Truyền âm phù
Xe ngựa chạy ở trên đường đung đưa lắc lư hướng đến Vệ trạch. Linh Bích nhìn Chân Văn Quân đang ngồi bên cạnh, hiệu thuốc đã bị hủy, toàn bộ nỗ lực mà nàng đã dốc hết tâm huyết đều hóa thành bọt nước, lẽ ra tâm tình phải ủ dột mới đúng. Nhưng tiểu cô nương này thần thái vẫn như bình thường, thậm chí còn đang ngâm nga một khúc dân ca Bình Thương, điều này làm cho nàng có chút khó hiểu.
Là cố gắng tỏ ra lãnh đạm hay là tiếp theo đã có tính toán khác? Linh Bích cảm thấy điều đầu tiên có khả năng khá lớn. Nữ lang nhà nàng lãnh đạm là bởi vì trong lòng có mười phần nắm chắc thành công, mà tiểu hài tử này cũng dám bày đặt bắt chước theo, thật sự là trò cười quá lớn mà.
Suy nghĩ đến đây, vẻ tươi cười trên mặt trong lúc trò chuyện không khỏi pha lẫn chút hàm ý cười nhạo, ngay cả trong má lúm đồng tiền cũng là ý tứ châm chọc. Chân Văn Quân tất nhiên nhận thấy được tâm tư của Linh Bích, mở miệng phụ họa cũng không có ý định đánh vỡ.
Xem ra đến bây giờ Linh Bích cũng không nhận thấy được sai lầm của chính mình.
Nàng chắc chắn hiểu được là có rất nhiều mật thám dùng "tự nghiệm" để truyền tin, nhưng ngoài thứ đó ra còn có rất nhiều phương pháp khác.
Trong tháng đầu tiên Chân Văn Quân ở lang viện cũ kia, Giang Đạo Thường đã mang theo nàng học thuộc binh pháp 《 Lục thao 》, biết được thế nào là "Chờ dịp có âm mưu gian biến móc nối cảm tình, xét ý hướng địch để làm gián điệp". Chiến quốc tứ quân tử đã dùng phương thức dưỡng sĩ, thu đồ đệ mà bồi dưỡng ra thích khách và trinh sát để thiết đặt tai mắt của chính mình ở các quốc gia khác, dùng để thăm dò tin tức của địch quân. Tự nghiệm là một phương pháp đơn giản, vả lại chỉ cần quy tắc giao ước không bị lộ ra ngoài, địch quân sẽ rất khó đoán được trong mười mấy chữ thông thường này có ẩn giấu bí mật gì. Nhưng phương pháp này cũng có nhược điểm, đó chính là quá mức lộ liễu.
Linh Bích theo sát ở bên người nàng, nhất cử nhất động của nàng đều nằm dưới sự giám sát của Linh Bích, đề bút viết chữ chính là hành động đáng nghi nhất, Linh Bích nhất định sẽ đem phương thuốc mà nàng đã viết ra hủy đi, cho rằng tin tức chắc chắn đã bị chặn lại.
Phản ứng của Linh Bích đều nằm trong vòng dự kiến của Chân Văn Quân.
Cho nên phương thuốc chỉ là thủ thuật che mắt, trên phương thuốc đó không hề có bất kỳ tin tức gì. Bởi vì thứ mà nàng cùng Tạ gia giao ước căn bản không phải là tự nghiệm, mà là âm phù.
Cái gọi là âm phù, so với tự nghiệm càng bí mật hơn. Tự nghiệm cần phải dùng chữ để truyền tin, chữ vốn đã là đại biểu cho "thông tin", phi thường nhạy cảm dễ khiến cho người ta chú ý. Nhưng âm phù thì có thể là bất cứ một đồ vật gì, chỉ cần là gậy gỗ với kích thước dài ngắn khác nhau không có ký hiệu gì cũng có thể đại biểu cho những ý nghĩa khác nhau. Vận dụng trên chiến trường gồm có các loại ý nghĩa khác nhau tương ứng là lui binh, thủ vững, chi viện, thêm lương thảo, thêm quân nhu quân dụng.
Hiệu thuốc kia đích thật là nơi có ám cọc, nhưng mà ám cọc không phải là cửa hiệu mà là con người. Không phải tiểu nhị trong hiệu thuốc, mà là một nô bộc ở một bên làm công việc quét dọn lặt vặt hoàn toàn không có gì nổi bật.
Nàng thông qua A Tiêu giao ước với Thanh Lưu không phải là tự nghiệm được viết trên thẻ tre, mà là dùng ngân lượng mua thuốc làm "âm phù".
Nàng biết rõ giá cả dược liệu trên thị trường, biết kê ra loại thuốc gì cần bao nhiêu bạc. Nếu như kê phương thuốc một lượng bạc chính là biểu thị nhiệm vụ thất bại, nàng đã không thể tiếp cận được Vệ Đình Húc, đương nhiên nếu đã thất bại thì trên cơ bản cũng không nhất thiết phải dùng âm phù liên hệ, nhưng vì để phòng ngừa vạn nhất nảy sinh tình huống không rõ ràng, vẫn là tính hết những tình huống có khả năng nhất; hai lượng biểu thị nhiệm vụ thành công, nàng đã tiếp cận được, có thể lập tức động thủ đồng thời cũng cần trợ giúp; ba lượng chính là thành công, nhưng ám sát cần phải có thời gian.
Lúc đó giao bạc, chính là ba lượng.
Từ lúc các nàng bước vào hiệu thuốc gã nô bộc đang quét dọn vẫn liên tục cúi đầu, y phục trên người có sáu mảnh vá màu nâu, chứng minh hắn là ám cọc dùng để liên lạc. Chân Văn Quân đương nhiên không liếc mắt nhìn hắn, bởi vì không có lý do gì để nhìn, càng phải đè áp cảm giác tồn tại của hắn xuống mức thấp nhất.
Gã nô bộc ngay cả đầu cũng không hề nâng lên, cũng không có nhìn xem Chân Văn Quân giao ra bao nhiêu bạc, đó không phải là việc mà thân phận của hắn nên làm. Chân Văn Quân cũng biết để không bại lộ thân phận hắn sẽ không ngẩng đầu, cho nên vào thời điểm thả bạc Chân Văn Quân đem ba khối bạc vụn nắm ở trong tay, dùng ngón tay thả chúng xuống từng khối một.
Đông, đông, đông.
Một, hai, ba lượng.
Gã nô bộc thu thập dụng cụ quét dọn xong liền nhanh chóng đi đến hậu viện, Chân Văn Quân biết hắn đi rồi. Hắn có thể sẽ vô thanh vô tức mà trèo tường đi ra ngoài, dùng chiếc xe ngựa đã sớm chuẩn bị sẵn nhanh chóng chạy ra khỏi thành, hội hợp cùng đám người Tạ Thái Hành hay Vân Mạnh, đem tin tức truyền đến tay Thanh Lưu. Chờ đến khi Chân Văn Quân cùng Linh Bích rời đi, ám vệ của Vệ gia tiến vào phá hủy tất cả, đến lúc đó cũng đã muộn.
Có điều cả gia đình của lão bản hiệu thuốc vô tội bị liên lụy khiến trong lòng Chân Văn Quân áy náy, ngày khác nhất định sẽ tìm cơ hội đi bái tế bọn họ.
Nàng tin rằng Thanh Lưu không quá hai ngày sẽ có thể nhận được tin tức của nàng, nhưng mà hiện tại có điều phiền não, nàng cũng không biết Thanh Lưu sẽ đem tin tức truyền trở lại như thế nào. Nếu như đám xấu xa đó còn dám thương tổn a mẫu nàng để uy hiếp thúc giục nàng mau chóng hành động, nàng nhất định sẽ khiến cho đám xấu xa đó tự nhận lấy kết cục thảm hại —— trong lòng nàng kỳ thật đã có kế sách. Chẳng qua là trong kế sách này có chút chỗ nàng còn chưa suy nghĩ thông suốt, còn cần phải thận trọng cân nhắc.
Tùy cơ ứng biến mà đem âm phù từ đồ vật biến thành âm thanh, sau khi tin tức được truyền đi đã trôi qua ba ngày, Chân Văn Quân ở bên trong Vệ trạch chờ đợi đến sốt ruột. Nàng đoán chừng đám ngu xuẩn Thanh Lưu này đừng nói là có năng lực đem tin tức truyền tới Vệ trạch, có lẽ ngay cả Vệ trạch ở nơi nào cũng chưa chắc có thể tìm được, nếu như ngồi mòn mỏi ở nơi này chờ bọn hắn tới cửa, chỉ sợ là chờ không nổi.
Nàng phải tiếp tục xuất môn đi dạo loanh quanh, tin tức chắc chắn sẽ lại một lần nữa xuất hiện ở nơi thị tập ồn ào náo nhiệt này.
Mỗi ngày đi tới đi lui đến mức lòng bàn chân phồng rộp, thắt lưng và hai chân mỏi nhừ, hai mắt trừng trừng mở to cũng muốn mù, đều không tìm được ám hiệu khả nghi nào mới. Linh Bích đã quá mệt mỏi, bản thân Chân Văn Quân cũng không dễ chịu. Đành phải lấy Vệ Đình Húc làm cái cớ, chốc chốc thì mua thuốc cho nàng chốc chốc lại mua giày, mua trang sức mua trâm cài, mua mua mua, cứ thế trong vòng vài ngày gần như đã mua hết toàn bộ những vật dụng mà Vệ Đình Húc có thể dùng được.
Chân Văn Quân đương nhiên không có nhiều bạc như vậy, số ngân lượng tiêu xài toàn bộ đều là mượn của Linh Bích. Số ngân lượng mà Linh Bích nhiều năm vất vả làm việc tích trữ được chỉ trong vòng mấy ngày gần như đã để cho Chân Văn Quân tiêu sạch, nữ lang bảo nàng dốc hết khả năng hầu hạ thật tốt Chân Văn Quân, tốn chút bạc mà thôi Vệ gia tất nhiên sẽ xuất ra trả lại. Chỉ có điều tiểu nha đầu này quả thực láu cá, lần nào cũng chỉ mượn nàng mà lại không mở miệng nói với nữ lang là cần bạc, quay đầu đi không có bạc trong túi còn không phải do nàng xuất ra? Nhịn đau nhìn số bạc tích trữ của mình bị tiêu xài như nước, Linh Bích trong lòng hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Ở bên trong thị tập, Chân Văn Quân đi ngang qua từng cửa hiệu cố gắng tìm tòi một gương mặt mới hoặc một ám hiệu nào đó mà Tạ gia dùng để liên lạc. Đi mệt liền ngồi vào một quầy thức ăn bình dân, gọi một chén canh lấp đầy bụng.
Chủ quầy nhiệt tình chiêu đãi nàng, bưng chén canh đến đứng ở một bên hé ra khuôn mặt sầu khổ.
Thời điểm Chân Văn Quân ăn cơm rất không thích có người ở bên cạnh nhìn xem, đặc biệt còn là vẻ mặt ủ rũ này càng ảnh hưởng đến hứng thú ăn uống của nàng, liền hỏi chủ quầy xem có chuyện gì phiền lòng.
Chủ quầy nói mình không phải người địa phương, mấy tháng trước chạy nạn đến Đào Quân thành, trong tay có chút bạc dư dả cũng có chút tay nghề, liền mở một quầy bán thức ăn, buôn bán nhỏ để mưu sinh. Nhưng chẳng hiểu sao công việc buôn bán vẫn không tốt, mắt thấy đồng ra nhiều hơn đồng vào quầy hàng này sắp không trụ nổi nữa, ở quê cũ đạo tặc hoành hành căn bản không thể quay về, đến lúc đó chỉ sợ phải bán nữ nhi đi. Nói đến điểm thương tâm chủ quầy liền dùng tay áo lau nước mắt, khóc sướt mướt.
Chân Văn Quân thấy hắn tóc mai điểm hoa râm, lại nghe giọng rồi hỏi: "Ngươi là người Tuy Xuyên An Phong?"
Chủ quầy "Ai" một tiếng nói: "Đúng vậy, tiểu cô nương làm sao biết được?"
Chân Văn Quân cười hì hì, dưới ánh nhìn chằm chằm của Linh Bích mà nói: "Ta từng đi theo a phụ ta lang thang khắp nơi bán dược liệu, cũng từng sống ở An Phong một đoạn thời gian, cho nên có thể nghe ra khẩu âm của ngươi." Thật ra thì Tạ Thái Hành có một vị tiểu thiếp là người An Phong, người An Phong nói chuyện khẩu âm rất nặng, vị Bát di kia đến Tạ phủ đã bao nhiêu năm mà ngữ giọng quê hương một chữ cũng chưa đổi, còn làm cho khẩu âm của rất nhiều người trong phủ cũng bị lệch lạc theo, Tạ Thái Hành ngại nàng khẩu âm khó nghe, cũng rất ít khi đến viện tử của vị Bát di này. Vị Bát di này rất giỏi chuyện bếp núc, cũng từng làm món canh giống như ở chỗ này cho A Huân ăn, A Huân ăn không quen liền đem cho A Lai. Bởi vậy không chỉ có khẩu âm, mà chén canh này cũng đủ để nghiệm chứng quê hương của chủ quầy là nơi nào.
"Canh này kỳ thật không khó ăn, chỉ là vị quá cay. An Phong các ngươi hàng năm mưa nhiều lạnh lẽo, ăn cay có thể tiêu trừ bệnh thấp, cho nên dân bản xứ đều thích ăn cay thành nghiện. Nhưng Đào Quân thành nằm ở phía nam Động Xuân, ấm áp ẩm ướt, dân chúng đều hảo ngọt. Món canh cay tê miệng ở chỗ này tất nhiên là bán không được rồi."
Chủ quầy than thở một tiếng: "Ta vậy mà lại không nghĩ tới chuyện đó. Món canh cá cay này ở An Phong chúng ta bán đắt vô cùng, trên phố chợ ở quê nhà buổi sáng xuất môn nhất định trước tiên phải ăn một chén mới được, ai ngờ tới Đào Quân thành lại không có ai hỏi han. Ta đây phải làm thế nào bây giờ? Lão bộc ngoại trừ canh cá cay thì cái gì cũng làm không được. Ở tuổi này ngay cả sức lực cũng bán không nổi."
"Cũng không phải là vô kế khả thi."
Chủ quầy vội vàng nói: "Cầu tiểu cô nương bày cho phương pháp!"
"Canh cá cay, cái tên này rất hay, mùi vị thơm nồng cá tươi cay cay ăn vào thập phần sảng khoái, nhưng mà một lớp mỡ quá dày này đây làm cho dân chúng Đào Quân thành ngần ngại. Ngươi làm cho lớp mỡ cá trong canh giảm bớt bảy phần, lại chuẩn bị thêm mấy cái chén nhỏ, trên mỗi chén trang trí một chút, mời những người đi ngang qua ăn thử, tự nhiên sẽ bán đắt thôi."
Chủ quầy bán tín bán nghi: "Chỉ cần cho người ta ăn thử là được?"
Chân Văn Quân nói: "Ngươi cứ thử xem. Nếu như không được, ta sẽ mua lại toàn bộ canh cá cay ở trong quầy của ngươi hôm nay, còn cho ngươi thêm một thỏi ngân lượng, thế nào?"
Linh Bích vội vàng ôm chặt lấy túi bạc của chính mình.
Dù sao thì việc buôn bán đã vắng vẻ nhiều ngày như vậy rồi, chủ quầy không còn phương pháp nào khác không bằng cứ thử một lần. Bưng chén nhỏ đến bên đường, quả nhiên có người đi ngang tò mò nếm thử, một lần thử liền bán ra được hai mươi mấy chén, ở quầy hàng cũng được ngồi đầy. Mọi người ăn canh xong khen rất ngon, còn tiếc hận vì không thể sớm phát hiện ra món canh cá này.
Sau khi chủ quầy vội vàng đi qua muốn nói lời cảm tạ, lại nhìn không thấy thân ảnh Chân Văn Quân đâu nữa.
Rời khỏi quầy thức ăn đó, Linh Bích nhịn không được tò mò, hỏi Chân Văn Quân:
"Cô nương làm thế nào biết được sau khi khách nhân ăn thử thì nhất định sẽ bán được?"
Chân Văn Quân một lời nói toạc ra: "Trong món canh cá cay đó có bỏ thêm hạt dạ phù dung."
"Hạt dạ phù dung? Không phải là chất độc sao? Chả trách lúc nãy cô nương một ngụm cũng chưa động."
"Đúng vậy, ta cùng a phụ ta lúc ở An Phong bán dược liệu đã biết, dạ phù dung ở chỗ đó chỉ là loại hương liệu tầm thường, nhưng bọn họ lại không biết thứ đó có độc tính rất nhẹ có thể làm cho người ta sinh nghiện. Hạt dạ phù dung bỏ vào trong canh mùi vị sẽ rất nồng, làm cho người ta sau khi nếm qua sẽ muốn ăn tiếp, muốn ngừng mà không được. Vì ngại lớp dầu mỡ kia, người dân Đào Quân thành không thích ăn cay căn bản sẽ không để mắt tới món canh cá cay đó, lại càng không nói đến chuyện cho vào miệng nếm thử, cho nên vẫn bán không được. Chỉ cần giảm bớt dầu mỡ nhìn sẽ có cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái, mọi người sẽ có thể ăn thử. Một khi có người nếm qua sau đó sẽ nghiện, từng chén từng chén không ngừng, giữa sự truyền miệng của mọi người việc buôn bán tự nhiên sẽ dồi dào."
"Thì ra là thế. Tiểu cô nương thật sự là biết nhiều hiểu rộng, trí tuệ hơn người."
Chân Văn Quân thành thật nói: "Không dám nhận."
Từ đường lớn chuyển sang đường nhỏ, rồi lại bước trên đường chính. Chân Văn Quân vẫn đang suy nghĩ xem Thanh Lưu sẽ dùng phương thức gì liên lạc với nàng. Bất luận là phương thức gì cũng đều cần có sự tiếp xúc, sẽ khiến cho Linh Bích hoài nghi. Kỳ thật Linh Bích có hoài nghi hay không cũng không quan trọng, dù sao thì Vệ Đình Húc đúng là đối với nàng có sự đề phòng mới để cho Linh Bích đi theo sát. Ba chữ không tin tưởng đối với Chân Văn Quân đã được viết rành rành ở trên mặt, nhưng chỉ cần không để cho Linh Bích nắm được nhược điểm chân chính là tốt rồi.
Cực kỳ không tin tưởng đối với năng lực tùy cơ ứng biến của bè đảng Thanh Lưu, làm cho Chân Văn Quân vẫn luôn rất lo lắng, sợ bọn họ trong lúc truyền tin để lộ ra dấu vết, bị Linh Bích vừa vặn tóm được thì chẳng phải là khó xử rồi sao. Cũng có thể bởi vì tìm không được cơ hội mà chậm chạp chưa truyền tin tức đến được, nếu như tin tức hay kế hoạch gì trọng yếu bởi vì vậy mà chậm trễ thì biết hướng ai đòi lại công đạo đây?
Ngay trong lúc nàng đang sầu khổ vạn phần, bỗng nhiên nghe thấy bên đường có thanh âm hai người đang tranh chấp. Vốn dĩ nàng không có chú ý quá nhiều, nhưng sau khi nàng nghe được một câu thì thần sắc liền ngưng đọng, lập tức hiểu được đây là trinh sát của Thanh Lưu đang truyền mật hiệu cho nàng.
Hai nam nhân một người dắt ngựa một người cầm gậy gộc trong tay, phía sau nam nhân cầm gậy có ba gã sai dịch đi theo, hùng hùng hổ hổ ngăn cản nam nhân dắt ngựa, cầm gậy chỉ về phía khuôn mặt hắn.
"Ngươi nói, ngươi đánh gãy ba ngón tay của gia nô nhà ta, nên bồi thường như thế nào đây?"
Chân Văn Quân đối với "Ba ngón tay" phi thường mẫn cảm, nghe xong từ đó chợt nhớ tới a mẫu, vành tai lập tức dựng thẳng lên.
Nam nhân dắt ngựa nói: "Ngươi không phải một lòng muốn mua con ngựa này của ta sao? Không bằng ta đem con ngựa này cho ngươi mượn thế nào? Con ngựa này cường tráng kiện dũng, tuyệt đối là giống ngựa thượng hảo!"
Tráng dũng hảo mã chính là "Kiêu", Kiêu chính là họ của a mẫu nàng. Đúng vậy, hai người kia nhất định là người của Thanh Lưu, những lời nói vừa rồi chính là mật hiệu.
"Có điều con ngựa này của ta thật sự rất quý báu, tính mạng của mười gia nô cũng không bằng, huống chi chỉ là ba ngón tay, ta chỉ có thể cho ngươi mượn trong vòng một năm. Nhớ kỹ." Nam nhân dắt ngựa giơ lên một ngón tay, lặp lại, "Thời hạn một năm."
Chân Văn Quân bước chân không ngừng, tỏ vẻ cái gì cũng không chú ý tới, trực tiếp bỏ đi, nhưng lời nói của nam nhân dắt ngựa kia lại khắc sâu ở trong lòng nàng.
Đã tiếp cận con mồi, nhưng cần thời gian.
Chỉ cho ngươi mượn trong vòng một năm, nhớ kỹ, thời hạn một năm.
Đáp lại rồi. Ý tứ của Thanh Lưu chính là muốn nàng nhớ kỹ cơn đau bị chặt đứt ngón tay của Kiêu thị, cho nàng thời hạn một năm để giết chết Vệ Đình Húc.
Một năm.
Tuy rằng thời gian một năm thật sự quá ngắn, ngắn đến mức nàng chưa chắc có thể chiếm được sự tín nhiệm của Vệ Đình Húc, nhưng rốt cuộc cũng xem như đã liên lạc được với Thanh Lưu, tính mạng của a mẫu hẳn là tạm thời không có việc gì.
Có thời gian hòa hoãn nàng liền có thể nghĩ biện pháp, sự tình vẫn còn có thể cải biến.
Đêm đó Chân Văn Quân cuối cùng cũng ngủ thẳng giấc, nàng cần nghỉ ngơi dưỡng sức để nghĩ ra thêm nhiều biện pháp đấu với Vệ Đình Húc, cũng là đấu với Thanh Lưu.
Thời gian một năm, hơn ba trăm ngày ngắn ngủi, nàng phải tận dụng thời gian nhanh nhất đến cởi bỏ lòng nghi ngờ của Vệ Đình Húc, trở thành người khả dụng quen thuộc không thể thay thế ở bên cạnh nàng ta.
Mà nàng hẳn cũng đã thuận lợi đem hạt giống chôn xuống rồi.