Thực tế cho thấy, Trương Tử Tinh suy đoán quả nhiên không sai, thời gian sau đó, cùng với song tu lực tăng cường, số lần Siêu Não xuất hiện cũng theo đó nhiều lên. Có lúc năng lượng sung túc, nó cũng có thể truyền qua cho hắn một chút tư liệu quý giá. Hình như giữa hắn và Siêu Não có một loại liên hệ mơ hồ nào đó, hắn muốn loại tư liệu gì, Siêu Não chỉ cần truyền sang hình ảnh hay tin tức tương ứng là trong đầu hắn hình thành ký ức cố định cùng khả năng thần kinh phản xạ. Lấy ví dụ, nếu hắn muốn học lái máy bay, chỉ cần để Siêu Não khiến não hắn "download" "phương pháp lái máy bay", chỉ độ 2 phút sau, Trương Tử Tinh lập tức có thể lái một chiếc phi cơ lượn giữa không trung. Loại kỳ tích này ngay cả khoa kỹ thế kỷ XXIV cũng không thể làm được, đơn giản như trong phim. Đáng tiếc năng lượng không đầy đủ, chỉ có thể kích hoạt một số dữ liệu rất ít.
Khiến Trương Tử Tinh khó hiểu còn có một vấn đề, khi Siêu Não hấp thu song tu lực chuyển hóa thành năng lượng sinh học để sử dụng, nó cũng đồng thời truyền ngược lại cho Trương Tử Tinh một loại năng lượng kỳ dị. Loại năng lượng này không hề xung đột với Chiến Hồn Quyết hay Tố Nữ Kinh, mà có tác dụng trung hòa hai loại lực lượng, khiến cho lực lượng Chiến Hồn Quyết và Tố Nữ Kinh tự nhiên có thể "hòa bình chung sống", rất khó hiểu. Ba dạng năng lượng tuần hoàn tương hỗ, tốc độ tiến bộ càng nhanh, kẻ được lợi đương nhiên là Trương Tử Tinh.
Trương Tử Tinh dù thích chí lực lượng bản thân tiến bộ nhanh, nhưng càng quan tâm làm sao để Siêu Não khôi phục. Chỉ có kho dữ liệu kết tinh ngàn năm trí tuệ của nó mới là niềm hi vọng duy nhất giúp Trương Tử Tinh cải biến mệnh vận trong thế giới thần ma này.
Qua hai tháng trời khẩn trương, công việc chuẩn bị cho đại điển sắc phong Thái tử cuối cùng hoàn tất. Các lộ chư hầu từ bốn phương tám hướng kéo về Triều Ca, dẫn đầu chính là tứ đại chư hầu – Đông Bá Hầu Khương Hoàn Sở, Nam Bá Hầu Ngạc Sùng Vũ, Tây Bá Hầu Cơ Xương và Bắc Bá Hầu Sùng Hầu Hổ .
Trương Tử Tinh cuối cùng nhìn thấy "kẻ thù" lớn nhất, Chu Văn Vương Cơ Xương. Ấn tượng của hắn đối với sách lịch sử viết về Cơ Xương rất không hay. Để miêu tả vị thánh hiền này, lại dùng mấy từ "ngực có bốn vú" (người hay quái vật đây?), không hiểu tên sử quan khoa trương kia nghĩ cái gì trong đầu. "Phong Thần Diễn Nghĩa" cũng viết "Văn Vương có bốn vú, hai mươi tư bà phi, sinh 99 người con", cứ cho là "bốn vú" là bốn bà vú nuôi đi thì Cơ Xương bét ra cũng có 24 bà vợ. So sánh với Trụ Vương: Khương hậu, Dương phi, Hoàng phi cùng ba con yêu cũng vỏn vẹn sáu người, thật không biết ai hoang dâm hơn ai, mà so số lượng con cái thì lại càng buồn cười.
Cơ Xương người tầm thước, khác hẳn sách sử mô tả "thân cao mười xích", tuổi hóa ra cũng không lớn, chừng ngoài 60, khuôn mặt từ ái hiền hòa, lời nói khiêm nhường hữu lễ, nhìn rất dễ gần, gặp Trương Tử Tinh cũng khá là cung kính, bày ra một vẻ "tôi vô hại". Nhưng Trương Tử Tinh biết Cơ Xương không phải loại đơn giản. Đế Ất là một vị thiên tử tính cách kiên cường, rất có chủ kiến, nhưng thấy Cơ Xương cũng thập phần e ngại, từ đó có thể thấy vị "thánh hiền" này hàng ngày ra sao, xem ra còn hay thù vặt.
Năm đó phụ thân Cơ Xương bị giết, hắn lệ chảy thành sông, tụ tập binh mã chuẩn bị báo thù,.Các đạo chư hầu phía đông cũng bắt đầu bạo loạn khiến Đế Ất trước sau đều gặp khó. Đáng ghét là các chư hầu khác đối với việc Chu muốn phạt Thương vờ như không biết, vừa là cố kỵ Tây Kỳ thế lớn, hai là cũng cho rằng sai tại bên Thương, muốn ngồi xem kịch hý. Đế Ất đang dẹp loạn phía đông không biết phải làm sao, bất đắc dĩ đem em gái mình hết sức thương yêu gả cho Cơ Xương cầu hòa, tránh được một tràng chiến tranh phong bạo, mà Đế Ất tới giờ vẫn coi đấy là chuyện nhục nhã vô cùng.
Dù trong lòng Trương Tử Tinh rất muốn đem vị Tây Bá Hầu này biến khỏi thế gian càng sớm càng tốt, nhưng biểu hiện vẫn hết sức khách khí. Hắn biết, dù bây giờ có thể trừ diệt Cơ Xương, nhưng không trừ được uy hiếp của Tây Kỳ đối với Đại Thương. Con trai Cơ Xương, đặc biệt là thứ tử Cơ Phát so với cha dã tâm càng lớn. Nếu hạ thủ với Cơ Xương, chỉ sợ còn cho Tây Kỳ lý do khởi binh làm phản, được không bằng mất.
Bắc Bá Hầu Sùng Hầu Hổ chính là người "trợ Trụ vi ngược" nhất trong bốn đại chư hầu, tại lãnh địa đặt sưu thuế nặng nề, đè ép dân chúng, uy đức rất thấp, các chư hầu nhỏ xung quanh bạo loạn không ngừng, kém xa ba đại chư hầu còn lại. Lần này hắn nghe tin sắc phong thái tử, nhanh chóng lên đường, là kẻ tới sớm nhất, dâng trọng lễ lên Trương Tử Tinh. Lễ vật không chỉ có đại lượng tài vật, còn có một nhóm vũ cơ xinh đẹp, lại biết nhảy múa, có thể thấy hắn rất dụng tâm cố gắng. Trương Tử Tinh cùng người này tiếp xúc vài lần, phát hiện Sùng Hầu Hổ quả là tên tham tài háo sắc, ánh mắt gian ngoan,là một tên "cường hào ác bá" tiêu chuẩn, nhưng không có dã tâm, thực sự thần phục vương quyền và triều đình. Đối với một vị đế vương mà nói, loại người này tuy quá kém, nhưng so với loại "thánh hiền" thanh danh hiển hánh càng dễ dàng khống chế, cho nên Sùng Hầu Hổ là mối uy hiếp nhỏ nhất trong tứ đại chư hầu.
Nam Bá Hầu Ngạc Sùng Vũ bề ngoài thô hào, bên trong thâm trầm, xem ra là kẻ khó đối phó.
Vì Đông Lỗ xa xôi, lão nhạc phụ Trương Tử Tinh, Đông Bá Hầu Khương Hoàn Sở là người cuối cùng đến Muội Ấp. Hắn tướng mạo uy nghiêm, làm người chính trực, văn võ song toàn, là người duy nhất trong tứ đại chư hầu có tư cách cùng Cơ Xương ngang hàng đàm luận. Trương Tử Tinh từng nghe Khương Văn Sắc giải thích, mấy đời nay Khương gia chỉ chú trọng đến quan hệ tông tộc, có lúc còn coi trọng hơn cả quân quyền. Cho nên tương lai Trương Tử Tinh muốn nhất thống thiên hạ, đổi đất phong thành quân chủ tập quyền, chỉ sợ Khương gia cũng sẽ là một khúc xương khó gặm.
Tứ đại chư hầu thống trị bốn phương nhiều năm, thế lực sâu dày, muốn triệt để giải quyết không phải đơn giản chỉ giết vài người mà được. Trong "Phong Thần Diễn Nghĩa", Phí Trọng từng đề đạt một ý kiến ngốc nghếch, khuyên Trụ Vương lừa tứ đại chư hầu vào kinh toàn bộ giết chết, để chư hầu phản loạn, mà Trụ Vương cũng không hơn gì, gật đầu đồng ý, cuối cùng khiến cho thiên hạ đại loạn. Thật không biết IQ hai tên này bằng bao nhiêu?
Khương Hoàn Sở lần này tiến kinh, còn mang theo nhi tử Khương Văn Hoán. Trương Tử Tinh tự tính toán, chưa bàn đến làm sao đối phó Đông Bá Hầu, từ chuyện riêng mà nói cũng không nên chậm trễ tiếp đón. Dù năm đó Thọ Vương kết hợp Khương Văn Sắc đơn giản là một cuộc hôn nhân chính trị, nhưng Khương Hoàn Sở vẫn là nhạc trượng. Huống chi gần đây hắn cùng Khương thị ân ái nồng thắm, cũng nên ra ngoài thành đón tiếp, cho bọn họ cảm thấy mình được trọng thị và tôn kính. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn
Thấy thái tử điện hạ tự thân ra ngoài thánh nghênh đón, Khương Hoàn Sở còn đỡ, mà Khương Văn Hoán lộ ra vẻ vui mừng. Hắn từ nhỏ cùng tỷ tỷ tình cảm rất tốt, từ khi Khương Văn Sắc lấy chồng phương xa vẫn thường tưởng nhớ. Lần này thấy tỷ phu thái tử tôn quý coi trọng cha con mình như vậy, thiện cảm với Trương Tử Tinh tăng mạnh. Trương Tử Tinh mượn lúc nói chuyện với Khương Văn Hoán, mời phụ tử hai người đến Thái tử phủ làm khách, Khương Hoàn Sở cũng muốn xem con gái, lập tức đáp ứng.
Khương thị gặp được phụ thân cùng đệ đệ cách biệt lâu ngày, tất nhiên thập phần cao hứng. Khương Hoàn Sở thầm quan sát, phát hiện tình cảm hai phu thê không phải là giả, trong lòng cũng đánh giá vị con rể này cao hơn vài phần.
Tối đó, cha con Đông Bá Hầu được khoản đãi thịnh tình, lưu lại Thái Tử Phủ.
Trương Tử Tinh biết vị tiểu cửu tử Khương Văn Hoán ngày sau là mãnh tướng số 1, số 2, sinh ra ý muốn lôi kéo, đặc ý nói chuyện tới đêm, ngủ chung một chiếu, rất là thân cận. Hắn cố ý biểu diễn, kể chuyện trên trời dưới biển, phong tục khắp nơi, đại đa số Khương Văn Hoán chưa từng nghe nói, há hốc miệng ngồi nghe, khâm phục học thức cùng sự từng trải của tỷ phu vô cùng.
Để Khương Văn Hoán triệt để tâm phục, sáng ngày hôm sau Trương Tử Tinh đề nghị cùng hắn tỷ đấu.
Khương Văn Hoán tuổi trẻ khí thịnh, cũng nghe qua anh rể uy danh thác lương hoán trụ, đảo duệ cửu ngưu, từ lâu muốn so tài, hôm nay được đề nghị, tất nhiên lập tức đồng ý.
Khương Văn Hoán dù rất dũng mãnh, nhưng bây giờ còn quá trẻ, bất kể là kinh nghiệm chiến đấu hay kỹ xảo, đều có chỗ thiếu sót, chưa so được với dạng đệ nhất võ tướng như Hoàng Phi Hổ. Mà Trương Tử Tinh không chỉ mình mang Chiến Hồn Quyết, còn từ Siêu Não học lấy một bộ cách đấu kỹ xảo hiện đại rất tinh túy, chỉ có thiếu kinh nghiệm mà thôi, Khương Văn Hoán chính là cái bao cát tốt nhất. Lúc đầu hai người còn có công có thủ, Khương Văn Hoán chỉ yếu hơn một chút, nhưng Trương Tử Tinh mỗi lần ra đòn lực lượng rất mạnh đều khiến hắn chịu khổ không ít. Sau vài hiệp, Trương Tử Tinh dần quen thuộc chiêu thức, kỹ xảo, lực chiến đấu cũng càng lúc càng mạnh đánh cho Khương Văn Hoán không còn sức hoàn thủ.
Liên tục bị đánh trúng, Khương Văn Hoán cuối cùng hiểu thực lực của mình và tỷ phu căn bản không cùng một đẳng cấp, trên mặt lộ vẻ buồn bã. Lúc này Trương Tử Tinh thừa cơ lung lạc, khẳng khái chỉ cho hắn chỗ thiếu sót cùng phương hướng cải tiến, làm vị thiếu niên này không ngừng cảm kích.
Khương Văn Hoán vốn cũng người kiêu ngạo, thường ngày tự phụ, trử phụ thân ra, đều không coi ai vào đâu, nhưng hôm nay tỷ phu điện hạ văn võ song toàn đã khiến hắn tâm phục. Khương thị thấy đệ đệ cùng phu quân bàn luận ăn ý, hết sức vui vẻ, chỉ có Khương Hoàn Sở trong mắt phức tạp, tựa như lo lắng điều gì.
Vài ngày sau, đại điển sắc phong chính thức cử hành. Cho dù văn hóa, lễ pháp thời Thương chưa ở vào giai đoạn hoàn thiện, nhưng mức độ phức tạp đã đủ làm Trương Tử Tinh uể oải hết mực, nhưng việc khiến hắn kinh hoàng là một nghi thức trong đại điển sắc phong, lấy người sống làm tế phẩm. 500 nam nữ nô lệ đang sống sờ sờ bị bọn võ sĩ lần lượt chém đầu để làm tế phẩm cúng trời đất. Trương Tử Tinh nhìn thấy ánh mắt bọn họ trước khi bị hành quyết là một loại tuyệt vọng pha lẫn mờ mịt vô cảm. Thời khắc qua đi, tế đàn nhuốm máu chứng kiến một loại hành hình man rợ, ngu muội và tàn khốc. Đây là loại "cúng người" phổ biến ở Thương Triều, dã man không kém việc vua chúa đời sau chôn sống người sống theo người chết.
Trương Tử Tinh dù tự nhận không phải người từ tâm mềm yếu, nhưng nhìn thấy cảnh này cũng không khỏi cảm thấy gớm ghiếc trong đáy lòng. Hắn biết, với thân phận bây giờ còn chưa thể ngăn cản loại "lễ pháp" da man ngu muội này. Có quá nhiều điều hủ tục, quá nhiều chỗ cần cải tiến ở thời đại này. Dù sau này hắn đăng cơ cũng sẽ phải đối mặt với cục diện bên ngoài chư hầu dòm ngó, bên trong tiêu trừ hủ bại, muốn thực hiện một cuộc cải cách vĩ đại, chỉ sợ trùng trùng khó khăn.
Nhưng Trương Tử Tinh không nghĩ tới, cái "tương lai" này lại đến quá nhanh so với hắn tưởng tượng.