Cả Thái y viện cơ hồ huy động toàn bộ lực lượng chạy tới An Thọ cung.
Bên trong An Thọ cung tràn ngập tiếng kêu gào thảm thiết không thể kiềm nén nổi của Phùng Tỷ Kỳ, mụ bà lôi kéo bàn tay Phùng Tỷ Kỳ mặt đầy mồ hôi, bảo nàng đừng la hét, bảo tồn thể lực. Phùng Tỷ Kỳ đau đến chịu không nổi, một trảo chộp vào trên mặt mụ bà. Mụ bà kêu đau một tiếng, trên mặt có thêm ba vệt máu.
A Uyển đi chuẩn bị khăn nóng trở lại, cúi đầu vừa thấy, kêu to: "Nhiều máu quá a! Chảy nhiều máu quá!"
Mụ bà nhắm một mắt cơ hồ muốn đè giữ không cho Phùng Tỷ Kỳ động đậy, tức giận nói với A Uyển: "Ngươi la hét cái gì! Đi ra ngoài! Tìm cho ta mấy cung nữ tay chân nhanh nhẹn đến đây! Nói với Ngự y là Hoàng hậu không còn sức nữa, bảo bọn họ nhanh chóng chuẩn bị thuốc giục sanh đi!"
A Uyển ngoài miệng đáp lời, nhưng vẫn còn đang luống cuống tay chân mà lau chùi vết máu.
Mụ bà hận không thể đá văng nàng đi: "Còn không mau đi!"
A Uyển lồm cồm chạy ra bên ngoài, nàng quả thực không có kinh nghiệm gì trong việc đỡ đẻ, thậm chí vào cung cũng chưa được mấy năm, bỗng nhiên để cho nàng đến hầu hạ Hoàng hậu, nàng còn khổ sở hối tiếc một trận. Ai cũng biết hiện tại Hoàng thượng đang dần suy thoái không biết khi nào sẽ rơi đài, sau này chủ nhân của Cấm uyển là ai còn chưa biết, tất cả mọi người đều không muốn đến bên cạnh Hoàng hậu, đành phải đem một người không quyền không thế là nàng ném đến đây. Hiện giờ lại gặp phải loại sự tình này, A Uyển chỉ có thể oán chính mình số mệnh không tốt.
Lý Cử chạy điên cuồng bên trong Cấm uyển, Hổ Bôn quân mở đường cho hắn, tiểu Hoàng môn ở phía sau còn đang lao lực cầm dù che, thở hồng hộc chạy theo, bất luận như thế nào cũng theo không kịp tốc độ của Lý Cử.
Lý Cử chạy đến An Thọ cung, hai cung nữ nhìn thấy hắn lập tức hành lễ. Hắn giơ một tay đẩy các nàng qua một bên, vọt vào trong, túm lấy Ngự y đang đứng ở cửa chất vấn: "Hoàng hậu thế nào rồi! Có việc gì không! Hoàng tử của quả nhân đâu!"
Mấy lão Ngự y sắc mặt không tốt, Lý Cử thấy bộ dáng bọn họ muốn nói lại thôi mà trong lòng kinh hãi, đem toàn bộ cơn phẫn nộ do vừa rồi bị tính kế phát tiết ở trên người bọn họ, thậm chí vừa kéo vừa xé, trực tiếp đánh ngã một Ngự y đã hơn sáu mươi tuổi xuống đất: "Nói a! Hoàng hậu của quả nhân thế nào rồi! Đem Hoàng tử của quả nhân giao ra đây!"
"Bệ hạ bớt giận." Mặc dù bị đánh ngã, nhưng lão Ngự y đã kinh lịch qua ba triều đại vẫn vô cùng trấn định, dẫu cho y quan không chỉnh tề nhưng trong giọng nói cũng không có chút gợn sóng nào, quỳ rạp trên mặt đất nói, "Hoàng hậu sinh non xuất huyết rất nhiều, sau khi uống thuốc xong đã không có việc gì, vừa mới ngủ thiếp đi. Về phần Hoàng tử, thần không thể bảo trụ, thỉnh bệ hạ giáng tội."
Lúc tiếp nhận tử thai từ trong tay mụ bà, lão Ngự y đã biết trước hắn sẽ phải đền bù tính mạng của chính mình cho vị Hoàng tử không thể mở mắt nhìn thế giới này. Không có gì phải vùng vẫy, hắn ăn chén cơm này thì phải gánh chịu phần phiêu lưu này, gần vua như gần cọp, hắn nhận thức được điều đó.
Mụ bà, tỳ nữ cùng những người liên quan của Thái y viện toàn bộ đều quỳ gối ở đây chờ Hoàng thượng trách phạt. Lý Cử nói: "Đem. . . . . . hoàng nhi ôm đến đây, quả nhân muốn nhìn hắn."
Mụ bà đem hài tử sơ sinh đã chết quấn bên trong vải lụa đưa đến cho hắn, rồi vội vàng quỳ xuống trở lại.
Lý Cử nhìn hài nhi xấu xí này, nó tựa như một tiểu quái vật, không giống Hoàng hậu cũng không giống hắn.
"Là một tiểu Công chúa." Mụ bà nhẹ nhàng nói một câu.
Lý Cử thân mình lung lay, trước mắt biến thành màu đen. Thật buồn cười, đến tột cùng là ai đang trêu đùa hắn?
Hai tiểu Hoàng môn vội chạy lên đỡ lấy hắn: "Bệ hạ bảo trọng long thể a."
"Long thể, long thể? Quả nhân là long thật sao? Là thiên mệnh chi tử? Nếu là như thế thì tại sao ngay cả hoàng nhi cũng không giữ được? Hử?" Lý Cử tung một cước đạp tiểu Hoàng môn ở bên trái ra ngoài, rít gào, "Ngươi nói a! Quả nhân rốt cuộc là ai! Là ai!"
Thịnh nộ, nôn nóng, thất bại. . . . . . Lý Cử chịu nhiều áp lực đã lâu đang bên bờ chạm đến niềm hoan hỉ của sự thành công thì lại bị tàn nhẫn đánh rớt xuống vực sâu. Phùng Khôn khó bảo toàn, hoàng nhi cũng không còn. Còn có ai? Hắn còn có ai? Lý Duyên Ý hảo tỷ tỷ kia, vị hảo tỷ tỷ luôn ngấp nghé giang sơn của hắn, hiện giờ nghĩ lại, một ngụm máu kia phun ra ở cửa thành Nhữ Trữ, những lời quát mắng giống như điên loạn kia căn bản đều là bẫy rập, mục đích là để cho hắn mất cảnh giác, để cho hắn nghĩ rằng đã nắm chắc thắng lợi trong tay từ đó mà cẩu thả quyết định, rơi vào bẫy rập.
Lý Cử quỳ rạp trên mặt đất khóc rống.
Giờ khắc này hắn không phải Hoàng thượng, mà là một kẻ bại trận vừa bị đánh đến tan tác, là một kẻ nhu nhược không thể bảo vệ được người trọng yếu của mình.
Mụ bà cùng các Ngự y quỳ gối tại chỗ đưa mắt nhìn nhau, Hổ Bôn quân cùng tiểu Hoàng môn cũng đều do dự, khuyên cũng không được mà không khuyên cũng không được, không biết nên làm cái gì bây giờ.
Lý Cử hiểu được, bọn họ sợ hãi, bọn họ lại càng dối trá. Cho dù có thật sự tiến đến đây nói vài câu an ủi thì cũng không phải xuất phát từ thành tâm. Đơn giản hắn là Hoàng đế, trong tay hắn còn nắm quyền lực!
Còn sao? Có lẽ ngay cả một chút quyền lực đáng thương cuối cùng đó cũng không còn.
Còn có ai? Đã không còn, đã không còn. . . . . .
Một bàn tay dìu đỡ ở trên lưng Lý Cử, tay còn lại thì mạnh mẽ nắm kéo cánh tay hắn. Không có bất kỳ lời khuyên giải nào, chỉ muốn kéo hắn đứng lên.
"Bệ hạ chính là thánh vương. Đàn áp sơn xuyên, minh tham nhật nguyệt*, không thể quỳ gối."
(*) Đàn áp sơn xuyên, minh tham nhật nguyệt (弹压山川, 明参日月): chỉ sự uy thế của bậc đế vương có thể trấn áp núi sông, tiền đồ sáng lạn có thể so sánh với nhật nguyệt
Lý Cử nước mắt giàn giụa quay đầu lại, trên chòm râu được chải vuốt từng sợi tinh xảo dính đầy nước mũi, bên trong đôi mắt sưng đỏ của hắn ánh ra khuôn mặt của một nam nhân. Nam nhân này mặc khinh giáp màu bạc, trên người còn mang theo nhiệt khí, nhiệt độ nóng hổi nơi bàn tay hắn xuyên thấu qua lớp y phục dán vào trên cánh tay Lý Cử.
"Tạ. . . . . . Tạ Trung thừa?"
Tạ Phù Thần sau khi nâng Lý Cử đứng lên, liền quỳ phục xuống đất: "Cựu thần đã tới chậm, thỉnh bệ hạ thứ tội."
Lý Cử nhìn thấy một vết máu dài ở sau lưng Tạ Phù Thần, máu cũng đã muốn khô cạn. Tạ Phù Thần đối với bản thân luôn luôn chải chuốt cẩn thận tỉ mỉ, hiện giờ tóc tai rối bù mặt mày dính đầy những mảnh vụn dơ bẩn, một đường vất vả bất chấp trọng thương, chính là để có thể sớm trở lại bên cạnh Lý Cử.
Lý Cử hít một hơi thật sâu khôi phục thái độ bình thường, hướng về phía Hoàng môn nâng tay lên. Tiểu Hoàng môn thấy thế lập tức rút khăn tay đưa tới.
Lau đi sạch sẽ gương mặt đầy nước mắt nước mũi, tự mình chỉnh lại chiếc mũ lỏng lẻo cho ngay ngắn, giống như người vừa rồi khóc rống không phải là hắn.
"Quả nhân chờ đợi Trung thừa đã lâu. Đến, Trung thừa đi theo quả nhân đến ngự thư phòng, có chuyện quan trọng cần nói."
"Dạ"
Tạ Phù Thần đứng lên, Lý Cử sải bước rời đi, lão Ngự y có chút do dự mở miệng, lời nói vừa tới bên miệng, Tạ Phù Thần chợt quay đầu lại, thản nhiên nói: "Đem cả đám người hộ chủ bất lực này áp giải vào chiếu ngục, chờ thẩm tra."
Hổ Bôn quân đồng thanh hô lớn: "Dạ!" sau đó tiến lên bắt tất cả bọn họ đứng dậy, mụ bà cùng A Uyển khóc nháo cầu xin tha thứ, Tạ Phù Thần mắt điếc tai ngơ, đi theo Lý Cử đến ngự thư phòng.
Lý Cử sau khi vào phòng liền đem những chuyện đã xảy ra trong nhiều ngày nay đầu đuôi gốc ngọn tất cả đều nói cho Tạ Phù Thần.
"Hiện giờ Phùng Khôn là khó bảo toàn rồi, tội danh thông đồng với địch bán nước hoàn toàn không giống như tham ô công khoản, là quả nhân khinh suất, không nghĩ tới Lý Duyên Ý cùng Vệ Luân tâm tư quỷ quyệt, đào một cái bẫy lớn như vậy để cho quả nhân nhảy vào."
"Bệ hạ nóng vội rồi, vì sao không đợi cựu thần trở về rồi hãy nghĩ đối sách?"
"Quả nhân không phải là vì sốt ruột sao? Lý Duyên Ý đứng ở cửa thành mắng chửi ầm ĩ, ắt hẳn sẽ để cho Vệ Luân liên hợp cùng Trưởng Tôn Diệu, Lâm Quyền bọn họ tạo áp lực về phía quả nhân, quả nhân muốn đi trước bọn họ một bước, không ngờ. . . . . ." Lý Cử hung hăng nện một quyền vào tường, quay đầu lại khẩn thiết hỏi Tạ Phù Thần, "Tạ Trung thừa, chuyện đến nước này quả nhân nên làm như thế nào đây? Có phải hay không tất cả đều đã trở thành kết cục đã định, không còn cách nào để xoay chuyển?"
"Không." Một chữ đơn giản ngắn gọn của Tạ Phù Thần, làm cho Lý Cử giống như được ăn thuốc an thần, trái tim đang treo lơ lửng lập tức trở về chỗ cũ. Ở trên người Tạ Phù Thần hắn cảm nhận được khí tức trấn định giống như của Vệ Luân và Lâm Quyền. Thâm trầm, ổn trọng mà đáng tin cậy.
Có hi vọng, có lẽ hắn còn có hi vọng.
Tạ Phù Thần ngay lập tức trình bày với Lý Cử từng sách lược kế tiếp, Lý Cử sau khi nghe xong ngồi ở trên ghế thật lâu vẫn chưa lấy lại được bình tĩnh.
Tạ Phù Thần là thần nhân.
Mưu lược của hắn vượt xa cả Vệ Luân cùng Lâm Quyền, hắn đã sớm nhìn thấu tất cả những ý tưởng của bè đảng Lý Duyên Ý, không, Lý Cử đưa mắt nhìn nam nhân đáng sợ này —— hắn thậm chí còn tính sẵn cả sai lầm mà vị Hoàng đế trẻ tuổi này có thể phạm phải vào bên trong kế hoạch.
Trong sự trầm mặc của Tạ Phù Thần ẩn chứa một sức mạnh có thể dùng tay chống đỡ cả trời xanh, đổi lại là người khác Lý Cử có thể sẽ không quá tin tưởng, nhưng đây là Tạ Phù Thần, hắn tin tưởng.
"Tạ Trung thừa, may mắn quả nhân còn có ngươi, may mắn Đại Duật còn có ngươi. . . . . ." Lý Cử nắm lấy bàn tay Tạ Phù Thần, nước mắt không thể khống chế mà rơi xuống.
Tạ Phù Thần nói: "Trợ giúp xã tắc chính là trách nhiệm của nhân thần. Tạ gia qua nhiều thế hệ ăn bổng lộc của Đại Duật, cũng không phải loài cẩu thử chỉ biết nịnh nọt."
"Vậy quả nhân hiện tại cần phải làm cái gì?"
"Bệ hạ không cần phải làm cái gì khác, chỉ cần trợ giúp Hoàng hậu điều dưỡng thật tốt thân mình, sớm ngày lại hoài thai Hoàng tử."
Nghĩ đến Phùng Tỷ Kỳ, trong lòng Lý Cử lại đau nhức như bị kim đâm. Thân là Hoàng đế, mà ngay cả nữ nhân và hài tử của chính mình cũng không thể bảo hộ được, hắn. . . . . . Lý Cử nhắm mắt lại, buộc chính mình không cần lại nghĩ đến chuyện đó nữa.
Hết thảy đều nghe theo Tạ Trung thừa.
. . . . . .
Trước đây những âm thanh mưu đồ bí mật bên trong tiền thính luôn rất nhỏ, chỉ cần đứng ở bên ngoài cách hơn mười bước thì hoàn toàn không nghe được gì. Nhưng hôm nay tựa hồ có chuyện vui nào đó, Chân Văn Quân đứng ở rất xa chợt nghe thấy bên trong truyền đến tiếng cười không chút e dè của Lý Duyên Ý.
Lý Duyên Ý đang cười lớn bỗng nhiên ho khan, vết thương ở bên hông đã tốt lên không ít, lại bị chính nàng gây sức ép như vậy một lần nữa vỡ ra, đau đến cong gập thắt lưng, nhưng vẻ tươi cười lại khó giảm.
"Lần này thật sự rất thống khoái, bổn cung không thể tận mắt nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc thất bại kia của hắn quả thật là đáng tiếc a!" Lý Duyên Ý nâng chén kính về hướng Vệ Luân, "Có chư vị hiền thần phụ tá thật sự là phúc khí của bổn cung. Đến, chén rượu này bổn cung kính chư quân!"
Chân Văn Quân giả vờ đang quét rác chậm rãi tới gần tiền thính, muốn nghe xem các nàng đang nói gì. A Trúc đi ngang qua chụp lấy bả vai nàng: "Văn Quân cô nương vì sao ở bên ngoài không đi vào?"
Nàng ngược lại rất muốn đi vào, nhưng mà từ sau ngày đầu tiên nàng đến đây Lý Duyên Ý để cho nàng đi vào phòng, cho nàng một vị trí nhỏ bé ở trong góc phòng dự thính, sau đó rốt cuộc cũng không hề phản ứng gì tới nàng nữa. Nàng dù sao cũng không thể không mời mà tự đi vào.
Chân Văn Quân không thể không biết xấu hổ mà nói thẳng, trái lại A Trúc đã nhìn thấu tâm tư của nàng, khuyên nàng: "Điện hạ thức khuya dậy sớm khó khăn rất nhiều, trăm ngàn mưu sĩ cũng không thể quan tâm đến từng người được. Có thể đi vào Hoài Sâm phủ đều là người mà điện hạ tin cậy. Văn Quân cô nương nếu là có sách lược tốt thì cần phải xung phong nhận việc." A Trúc bí hiểm cười cười, chỉ chỉ lên bầu trời, "Tiểu cô nương nếu muốn kiến công lập nghiệp, thì phải tranh."
Tranh?
Chân Văn Quân bị A Trúc nói đến có chút kích động. Quả thực, thời thế đại tranh lại gặp phải Trưởng Công chúa muốn đoạt quyền, chính là cơ hội hiếm có nhất của nữ tử thiên hạ. Nhớ tới bên trong tiền thính cũng có nữ mưu sĩ tham dự, Chân Văn Quân trong lòng dấy lên một ngọn lửa —— Lý Duyên Ý mới là cơ hội tốt nhất của nàng. Nếu như có thể chiếm được sự tín nhiệm và trọng dụng của Lý Duyên Ý, đợi đến ngày nàng ấy đăng cơ, trở thành đệ nhất nữ đế tự cổ chí kim, vậy thì nàng có phải cũng sẽ có thể nhậm chức đại thần hay không? Đến lúc đó còn cần Vệ Đình Húc làm cái gì nữa? Vệ Đình Húc có lẽ đã cùng Trưởng Tôn Ngộ kết hôn sinh con rồi, tốt lắm tốt lắm.
Lời khuyên của A Trúc cô cô làm cho Chân Văn Quân trong lòng có thêm quyết tâm, nàng đi tới cửa, Hổ Bôn binh lính đã sớm ghi nhớ bộ dáng của nàng, cũng biết nàng là ân nhân của Vệ gia, tựa hồ không có ý định ngăn trở nàng. Chân Văn Quân hít sâu một hơi, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra.
Lý Duyên Ý đang ngồi trước chiếc bàn dài ở giữa phòng giơ chén rượu lên muốn kính chư quân, từ khe hở của cánh cửa nhìn thấy gương mặt có chút lo sợ của Chân Văn Quân, liền dừng động tác, ngưỡng cổ nhìn về phía nàng:
"Văn Quân muội muội, tiến vào a."
Chân Văn Quân lúc này mới mạnh dạn đẩy cánh cửa ra.
"Mấy ngày gần đây sự tình quá nhiều, ngược lại quên mất muội muội. Bất quá thuốc mà muội muội cấp cho ta vẫn dùng đều đặn, vết thương đã tốt lên không ít, đây đều là công lao của muội muội. Đến, muội muội, bổn cung kính ngươi."
Lý Duyên Ý động một tí lại kính rượu theo kiểu cách giang hồ hào hiệp, thật sự không giống một Trưởng Công chúa lớn lên trong thâm cung, ngược lại giống như một hiệp khách ngao du giang hồ. Lúc Chân Văn Quân cùng nàng đối ẩm thì nhớ tới A Hâm vẫn luôn nam chinh bắc phạt, có lẽ là bị A Hâm ảnh hưởng rồi, hào sảng không ngại ngùng.
Sau khi uống rượu xong Lý Duyên Ý sai người bày ra thêm một chiếc bàn dài, Chân Văn Quân vẫn như trước ngồi ở trong góc phòng nghe các nàng nói chuyện.
. . . . . .
Một chiếc xe ngựa bất chấp lệnh giới nghiêm ban đêm chạy ở bên trong La Y hạng* của Nhữ Trữ thành, tiếng vó ngựa lộc cộc lộc cộc vang vọng xuyên qua con đường vừa dài vừa hẹp. Thùng xe ngựa thoạt nhìn cũng không quá nổi bật, văn sức bình thường màu sắc u tối, thế nhưng mã phu kia lại không tầm thường, ánh mắt sáng quắc tựa như chim ưng đói khát, toàn thân tỏa ra sát khí vừa nhìn liền biết là bàn tay đã từng nhuốm máu, khiến cho người khác không dám nhìn thẳng.
(*) Hạng (巷): ngõ hẻm
Xe ngựa chạy một mạch tới cuối La Y hạng rồi dừng lại, một cánh cửa rỉ sắt đã chặn mất lối đi. Cửa sắt bị sợi dây xích khóa chặt, có hai con chó dữ toàn thân đen ngòm đứng ở bên trong. Hai con chó ngửi được khí tức người sống lập tức hướng về phía người vừa tới sủa lớn, toàn bộ răng nanh đều lộ ra, nước bọt văng tung tóe.
Nơi này quanh năm âm lãnh không có ai dám tới gần, chính là chiếu ngục mà người khác vừa nghe tiếng đã sợ mất mật, chuyên giam giữ tội phạm quan trọng.
Không giống với những đại lao ở Nhữ Trữ chuyên giam giữ những kẻ lưu manh du đãng cùng tội phạm lưu vong, có thể bị giam giữ ở nơi này đều là quan viên trọng yếu của triều đình. Một khi đã tiến vào bên trong cánh cửa sắt này, muốn toàn vẹn bước ra thì khó càng thêm khó. Đối với các thần tử mà nói, cánh cửa sắt này chính là giao giới giữa nhân gian và địa phủ, một khi tiến vào chiếu ngục thì phải chuẩn bị tinh thần đón nhận cái chết.
Tiền nhiệm Quang lộc khanh kiêm Tuy Xuyên Thứ sử Hồng Ái chính là bị nhốt tại nơi này.
Xa phu vừa cho xe ngựa dừng lại, hai gã ngục quan đang gác đêm ở trước cửa chiếu ngục liền bị tiếng chó sủa dẫn tới, rút đao tiến lên lớn tiếng quát: "Kẻ nào! Dám cả gan ban đêm xông vào chiếu ngục!"
"Là ta." Màn che bên trong xe ngựa được nhấc lên, một nam tử trung niên gần năm mươi tuổi từ bên trong bước ra, bố y màu xanh đang mặc trên người cũng giản dị giống như xe ngựa, khí chất nho nhã ôn nhuận, mặc dù hai khóe mắt đã đầy những nếp nhăn nhưng vẫn khó che đậy được dung mạo anh tuấn. Hắn hướng đến nhóm ngục quan nhẹ nhàng nâng tay thi lễ: "Đêm khuya quấy rầy, vẫn là thỉnh nhị vị nương tay."
Nói xong ngón tay của hắn chợt buông lỏng, một tấm phù bài có khắc chữ "Lý" từ trong lòng bàn tay hắn trượt ra, vừa vặn treo ở trước mắt hai gã ngục quan. Mã phu mở ra một bản công văn, chính là công văn xin thăm viếng, mặt trên có đóng quan ấn của Quan Huấn.
Lệnh bài của Hoàng thượng cùng dấu ấn của Quan Huấn ở trước mắt, nhóm ngục quan cũng đã nhìn thấy rõ mặt đối phương, liền đem hai con chó cột vào một bên, mở cánh cửa sắt ra.
. . . . . .
Đám người Lý Duyên Ý đang nói đến chuyện miền nam mưa to như trút nước, toàn bộ quá trình tiếp sau đó Chân Văn Quân đều không tìm được đề tài nào để nói, nhưng lần này cũng không phải là không thu hoạch được gì, trong lúc mọi người đang tản đi thì có một vị nho sinh gọi Chân Văn Quân lại.
"Chân cô nương còn nhớ ta chứ?"
Vị nho sinh mặt trắng này tựa hồ vừa qua tuổi hai mươi, mới bắt đầu để râu, nhưng dáng dấp ngược lại đã rất cao, ước chừng cao hơn Chân Văn Quân một cái đầu. Người này nếu so sánh với loại mỹ thiếu niên như Trưởng Tôn Ngộ thì quả thực là thô kệch hơn nhiều, đã có một loại khí thế cường tráng hơn so với những nho sinh bình thường.
Nghe ngụ ý của đối phương tựa hồ hai người đã từng gặp qua, nhưng Chân Văn Quân một chút cũng không nhớ rõ. Với trí nhớ tốt như vậy mà Chân Văn Quân lại có thể quên, xem ra cuộc gặp gỡ trước đó giữa hai người có lẽ là thuộc kiểu thờ ơ liếc mắt nhìn qua bên trong biển người mờ mịt mà thôi.
Chân Văn Quân thật thà nói: "Không nhớ rõ."
Vị nho sinh kia cong mắt cười nói: "Tiểu sinh đã sớm đoán được tiểu cô nương không có khả năng sẽ nhớ rõ, buổi tiệc rượu đêm đó Vệ Tư đồ đặc biệt tổ chức vì cô nương, tiểu sinh cũng có mặt. Tiểu sinh từng cùng cô nương nói chuyện vài câu, cô nương có lẽ đã quên."
Đúng là đã quên. Chân Văn Quân trên mặt mang theo ý cười không lên tiếng, để cho hắn nói tiếp.
"Thế nhưng tiểu sinh lại không có cách nào quên được cô nương. Cô nương xướng khúc 《 Tân giá y 》 khiến cho người ta ruột gan đứt từng khúc, tiểu sinh ngay tức khắc đã bị tiếng hát của cô nương chinh phục. Tiểu sinh chưa bao giờ gặp qua người nào thanh khiết tuệ mẫn lại nhiệt tình thông đạt như cô nương đây."
Chân Văn Quân thật không dám tin tưởng vào lỗ tai của chính mình —— ngươi chẳng lẽ là một ngốc tử sao!
"Tiểu sinh họ Lâm tên Duyệt tự Bác Văn, chính là đường chất nhi của Đại tư nông Lâm Quyền. Ta. . . . . . có thể gọi ngươi là Văn Quân muội muội được không?" Lâm Duyệt mang theo nét đỏ ửng trên mặt, ngại ngùng dò hỏi.
. . . . . .
Ở sâu bên trong phòng giam có thanh âm xích sắt kéo lê trên mặt đất, đinh đinh đang đang từ xa tới gần. Đợi cho đến khi thanh âm đó tiến tới cửa phòng giam Tạ Phù Thần mới xoay người lại, đúng lúc đối mặt với Hồng Ái vừa mới bị dẫn tới, hắn vung tay lên để cho hai gã ngục quan áp giải Hồng Ái lui xuống.
"Tạ Trung thừa." Hồng Ái hướng về phía Tạ Phù Thần quỳ xuống hành lễ.
Tạ Phù Thần nâng hắn dậy nói: "Nguyên Tân không cần như thế, tối nay ta tới đây là có việc muốn cùng ngươi bàn bạc."
Hồng Ái nhìn thấy Tạ Phù Thần, nhịn không được vành mắt phiếm hồng, hắn từ nhỏ chưa từng phải chịu tội như vậy, tù phục ở bên trong chiếu ngục này bất quá chỉ là một lớp vải thô mỏng, thức ăn chỉ có bắp ngô và canh rau, Quan Huấn đối với hắn không chút lưu tình, áp dụng đủ loại hình phạt lên thân thể, làm cho khắp người hắn không một chỗ nào lành lặn, mười ngón tay bị kẹp đã muốn thành tàn tật, sau này có lẽ sẽ không thể cầm bút được nữa. Càng làm cho hắn không thể chịu đựng được chính là tội danh mà Đình úy thự giáng cho hắn. Hắn ở trong chiếu ngục đã gần hai tháng, đừng nói là liên lạc với bên ngoài, cho dù là cữu cữu Phùng Khôn của hắn cũng chưa từng lộ diện tới đây. Trước đó cữu cữu từng phái người âm thầm nói với hắn tuyệt đối không được nhận tội, chỉ cần kiên trì nhất định sẽ cứu hắn ra. Nhưng đã nhiều ngày như vậy rồi mà chưa một ai tới thăm hắn, trong lòng Hồng Ái sao có thể không sợ hãi. Hôm nay cuối cùng gặp được người quen, giống như bắt được cọng rơm cứu mạng mà nắm chặt cánh tay Tạ Phù Thần nói:
"Chính là cữu cữu của ta nhờ Trung thừa tới đây? Không biết thê nữ trong nhà của ta như thế nào rồi? Có người nào chiếu cố không? Ta biết lúc này cữu cữu không tiện đến gặp ta, thỉnh cầu Trung thừa nói cho cữu cữu, Hồng Ái tuyệt đối chưa từng lợi dụng kiếm lợi riêng, tham ô lương khoản cứu trợ thiên tai! Càng đừng nói là thông đồng với địch bán nước a! Việc này chắc chắn là có người hãm hại, là nữ nhân của Vệ gia kia! Mục đích e rằng vẫn là vì tranh đoạt Tuy Xuyên quận! Trung thừa mau mau thay ta nghĩ biện pháp đi, không thể để ta chết oan ở trong ngục a!"
Tạ Phù Thần trấn an hắn: "Nguyên Tân chớ sốt ruột, lệnh ái và phu nhân đều đã được lệnh tôn đón trở về phủ chiếu cố thật tốt rồi."
Nghe được thê nữ vẫn an toàn, tảng đá lớn trong lòng Hồng Ái thoáng hạ xuống một chút, lại nghe Tạ Phù Thần nói tiếp: "Lần này ta tới kỳ thật là có một chuyện muốn cùng Nguyên Tân thương lượng. Hoặc là nói, là thỉnh cầu ngươi." Nói xong Tạ Phù Thần hướng Hồng Ái chắp tay hành lễ, cúi người thật sâu.
Hồng Ái đang nắm tay Tạ Phù Thần bất giác buông ra, hắn lui về phía sau mấy bước, chậm rãi nói: "Ta một tù nhân không có ngày mai, không biết còn có thể làm được gì cho Trung thừa?"
Tạ Phù Thần nói: "Việc này, Tạ mỗ cũng là khó có thể mở miệng. Nguyên Tân bị oan cho dù người bên ngoài không biết, nhưng ta lại rất rõ ràng. Chỉ hận tặc nhân xảo quyệt, đem chứng cứ vụ án tham ô lương khoản cứu trợ thiên tai tạo dựng thành sự thật, bệ hạ vốn là muốn vì ngươi quyết đấu một phen, làm cho Đình úy thự thả người. Đáng lẽ việc này đã sắp lộ ra chân tướng, nhưng lại bị bọn họ vu cáo thư từ thông đồng với địch. Lý Duyên Ý lần này là quyết tâm muốn lấy ngươi làm bàn đạp, tiêu trừ cữu cữu của ngươi Phùng Tướng quân, như vậy tương lai Hoàng thượng chính là đứt một cánh tay khó mà chống đỡ! Nguyên Tân, ngươi muốn chứng minh mình trong sạch đã là khó như lên trời, từng câu từng chữ bên trong những bức thư kia đều ám chỉ đến cữu cữu của ngươi, vu khống Phùng Quốc trượng chính là kẻ phản động bán nước ở phía sau bức màn! Hiện giờ bệ hạ đang phải chống đỡ toàn bộ áp lực mới không để cho Đình úy thự trực tiếp dụng hình đối với ngươi, nhưng phỏng chừng bệ hạ cũng chống đỡ không được mấy ngày nữa."
Hồng Ái trầm mặc một lúc lâu, bình tĩnh nhìn Tạ Phù Thần nói: "Ý của Trung thừa, là muốn ta gánh chịu tất cả tội trạng?"
Tạ Phù Thần nói: "Không thể không thỉnh cầu Nguyên Tân ngươi lấy đại cục làm trọng, hi sinh bản thân, đổi lấy tính mạng của toàn tộc và tương lai của Hoàng đế Đại Duật."
Hồng Ái biết Tạ Phù Thần hôm nay tới là muốn lấy mạng của mình, nhưng khi thật sự nghe hắn nói ra những lời này lại thập phần khó chấp nhận. Cữu cữu cũng là muốn như thế sao? Dùng tính mạng của một mình hắn đổi lấy toàn gia trên dưới của Phiêu Kỵ Đại Tướng quân phủ? Đổi lấy sự vững chắc cho ngai vàng của Hoàng thượng? Nhưng còn tính mạng của gia tộc Hồng thị, thê nữ phụ mẫu của hắn thì sao? Bất luận là tham ô hay là thông đồng với địch, đều là tử tội phải xử trảm cả nhà!
Lồng ngực của Hồng Ái phập phồng kịch liệt, lửa giận dường như tràn ngập muốn trực tiếp phun trào ra: "Trung thừa cũng biết, một khi ta nhận tội, danh tiết bị hủy hết thì cũng thôi đi, nhưng thê nữ phụ mẫu của ta cùng gia tộc Hồng thị sẽ phải gánh chịu tai họa gì?! Chẳng lẽ ta nhận tội thì cữu cữu của ta có thể may mắn thoát tội được sao? Hắn chính là thân cữu cữu của ta! Huống hồ ta không có làm vì sao phải nhận tội?! Thiên hạ này đã không còn vương pháp gì nữa rồi sao?"
Tạ Phù Thần nói: "Chỉ sợ dưới khổ hình thì khó có ngày giải oan. Huống hồ đối phương đều đã có chuẩn bị, tất cả chứng cứ đều được sắp đặt đầy đủ vô cùng xác thực. Nguyên Tân, ngươi hiện giờ đã không còn khả năng nào để xoay người nữa rồi. Nếu ngươi chấp nhận lấy đại cục làm trọng, ta có thể cam đoan với ngươi thê nữ phụ mẫu của ngươi kể cả gia tộc Hồng thị đều có thể may mắn thoát khỏi tai họa. Hôm nay Nguyên Tân ngươi chết oan trong ngục, nhưng đợi đến ngày sau bệ hạ có thể chân chính nắm trong tay triều đình, đó chính là ngày oan khiên của Nguyên Tân ngươi được rửa sạch! Nếu không, trước mắt sẽ càng có thêm nhiều người chết, tất nhiên chính là gia tộc Hồng thị. Đến lúc đó Phùng gia cũng sẽ gặp nạn, Đại Duật rơi vào tay tặc nhân, còn bách tính thì sẽ thế nào đây?"
Hồng Ái mặt như tro tàn: "Thật sự là không còn một chút hi vọng gì nữa sao?"
"Phàm là còn có một đường sinh cơ, Tạ mỗ tuyệt đối không dám giấu diếm."
Hồng Ái nhìn hắn, trong mắt lóe lên lệ quang: "Cữu cữu ta cũng là quyết định như thế sao?"
Tạ Phù Thần không nói gì.
Hồng Ái đột nhiên nở nụ cười, mái tóc hỗn độn run rẩy, tiếng cười thê lương quanh quẩn ở bên trong chiếu ngục thật lâu không dứt.
. . . . . .
Gần đây Chân Văn Quân nhận được rất nhiều thư, trong đó có một bức thư khiến nàng có chút lưu ý. Bức thư này đến từ Bộ Giai, mà trên thẻ bài nơi gửi đi viết là "Động Xuân".
Bộ Giai thế mà lại đi Động Xuân.
Lúc trước nàng bảo Bộ Giai giúp nàng điều tra tung tích của a mẫu, tuy rằng không có nói rõ chi tiết về chuyện với Tạ gia, càng không đề cập tới việc mai phục ở bên người Vệ Đình Húc, chỉ cung cấp cho Bộ Giai một ít địa điểm có khả năng, dùng ngôn ngữ miêu tả đặc điểm diện mạo của a mẫu cho hắn biết, bảo hắn sau khi kết thúc vụ xuân thì hỗ trợ đi tìm người.
Tính ra thời kỳ vụ xuân đã kết thúc rồi, Bộ Giai ở trong thư nói Nam Nhai từ đầu mùa xuân đã bắt đầu có mưa to không ngừng, làm cho đất đá sụt lở, rất nhiều thôn làng ở chân núi đều bị đất đá vùi lấp. Nếu không phải triều đình trước đó đã cho đào sông dẫn nước rút về phương bắc, chỉ sợ lần này Nam Nhai phải gánh chịu thiên tai lớn hơn. Có điều những ngày gần đây mưa to bắt đầu dần dần chuyển đến phía bắc, phương bắc Đại Duật khô hạn lâu ngày có lẽ đang nghênh đón bước ngoặt chuyển biến tốt đẹp của tình hình thiên tai. Mà hắn từ Nam Nhai xuất phát đã được hơn hai tháng, từ Nam Nhai đi về hướng tây bắc, dọc đường đã đi qua Tĩnh Tập quận, Bình Thương quận và Động Xuân quận, lần tìm mọi ngóc ngách có thể, nhưng vẫn không tìm được bóng dáng của Kiêu thị. Đợi sau khi hắn tra soát hết Tuy Xuyên thì sẽ đến Nhữ Trữ cùng nàng hội hợp, tiếp tục ở bên trong Nhữ Trữ thành điều tra.
Bộ Giai làm việc luôn luôn cẩn thận cân nhắc, hắn có thể nói thẳng là "Lần tìm mọi ngóc ngách", Chân Văn Quân tin rằng khả năng a mẫu đang ở tại những quận đó là rất thấp. Nghe nói Tạ Phù Thần đã tới phương bắc, chẳng lẽ hắn còn có thể đưa a mẫu tới phương bắc? Không có khả năng, hành tung của Tạ Phù Thần ngay cả Lý Duyên Ý cũng không nhìn thấu, chứng tỏ hắn ẩn nấp rất sâu, nhất định là đi làm chuyện quan trọng, không có khả năng mang một con tin theo bên người.
Vậy thì a mẫu đã bị giấu đến địa phương nào? Chân Văn Quân ngẫm lại cảm thấy có chút kỳ quặc, nói đến việc này, Tạ gia hẳn là đã nhận được tin tức nàng truyền đi rồi, nhưng lại không có an bài bước kế hoạch tiếp theo, thái độ không nhanh không chậm này làm cho người ta không thể an tâm.
Theo như trong bức thư này Chân Văn Quân còn phát giác ra được một chuyện khác khiến cho nàng có chút lưu tâm.
Phương nam lũ lụt, đào sông? Chân Văn Quân gần đây vẫn luôn ở bên trong Hoài Sâm phủ, hoàn toàn không biết đến hai sự kiện này. Nhưng khi đem hai sự kiện này kết hợp lại với nhau, nàng lại ngửi ra một ít khí tức không bình thường.
Việc này nàng nhất định phải tìm cơ hội bẩm báo với Lý Duyên Ý.
Một chồng thư khác chính là đến từ Lâm Duyệt.
Lâm Duyệt sau khi thổ lộ tâm ý liền bắt đầu điên cuồng viết thư tình cho Chân Văn Quân, người này hành văn rất tốt, thảo nào tuổi còn trẻ mà đã có thể lên làm mưu sĩ cho Lý Duyên Ý, viết mỗi một bức thư tình đều là văn chương lai láng, ngôn từ hoa lệ.
Chân Văn Quân ngẫm nghĩ một chút, rốt cuộc lại thật sự hồi âm cho hắn. Lâm Duyệt khi mới vừa nhận được thư hồi âm thì kích động vạn phần, mở ra nhìn xem, tất cả đều là hỏi hắn về chuyện thiên tai lũ lụt ở phương nam. Lâm Duyệt không rõ chuyện này là thế nào nhưng vẫn vô cùng thật thà đem tình hình lũ lụt nhất nhất nói cho nàng biết.
Sau khi nhận được hồi âm Chân Văn Quân đọc thật kỹ, trong lòng đã hiểu rõ. Xem ra dự cảm của nàng là không sai, có người đang âm thầm lén lút bố trí hết thảy. Nàng cần phải nhắc nhở Trưởng Công chúa đề phòng.
Mà một cuộn vải thật dày còn lại kia là đến từ Vệ Đình Húc.
Vệ Đình Húc gửi thư cho nàng.
Nét chữ xinh đẹp trên vải lụa đích thật là chữ viết của nàng ấy, lưu loát hơn ngàn chữ, nói nàng ấy đang từ phương bắc trở về. Trong thư ngoại trừ âm thầm nhắc nhở nàng phải cẩn thận đối với Tạ Phù Thần đã trở lại Nhữ Trữ, lại không chút keo kiệt mà bày tỏ tình cảm tưởng niệm.
Chân Văn Quân mặt không chút thay đổi đọc hết từng chữ trong thư, rồi từ trong phòng bếp tìm lấy một cái chậu đồng đựng thức ăn, ném bức thư của Vệ Đình Húc vào trong chậu than, nhìn từng hàng chữ tưởng nhớ chân thành kia bị đốt thành tro tàn, Chân Văn Quân ngay cả mí mắt cũng chưa hề chớp một lần nào.