Trên Tam Tiên đảo, Na Tra vừa phản hồi từ Triều Ca, hào hứng chạy tới Tam Tiêu, khoe hai kiện pháp bảo vừa được sư tôn tặng: Càn Khôn Quyện cùng Hỗn Thiên Lăng. Có thể là có duyên với hai pháp bảo này, Na Tra tỏ ra hết sức hưng phấn.
Hai bảo bối này vốn là của Na Tra trong nguyên tác, trải qua một phen luân chuyển, rốt cuộc "vật quy nguyên chủ", chỉ bất quá hai bảo bối này là Khổng Tuyên lấy được từ tay Thái Ất chân nhân. Sau này nếu Na Tra dùng hai bảo bối này tiêu diệt vài tên đệ tử Xiển giáo, đảm bảo Thái Ất chân nhân tức đến ộc máu.
Bích Tiêu thấy dáng vẻ cao hứng của Na Tra, hừ nhẹ một tiếng: "hai bảo bối này chỉ là đồ chơi của trẻ con thôi, uy lực kém cỏi, thực không biết vị Bệ hạ kia sao cũng lấy ra được!".
Vân Tiêu cười nói: "hai thứ này tuy không đặc biệt lợi hại, song cũng không phải pháp bảo tầm thường có thể so được. Kim giao tiễn kia uy lực quá lớn, sát tính cũng rất nặng, với tu vi của Na Tra bây giờ còn khó khống chế, sử dụng e còn sơ suất, hai vật này phù hợp lắm".
Bích Tiêu nghe tỷ tỷ nói vật, cũng không tiện chê bai Càn Khôn Quyện và Hỗn Thiên Lăng nữa, ánh mắt nàng đảo một vòng, gọi Na Tra lại, thì thầm hỏi: "trừ hai thứ này, đại sư tôn của con còn cho bảo vật gì nữa không?"
Nàng vốn muốn "tra hỏi" xem còn thứ gì giống như máy ảnh digital như trước không, nào ngờ Na Tra rất thống khoái mau mắn gật đầu: "đại sư tôn nói, rất cảm tạ tứ sư tôn lần trước tặng Huyễn Thủy châu, để tạ ý, đặc biệt sai đồ nhi đem chút đồ vật tới, nhưng đại sư tôn đặc ý dặn, xin tứ sư tôn một mình hãy xem".
Bích Tiêu có chút bất ngờ, hỏi: "đồ gì mà muốn ta một mình xem? Hừ, chỉ bất quá là chút đồ chơi mà thôi, mau mau đem ra!".
Na Tra nhìn Vân Tiêu và Quỳnh Tiêu ở xa xa, do dự lấy ra một vài món đồ, Bích Tiêu tùy tiện cầm lấy một quyển trục, mở ra nhìn thử, thì ra là một bức họa. Trên bức họa là một nàng thiếu nữ, thân mặc một kiện trường bào phiêu dật, ẩn ước lộ ra thân hình ưu mỹ, tay cầm một chiếc Kim tiễn, đỉnh đầu có mây lành điểm xuyết trên cao, vô ý hay hữu ý che đi diện mạo, chỉ lộ ra chút khóe môi, tô điểm ý cười, khiến người mặc sức tưởng tượng. Cả bức họa màu sắc hài hòa, thủ pháp tinh tế, thiếu nữ kia xuất trần thanh nhã, như thần tiên trên trời, mà bút vẽ nét cười kia, càng thêm vài phần thần bí và thân thiết.
Bích Tiêu nhìn trang phục của thiếu nữ, cùng Kim tiễn trong tay, biết người trong bức họa chính là mình, trong lòng không khỏi nổi lên một cảm giác kỳ lạ, vừa quay đầu bỗng gặp ngay ánh mắt cổ quái của hai vị tỷ tỷ, không khỏi có chút tâm ý hoảng loạn, miệng vội vàng nói: "người này vẽ thực đẹp!".
Nói xong, Bích Tiêu nhanh phất tay, bức họa kia đã bị thu lại, mà mấy đồ vật còn lại Na Tra mang ra cũng bị nàng thu hết vào túi pháp bảo, cũng không tiếp tục mở ra trước mặt hai vị tỷ tỷ nữa.
Bích Tiêu có ý muốn xem mấy món đồ còn lại, tùy ý mượn cớ chạy về động phủ. Vân Tiêu thấy thân ảnh dần xa của nàng, ánh mắt hiện lên một tia ưu tư, nhẹ thở dài một tiếng.
Bích Tiêu trở về động phủ, đang định lấy ra mấy vật kia xem thử, bỗng trong túi pháp bảo truyền ra một âm thanh, nàng kinh ngạc lấy ra một thứ "pháp bảo" tự động phát ra tiếng, là một chiếc hộp phát ra nhạc, thứ lần trước nàng "ra giá" đòi được từ tay thiên tử.
Tại lúc nàng như mọi khi bấm vào nút tắt nhạc , kỳ sự bỗng phát sinh, chiếc hộp bỗng truyền tới một thanh âm nam tử.
"Bên đó có phải là Bích Tiêu nương nương?"
Bích Tiêu kinh hãi, vội hỏi: "ngươi là người nào? Vì sao lại ở trong bảo vật này?"
Nam tử cười nói: "chẳng lẽ nương nương đã quên tôi rồi?, pháp bảo phát âm nhạc này là nương nương cướp từ trong tay tôi lần trước a".
Bích Tiêu nhớ lại lần trước Trương Tử Tinh nói, bảo vật này có khả năng đàm thoại viễn trình, nghe thanh âm này, quả nhiên là giọng Thiên tử, lập tức mừng rỡ nói: "thì ra là Bệ hạ nhà ngươi a, ngươi từng nói phải kết hợp với bảo vật khác mới có thể thiên lý truyền âm mà, hôm nay đã hoàn thành rồi ư?"
Thanh âm Trương Tử Tinh từ bên kia truyền lại: "đúng vậy, nương nương hôm nay cùng tôi nói chuyện, có cần dùng pháp lực không?"
Bích Tiêu có ra vẻ coi thường: "có thể thiên lý truyền âm thôi, không phải pháp bảo dì đặc dị, có gì ghê gớm chứ?"
"Nương nương xin chớ xem thường vật này, bảo vật này của tôi không phải tầm thường, không chỉ có thể thiên lý truyền âm, còn có thể truyền tống ca khúc".
Bích Tiêu đối với mấy chục bài hát trong máy phát thanh lần trước đã nghe tới chán ngán, giờ nghe lời này, không khỏi mừng rỡ, theo lời hướng dẫn của Trương Tử Tinh thao tác một chút, quả nhiên nghe được một ca khúc mới, không khỏi tâm hoa nhẹ khai. Trương Tử Tinh lúc này thừa cơ giới thiệu chút "bảo vật" nhờ Na Tra mang lại, có trang sức thủy tinh, nước hoa, chocolate, cùng chút đồ hóa trang, nhưng Bích Tiêu tựa hồ không hứng thú mấy thứ này lắm, nàng yêu nhất là âm nhạc. Trương Tử Tinh thừa cơ nói, mấy đồ vật này nàng đã không thích, không bằng gửi tặng hai vị tỷ tỷ.
Bích Tiêu cười nói: "Bệ hạ có tâm tư gì đây? Sao lại đối xử tốt với ba tỷ muội ta như vậy? chẳng nhẽ lại muốn xin pháp bảo gì?"
Trương Tử Tinh cười xòa vài câu, thay đổi chủ đề, đổi tới chủ đề âm nhạc nàng thích nhất, lại truyền tới vài ca khúc thể loại nàng thích nghe, đều là những bài nhạc nhẹ thời hậu thế, không giống với cách diễn tấu bây giờ, còn có cả một số nhạc ngoại quốc.
Bích Tiêu chỉ thấy giai điệu tuyệt vời, không rõ lắm ý nghĩa, Trương Tử Tinh thuận lợi giải thích ý nghĩa ca từ cho nàng, Bích Tiêu hiểu được, càng thấy mấy ca khúc này dễ nghe. Lúc này Trương Tử Tinh lại nói trong triều có việc, lần sau sẽ tiếp tục giải thích ca từ cho nàng. Bích Tiêu chính đang nghe tới hứng khởi, không khỏi có chút tiếc nuối, may là Trương Tử Tinh lại hướng nàng giải thích cách sử dụng "pháp bảo này", sau này chỉ cần hai bên có thời gian, lúc nào cũng có thể liên lạc.
Tại Triều Ca, Trương Tử Tinh ngắt bộ đàm, thầm đắc ý: bước đầu tiên "tấn công Bích Tiêu" thuận lợi vượt xa dự kiến, vừa rồi cũng là hắn cố ý ngừng chuyện, mục đích là giữ lấy ý tò mò của Bích Tiêu, bữa khác dễ bề tiếp tục hạ mai phục.
Chiêu này quả nhiên linh nghiệm, thời gian tiếp sau, thời gian cùng số lần hai người điện đàm cũng dần dần tăng lên. Tất nhiên, nội dung cũng chủ yếu xoay quanh chủ đề âm nhạc mà thôi, Trương Tử Tinh biết chuyện này không thể vội, cho nên cố gắng dặn mình nhẫn nại.
Cùng lúc này, một kế hoạch khác của hắn cũng tiến triển cực kỳ thuận lợi. Ngô Bình vô cùng thống hận Tây phương giáo, liên hợp Đặng Hoa cùng một số môn nhân có giao tình, nhờ tin tình báo của Thân Công Báo hỗ trợ, triển khai một tràng báo phục điên cuồng với môn nhân Tây phương giáo ở Trung thổ. Ngô Bình vốn là ả đàn bà ngoan độc, hễ gặp người Tây phương giáo, liền không thèm hỏi rõ trắng đen, một lời không nói, lập tức hạ sát thủ. Có vài gã môn nhân Tây phương giáo mang theo sứ mệnh tới Trung thổ, chưa kịp làm gì đã toi mất tính mạng.
Mấy người Đặng Hoa, Ngô Bình vốn mang lòng nghi kị với Thân Công Báo xuất thân yêu tộc, nhưng sau vài lần nhờ tin tình báo của hắn diệt được không ít "cừu nhân", ấn tượng đã tốt hơn nhiều, tiếng "sư huynh đệ" ngày trước rất ít dùng giờ cũng đã thay đổi, khiến cho Thân Công Báo tính tự tôn cao được thỏa mãn tràn trề. Tất nhiên, nguyên nhân mà Thân Công Báo xuất ra tình báo, chính là nhờ Trương Tử Tinh hảo ý "đề tỉnh" lúc trước.
Không biết vì sao, Tây phương giáo đối với hành động này của Xiển giáo lựa chọn thái độ tránh né, cũng không phản kích, chỉ giảm bớt hành động của môn nhân ở Trung Thổ. Nhưng vị Kim Cương Dạ Xoa Minh Vương tính tình hỏa bạo kia thấy đồng môn tử thương thảm trọng, cuối cùng nhịn không nổi, liên hợp Hàng Tam Thế Minh Vương cùng Đại Uy Đức Minh Vương, kích đấu một trận với mấy người Ngô Bình, kết quả lưỡng bại câu thương. Song kỳ quái là, BOSS trùm hai bên đối với chuyện này như không hay biết, khiến cho điều Trương Tử Tinh chờ mong không xảy ra.
Một ngày này, Trương Tử Tinh đột nhiên tiếp được tin tức, có hai vị nữ tử một lớn một bé tới biệt viện của quốc sư, tự xưng là đạo hữu của Tiêu Dao tử, đặc lai thăm hỏi, được thành viên Thiên Ảnh trông nom biệt viện mời vào trong phủ nghỉ ngơi.
Trương Tử Tinh thay đổi y phục, lòng mang hiếu kỳ chạy tới biệt viện, nhận ra hai người tới chính là Thải Vân Tiên Tử cùng Thải Vân đồng tử.
"Thì ra là Thải Vân đạo hữu cùng Vân muội!", Trương Tử Tinh cũng có chút bất ngờ trước việc hai người tới thăm: "vừa rồi cùng Bệ hạ đàm luận yếu sự trong cung, khiến cho hai vị phải chờ đợi, thực là xin lỗi". Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn
Vân không tiếp tục dùng bảo vật của Nữ Oa giả đồng tử nữa, mà khôi phục nữ trang, trông đúng một vị tiểu loli đáng yêu cực phẩm. Trương Tử Tinh tuyệt không nổi ý tà, chỉ coi nàng như một vị muội muội đặc biệt khả ải, nhưng còn vị Thải Vân tiên tử kia, còn một loại khí chất mỹ lệ thoát trần khiến người động tâm.
Vân đi đến bên người hắn, ngẩng đầu nói: "lần trước tạm biệt cùng huynh trưởng, trong lòng tưởng niệm, hôm nay muội mời tỷ tỷ cùng tới thăm huynh trưởng".
Trương Tử Tinh thân mật xoa đầu cô em gái đáng yêu này, nói: "ngươi tưởng niệm, chỉ sợ là hảo tửu của ca ca a".
Vân không hề kháng cự hành vi thân mật của hắn, nghe lời mặt khẽ hồng, cũng không phủ nhân, lộ một nụ cười khả ái, thấp giọng nói: "huynh trưởng chắc không nên dấu diếm a".
"Tiểu tiểu quỷ nhà ngươi, rượu ta giữ kín chắc sớm bị ngươi trộm lên hết thôi!", Trương Tử Tinh cười to, phân phó hạ nhân bày tửu yến, mời hai người cùng nhập tiệc.
Thải Vân Tiên Tử cũng cười nói: "tiểu muội nó vốn thích rượu, mấy bữa trước uống hết rượu quốc sư tặng, trong lòng bắt đầu ngứa ngáy, hôm nay rốt cuộc không nhịn được, kéo tôi tới đây đòi rượu ngon".
Vân càng đỏ hồng mặt, cũng không nói gì, chỉ trút giận lên tửu thực ê hề trên bàn. Trương Tử Tinh vội vàng nói: "lần trước nhờ ơn tỷ muội dạo hữu cùng thánh mẫu cứu giúp, bần đạo mới thoát tính mạng nguy hiểm, tiên tử cứ xưng thẳng tên tôi hoặc gọi là đạo hữu là được, chớ dùng chữ quốc sư kia, khiến tôi thực xấu hổ. Huống hồ Vân muội cùng tôi tình như huynh muội, một chút rượu chè này có đáng gì đâu!".
"Tiêu Dao đạo hữu quả là người tình nghĩa", Thải Vân Tiên Tử gật đầu, đột nhiên hỏi: "đạo hữu gần đây có tính toán gì không?"
Trương Tử Tinh ngạc nhiên nói: "sao Thải Vân đạo hữu lại nói lời này? tôi thân làm quốc sư, tát phải phò tá thiên tử, giúp an định Thiên hạ, tuyệt không có ý nghĩ gì khác".
Thải Vân Tiên Tử chau đôi mày đẹp: "chẳng nhẽ đạo hữu…đã quên điều gì?"
Trương Tử Tinh càng thêm khó hiểu, vội hỏi: "bần đạo ngu độn, xin đạo hữu nói rõ".
Vân ở một bên chen miệng nói: "chẳng lẽ huynh trưởng đã quên chuyện Kim Ngao đảo rồi?"
Kim Ngao đảo? chẳng nhẽ là…, Trương Tử Tinh đột ngột lộ vẻ hiểu ra, chỉ nghe Thải Vân Tiên Tử nói: "tôi vốn cùng Thập Thiên Quân, Hạm Chi Tiên trên Kim Ngao đảo giao tình sâu sắc, bữa trước tôi cùng muội muội trở lại Kim Ngao đảo, biết chuyện giữa đạo hữu cùng Hạm Chi Tiên, chuyện này trong giới tiên nhân cũng đã lưu truyền. Cứ như ý tôi, Hạm Chi Tiên tuy giận ngài loạn ngôn, nhưng trong lòng với ngài không hẳn vô ý. Ngày trước Tần đạo hữu cũng hẹn ước tái ngộ cùng đạo hữu, vì sao đạo hữu tới nay vẫn không dám lên Kim Ngao đảo? chẳng lẽ thực là sợ Hắc Sát Kiếm của Hạm Chi Tiên hay sao?"
Trương Tử Tinh len lén toát mồ hôi, lúc trước chưa hạ quyết tâm truy tìm nữ tiên mang Huyên linh khí, chuyện tốt gì cũng không có, giờ vừa ra quyết định, ai dè cả hai mặt đều khai hoa.
Vân nghi hoặc hỏi: "huynh trưởng, lần trước tới Triều Ca nghe huynh nói, không phải đã có song tu đạo lữ sao? Còn không chỉ một người…"
Thải Vân Tiên Tử chợt biến sắc: "tiểu muội, lời này thực không?"
Trương Tử Tinh thừa nhận: "không dám dấu Thải Vân đạo hữu, Vân muội nói đúng rồi, chính vì như vậy, tôi mới trong lòng thấy thẹn, lại không muốn dấu diếm Hạm Chi Tiên, cho nên mới không dám lên Kim Ngao đảo."
Thải Vân Tiên Tử trầm ngâm hồi lâu mới hỏi: "ngài rốt cuộc có tâm tư gì với Hạm Chi Tiên?"
Trương Tử Tinh ngẫm nghĩ hồi lâu mới nói: "ngày đó trên Bạch Vân đảo, đối phương thế lớn, khó lòng chống cự, tôi trước mặt Hoan Hỉ Sứ Giả mạo nhận nàng là song tu đạo lữ, ý đồ muốn mê hoặc đối phương hóa giải tai ách. Nhưng thực sự mà nói, Hạm Chi Tiên mỹ mạo xinh đẹp, trọng tình trọng nghĩa, là một vị nữ tử tốt đẹp hiếm có, tôi với nàng cũng rất có hảo cảm, chỉ là trong lòng tự thẹn, biết mình thực không xứng".
Thải Vân Tiên Tử giờ mới minh bạch nguyên do sự tình, thấy hắn coi trọng hcm, không khỏi cười tươi gật đầu, nói: "chuyện này tuy từ đầu là hiểu nhầm, song cũng là một đoạn duyên phận, ngài lại có ơn cứu mạng Hạm Chi Tiên hai lần, mà lúc ở Nam hải, càng là liều thân giải cứu, trong lòng nàng nhất định cũng để ý. Tuy ngài đã có mấy vị đạo lữ, nhưng nếu thực là tình đầu ý hợp, hẳn cũng không có gì đáng ngại. Chuyện này tôi muốn ngỏ lời giúp đạo hữu, mấy vị Thiên quân cũng sẽ hết sức hỗ trợ, nhưng thành công hay không, còn phải xem tâm ý Hạm Chi Tiên".
Trương Tử Tinh thấy Thải Vân Tiên Tử nhiệt tình giúp đỡ như vậy, vội vàng bày tỏ cảm tạ trong lòng. Thải Vân Tiên Tử cũng không ở lâu, lập tức đứng dậy cáo từ. Vân mới uống được vài ngụm, đâu chịu rời đi. Thải Vân Tiên Tử bất đắc dĩ, lại biết muội muội cùng Tiêu Dao tử cảm tình không sai, chỉ đành để Vân lưu lại Triều Ca, một mình trở lại Kim Ngao đảo.
Vân thấy tỷ tỷ vừa đi, không còn ai quản thúc, tức thì sung sướng, lập tức cùng Trương Tử Tinh liên miên đối ẩm, không lâu liền say túy lúy. Trương Tử Tinh trông thấy lắc đầu, tự tay bế cô bé(mấy nghìn tuổi song vẫn là cô bé a) vào trong phòng nằm nghỉ. Tiểu tửu quỷ loli này khuôn mặt đỏ hồng, khiến người thấy yêu muốn cắn một cái, cũng may đây không phải là loại "quái thúc thúc", chỉ giúp cô bé nằm ngay ngắn, phân phó nha hoàn hầu hạ cẩn thận rồi trở ra ngoài.
Lúc này, Siêu Não bên người bỗng vang lên tiếng bộ đàm, Trương Tử Tinh lấy ra Siêu Não, mở hệ thống thông thoại, đầu bên kia lập tức cất lên một giọng nữ tử quen thuộc.
Tuyển vị Bích Tiêu nương nương này? Hay là chọn Hạm Chi Tiên? hay là trái ôm phải ấp, tất cả lên giường? Trương Tử Tinh Trương Tử Tinh ngẫm nghĩ chốc lát mới bắt đầu bấm nút tiếp chuyện Bích Tiêu.