đặc thù, kết hợp với loại phương thức tấn công bằng thanh âm của Ngũ Âm Thú tại Đại dư tiên sơn khi xưa, giờ đối mục tiêu là tinh thần công kích. Biểu hiện bên ngoài chỉ là thanh âm rất nhỏ, nhưng lại sinh ra hiệu quả cộng hưởng trở thành một cơn bão trong đầu trở thành hết sức lợi hại. Dương Tiễn tu luyện Bát Cửu Huyền Công có thể tính là một môn ngoại công thì mặc dù bên ngoài có một thân phòng ngự cực cao, nhưng không có nghĩa là về phương diện tinh thần lực là bất khả xâm phạm, hoặc có thể nói là hắn căn bản không ý thức được có ngày gặp phải loại hình thức công kích này, vì vậy mới thảm bại.
Có thể nói, có được kỹ năng biến hình, thấu thị (X-Quang) rồi chờ Băng Tuyết dùng dị năng phối hợp với những vũ khí tiên tiến đó, thì tính riêng lực chiến đấu cũng đã siêu việt hơn Dương Tiễn rồi, loại này có thể nói là điển hình của việc bản sao đã siêu việt hơn cả bản chính. Đương nhiên cũng phải nhắc đến lực lượng của Dương Tiễn còn yếu, chứ tương lai nếu muốn đối phó với nhiều loại tiên nhân khác thì cò thể tiếp tục sử dụng hiệu quả các loại vũ khí này không cũng không thể phụ thuộc vào một mình Băng Tuyết được…. Bởi vậy, trận chiến này lợi ích thực tế lớn nhất mà nó đem lại chính là thí nghiệm thực chiến.
------------
Lại nói về đại doanh bên trong Nam quân Ngạc Thuận, Dương Tiễn đang điều tâm tĩnh khí hồi phục lực lượng, Bát Cửu Huyền Công thần diệu dị thường nên thân thể coi như không có nửa điểm tổn thương gì. Nhưng trong trận đánh ban ngày, thứ công kích kinh khủng do con Hắc mã phát ra vẫn còn dư âm trong đầu hắn, muốn đẩy đi mà không cách nào làm được. Từ khi hắn tu luyện đến tầng thứ 5 của Bát Cửu Huyền Công đến nay, vẫn là lần đầu tiên gặp phải thất bại. Còn có con viên yêu tên là Viên Hồng kia, không ngờ cũng tu luyện được Bát Cửu Huyền Công, so ra cũng chỉ kém lực lượng huỳên công của mình có một chút thôi, hôm nay nếu không nhờ chút mưu kế cũng không thể dễ dàng đánh thắng hắn được, bởi vậy cũng phải xếp hắn vào "Danh sách những kẻ không thể xem thường".
Dương Tiễn nào có biết rằng tại Đại dư tiên sơn ngày đó, phương thức công kích đặc thù của Ngũ âm thú làm cho cả Dư Nguyên một thân tu vi kim tiên kim cương bất hoại cũng chịu không nổi, huống chi là hắn.
Khi Lôi Chấn Tử cùng Thổ Hành Tôn đi đến, Dương Tiễn mới mở mắt ra hỏi Thổ Hành Tôn:
- "Sư đệ, thương thế đệ đã khỏi hăn chưa?"
Thổ Hành Tôn xấu hổ đáp:
-"Hôm nay là do đệ quá sơ sẩy, không ngờ bị nữ nhân đó liên tiếp đánh lén, hôm nay xin đa tạ sư huynh đã hai lần thi ân cứu mạng."
Dương Tiễn lắc đầu nói: "Đồng môn đạo hữu, cần gì nói cảm ơn, chỉ là Vi hộ đệ tử của Đạo hạnh thiên tôn sư thúc thân vẫn còn nằm trong doanh địch, khiến cho bao người phải lo lắng"
Lôi Chấn Tử nói:
-" Theo lời của bộ phận tình báo dọ thám được, kể bắt giữ Vi Hộ chính là Quốc sư Tiêu Dao Tử, người này tu vi cao thâm, chỉ sợ không phải là kẻ chúng ta có khả năng đối địch"
Thổ Hành Tôn nói:
-"Không sao, ta có thuật địa hành. Chỉ cần đợi đến đêm khuya thanh tĩnh liền chui vào trong Tam Sơn Quan lén cứu ra Vi Hộ, không cần chính diện đối mặt với Tiêu Dao Tử"
Dương Tiễn vui vẻ đáp:
-"Ta vốn muốn biến hóa đi trước, nhưng giờ nguyên thần bị thương vẫn chưa khỏi hẳn, huống chi trong Tam Sơn Quan còn có những kẻ mang huỳên công cao thâm hơn người kia, chỉ sợ có sơ sót gì thì đối với Vu sư đệ còn bất lợi hơn. Nếu lấy địa hành thuật của sư đệ thì nhất định sẽ lập công, chỉ có điều vẫn phải cẩn thận mới được"
Thổ Hành Tôn đối với địa hành thuật của mình rất là tự tin nên gật đầu đáp ứng ngay./
Bóng đêm dần dân bao trùm trời đất, sự canh giữ trong Tam Sơn Quan vẫn hết sức nghiem ngặt, những binh sĩ sắp sửa đổi ca vẫn không dám buông lỏng cảnh giác. Nhưng bất kể là bọn họ có cảnh giới như thế nào, đều không thể phát hiện có kẻ vô thanh vô tức di chuyển dưới nền đất được.
Thổ Hành Tôn nhiều lần thò đầu lên mặt đất để tìm, một hồi cũng tìm được đường tới đại doanh của quân Thương. Mà thằng lùn này thuộc loại tiêu biểu cho hạng hám gái, tự dưng trong lòng lại nhớ tới vẻ xinh đẹp của Đặng Thiền Ngọc lúc ban ngày, trong lòng hắn nóng như lửa bèn vội vàng tìm một phen, nhưng rốt cuộc cũng không phát hiện thấy bóng dáng của Đặng Thiền Ngọc. Hắn nào biết đâu rằng Đặng Thiền Ngọc lúc này chính là đang ở bên trong Tổng Binh phủ trong thành.
Làm cho Thổ Hành Tôn hưng phần chính là Đặng Thiền Ngọc thì tìm không được, nhưng ở chỗ giam giữ Vi hộ lại có một tuyệt sắc nữ tử đang nhắm mắt dưỡng thần. Lệ sắc của nữ tử này cho dù có đem so với cực phẩm mỹ nữ như Đặng Thiền Ngọc vẫn không có chút thua kém. Nàng trên người mặc một bộ trang phục hết sức kỳ quái, đôi đùi ngọc trong suốt thon dài kia có quá nửa lộ hẳn ra bên ngoài, điều này làm cho tà hỏa trong lòng thằng lùn bùng phát dữ đội, còn có thằng lùn hơn trong hắn cũng mạnh mẽ dựng đứng lên.