Nam Nhai dự yến (9)
"Bổn cung đã sớm biết lũ ngu xuẩn này sẽ ở đây động thủ, nên cố ý triệu tới Hổ Bôn quân hộ vệ, không ngờ bọn họ lại thấy chết không sờn, quả nhiên là hận ta đến cực điểm." Lý Duyên Ý nhìn vũ đài đã bị máu tươi nhuộm đỏ, từ nãy giờ nàng cũng chưa từng dịch chuyển vị trí, thậm chí cả tư thế ngồi chống cằm cũng không hề thay đổi, "Bọn họ tự xưng là nghĩa sĩ, không, bọn họ đích thật là nghĩa sĩ, ở trong mắt những người này ta chính là yêu nghiệt làm loạn triều cương, là gian thần muốn đoạt quyền loạn quốc, chỉ cần có một phần vạn cơ hội bọn họ cũng sẽ không bỏ qua. Thành, chính là công trạng thiên thu, bại, cũng là vì quốc quên mình. Còn chúng ta thì sao? Bất luận thành hay bại, e rằng lưu lại cũng chỉ là bêu danh thiên cổ, là yêu nữ không chịu an phận thủ thường, không muốn trợ phu giáo tử mà chỉ biết âm mưu soán vị. Ở trong mắt bọn họ đế vương chỉ có thể là nam nhân, mà ta, cho dù là trưởng nữ của Tiên đế, coi như là Hoàng tử Đại Duật, dẫu có cố gắng học tập kinh thư thao luyện binh pháp, cũng như trước không có tư cách kế thừa ngôi vị Hoàng đế."
"Thế nhưng." Vệ Đình Húc nói, "Điện hạ hiện giờ không phải đã đi tới một bước này rồi sao? Đi tới địa vị làm cho người ta kiêng dè. Chỉ còn một bước nữa thôi là có thể đoạt lại giang sơn vốn nên thuộc về người rồi."
"Vốn chính là thuộc về ta. . . . . ."
"Đúng vậy. Vốn chính là thuộc về điện hạ."
Lý Duyên Ý nhìn về phía Vệ Đình Húc ở bên cạnh. Vệ Đình Húc ngồi trên xe lăn, cho dù là vào ngày đầu xuân ở Nam Nhai ánh nắng chói chang, nữ tử suy nhược này vẫn như trước khoác trên người chiếc áo choàng lông vừa dày vừa nặng, lớp lông mềm mại bị gió xuân ấm áp nhẹ nhàng thổi qua, khẽ lay động cọ vuốt trên làn da tựa như lớp băng mỏng của nàng.
Lý Duyên Ý chưa bao giờ nhìn thấy sự dao động ở trong mắt nàng, nữ nhân nhỏ hơn nàng mười tuổi này tựa hồ từ rất sớm trước kia đã hiểu thấu được thế gian này, đều đã tính toán thật tốt tất cả những con đường mà nhân sinh phải đi.
"Hơn nữa, hiện nay xu thế của thiên hạ không phải là vừa đúng sao." Vệ Đình Húc thưởng thức bãi máu lạnh đặc sệt từ trên vũ đài chậm rãi chảy dọc xuống từng bậc gỗ, "Bởi vì chưa bao giờ phát sinh nên đó chính là một trang giấy trắng, một trang giấy trắng tùy ý điện hạ viết. Hậu nhân nghìn năm sau sẽ nghị luận về điện hạ như thế nào, Tử Trác không biết, nhưng Tử Trác biết trăm năm sau nhất định sẽ là một cảnh tượng khác. Là một thế giới mà nữ tử có thể cạnh tranh ngang hàng cùng nam tử trong tất cả các ngành nghề các chính cuộc, là một thế giới công bằng tuyệt đối do điện hạ tạo nên, một thế giới không chỉ thuộc về nam nhân, mà là một thế giới thuộc về những người có năng lực."
Lời nói của Vệ Đình Húc là một loại hấp dẫn, Lý Duyên Ý nhớ lại bảy năm trước nàng trơ mắt nhìn nghiệt chủng do một cung nữ thấp hèn sinh ra, đơn giản bởi hắn là nhi tử duy nhất của Tiên đế nên được lập làm Thái tử. Đó là một năm thất ý nhất trong nhân sinh của Lý Duyên Ý, cũng vào năm đó nàng đã gặp được Vệ Đình Húc.
"Điện hạ, ta hiểu suy nghĩ trong lòng người, ta có thể giúp người đạt được tất cả những gì người muốn."
Vệ Đình Húc mười hai tuổi ngồi trên xe lăn, nàng khi đó so với bây giờ còn tiều tụy hơn, sắc mặt vàng như nến, rõ ràng là dáng vẻ của một người sống không được bao lâu nữa, nhưng lời nói ra lại khá cuồng vọng. Nhưng mà Lý Duyên Ý bỏ qua cho nàng, bởi vì lời của nàng cũng chính là ý nguyện trong lòng Lý Duyên Ý.
Vệ Đình Húc thực sự biết được thứ nàng muốn là cái gì, cũng thực sự từng bước một thực hiện lời hứa trước đây.
Hiện giờ nàng cách đế vị chỉ còn một bước.
Lý Duyên Ý thích trầm tư, rất nhiều lúc nàng ngồi xuống chính là cả một buổi chiều.
Vệ Đình Húc thấy nàng lại rơi vào trầm tư, đưa mắt nhìn từ trên mái nhà xuống tới Linh Bích, một đội Hổ Bôn quân đang áp giải một nữ nhân lại đây.
Vệ Đình Húc nhìn thấy mặt của nữ nhân kia.
"Điện hạ, vị thích khách này cứ để ta thẩm vấn đi."
"Ân. . . . . ." Lý Duyên Ý giống như là đáp ứng, cũng giống như là căn bản không có nghe được nàng đang nói cái gì.
Đầu vai của Linh Bích bị quất trúng một roi, một roi này tung ra vô cùng hung hãn, vết roi xẹt nghiêng qua đầu vai khiến nàng da tróc thịt bong, nhìn thấy mà giật mình. Lúc Chân Văn Quân giúp nàng xử lý miệng vết thương đã nhìn thấy hết sức rõ ràng.
Góc độ vung roi này Chân Văn Quân vô cùng quen thuộc, chỉ là lực đạo quá nặng. Kỳ thật một roi này là nhắm đến mắt của địch nhân, nếu không phải Linh Bích tránh kịp thì lúc này nàng nhất định chỉ còn lại một con mắt.
Chân Văn Quân nhìn chằm chằm miệng vết thương sửng sốt hồi lâu, Linh Bích quay đầu lại thấy nàng cầm miếng thuốc cao cầm máu mà lại không đắp lên cho mình, cả giận nói:
"Tiểu hỗn đản, ngươi phát ngốc cái gì vậy, chưa thấy qua miệng vết thương sao? Nhanh chóng giúp ta đắp lên đi, đừng chậm trễ chuyện của nữ lang."
"Ân." Chân Văn Quân mang tâm sự nặng nề giúp nàng băng bó.
Nhìn thái độ của Linh Bích đối với nàng tựa hồ cũng không có nghe thấy cuộc đối thoại của nàng cùng Tạ Tùy Sơn. Nếu như đã nghe được, thì với cá tính của Linh Bích cho dù không lập tức giết chết nàng, ít nhất ở ngoài mặt cũng không thể giả vờ như không có việc gì.
Mặc dù Linh Bích không có nghe thấy, nhưng thi thể Tạ Tùy Sơn đã rơi vào tay Hổ Bôn quân rồi, Vệ Đình Húc cho dù không biết vị công tử của Tuy Xuyên Tạ gia này, thì vẫn còn một người đang bị bắt giữ.
Thân phận của người nọ Chân Văn Quân đã đoán ra được rồi. Vừa nãy Tiểu Hoa đến đây truyền lời, nói Vệ Đình Húc bảo các nàng đi đến địa lao một chuyến.
Vệ Đình Húc đã biết được cái gì rồi sao? Nếu đi tới đó thì e rằng không chỉ quất mông một trận là có thể xong chuyện. Nàng hoàn toàn có thể nhân cơ hội này trốn đi, nhưng nếu nàng đi rồi, người bị bắt giữ kia chắc chắn là sẽ mất mạng.
"Hôm nay nhất định phải có người chết."
Tạ Tùy Sơn a Tạ Tùy Sơn, không ngờ một câu của ngươi lại trở thành lời tiên tri, hôm nay e rằng người chết không chỉ là một người.
Xử lý xong vết thương của Linh Bích, Tiểu Hoa gần như là dán mắt vào các nàng cùng đi về phía địa lao.
Lối vào địa lao ở ngay trước mắt, Tiểu Hoa cùng Linh Bích đi sát ở phía sau, Vệ Đình Húc đang ở bên trong chờ nàng. Nàng chỉ có thể tiến về phía trước, tựa như cuộc sống trong mấy năm nay, luôn luôn không có sự lựa chọn nào khác.
Lúc sắp vào đến địa lao, nghe thấy thanh âm của Vệ Đình Húc truyền đến: "Nga? Trưởng tử của Tuy Xuyên Tạ gia Tạ Thái Hành? Lại không quản đường xa ngàn dặm mà đến đây chịu chết, thật xúc động lòng người. Có điều kỳ quái, vì sao hắn lại tìm tới Văn Quân muội muội chứ?"
Chân Văn Quân hít sâu một hơi, đi vào.
"Tỷ tỷ."
Cảnh tượng bên trong địa lao so với lần trước nàng đến cơ hồ giống nhau như đúc, Vệ Đình Húc vẫn như cũ ngồi ở trên ghế cao, trên giá gỗ hình chữ thập trói buộc một người máu chảy đầm đìa không biết sống chết, bất quá hình cụ mà tráng hán hành hình đang cầm trong tay lại có hình dạng khác, đổi thành một con dao sắc thái thịt và thiết cầu đầy gai nhọn. Bắp thịt toàn thân của tráng hán kia trông lực lưỡng vô cùng, nhưng khi nâng thiết cầu lên cũng có chút lao lực. Nếu như nện vào trên thân người đừng nói là sẽ mất đi một tầng da thịt, mà ngay cả xương cốt cũng sẽ bị đập vỡ nát. Chân Văn Quân nhìn thấy cảnh này mà da đầu tê dại, khi bước đến đứng ở bên cạnh Vệ Đình Húc thì thấy một vị Hổ Bôn quân đang ngồi xếp bằng tùy ý ở dưới đất. Người này đã cởi mũ sắt ra, nhuyễn giáp trên người còn dính máu, râu đen dài che kín hai má, ánh lửa chiếu vào khuôn mặt đầy vết sẹo của hắn, bắt đầu từ lúc Chân Văn Quân tiến vào ánh mắt âm trầm của hắn đã khóa chặt ở trên người nàng, giống như đang nhìn một con sơn dương dám can đảm xâm nhập vào giữa bầy sói, lại càng giống như đang nhìn một thi thể.
"Muội muội ngươi đã đến rồi, vị này chính là Hổ Bôn Trung lang tướng Lưu Phụng, vừa rồi chính là hắn thống lĩnh Hổ Bôn quân chém giết thích khách." Vệ Đình Húc mỉm cười giới thiệu nói.
Chân Văn Quân trái lại một chút cũng cười không nổi, Lưu Phụng này chính là lão tướng dày dặn kinh nghiệm sa trường, bị hắn nhìn chằm chằm giống như bị một con dã lang nhìn chòng chọc, chỉ cần lộ ra một tia sơ hở dã lang sẽ lập tức lao tới, cắn đứt yết hầu của nàng.
"Trung lang tướng." Chân Văn Quân hướng hắn hành lễ, Lưu Phụng không một tiếng đáp lại, hỏi thẳng:
"Chân cô nương, Tạ Tùy Sơn vì sao lại đến tìm ngươi? Ngươi có quen biết với hắn sao?"
Chân Văn Quân thẳng thắn đáp: "Ta không quen biết tên đăng đồ tử kia, chỉ là hắn đối với ta dây dưa không ngừng, ta mới nhịn không được ra tay."
"Nga?" Lưu Phụng quan sát gương mặt nàng tỉ mỉ cân nhắc một phen, tựa hồ tin tưởng lại tựa hồ không tin, "Xin hỏi Chân cô nương đã dùng vũ khí gì cắt đứt yết hầu của hắn?"
"Chính là thanh chủy thủ này." Chân Văn Quân trình lên thanh chủy thủ của Hồng Diệp phu nhân mà Vệ Đình Húc đã đưa cho nàng, Lưu Phụng đứng lên tiếp nhận, cầm thanh chủy thủ nho nhỏ xoay ngang dựng thẳng vung múa ở trước mắt, nhẹ nhàng mà "Ân" một tiếng.
"Quả nhiên là vũ khí sắc bén." Lưu Phụng đem chủy thủ trả lại cho nàng, Chân Văn Quân vừa mới tiếp nhận, Lưu Phụng bỗng nhiên giương năm ngón tay như móc câu bắt lấy cổ tay nàng.
Chân Văn Quân đã sớm nghĩ sẵn trong đầu những vấn đề có thể bị tra hỏi, nhưng không ngờ đột nhiên lại nhảy ra một Hổ Bôn Trung lang tướng, thậm chí còn động thủ với nàng. Nàng ngưng tụ ánh mắt, không biết có nên phản kháng hay không. Lưu Phụng là muốn bắt giữ nàng sao? Hay chỉ là thăm dò công phu của nàng xem có thể một đao cắt đứt yết hầu hay không?
Trong nháy mắt ở trong đầu Chân Văn Quân hiện lên vô số luồng suy nghĩ, nàng gượng giữ cánh tay dồn sức vào dưới chân, một trảo này của Lưu Phụng lại không thể lôi kéo thân mình nàng làm rối loạn bước chân nàng.
"Là có chút mạnh mẽ." Lưu Phụng buông nàng ra.
Quả nhiên chính là thăm dò.
Chân Văn Quân khẽ nhếch khóe miệng.
Người bị trói trên giá gỗ bởi vì đau đớn mà rên hừ một tiếng, thu hút lực chú ý của các nàng.
"Bộp bộp" hai tiếng vang lên, Chân Văn Quân lúc này mới phát hiện Vệ Đình Húc đang cầm trong tay một sợi roi đen làm bằng gân trâu quấn cuộn lại một nửa, sợi roi bị quất ma sát đến bóng loáng, nàng cầm sợi roi nhẹ nhàng vỗ ở trên tay, nhìn người trên giá gỗ nói:
"Muội muội có biết người ngươi giết là thân phận gì không?"
Chân Văn Quân nhận ra được sợi roi kia, lắc đầu nói: "Không biết."
"Chính là Tạ Tùy Sơn, nhi tử của Tuy Xuyên tiền nhiệm Thái thú Tạ Thái Hành, mà vị này, chính là thân muội của Tạ Tùy Sơn, Tạ thị A Huân."
Tóc trên mặt A Huân bị đẩy ra, bộc lộ khuôn mặt dày đặc những vết máu, Chân Văn Quân trong lòng run lên, nhiều năm không gặp, không ngờ đến lúc gặp lại chính là tình cảnh này.
"Tiểu tử Tạ gia trà trộn vào khó có thể nào chỉ là vì đùa giỡn muội muội của ta? Vậy còn ngươi? Ngươi vì sao lại ẩn nấp ở trên mái nhà? Khó có thể nào cũng là coi trọng vị công tử lang quân đó?" Vệ Đình Húc chuyển dời ánh mắt hướng đến Chân Văn Quân, trong giọng nói tuy có ý cười, nhưng trong ánh mắt lại rét lạnh như băng.
Trái tim của Chân Văn Quân giống như rơi xuống vực sâu, nàng biết Vệ Đình Húc cũng không hề tin cái lý do kia của mình.
A Huân ngẩng đầu lên, ánh mắt quét một vòng ở bên trong địa lao này, cuối cùng dừng lại trên khuôn mặt Chân Văn Quân. Khóe môi câu lên, lộ ra nụ cười lạnh, lập tức hướng tới Vệ Đình Húc phun ra một ngụm nước bọt dính máu.
Tiểu Hoa tiến lên một bước che ở trước người Vệ Đình Húc, ngụm nước bọt kia phun ở trên người Tiểu Hoa, Tiểu Hoa giơ tay vung một cái tát thật mạnh vào mặt A Huân, A Huân kêu lên một tiếng đau đớn, cuối cùng phun ra nửa cái răng gãy.
Vệ Đình Húc nói: "Văn Quân muội muội."
Chân Văn Quân: "Dạ."
"Ta mệt rồi, Tạ thị A Huân liền giao cho ngươi thẩm vấn, ngươi cũng nên rèn luyện một chút cách thức thẩm vấn."
Tiểu Hoa ôm lấy Vệ Đình Húc, lúc gần đi Vệ Đình Húc căn dặn nói: "Hai ngục quan này để lại cho ngươi, hình cụ cũng để lại cho ngươi. Thân thể con người đều được làm từ máu thịt, ta thật sự muốn nhìn xem là Tạ thị A Huân này mạnh miệng, hay là hình cụ cứng rắn."
Chân Văn Quân chỉ có thể đáp: "Dạ"
Đám người Vệ Đình Húc đi rồi, ngục quan đem con dao thái thịt đưa cho nàng. Nàng phất tay áo, nắm thanh chủy thủ của mình ở trong tay, nhìn về phía A Huân đầy rẫy những vết thương, trong mắt lộ vẻ đau lòng thương tiếc.
A Huân nhìn thấy chủy thủ, không chút sợ hãi.
"Cẩu nô vô sỉ." A Huân nghiến răng nghiến lợi nói, "Còn có thủ đoạn gì cứ việc giở ra hết đi!"