Thủ lĩnh Trùng Tấn từ sớm đã mua chuộc Nha môn tướng Lâm Kiên, cùng hắn nội ứng ngoại hợp, trong đêm tiến thẳng vào đại doanh Duật quân, đánh giết Duật quân một trận trở tay không kịp.
Duật quân vốn đã hao binh tổn tướng mặc dù vừa mới được truyền vào một luồng khí huyết mới mẻ nhưng hoàn toàn không ngăn cản được kỵ binh Trùng Tấn tiến đánh. Đại quân Trùng Tấn không có trống trận, có chính là tiếng hò hét cả ngày của các binh sĩ, chiến mã từ bốn phương tám hướng mãnh liệt lao đến, khí thế tựa như sấm sét, quét sạch toàn bộ đại doanh.
Chậu than chén rượu bị đánh đổ rơi đầy trên đất, lều trại rất nhanh liền phát hỏa, ngọn lửa cao ngút trời.
Bên trong ánh lửa Chân Văn Quân nhìn thấy có người bị binh lính Trùng Tấn cưỡi ngựa chặt đứt đầu, thi thể ngã vào trên xe ngựa, nàng nhanh chóng chui vào dưới gầm xe ngựa, thi thể đó vừa vặn che kín cho nàng.
Nàng đã từng giết người, đối với sự tàn khốc của chiến tranh cũng đã có sự chuẩn bị, nhưng nghiệt sát bỗng nhiên kéo tới lại làm cho nàng trong lòng đại loạn, chỉ biết bỏ chạy thoát thân.
Trốn ở dưới gầm xe ngựa, bên tai là tiếng kêu thảm thiết không ngừng. Duật quân không hề có chuẩn bị tựa như một khối thịt béo, mặc cho Trùng Tấn cầm đao cắt xé. Tân binh thất kinh, tàn binh vì muốn chạy thoát thân không theo bất kỳ một trình tự quy cách nào mà lẩn trốn theo bốn phương tám hướng, hoàn toàn không có mô hình trận địa gì đáng nói. Trưởng Tôn Dịch ở bên trong đám người hỗn loạn cao giọng hò hét, bảo mọi người trấn định lại cầm lấy vũ khí, nhưng bất luận hắn có hò hét lớn tiếng đến đâu cũng đều lập tức bị âm thanh quỷ khóc thần hào nuốt chửng.
Không ai nghe được thanh âm của hắn cũng không ai có tâm tư phản kích, Trưởng Tôn Dịch thân là một Quân Tư mã cầm trường đao trong tay tự mình chém vào chân mấy con chiến mã của Trùng Tấn, khi lại sắp sửa cao giọng hô hào thì có một khoái mã vọt tới, hán tử trên lưng ngựa nương theo lực chạy của tuấn mã chém một đao từ sau lưng hắn kéo dài tới trên vai, cơ hồ chém hắn thành hai nửa. Trưởng Tôn Dịch thân mình lảo đảo ngã xuống đất, hai mắt mở trừng trừng rất lớn, rốt cuộc nói không nên lời nữa. Thế nhưng con ngựa kia cũng không có xu hướng ngừng lại, vọt vào bên trong đám người, đao hoa cuồng vũ, chém giết đến mức chủ nhân của con ngựa lấy máu làm y phục lồng ngực tỏa nhiệt, thỏa thích cười sằng sặc.
Lần này Duật quân đại bại, trong số sáu vạn bộ khúc còn sót lại có bốn vạn bị giết chết tại chỗ, một vạn nữ binh hài đồng bị bắt giữ làm quân kỹ cho Trùng Tấn, còn lại một vạn tàn binh bỏ chạy tứ tán. Kiến Viễn Tướng quân Vệ Duẫn, Quân Tư mã Trưởng Tôn Dịch đều bị giết, Nha môn tướng Lâm Kiên tạo phản.
Trùng Tấn Đại Tướng quân Hô Nhĩ Kích chọc thủng Tiền Hải quan, sau khi giết chết mấy vạn người sĩ khí đại chấn, chặt đầu tướng sĩ Duật quân treo ở trên đầu của chiến mã, dùng số lượng đầu người để chứng tỏ mức độ công trạng. Quân nhu lương thảo của Đại Duật vừa mới từ hậu phương đưa tới toàn bộ đều rơi vào trong tay Trùng Tấn, bọn họ càng thêm hăng hái tinh thần đánh hạ liên tiếp bốn tòa thành trì, đem chiến tuyến Duật quân đẩy lùi về phía nam đến mấy trăm dặm.
Trong lúc Trùng Tấn trực tiếp công phá Tiền Hải quan, tam đại hồ tộc còn lại phân thành ba tuyến đường không ngừng quấy rối các thành lũy khác của Đại Duật, lẽ ra Duật quân còn có chút dư lực chia nhau tác chiến, hiện giờ Tiền Hải quan đã bị phá vỡ, tất cả lực lượng Duật quân phải tập hợp lại thành lực lượng chính yếu, trực diện đối kháng cùng Trùng Tấn.
Mạnh Lương liền biến thành vùng đất quyết chiến tiếp theo.
Lý Cử vừa mới ra tiền tuyến, thậm chí còn chưa cùng các tướng sĩ tiền tuyến giao tiếp trực diện, Trùng Tấn quân đã tặng cho hắn một phần đại lễ như vậy, làm cho hắn khó mà tiêu hóa được.
Đêm đó khi Vệ Duẫn bị giết Lý Cử kỳ thật đang ở bên trong đại doanh, chẳng qua hắn đau đầu khó nhịn lại giống như bị ngộ độc thức ăn liên tục đi tiêu chảy mấy ngày, căn bản là không rời khỏi được tiện khí*, lại càng không nói đến việc chỉ huy chiến dịch. Đêm đó bị tập kích bất ngờ binh sĩ của Hổ Bôn quân bọc hậu để cho Lý Cử chạy trốn trước, Lý Cử vốn là đau bụng không dứt ở giữa trận xóc nảy càng thêm sông cuộn biển gầm, tiện khí còn chưa kịp lấy, trực tiếp xả ở trên xe ngựa. Việc này chính là nỗi nhục lớn của Lý Cử, hắn đặc biệt căn dặn hộ vệ đi theo tuyệt đối không được nói cho bất kỳ kẻ nào. Hộ vệ cúi đầu tùy ý nói một chữ "Dạ". Thấy Hoàng thượng như thế, hắn tựa hồ đã nhìn thấy tương lai của chính mình đầu lìa khỏi cổ.
(*) Tiện khí (便器): cái bô
Lý Cử đi theo Duật quân chủ lực cùng lui về Mạnh Lương, Mạnh Lương Thái thú Lưu Quan vốn đã muốn cuốn gói mang theo cả nhà đào tẩu, không nghĩ tới Tiền Hải quan ngay cả ba ngày cũng chống chịu không được, tiêu điểm chiến sự lập tức rơi vào Mạnh Lương, ngay cả Hoàng thượng cũng đến đây. Ý tưởng muốn thừa dịp hỗn loạn bỏ thành của Lưu Quan bị bỏ lỡ, bèn để cho các thê thiếp thu thập đồ đạc châu báu chạy trốn trong đêm, còn bản thân hắn thì mang theo cựu bộ đóng giữ ở trong thành, cùng Hoàng thượng và Duật quân chủ lực hội hợp.
Duật quân chủ lực trên danh nghĩa là có mười lăm vạn đại quân, nhưng Lý Cử biết chỉ còn lại có năm vạn, trong năm vạn đó số lượng nam nhân có năng lực đả chiến e rằng cũng không tới một nửa. Nếu như Mạnh Lương cũng thất thủ, nơi tiếp theo Trùng Tấn sẽ chiếm lấy chính là Quan Ngưỡng. Quan Ngưỡng cách Nhữ Trữ chỉ chừng ngàn dặm, Quan Ngưỡng mà sụp đổ thì chẳng khác nào cửa ngõ kinh thành rộng mở, với tốc độ tiến đánh của Trùng Tấn, đại quân đến Nhữ Trữ sẽ không mất quá năm ngày.
Hùng tâm tráng chí lúc mới đến của Lý Cử không còn sót lại chút gì. Hắn vốn tưởng rằng chính mình có thể bày mưu nghĩ kế quyết thắng ngàn dặm, không ngờ ngay cả một trận cũng chưa kịp chỉ huy thì đã đánh mất quan ải trọng yếu nhất ở phương bắc, sau đó lại liên tiếp mất đi bốn thành trì.
Ngay trong lúc Lý Cử đang mỏi mắt phiền lòng thì hai tuyến chiến báo cùng một bức thư mật đồng thời chạy tới.
Một tuyến chiến báo nói tam đại hồ tộc ở tây bắc Đại Duật đã liên tiếp đánh hạ ba huyện của Tuy Xuyên, lấy khí thế mãnh liệt tiến đánh đến Động Xuân, chính là muốn nhân lúc Hoàng thượng ngự giá thân chinh thừa dịp yếu rỗng mà vào. Tam đại hồ tộc này liên hợp với nhau cũng không bằng lực lượng của bộ tộc Trùng Tấn, nhưng bọn họ có sở trường dùng vu độc thuật, rất khó đối phó. Hiện giờ quân chủ lực của Đại Duật toàn bộ đều đặt ở Mạnh Lương, quốc nội rốt cuộc cũng ép không ra binh lực gì nữa, lực lượng ở Tuy Xuyên chống lại bọn họ chính là các tư binh giữ nhà hộ viện cuối cùng của các sĩ tộc. Tổng số tư binh của cả Tuy Xuyên cũng không tới năm ngàn người, có thể ngăn cản nhất thời chính là nhờ ưu thế quen thuộc địa thế, không thể thủ vững lâu dài được. Tuy Xuyên tân nhiệm Thái thú Yến Ngang và Động Xuân Thái thú Trưởng Tôn Thuần cùng hướng đến Lý Cử xin thêm binh lực, hi vọng điều động được một nửa trong số mười lăm vạn quân chủ lực đến trợ giúp tây bắc.
Một nửa? Bọn họ còn muốn bảy vạn năm ngàn đại quân? Lý Cử cười khổ không ngừng. Đừng nói bảy vạn năm ngàn đại quân, cho dù là năm ngàn hắn cũng không thể điều đi. Nếu như để cho hắn lựa chọn, hai quận Tuy Xuyên và Động Xuân có thể bỏ, dù sao thì nơi đó cũng đã trở thành phạm vi thế lực của Lý Duyên Ý rồi. Nhưng Mạnh Lương thì khác, Mạnh Lương, Quan Ngưỡng, Nhữ Trữ tất cả đều là thế lực mà hắn cùng Tạ Phù Thần nắm ở trong tay, vả lại sau khi mất đi Tiền Hải quan thì đã không còn bất kỳ núi cao hiểm trở gì nữa, nơi này mới là chỗ hổng nguy hiểm nhất, Lý Cử tuyệt đối sẽ không xuất ra một chút binh lực nào hết!
Lý Cử tự tay dùng bút chu sa hồi âm: "Tiền Hải quan bị phá, Mạnh Lương nguy cơ một sớm một chiều, không còn binh để chi viện." Viết xong liền sai người chuyển đi.
Một tuyến chiến báo còn lại chính là nói cảnh nội Đại Duật phát sinh bạo động, vô số nạn dân khởi nghĩa vũ trang hình thành xu thế tạo phản. Những nạn dân đó lấy tên là "Hoàng Thổ", tự xưng là "Hoàng Thổ nghĩa sĩ", lấy "Kiếp phú tế bần*" làm cái cớ, ở bên trong mấy đại thành trì của Đại Duật trắng trợn cướp bóc giết người. Ngay cả ở Nhữ Trữ cũng đã xuất hiện "Hoàng Thổ nghĩa sĩ", ở hai thị tập Đông Tây phóng hỏa cướp bóc, vô cùng càn rỡ. Kim ngô vệ đang tìm đủ mọi cách để đánh trả "Hoàng Thổ nghĩa sĩ", nhưng số người gia nhập "Hoàng Thổ nghĩa sĩ" càng lúc càng nhiều, rất nhiều nạn dân trong lòng đã sớm ẩn chứa sự bất mãn đối với triều đình, hiện giờ có cơ hội phát tiết liền không kiêng nể gì mà vùng dậy.
(*) Kiếp phú tế bần (劫富济贫): cướp của người giàu chia cho người nghèo
Lý Cử suy nghĩ đến sứt đầu mẻ trán, chỉ đáp lại một chữ "Giết", rồi không còn lòng dạ nào để ý tới nữa.
Khiến cho hắn sầu não vẫn là bức thư mật mà Tạ Phù Thần truyền tới. Trong thư nói Lý Cử chân trước vừa đi, chân sau Vệ Luân đã trở lại, liên hợp với Trưởng Tôn Diệu cùng nhau buộc tội Nghiêm Chấn. Tấu chương buộc tội Nghiêm Chấn được trực tiếp đưa cho Canh Thái hậu, chưa từng kinh qua tay Tạ Phù Thần vị Tư mã giám quốc này. Canh Thái hậu sau khi xem qua thì đưa cho Lý Duyên Ý, để cho nàng định đoạt. Lý Duyên Ý một mạch giội xuống đầu Nghiêm Chấn sáu mươi lăm điều tội trạng, thậm chí còn nói chức vị Thượng thư lệnh mà hắn hãm hại lừa gạt đoạt tới cũng không thể giữ nữa, căn cứ vào quan hàm thì ngay cả chiếu ngục cũng không có tư cách vào, trực tiếp nhốt vào bên trong đại lao. Nghiêm Chấn ngay cả kêu oan cũng không thể kêu, hai ngày sau cả nhà liền bị tịch biên chém đầu, lệnh này cũng là do Canh Thái hậu xuất ra ngọc tỷ của Tiên đế cấp cho Lý Duyên Ý, để cho nàng chủ trì việc triều chính. Cả nhà Nghiêm Chấn tính cả cơ thiếp có hơn ba trăm người đã chết không minh bạch, Tạ Phù Thần xuất ra ấn giám quốc mà Lý Cử giao cho hắn cũng vô dụng. Ngọc tỷ của Tiên đế ở trong tay Lý Duyên Ý đã đè ép được ấn giám quốc của hắn mấy phần, Tạ Phù Thần thậm chí ở ngay tại triều đường bị đuổi ra khỏi Thái Cực điện.
Lý Duyên Ý đúng là thừa dịp Lý Cử không có ở Nhữ Trữ liền điên cuồng lạm quyền, cùng Canh Thái hậu liên thủ muốn dùng xu thế nhanh mạnh như sấm sét mà diệt trừ dị đảng. Tạ Phù Thần hiện giờ giả vờ bị bệnh ở nhà muốn tránh thoát tai vạ này, hi vọng Lý Cử có thể sớm ngày quay về triều chấp chưởng triều chính.
Lý Cử tức giận đến ngũ tạng muốn nứt toạc, kịch liệt ho khan gần như muốn ho ra máu đến nơi.
Bất luận là hồ tộc cũng được mà nạn dân cũng thế, tất cả đều giống như Lý Duyên Ý, đều là loài lang sói tham lam nhìn chòng chọc mơ ước giang sơn của quả nhân!
Lý Cử không thể ở Mạnh Lương quá lâu được, hắn phải trực tiếp nghênh địch tốc chiến tốc thắng, đánh cho Trùng Tấn lui về đất hoang phương bắc!
Trong đêm hắn tìm đến Mạnh Lương Thái thú Lưu Quan, tân nhiệm An Bắc Tướng quân Vương Nguy, tân nhiệm Bình Xuyên Tướng quân Hạ Duyên Niên, cùng với các Giáo úy, Trung lang tướng, Trung giám quân, thương lượng đối sách thủ thành.
. . . . . .
"Kỳ thật Lý Cử nói đúng a, quân chủ lực không thể phân tuyến. Cho dù Tuy Xuyên và Động Xuân bị đoạt, tam đại hồ tộc muốn đánh từ phương bắc còn có dãy núi Tuy Đông địa thế hiểm trở khó có thể vượt qua. Nếu bọn họ vượt qua được thì sao? Bọn họ có thể bước qua dãy núi Tuy Đông, nhưng vẫn còn cả một quận Bình Thương ngăn chặn. Bình Thương chính là trọng quận về mặt quân sự, lại có rất nhiều sĩ tộc, muốn san bằng Bình Thương cũng không dễ dàng như vậy. Nhưng Mạnh Lương thì khác, bất luận thế nào cũng phải bảo vệ cho bằng được Mạnh Lương. Mạnh Lương vẫn còn có thành cao hào sâu ngăn cản, thế nhưng Quan Ngưỡng ở hướng nam phía dưới nữa chính là tọa lạc trên vùng đất bằng phẳng, cực kỳ dễ dàng công phá, cho nên nơi quyết chiến chỉ có thể chọn ở Mạnh Lương."
Trong đêm tối, Chân Văn Quân ngồi bên cạnh đống lửa, vừa nhai miếng bánh chưng khô cứng vừa dùng cành cây ở trên mặt đất vẽ ra bản đồ địa hình Đại Duật.
Địa hình Đại Duật lúc nàng ba tuổi đã biết vẽ, lúc năm tuổi đã có thể đánh dấu ra vị trí của các ngọn núi lớn, đường sông, quan ải. A mẫu từng đem địa đồ Đại Duật vẽ lên trên vỏ cây cổ thụ, nhặt mấy hòn đá đến cùng nàng chơi trò đả chiến, những thứ này chính là "lý luận suông" của thuở ban sơ.
Sau trận kinh hoảng ở Tiền Hải quan, Chân Văn Quân cùng với nhóm tàn binh cùng nhau lui về Mạnh Lương. Dọc trên đường đi nàng chẳng những không thể tìm được cơ hội ám sát Lý Cử, mà thậm chí cả tính mạng của bản thân cũng suýt đánh mất. Liên tục mấy đêm không được ngủ ngon giấc, bất cứ lúc nào vừa nhắm mắt lại đều là tuấn mã trường đao cùng đầu người ruột người đầy đất, quấy nhiễu đến mức nàng ăn ngủ không yên. Mười ngày trôi qua cuối cùng đã có chút khẩu vị trở lại, tìm được một chiếc bánh chưng cứng còn hơn đá tảng ngồi ở trên mặt cát, tùy ý phân tích tình huống một phen.
Về chuyện quân tình thì lúc nãy nàng mới đi đưa rượu cho Trung giám quân nghe được đôi câu vài lời sau đó chắp vá mà suy ra. Trong những câu chuyện kể ngày trước của a mẫu luôn luôn có một số tiểu binh thích đi đưa rượu cho Giám quân, mượn cơ hội đó thu thập được một ít tình báo, từ đó âm thầm đặt ra kế hoạch ở trong lòng, để một ngày nào đó bỗng nhiên gáy một tiếng thật lớn ai nấy đều kinh ngạc.
Với chức vụ Giám quân nắm giữ quân tình nhiều nhất, tất cả các tình huống đều phải tập hợp đến chỗ bọn họ rồi mới truyền ra ngoài. Trung giám quân đều là những hán tử có chút thô lỗ, Chân Văn Quân diện mạo xinh đẹp thế này khá là được bọn họ ưa thích. Mỗi lần Chân Văn Quân bưng rượu đi vào không có ai xua đuổi nàng, nàng liền tiếp tục rót rượu, có thể ở lại bao lâu thì ở lại bấy lâu, ở lại càng lâu thì có thể thu được càng nhiều quân tình.
Với thân phận nữ binh bậc thấp nhất của nàng hiện tại thì căn bản là không thể tiếp cận được Lý Cử, đến đây nhiều ngày như vậy chỉ xa xa nghe được hắn hô quát hai lần, nếu một mai kêu gọi đầu hàng chấm dứt chiến tranh nàng căn bản còn không biết Lý Cử đóng ở chỗ nào, nói gì đến chuyện ám sát?
Hơn nữa trong lòng Chân Văn Quân không chỉ muốn ám sát Lý Cử đơn giản như vậy. Hiện nay nam đinh ở Đại Duật khó chiêu mộ, nàng đã có cơ hội tiến vào trong quân lại muốn một lần hành động lật đổ Tạ Phù Thần, liền phải nhân cơ hội học tập rèn luyện mới được.
Một mình lẩm bẩm phân tích cục diện trước mặt, không phát hiện phía sau có một người đang lặng lẽ tiến đến gần, người nọ cố ý che giấu tiếng bước chân, "Bụp" một cái vỗ lên vai Chân Văn, khiến nàng sợ tới mức cái bánh chưng cũng đánh rơi trên mặt đất.
"Ngươi đang làm gì vậy?" Mộ thị A Hy đặt mông ngồi xuống bên cạnh nàng, đem cái bánh chưng bị rơi trên mặt đất của nàng một lần nữa nhặt lên phủi phủi, tiếp tục ăn, "Vẽ cái gì vậy? Bản đồ?"
"Ân. . . . . ." Đội nữ binh cùng với Chân Văn Quân ra tiền tuyến đã không còn được mấy người sống sót, A Hy chính là một trong số đó. A Hy là nữ nhi của một tiều phu, từ nhỏ đốn củi chở gỗ, tay chân cũng có chút khí lực, đáng tiếc đầu óc thật sự có chút kém thông minh. Lúc gặp nạn ở Tiền Hải quan, nàng nằm trên mặt đất giả làm thi thể mới tránh thoát được một kiếp, chẳng qua chân trái bị ngựa giẫm lên gãy mất rồi, Chân Văn Quân giúp nàng đắp thuốc, nhưng do tiền tuyến điều kiện có hạn thương thế ở chân A Hy khôi phục rất chậm. Có điều nàng lại hoàn toàn không sầu lo, cả ngày kéo cái chân gãy đi khắp nơi, còn tuyên bố muốn ra trận giết địch. Nàng luôn quấn quít lấy Chân Văn Quân đang tâm sự trùng điệp, nói những lời lảm nhảm vô nghĩa thanh âm còn đặc biệt lớn, Chân Văn Quân có chút phiền nàng, cũng chẳng muốn phản ứng, lần nào cũng tùy ý ứng đáp một chút cho có lệ.
"Văn Quân! Ngươi thật là lợi hại a! Đây là Mạnh Lương? Đây là Nhữ Trữ! Oa! Ngươi vẽ thật tốt!"
Chân Văn Quân chịu không nổi nàng lớn giọng, quét xóa bản đồ đi, nhấc chân định đi.
"Nhưng mà địa hình núi cao ở Mạnh Lương còn có chút không chính xác, Sâm Tam Phong ở Mạnh Lương kỳ thật chỉ có hai ngọn núi, không phải là ba ngọn." Ngay khi Chân Văn Quân sắp rời đi, A Hy bỗng nhiên mở miệng nói.
Chân Văn Quân lập tức dừng bước, kinh ngạc quay đầu lại nhìn nàng. A Hy vẫn là vẻ mặt ngây ngô thậm chí mang theo chút ngu đần mà nhìn nàng cười.
"Ngươi nói Sâm Tam Phong chỉ có hai ngọn núi? Sao có thể. . . . . . Nếu chỉ có hai ngọn núi vậy tại sao lại gọi là Sâm Tam Phong?" Chân Văn Quân hỏi nàng.
A Hy ngồi dưới đất vừa nhai bánh chưng vừa vỗ vỗ chân, thực tùy ý mà nói: "Hơn mười năm trước đúng là có ba ngọn núi, nhưng mà có một ngọn núi trong số đó phủ đầy từ thạch*, đặc biệt bất lợi cho việc hành quân, nên đã bị di dời. Nghe nói từ thạch đều được dời lấp đến bên trong Quy Tâm Cốc hẻo lánh, cho nên hiện giờ chỉ còn lại có hai ngọn núi."
(*) Từ thạch (磁石): đá nam châm
"Ngươi vì sao lại biết chuyện này?" Chân Văn Quân nhìn thấy A Hy bộ dạng cao lớn thô kệch, so với Tiểu Hoa lúc ban đầu mới gặp có chút tương tự, chẳng qua không có cao to giống như Tiểu Hoa mà thôi.
"Ta? Ta cùng a phụ ta quanh năm ở bên ngoài đốn củi, tiện thể tìm kiếm chút châu báu ở trong núi. Củi gỗ thì giá trị được bao nhiêu, châu báu trong núi thì khác. Vì để có thể kiếm thêm chút bạc, ta cùng a phụ ta cơ hồ đã đi khắp tất cả các núi sông trong lãnh thổ Đại Duật, cho nên biết."
"Ngươi. . . . . . đi khắp tất cả các núi sông?" Chân Văn Quân khó có thể tin, "Hiện giờ địa mạo núi sông ở Đại Duật tất cả ngươi đều ghi tạc trong đầu?"
"Ngang." A Hy ăn sạch sẽ cái bánh chưng, ôm cái bụng đói lép kẹp, thống khổ nói, "Còn muốn ăn. . . . . ."
Chân Văn Quân lập tức đỡ nàng ngồi xuống vững vàng, hận không thể nâng niu ở trong lòng bàn tay: "Muốn ăn bánh chưng sao? Ta đi lấy cho ngươi! Ngươi cứ đợi ở chỗ này đừng đi!"
"Thật sao?" Nghe đến thức ăn hai mắt của A Hy liền lóe sáng.
"Thật! Chờ ta! Cứ ở tại chỗ!" Chân Văn Quân dặn dò hết lần này đến lần khác sau đó lập tức chạy đến lều trại cất chứa lương thảo, Giang nhị lang phụ trách trông coi lều trại đứng cũng không thể đứng thẳng, liên tục ngáp. Nghe thấy có người đến đây lập tức phấn chấn tinh thần ưỡn thẳng thắt lưng, thấy người tới là Chân Văn Quân, nặng nề mà "Ai" một tiếng, ghét bỏ nói:
"Chân cô nương a! Lần sau lúc ngươi tới có thể lên tiếng một chút được không? Còn tưởng là ai chứ! Làm ta sợ muốn chết!"
Chân Văn Quân tiến tới gần nhìn xung quanh bốn phía, âm thầm nhét cho hắn một gói phù dung tán chỉ lớn bằng móng tay cái.
Linh Bích lúc trước cứ nhắc mãi bảo nàng mang cái này mang cái kia nàng toàn bộ đều không mang theo, thậm chí ngay cả ngân lượng cũng không cần thiết dùng đến, nhưng lại mang theo hai gói lớn phù dung tán trong người. Phù dung tán mới là đồng tiền mạnh, đi đến đâu cũng rất có giá, đây là vũ khí bí mật giúp nàng đả thông rất nhiều quan ải.
Giang nhị lang nhanh chóng đem phù dung tán cất vào trong tay áo, hạ giọng nhíu mày nói: "Lại lấy hai cái bánh chưng?"
Chân Văn Quân đi thẳng vào trong lều, ôm lấy mười cái bánh chưng bước đi. Giang nhị lang vội giữ chặt nàng lại:
"Chân cô nương! Không được không được! Hiện tại thức ăn còn lại rất ít. . . . . ."
Chân Văn Quân lại kín đáo nhét cho hắn một gói phù dung tán, Giang nhị lang rơi vào thế khó xử, cuối cùng đành phải thả nàng đi.
"Cho." Trở về đem toàn bộ mười cái bánh chưng đều ném cho A Hy, A Hy tròn xoe hai mắt:
"Oa Văn Quân ngươi thật sự là bản lĩnh, lại có thể kiếm về nhiều bánh chưng như vậy, cảm tạ cảm tạ ngươi." Lúc nói đến nửa câu sau thì A Hy đã đem toàn bộ bánh chưng đều nhét vào miệng, ăn đến mức nói chuyện không rõ ràng.
Chân Văn Quân bảo nàng ăn từ từ, rồi để cho nàng tỉ mỉ kể ra địa mạo khu vực Mạnh Lương, không bao giờ trông mặt mà bắt hình dong nữa.
Sau khi A Hy nói xong trong lòng Chân Văn Quân lập tức đã có sách lược. Hiện giờ đại quân Trùng Tấn vây thành, bất cứ lúc nào cũng có thể tiến công vào, nhưng mà Mạnh Lương địa thế hiểm yếu dễ thủ khó công, vả lại bên ngoài được cho là có mười lăm vạn đại quân thủ thành, cho dù có hô hào khí thế lại cương dũng thế nào thì cũng sẽ không liều lĩnh mà xông vào thành. Như vậy đúng là thời cơ tốt.
Cuộc chiến Bình Quan mà a mẫu đã từng nói với nàng cơ hồ giống hệt như thế này, cũng là đại quân vây thành cũng là dễ thủ khó công. Lúc ấy trong thành binh lính còn ít hơn chỉ có không tới năm ngàn người, khi đó Thái thú thủ thành vẫn liên tục tử thủ cửa thành, bất luận bên ngoài thành có chửi rủa như thế nào cũng không bước ra ngoài cương ngạnh chiến đấu, mà là giằng co suốt hơn hai mươi ngày. Đợi đến khi đối phương hao hụt lương thảo đói khổ lạnh lẽo, phân công năm trăm khinh kỵ binh thừa dịp ban đêm ra khỏi thành chặt đứt đường cung cấp lương thảo từ hậu phương của địch, sau đó mở rộng cửa thành đồng loạt xông ra. Đối phương sáu vạn tinh binh không chiến tự bại, bị giết đến không còn manh giáp, chiến dịch này chính là cuộc chiến lấy ít thắng nhiều nổi tiếng nhất vào thời Vũ Đế. Lúc còn nhỏ Chân Văn Quân đặc biệt thích vị Thái thú này, bởi vì a mẫu nói hắn bộ dạng anh tuấn như thế nào lại thông minh như thế nào.
Hiện giờ tình huống ở Mạnh Lương hoàn toàn giống như vậy, hơn nữa binh mã Trùng Tấn tấn công quá hung hãn, quân tiên phong tiến công thần tốc, sau khi đánh hạ Tiền Hải quan hoàn toàn không hề nghỉ ngơi, chỉ trong vòng ba ngày đã đến được Mạnh Lương. Bất luận đám hồ tử ăn thịt tươi này có dũng mãnh đến đâu thì bọn họ cũng là người, hiện giờ chắc chắn đã mỏi mệt kinh khủng rồi. Lương thảo không có cách nào chạy đến nhanh như vậy, chỉ cần có thể rút ra một ngàn khinh kỵ binh chặn đường vận chuyển quân nhu quân dụng, chặt đứt nguồn lương thực của đại quân Trùng Tấn, rất nhanh bọn họ sẽ đói đến mức cầm không nổi đao cưỡi không nổi ngựa.
A Hy nói cho nàng biết một chuyện vô cùng trọng yếu, con đường từ Tiền Hải quan đến Mạnh Lương tuy rằng dễ đi, nhưng chỉ có một con đường có thể để cho xe ngựa vận lương đi qua, chính là sơn đạo, cực kỳ thuận lợi để mai phục, chặn đứng lương thảo quả thực là một quyết định rất chuẩn xác.
Chỉ cần dựa theo kế hoạch này, không tới một tháng, đại quân Trùng Tấn tất bại.
Chân Văn Quân cảm thấy với tư cách là tướng sĩ Đại Duật, các vị quan lớn đóng ở Mạnh Lương này chắc chắn cũng biết đến điển cố chiến dịch Bình Quan, nhất định sẽ không tùy tiện xuất kích. Ai ngờ tình thế phát triển đến mức hoàn toàn vượt ra ngoài dự kiến của nàng.
Hô Nhĩ Kích biết Lý Cử đang ở ngay trong thành, liền bảo mấy tên hàng tướng mắng to Lý Cử vô năng, từ xuất thân của hắn mắng cho đến hậu cung, nói hắn lưu giữ ba ngàn cơ thiếp không sủng hạnh, sợ là hành sự bất lực, Lý Cử nên đổi tên thành Lý Bất Cử*. Thậm chí nói hắn bị Hô Nhĩ Kích làm cho sợ tới mức bỏ thành mà chạy, phân dính đầy quần, quả nhiên là con chuột nhắt nhát gan. Nếu như hiện tại hắn chịu quy hàng thì có lẽ sẽ lưu lại cho hắn một mạng, làm nam sủng của Hô Nhĩ Kích, Hô Nhĩ Kích nhất định sẽ hảo hảo sủng hạnh hắn.
(*) Cử (举): có nghĩa là nâng lên, giương lên
Những lời mắng chửi bẩn thỉu này vậy mà lại vô tình đánh vào chỗ đau thầm kín của Lý Cử, làm hắn giận tím mặt, ra lệnh cho Lưu Quan mở cửa thành, hắn muốn đích thân nắm giữ ấn soái ra sức đánh một trận với hồ tặc!
Lưu Quan thật sự là bị hắn dọa đến mất nửa cái mạng, vội vàng khuyên hắn chớ nên xúc động, đám tao hồ này muốn mắng thì cứ để cho bọn họ hao phí võ mồm mà mắng cũng được, cũng sẽ không mất đi miếng thịt nào. Lý Cử tức giận đến đỏ mắt, đem tất cả sự căm tức trút hết xuống đầu Lưu Quan, cho người kéo hắn ra ngoài đánh hai mươi quân côn. Lưu Quan trong lòng vốn đã có oán hận, hảo tâm hiến kế lại còn bị đánh, tức giận không có chỗ trút, lấy cớ bệnh nặng chui rúc ở trong nhà không hề đi ra ngoài nữa.
Vương Nguy cùng Hạ Duyên Niên hai vị Tướng quân cùng dồn đóng ở Mạnh Lương, vốn là phạm vào điều kiêng kỵ, bọn họ đều là Tướng quân đều là người đã quen đưa ra chủ ý, hiện giờ hai người chạm mặt một người chủ trương tấn công một người chủ trương phòng thủ, tranh chấp đến không thể gỡ nổi. Vương Nguy cho rằng hiện nay không chỉ có Mạnh Lương gặp nạn, Đại Duật quốc nội đều là tứ bề bất ổn, mà toàn bộ Duật quân chủ lực đều bị vây ở Mạnh Lương, nếu như lại tiếp tục giằng co chỉ sợ Mạnh Lương chưa bị đánh chiếm thì cả Đại Duật đã diệt vong. Hắn chủ trương dùng dầu hỏa đạn làm nền tảng, tốc chiến tốc thắng, trợ giúp Đại Duật quốc nội.
Hạ Duyên Niên không đồng ý với quan điểm của hắn, hiện giờ đại quân Trùng Tấn vây thành, nhân mã đôi bên chênh lệch quá xa, cho dù có dầu hỏa đạn cũng chưa chắc có thể tạo ra được hiệu quả gì đáng kể, chỉ sợ cửa thành vừa mở đại quân Trùng Tấn ồ ạt xông vào, Mạnh Lương sẽ thất thủ chỉ trong chớp mắt.
Hai người tranh chấp không ngừng, cuối cùng bởi vì bậc quan của Vương Nguy đè ép được Hạ Duyên Niên một phần, lại có Lý Cử ủng hộ, liền bắt đầu chuẩn bị dầu hỏa đạn, muốn dồn sức tấn công.
Chân Văn Quân nghe được lệnh này mà sốt ruột hết sức, nhất định phải đi gặp Vương Nguy, nói với hắn cửa thành tuyệt đối không được mở!
Nhưng nàng chẳng qua chỉ là một kẻ vô danh tiểu tốt, còn là một nữ tư binh, đừng nói Vương Nguy căn bản sẽ không nghe lời nàng, nàng đã bị hai thanh trường đao của binh lính cản lại, ngay cả mặt mũi cũng không gặp được.
"Tướng quân đang thương nghị việc quân cơ trọng yếu, không thể quấy rầy! Nếu không quân pháp xử trí!"
Chân Văn Quân chỉ có thể lo lắng suông, trơ mắt nhìn một loạt dầu hỏa đạn bắn ra từ tường thành, nện vào bên trong đại quân Trùng Tấn chi chít đông đúc. Đại quân Trùng Tấn cơ hồ mỗi người đều cưỡi trên lưng ngựa, đối với đợt dầu hỏa đạn đầu tiên còn có chút lực sát thương, bắt đầu đến đợt thứ hai thì đàn ngựa linh hoạt nhẹ nhàng mang theo tướng sĩ trên lưng tránh đi, mà lúc này cửa thành đã mở rộng, binh lính Duật quân cầm thuẫn xông ra, theo sát sau đó là nhóm binh lính cầm trường mâu đâm tới. Phía trên tường thành vô số cung tiễn thủ đồng loạt bắn ra, những mũi tên như mưa phóng về phía trận địa của quân địch.
Mà đại quân Trùng Tấn lấy ngựa cùng chắn, đầu ngựa đâm vào trên mặt thuẫn dày, binh lính ngồi trên ngựa giẫm chân nhảy lên khỏi thân ngựa, lướt qua tấm thuẫn nhảy vào trong vòng bộ binh. Song phương ở cự ly gần đánh giáp lá cà, binh lính Đại Duật mỗi người đều thấp hơn người Trùng Tấn một khúc, ba quyền nện ở trên mặt liền ngã xuống hôn mê bất tỉnh.
Rất nhanh song phương hỗn chiến loạn thành một đoàn, dầu hỏa đạn nếu như phóng ra sẽ đốt luôn cả binh lính phe mình, nếu như không bắn, chỉ sợ thành trì khó giữ được. Nhất thời rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.
Vương Nguy cưỡi ngựa tự mình ra trận, lao ra cửa thành liên tiếp chém được mấy người. Hô Nhĩ Kích nhắm đúng Vương Nguy, xông lên cùng hắn đối chiến. Vương Nguy được xem là mãnh tướng kinh nghiệm sa trường, nhưng đối mặt với sự dũng mãnh của Hô Nhĩ Kích lại đỡ không tới mười chiêu đã bị hất xuống ngựa, bị con ngựa của Hô Nhĩ Kích giẫm đạp mấy phát hộc máu mà chết.
Hô Nhĩ Kích vung tay hét lớn, đại quân Trùng Tấn xông vào bên trong Mạnh Lương thành. Chân Văn Quân trước mắt tối sầm, lại là một trận đoạt lộ đại lưu vong.