Ngã Vi Trụ Vương Chi Ngạo Khiếu Phong Thần

Chương 252: Tây Vương Mẫu Ẩn Bí (Thượng)




"Thiền Ngọc, ngươi hãy bồi tiếp Hạm Chi đạo hữu, ta có yếu sự muốn thương lượng với Bệ hạ một chút", Dao chân nhân rất tự nhiên đón ánh mắt Trương Tử Tinh: "không biết Bệ hạ có thể di giá tới Yêu nguyệt điện này một lát không? Ta nhất định sẽ giải đáp nghi hoặc trong lòng Bệ hạ".

"Đã là nương nương có lệnh, ta cung kính không bằng tuân mệnh", Trương Tử Tinh có ý nghe xem chân tướng mấy chuyện vừa rồi rốt cuộc thế nào, đánh cho Hạm Chi Tiên một ánh mắt "cứ yên tâm", lại gật đầu với Đặng Thiền Ngọc một cái, đứng dậy theo Dao chân nhân ra khỏi đại điện.

Đi tới Yêu nguyệt điện, Dao chân nhân phất tay cho tả hữu lui xuống, đóng cửa điện lại, trong cung điện rộng lớn chỉ còn lại đôi "cô nam quả nữ" này.

"Ta biết trong lòng Bệ hạ có vô số nghi hoặc, giờ ta cũng không dấu diếm nữa, nhất định sẽ trả lời đầy đủ", Dao chân nhân nghiêm mặt hỏi: "Bệ hạ, ngài còn nhớ rõ chuyện hôm đó xông lên Quỳnh Ngọc cung của ta?"

Trương Tử Tinh tuy trong lòng giật mình một cái, nhưng bề ngoài không thể không tỏ vẻ xin lỗi: "ngày đó ta quá nóng nảy nên mới hành động vô lễ như vậy, mong nương nương thứ tội".

Dao chân nhân lắc đầu: "đó là chuyện nhỏ thôi, Bệ hạ không cần để ý. Ta muốn hỏi, Bệ hạ liệu có nhớ những chuyện gì đã phát sinh khi xông lên Quỳnh Ngọc Cung không?"

Trương Tử Tinh tất nhiên nhớ được ngày đó gặp một Yêu ma nữ tính đấu với mình đang trong trạng thái "cuồng bạo" một trận, sau đó còn có thêm một chuyện gì nữa, tiếc là không nhớ rõ lắm.

Giờ nghe Dao chân nhân nhắc lại chuyện này, tâm niệm Trương Tử Tinh không khỏi chợt động, đột nhiên nghĩ đến một giả thiết, kinh hãi nói: "xin thứ cho Tử Tân vô lễ, ngày đó ta còn nhớ được, có một nữ tiên dị trạng, người có lực lượng rất lớn, đại chiến cùng ta một trận. Chẳng nhẽ nữ tiên đó có quan hệ gì với nương nương?"

"Nữ tiên dị trạng?", Dao chân nhân trào phúng cười một tiếng: "Bệ hạ không cần khách khí như vậy, chẳng bằng nói là yêu ma hình dáng khủng bố đi!, mà yêu ma đó chính là chủ nhân Tây Côn Lôn ta đây!".

Trương Tử Tinh nghe Dao chân nhận tự mình thừa nhận, bề ngoài tuy bình tĩnh nhưng trong lòng hết sức kinh hãi: nói như vậy, ngày đó chính mình đại chiến cùng bản thân Tây vương mẫu một trận ư?"

Sơn Hải kinh từng ghi: Tây vương mẫu trông như người, đuổi báo răng hổ, đầu tóc như chim.

Còn trong "
Mục thiên tử truyện", Tây Vương Mẫu lại được mô tả là một vị thống trị giả yểu điệu nho nhã. Trong "Hán Vũ Đế nội truyện" thì là một nữ thần dung nhan tuyệt thế. Thực không ngờ, Tây Vương Mẫu chân chính lại là bộ dạng khủng bố như vậy!.

Dao chân nhân thấy hắn nỗ lực áp chế kinh ngạc trong lòng, khuôn mặt mỹ lệ không khỏi lộ ra hận sắc: "
Bệ hạ không cần kinh hoàng, phải biết nguyên hình của ta vốn không phải tướng mạo như vậy, đều là do bị người ám toán!".

Trương Tử Tinh biết nàng nhất định chưa nói xong, quả nhiên nghe Dao chân nhân tiếp tục nói: "
kẻ ám toán ta, Bệ hạ cũng từng gặp qua trên Đại Dư tiên sơn".

Trương Tử Tinh nhớ lại tình cảnh ngày đó, vỗ đầu hiểu ra: "
chẳng nhẽ là Dao Trì Kim Mẫu kia?"

Dao chân nhân nghiến răng gật đầu, đem ân oán giữa hai người nhất nhất nói ra.

Sau đại chiến Yêu ma thời thượng cổ, Chúc Dung cùng Cộng Công nội chiến, Cộng Công thất bại đập đầu vào núi Bất Chu, sau có Nữ Oa dùng đá ngũ sắc vá trời, Hồng quân đạo nhân biết được vị lai, đem trời đất phân ra, lại sai đại đệ tử Lão Tử đi tìm người cực âm, cực dương, chuẩn bị cho ngày sau phong làm chủ nhân Thiên giới.

Lão Tử tìm được ba người, một là Hạo Thiên do Xích dương khí sinh ra, tuyển hắn làm Thiên đế. Nhưng nhân tuyển Thiên hậu lại tìm được hai người, một người mang Huyền Âm khí, tay cầm Tố Sắc Vân giới kỳ, tên gọi Nguyên Khanh, một người mang Thái Âm khí, chưởng quản Côn Lôn Kính, tên gọi Thiên Dao.

Thiên Dao vốn cùng Hạo Thiên có tình cảm, lại có tiên thiên chí bảo Côn Lôn kính trong tay, uy lực còn hơn xa Tố Sắc Vân Giới Kỳ, cho nên Thiên Dao trở thành nhân tuyển tốt nhất cho ngôi Thiên Hậu.

Nhưng biến cố liền xảy ra, Nguyên Khanh dùng quỷ kế dụ Thiên Dao tới nơi Nữ Oa vá trời, dụ dùng Côn Lôn kính phát sinh tác động với không gian bị xé rách kia, kết quả Côn Lôn kính phát ra lực lượng cường đại giúp Nữ Oa đỡ tốn sức rất nhiều, cuối cùng tu sửa thành công không gian xé rách kia, Nữ Oa cũng nhân vậy mà ngộ ra hỗn độn lực vô thượng, dựa vào công đức lực trở thành thánh nhân. Côn Lôn kính của Thiên Dao ngược lại lại bị không gian đứt gãy kia tác động vỡ thành ba bộ phận. Thiên Dao kiệt lực duy trì chỉ giữ lại được phần khung kính, mà chủ thể có uy lực mạnh nhất của Côn Lôn kính lại rơi vào không gian xé rách, không thể nào tìm lại được. Bộ phận còn lại là tinh châu ở giữa, cũng không biết hạ lạc nơi nào. Thiên Dao mất đi Côn Lôn kính, buồn bã không thôi, song cũng không biết làm thế nào.

Nữ Oa vá trời thành công xong, Hồng Quân chia ra vị giai trời đất, phong Hạo Thiên chấp chưởng ngôi đế quân tối cao Thiên đình, còn nhân tuyển Thiên hậu giao cho Hạo Thiên tự chọn. Do ngôi Thiên hậu chỉ có một, Hạo Thiên nhất định phải lấy một bỏ một. Ý tứ của Hồng Quân là cô âm bất sinh, độc dương bất trường (chỉ có âm thì không phát triển, chỉ có dương thì không bền), Thiên Hậu nhất định phải có lực lượng không thua kém Thiên Đế, cùng lên cùng xuống. Hạo Thiên thấy Thiên Dao đã mất Côn Lôn kính, vì bảo toàn ngôi đế quân này, cuối cùng liền lựa chọn Nguyên Khanh tuy mình không có chút cảm tình gì nhưng lại có Tố Sắc Vân Giới Kỳ trong tay.

Thiên Dao không ngờ Hạo Thiên thấy nàng mất Côn Lôn Kính lại sắn sàng từ bỏ cảm tình nhiều năm, trong lòng đau đớn muốn chết. Hạo Thiên tiếp tục dụ ngon dỗ ngọt, ý muốn lưu Thiên Dao lại nhưng gặp phải sự đố kỵ của Nguyên Khánh. Nguyên Khanh dựa vào thân phận Thiên Hậu mới tấn phong ép Hạo Thiên chỉ được có một thê tử là Thiên hậu, nếu không sẽ trở mặt đánh nhau với Thiên Dao tới lưỡng bại câu thương. Lúc đó Thiên giới sẽ lại hỗn loạn, Hồng Quân đạo nhân nhất định sẽ trách mắng Hạo Thiên, thậm chí thu lại lực lượng của hai người.

Hạo Thiên không muốn mất đi lực lượng và địa vị kiếm được không dễ này, lập tức lòng dạ sắt đá đuổi Thiên Dao khỏi Thiên đình. Mà Nguyên Khanh lòng dạ độc ác kia không cam tâm Thiên Dao rời đi dễ dàng như vậy, lén theo đuôi hạ độc thủ, ý đồ muốn trảm thảo trừ cân. Hạo Thiên nghe tin đuổi đến muốn khuyên nhủ nhưng bị Nguyên Khanh đuổi về. Thực đáng hận Hạo Thiên kia vì bảo toàn ngôi Thiên đế, cúp đít trở về mặc kệ sinh tử của Thiên Dao.

Nguyên Khanh có vị lực Thiên giới, lại có Tố Sắc Vân Giới Kỳ trong tay, Thiên Dao không địch nổi, liên tiếp trúng chú pháp của ả ta, trọng thương mà chạy. Nguyên Khanh lập tức đuổi theo, đang muốn hạ sát thủ thì Hồng Quân lại xuất hiện, nói Thiên Dao giúp Nữ Oa vá trời, lập được đại công đức, không thể làm hại, lại phong cho Thiên Dao chức Tây Vương Mẫu, tặng cho tiên cảnh Côn Lôn sơn từ Thiên giới chuyển xuống hạ giới, đồng thời ban cho Thiên Dao vị lực của tiên vực Tây Côn Lôn.

Trương Tử Tinh nghe Dao chân nhân giải thích mới hiểu được ân oán giữa Tây Vương Mẫu và Dao Trì Kim Mẫu, khinh bỉ kẻ vì quyền thế và lực lượng mà bỏ rơi người yêu – Hạo Thiên thượng đế kia vô cùng. Nếu đổi là hắn, thà không thèm làm cái chức Thiên đế dở hơi kia cũng không bao giờ bỏ người trong tim mình, càng không phải nói nghe tin người yêu gặp nạn mà giơ mắt mặc kệ coi như không thấy. Dao Trì Kim Mẫu Nguyên Khanh kia càng là độc ác, hắn liên tưởng tới ân oán của nghĩa đệ, nghĩa muội Ứng Long, Nữ Bạt với Dao Trì Kim Mẫu, không khỏi lộ ra hận sắc.

Dao chân nhân thấy bộ dạng căm phẫn của hắn, vẻ mặt khẽ biến ảo một chút, hỏi: "Bệ hạ có biết sao lúc trên Đại Dư tiên sơn ta lại có thể nhìn ra thân phận của Bệ hạ?"

Trương Tử Tinh lắc lắc đầu, đây chính là một trong những nghi vấn lớn nhất trong lòng hắn. Dao chân nhân đáp: "
năm xưa khi ta bị Nguyên Khanh truy sát, từng bị ả hạ chú pháp ác độc nhất. Sau Hồng Quân phong ta làm Tây Vương Mẫu, ả biết không thể làm hại nữa, bèn lấy máu chứa Huyền âm khí làm vật dẫn, tập hợp lực Thiên giới tăng độc hiệu của chú pháp kia lên. Người trúng phải chú pháp, cách mỗi đoạn thời gian sẽ hóa thành hình dáng ác ma đuôi báo răng hổ, cho dù ta ở trong tiên vực Tây Côn Lôn này cũng không cách nào thoát nổi!". Nguồn: http://truyenfull.vn

"
Do Nguyên Khanh sử dụng tới vị lực Thiên giới, trừ khi có dị lực của Côn Lôn kính, nếu không cho dù là thánh nhân cũng khó có thể giải trừ được độc chú này…Ngoài ra còn một biện pháp khác cũng có thể hóa giải được, chỉ là…", Dao chân nhân nói tới đây, mặt ngọc đột nhiên đỏ bừng, không còn nửa điểm lạnh lùng ngày thường, nhìn qua thực hết sức đáng yêu.

Trương Tử Tinh tò mỏ lập tức hỏi: "
là phương pháp gì?"

Dao chân nhân hồng đôi má, vội vận huyền công khôi phục vẻ băng lãnh kia, cố gắng dùng ngữ khí bình đạm nói ra: thì ra chú ngữ kia là do Nguyên Khanh dùng Huyền âm lực cùng thiên vị lực hợp thành. Biện pháp áp chế duy nhất ngoài Côn Lôn kính là thông qua giao hợp, dùng song tu thuật hấp thu khí chí dương của đế vương chí tôn, dùng thêm vị lực để điều hòa, trấn áp chú pháp không phát tác. Nhưng chỉ cần đình chỉ song tu, một đoạn thời gian sau sẽ lại khôi phục nguyên trạng.

Với thủ đoạn cùng lòng đố kị của Nguyên Khanh, tất nhiên không thể tiến hành song tu với Hạo Thiên thượng đế nên mục tiêu của Dao chân nhân chỉ có thể là nhân giới đế vương. Nhân giới đế vương cũng đại biểu một loại vị giai, cho nên dưới tình huống bình thường, dù là thánh nhân cũng không thể ra tay với nhân hoàng.

Thế nhưng bất kể vị lực hay dương khí của đế vương nhân gian đều kém xa Thiên đế, nên nếu cùng hắn song tu, thân thể hắn sẽ càng ngày càng kém, không cách nào sống thọ. Nếu Dao chân nhân muốn trường kì áp chế chú ngữ chỉ có thể không ngừng tìm đế vương các triều đại tiến hành hợp thể. Nếu nàng thực làm vậy, tất mất hết mặt mũi, ô nhục muôn đời. Hận nữa là nàng không cách nào tự tử, cứ vậy, Dao chân nhân vĩnh viễn không thoát được thân thể yêu ma kinh khủng kia, đây thực là trớ chú ác độc nhất trên thế gian này.

Dao chân nhân tính tình cương liệt, lại là chủ nhân Tây Côn Lôn thống ngự quần tiên, đâu chịu vì trớ chú này mà khuất thân cho đế vương nhân gian, nên cho tới giờ vẫn liên tục bị hóa thân yêu ma kia làm khổ.

Cũng chính vì trớ chú này nên Dao chân nhân có thể cảm ứng được khí chất đặc thù của dương khí trên người đế vương. Chỉ cần vừa tiếp cận, thân thể sẽ sinh ra một loại cảm giác khó nhịn được, phải nhờ dùng tiên lực mới có thể áp chế xuống. Cho nên trên Đại Dư tiên sơn, nàng cảm ứng được "khí" đế vương trên người Trương Tử Tinh nên mới xác định được thân phận Thiên tử của hắn.

Trương Tử Tinh nhớ đến truyền thuyết có kể lại cố sự giữa Dao chân nhân và Chu Mục vương, trong lòng chợt động, chẳng lẽ chính là do nguyên nhân này mà Dao chân nhân lựa chọn dương khí của Chu Mục Vương áp chế trớ chú? Bất quá đây là chuyện đời sau, giờ nhà Thương ta đây vẫn đang sừng sững. Chỉ có điều, Dao chân nhân nếu đã không chấp nhận qua lại với Nhân gian thiên tử, vì sao lại đề xuất yêu cầu song tu với "Trụ vương" mình?

"
Nếu chỉ là thân thể Đế vương, ngày đó ta cũng sẽ không giúp đỡ ngài, càng không đề cập tới chuyện song tu hôm trước", Dao chân nhân tặ hồ nhìn ra vẻ nghi hoặc trên mặt hắn, vẻ mặt từ từ nghiêm lại: "trước khi giải đáp nghi hoặc này cho Bệ hạ, Thiên Dao có một sự muốn hỏi, chuyện này quan hệ rất trọng đại, mong Bệ hạ trả lời thành thực".

Trương Tử Tinh thấy nàng ta trịnh trọng như vậy, lập tức gật đầu: "
nương nương cứ hỏi, điều gì ta biết nhất định sẽ nói, tuyệt không dấu diếm nửa phần".

"
Bệ hạ tài hoa vô song, văn võ song toàn thực khiến Thiên Dao bội phục", Dao chân nhân khen một câu, sắc mặt vẫn nghiêm trọng như cũ, hỏi: "Bệ hạ, Côn Lôn Kính kia phải chăng ở trên người Bệ hạ?"

Trương Tử Tinh kinh hãi nói: "
nương nương sao lại nói vậy? trên người ta sao lại có cái gì Côn Lôn kính?"

Phản ứng này sớm đã nằm trong dự liệu của Dao chân nhân, nàng trầm ngâm giây lát, hỏi thử: "
Bệ hạ có nhớ được chuyện ngày đó xông vào cung không?"

Trương Tử Tinh hồi tưởng lại: "
ta chỉ nhớ cùng yêu thân kia của nương nương kịch chiến một trận, sau sức lực hao hẳn mất đi tri giác, những chuyện sau đó thực nhớ không được".

Dao chân nhân một bên nghe một bên tử tế quan sát biểu tình trên mặt hắn, xác định hắn hẳn không nói dối, mới thở phào một tiếng, nói: "
ta biết Bệ hạ lòng mang chí lớn, có ý muốn thoát ra ngoài số mệnh bị sát kiếp ràng buộc này. Giờ ta cũng đã nói hết bí mật của mình, Bệ hạ cũng nên thành thật trả lời chuyện Côn Lôn kính với ta".

Trương Tử Tinh định nói mình thực sự không biết, đột nhiên nhớ lại ngày đó đoạt bảo ở Nam Hải từng đoạt được Côn Lôn tinh ngọc, sau đó chuyển sang người Quân Đồ Lợi Minh Vương. Hắn bèn đem chuyện này nói ra, chỉ bất quá sửa đổi một chút, nói rằng bị Quân đồ lợi minh vương "
cướp đi". Trương Tử Tinh về sau nhớ lại tình cảnh đó, cũng từng hoài nghi mình có phải đã hấp thu một bộ phận của tinh ngọc? giờ gặp được vị cố chủ của Côn Lôn kính đây, cũng nên hỏi cho rõ ràng.

Dao chân nhân nghe hắn kể xong, không khỏi rơi vào trầm tư. Chuyện Nam Hải năm đó đúng vào lúc nàng bị trớ chú phát tác, không cách nào phân thân đi được, từng sai Tam thanh điểu (chính là ba nàng mỹ nữ sinh ba kia) cùng Lục Ngô tới thử vận khí, nhưng hai giáo Xiển Triệt thế mạnh vô cùng, không sao tranh nổi, chỉ có thể đứng trong bóng tối theo dõi chuyện này. Kết quả thấy tinh ngọc cuối cùng rơi vào tay Nhiên Đăng Xiển giáo, nhưng đêm đó cũng thấy có một đạo huyết quang đoạt được tinh ngọc chạy đi. Giờ xem ra, huyết quang đó chính là Thiên tử này, mà trong lúc tình cờ gì đó lại hấp thu được lực lượng của tinh ngọc!.

Dao chân nhân liên tưởng tới hôm trước Trương Tử Tinh xông vào Quỳnh Ngọc cung đại chiến với mình một trận, sự tình tưởng đã xác định lại bắt đầu thấy mơ hồ, bán tín bán nghi hỏi bừa: "Bệ hạ, lời này thật chứ?"

Trương Tử Tinh tự hỏi mình không có gì giấu diếm, lập tức hạ lời thề: "
nếu có lời giả dối, ta nhất định không có được kết cục tốt đẹp trong sát kiếp này!".

Dao chân nhân gật đầu, lại thở dài một tiếng, không giấu nổi vẻ u sầu: "
Thì ra Thiên Dao hiểu nhầm, mong Bệ hạ chớ trách. Ngày đó trên Đại Dư tiên sơn, ta sở dĩ hộ trợ Bệ hạ, tuyệt không phải vì ngài là Thiên tử nhân gian, ta nếu có ý khuất phục trớ chú của Nguyên Khanh thì đã sớm đi tìm nhân gian thiên tử đời trước rồi…chỉ vì ta cảm giác được khí tức đặc thù của Côn Lôn kính trên người ngài, đây cũng là lí do thực sự ta bữa trước mặt dày yêu cầu Bệ hạ chuyện song tu!".