Nữ Bạt là một trong những ít người biết được thân phận thực sự của quốc sư, nàng cố ý nói vậy là muốn trả đũa câu đùa của Trương Tử Tinh.
Trương Tử Tinh cũng không giải thích, chỉ nói: "người này so với vị quốc sư kia càng lợi hại gấp trăm lần, dù phu phụ ngươi hai người hợp lực cũng không phải là đối thủ của hắn, chỉ là hắn có yếu sự ra ngoài, một đoạn thời gian sau mới trở lại".
Nữ Bạt lần này cũng mặc kệ xấu hổ, kinh ngạc nói: "còn có nhân vật bực này sao, lúc đó chắc phải xin hoàng huynh dẫn kiến".
Viên Hồng nghe thấy càng vui mừng, cúi đầu nói: "Bệ hạ không chê xuất thân tiểu nhân, còn ban cho đại ân như vậy, Viên Hồng suốt kiếp không quên, giờ lấy danh nghĩa yêu tộc xin thề, trọn đời này thề không phản bội Bệ hạ, nếu như phản lại, sẽ bị hồn phi phách tán".
Trương Tử Tinh nghe Viên Hồng cam tâm tình nguyện phát lời thề độc, trong bụng thầm mừng, bước xuống long y đỡ Viên Hồng thẳng dậy, dặn dò hắn hãy về Mai Sơn một chuyến, trấn an lục quái còn lại, rồi tức tốc trở lại Triều Ca, chờ người kia trở lại lập tức bái sư. Lục quái tất nhiên cũng là một trong những mục tiêu thu phục của Trương Tử Tinh, nhưng giờ tạm thời để bọn chúng tiếp tục ở Mai Sơn là hơn.
Kì thực trong nguyên tác, thực lực Mai Sơn Thất Quái không kém, ít nhất cũng có thể địch được đệ tam đại đệ tử Xiển Giáo, nếu không phải có Dương Tiễn và Chiếu Yêu Giám, chỉ sợ Khương Tử Nha khó hàng phục được bọn họ, còn gã Viên Hồng này, cuối cùng phải nhờ Sơn Hà Xã Tắc Đồ của Nữ Oa Nương Nương mới giết được hắn.
Thất quái tu luyện nhiều năm, đều có thủ đoạn, tiếc là không có chỗ dựa, nếu có hẳn sư môn trưởng bối bọn họ đã sớm tìm tới cửa báo thù rồi. So sánh giống như một số người tài năng nơi các đại tập đoàn, nhưng không có bối cảnh sau lưng, ngày thường đều dựa vào tự thân mà nỗ lực, vấn đề là dù nỗ lực hơn nữa, vẫn không thể vượt qua địa vị của mấy kẻ COCC kia. Giờ chỉ cần cho bọn họ một cơ hội, bọn họ nhất định có thể thể hiện ra tài năng xuất chúng khiến người thán phục. Nguồn: http://truyenfull.vn
Nếu có thể tăng cường thực lực bọn họ, bất kể thế nào sau này cũng có thêm vốn liếng trong tay. Còn ý tưởng thu đồ cho Khổng Tuyên là Trương Tử Tinh nhất thời nghĩ ra, nhưng tử tế ngẫm lại, cũng không phải là kế hoạch tồi: Khổng Tuyên vốn có ý bảo hộ yêu tộc từ xưa, lại cũng nên nể mặt vị hoàng huynh này, cho dù không nhận toàn bộ Mai Sơn Thất Quái, nhưng một mình Viên Hồng tư chất xuất chúng hẳn không thành vấn đề.
Viên Hồng tới đầu tuyệt đối là một chuyện đáng mừng, còn Cao Giác, Cao Minh theo Trịnh Luân tới Đông Hải chi viện nói không chừng còn có thể bất ngờ lập đại công, giúp Hoàng Phi Hổ bình phục phản loạn. Giờ đã có thể đưa trọng điểm trở lại phương diện nội chánh, thời gian trước do vấn đề hạn tai, việc triển khai tân chánh phải tạm thời đình chỉ, giờ hạn tai đã chấm dứt, dân tâm lại đoàn kết hơn xa lúc trước, chính là lúc thích hợp nhất tiếp tục tiến hành cải cách.
Trong lịch sử, hậu bối của Trụ Vương - Chu Lệ Vương từng được xưng là nhà cải cách sớm nhất, tiến hành thay đổi "phá hoại phép tắc", đồng thời triển khai cải cách trên nhiều lĩnh vực như chính trị, kinh tế, quân sự, pháp luật; đáng tiếc là do thiếu kinh nghiệm, lại thêm hạn chế thời đại và cách làm chưa ổn, khiến trên thì khanh sĩ phản đối, dưới thì bình dân oán giận. Chu Lệ Vương vì cấm đoán lời kêu than của bách tính, không cho bọn họ tự do ngôn luận, bắt người đi đường không được nói chuyện, chỉ có thể trao đổi qua ánh mắt, cải cách thất bại tất nhiên không thể tránh khỏi, còn khiến nổ ra một tràng bạo động, Chu Lệ Vương bị ép phải chạy khỏi Hạo Kinh rồi chết nơi biên thùy.
Cái đúng cái sai trong cải cách của Chu Lệ Vương ở đây không cần kể kỹ, song Trương Tử Tinh tất nhiên không giống vị gà mờ không kinh nghiệm này, tình thế Đại Thương so với thời Chu Lệ Vương cũng khác, tuy có tứ đại chư hầu không ngừng nhòm ngó, song Đại Thương giờ binh hùng tướng mạnh, Trương Tử Tinh lại nắm chắc dân tâm, có thể nói, quảng đại bình dân cùng tiểu quý tộc đều ủng hộ chiến lược cải cách của Thiên tử, nói rằng Thiên tử giải khổ nạn cho dân, kẻ nào chống đối, một là đại nghịch, hai là bất nghĩa, có thể danh chính ngôn thuận xuất binh chinh phạt, tựa như Tô Hộ, Viên Phúc Thông vừa rồi, các chư hầu trừ phi nguyện ý gánh tiếng đại nghịch bất nghĩa, cũng không dám xuất binh tương trợ.
Đạt được điều kiện cần như vậy, Trương Tử Tinh hết sức tin tưởng sẽ cải cách thành công, huống chi dù có thất bại, hắn cũng đã an bài đường lui.
Một ngày này, Trương Tử Tinh bí mật triệu kiến Thượng đại phu Khương Tử Nha tới Chiêu Tuyên Điện, nghị sự rất lâu, cuối cùng không ngờ Thiên tử còn tự thân tiễn hắn rời điện.
"Khương khanh, ngươi trung tâm vì quốc, lòng sánh nhật nguyệt, Đại Thương có trung lương như vậy thực khiến quả nhân thấy may mắn, chỉ là chuyện này tất rất nhiều trở ngại, nếu không may ngươi có thể trở thành tội dân thiên cổ, cứ về ngẫm nghĩ cho kĩ, nếu cái biến chủ ý, quả nhân…ài, cũng không miễn cưỡng, dù sao, ngươi là thần tử quả nhân tín nhiệm và coi trọng nhất, quả nhân cũng không muốn làm khó ngươi".
Khương Tử Nha cảm động không ngừng, lập tức quỳ xuống: "đại ân tri ngộ của Bệ hạ, hạ thần đời này tuyệt đối không quên, nguyện vì Bệ hạ sẻ gánh lo, dù đầu rơi máu chảy cũng quyết hoàn thành tâm nguyện của Bệ hạ".
Trương Tử Tinh đỡ Khương Tử Nha dậy, khen ngợi nói: "quả nhân có được Khương khanh, khác nào Vũ Đinh được Phó Thuyết, Khương khanh yên tâm, ngươi cứ phóng tay mà làm, vấn đề lớn tới đâu cũng có quả nhân thay ngươi gánh chịu. Lần này nếu thành công, ngươi tất không chỉ là chức Thượng đại phu nhỏ nhoi này".
Khương Tử Nha ngây người, tăng quan thêm một bậc, không phải là…
Trương Tử Tinh than nhẹ một tiếng như thừa nhận: "quốc trượng thân thể phàm tục, sao bằng được người tu đạo như ngươi, lão quốc trượng giờ đã gầy yếu, sức lực mỏi mòn, cũng tới lúc nên an hưởng tuổi già rồi…"
Khương Tử Nha trong bụng nhảy loạn không thôi, cáo từ rời cung.
Sáng ngày thứ hai, thừa tướng Thương Dung đột nhiên xưng bệnh xin từ quan, Thiên tử kiên quyết không chịu, Thương Dung cực lực khổ cầu, rốt cuộc Thiên tử đồng ý cho nghỉ nửa năm, phái ngự y thân tới phủ thừa tướng chẩn trị.
Chức Thừa tướng của Thương Dung tạm do Tỉ Can tiếp quản, đồng thời lệnh Thượng đại phu Khương Tử Nha làm thượng thư chủ trì công tác tân chánh, Triệu Khải, Mai Bá làm phó.(vốn phong Khương Tử Nha làm chức đại tướng, nghe hơi kì cục, ở đây tôi lấy tạm chữ thượng thư đọc cho dễ hiểu.-LND)
Ý chỉ này khiến cho toàn triều kinh hãi, vỏn vẹn vài tháng, Khương Tử Nha một thân áo vải lên thẳng tới chức thượng thư, tốc độ xứng làm đệ nhất đương triều, Phí Trọng vừa ghen vừa đố kị, song ngẫm lại lời hứa "phong hầu" của Thiên tử, trái tim lại đập thịch thịch: tới lúc đó bổn đại nhân lên làm đại chư hầu, tự nhiên các ngươi còn ghen tị hơn nữa.
Khương Tử Nha cũng không phụ tín nhiệm của Thiên tử, lập tức đao to búa lớn bắt đầu tiếp tục tân chánh.
Thủ đoạn của Khương Tử Nha quả nhiên phi phàm, bước đầu tiên là thi triển quyền cước trong nội hạt Triều Ca, tiến hành cải cách toàn diện, lại kiến lập cơ chế giám sát khắp nơi, nếu phát hiện nơi nào bất ổn, lập tức ra tay nghiêm trị, thậm chí thu lại đất đai, người tố cáo sẽ được bảo mật và nhận thưởng bí mật, dù là bình dân cũng không ngoại lệ. nếu như thuận tòng làm theo tân chánh, vừa hoàn thành yêu cầu của triều đình lại còn được phong thưởng.
Vừa làm vậy, công cuộc cải cách quả nhiên tiến triển rất nhanh. Triệu Khải và Mai Bá không nói, xuất thân khanh sĩ, tại chỗ nào đụng chạm tới lợi ích gia tộc mình liễn có chút do dự, còn Khương Tử Nha vốn tay trắng, đâu có lợi ích gia tộc gì, cho nên ra tay hết sức cứng rắn. Trải qua một trận tranh đấu tư tưởng, Mai Bá, Triệu Khải rốt cuộc giải khai tâm bệnh, chân chánh hiệp trợ cải cách. Rất nhiều quan viên minh bạch đấy là ý tứ thiên tử, không dám oán hận cùng trái lệnh, đa số biết sự tình không thể nghịch chuyển, còn ra vẻ thể hiện chủ động phối hợp thực thi tân chánh, tự nhiên được thiên tử khen ngợi. Còn cơ hồ toàn bộ quý tộc cùng chủ nô đều đem oán khí trút lên đầu ba vị "tổ cải cách" do Khương Tử Nha cầm đầu, càng hận Khương Tử Nha thấu xương dịch cốt, không ít lần còn phái người ám sát.
Đáng tiếc Khương Tử Nha thân mang đạo thuật, lại được Thiên Ảnh ám trợ, sớm có phòng bị, không lần ám sát nào thành công, ngược lại còn bị hắn lần ra kẻ chủ mưu, bẩm lên thiên tử. Thiên tử trong lúc tức giận, đem mấy kẻ chủ mưu kia giết sạch toàn gia, thu sạch tài sản cùng nô đãi. Sau mấy chiêu giết gà dọa khỉ này, mấy kẻ bất mãn quả nhiên thành thật hơn nhiều, mà Thiên tử lo lắng cho Khương Tử Nha, lại cấp hắn một phần quyền lực điều động binh mã, xuất vài hảo thủ trong Thiên Ảnh ngầm bảo hộ mấy người Triệu Khải để tránh sự cố đáng tiếc phát sinh.
Khương Tử Nha được Thiên tử hết lực chi trì, càng phóng tay thi triển, dưới thủ đoạn của hắn, đất đai trong biên cảnh Đại Thương về cơ bản đã thực hiện cải cách thành công. Tầng lớp nô lệ được giải phóng cảm ân thiên tử không ngừng, tích cực khai hoang mở ruộng chưa từng có trước đây, tranh nhau xem ai sớm hoàn thành nhiệm vụ, được thưởng ruộng đất, có được tự do. Mà những kẻ vốn là chủ nô, bất đắc dĩ phải chấp nhận làm địa chủ. Bất quá, từ kết quả thành công của Đông Tề đăng trên Đại Thương Quý Khan mà đối chiếu, làm địa chủ bây giờ còn hoành tráng hơn chủ nô trước đây rất nhiều.
Khương Tử Nha tuyệt không phải đồ ngốc, sao không biết mình bị đưa ra đầu sóng? Hắn không hề cố kị thi triển quyền cước, báo đáp ân tín nhiệm và trọng dụng của Thiên tử chỉ là một phần nguyên nhân thôi, chỗ dựa lớn nhất vẫn là lời phán của Nguyên Thủy Thiên Tôn ngày đó: "…phò tá minh chủ, thân cao hiển hách…không có duyên với tiên đạo…chỉ được hưởng phúc nhân gian…"
Lời thánh nhân đã dạy, sao có thể sai được? huống chi Thiên tử từng ám ngôn nhắc tới chức Thừa tướng, cùng thánh nhân không mưu mà hợp, trước mắt cũng đã là thượng thư, nếu hoàn thành đại sự này là lập tức lên chức, lúc đó thì Đại Thương Khương thừa tương sẽ danh vang thiên hạ, vạn thế truyền lưu.
Nếu mệnh số đã buộc "thân làm thừa tướng tận hưởng phú quý nhân gian", thì bất kể thế nào, Khương Tử Nha hắn cũng sẽ đại phú đại quý, cả đời sung sướng, chút trở ngại trước mắt này có đáng kể gì?
Do có kẻ xuất đầu chủ trì cải cách Khương Tử Nha, Trương Tử Tinh cũng vui mừng làm lão bản phía sau, nhưng hắn tuyệt không lợi dụng lúc nhàn hạ này cùng phi tử vui vầy trong cung, mà đem tinh lực chuyển tới việc nghiên cứu sinh vật cơ nhân kia.
Ngày đó biến đổi thân thể cho Nữ Bạt xong, "Băng Tuyết", nữ sinh vật bị Trương Tử Tinh coi là "hàng lởm" kia tuyệt không được một phút an nhàn, mà bị Siêu Não tiếp tục nghiên cứu.