Trương Tử Tinh chậm rãi mở mắt, phát hiện mình đang nằm trên một chiếc giường vừa vặn. Hắn lắc lắc cái đầu, có chút đau đớn, chỉ thấy tay chân mình không có một chút khí lực nào. Rất kỳ quái, da thịt toàn thân hắn không tổn hại chút nào, ngay vết bầm cũng không có, tựa hồ như chưa từng bị thương vậy; còn y phục vốn rách nát tả tơi cũng được đổi thành một đạo bào hiệu Gucci tự bao giờ.
Trương Tử Tinh nhớ lại tình cảnh xông vào Quỳnh Ngọc cung lúc trước, lại trông trang trí bày biện trong căn phòng này, lòng thầm kinh hãi, chẳng nhẽ mình vẫn ở trong Quỳnh Ngọc cung?
Hắn lo lắng Dao chân nhân sử dụng tiên thuật hay dược vật gì với mình, vội vàng vận khởi tiên quyết kiểm tra tình trạng thân thể, vừa nhìn qua hắn lập tức ngây người sửng sốt.
Tinh vân trong tiên thức tuy không có đủ nguyên khí tỏ ra chút hư nhược, nhưng lại đem lại cho hắn một loại cảm giác kỳ dị, tựa như vừa trải qua một lần tẩy luyện, bất luận từ ánh sáng hay cấu chất đều khác hẳn lúc trước. Trái tim Trương Tử Tinh đập bừng bừng: chẳng nhẽ tu vi…tiến giai rồi?
Vận chuyển tiên lực một vòng, thứ lực lượng chưa từng có trước đây dậy lên khiến cho Trương Tử Tinh rốt cuộc chứng thực được ý nghĩ của mình, đồng thời cũng có chút khó tin: tốc độ tu luyện này cũng quá nhanh a!, lần trước vì luyện hóa cửu hồn mà tâm cảnh đột phá lên cảnh giới Kim tiên, mức hạ giai mới vừa ổn định được giờ đã tới trung giai rồi, thực sự khó có thể tin nổi.
Cái này nếu để Ứng Long biết, chỉ sợ tâm lý tam đệ sẽ rất bất bình thường a, nhưng, vì sao tu vi lại đột nhiên tăng tiến vậy? chẳng nhẽ là vì quái tự kia vỡ vụn? nhưng vì sao lúc trên Đại Dư tiên sơn, quái tự đầu cũng vỡ mà không phát sinh chuyện này?
Trương Tử Tinh hết sức nghi hoặc, chậm rãi đóng mắt lại, từng hình ảnh rời rạc đột nhiên xuất hiện trong đầu.
Yêu ma tính nữ đuôi báo răng hổ…
Cuộc đấu khủng bố điên cuồng…
Lam quang mỹ diệu, thực là quen mắt…
Một nhân ảnh yểu điệu mơ hồ…
Một màu trắng khiến người như thấy ảo giác…
Hơi thở dồn dập mà hưng phấn…
Trương Tử Tinh càng nghĩ càng thấy loạn, cố gắng mở mắt, hít sâu vài hơi, lợi dụng tiên lực bình hòa lại ý nghĩ. Nhưng khi hắn tiếp tục nhắm mắt, thế nào cũng không thể thấy lại mấy hình ảnh kia, chỉ nhớ được mỗi cuộc chiến với yêu ma cùng đạo lam quang nọ.
Nếu đã không hiểu được, Trương Tử Tinh cũng không miễn cưỡng, mục tiêu quan trọng nhất là giờ xác định Đặng Thiền Ngọc có bình an vô sự hay không? Rồi sau đó sẽ tìm cách thoát thân. Còn có Hạm Chi Tiên, cũng không biết mình đã ở trong Quỳnh Ngọc cung bao lâu, nếu nàng lo lắng, không nghe lời dặn của hắn tự ý lên Tây Côn Lôn thì làm sao giờ?
Cẩn thận dò xét tình huống trong cơ thể xong, Trương Tử Tinh xác định nguyên nhân tay chân mệt mỏi là do tiên thể thoát lực quá lớn cùng nguyên khí bị tổn hao, chỉ cần ít thời gian điều dưỡng là sẽ không có vấn đề gì. Cái này ngược lại khiến hắn có chút xấu hổ, vừa rồi còn tưởng Dao chân nhân tính cũng như mình, động chút tay chân gì đó.
Nghĩ đến đây, một vị thiếu nữ xinh đẹp mặc áo xanh từ ngoài bước vào, thì ra một trong ba chị em "sinh ba", Trương Tử Tinh thấy nàng tới thì không khỏi lo lắng trong lòng, chỉ thấy cô gái áo xanh tiến lại, tay cầm một cái chén ngọc, hướng hắn thi một lễ.
"Bệ hạ, thứ này là Địch thần thang, do vài chục loại tiên thảo luyện chế thành, có thể giúp nhanh chóng khôi phục nguyên phí pháp lực, sau khi nấu xong phải uống ngay trong vòng một giờ, nếu không sẽ giảm mạnh hiệu lực, xin Bệ hạ cho phép nô tỳ phụng thị.
Trương Tử Tinh ngầm kinh ngạc: "hắn giận dữ xông lên Quỳnh Ngọc cung, đả thương Lục Ngô, lại phá hủy không ít đền đài, hẳn phải coi là mạo phạm nghiêm trọng vị Tây Vương Mẫu nương nương kia, vì sao tu vi ngược lại lại tăng tiến, mà Dao chân nhân còn cho hắn phục dụng linh dược trân quý thế này? Sự tình đến bwocs này, Dao chân nhân cũng không cần dùng dược vật gì hại hắn, muốn hại đã sớm hại rồi, cho nên cứ khôi phục lực lượng đã rồi tính sau.
Mỹ nữ áo xanh được hắn đồng ý xong, cẩn thận đỡ hắn dậy. Trương Tử Tinh ngửi thấy một mùi hương trinh nữ nhè nhẹ bay vào mũi, vội vàng vận tiên quyết bài trừ tạp niệm. Thiếu nữ áo xanh thấy vẻ mặt ngại ngùng của hắn, tủm tỉm cười, đem Địch thần thang trong chén ngọc giúp hắn uống vào.
Trong truyền thuyết, Tây Vương Mẫu cai quản toàn bộ linh dược trong thiên hạ, bao gồm cả thuốc trường sinh như trong sự tích "Hằng Nga lên cung trăng" (!!!). Trương Tử Tinh vừa uống vào, quả nhiên thấy sức thuốc thần diệu vô cùng, tốc độ khôi phục nguyên khí và tiên thể lập tức tăng lên rất nhanh, ánh sáng tinh vân trong tiên thức cũng bắt đầu tăng độ sáng, không bao lâu đã khôi phục tám, chín phần, chỉ thấy sung mãn hơn trước rất nhiều, xem ra tu vi tiến giai xong quả nhiên cường đại thêm không ít. Hắn còn mơ hồ cảm giác được trong cơ thể tựa như có thêm một loại lực lượng kỳ quái, nhưng rất yếu ớt, như có như không.
Trương Tử Tinh giờ đã có thể tự nhấc người, không cần thiếu nữ áo xanh đỡ lấy nữa. Hắn đón lấy chén ngọc, một hơi uống sạch Địch thần quang, nhìn thiếu nữ nói: "đa tạ đạo hữu, ta đã khôi phục hơn nửa phần rồi".
Gương mặt thiếu nữ ửng hồng, thu dọn lấy chén ngọc, cười nói: "Bệ hạ không cần khách khí, nô tỳ tên gọi Tiểu Thanh, không dám nhận đại lễ như vậy của Bệ hạ đâu, muốn cảm tạ, hãy đi cảm tạ nương nương".
Trương Tử Tinh nhíu mày hỏi: "nương nương giờ ở đâu?"
Tiểu Thanh đáp: "nương nương giờ đang bế quan, tạm thời không gặp người ngoài. Nếu Bệ hạ thực định đi gặp người, có thể chờ sau khi nương nương xuất quan tới cầu kiến".
Tâm niệm Trương Tử Tinh khẽ chuyển, lại hỏi một câu: "xin hỏi Tiểu Thanh đạo hữu, có biết giờ Đặng Thiền Ngọc đạo hữu ở đâu không?"
Tiểu Thanh than nhẹ: "Thiền Ngọc sư muội không biết làm ra sai lầm gì, bị nương nương phạt chịu tội trong Minh hỏa động".
Trương Tử Tinh vừa nghe thấy danh tự này, ngầm kinh hãi: "Minh hỏa động?"
"Địa hỏa trong Minh hỏa động rất đáng sợ, bốn bề đều có độc hỏa, là do…"
Tiểu Thanh đang nói, bỗng một giọng nói vang lên ngoài phòng: "tam muội, Bệ hạ đã uống thuốc chưa?"
Tiểu Thanh vội vàng ngưng lại câu chuyện với Trương Tử Tinh, đáp: "đại tỷ, Bệ hạ đã uống hết Địch thần thang, giờ đang khôi phục nguyên khí".
Liền thấy thêm một vị thiếu nữ áo xanh đi vào phòng, dung mạo hoàn toàn giống với Tiểu Thanh, nghe hai người xưng hô, đây hẳn là đại tỷ của Tiểu Thanh.
Thiếu nữ áo xanh này hướng Trương Tử Tinh nói: "Bệ hạ, trước khi nương nương bế quan có dặn dò nô tỳ chuyển lời với ngài: Bệ hạ cấu kết với nghịch đồ Đặng Thiền Ngọc trong cung, ý đồ muốn hại trộm tiên thảo, lại ỷ vào sức lực xông lên Quỳnh Ngọc cung, hủy đi lâu các, bảo vật, dược tài vô số, thực tội không thể tha. Nhưng Bệ hạ là Thiên tử nhân gian không thể bắt tội được, cho nên Đặng Thiền Ngọc phải gánh chịu cả phần lỗi lầm của ngài. Xin Bệ hạ lần này rời đi, cả đời không được trở lại Tây Côn Lôn".
Trương Tử Tinh vừa nghe Đặng Thiền Ngọc phải gánh hết tội, liên tưởng tới Minh hỏa động Tiểu Thanh vừa nhắc tới, trong lòng lập tức trầm xuống: quả nhiên Đặng Thiền Ngọc đã bị Dao chân nhân bắt được, còn bị chịu phạt nữa!.
Hắn lập tức đứng dậy nói: "vị đạo hữu này, chuyện này hoàn toàn do một mình ta gây ra, đâu liên quan gì tới Đặng Thiền Ngọc? Huống chi ta đường đường là nam nhi, thân làm Thiên tử, sao có thể để nữ nhân gánh tội? Ta giờ muốn đi gặp nương nương, nói rõ ràng chuyện này!. Nếu nương nượng thực không thông tình lý, ta hôm nay rời đi, ngày tới nhất định sẽ dẫn tiên nhân cùng đại quân đánh lên Tây Côn Lôn, cho dù không thể san nơi này thành bình địa cũng bắt nàng ta bị cuốn vào sát kiếp!".
"Bệ hạ tuy là nhân hoàng chí tôn, song cũng quá tự đại, đừng tưởng Tây Côn Lôn chúng ta là nơi dễ thịt, cho dù ngài dẫn đại quân tới đây cũng đừng mong lung lay đất này được nửa phần", Tiểu Thanh vốn bộ dạng bình hòa, nghe hắn uy hiếp, sắc mặt cũng trở nên lạnh lẽo, nhưng ánh mắt lại lướt qua một tia tán thưởng: "có điều Bệ hạ có thể làm vậy vì Thiền Ngọc muội muội, thực cũng không uổng muội muội ở trong Minh Hỏa động chịu khổ thay cho ngài!".
Vị thiếu nữ áo xanh tới sau kia cũng gật đầu, nói: "Bệ hạ, nương nương còn nói, lần này Bệ hạ lên núi đã sử dụng một loại cấm thuật khiến thần trí mơ hồ, một đường phá hủy bảo vật rất nhiều, Tây Phố càng bị hư hại nghiêm trọng, Thất diệp huyền minh thảo cùng Thủy ngọc tiên lan trong đó đã mất cả gốc, còn có Chu hắc huyền thảo nương nương chăm chút nhất cũng bị Bệ hạ hủy đi. Nếu Bệ hạ có thể tìm lại được ba tiên thảo này dâng cho nương nương, người hẳn sẽ không trách chuyện cũ, tha tội cho Thiền Ngọc muội muội".
Trương Tử Tinh nghe Thất diệp huyền minh thảo, mục tiêu quan trọng nhất mình tới đây lại bị chính bản thân mình trong lúc thần trí mơ hồ phá hủy, hối hận vô cùng, chần chừ hỏi một câu: "ta thực sự phá hỏng gần hết Tây phố?"
Hai vị thiếu nữ áo xanh đồng dạng lộ vẻ rùng mình, thành thực gật đầu. Trương Tử Tinh thở dài, lắc đầu chán nản nói: "đây thực tự đấm vào mặt mình rồi…, giờ làm sao bây giờ? Đi tìm ba vị tiên thảo kia ở đâu?"
Vị đại tỷ kia nói: "Bệ hạ không cần quá lo lắng, ba vị tiên thảo này đều có trên Tây Côn Lôn".
Trương Tử Tinh ánh mắt sáng lên, lại nghe nàng nói: "nương nương nói, trong Nhạc Du sơn có ba vị tiên thảo này!, nhưng không nói rõ vị trí". Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.
Trương Tử Tinh kinh hãi, ngày đó khi hắn gặp Trường Thừa đạo nhân, từng hỏi người này chuyện Thất diệp huyền minh thảo, tên kia nói không biết. Rốt cuộc là Dao chân nhân nói không thành có hay Trường Thừa đạo nhân gạt hắn? Bất kể thế nào, giờ đây là biện pháp duy nhất cứu được Đặng Thiền Ngọc, nhất định phải đi Nhạc Du sơn tìm hiểu một phen.
"Xin Bệ hạ mau chóng đi thôi, tìm được tiên thảo sớm ngày nào cứu được Thiền Ngọc muội muội sớm ngày đấy".
Lực lượng và nguyên khí của Trương Tử Tinh đã hồi phục không ít, nghe vậy lập tức đứng dậy cáo từ, một đường cũng không gặp ai ngăn cản. Vị Lục Ngô kia nhìn bề ngoài cũng ổn, không có vẻ như bị thụ thương, nhưng Trương Tử Tinh cảm giác được Lục Ngô tựa hồ có gì đó rất sợ hãi mình.
Trương Tử Tinh trở lại Nhạc Du sơn, thấy Hạm Chi Tiên vẻ mặt đầy lo lắng đang bước qua mới lại, mới biết mình đã ở trên Quỳnh Ngọc cung hai ngày hai đêm. Nếu không có Dao chân nhân đặc ý sai tiên nữ tới thông báo cho Hạm Chi Tiên, chỉ sợ nàng đã sớm không nhịn nổi, xông lên núi Côn Lôn rồi.
Hạm Chi Tiên nhìn Trương Tử Tinh bộ dạng "phơi phới" bình an vô sự xuất hiện trước mặt mình, rốt cuộc như trút được gánh nặng, cười nói: "phu quân chẳng nhẽ lên Quỳnh Ngọc cung kia làm Nguyên đế? Sao tinh thần lại có vẻ phấn chấn như vậy?"
Nhắc đến Nguyên đế, Trương Tử Tinh không khỏi cười khổ, đem chuyện tu vi mình tiến giai kể ra. Hạm Chi Tiên vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ, hỏi hắn mấy ngày nay đã phát sinh chuyện gì đặc biệt. Bản thân Trương Tử Tinh cũng rất muốn biết, nhưng kẻ "tận mắt" trông thấy là Siêu Não, khi tới gần Quỳnh Ngọc cung đã bị ngoại lực quấy nhiễu nghiêm trọng, không cách nào ghi lại được những gì đã phát sinh.
Hạm Chi Tiên đang muốn trêu chọc hắn có phải đã dùng thủ đoạn câu dẫn Dao chân nhân lừa lấy chút bảo vật không, nhưng nghe tới Đặng Thiền Ngọc bị nhốt trong Minh Hỏa động, đâu còn dám đùa giỡn nữa, vội vàng cùng Trương Tử Tinh thương lượng chuyện tìm tiên thảo.
Hạm Chi Tiên rất hiểu thuật luyện đan, tất nhiên cũng biết đặc tính của Thất diệp huyền minh thảo và Thủy ngọc tiên lan, chỉ có Hắc huyền thảo kia là chưa từng nghe qua.
Như Hạm Chi Tiên nói, Thất diệp huyền minh thảo cùng Thủy ngọc tiên lan đều sinh trưởng nơi hoàn cảnh đặc thù, điểm chung đều là nơi linh khí dày đặc sung mãn. Vốn với năng lực của Siêu Não hẳn đã có thể lập tức tìm ra xác suất vị trí, nhưng Tây Côn Lôn tựa hồ có một loại lực lược quấy nhiễu thần kỳ, Quỳnh Ngọc cung khi nãy cũng vậy, Nhạc Du sơn đây cũng thế, năng lực của Siêu Não giảm hẳn. May diện tích Nhạc Du sơn tuy lớn, nhưng môi trường thích hợp cho tiên thảo sinh tồn lại không nhiều, hai người đi hơn nửa vòng núi vẫn không phát hiện ra điều gì.
Chẳng nhẽ Dao chân nhân lừa hăn? Trương Tử Tinh rơi vào trầm tư, ánh mắt rơi vào bầy Kim dực ngư bơi lượn dưới sông đối diện, không khỏi trong lòng chợt động, từng bước đi tới gần bờ sông.
Hạm Chi Tiên thấy hắn nhìn kỹ mặt nước, lắc đầu nói: "phu quân, chỗ bờ sông này chúng ta đều cẩn thận tìm rồi, đâu thấy gì đâu?"
Trương Tử Tinh lộ vẻ trầm ngâm, nó: "phía dưới mặt nước này như có linh khí cực mạnh, càng sâu không thấy đáy, trước khi ta chưa tiến giai còn không cảm ứng được không nói, nhưng giờ đã có tu vi Kim tiên trung giai vẫn không thìn thấu dòng sông này".
Hạm Chi Tiên cũng là người thông minh, tỉnh ngộ nói: "chẳng nhẽ phu quân hoài nghi dưới sông này có đặc thù?"
Trương Tử Tinh gật đầu nói: "với tình hình bây giờ, chỉ còn chỗ này là chưa kiểm tra. Nếu ngay chỗ này cũng không phát hiện điều gì, Dao chân nhân kia nhất định nói không thành có, cố ý làm khó chúng ta".
Trương Tử Tinh nói xong lấy ra Cương Nha. Công năng của Cương Nha rất toàn diện, lại qua cải tiến không ngừng, hình thái biến hóa trừ hình dạng tiểu phi thuyền, thủy phi cơ, còn có vài biến hình sinh vật chiến đấu, trên Đại Dư tiên sơn từng dùng qua dạng "nhện tinh" và Xuyên sơn giáp, cho dù dạng Xuyên sơn giáp không thể xuyên qua tiên sơn, nhưng hình thái loài nhện quả phát huy không ít tác dụng. Giờ thứ Trương Tử Tinh muốn dùng, chính là hình thái "hổ sa" (cá mập hổ?).
Đây còn là lần đầu Hạm Chi Tiên thấy hình thái chiến đấu của Cương Nha, không khỏi kinh ngạc nhìn pháp bảo kỳ lạ này, theo Trương Tử Tinh tiến vào trong. Trương Tử Tinh biết Tây Côn Lôn có lực lượng đặc thù, năng lượng hao tổn gấp mấy ngày thường, cho nên không kịp giới thiệu nội thất trong Cương Nha với Hạm Chi Tiên, chỉ dặn bảo vài câu, lập tức khỏi động Cương Nha.
Bày Kim dực ngư kia nhìn thấy tên đại gia hỏa này hạ xuống, sơ hãi nhảy lên mặt nước ý muốn chạy khỏi. Con sông này thực có chỗ kỳ quái, Hổ sa chìm sâu vào nước, không ngờ rất lâu vẫn chưa chạm tới đáy, mà vị trí dưới nước cũng càng ngày càng rộng, tựa như vô biên vô tận. Thực không ngờ trông một con sông bề ngoài nho nhỏ thế này mà lại có thủy vực rộng vậy.
Tại lúc Cương Nha đang tìm tòi dưới thủy vực, một đạo kim quang từ xa bay tới hạ bên bờ xông. Chính là vị Trường Thừa đạo nhân kia, chỉ có điều, giờ hắn đang chằm chằm nhìn vào mặt nước, ánh mắt đầy vẻ âm lệ.