Trương Tử Tinh vui mừng phát hiện, dị trạng trong cơ thể đã sớm biến mất, mấy loại lực lượng vốn vặn loạn bất kham giờ đã hoàn mỹ dung hợp, lại còn tinh tiến. Về phần lực lượng Chiến Hồn Quyết, cảm giác khác hẳn trước đây, dường như đã tiến hóa thêm một bước, như này xem ra tân thức Chân Vũ Linh Quyết mới thực sự là Chiến Hồn Quyết chân chánh, đồ Vân Trung Tử ban tặng quả nhiên không tầm thường! Nhưng thực ra chính Vân Trung Tử cũng không ngờ loại tu thân luyện thể Chiến Hồn Quyết này lại ẩn chứa Chân Vũ Linh Quyết lai lịch không nhỏ, nếu không làm sao tùy tiện tặng cho Trương Tử Tinh lấy ân tình.
Trương Tử Tinh lại cũng không biết, khỏa tinh châu màu lam kia chính là thứ Vân Trung Tử từng đề cập qua, kim đan của tu chân giả. Vân Trung Tử từng nói với hắn: về mặt cơ bản, giai đoạn tu luyện của người tu luyện chia làm tu chân và tu tiên. Tu chân là con đường tất phải đi, dùng thân thể phàm nhân truy cầu thiên đạo, chia làm Trúc Cơ, Ngưng Nguyên, Kim Đan, Hóa Anh, Luyện Hư năm giai đoạn, nếu có thể hoàn thành giai đoạn Luyện Thần, kết xuất tam hoa tụ đỉnh, ngũ khí triều nguyên thì sẽ thành tựu tiên thể, bắt đầu có thể xưng là tiên nhân.
Tiên nhân cũng chia ra làm Tán Tiên, Linh Tiên, Địa Tiên, Quỷ Tiên, Yêu Tiên, Thiên Tiên các loại, mà theo cảnh giới thì phân làm Chân Tiên, Kim Tiên, Huyền Tiên ba loại, mỗi cảnh giới còn chia ra ba cấp thượng, trung hạ. Mỗi lần tiến giai đều rất gian nan, trừ cần tu vi và ngộ tính, còn phải có kỳ duyên nhất định. Chỉ cần tiến được một giai hoặc lên một cảnh giới, thực lực lập tức tăng vọt. Tỉ như thượng phẩm và trung phẩm chân tiên chỉ cách nhau có một phẩm giai, nếu xét trong tình huống không sử dụng pháp bảo, trung phẩm chân tiên không có chút phần thắng nào, mà nếu đổi làm hạ phẩm kim tiên, thượng phẩm chân tiên kia thua là chắc chắn.
Đương nhiên, trong lúc tu luyện giả PK, pháp bảo tuyệt đối là biến số có thể thay đổi cục diện, giống như một đứa học sinh nhỏ cầm trên tay một khẩu súng có thể uy hiếp tới một tên thanh niên trai tráng. Chỉ cần có pháp bảo cường đại,chuyện lấy yếu thắng mạnh xảy ra không ít trong các lần tu luyện giả chiến đấu, với yêu cầu là bên yếu phải có năng lực khu động pháp bảo.
Trúc Cơ kỳ là giai đoạn nhập môn tu luyện, nếu luyện thành công coi như đã thuận lợi tiến được bước đầu trên đường tu chân, không chỉ thân thể khang kiện, giác quan minh mẫn mà tuổi thọ cũng gia tăng không ít, người tu luyện bình thường muốn trúc cơ thành công, tối thiểu phải cần 10, 20 năm thậm chí lâu hơn; Ngưng Nguyên kỳ chủ yếu là không ngừng hấp luyện linh khí, tích tụ lực lượng; Kim Đan kỳ là một quá trình khá gian nan, nếu kết được Kim Đan coi như thoát ly phàm thể, sống vài nghìn năm đều không phải vấn đề. Nếu tiếp tục toái đan kết anh thành tựu thân thể bán tiên, đấy lại là một bước nhảy vọt nữa, thọ mệnh không còn bị tự nhiên khống chế, nhưng lại phải đối phó với địch nhân còn mạnh hơn – Thiên Kiếp. Cuối cùng nếu có thể tu luyện ra nguyên thần, vượt qua trọng trọng thiên kiếp, hoàn thành giai đoạn Luyện hư thì sẽ sinh ra tam hoa ngũ khí, bước chân vào tiên đạo.
Trương Tử Tinh tu luyện Chiến Hồn Quyết còn chưa tới 5 năm đã thành công kết Kim Đan, tiến bộ quá nhanh, loại tốc độ này sở rằng cũng chỉ có những yêu thánh trời sinh dị bẩm, có dị năng truyền thừa hoặc tiên nhân mang đại thần thông mà chuyển thế trọng tu mới có thể so nổi.
Trương Tử Tinh là một gã điển hình theo kiểu "khỏi đau quên sợ", hết sức to gan, tại tiền thế chính là một tên khoa học gia cuồng thí nghiệm. Lực lượng trong cơ thể vừa bình thượng lại, hắn đã lại tiếp tục thử nghiệm Chân Vũ Linh Quyết, rất may lần này không có trục trặc gì, chỉ thấy hình ảnh Huyền Vũ lại xuất hiện tại não hải, cảm giác năng lượng trong người hơn xa trước đây, không khỏi vui mừng. Nếu không phải nhớ ra đây vẫn đang trong chiến sự, chắc hắn đã quên ăn quên uống tiếp tục tu luyện.
"Người đâu !"
"Bệ hạ có gì phân phó?", thủ vệ vội vã tiến vào tẩm cung, mà mấy người Lý Tịnh đang bàn luận bên ngoài nghe Thiên tử từ nhập định tỉnh lại, ai nấy đều lộ vẻ vui mừng. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn
"Bây giờ là thời gian nào? Tiền phương có truyền chiến báo lại không?"
"Bẩm, Bệ hạ đã nhập định 28 ngày rồi ạ, Hoàng tướng quân và Trương tướng quân truyền chiến báo lại khá nhiều, nhưng mạt tướng không dám nhiễu động Bệ hạ".
"Hai mươi tám ngày !" Trương Tử Tinh không ngờ thời gian đã qua nhanh như vậy, không hiểu sao mình lại không thấy đói khát, vội vàng nói: "mau dâng chiến báo ta xem !" .
Thủ vệ không dám chậm chễ, vội vàng dâng lên. Trương Tử Tinh nhìn qua chiến báo, lông mày dần nhíu lại: do Đông Di né tránh chiến đấu, mấy ngày nay tuy Hoàng Phi Hổ, Trương Quế Phương cố hết sức cũng chỉ tiêu diệt được vài nhóm quân nhỏ, từ đầu đến cuối không cách nào tiếp cận được đại quân chủ lực của địch, mà thời gian Vu Tế Vương khôi phục nguyên khí cũng ngày càng gần lại.
"Lý Tịnh đã trở lại chưa ?"
"Lý tướng quân hôm nay vừa quay lại, đang cùng các vị tướng quân chờ ở ngoài cung".
Trương Tử Tinh lập tức triệu kiến Lý Tịnh cùng các tướng, Lý Tịnh bước lên, cung kính nói: "Khởi bẩm Bệ hạ, mạt tướng may mắn không nhục mệnh, đã mang Chấn Thiên Cung, Xuyên Vân Tiễn lại đây. Còn…nhờ Bệ hạ thần toán, con trai Na Tra của mạt tướng đã chào đời !".
"Na Tra ra đời?", ánh mắt Trương Tử Tinh lập tức sáng rỡ, chúng tướng cũng vừa nghe Lý Tịnh nói Thiên tử muốn thu Na Tra làm đồ đệ, nhất loạt hướng Thiên tử và Lý Tịnh chúc mừng.
Thì ra, Lý Tịnh trở lại ải Trần Đường chính vào lúc thê tử Ân thị sinh nở. Quả như Trương Tử Tinh đã nói, chỉ thấy trong phòng xuất hiện một làn khí đỏ, mùi hương thơm ngát, Ân thị sinh ra một cái bọc thịt. Lý Tịnh tuy kinh hãi, vẫn cẩn thận dùng bảo kiếm chém rách cái bọc, lộ ra một đứa tiểu hài nhi đáng yêu trong đó. Lý Tịnh thấy Thiên tử thần toán quá chính xác, trong lòng bội phục, cũng không ngại dơ dáy, ôm lấy đứa nhỏ, đặt tên là Na Tra. Bởi vì Ân thị hoài thai 3 năm 6 tháng nên tính ra Na Tra đã hơn hai tuổi, đã biết nói, khiến vợ chồng Lý Tịnh vui mừng khôn xiết.
Lý Tịnh đem chuyện Thiên tử muốn thu Na Tra làm đồ đệ nói cho vợ, Ân thị vốn là người thuộc họ xa trong vương thất, tất nhiên hết sức cảm tạ ân đức Thiên tử. Ngay ngày hôm sau, một vị đạo nhân đến cầu kiến Lý Tịnh, tự xưng là Càn Nguyên Sơn Kim Quang Động Thái Ất chân nhân. Lý Tịnh tuy là tướng triều đình song cũng xuất thân đạo môn, không dám quên gốc gác, lập tức mời đạo nhân vào cửa, tiếp đón ân cần.
Thái Ất chân nhân gieo quẻ nói Na Tra sinh vào giờ Sửu, phạm vào sát sinh sẽ giết hơn 1700 nhân mạng, đề xuất muốn thu Na Tra làm đệ tử. Nhưng ai dè Lý Tịnh đã được Thiên tử dặn bảo, đâu chịu cho Na Tra bái Thái Ất chân nhân làm thầy, từ chối ý tốt. Thái Ất chân nhân biết hai con lớn của Lý Tịnh là Kim Tra, Mộc Tra đều đang là môn hạ Xiển Giáo, thấy hắn kiên quyết từ chối, trong bụng khó hiểu vô cùng. Lý Tịnh cũng không dấu diếm, đem chuyện Thiên tử muốn thu đồ đệ nói ra một lượt.
Thái Ất chân nhân tuy chỉ tiềm tu tại động Kim Quang, nhưng cũng biết đức danh Đương kim thiên tử, nghe thấy thế liền ngây người nửa ngày, luôn miệng ta thán "Thiên đạo khó toán", cũng không níu kéo nữa cáo từ mà đi. Lý Tịnh biết quân tình khẩn cấp, không dám ở nhà lâu, một bên sai người hộ tống Ân thị và Na Tra tới Triều Ca, một bên lấy Chấn Thiên Cung, Xuyên Vân Tiễn hỏa tốc vượt qua Dã Mã Lĩnh, ải Du Hồn tới thẳng tiền tuyến Đông Lỗ.
Trương Tử Tinh cực kỳ cao hứng vì đã "bắt cóc" được Na Tra, đại tướng Tây Kỳ tương lai, cất giọng khen thưởng Lý Tịnh một hồi, lại lập tức truyền chỉ tới Triều Ca, dặn dò Khương hoàng hậu tự thân tiếp đãi Ân thị và chiếu cố tiểu Na Tra. Hắn biết tình hình trước mắt khẩn yếu, Vu Tế Vương đã gần khôi phục, trầm ngâm nói: "Đã tấn công không có kết quả, vậy Hoàng Phi Hổ và Trương Quế Phương cũng nên thu binh, đại quân Đông Di không bao lâu nữa sẽ quay đầu, toàn lực phản kích… "
Chúng tướng nghe đều không hiểu: quân ta rõ ràng đang chiếm thượng phong truy kích địch quân, vì sao lại phải rút lui? Mà quân địch đang ôm đầu chạy trốn, lấy đâu ra can đảm quay lại đánh trả?
Lúc này thám mã đưa tin: "Hoàng tướng quân, Trương tướng quân đã đem binh lui về Kham Thành, quân Đông Di đang tán loạn cũng bắt đầu tập hợp, xem ra có dấu hiệu muốn phản công".
Chiến báo này vừa tới, chúng tướng ai nấy đều bội phục Thiên tử thần cơ diệu toán. Thực ra Trương Tử Tinh đã sớm dặn dò Hoàng Phi Hổ và Trương Quế Phương: nếu không gây được tổn thất lên địch quân, trong vòng một tháng phải trở lại Kham Thành. Rõ ràng Vu Tế Vương đã khôi phục nguyên khí nên bây giờ Đông Di mới dám tổ chức phản công.
Trương Tử Tinh biết đây là lúc quyết chiến, phân phó các tướng hành sự, chúng tướng tuy thấy khó hiểu nhưng cũng chỉ đành nhận mệnh lui ra, lại cho người mời Nguyệt Cơ Vương tới nghiên cứu Chấn Thiên Cung và Xuyên Vân Tiễn.
"Bệ hạ thực là thần thông quảng đại, nhanh như vậy đã tìm thấy bảo bối này", Nguyệt Cơ kinh ngạc xưng tán, nhìn cổ cung màu xanh trên vẽ họa tiết đơn giản cùng ba mũi trường tiễn màu hồng nhạt trước mặt, ánh mắt tràn đầy vẻ kính phục: "đây quả nhiên là bảo bối Hoàng Đế để lại".
"Quả nhân có thần thông gì, vật này vốn chính ở trong Đại Thương ta, chưa bao giờ dùng tới thôi". Trương Tử Tinh cũng không tự nhận mình giỏi, hỏi Nguyệt Cơ: "Nàng sao không kéo cung thử xem?"
Nguyệt Cơ là đệ nhất xạ thủ Đông Di, nhìn thấy bảo cung đã rất yêu thích muốn thử qua, nghe vậy hai mắt sáng rỡ, lập tức cầm Chấn Thiên Cung dùng sức kéo cung, không ngờ bảo cung hoàn toàn bất động. Nguyệt Cơ kinh hãi, nàng tuyệt không phải nữ nhân yếu đuối, tứ nhỏ đã học bắn cung, luyện được phép bắn thần diệu, cho dù dùng cây cung nặng đến mười thạch(1 thạch = 10 đấu) cũng không vấn đề gì, thực không ngờ cây Chấn Thiên Cung này nặng như vậy, dùng toàn lực mà không kéo được chút nào.
Nguyệt Cơ thử mấy lần không được đành bỏ xuống, than nói: "Nguyệt Cơ xấu hổ, không sao kéo được cung, nghe nói nâm xưa Chiến thần Xi Vưu chúng ta tuy cả người đao thương bất nhập nhưng vẫn bị bảo cung này làm bị thương, chỉ sợ người bình thường không sử dụng được".
"Lợi hại như vậy ư? Quả nhân cũng muốn thử xem", Trương Tử Tinh lần trước nghe Lý Tịnh nói cung này không ai nâng được, hôm nay lại thấy Nguyệt Cơ thất bại, cho rằng nàng sức lực không đủ, hắn tự thị mình sức mạnh hơn người, bèn muốn thử qua. Hắn cầm lấy bảo cung trong tay Nguyệt Cơ, chỉ cảm thấy rất nhẹ, song cũng không để ý. Trương Tử Tinh có ý muốn thể hiện dũng lực trước mặt Nguyệt Cơ, kéo cung căng dây, vận khởi thần lực, trong lòng tràn đầy tin tưởng dùng sức buông dây – tức thì Chấn Thiên Cung tử quang chợt lóe, phát ra một loại lực lượng hoàn toàn trái ngược với Chiến Hồn Quyết truyền vào người hắn qua hai tay, huyết khí toàn thân Trương Tử Tinh tức thời đảo lộn, mà dây cung kia rung lên mãnh liệt không ngừng, hồi lâu mới ngừng lại. Hắn cầm lấy Xuyên Vân Tiễn, không dè cũng gặp phải sự bài xích tương tự.
Vẻ mặt Nguyệt Cơ tràn ngập kinh hãi, vừa rồi nàng cố kéo cung thì không có dị tượng này. Ánh mắt Trương Tử Tinh chớp động, một tia hắc khí hiện ra trên mi tâm, vận khởi Chấn Vũ Linh Quyết vừa lĩnh ngộ. Nguyệt Cơ chỉ thấy một cỗ áp lực khổng lồ từ trên người Thiên tử toát ra, khiến nàng gần như không thể động đậy, không khỏi hãi sợ trong lòng. Trương Tử Tinh chỉ thấy phản ứng của Chấn Thiên Cung càng mãnh liệt, như liều chết bất khuất, hắn đang rất rõ: nếu mình tiếp tục cố sức vận lực, tuy có thể kéo cung nhưng kết quả tất là lưỡng bại câu thương, cung hủy người chết.
Chẳng nhẽ phải thực sự chờ vài năm sau Na Tra lớn lên mới có thể chinh phục Đông Di? Trương Tử Tinh nhìn Chấn Thiên Cung trong tay đang rung nhè nhẹ, thở dài một hơi triệt tiêu lực lượng Chân Vũ Linh Quyết. Đúng vào lúc này, quái sự phát sinh, hắn đột nhiên có thể kéo được Chấn Thiên Cung!