Ngã Vi Ngư Nhục

Chương 69: Không khoan nhượng (6)






Hàng tre xanh biếc, biệt viện yên tĩnh.

Lý Duyên Ý bảo đám người Lưu Phụng lui đi, đều chờ ở bên ngoài viện, tỳ nữ cũng không lưu lại một người nào. Nàng tự mình dập tắt lửa than, làm cho nhiệt độ trong phòng giảm đi một ít, để cho A Hâm thân thể đang nóng như lửa đốt có thể thoải mái một ít.

Giúp A Hâm cởi áo ra, lấy túi da đã ngâm bên trong nước giếng đóng băng đến, sờ sờ, sau khi xác định lạnh tay liền nhẹ nhàng đặt ở trên trán A Hâm. Thân thể nóng rực lại mẫn cảm của A Hâm bỗng nhiên tiếp xúc với cảm giác mát lạnh, nàng khó chịu mà nhíu mày, cuộn thân mình muốn né tránh. Lý Duyên Ý biết sau khi sử dụng phù dung tán thì da thịt toàn thân sẽ cực kỳ yếu ớt, nhưng lúc này nhiệt độ bên trong thân thể A Hâm đang hừng hực, nếu không kịp thời khu trừ nhiệt tà chỉ sợ sẽ cháy hỏng phủ tạng của nàng.

"Biết là khó chịu, ngươi cố nhẫn nhịn." Lý Duyên Ý muốn đẩy bàn tay lộn xộn của nàng ra, vừa cầm lấy cổ tay nàng, liền thấy trên đó có vài vết hằn đỏ, ngay cả trên mắt cá chân cũng có. Động tác ấn đẩy túi băng nhẹ nhàng chậm rãi hơn một chút, từ trên trán nàng chậm rãi di chuyển hướng đến cổ, bả vai, sau lưng.

Túi băng được thay đổi ba lần, thân thể nóng rực của A Hâm cuối cùng cũng có chút dịu bớt, nàng mở mắt nhận ra Lý Duyên Ý.

"Cảm giác như thế nào?" Lý Duyên Ý vừa mới mở miệng, A Hâm liền dùng sức tránh né muốn xuống giường, may mà để phòng ngừa nàng lộn xộn Lý Duyên Ý vẫn luôn nắm chặt cổ tay nàng, mới không để cho nàng vì một cử động không nhẹ không nặng mà ngã xuống đất.

"Ngươi nhìn xem bộ dáng này của ngươi, còn muốn đi đâu nữa?" Lý Duyên Ý ôm nàng trở về, kiên nhẫn giúp nàng đem mớ tóc hỗn độn từ trên mặt đẩy ra.

A Hâm cố đẩy nàng ra, nhưng mà trên tay không có khí lực, động tác xô đẩy trái lại trông có vẻ càng thêm ái muội.

Lý Duyên Ý nhìn thấy bộ dáng này của nàng tựa hồ nhớ lại một ít chuyện cũ: "Năm đó ngươi cũng là như thế. . . . . . yêu thích ở dưới thân ta không ngừng giãy dụa."

Lời này chọc giận A Hâm, A Hâm giận dữ vùng dậy giơ tay bóp cổ Lý Duyên Ý, toàn bộ dư lực đều dồn vào bàn tay, trong mắt toát ra lửa giận ngập trời: "Ta đã cảnh cáo ngươi vô số lần, không được nhắc lại chuyện năm đó! Năm đó ta còn trẻ hồ đồ mới có thể cùng ngươi. . . . . . Nếu như ta sớm biết có một ngày ngươi sẽ trở thành họa quốc gian tà, lúc ấy đáng lẽ nên giết ngươi!"

Lý Duyên Ý bị nàng bóp cổ, sắc mặt dần dần biến thành màu đỏ, nhưng vẫn còn có thể nói chuyện: "Không hổ là tuyệt thế tướng tài. . . . . . Mặc dù hút phù dung tán, nhưng vẫn còn có khí lực như vậy. . . . . . Đáng tiếc miệng luôn nói 'sớm biết' thì có ích gì? Ta vẫn sống đến ngày hôm nay, mà ngươi, cũng giết không được ta."

Lý Duyên Ý bất ngờ bắt lấy cổ tay nàng kéo ra, xoay người áp chế nàng ở trên giường, đem hai tay của A Hâm trói ngoặt lại, thân trên bị cố định ở trên giường: "Còn chút khí lực này vẫn là nên để dành đi, ngẫm lại ngày sau phải làm thế nào để đối kháng với cơn nghiện phù dung tán này thì hơn."

A Hâm mấy lần muốn xoay người nhưng lại không có tác dụng, trong cơ thể có một ngọn lửa đang lưu chuyển khắp nơi, thiêu đốt đến hai mắt nàng khô khốc tứ chi vô lực, da thịt lại giống như bị những lưỡi đao sắc bén xẹt qua, chỉ chạm nhẹ một chút liền đau rát.

"Phù dung tán?" A Hâm dán mặt ở trên giường, nghe được lời nói của Lý Duyên Ý, nhịn không được kinh ngạc.

"Không sai, phù dung tán! Ngươi bị nhiễm phải chính là phù dung tán!"

"Ta không có. . . . . . Ta sao lại đụng vào thứ này!"

"Ta biết ngươi không có." Lý Duyên Ý buông nàng ra, "Cho nên, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, là ai muốn hại ngươi, có nhớ được không?"

A Hâm cầm y phục mặc vào, đưa lưng về phía Lý Duyên Ý chống đỡ mép giường, cực lực hồi tưởng. Trí nhớ loạn thành một đoàn, suy nghĩ hồi lâu mới thu được một tia manh mối bên trong trí nhớ cực kỳ hỗn độn, ngay tức khắc kêu lên "Không ổn!".

"Lần này ta từ bắc tuyến trở về chính là vì nhận được mật báo, nói Tuy Xuyên hỗn loạn bất trị, vô số lưu dân Cập Tích từ kẽ hở Kỳ huyện vượt biên tiến vào cảnh nội Đại Duật, trong đó có không ít mật thám của tam đại hồ tộc ở tây bắc. Năm đó tam đại hồ tộc liên hợp tấn công Cập Tích quốc chính là muốn mượn Cập Tích làm bàn đạp, thừa dịp Đại Duật chiến tranh với Trùng Tấn chờ đến lúc hồ tặc suy yếu sẽ tập kích. Hiện giờ bọn họ đã tỏa ra không dưới năm ngàn mật thám tiến vào Đại Duật, mưu đồ lấy cắp thông tin tình báo của Đại Duật. Lần này ta chính là phụng mệnh trở về điều tra việc này, đồng thời thu bắt mật thám liên can."

"Nếu là vì bắt giữ mật thám nhập cảnh từ Tuy Xuyên, vì sao lại chạy tới Nam Nhai xa xôi ngàn dặm?" Lý Duyên Ý vừa hỏi như vậy, A Hâm cười lạnh một tiếng:

"Ngươi cho là ta cố ý đi gặp ngươi? Ta chỉ là thu được tin tức ngươi đi Nam Nhai cướp lương, muốn thu thập chứng cứ phạm tội tác loạn của ngươi mà thôi. Ai ngờ ngươi vô liêm sỉ đến mức vì để đoạt lấy càng nhiều của cải lương thực, mà chiêu cáo thiên hạ làm cho người ở khắp nơi đến yết kiến, chứng cứ phạm tội này cũng không cần ta phải dốc sức thu thập, tất cả mọi người đều đã biết."

Lý Duyên Ý không có vạch trần những lời nói đầy rẫy kẽ hở của nàng, để cho nàng tiếp tục nói.

"Thời điểm sắp đến Tuy Xuyên ta nhận được một phong thư, ta lầm tin lời nói trong thư bị kẻ gian mai phục, hôn mê bất tỉnh. Khi có ý thức trở lại thì đã ở chỗ này."

"Thư? Trong thư nói cái gì mà có thể lừa được ngươi? Ngươi nam chinh bắc phạt cũng đã nhiều năm, sao lại bị trúng kế dễ dàng như vậy?"

"Việc này không liên quan gì đến ngươi." A Hâm ngữ khí kiên quyết, một chút cũng không muốn để cho Lý Duyên Ý biết được. Lý Duyên Ý hiểu rõ lập trường của A Hâm, suy cho cùng thì nàng chính là nữ nhi của Tạ gia, tất cả những việc nàng làm đều là đứng ở lập trường của Tạ gia, nguyện trung thành với Hoàng thượng, sao có thể đem chuyện cơ mật nói cho địch nhân? Nàng không nói Lý Duyên Ý cũng chẳng buồn dây dưa thêm nữa:

"Cho nên, ngươi căn bản không biết người ám hại ngươi là ai, đúng không?"

A Hâm phẫn hận gật đầu. Không biết là do cái gật đầu này quá mạnh, hay là do nhớ lại quá trình bị hại mà tức giận công tâm, A Hâm cảm thấy hoa mắt choáng váng từng đợt, nhiệt ý do phiền lòng lại bắt đầu bốc lên cuồn cuộn. Nàng đưa lưng về phía Lý Duyên Ý quỳ gối trên giường, hai tay bấu chặt mép giường, vốn là bởi vì không thể xuống giường lại không muốn thấy mặt Lý Duyên Ý mới có tư thế này, thế nhưng độc tính của phù dung tán lại quét tới, dần dần chống đỡ không được sức nặng của cơ thể, bả vai và thắt lưng trầm xuống, chỉ dựa vào hai bàn tay đang bám víu cùng hai đầu gối mà chống đỡ.

Phù dung tán quả nhiên. . . . . .

Đang lúc trời đất quay cuồng thì một đôi tay lạnh như băng từ phía sau vươn tới, đỡ lấy hai đầu vai đang lộ ra một đoạn. Nàng vô cùng thống hận kẻ nghịch tặc này, nhưng động tác bảo hộ nhẹ nhàng này lại khiến nàng cả người run rẩy.

"Khanh khanh." Lý Duyên Ý dựng thẳng thân thể che phủ ở trên người nàng, một tay vòng qua eo nàng ôm nàng vào lòng, thanh âm tiến vào trong tai A Hâm khiến nàng ngứa ngáy đến mức đáy lòng vừa mềm nhũn vừa tê dại, càng chống đỡ không nổi.

"Đừng chạm vào ta."

"Độc tính của phù dung tán phải giải quyết như thế nào, chẳng lẽ còn muốn ta dạy cho ngươi sao? Ngươi xem, đây là của ngươi. . . . . ."

"Cút."

A Hâm thở hổn hển, vẫn đang ở tư thế quỳ, vài lần thoát lực suýt ngã sấp ở trên giường, đều bị Lý Duyên Ý một lần nữa kéo lên.

Lý Duyên Ý không nghĩ tới phù dung tán lại lợi hại như vậy, hay là đã một khoảng thời gian không chạm vào A Hâm, nên thân thể A Hâm càng thành thục cũng càng mẫn cảm hơn?

Có lẽ, là do cả hai.

Sau một phen vận động thân nhiệt của A Hâm đã có chút tiêu giảm. Lý Duyên Ý thực hài lòng thả thân thể hư thoát của A Hâm nằm xuống, thấy sắc hồng trên mặt nàng vẫn chưa lui, trong đôi mắt căm hận cất giấu sự chờ mong. Lý Duyên Ý cũng khá am hiểu lòng người, tiếp tục cọ vuốt trên đỉnh ngực nàng, lại xoa ấn giữa hai chân nàng, không ngừng thăm dò.

"Hay là khanh khanh còn muốn?"

A Hâm cắn chặt đôi môi không hé một lời, nhưng thân thể cũng đã không thể chờ đợi mà đáp trả.

"Khanh khanh thật đẹp. Hôm nay chúng ta ở đây đối với tình nhân cũ liền hảo hảo ôn chuyện đi."

. . . . . .

Lăn qua lăn lại đến nửa đêm, hai người đều không còn chút khí lực nào nữa, song song nằm xuống. Lý Duyên Ý sờ sờ trán A Hâm, đợt sóng độc tính này hẳn là đã hoàn toàn trôi qua rồi, lúc này mới mang theo một thân vui sướng ôm A Hâm ngủ.

Ngày hôm sau Lý Duyên Ý vẫn tỉnh dậy rất sớm, thấy A Hâm không biết từ lúc nào đã trở mình quay mặt về phía nàng, cánh tay vòng lấy bả vai nàng vẫn đang ngủ say. Bộ dáng này so với lúc trước giống nhau như đúc.

Lý Duyên Ý khẽ hôn lên mặt nàng, nhẹ nhàng gỡ cánh tay của nàng ra, bước xuống giường mặc y phục. Lắc lư hai vai và cánh tay đau nhức một phen, xoay vặn vòng eo đã bị A Hâm kẹp chặt đến đỏ ửng, nàng đi đến suối nước nóng trong viện tắm rửa sau đó trở về, gọi hai tỳ nữ tiến vào dặn dò.

"A Hâm tỉnh lại thì lập tức nói cho ta biết."

"Dạ!"

Lý Duyên Ý đi đến chủ viện rồi đi đến tiền thính, Lưu Phụng đúng lúc vội vã tiến vào.

"Điều tra thế nào rồi?"

"Hồi bẩm điện hạ, người bắt cóc A Hâm cô nương tựa hồ là một hiệp khách thân thủ tuyệt luân, thuộc hạ chỉ tra được người này từ Động Xuân cưỡi ngựa đến, dọc đường không hề đi qua quan đạo, những nơi đi qua tất cả đều là dã lộ, cho nên lưu lại dấu vết cực nhỏ, cũng không có ai gặp qua hắn."

"Động Xuân?" Lý Duyên Ý vừa đi ra ngoài, vừa lắng nghe lời nói của Lưu Phụng đang đi theo phía sau, "Không có khả năng là hiệp khách bình thường, A Hâm vốn là nhận được mật báo có quân tình khẩn cấp cần phải xử lý, nửa đường lại bị người ta tính kế, nhất định là muốn ngăn trở nàng, làm lỡ việc quân cơ. Hơn nữa người này còn biết ta sẽ đối tốt với A Hâm, cho nên mới mang nàng tới đây. Người này cũng không phải là muốn lấy mạng A Hâm, chỉ là muốn kéo dài thời gian cho nên mới làm như vậy."

Lưu Phụng nói: "Điện hạ anh minh. Thuộc hạ biết rõ thân phận của hiệp khách kia rất khó tra, cho nên đã bỏ đi đầu mối này, chuyển sang điều tra hướng khác."

"Nga? Còn tra được cái gì?" Lý Duyên Ý biết Lưu Phụng thân là Hổ Bôn Trung lang tướng có kinh nghiệm điều tra cực kỳ phong phú, người có thể thăng đến chức vị này cũng không hề đơn giản.

Lưu Phụng vẫn cúi đầu, nhưng trả lời lại rất dứt khoát: "Đã tra được. Thuộc hạ tra được nguồn gốc phù dung tán mà A Hâm cô nương đã hít phải."

. . . . . .

Thật vất vả mới dừng chân nghỉ ngơi, Chân Văn Quân thống thống khoái khoái đi tắm rửa một phen, làn da cũng thiếu chút nữa bị nàng cọ rách một tầng. Sau khi tắm rửa xong nằm vào trên giường đệm mềm mại, thoải mái ngủ một giấc ngon lành, vạn phần thích ý. Sáng sớm hôm sau định đi tìm Vệ Đình Húc, Linh Bích nói nữ lang sáng sớm đã xuất môn rồi.

"Tỷ tỷ sớm như vậy đã đi?"

"Còn nói nữa, nữ lang vốn muốn dẫn ngươi đi cùng, gọi ngươi nửa ngày ngươi cũng không dậy, nữ lang đành phải cùng Tiểu Hoa đi trước. Bảo ta ở chỗ này chờ ngươi, chờ ngươi tỉnh dậy liền đi cùng nàng hội hợp."

"Tỷ tỷ đi làm cái gì?"

"Nàng không có nói, đi thôi, đi sẽ biết."

Đầu này Chân Văn Quân cùng Linh Bích vừa mới xuất môn, đầu kia Vệ Đình Húc cùng A Liêu đang đóng cửa mật đàm, lời nói của A Liêu làm cho Vệ Đình Húc bắt đầu lo lắng trong lòng.

"Cái này sao có thể là chứng cứ?" A Liêu sau khi nghe nàng nói xong vẫn chưa lo sợ, "Đúng vậy, theo như ngươi miêu tả thứ mà A Hâm đã hít phải có khả năng chính là phương pháp điều chế mà ta vẫn thường dùng, lấy lá dạ phù dung thượng đẳng đem nghiền nát rồi cho thêm bốn loại dược thạch gồm có đan sa, phèn chua, tằng thanh, từ thạch phối hợp với hoàng tô diệp rồi hút. Nhưng như vậy cũng không có nghĩa là người xuống tay với A Hâm chính là ta. Ta tuy rằng hút thành nghiện, nhưng đây là chuyện của bản thân ta, cũng không có ép buộc người khác. Huống hồ ta cùng Tạ thị A Hâm kia không oán không thù, tại sao phải hại nàng?"

Vệ Đình Húc nói: "Ta đương nhiên biết ngươi sẽ không làm như vậy, ngươi cũng không có lý do để làm như vậy. Cho dù Trưởng Công chúa có truy tra cũng không hẳn có chứng cứ xác thực chứng minh người tính kế A Hâm là ngươi."

"Đúng vậy a."

"Có điều nàng cũng không cần có chứng cứ xác thực, hoặc là nói người bày ra cục diện này dụng ý không phải là muốn Trưởng Công chúa có thể tìm được chứng cứ xác thực hay không, điều hắn muốn chính là vừa vặn đem điểm khả nghi chỉ về phía ngươi, và ta." Vệ Đình Húc nói chậm lại, ngón tay chỉ vào A Liêu sau đó chỉ vào chính mình.

A Liêu trầm tư một lát, càng nghĩ càng cảm thấy không ổn: "Người này muốn ly gián, nhưng cũng không muốn làm trong nhất thời, hoặc là nói kế ly gián vốn dĩ sẽ không đạt thành chỉ trong một thời gian ngắn, cho nên hắn chỉ cần làm cho Lý Duyên Ý hoài nghi chúng ta. Một khi trong lòng sinh nghi, cho dù ngoài miệng không nói, sự hoài nghi cũng sẽ từ từ ở trong lòng bén rễ đâm chồi."

Ánh mắt của Vệ Đình Húc lóe lên một tia sắc bén, dùng ánh mắt tỏ ý tán thành với nàng.

A Liêu nghiêm mặt nói: "Nhưng chuyện này không liên quan gì đến ngươi, ai cũng biết ngươi đối với phù dung tán không hề cảm thấy hứng thú, nếu muốn hoài nghi thì cũng là hoài nghi ta."

. . . . . .

"Không." Lưu Phụng thốt ra một chữ phủ định lời biện hộ của Lý Duyên Ý dành cho Vệ Đình Húc, "Trưởng Tôn Nhiên, tự A Liêu, từ nhỏ đã cùng Vệ Đình Húc cùng nhau lớn lên, tình như tỷ muội. Trừ bỏ tình cảm đó ra, để truy tra nguồn gốc của phù dung tán, thuộc hạ đã suốt đêm chạy đến Động Xuân, tra xét tất cả các con đường mua bán phù dung tán ở Động Xuân. Phù dung tán vốn là đắt đỏ khan hiếm, dù có là Trưởng Tôn Nhiên thì lượng hàng lưu trữ trong tay cũng không nhiều, huống chi nàng suốt ngày hút đã thành nghiện, rất khó lưu giữ, hàng năm nàng đều nghĩ biện pháp đi khắp nơi thu mua. Thành phần tối trọng yếu của phù dung tán được mua chính là dạ phù dung vốn có chất lượng ưu khuyết khác nhau, chất lượng bất đồng thì khi hút cảm giác cũng rất không giống nhau, tử đệ thế gia luôn luôn truy tìm dạ phù dung chất lượng cao, chắc hẳn điện hạ cũng đã từ trên người A Hâm cô nương ngửi ra được ưu khuyết."

Hai hàng lông mày của Lý Duyên Ý từ đầu đến giờ vẫn không hề giãn ra, nàng không thể không thừa nhận: "Mặc dù có mùi hương của những loại dược thạch khác làm nhiễu, nhưng phù dung tán mà A Hâm đã hít phải có mùi hương rất nồng, mang theo một cỗ quất hương, chính là từ loại dạ phù dung cực thượng đẳng nghiền nát mà thành."

Bản thân Lý Duyên Ý mặc dù không hút, nhưng thân mẫu của nàng, đương kim Thái hậu lại cực kỳ ỷ lại phù dung tán. Mùi hương của phù dung tán Lý Duyên Ý không thể nào quen thuộc hơn nữa.

"Đúng vậy, chính là dạ phù dung loại cực phẩm. Nếu là loại bình thường thì nguồn gốc xuất phát rất rộng lớn, rất khó tra, nhưng nếu là cực phẩm thì lại rất dễ dàng tra được. Thuộc hạ chỉ dùng thời gian một đêm đã tra ra được chỗ Trưởng Tôn Nhiên chính là khởi nguồn của loại dạ phù dung này."

. . . . . .

"Số lượng dạ phù dung hiện tại trong tay ngươi, tất cả chắc hẳn đều là Văn Quân đã bán cho ngươi trước khi đi Nam Nhai chứ."

Lời này của Vệ Đình Húc khiến A Liêu đột nhiên biến sắc.

"Đúng là như vậy. . . . . . Nhưng!" A Liêu vốn định nói "Nhưng loại mà A Hâm hít phải chính là loại phù dung tán cực phẩm kia mà", nhưng ngẫm lại, vạn nhất chính là cố tình thì sao?

"Cố tình chính là." Vệ Đình Húc nói, "Ta đã ngửi qua mùi từ mũi miệng A Hâm, đích thật là loại mà Văn Quân đã bán cho ngươi. Số dạ phù dung này ngươi có từng bán ra ngoài không?"

"Không có." A Liêu ngưng trọng mà lắc đầu, "Tuy rằng không có bán ra ngoài, nhưng khách nhân bằng hữu của ta rất đông hồng nhan mỹ nữ vô số, bất luận là ai ta cũng đều dốc túi khoản đãi, phù dung tán lại càng mặc cho người ta tùy ý lấy dùng, chưa bao giờ hạn chế và lưu ý tới."

"Như vậy lại càng đem ngươi và ta xâu thành một chuỗi, chắc hẳn Lý Duyên Ý đã tra ra được rồi."

A Liêu phẫn nộ nện một quyền xuống mặt bàn: "Không ngờ cuối cùng lại bị hủy hoại vì đống phù dung tán này!"

"Ngươi cũng không cần phải tức giận, việc này cũng là ta nhất thời sơ ý. Lúc nhìn thấy A Hâm xuất hiện ở trong phòng ta chỉ cảm thấy thủ đoạn của đám người Tạ Phù Thần này càng ngày càng kém cỏi, cũng càng ngày càng quá quắt. Không nghĩ tới ta thuận gió đẩy thuyền muốn tặng cho Trưởng Công chúa một lễ vật, ai ngờ sau khi đưa đi lại trở thành chứng cứ xác thực. Bọn họ chờ đợi chính là sự kiện này. Ngươi bảo hiệp khách đã đưa A Hâm đến biệt quán kia tạm thời rời khỏi Đại Duật trước đi, tuyệt đối không thể để cho người của Lý Duyên Ý tìm được." Vệ Đình Húc xoa xoa thái dương, "Ngươi cũng không cần quá mức lo lắng, hiện giờ đại cục chưa định, Lý Duyên Ý không thể mất đi sự hỗ trợ của Vệ gia cùng Trưởng Tôn gia. Mà quan trọng hơn là, cho dù chính chúng ta đầu độc A Hâm thì cũng là ra tay vô cớ, nàng cùng lắm chỉ cảm thấy chúng ta đối với người của Tạ gia thủ đoạn ngoan tuyệt, cũng không phải là phá hỏng đại sự đăng cơ của nàng. Chỉ cần sau này cẩn thận hành sự là được rồi."

A Liêu trầm giọng "Ân" một tiếng kéo dài, không tán thành cũng không bác bỏ.

Trong lòng các nàng đều biết, A Hâm chính là người mà Lý Duyên Ý lưu tâm nhất, là điểm yếu của nàng, xuống tay với A Hâm chính là đâm một đao vào trong tim Lý Duyên Ý.

Ngoài việc này ra thì sao? Còn có cái gì mà các nàng vẫn chưa nghĩ đến hay không?

Manh mối chưa lộ ra chính là manh mối đáng giá để cân nhắc nhất.

. . . . . .

"Cho dù phù dung tán xuất phát từ tay Tử Trác, các nàng cũng không nhất thiết phải hủy hoại A Hâm. Hủy hoại A Hâm đối với các nàng mà nói thì có ích lợi gì?" Lý Duyên Ý nói.

"Thế nhưng điện hạ có nghĩ tới hay không, tam đại hồ tộc ở tây bắc nếu không có thế lực ở biên cảnh giúp đỡ, thì sao có thể thuận lợi tràn vào Đại Duật? Trong đó còn có bao nhiêu nội tình chỉ sợ ai cũng không biết được. Cố tình vào lúc này A Hâm lại xảy ra chuyện, đến tột cùng là kế hoạch của ai, kéo dài thời gian làm trễ nãi quân tình sẽ gây ra hậu quả gì? Nếu như mật thám hồ tộc nhấc lên một trận phong ba ở Tuy Xuyên chẳng phải là sẽ có lợi cho chúng ta đang thu phục dân tâm hay sao? Quân tình trễ nãi chúng ta sẽ mất đi cơ hội quý báu. Huống hồ hiệp khách kia lại đến từ Động Xuân, địa bàn của Trưởng Tôn gia chính là ở Động Xuân."

Lý Duyên Ý nói: "Động Xuân ngoại trừ Trưởng Tôn gia còn có Tạ Phù Thần, Tạ gia mới là thế lực bậc nhất ở Động Xuân, ngươi làm sao biết việc này không phải là do Tạ Trung thừa kia cố ý gây ra, dùng chuyện này để ly gián ta và Tử Trác?"

"Thế nhưng điện hạ, lần trước chuyện Vệ Tử Quân chẳng lẽ không đáng để cân nhắc sao? Hắn cũng đã tới Tuy Xuyên rồi lại bị gọi trở về, cuối cùng ngược lại để cho ngoại sanh của Phùng Khôn hưởng lợi, mà Vệ Tử Quân cuối cùng cũng được bảo toàn cứu ra. Những chuyện này quanh đi quẩn lại nếu như suy ngẫm thật kỹ thì. . . . . ." Lưu Phụng còn muốn nói cái gì đó, lại bị Lý Duyên Ý phất tay áo bảo ngừng.

"Không cần nói nữa, việc này dừng ở đây, về sau không được phép nhắc lại."

Lý Duyên Ý cũng không quá nghiêm khắc, nhưng ngày xưa nàng luôn có thể kiên nhẫn nghe hết tất cả ý kiến của các mưu sĩ, cực hiếm khi cắt lời ai. Lưu Phụng biết lần này Lý Duyên Ý là nhất định đứng về phía Vệ Đình Húc.

Trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường.

Lưu Phụng vẫn luôn không có hảo cảm đối với vị nữ tử ẩn trong bóng tối này của Vệ gia, mà Lý Duyên Ý cố tình lại có chút coi trọng nàng, chuyện gì cũng nói với nàng, đây cũng không phải là một chuyện tốt.

Lưu Phụng sao lại không biết đây là kế ly gián, hắn chẳng qua là muốn nhắc nhở Lý Duyên Ý, nhân cơ hội này áp chế Vệ gia, để tránh ngày sau Vệ gia chiếm được ân sủng sẽ càng ngày càng không kiêng nể, thậm chí sẽ có một ngày chiếm thế thượng phong.

Suy cho cùng, khuỷu tay đều là hướng ra ngoài*.

(*) ý nói là giúp người ngoài không giúp người nhà

Đáng tiếc a, Lý Duyên Ý hiện giờ thế lực đơn bạc, cũng chỉ có thể dựa vào Vệ gia.

Lưu Phụng chỉ là không muốn Lý Duyên Ý mới ra khỏi hang sói lại tiến vào hang cọp.