Ngã Vi Trụ Vương Chi Ngạo Khiếu Phong Thần

Chương 161: Tinh Ngọc! Tây Phương Giáo Chi Mưu




Trương Tử Tinh dẫn theo Viên Hồng, đồng hành với Quân Đồ Lợi minh vương và Hoan Hỉ sứ giả. Trên đường đi, Trương Tử Tinh cố ý nói những điều tâm đắc của bản thân với thuật song tu, Hoan Hỉ sứ giả am hiểu nhất chính là chuyện dựa vào hoan hảo, lợi dụng nam nữ giao hợp tu luyện công pháp thanh tâm, hắn nghe vậy lập tức sinh hứng thú, cùng Trương Tử Tinh bắt đầu đàm luận.

Trương Tử Tinh có được ''Hoàng Đế Tâm Kinh'' của Hiên Viên hoàng đế, ''kinh nghiệm thực chiến'' phong phú, còn được đích thân Hoàng Đế chỉ điểm, có thể coi là đương kim đại hành gia về song tu thuật. Hoan Hỉ sứ giả cũng khá am hiểu về chuyện này, hai người cảm giác rất tâm đầu ý hợp , cùng chung một loại sở thích ' xấu xa'' như nhau .

Hoan Hỉ sứ giả sau một hồi đàm luận với Trương Tử Tinh, cảm thấy thu được lợi ích không nhỏ, càng thêm tín nhiệm Trương Tử Tinh, nhanh chóng coi hắn như lão hữu nhiều năm vậy.

Bỏ chuyện song tu qua một bên, trình độ của Trương Tử Tinh đối với thiền lý chỉ có thể dùng hai từ ''gà mờ'' để hình dung. Cũng may hắn rất giỏi lừa bịp, lúc thì chỉ hoa cười nhẹ, lúc thì chỉ thiên chỉ địa, lúc lại lắc đầu than thở lung tung, bộ dạng trông rất cao thâm khó lường. Quân Đồ Lợi minh vương nghe hắn nói cao thâm, nhiều lúc định hỏi lại cho rõ, tên gia hỏa này lại phát ra một câu: "Bổn lai vô nhất vật, hà xử nhạ trần ai ( Vốn là không có vật chi, đâu cần phải sợ bụi trần)

Quân Đồ Lợi minh vương tinh thông thiền lý, chỉ cảm thấy cảnh giới của câu này thực pờ rồ, bèn coi hắn như người trời, cố ý cùng hắn đàm luận phật lý thiên cơ, Tiêu Dao Tử phần lớn chỉ cười mà không đáp, hoặc đôi lúc dùng ngôn ngữ hình thể để biểu đạt, lúc cao hứng thì nói ra một đôi câu tuyệt diệu.

Lần này, Hoan Hỉ sứ giả thấy hắn ít nói dần, bèn kể về chuyện hay nơi Tây phương cực lạc thế giới, nói chỉ cần có thể đến được Tây phương, tự có thể thành phật thành Bồ Tát, thu phục tín đồ, danh dương thiên hạ. Nhưng vị Tiêu Dao Tử đạo nhân này lại chỉ vào bãi phân chó ở ven đường, rồi lại chỉ vào Quân Đồ Lợi minh vương ở bên cạnh, gật đầu một cái. Hoan Hỉ sứ giả cảm thấy rất đau đầu bèn nhìn sang bên cạnh, hắn tự biết mình căn tính nông cạn, không cách nào hiểu được, bèn kéo hắn đến một bên, thấp giọng hỏi một câu: " Đạo hữu chẳng lẽ muốn nói, minh vương cũng chỉ giống như bãi phân chó hay sao?"

Lòng hắn đa phần đồng ý với phán đoán của Hoan Hỉ sứ giả, nhưng trên khuôn mặt lại lộ ra vẻ lạnh nhạt, đáp: "
Phân chó hay minh vương, đều là hư ảnh, bản thân đã không tồn tại. huống chi chỉ là cái hư danh?"

Quân Đồ Lợi minh vương nghe vậy, cảm thấy thán phục không nói gì được, trong lòng đối với Trương Tử Tinh lại càng thêm kính nể. Hắn thầm nghĩ Tiêu Dao Tử này mặc dù tu vi tầm thường, nhưng không những lại thấu hiểu về âm dương song tu chi đạo, ngộ tính tuệ căn lại còn cao thâm đến thần kỳ, vài phương diện cơ hồ có thể cùng sóng vai với hai vị giáo chủ. Phải biết rằng tu vi có thể tích lũy và tăng trưởng theo thời gian. thậm chí có thể dùng ngoại vật để tương trợ, nhưng mà ngộ tính và tuệ căn lại không như vậy, có người tu luyện ngàn vạn năm không ngộ ra được gì, nhưng có người có thể một sớm ngộ ra được, cho nên, Tiêu Dao Tử trước mặt này tuyệt đối thuộc về " đồ quý hiếm". Nếu có thể dẫn độ người này về Tây thổ, tất có thể nhận được sự khen thưởng của nhị vị giáo chủ, lập được đại công.

Sau đó. Tiêu Dao Tử tùy ý làm ra một động tác,vị minh vương ngộ tính cực cao này cũng có thể "
Ngộ" ra được một chút thiền lý tương ứng bên trong, khiến cho tên vô lại giả thần giả quỷ kia cũng phải thầm kêu lợi hại.

Hai ngày sau, bốn người cuối cùng cũng tới Tuyết Sa đảo. Trương Tử Tinh thầm thở ra một hơi: cuối cùng cũng có thể chấm dứt thân phận giả thần giả quỷ này, mấy ngày nay quả thật khó chịu đến quái lạ, hắn toàn phải lôi kéo Hoan Hỉ sứ giả đàm luận về song tu chi thuật, chứ nếu cứ tiếp tục cùng Quân Đồ Lợi minh vương "nghiên cứu" phật lý thiên cơ , sớm muộn cũng sẽ có ngày mọi chuyện vỡ lở.

Tuyết Sa đảo tựa hồ là nơi tụ tập của môn nhân Triệt giáo tham dự tranh bảo lần này. Không chỉ có Thập Thiên Quân và Hạm Chi Tiên ở trên đảo. Bách Lâm, Dương Tín trong trận chiến lần trước trên Kim Ngao đảo cũng ở đó, còn có rất nhiều môn nhân Triệt giáo mà Trương Tử Tinh chưa hề gặp mặt. Kim Linh Thánh Mẫu được mọi người tiến cử làm tổng chỉ huy của hành động lần này, nàng chính là người trước đó đã từng cứu Trương Tử Tinh một mạng. Chỉ là chẳng biết vì sao, không thấy bóng dáng của Thải Vân tiên tử và Thải Vân đồng tử đâu cả.

Hạm Chi Tiên và Thập Tiên Quân khi trông thấy Trương Tử Tinh có vẻ thập phần cao hứng, Hoan Hỉ sứ giả cũng biết ý nên đã sớm tách khỏi Trương Tử Tinh, hắn kéo theo Quân Đồ Lợi minh vương tới bắt chuyện cùng Bách Lâm và Dương Tín.

Trương Tử Tinh vòng tay tới trước ngực, cảm tạ ân cứu mạng của Kim Linh Thánh Mẫu lúc trước, Kim Linh Thánh Mẫu mỉm cười ra hiệu, rồi giới thiệu một vị đạo nhân ở bên cạnh cho hắn biết. Vị đạo nhân này tên là Dư Nguyên, cùng với Văn Trọng là hai đại đệ tử của Kim Linh Thánh Mẫu. Dư Nguyên này thân hình cao lớn, sắc mặt xanh lam, mái tóc dài màu đỏ sậm buông xõa trên vai, vẻ mặt rất hung hãn.

Trương Tử Tinh thật ra cũng biết đạo hạnh của vị Dư Nguyên này cực kỳ cao thâm,một thân luyện thành Kim Cương Bất Hoại, nhưng nếu tâm tính của người này giống như trong sách miêu tả, thì hắn chính là một trong những tên đại ngốc trong Phong Thần. Dư Nguyên vốn ban cho tên đệ tử là Dư Hóa một cây Hóa Huyết Thần Đao, uy lực kinh nhân, đến ngay cả Lôi Chấn Tử, Na Tra cũng bị nó đả thương, nhưng lại bị Dương Tiễn biến hóa thành bộ dạng của Dư Hóa, dễ dàng lừa được giải dược của Hóa Huyết Thần Đao. Sau đó Dư Hóa tự thân đến ải Tỵ Thủy đối phó với quân nhà Chu, nhưng hắn là bị đánh tới thập phần chật vật, không chỉ túi Như Ý cùng Thổ Hành Tôn bị Cù Lưu Tôn lừa lấy, còn bị Hao Thiên khuyển cắn rách hết cả y phục. Sự tích ngu ngốc nhất chính là sau khi hắn được Thông Thiên giáo chủ ban cho Xuyên Tâm Tỏa* , thế mà còn chưa kịp sử dụng ra với Cù Lưu Tôn, đã bị người ta thi triển Khốn Tiên Thằng bắt giữ, cuối cùng chết dưới Trảm Tiên Phi Đao của Lục Áp.

Đương nhiên, Trương Tử Tinh cũng biết nhân vật trong thế giới này không thể phán định giống như nhân vật nguyên bản, rất nhiều người hoặc sự việc, đều vì sự xuất hiện của hắn mà xuất hiện biến hóa. Bất quá, thông qua cuộc trao đổi , vị đạo trưởng này quả thật chân chất, hắn đã công nhận cái gì thì cho dù ngươi có nói sao cũng không thể lay chuyển được, chả trách sau này lại có kết cục như vậy, chỉ là đáng tiếc cho một thân đạo thuật của hắn.

Sau khi cố gắng đả thông tư tưởng "tiên tiến tính chiến đấu lý luận", là phải tiên hạ thủ vi cường cho Dư Nguyên thất bại, Trương Tử Tinh chỉ đành lắc đầu bỏ qua, Dư Nguyên ngược lại sau khi biết được sự thật, biết được Trương Tử Tinh và Văn Trọng có mối quan hệ thâm hậu, có vẻ thập phần thân mật, còn đặc ý nhờ Trương Tử Tinh đem bình tiên đan mới luyện chế trao cho vị sư đệ đang làm Thái sư ở Triều Ca. Được sự giới thiệu của Thập Tiên Quân và Hạm Chi Tiên, Trương Tử Tinh đã quen được thêm không ít môn nhân Triệt giáo, kể cả Cửu Long đảo Tứ Thánh nguyên bản chỉ là đến để tham dự cuộc vui,hay mấy vị Trần Chân, Vương Bình , Lưu Hành và một số vị khác tuy không mấy được biết đến nhưng đạo thuật lại rất cao cường.

Bởi vì Côn Lôn Tinh Ngọc có liên quan tới các pháp bảo trong tay thánh nhân như Thái Cực đồ, Bàn Cổ phiến cùng một số thứ khác có chung cấp bậc với tiên thiên linh bảo Côn Lôn kính, cho nên số lượng tu luyện giả đến đoạt bảo lần này không ít. Kết quả của việc cung vượt qua cầu tự nhiên là một hồi kịch chiến, chẳng hạn như lưỡng đại môn phái Xiển giáo và Tiệt giao, đều là tự động tụ lại thành một đoàn, đề cử ra một người cầm đầu, đầu tiên là chém giết đánh đuổi ngoại địch, cướp lấy bảo vật, sao đó sựa theo quy củ đã được ước định, tỷ như tỷ thí, đấu trận hay một vài phương pháp khác, để tiến hành cuộc tranh doạt hòa bình trong nội bộ.

Mặc dù cũng có không ít tu luyện giả có thói quen ỷ vào đạo thuật hay là pháp bảo, muốn đến Nam Hải để thử vận khí. Nhưng dù sao song quyền nan địch tứ thủ, nếu không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.thì cuối cùng người lấy được pháp bảo nhất định sẽ là Xiển giáo hay Triệt giáo- một phương trong lưỡng đại gíao.

Trương Tử Tinh cố tình muốn kết giao với môn nhân Triệt giáo, nên khi hắn kết giao với ai cũng đều ôm quyền hành lễ, khiến cho mọi người đối với đều có hảo cảm, Hạm Chi Tiên cùng Thập Thiên Quân thấy vây,trên khuôn mặt cũng lộ vẻ tự hào vẻ vang.

Lần tranh đấu lúc trước trên Kim Ngao đảo, Bách Lâm và Dương Tín vì Hoan Hỉ sứ giả uy bức Hạm Chi Tiên, cho nên cùng Tần Hoàn, Kim Quang Thánh Mẫu trở mặt động thủ, cuối cùng trường rắc rối này lại vì chuyện Trương Tử Tinh và Hoan Hỉ sứ giả hóa địch thành bạn mà được hóa giải,nét mặt của Bách Lâm và Dương Tín thậm chí còn sa sầm ảm đạm. Đối với Trương Tử Tinh vẫn có chút thành kiến, hôm nay thấy hắn được các vị đồng môn rất mực hoan nghênh, trong lòng lại càng thêm đố hận. Hai người lúc này đề xuất với Kim Linh Thánh Mẫu, thời khắc bảo vật xuất thổ đã tới rất gần, lần này người của Xiển cũng tới không ít. Cần phải lên kế hoạch thật chu đáo. tránh để Xiển giáo hoặc các tu sĩ của bọn họ đắc thủ , vì lo lắng đến vấn đề giữ bí mật, cho nên nếu không phải là người trong bổn môn phải lập tưc ly khai, không thể tiếp tục lưu lại trên Tuyết Sa đảo.

Không ít người nhận ra hai người và Tiêu Dao Tử có chút gì đó không đúng, nhưng lo lắng đến chuyện đoạt bảo lần này có liên quan rất lớn đến ích lợi của bản thân,cho nên đều tỏ vẻ đồng ý, Kim Linh Thánh Mẫu cũng vì la cho đại cục, đành phải đồng ý với ý kiến của hai người. Kim Linh Thánh Mẫu bèn thông báo với tất cả mọi người, tất cả các đạo hữu không phải là người bổn giáo xin tạm thời lánh đi.

Thập Thiên Quân và Hạm Chi Tiên vốn là mời Trương Tử Tinh đến xem náo nhiệt, không nghĩ tới cục diện sẽ xảy ra thế này. Trương Tử Tinh không để ý tới chuyện này, ngược lại còn tới an ủi mọi người một phen. Dẫn theo Viên Hồng rời khỏi Tuyết Sa Đảo, đồng hành còn có Hoan Hỉ sứ giả và Quân Đồ Lợi minh vương trước đó , còn thêm một số các tu luyện giả khác. Hai giáo đồ của Tây Phương giáo mời Trương Tử Tinh đến vùng phụ cận là Thương Lan đảo để nghỉ chân, Trương Tử Tinh vốn là có chung chủ ý với hai người,bèn lập tức vui vẻ đồng ý. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn

Trên Thương Lan đảo cũng có một số nhỏ các tu luyện giả đến tham gia đoạt bảo, bốn người tìm một nơi yên tĩnh nho nhỏ trên sườn núi để làm chốn nghỉ chân. Hoan Hỉ sứ giả mời Trương Tử Tinh bố trí cho Long Mã thật tốt. Tại Sau đó bố trí ở xung quanh trong phạm vi một trăm thước bí pháp cấm chế, sau đó phóng ra giới tử. Nhất thời xuất hiện một mảng sương khói. Giới tử là một kiện pháp bảo của Hoan Hỉ sứ giả, bề ngoài trông giống như một cái thủ trạc, nhưng trên thực tế lại tương đối giống như một tiểu không gian độc lập, nguyên lý có chút tương tự như thần thông mà Khổng Tuyên đã từng nói qua "Tự thành càn khôn" , nhưng có điểm bất đồng chính là không gian độc lập này thuần túy dựa vào pháp bảo chi lực mà xuất hiện, hơn nữa không gian bất quá cũng chỉ tương đương với nơi nghỉ ngơi của một người, không có lấy một chút công năng chiến đấu.

Trương Tử Tinh, Viên Hồng đi theo Hoan Hỉ sứ giả cùng Quân Đồ Lợi minh vương đi vào trong màn sương khói, phát hiện bên trong là một tòa động phủ, tổng cộng có năm phòng, có bàn ghế giường chiếu, hoa quả cùng mỹ tửu, mọi thứ đều được chuẩn bị chu đáo, Trương Tử Tinh khen ngợi một trận, thầm nghĩ lúc nào bản thân cũng làm một kiện pháp bảo cùng loại, sau này có ra ngoài "lữ hành" cũng sẽ tiện lợi hơn nhiều.

Trương Tử Tinh cầm bầu rượu, uống thử một ngụm, lắc đầu đáp: "
Rượu này tuy có linh lực, nhưng chẳng mạnh chút nào."

Hoan Hỉ sứ giả thấy bảo vật được bản thân cất giấu lại bị người ta chê, có chút không phục, nhưng sau khi uống liệt tửu được Trương Tử Tinh đưa tới, không khỏi cuống quýt khen ngon .Nhưng hắn cũng không phải là loại người không để ý hết thảy mà cứ nốc ừng ực, bản thân vừa nhấm nháp vừa phải dùng huyền công để áp chế tửu kình. Quân Đồ Lợi minh vương nhún nhặn từ chối , nói bản thân bình nhật khi tu luyện đều giữ mình thanh bạch, không thích uống rượu.

Trương Tử Tinh khuyên nhủ vài câu, thấy đối phương kiên trì như vậy, chỉ đành thôi, ý định chuốc cho hai người say mèm , lung lạc để bọn họ lộ ra kế hoạch tình báo cũng thất bại.Nhưng hắn tuyệt đối chưa bỏ qua, vừa cùng hai người hàn huyền, vừa hỏi bóng hỏi gió xem chuyến Đông hành lần này còn có vị giáo đồ nào của Tây Phương giáo hay không.

Nếu là mấy ngày trước hắn hỏi như vậy, khó tránh khỏi bị vị Quân Đồ Lợi minh vương tâm tư cẩn mật sanh nghi, nhưng trải qua hai ngày gặp gỡ, Quân Đồ Lợi minh vương nhận định hắn là người có duyên với Tây phương giáo, lại bội phục ngộ tính cùng thiền lý của hắn, cho nên tịnh không hoài nghi, chỉ là nói qua loa rằng mấy vị đồng môn lúc này không có mặt ở đây.

Trương Tử Tinh cố tình để hành động đi đoạt bảo của hai người lần này thất bại, từ đó dẫn phát mâu thuẫn giữa Tây Phương giáo và Trung Thổ,bèn lập tức cố ý hỏi han đến việc đi đoạt bảo. Hắn tỏ vẻ bản thân luôn luôn ngưỡng mộ Tây phương cực lạc thế giới, lại có vẻ vui mừng vì có duyên gặp được hai vị Quân Đồ Lợi, nhưng trước mắt có nhiều chuyện thế tục bên mình, không cách nào thoát ra được, tương lai nếu có duyên, nhất định sẽ gia nhập Tây phương. Nhân cơ hội lần này, hắn nguyện ý cùng sư điệt trợ giúp hai người tranh đoạt Côn Lôn Tinh Ngọc, làm lễ gia nhập Tây Phương giáo sau này.

Quân Đồ Lợi minh vương vẫn muốn chiêu lãm hắn, nên nghe đến đó, đặc biệt cao hứng, nhưng có điều kỳ quái chính là, hắn đối với Côn Lôn tinh ngọc tựa hồ không mấy hứng thú, chỉ đơn giản nói qua loa vài câu. Thật sự phải nhắc tới minh vương cực kỳ thông hiểu thiên cơ, danh lợi đạm bạc coi như không, mà đến cả Hoan Hỉ sứ giả cũng như vậy, khiến cho kẻ hữu tâm như Trương Tử Tinh cảm thấy kỳ quái. Nếu không phải là vì tinh ngọc, hai người đến Nam Hải làm cái gì? Nếu là vì đoạt bảo, tại sao hai người đồng môn như bọn họ lại cùng đến? Chẳng lẽ hai người hai người này cũng giống như "Đái lung tử" hắn, căn bản không phải tới vì đoạt bảo?

Trương Tử Tinh biết Quân Đồ Lợi minh vương tuy bề ngoài thô hào, nhưng tâm tư lại cực kỳ cẩn mật, nếu không phải thời gian trước bị "
Thiền lý" của hắn lừa bịp, chỉ sợ cũng chẳng dễ dàng tin tưởng hắn như vậy, cho nên hắn cũng không muốn dây dưa đến chuyện này nữa, mà bất động thanh sắc chuyển chủ đề sang phương diện song tu.

Nói tới chuyện này, Hoan Hỉ sứ giả tự nhiên là cảm thấy hứng thú, còn vị Quân Đồ Lợi minh vương "
giữ thân như ngọc" này ở bên cạnh đứng dậy, đánh tiếng xin lỗi, rồi đi ra khỏi giới tử. Hoan Hỉ sứ giả tham ngộ về thuật hoan hảo, không hề giống với khổ tu, lại càng không không kiêng kỵ chuyện hưởng lạc hay ái dục, nhưng tu luyện cũng cần phải có một vị có tu vi ngang với bản thân, mới có thể hỗ trợ đạo lữu tăng tiến về tu vi, xưng là minh phi. Song phương đều tu luyện hoan hỉ thiền, cùng nhau buông thả mới khiến thiền pháp đại thành. Điểm này cũng giống như Trương Tử Tinh cũng cần phải có tứ linh chi nữ.

Ở Tây phương thế giới, cũng có một số Tu la nữ, mặc dù bề ngoài mỹ lệ, nhưng tu vi và tư chất không cách nào trở thành minh phi được. Chuyến đông hành lần này của Hoan Hỉ sứ giả, thứ nhất là hoàn thành nhiệm vụ, thứ hai cũng là để tìm kiếm minh phi, cho nên mới xảy ra chuyện với hạm Chi Tiên trên Kim Ngao đảo.Khuynh hướng của Hoan Hỉ sứ giả về nhân tuyển là những nữ tu sĩ của lưỡng đại môn phái Xiển - Tiệt, môn nhân của lưỡng giáo đều là thánh nhân tự thân truyền dạy, không chỉ có tu vi cường đại, hơn nữa căn cơ thâm hậu, nếu có thể cùng nhau tham ngộ hoan hỉ thiền, đối với tiến cảnh tu vi của Hoan Hỉ sứ giả tự nhiên là có ích rất lớn. Trương Tử Tinh rất lưu tâm đến "nhiệm vụ" theo lời của Hoan Hi sứ giả, trong lúc thảo luận về song tu thuật, hắn cùng với Viên Hồng thỉnh thoảng nhắc Hoan Hỉ sứ giả uống rượu. Hoan Hỉ sứ giả vốn là người không kiêng kỵ tửu sắc, lúc đàm luận về vấn đề này, hắn cũng quên luôn cả chuyện dùng huyền công áp chế tửu lực, dần dần có cảm giác lâng lâng.

Trương Tử Tinh nhân cơ hội Hoan Hỉ sứ giả không phòng bị, bèn thi triển thôi miên thuật mà năm đó hắn đã dùng để mê hoặc ngoa thú Tiểu Đản để mê hoặc Hoan Hỉ sứ giả, nhưng Hoan Hỉ sứ giả xuất thân từ Tây Phương giáo, vì tập nam nữ hòa hợp chi thuật, cho nên hắn có bí pháp để bảo trì tâm chí, Trương Tử Tinh trong lúc cấp bách đúng là khó có thể đắc thủ. Nhưng cũng may Trương Tử Tinh đối với thôi miên nhất đạo cũng có chút nghiên cứu trong lòng trấn tĩnh ,vừa dùng điểm tinh diệu của song thu thuật trong Hoàng Đế tâm kinh để mê hoặc và làm tê liệt ý chí của Hoan Hỉ sứ giả, khiến tâm linh của Hoan Hỉ sứ giả bất động thanh sắc buông lỏng sự đề phòng, rốt cục đã khiến Hoan Hỉ sứ giả thổ lộ rất nhiều bí mật.

Chuyện này tuy chẳng có gì quan trọng, nhưng khi nghe xong, Trương Tử Tinh cảm thấy xương sống như phát lạnh.

Sự kiện Côn Lôn Tinh ngọc ở Nam Hải lần này, dĩ nhiên là một đại âm mưu kinh thiên động địa! Nếu so sánh với âm mưu này, chút tính toán của Trương Tử Tinh chỉ có thể coi như trò chơi trẻ con đánh lộn mà thôi!

Vậy Côn Lôn Tinh Ngọc, cũng không phải do thiên sanh hay ngẫu nhiên xuất hiện trong Nam Hải, mà đã có người bố trí nó ở đây, thời gian bố trí đương nhiên là cách đây chín năm về trước!

Mà người tự tay bố trí tinh ngọc, chính là một trong Tây phương Song Thánh: Chuẩn Đề!

Chú thích :

* : Là một sợi dây xích dài nhỏ cỡ bảy tấc ,có một trăm vòng xích, mỗi vòng lại có trạng thái khác nhau, bên trên là nhiều tầng phù chú và cấm chế, được xưng là '' đề khởi niêm thân, niêm thân tựu tỏa tâm, trung giả tựu tử vong'' ( trước tiên là trói chặt toàn thân, sau đó là khóa chặt trái tim, người trúng phải ắt phải chết))