Ngã Vi Ngư Nhục

Chương 256: Thiên hạ sơ định




Thuận Đức năm thứ mười một, Hành Thủy Vương Lý Ngạn chiếm giữ phía đông Nhữ Trữ, khoanh vùng lập quốc, tự lập làm vua, hiệu Kim Xuyên. Cùng năm đó phát binh tấn công Nhữ Trữ thảo phạt Lý Mục, đến mùa xuân năm Thuận Đức thứ mười hai chiếm cứ Nhữ Trữ, chém đầu Lý Mục treo trên tường thành hơn một tháng.

Lý Ngạn còn chưa ngồi vững tại Nhữ Trữ, Hoàng Phục đã suất lĩnh Hồng Liên Giáo từ phía nam đánh tới, đại quân vây thành suốt hai tháng, dây dưa rút cạn máu Lý Ngạn.

Lý Ngạn phái người hướng đến Hạng Sơn Vương Lý Mậu cầu cứu, sứ giả ở nửa đường bị thế lực thần bí giết chết, tin tức không được kịp thời truyền tới, đại quân của Hoàng Phục đánh vào trong thành, Lý Ngạn bỏ thành chạy trốn, ở bên bờ sông Hữu Thủy bị truy binh bắn chết. Hoàng Phục tiến vào Nhữ Trữ, ở vùng ngoại thành phía nam Nhữ Trữ lên ngôi Hoàng đế.

Mùa thu năm Thuận Đức thứ mười hai, Vệ Đình Húc ở Bình Thương mặc cổn phục đội vương miện, lên ngôi Hoàng đế, quốc hiệu là Thương, đóng đô ở Bác Lăng, thay đổi niên hiệu thành Quang Hưng.

Đến lúc này, Đại Duật ngày xưa đã phân liệt thành bốn đại quốc và sáu tiểu quốc, Thương quốc độc chiếm bảy quận. Quang Hưng năm đầu tiên, Vệ Đình Húc cho người tấn công thảo phạt Hoàng Phục, lại tiếp một năm nữa, Hoàng Phục bại trận, chạy trốn đến Dịch huyện. Chân Văn Quân dẫn binh truy kích suốt ba trăm dặm, giết chết Hoàng Phục tại vùng ngoại thành phía bắc Dịch huyện. Tháng sáu, Thương quân bắc thượng lại thu phục thêm hai quận.

Mùa đông năm Quang Hưng thứ hai, thiên hạ sơ định, Hoàng đế ban thưởng tước vị cho bách quan tướng sĩ, phóng thích lưu đày. Quốc gia bước đầu được thành lập, triều đình chỉ thiết lập tam công lục bộ, quan viên tinh giảm, thời kỳ đầu lập quốc quan viên trong triều nhân số chỉ có năm trăm người.

Đế quốc hoàn toàn mới do Vệ Đình Húc tự tay tạo dựng không còn lặp lại lề lối cũ của Duật quốc nữa, cơ cấu cồng kềnh quá mức phức tạp lại gắn kết chặt chẽ lợi ích tương quan đã không còn, triều đình tinh giảm lại thấu minh chỉ cần một khoản thuế rất ít là có thể vận hành dễ dàng.

Thời kỳ đầu kiến quốc, Vệ Đình Húc bãi bỏ thuế sơn hải và thuế muối, đem mỏ muối ngư nghiệp các loại sản nghiệp vốn dĩ do triều đình tổ chức kinh doanh đưa trở về dân gian. Thuế được quy định là một phần bốn mươi, thấp hơn so với một phần ba mươi của thời kỳ Duật quốc. Lao dịch cũng từ sáu mươi ngày mỗi năm thời tiền triều cắt giảm còn hai mươi ngày mỗi năm, ngay cả thuế thương mậu thu được từ Vạn Hướng Chi Lộ cũng tạm thời đình chỉ.

Dưới sự thúc đẩy của hàng loạt chính sách mậu dịch tốt đẹp cùng với tài phú cuồn cuộn do Vạn Hướng Chi Lộ mang đến, nền kinh tế Thương quốc nhanh chóng phát triển phồn vinh, đô thành Bác Lăng chín đại lộ ba thị tập trăm cỏ ngàn hoa, đến năm Quang Hưng thứ ba tổng số nhân khẩu toàn quốc khôi phục tới hai trăm bảy mươi vạn hộ.

Lúc đó chung quanh Thương quốc vẫn như trước đều là kình địch bao vây chực chờ, cùng với Tuyên, Minh, Nhiêu, Mạnh tứ quốc giằng co không ngừng.

Thương quốc dưới sự thúc đẩy mạnh mẽ của triều đình do Vệ Đình Húc đứng đầu kinh tế phồn vinh, vạn quốc triều bái, mang đến vô số những tư tưởng cùng kỹ thuật tiên tiến, bốn quốc gia kia bất quá chỉ là nỏ mạnh hết đà, chỉ đợi nàng bẻ gãy nghiền nát.

Bốn tiểu quốc này Vệ Đình Húc cũng không để vào mắt, chỉ có một quốc gia khác là không thể khinh thường.

Đó chính là đại quốc ở phía nam vào năm Quang Hưng thứ hai đã nhanh chóng quật khởi, Trường Ca quốc.

Trường Ca quốc chiếm giữ Tĩnh Tập Cự Lộc Hoài Dương Nam Nhai tứ đại quận, ngay cả Túc Độ cũng được vẽ vào trong bản đồ, diện tích lãnh thổ mênh mông đất rộng người đông, trùng tu thủy lợi nông canh không ngừng nghỉ. Trường Ca quốc võ tướng đông đảo mưu sĩ khắp nơi, nông thương song hành phát triển, còn chiếm cứ nơi xung yếu là hành lang thương mậu Vạn Hướng Chi Lộ. Nếu không phải Quốc vương Trường Ca quốc này cùng với Hoàng đế Đại Thương quan hệ không cạn, Đại Thương muốn ăn được quả ngọt của Vạn Hướng Chi Lộ, còn cần phải tranh đoạt một phen.

Trường Ca quốc đến tột cùng là ra đời như thế nào, thì phải bắt đầu nói từ thời điểm Quang Hưng năm đầu tiên.

Tháng giêng Quang Hưng năm đầu tiên, gió lạnh giống như đao cắt, đặc biệt là tiểu thành Nam Lĩnh này chính là nơi đầu gió, mỗi một năm bắt đầu mùa đông đều đặc biệt rét lạnh.

Lúc Vệ Đình Húc trở về Bác Lăng vừa vặn đi ngang qua Nam Lĩnh.

Nam Lĩnh là đất phong năm đó đã cấp cho Canh Thái hậu cùng Cung nhi, nhiều năm không gặp, Cung nhi cơ trí năm xưa đã trở thành Nam Lĩnh Hầu Lý Dung duyên dáng yêu kiều, chẳng qua là không thích nói chuyện cho lắm. Sống ở Nam Lĩnh cũng coi như là cơm no áo ấm, sở thích lớn nhất chính là đọc sách đánh đàn, bên người có hai thị nữ hầu hạ, chưa bao giờ thấy nàng cười.

Vệ Đình Húc đi tới Nam Lĩnh đặc biệt muốn gặp nàng, hỏi nàng gần đây sinh hoạt như thế nào, nàng không nói tiếng nào không chút phản ứng, dứt khoát ngay cả đàn cũng không gảy, tỏ ý muốn rời đi.

Vệ Đình Húc ngồi xuống hỏi nàng vì sao không đàn, Lý Dung cười lạnh nói: "Nhìn thấy ngươi chán ghét, không muốn đàn."

Lời này vừa nói ra, thị vệ ở xung quanh đình lập tức tiến lên muốn bắt giữ nàng, Lý Dung hai mắt cũng không chớp, vô cùng lãnh đạm, nàng chờ chính là một ngày này.

Vệ Đình Húc phất phất tay để mọi người lui ra, chỉ còn lại nàng cùng Lý Dung hai người.

Lý Dung nhìn thoáng qua chân của nàng, bàn tay chậm rãi sờ đến chủy thủ cất giấu ở bên hông.

"Quên nhắc nhở ngươi một câu, cho dù thị vệ rời đi, khắp nơi trong viện này đều là ám vệ của ta. Ngay khi ngươi vừa rút chủy thủ ra lập tức sẽ bị bắn thành nhím."

Bàn tay của Lý Dung đã nâng tới bên hông chợt ngừng lại, cố gắng tìm kiếm dù chỉ một chút sơ hở trên gương mặt Vệ Đình Húc. Đáng tiếc mãi cho đến cuối cùng cũng không tìm được, ngón tay của nàng gãi gãi vào bên hông, ngồi xuống.

"Ngươi rốt cuộc muốn như thế nào?"

Vệ Đình Húc nhìn nàng cười: "Tiện đường đến thăm ngươi một chút mà thôi."

Lý Dung không cảm kích chút nào, nặn ra nụ cười giả dối trên mặt, hỏi: "Đẹp mắt không?" Không chờ Vệ Đình Húc trả lời, nàng lại lập tức thay đổi nét mặt, "Lâu quá không gặp, lúc nghĩ đến ngươi luôn luôn chỉ có một ít hình dáng mơ hồ, hiện giờ gặp lại ngươi khiến ta càng thêm xác định được một chuyện."

Lý Dung đột ngột lên giọng: "Ngươi chính là gian thần điển hình trong sách sử, là loại gian thần người người đều muốn chém chết, để tiếng xấu muôn đời! Nhưng bây giờ ngươi muốn làm Hoàng đế, chờ ngươi đăng cơ, bách tính mấy trăm năm sau chẳng lẽ sẽ không biết được hôm nay ngươi đã làm bao nhiêu chuyện xấu, được ghi lại trong sách sử có thể hay không đều là những sự tích chói lọi của ngươi? Ngươi nói, những người được gọi là hiền quân được ghi lại trong sách sử kia có phải hay không đều giống như ngươi, kỳ thật đều là ác đồ hai tay dính đầy máu tươi của người vô tội, giẫm đạp thi thể leo lên đế vị? Những thánh chủ được hậu thế ca tụng kia, có phải hay không đều vô sỉ giống như ngươi?!"

Lý Dung bị nhốt ở Nam Lĩnh nho nhỏ, cô độc mà lớn lên. Trong quá trình nàng trưởng thành vẫn luôn bị giám thị, bất luận làm chuyện gì bên người đều có vài ánh mắt nhìn chằm chằm, ngay cả lúc tắm rửa bên cạnh cũng có người ngồi.

Không ai muốn cùng nàng nói chuyện, nàng cũng từ từ trở nên không nói lời nào.

Cá tính của nàng cũng đang chậm rãi biến đổi, nàng nghẹn nín một bụng lời nói muốn nói với Vệ Đình Húc, một năm ba năm năm năm. . . . . . Đã nhiều năm như vậy, nàng cuối cùng cũng chờ được Vệ Đình Húc, cuối cùng cũng có thể đem oán hận trong lòng mắng ra thành lời.

Nàng khẳng định chính mình lần này tuyệt đối có thể mắng cho Vệ Đình Húc câm nín không trả lời được.

Đối mặt với lời chỉ trích của Lý Dung, nụ cười của Vệ Đình Húc không hề suy giảm, nghe xong những lời lên án của nàng sau đó hỏi ngược lại: "Phụ tá một hôn quân, là trung hay là gian?"

Lý Dung không nghĩ tới nàng sẽ nói như thế, thoáng chút sững sờ. Vấn đề này nàng xác thực chưa từng nghĩ qua.

"Lật đổ một đế quốc thối nát, là trung hay là gian; cùng một đế quốc lễ nhạc tan vỡ cấu kết với nhau làm việc xấu, là trung hay là gian? Bảo vệ tính mạng của một ngàn người để cho bọn họ tiếp tục chịu khổ, giết một vạn người mà đạt được lợi ích thiên thu, ngươi sẽ chọn cái nào?"

Vệ Đình Húc đứng dậy, ống tay áo phất qua trước người. Lý Dung há hốc miệng, không thể thật sự nói ra thành lời.

Lý Dung kỳ thật biết nên trả lời thế nào, chỉ có điều câu trả lời của nàng lại vừa vặn có thể phản bác sự lên án trước đó, sự lên án của chính nàng.

Trơ mắt nhìn bóng dáng Vệ Đình Húc rời đi, Lý Dung tức giận đến mức trên khuôn mặt nhỏ nhắn hiện ra một vệt đỏ ửng chán nản.

"Ta không thích Vệ Đình Húc người này."

Mặt trời chiều ngã về tây, bên bờ sông gió lớn nổi lên bốn phía, Lý Dung cũng không chịu về nhà, ngồi ở chỗ đó hóng gió.

"Ta cũng không thích." Tiểu Kiêu đứng ở phía sau nàng, nhìn chằm chằm sau gáy nàng, khóe miệng nổi lên nụ cười tủm tỉm tinh quái, "Ai, nghe nói nhũ danh của ngươi là Cung nhi?"

Lý Dung không nói lời nào.

"Là thật sao?"

"Ta quên rồi."

"Chuyện như vậy cũng có thể quên?"

"Sau khi hoàng tổ mẫu tạ thế, cũng chưa từng có người nào gọi ta như vậy nữa."

Tiểu Kiêu không nghĩ tới một đề tài tán gẫu tốt như vậy cũng có thể bị chính mình tán cho chết, ho khan mấy tiếng không biết kế tiếp nên nói thêm gì nữa mới tốt.

Ngược lại là Lý Dung hiếm thấy chủ động mở miệng.

"Ngươi còn phải ở Nam Lĩnh bao lâu nữa?"

"Ta đóng giữ tại nơi này, khi nào đánh xong Minh quân thì khi đó sẽ đi. Bất quá ta cũng không xác định được, ta luôn cảm thấy Vệ Đình Húc để cho ta ở lại Bình Thương, ở tại địa bàn của nàng chính là để kiềm chế a mẫu ta."

"A mẫu ngươi là ai?"

"Chân Văn Quân, ngươi biết không? Nữ tướng quân, người lợi hại nhất ấy."

"Nga. Vị người nhà kia của Vệ Đình Húc."

". . . . . . Ta thật sự không thích Vệ Đình Húc, thật sự."

. . . . . .

Mùa thu năm Thuận Đức thứ mười hai, Vệ Đình Húc rốt cục cũng đi tới bước này, đi tới đỉnh cao mà phụ thân Vệ Luân chưa tới được.

Khi nàng mặc lễ phục, vai áo thêu hình nhật nguyệt đứng trên thềm đá cao ở Trọng Hoa điện, trên quảng trường lớn như vậy ở trước điện đón nhận bá quan văn võ cúi đầu tung hô vạn tuế, ai cũng không thấy rõ ở đằng sau mũ miện mười hai chuỗi ngọc buông rũ kia, biểu tình của nữ đế là như thế nào.

Quốc gia mới thành lập, còn nhiều việc cần làm, toàn bộ mọi thứ đều giản lược.

Điển lễ đăng cơ của Vệ Đình Húc cũng không có bất kỳ phô trương gì, sau điển lễ nàng đích thân cùng với Thượng thư lệnh đi kiểm kê quốc khố, bảo đảm bạc ở trong quốc khố không có bị lạm dụng chiếm làm của riêng. Bắt đầu từ ngày đầu tiên nàng đăng cơ trong năm Quang Hưng đầu tiên, cùng với việc đại xá thiên hạ chính là đề ra Lệnh luật chống tham ô nghiêm khắc, từ Tam công cho đến Thái thú địa phương, chỉ cần tham ô trăm lượng bạc trở lên, chém không tha.

Nàng đã trải qua quá trình Đại Duật suy vong, hiểu rõ nền móng của một quốc gia là cái gì, tuyệt đối sẽ không giẫm lên vết xe đổ.

Đương nhiên, nàng chỉ có thể cam đoan chính mình khi còn sống có thể làm cho bách tính Đại Thương an cư lạc nghiệp, có một quân đội cường đại bảo đảm sự bình an cho vùng biên cảnh. Về phần sau khi nàng chết quốc gia này sẽ biến thành cái dạng gì, nhiều năm về sau có thể hay không lại bại ở trong tay một kẻ bất tài nào đó, nàng không biết, cũng không khống chế được.

"Điều trẫm có thể làm, chính là mở đầu dẫn đường cho thật tốt, xây dựng vững chắc nền móng của một đế quốc hưng thịnh, làm cho quỳnh vũ cao lầu sụp đổ chậm một chút." Vệ Đình Húc liên tục lâm triều suốt một tháng, nhiễm chút phong hàn, hôm nay liền cho phép chính mình nghỉ ngơi một ngày, cũng để cho các đại thần đã liên tục dậy sớm suốt một tháng ngủ ngon giấc một chút, nghỉ ngơi lấy lại sức. Nàng và Trưởng Tôn Ngộ cùng nhau đi trên hành lang Thiên Tịnh thông đến Ngự Hoa viên, nhìn ngắm đủ loại hoa ở hai bên, trong lời nói thanh tỉnh lại ung dung.

Trưởng Tôn Ngộ cười, vốn có một tràng những lời trêu đùa muốn nói, nhưng người trước mắt đã không còn là thanh mai trúc mã của hắn nữa, mà là đế vương của một quốc gia lớn. Trưởng Tôn Ngộ mặc dù được tôn là Đại Tướng quân và Công tước, nhưng từ sớm đã đem binh quyền giao cho triều đình, tháng trước đã dâng lên Hoàng thượng tấu chương xin trở về đất phong dưỡng lão, Vệ Đình Húc vẫn chưa trực tiếp trả lời hắn.

"Chiêm Dĩnh muốn nói cái gì thì nói đi." Vệ Đình Húc không cần thượng triều, mặc thường phục nhẹ nhàng đơn giản, cho dù có chút ho khan cũng không thể kéo chậm lại bước chân của nàng.

Trưởng Tôn Ngộ lắc đầu, vẫn là không nói.

Ngươi có phải hay không muốn nói, mỗi một vị Hoàng đế đều muốn trường sinh bất tử, kiêng kỵ nhất chính là một chữ 'chết', nhưng ta lại không hề mảy may né tránh. Vạn tuế đã nghe nhiều rồi, nhưng có thể thật sự vạn tuế hay không, trong lòng ta biết rất rõ.

Vệ Đình Húc đem những suy nghĩ của mình nói qua một lần trong lòng, cũng không có mở miệng, nhìn chằm chằm ánh mắt của Trưởng Tôn Ngộ.

Trưởng Tôn Ngộ dựa theo cấp bậc lễ nghĩa rũ mắt xuống, không có nhìn thẳng vào nàng.

"Ngươi muốn trở về Động Xuân, thì cứ trở về đi." Vệ Đình Húc nhanh thêm một bước, đi hướng đến Ngự Hoa viên.

"Tạ ơn bệ hạ." Trưởng Tôn Ngộ quỳ xuống tại chỗ bái tạ, lúc đứng lên thì Vệ Đình Húc cùng người hầu đã đi xa rồi.

Trưởng Tôn Ngộ đứng lên đi ra ngoài, một nhóm nữ quan từ đằng xa tiến tới, hắn liếc mắt một cái liền nhận ra được đây là tân tấn nữ quan mới vừa được đề tên trên bảng vàng năm nay. Các nàng vừa đi vừa đàm luận kinh học cùng đạo trị quốc, nói đến chỗ kịch liệt tranh luận đến mặt đỏ tía tai.

Trưởng Tôn Ngộ đứng ở một bên nghe hồi lâu, nhận thức chính xác quả thực bất phàm, so với những người năm xưa dựa vào thế lực gia tộc bảo hộ lên làm quan lớn hoàn toàn bất đồng. Nghe khẩu âm của các nàng cũng không phải nhân sĩ Bình Thương, đại đa số mọi người là từ các tiểu huyện địa phương dựa vào bản lĩnh của chính mình thi tuyển vào triều đình.

Không lâu sau đó một nhóm nam quan cũng tham gia thảo luận, không ai phục ai, mọi người dự định thức trắng đêm viết tấu chương, lần sau lúc tảo triều trình lên cho Hoàng thượng. Hoàng thượng phẩm đức thanh cao luôn sẵn lòng tiếp thu ý kiến, tấu chương một khi được dâng đến tay nàng, cao thấp lập tức sẽ được phân giải.

Các quan viên mới nhậm chức trẻ tuổi hùng tâm tràn trề một lòng vì quốc, mặc dù còn có chút non nớt, nhưng lại khiến cho người ta yêu mến.

Trưởng Tôn Ngộ ở một bên nghe đến hài lòng, không muốn rời đi.

Thế nhưng hắn nhất định phải rời đi.

Trưởng Tôn gia cùng Vệ gia là thế giao, từ đời gia gia của gia gia của gia gia hắn, hai nhà đã qua lại đặc biệt thân cận. Nghe nói năm xưa Trưởng Tôn gia là mưu sĩ của Vệ gia, hai nhà cùng đi theo Thái Tổ gầy dựng giang sơn Đại Duật. Tự biết rằng sau khi được giang sơn mạng nhỏ sẽ khó bảo toàn, hai nhà dắt tay cùng nhau vượt qua cửa ải khó khăn, hiểu được mối quan hệ giữa hai nhà là cực kỳ mật thiết, sau đó qua nhiều thế hệ lợi ích tương liên hợp tác chặt chẽ, mãi cho đến lúc này khi đế quốc hoàn toàn mới được thành lập.

Thực ra cũng tốt, đại đa số người nửa đời trước kiến công lập nghiệp chẳng qua là để tuổi già cùng với các thế hệ tử tôn của chính mình có thể bình an hỉ nhạc. Hắn mặc dù chưa chắc sẽ có cái gì tử tôn, nhưng cũng là một trong đại đa số người. Nỗi sợ hãi lúc trên chiến trường sinh tử chỉ trong chớp mắt vẫn thường xuyên xuất hiện trong giấc mộng của hắn, hiện giờ hắn đã có đất phong của chính mình, chỉ cần là hậu nhân của Trưởng Tôn gia thì sẽ có quyền lợi được miễn trừ thuế khóa lao dịch, hắn rất hài lòng thỏa mãn.

Nằm gai nếm mật vượt mọi chông gai, chẳng phải là vì một ngày hôm nay quốc thái dân an giải giáp quy điền đó sao? Trưởng Tôn Ngộ cảm thấy chính mình cũng không hề thiệt thòi.

Chẳng qua là mất đi một vị hảo hữu, thêm một vị quân chủ.

Trưởng Tôn Ngộ trở về đất phong, A Liêu từ sớm cũng đã cải tạo lại Thanh Viên một chút, làm cho nó càng thêm rộng lớn thoải mái, dọc theo Vạn Hướng Chi Lộ rời xa cuộc tranh đấu ở Trung Nguyên, đi du sơn ngoạn thủy.

A Liêu biết Đại Thương mới vừa khởi đầu mọi việc còn đợi ổn định, nàng cần lưu lại tiếp tục giúp Vệ Đình Húc. Nhưng nàng cũng đã đáp ứng A Tranh các nàng, lần đó ở Minh huyện sau khi gặp dữ hóa lành liền không quan tâm đến việc triều đình nữa, lại thêm ba năm trôi qua lời hứa của nàng vẫn kéo dài chậm chạp chưa được thực hiện. Các nương tử tất nhiên sẽ không phàn nàn một lời nào, nhưng chính nàng trong lòng khó chịu.

Vệ Đình Húc không hề ban cho nàng bất kỳ chức vị gì, chỉ trao danh hiệu Công tước, phần thưởng cũng không có thưởng quá nhiều, hi vọng nàng có thể lượng thứ cho tình hình tài chính hiện tại của Đại Thương. Bất quá tự mình cấp cho nàng giấy nợ, chỉ cần nàng mở miệng, bất cứ lúc nào bất luận bao nhiêu, tiền khố tư nhân của Vệ Đình Húc vĩnh viễn sẽ vì nàng rộng mở. Mà nàng cũng không cần phải quan tâm bất cứ chuyện gì nữa, Vệ Đình Húc đã trải qua một lần nỗi đau mất đi chí hữu, không muốn lại trải qua một lần nữa.

Nàng để cho A Liêu không chút bận tâm mà rời khỏi Đại Thương, ngao du tứ hải.

Trước khi rời đi A Liêu xúc động muôn vàn, vì Vệ Đình Húc cuối cùng đã đăng cơ, cũng vì bản thân cuối cùng đã thực hiện được lý tưởng của chính mình.

Trưởng Tôn gia triệt để rời khỏi Bác Lăng, cũng để cho chúng thần trong tay cầm một đống tấu chương bất an chộn rộn trở nên an phận một chút.

Tham sự viện Viện thủ năm đó cũng là Lại bộ Thượng thư hiện giờ Vệ Hợp là cánh tay của quần thần, chủ trương của hắn Vệ Đình Húc không cần dùng lỗ tai để nghe cũng biết, không có gì ngoài chế hành. Trừ khi họ "Vệ" nhất loạt nắm quyền, bằng không thì lịch sử của Duật thất nhất định sẽ tái diễn. Đây không phải là bi kịch, mà là quy luật của lịch sử.

Không cần Vệ Hợp mở miệng, Vệ Đình Húc đã đích thân vạch kế hoạch cho cuộc đảo chính năm xưa, mức độ nặng nhẹ lợi hại trong đó nàng hiểu rõ hơn ai hết.

Nàng chậm chạp không cho Vệ Hợp một câu trả lời, Vệ Hợp cũng rất có chừng mực không hề nói thêm. Mãi đến sau khi Trưởng Tôn thị giao ra binh quyền, Vệ Hợp mới một lần nữa liên hợp chúng thần dâng tấu, lần này đối tượng bị buộc tội chính là Đại Tướng quân Chân Văn Quân đang nắm giữ thiên hạ binh mã.

Sự tồn tại của Chân Văn Quân đối với hoàng quyền là một uy hiếp cực lớn, nếu như nàng muốn đoạt vị, bất cứ lúc nào cũng có thể xé rách Đại Thương.

Ý tứ của Vệ Hợp chính là để cho nàng cũng giống như Trưởng Tôn thị, giao ra tất cả binh quyền, từ nay về sau rời xa triều đình không quan tâm việc triều chính, phong nàng làm Hậu, lùi về hậu cung, chỉ phụ trách mẫu nghi thiên hạ.

Vệ Đình Húc chưa từng cho Vệ Hợp bất cứ một câu trả lời nào, Vệ Hợp vẫn một mực lúc nhanh lúc chậm tạo áp lực cho nàng, những áp lực này rất nhanh đã không thấy tăm hơi.

Vệ Đình Húc là một vị đế vương đặc biệt khó đoán, Vệ Hợp đã qua tuổi sáu mươi, hơn sáu mươi năm qua hắn từng nhìn xem vô số người, một mực giấu tài thâm tàng bất lộ, chỉ làm cho người ta xem nhẹ hắn, xem nhẹ sự tồn tại của hắn. Hiện giờ đế quốc mới lập, chính là lúc hắn kiếm sắc ra khỏi vỏ.

Hắn đã gặp qua vô số người, từ một thế hệ đế vương tuyệt thế mưu sĩ, cho tới người dân lao động nơi phố phường, những người này nghĩ cái gì làm cái gì đều sẽ lưu lại dấu vết, chỉ có vị nữ đế này giống hệt nhiều năm trước đây vẫn khiến cho hắn như lọt vào trong sương mù.

Hắn thậm chí nhìn không ra Vệ Đình Húc thích ăn món gì, thích dùng hương huân mùi gì.

Nhìn qua thì mối quan hệ giữa Vệ Đình Húc và Chân Văn Quân như gần như xa, lúc thì thân cận giống như đang diễn trò, lúc thì xa cách lại càng không hợp tình lý. Khi hắn phát hiện Vệ Đình Húc bố trí mật thám ở bên cạnh Chân Văn Quân, theo dõi nhất cử nhất động của nàng, lại càng kinh ngạc. Hai người này đến tột cùng là phân hay hợp?

Hoàng thượng cho xây một tiểu viện dùng để hóng mát ở trong cung, đặt tên là Trác Quân phủ, đây là chuyện mọi người đều biết.

Hoàng thượng muốn thiết yến ở Trác Quân phủ, khao thưởng Chân Tướng quân chiến thắng trở về.

Chân Văn Quân xuất binh đánh Nhiêu quốc, diệt trừ tận gốc tiểu quốc ở gần Thương quốc nhất, đại thắng trở về.

Còn đang trên đường quay về Bác Lăng thì nhận được thư của Vệ Đình Húc, mời nàng sau khi về kinh liền đến Trác Quân phủ.

Chỉ một mình nàng.

Đương nhiên, chiến thắng trở về đại quân sẽ thiết yến đón gió tẩy trần ở một nơi khác, mà cuộc hẹn ước riêng tư giữa nàng và Vệ Đình Húc là ở Trác Quân phủ, chỉ thuộc về hai người các nàng.

Xuất chinh tấn công Nhiêu quốc đã được hai tháng, vết thương sau lưng Chân Văn Quân lại phát tác, đau đớn khó nhịn, sau khi đánh hạ chủ lực còn có vài dư nghiệt chưa trừ, nàng liền để cho Lâm Mộc chỉ huy đại quân, nàng cùng Bộ Giai và một số thương binh quay về Bác Lăng trước.

Đang trên đường trở về Bộ Giai chúc mừng Chân Văn Quân, hiện giờ nàng đã là Đại Tướng quân dưới một người trên vạn người, tay cầm trọng binh, chính là đệ nhất trọng thần của Đại Thương.

Chân Văn Quân cầm bầu rượu rót rượu cho Bộ Giai, chỉ cười không nói gì.

Bộ Giai tự mình nói một tràng, lại còn rất tự nhiên nói tới chuyện binh quyền. Hắn không nhìn Chân Văn Quân, mặc dù lần trước khi hắn nhắc tới chuyện này Chân Văn Quân nhìn về phía hắn rõ ràng là muốn ngăn hắn nói tiếp, nhưng hắn là mưu sĩ của Chân Văn Quân, nhận bổng lộc của nàng được nàng che chở, vì quân mưu đồ là chức trách của hắn. Bất luận Chân Văn Quân có thích nghe hay không, hắn cũng phải chịu trách nhiệm vì quyền lợi thậm chí là tính mạng của Chân Văn Quân.

"Trải qua sự diệt vong của Lý thị vương triều, Tướng quân hẳn là so với Văn Thăng nhìn thấy rõ ràng hơn. Vệ Đình Húc hiện giờ đã bước lên đế vị, đây là chuyện mà mọi người đã sớm dự đoán được. Nàng có năng lực lãnh đạo trác tuyệt, văn trị vũ lực, định quốc an dân, có người trời sinh là tướng tài có người trời sinh là mưu sĩ, mà nàng, chính là đế vương trời sinh trời tuyển."

Chân Văn Quân rót đầy chén rượu ở trước mặt Bộ Giai, rồi lại rót đầy rượu cho chính mình.

"Nhưng cho dù là nàng, thì vẫn không thoát được ma chú mà các bậc đế vương từ xưa đến nay đều không thể tránh thoát." Dưới ngọn đèn dầu lung lay, đôi mắt của Bộ Giai chớp cũng không hề chớp, dường như nói ra đây không phải là lời nói bình thường, mà là móc ra hết tâm phế, "Nàng cần cấp cho bá quan văn võ một công đạo, cần phải cân bằng toàn bộ triều đình, nếu không nàng vì sao phải phá hủy Đại Duật? Điều nàng muốn chính là một đế quốc hoàn toàn mới có thể để nàng một tay nắm giữ, là một vương triều mà bất luận kẻ nào cũng không thể lay động. Trưởng Tôn thị đã đi rồi, Tướng quân, ngươi phải suy nghĩ thật cẩn thận."

Chân Văn Quân không lên tiếng, vẫn như trước dựa theo nhịp độ của chính mình mà uống rượu.

Ngàn chén không say.

Hắn phát hiện Chân Văn Quân ngồi ở trước mặt hắn đây đã trở nên không còn quen thuộc nữa rồi, không còn là một tiểu cô nương hỉ nộ ái ố đều viết ở trên mặt, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra.

Bộ Giai vô cùng mừng rỡ, trong mắt rưng rưng, cuối cùng nói: "Văn Thăng cùng Tướng quân làm bạn hai mươi năm, Tướng quân những năm gần đây trải qua bao nhiêu nhấp nhô, gặp phải bao nhiêu thăng trầm, Văn Thăng đều được may mắn cùng Tướng quân trải qua, nếu nói trên thế gian này từng có người hiểu được Tướng quân, Văn Thăng ắt hẳn được xem là một người trong số đó. Văn Thăng biết rõ, điều mà Tướng quân muốn chưa bao giờ là vinh hoa phú quý cũng không phải là binh quyền trong tay, càng không phải là làm một con chim tước ở trong lồng phía sau một quốc gia. Điều mà Tướng quân vẫn một mực truy cầu, dùng cả đời để truy tìm chẳng qua chỉ là không bị người khác trói buộc. Tướng quân muốn chính là phần tự do này. Nếu như hôm nay Tướng quân giao ra binh quyền, sợ rằng bước tiếp theo mà Vệ Hợp muốn chính là Tướng quân dâng lên thủ cấp chấm dứt hậu hoạn, lúc đó Tướng quân cho hay là không cho? Lui một bước mà nói, Tướng quân hôm nay nguyện ý vì Hoàng thượng bỏ qua bản thân, trở thành vật trang trí được cho là để duy trì ổn định quốc gia ở trong miệng triều dã quần thần, nhưng Tướng quân nên biết sắc suy ái trì* ở trên người các triều đại quân vương cũng không phải là chuyện hiếm thấy. Huống chi, người mà Hoàng thượng trân ái vốn chính là Tướng quân của hiện tại. Tướng quân tự chặt đứt đôi cánh của mình cũng chính là chặt đứt đi tấm lòng si mê luyến ái của Hoàng thượng đối với Tướng quân. Văn Thăng chỉ mong Tướng quân ngẫm lại tâm tình năm đó lúc ở Túc Độ phá cục, thật sự nguyện ý vứt bỏ tất cả mưu cầu của cuộc đời này hay sao?"

(*) Sắc suy ái trì (色衰爱弛): ý nói một người dựa vào sắc đẹp được sủng ái, một khi sắc đẹp suy tàn thì sẽ bị ruồng bỏ

"Ngươi có biết những lời vừa nói này đủ để ấn định ngươi tội danh mưu nghịch hay không?"

"Văn Thăng không sợ chết, chỉ nguyện long đầu đại hải hổ bôn cao sơn*, trời cao biển rộng tự do rong ruổi!"

(*) Long đầu đại hải, hổ bôn cao sơn (龙投大海虎奔高山): hai cụm từ này đều có cùng nghĩa là thoát khỏi khốn cảnh, về với thế giới bao la tự do tự tại