Diêu Chiếu Nghi sau khi đắp thuốc xong chỉ ngủ được hai canh giờ đã bị một trận ho khan làm cho đau đớn tỉnh lại.
"Tỷ tỷ!" A Hương cả đêm không ngủ liên tục canh giữ ở bên người nàng lập tức tiến lên, cầm tay nàng, giữa mi tâm toát lên vẻ lo lắng sâu sắc rõ rệt, "Có phải đau lắm không? Hay là chúng ta quay về Nam Nhai hảo hảo chữa thương đi."
Diêu Chiếu Nghi lắc lắc đầu, nhìn chằm chằm lên đỉnh lều trại, nhẹ giọng mở lời: "A Hương, ngươi giúp ta đi gọi Tào Phỉ vào đây."
"Nhưng mà. . . . . ."
A Hương còn muốn nói nữa, Diêu Chiếu Nghi chợt cầm tay nàng, trong ánh nhìn chăm chú của nàng ấy thoáng có vẻ cầu xin, khẽ xoa vuốt ngón tay nàng hết lần này đến lần khác. A Hương nhìn không nổi nhất là bộ dáng này của nàng, không có biện pháp nào để không mềm lòng, đành phải ra ngoài lều trại đi gọi Tào Phỉ.
Tào Phỉ cùng nhiều vị mưu sĩ tướng sĩ ở bên ngoài chờ đợi đã lâu, thấy A Hương đi ra bảo bọn họ tiến vào, liền gấp rút đi vào.
Diêu Chiếu Nghi khoác trên người chiếc áo choàng lông cực kỳ ấm áp ngồi ở bên giường, trong tay cầm một bình rượu nóng trừ hàn, bảo mọi người ngồi xuống, đem sự việc ban đêm tập kích An Phúc khách điếm kể ra từ đầu tới đuôi, bao gồm toàn bộ chi tiết nàng bị Chân Văn Quân chế phục đều nói ra hết, không chút nào che giấu sự khinh định của chính mình khi cùng với Chân Văn Quân một đấu một bị áp đảo bại trận.
"Xem ra họ Chân này tuổi còn trẻ lại có thể độc bá một phương cũng không phải là phô trương thanh thế, người này quả thực có hơi khó đối phó." Tào Phỉ tò mò, "Nhưng nàng trước kia bị Vệ Đình Húc lợi dụng, vào đêm đại hôn còn giết chết mật thám trọng yếu nhất của Vệ gia, mâu thuẫn giữa hai người bọn họ rất sâu, hôm nay vì sao lại liên hợp thiết đặt cạm bẫy?"
Diêu Chiếu Nghi sau khi uống xong rượu nóng đã thanh tỉnh không ít, cũng có sức lực để chống chọi cơn đau đớn: "Toàn bộ mọi chuyện giữa hai người này có lẽ cũng không đơn giản như chúng ta nhìn thấy như vậy. Tất cả mọi người đều biết Vệ gia cùng Trưởng Tôn gia đang mưu đồ đại sự, bình thường lực chú ý đều đặt ở trên người Vệ Luân Trưởng Tôn Diệu hoặc là Vệ Cảnh An những người này, mức độ quan sát đối với Vệ Đình Húc cũng không tính là nhiều, cũng chính là sau khi nàng trở thành nữ quan mới nhảy vọt tới trước mặt mọi người. Chân Văn Quân này lại càng khiến cho người ta khó lòng phòng bị, bỗng nhiên trở thành Truy Nguyệt quân Trung lang tướng, trở thành Tướng quân, hiện giờ trong tay lại còn nắm giữ hổ phù. . . . . . Mấy năm nay rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, mối ràng buộc giữa Vệ Chân hai người đến tột cùng là như thế nào, là vì lợi ích mà tạm thời kết thành đồng minh hay là tình cảm vững chắc như vàng tất cả mọi sự bất hòa đều là biểu hiện cho người ngoài xem, không đi đến bên cạnh các nàng tỉ mỉ quan sát chỉ sợ là nhìn không rõ."
"Nữ lang, ý của ngươi là. . . . . ."
Diêu Chiếu Nghi buông chén rượu xuống: "Ta muốn đích thân lẻn vào bên người các nàng."
"Không được!" A Hương là người đầu tiên phản đối, "Tỷ tỷ ngươi hiện tại bị thương nặng như vậy làm sao có thể lại tiếp tục mạo hiểm?! Vệ Chân hai kẻ gian tặc kia giảo hoạt thành thói hung ác nham hiểm, vạn nhất lại rơi vào trong tay các nàng thì biết phải làm thế nào đây!"
Tào Phỉ thì lại muốn nghe thử một chút về mưu kế của Diêu Chiếu Nghi, Diêu Chiếu Nghi nói:
"Hai người nếu như vì lợi ích mà tạm thời kết thành đồng minh, chứng tỏ thù hận giữa bọn họ khó có thể hóa giải, mối quan hệ cũng sẽ dễ dàng bị chia rẽ."
"Nếu hai kẻ gian tặc kia là tình cảm chân thật thì sao? Dù sao thì trong trận chiến Yên Hàng Chân Văn Quân đã liều chết cứu mạng Vệ Đình Húc, nói là lợi ích tương quan cũng không có gì sai, nhưng theo ngu kiến của lão phu, chỉ sợ hai kẻ gian tặc này tình cảm gắn bó rất sâu."
"Vậy thì lại càng có khả năng để ly gián."
Diêu Chiếu Nghi đem mưu kế của chính mình nói ra tường tận, nói đến vài loại phương pháp ứng đối khác nhau dưới những tình huống khác nhau. Sau khi nói xong thấy Tào Phỉ lộ ra nụ cười ý vị thâm trường. Diêu Chiếu Nghi sắc mặt thoáng đỏ lên:
"Tào công cười cái gì?"
"Ý của nữ lang là muốn chen vào giữa hai kẻ gian tặc này, mê hoặc một trong hai người, điều tra mối quan hệ thực sự giữa hai người bọn họ sau đó đánh bại từng người một."
A Hương cau mày, bức thiết muốn mở miệng.
"Đúng vậy, ta chính là có ý này."
"Nhưng mà nữ lang không phải đã cùng Chân Văn Quân đánh nhau đối mặt rồi sao, không sợ nàng nhận ra nữ lang sao?"
"Lúc đó đêm đen gió lớn nàng cho dù nhìn thấy cũng chưa chắc có thể thấy rõ."
"Kỳ thật lão phu cũng tán thành với lời nói của A Hương cô nương, nữ lang đang bị thương, hai kẻ gian tặc này cũng không phải dễ đối phó như vậy. Mà quan trọng nhất là . . . . ." Tào Phỉ ngừng lại một chút, có chút khó xử không thể nói tiếp được.
"Là cái gì!" Diêu Chiếu Nghi truy vấn.
"Thứ cho lão phu nói thẳng, với tính cách cương liệt của nữ lang chỉ sợ không thể hoàn thành được chuyện này. Muốn nữ lang bách phát bách trúng thì dễ, nhưng nói đến mê hoặc. . . . . ." Tào Phỉ không nói tiếp, xem như là giữ lại chút thể diện cho Diêu Chiếu Nghi.
Diêu Chiếu Nghi im lặng, quét ánh mắt nhìn một vòng những người khác đang có mặt tại đây, từ thần sắc cũng có thể nhìn ra tất cả bọn họ đều đồng ý với lời nói của Tào Phỉ.
Diêu Chiếu Nghi cúi đầu không hé răng, tựa hồ vừa bị đả kích.
A Hương nhìn không nổi bộ dáng này của nàng, liền thay đổi lời phản đối kiên quyết mới vừa rồi, hỏi Tào Phỉ: "Tào công, còn có biện pháp nào khác để đánh bại hai kẻ gian tặc kia không? Dù sao thì lần này các nàng tiến đến Cự Lộc là vì diệt trừ Lưu thị, việc này đối với chúng ta mà nói là một cơ hội vô cùng tốt, nếu như bỏ lỡ chẳng phải là rất đáng tiếc sao."
Tào Phỉ nói: "Kỳ thật mưu kế của nữ lang xét về mạch suy nghĩ là đúng, chẳng qua bản thân nàng không thích hợp mà thôi. Hai kẻ gian tặc này tuy là nữ tử nhưng lại yêu thích nữ sắc, muốn dùng sắc dụ nhất định phải tìm một nữ tử tư thái thướt tha, có khí chất quyến rũ mới có khả năng thành công. Nữ lang quá mức chính khí, chỉ sợ không có cách nào diễn tốt được màn kịch này."
Tào Phỉ nói đến đây, bỗng nhiên có người nhìn về phía A Hương, sau đó liên tiếp, ánh mắt của mọi người không hẹn mà cùng hướng về phía nàng.
A Hương dáng người đầy đặn yêu kiều, trời sinh thân hình như rắn nước cực kỳ động lòng người, tuổi không lớn nhưng lại có một loại phong vận của thiếu phụ khiến người ta nhìn qua một lần khó quên, nàng và Diêu Chiếu Nghi tuy là tỷ muội, một người là con của chính thất một người là con của tiểu thiếp, nhưng khí chất hoàn toàn bất đồng.
A Hương lập tức hiểu được ý tứ của Tào Phỉ, tiến lên cầm tay Diêu Chiếu Nghi nói: "Tỷ tỷ, chuyện này cứ giao cho ta làm. Ta từ nhỏ tiếp nhận huấn luyện nghiêm khắc chính là muốn bảo hộ tỷ tỷ, vì hoành đồ đại nghiệp của tỷ tỷ xuất một phần sức lực! Hiện giờ đúng là thời cơ tốt!"
"Nhưng mà, ngươi không hiểu rõ tình huống bên kia, ta cũng không muốn để cho ngươi dấn thân vào nguy hiểm."
A Hương nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Diêu Chiếu Nghi, cười vui vẻ: "Có những lời này của tỷ tỷ như vậy là đủ rồi."
A Hương là nữ nhi của tiểu thiếp, từ nhỏ đã bộc lộ thiên phú luyện võ, Diêu gia liền cố ý bồi dưỡng nàng làm trợ thủ cho Diêu Chiếu Nghi.
Diêu Chiếu Nghi mấy năm nay gánh vác trọng trách, trong đa số tình huống cũng không rảnh phản ứng nàng, đối với vị muội muội mỗi ngày đều đi theo bên cạnh này cũng không tính là có cảm tình gì sâu sắc. Ở Đại Duật, mối quan hệ giữa con đích và con thứ giống như là chủ nhân và gia nô, Diêu Chiếu Nghi và A Hương cũng không ngoại lệ.
Nàng vẫn luôn hiểu được A Hương đối với chính mình trung thành tận tâm, lúc xuất chinh đến Cự Lộc A Hương đã cực lực yêu cầu được đồng hành. Hiện giờ thấy nàng bất chấp nguy hiểm muốn giúp mình hoàn thành đại kế, càng hiểu được người này tình thâm nghĩa trọng.
"Chân Văn Quân đối với nữ tử dễ dàng mềm lòng, lợi dụng nhược điểm này có thể thuận lợi đến bên cạnh nàng." Trước khi A Hương đi Diêu Chiếu Nghi đến tiễn đưa nàng, đặc biệt giao phó, "Mặc dù có cơ hội gây chia rẽ, nhưng mà hai người này đều là người thông minh, A Hương ngươi cứ làm hết khả năng của mình, nếu như có nguy hiểm đến tính mạng ngàn vạn lần không cần miễn cưỡng, lập tức chạy trốn trở về, ta cũng sẽ phái người âm thầm bảo hộ ngươi. Hết thảy đều lấy sự an toàn của bản thân làm trọng, hiểu chưa?"
A Hương nói: "Có những lời này của tỷ tỷ, A Hương kiếp này đã không còn gì tiếc nuối. A Hương nhất định không phụ sự ủy thác của tỷ tỷ!"
Vệ Đình Húc đêm đó đã bị trận hỏa hoạn quấy nhiễu, tiếp tục ở lại Trạch huyện tĩnh dưỡng hai ngày sau đó mới lại một lần nữa chuẩn bị xuất phát, tiến đến Cự Lộc.
Khi khoảng cách đến Cự Lộc chỉ còn hơn một trăm dặm thì nhận được chiến báo, nói Lưu thị đã nhận thấy đại quân của các nàng tới gần, xuất binh vây chắn. Chân Văn Quân cũng không chủ trương dùng cứng đối cứng với Lưu gia quân ngay lúc này, vả lại phía trước địa thế núi non hiểm yếu, rất có khả năng có phục binh mai phục tại đây, đối với những người từ xứ khác không quen thuộc địa hình như các nàng mà nói, đi vòng qua khu vực nguy hiểm mới là sách lược tốt nhất.
Vì thế Vệ Chân hai người cần phải thay đổi lộ tuyến tiến tới, đi thêm hơn hai mươi dặm ngang qua Phong huyện, rồi lại tiếp tục xuất phát hướng đến Cự Lộc.
Trận chiến giằng co ở Nhữ Trữ đã đánh suốt chín tháng, Phùng Nhĩ Xác vẫn thủ vững trong thành không ra, thậm chí còn đang ở trong thành cày bừa trồng trọt, tự sản xuất không ít lương thực, làm cho ý tưởng của các nàng muốn chặt đứt nguồn lương thực khiến hồ tặc đói chết ở trong thành bị hóa thành bọt nước. Không thể không nói Phùng Nhĩ Xác này là một đối thủ khó xơi, Chân Văn Quân biết trận chiến này e rằng còn phải tiếp tục giằng co kéo dài, lúc này chư hầu các nơi đã rục rịch, bắt đầu các hoạt động thôn tính bành trướng, nàng nếu như lại hao phí thời gian ở Nhữ Trữ, chỉ sợ sẽ khiến cho người khác nhân cơ hội đắc lợi. Chân Văn Quân cùng Bộ Giai sau khi bàn bạc trao đổi, cho rằng tạm thời nên đem Yên Hàng giao cho Vệ Cảnh An cùng Trưởng Tôn Ngộ phòng thủ, để bọn họ tiếp tục giằng co cùng người Trùng Tấn, còn nhóm người Chân Văn Quân thì bảo tồn thực lực chuyển dời đến địa phương khác, bài trừ một ít thế lực sắp sửa đột ngột từ mặt đất mọc lên mới là việc chính yếu.
Nam Nhai bên kia có Tiểu Kiêu cùng Chu Mao Tam, A Hy cùng Quan Huấn Khương Vọng liên thủ, đã đem tài phú của Vạn Hướng Chi Lộ phân ra không ít, Chân Văn Quân muốn để cho Tiểu Kiêu tiếp tục cọ sát rèn luyện, viết thư cho nàng dặn dò một ít chi tiết cần chú ý sau đó liền tiến đến Cự Lộc ở phía đông nam.
Hành trình Cự Lộc lần này ngoại trừ muốn áp chế Tri Thu phái, Vệ Đình Húc còn có một loại dự cảm, Diêu gia có thể sẽ tiếp tục dán mắt vào nàng, có lẽ sẽ ở giữa đường xuất thủ lần nữa.
Trong lúc Vệ Đình Húc cùng Chân Văn Quân hai người còn chưa gặp mặt nhau cũng đã trao đổi thư từ qua lại, ở trong thư định ra kế hoạch săn giết Diêu thị.
Chân Văn Quân thì không quá tin tưởng Diêu thị lúc này sẽ bám theo tới Cự Lộc, tùy tiện xuất thủ không giống tác phong của Diêu thị cho lắm.
"Không, Diêu thị nhất định sẽ xuất thủ." Vệ Đình Húc ở trong thư cực kỳ chắc chắn.
"Vì cái gì?"
"Bởi vì bọn họ cho rằng ta là bại tướng dưới tay, nên chắc chắn sẽ khinh địch."
Vệ Đình Húc nói cũng rất có lý, Chân Văn Quân liền làm theo lời nàng âm thầm quan sát, quả nhiên đã đợi được thích khách. Không thể tự tay giết chết thích khách có chút tiếc nuối, nhưng trước mắt việc quan trọng nhất là đánh tan Tri Thu phái, làm cho bọn chuột nhắt chỉ biết biên soạn nhạc khúc thiếu nhi kia biết cái gì gọi là họa từ miệng mà ra, làm cho thanh danh tốt của Vệ Đình Húc phù trợ thực long trở về vị trí cũ có thể tiếp tục đi sâu vào lòng dân.
Lúc đến Phong huyện thì phát hiện nơi này đã bị Lưu gia chiếm đóng, Chân Văn Quân chỉ mất thời gian một ngày đã phá thành tiến vào. Lưu gia quân nghe tiếng liền tháo chạy, Chân Văn Quân lập tức dẫn binh vào thành, đem Phong huyện thu vào dưới trướng.
Lương thực của quân đội lúc đến Phong huyện đã tiêu hao hơn phân nửa, vốn định ở trong thành thu mua lương thực, lại nghe nói lúc Lưu thị chiếm lĩnh Phong huyện đã cướp đoạt sạch sẽ nơi này, trong tay dân chúng đã không còn lương thực nữa rồi.
Vấn đề lương thực chính là tai họa lớn, Chân Văn Quân hạ lệnh cho các binh lính đi săn thú, đào rễ cây, phàm là những thứ có thể ăn được toàn bộ đều thu thập đến. Góp nhặt suốt mấy ngày căn bản là không đủ, ngay trong lúc Chân Văn Quân đang rầu rĩ thì dân chúng chủ động đem lương thực cùng thịt đã bí mật cất trữ đưa tới, khiến nàng mừng rỡ.
Dân chúng ở Phong huyện đều nói binh lính của Lưu thị giống như là sơn phỉ, căn bản không hề cân nhắc đến cảm thụ của dân chúng, vừa đến liền cướp, còn đả thương người. May mà Tướng quân đánh cho bọn họ tháo chạy, số lương thực này coi như là báo đáp Tướng quân.
Chân Văn Quân hiểu rõ hơn ai hết trong thời kỳ chiến loạn thức ăn có bao nhiêu quý giá, không thể để cho các hương thân chịu thiệt, liền chiếu theo giá cả thị trường hiện thời mua lại thức ăn với giá cao hơn, lại tự mình thử nghiệm thức ăn, xác định không có bị hạ độc sau đó liền bảo đầu bếp mang xuống, đêm nay cứ để cho mọi người ăn một bữa thỏa thích.
Các binh lính hưng trí bừng bừng giúp đầu bếp đem thức ăn chở đi, Chân Văn Quân cầm hai chùm nho trong suốt óng ánh dự tính đem đi cho Vệ Đình Húc, sải bước lên ngựa, thấy phía trước có hai binh lính đang lôi kéo một nông phụ đến giao rau quả, cười hi hi ha ha không cho nàng đi.
Chân Văn Quân chậm rãi cưỡi ngựa tiến đến gần.
"Tiểu nương tử đừng đi vội như vậy nha, năm nay bao nhiêu tuổi rồi, đã hứa gả cho người ta chưa?"
Hai binh lính một trái một phải chặn đường đi của nông phụ kia, Chân Văn Quân thấy nông phụ kia mặc trên người một chiếc áo khoác cũ kỹ đầy mảnh vá, giữa trời rét đất lạnh chỉ mang một đôi giày vải cũ nát, chiếc mũ bằng vải gai là dùng áo khoác cũ cải biến thành, trong ngực ôm một chiếc giỏ trúc đang không ngừng lui về phía sau, liên tục muốn lẩn trốn. Nàng đi ngang mấy bước binh lính liền đuổi theo mấy bước, bất luận như thế nào cũng không để cho nàng đi.
Nông phụ kia đưa lưng về phía Chân Văn Quân, tạm thời nhìn không thấy được mặt nàng, nhưng thấy hai binh lính dày dạn kia tràn đầy hưng phấn thì chắc hẳn người này cũng khá xinh đẹp.
Nông phụ thật sự không có biện pháp, chỉ có thể dừng lại hướng đến hai binh lính khẽ cười nói: "Đa tạ nhị vị quân gia nhớ thương, thiếp năm nay mười tám, còn chưa xuất giá, chỉ vì lão mẫu trong nhà bị bệnh nặng cần chiếu cố. Vẫn thỉnh quân gia tạo thuận lợi để thiếp đi bốc thuốc cho lão mẫu, ngày khác thiếp lại đến cảm tạ quân gia."
Thanh âm của nông phụ lại còn có chút êm tai, làm cho hai binh lính này càng thêm hưng phấn: "Mười tám tuổi mà còn chưa xuất giá, là đang chờ ta sao? Bệnh gì nghiêm trọng như vậy, một ngày không uống thuốc không chết được đâu! Đến, nhìn thấy miếng ngân đĩnh lớn này chứ? Đêm nay nếu ngươi lưu lại bồi ta, miếng ngân đĩnh này chính là của ngươi!"
Nông phụ kia vừa sợ hãi lại vừa nhục nhã, cất cao giọng nói: "Thiếp mặc dù sinh ra nghèo khổ nhưng vẫn tự lực cánh sinh, tuyệt đối sẽ không làm loại chuyện thấp hèn này! Quân gia vẫn thỉnh tôn trọng một chút!"
Nông phụ càng tức giận thì bọn lính này lại càng vui vẻ, hoàn toàn không đem sự tức giận của nàng để vào trong mắt, tiếp tục lôi kéo nàng muốn mang nàng đi, nông phụ hô to cứu mạng, vó ngựa của Chân Văn Quân bay lên, đạp vào lưng hai người bọn họ đạp văng bọn họ đi.
Hai người kêu thảm một tiếng ngã trên mặt đất, mặt dính đầy bùn đất tức giận không thôi, quay đầu lại định quát tháo, chợt thấy Chân Văn Quân ngồi trên lưng ngựa, gương mặt bình tĩnh nhìn chằm chằm bọn hắn, lập tức không dám lên tiếng nữa, vội vàng chạy đi.
Chân Văn Quân tự mình xuống ngựa đỡ nông phụ kia dậy, hỏi nàng có sao không.
Nông phụ lắc lắc đầu nói: "Đa tạ nữ hiệp cứu mạng."
Chân Văn Quân mỉm cười: "Ta không phải là nữ hiệp gì cả." Nói xong đem miếng ngân đĩnh mà bọn lính đánh rơi để lại đưa cho nàng.
"Cái này không phải của ta." Nông phụ quả thực có dáng dấp rất đẹp, cũng rất thành thật.
"Hiện tại là của ngươi. Ta là Tướng quân ở đây, binh lính của ta quấy rầy ngươi là do ta bình thường quản giáo không nghiêm, ta hướng ngươi xin lỗi. Miếng ngân đĩnh này là chút tâm ý nho nhỏ của ta, cầm lấy đi xem bệnh cho mẫu thân ngươi đi."
Nông phụ chần chừ nhiều lần cuối cùng cũng nhận, hướng đến Chân Văn Quân dập đầu bái lạy. Chân Văn Quân để cho mấy nữ binh đi theo đưa nàng trở về, bảo đảm an toàn cho nàng. Sau đó tìm đến hai binh lính lúc nãy bị ngựa đạp kia. Bọn lính tưởng rằng Tướng quân muốn tìm bọn họ gây phiền toái, cuống quít xin lỗi nói về sau không dám tái phạm nữa, hi vọng Tướng quân có thể tha cho bọn hắn một lần này.
Thật bất ngờ, Chân Văn Quân chẳng những không dùng quân pháp trừng phạt bọn họ, ngược lại đem miếng ngân đĩnh "đã đánh rơi" của bọn họ trả lại cho bọn họ, còn rất chân thành mà cùng hai người bọn họ nói chuyện phiếm: "Ta ngày thường cũng đã nhắc nhở các ngươi không ít, không được quấy rầy dân chúng, các ngươi vì sao lại làm như vậy?"
Hai người do dự một lúc lâu, sau đó đành nói thật: "Tướng quân, hai huynh đệ chúng ta đi theo Tướng quân tất nhiên là đối với Tướng quân vạn phần tôn trọng, nhưng dù nói như thế nào thì, nam nhân và nữ nhân vẫn là khác biệt. Nam nhân chúng ta tinh khí thế này cần phải có chỗ để phát tiết, phát tiết ra được liền thần thanh khí sảng, mới có khí lực để giết địch. Nếu như phát tiết không được a. . . . . . chung quy vẫn là khó chịu."
Chân Văn Quân hỏi: "Có bao nhiêu khó chịu?"
"Cái này. . . . . . thì thường xuyên muốn."
"Hai người các ngươi có thể hay không giúp nhau giải sầu?"
Chân Văn Quân hỏi hết sức nghiêm túc, mà hai người kia lại tái mặt: "Tướng quân, không phải nam nhân nào cũng thích đi đường bộ*."
(*) Đi đường bộ (走旱道): tiếng lóng, nghĩa là bạo cúc hoa
"Đúng vậy, hai huynh đệ chúng ta vẫn là thích nữ nhân."
Chân Văn Quân và Bộ Giai cùng nhau dạo qua một vòng ở bên trong Phong huyện thành, không có nói với Vệ Đình Húc, hai người đi đến kỹ viện lớn nhất trong thành dạo qua một vòng, thăm dò thật kỹ giá cả, Chân Văn Quân cảm thấy quá rẻ, có thể chỉ tốn một ít bạc mà giải quyết được chuyện trọng yếu này, rất tốt. Các cô nương ở kỹ viện cũng cực kỳ cam tâm tình nguyện.
Bộ Giai đang định chọn người, Chân Văn Quân chợt gọi hắn lại, ngẫm nghĩ hồi lâu cảm thấy cần thiết phải hỏi qua Vệ Đình Húc. Chuyện này mặc dù là một chuyện tốt, nhưng ít nhiều cũng mang chút cảm giác không đứng đắn, vẫn là cần phải thông báo trước với Vệ Đình Húc một tiếng.
"Đây là chuyện rất đỗi bình thường." Vệ Đình Húc không có bất kỳ ý tứ phản đối nào, "Vốn dĩ hành quân đánh giặc đều phải kết hợp với quân kỹ, bằng không mỗi lần đánh hạ được một nơi nào đó sẽ có thể phát sinh chuyện xâm hại bách tính địa phương, thậm chí cả cô nương đi giao rau quả cũng không buông tha. Dục vọng con người cần phải thỏa mãn. Cứ để cho các nàng đến đi."
"Được."
Chân Văn Quân đang muốn đi, Vệ Đình Húc chợt gọi nàng một tiếng.
"Ân?"
Vệ Đình Húc ngọt ngào cười: "Đi sớm về sớm, ta chờ ngươi."
Nhớ đến một đêm không ngủ kia sau khi hai người lâu ngày không gặp hội hợp, Chân Văn Quân cảm giác trong ngực nóng lên, đủ loại tư vị chỉ có đương sự hai người cùng vết cắn trên vai mới hiểu.
Nhanh chóng đáp lại một tiếng, Chân Văn Quân lập tức xuất môn.