Trong tất cả những câu chuyện xưa mà a mẫu từng kể trước khi ngủ, Chân Văn Quân thích nghe nhất chính là tất cả những chiến dịch nổi tiếng qua các triều đại, tiếp theo đó là những câu chuyện nam chinh bắc phạt của các vị Hoàng đế khai quốc. Trong những câu chuyện đó hễ là người sau này làm Hoàng đế lại còn khai lập một đời thịnh thế, thì lúc được sinh ra sẽ có điềm báo. Không phải là kim quang phủ trên đỉnh đầu thì chính là mẫu thân nằm mơ thấy rồng, mấy thứ này cũng không có gì hiếm lạ.
Hiếm lạ chính là "Thiên ý".
Cái được gọi là "Thiên ý" chính là vận mệnh đế vương.
Muốn làm Thiên tử, ngoại trừ có được binh lực tuyệt đối, danh nghĩa để đoạt quyền cùng hùng tài đại lược, quan trọng nhất chính là vận may. Dùng từ ngữ mộc mạc nhất để nói, đó chính là mạng lớn.
Cơ hồ tất cả những vị Hoàng đế dùng binh mã đoạt thiên hạ đều có một câu chuyện về mạng lớn được lưu truyền rộng rãi, nếu như ngày sau Vệ Đình Húc thật sự đăng cơ quân lâm thiên hạ, thì câu chuyện thần kỳ hôm nay đây có lẽ cũng sẽ được lưu truyền thành giai thoại, ở bên trong các tửu lâu trà quán được người kể chuyện tha hồ khuếch đại, nói đến nước bọt văng khắp nơi.
"Mạng của ta lại giao thác ở trong tay ngươi rồi."
Một câu nói này của Vệ Đình Húc chỉ khiến cho Chân Văn Quân trong lòng tỏa nhiệt, a mẫu cũng đang ở phía sau nàng, nhưng viện binh lại ở bên ngoài thành. Người của Vệ gia nhìn qua chỉ còn lại hơn hai mươi người, cho dù nàng có bản lĩnh thông thiên có thể ở giữa đại quân ra vào mấy lần, cũng khó lòng mang theo người bị thương cùng hài đồng đột phá vòng vây, vọt tới chỗ miệng giếng cách đây hơn năm mươi bước.
Chân Văn Quân cười khổ nói: "Tuy rằng biết một đường sinh cơ đang ở ngay cách đây không xa, nhưng làm thế nào để chạy tới đó? Chỉ sợ ta cũng không có biện pháp."
Lý Phong nhìn những lưỡi đao sáng lóa đang lay động trước mắt, nắm chặt góc áo của A Khung: "A bà, a bà, ta còn chưa muốn chết!"
A Khung hai mắt vô thần, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Vệ Đình Húc sau khi nghe được lời nói của Chân Văn Quân, cũng không thất vọng, cười nói: "Nếu đã không có biện pháp đào thoát thì quên đi, không cần tiếp tục phí công giãy dụa."
Vệ Đình Húc cũng không phải làm bộ làm tịch giả vờ thong dong, nàng thật sự ngồi xuống, cũng không kiên trì nữa, để cho đôi chân đã bị kéo căng lâu ngày hảo hảo thả lỏng: "Ta chính là sợ bị vây hãm quá lâu tin tức không truyền ra ngoài được, liên lụy người nhà tới cứu ta, hi sinh vô ích. Không nghĩ tới ngươi so với người nhà chạy đến đây còn nhanh hơn. Hôm nay là ta liên lụy ngươi. . . . . . Tính ra ngươi bởi vì chuyện của ta đã chịu không ít khổ nạn, Văn Quân, là ta có lỗi với ngươi."
Nhìn thoáng qua Vệ Đình Húc hai mắt ửng đỏ hàm chứa nước mắt, Chân Văn Quân rất nhanh dời đi ánh mắt mình, không dám nhìn thêm nữa.
Vệ Đình Húc: "Ân tình của ngươi ta cũng chỉ có thể đợi đến kiếp sau lại báo đáp."
Tào Phỉ đứng ở chỗ cao biết binh lính sợ hãi lưỡi đao của Chân Văn Quân, tiếp tục như vậy chỉ sợ có biến cố, hắn lập tức hạ lệnh chém chết bè đảng Vệ tặc.
Bọn lính hét lớn một tiếng nâng cao khí thế, nóng lòng rục rịch muốn tiến lên.
Chân Văn Quân cùng tất cả mọi người của Vệ gia đều đã chuẩn bị sẵn sàng để liều chết.
Nhưng vào lúc này, chuyện quỷ dị đã xảy ra.
Một trận cuồng phong gào thét không biết từ nơi nào kéo đến, đất đá bay mù trời che mờ ánh mắt của mọi người.
Đám binh lính đang muốn xông lên đoạt mệnh nhìn không rõ con đường phía trước, hành động lại bị trì hoãn.
Tào Phỉ thầm cảm thấy không ổn, quát lớn: "Giết!"
Chân Văn Quân trong lòng nhiệt huyết mãnh liệt bùng nổ! Ông trời đã ban cho cơ hội! Lúc này không đi còn đợi đến khi nào?!
Nàng mượn trận gió lớn này làm lá chắn tiến đến Yên Hàng không sai, suốt cả đêm lao đi nhanh như gió liên tục không hề ngừng nghỉ cũng không sai, nhưng cũng không có điên cuồng như hiện giờ.
Gió bắc thét gào, cuộn khắp đất trời gần như muốn thổi tan Yên Hàng nho nhỏ này. Tường nát gạch vụn bị cuốn vào không trung, cũng giống như bả đao kia trong tay Chân Văn Quân và người của Vệ gia cực kỳ nguy hiểm. Đập trúng đầu người nào thì đều rất có khả năng hôn mê ngay tại chỗ thậm chí trực tiếp bỏ mạng.
Gió từ phía sau Chân Văn Quân thổi tới, mái tóc đã được buộc khá chắc chắn cũng bị thổi đến hỗn độn, ở trong gió giương nanh múa vuốt. Theo trận gió tiến tới nàng càng đánh càng hăng, quân địch ngược chiều gió động tác hoàn toàn bị cuồng phong làm xáo trộn, thậm chí cả trận hình cũng không thể bày ra được.
Tào Phỉ bị thổi bay chiếc mũ nhìn thấy đám người Chân Văn Quân liều mạng xông ra ngoài, không khỏi thở dài —— thời dã mệnh dã*. Thiên la địa võng ở Yên Hàng hôm nay cũng không thể diệt trừ tận gốc được Vệ thị, chỉ còn thiếu một chút cuối cùng, chẳng lẽ nàng quả thật là người mà ông trời đã chọn?
(*) Thời dã mệnh dã (时也命也): ý nói thời cơ và vận mệnh cũng không phải là thứ mà con người có thể nắm giữ
Miệng giếng đã ở ngay trước mắt, Chân Văn Quân đưa tay một phát đẩy Lý Phong đang chạy ở phía trước nhất, Lý Phong hét thảm một tiếng ngã xuống dưới, may mà giếng không sâu lại còn treo một sợi dây thừng thật to để cho hắn túm lấy.
Lý Phong xuống tới đáy giếng, lập tức xoay người sờ soạng chung quanh, hắn rất nhanh đã tìm được phiến đá quen thuộc, mừng rỡ, dùng sức đẩy nó ra, thông đạo tối om hiện ra trước mắt.
"A bà! Ái khanh! Các ngươi xuống nhanh lên a! Có dây thừng!" Lý Phong hô to.
Chân Văn Quân toàn thân vết thương chồng chất, tinh thần tập trung cao độ, nàng căn bản là không phát hiện chỗ nào trên người mình lại bị rạch mở nứt toạc ra. Nàng túm kéo sợi dây thừng lên cột ngang qua eo của a mẫu, đưa a mẫu xuống dưới.
"Cởi dây thừng!" Chân Văn Quân che chở Vệ Đình Húc ở sau người, vừa vung đao điên cuồng vừa hướng đến trong giếng kêu to.
Lý Phong tiếp được A Khung, nhanh nhẹn cởi bỏ dây thừng: "Được rồi!"
Lúc này hộ vệ của Vệ gia toàn bộ đã chết hết, chỉ còn lại một mình Chân Văn Quân đang ngăn cản.
Trường đao bị chém đứt đoạn, trên lưỡi đao tất cả đều là vết nứt, máu trong lòng bàn tay theo mu bàn tay chảy xuống. Có một binh lính đuổi theo A Khung xuống giếng, một chân vừa mới tiến vào thì bị Chân Văn Quân kéo trở lại, một cước đá bay. Đúng lúc này một đao từ phía sau chém xuống muốn tránh cũng không thể tránh kịp, Chân Văn Quân cắn chặt răng dự định miễn cưỡng chống chịu một đao này, thế đao mãnh liệt vậy mà lại bị tan rã giữa đường, binh lính cầm đao gào thét một tiếng xiêu xiêu vẹo vẹo ngã xuống bên cạnh.
Chân Văn Quân lao lực mở to mắt quay lại nhìn, thấy Vệ Đình Húc tựa vào sau lưng nàng, y phục bị gió thổi tựa như những gợn sóng cuồn cuộn, mượn lưng nàng gian nan đứng thẳng dậy, hai tay nắm chặt thanh đao máu tươi đầm đìa vừa mới xuyên qua ngực người kia.
Vừa rồi chính là nàng đã ngăn chặn đòn tập kích gần như không thể tránh của đối phương.
"Một chiêu này có phong phạm của ngươi chứ?" Vệ Đình Húc hỏi.
Chân Văn Quân cười lớn, lúc này dây thừng đã được cởi bỏ, nàng lại túm kéo dây thừng lên, buộc vòng qua eo Vệ Đình Húc.
Vệ Đình Húc cảm xúc cuộn trào, ôm nàng liền hôn.
Chân Văn Quân thật sự không nghĩ tới vào thời điểm nguy hiểm như vậy mà nàng còn có tâm tư hôn môi, trái tim bị Vệ Đình Húc người kỳ lạ này túm bắt đến mềm nhũn ngứa ngáy khó nhịn.
Tào Phỉ rốt cuộc nhịn không được nữa, chạy hướng đến miệng giếng, vừa chạy vừa quát: "Tuyệt đối không được thả hổ về rừng!"
Vệ Đình Húc vào một khắc cuối cùng trước khi hạ xuống giếng liếc mắt nhìn về phía Tào Phỉ.
"Tào Tử Mậu, một bài học này có bao nhiêu đau đớn, ngày sau ta chắc chắn sẽ để cho ngươi lĩnh hội gấp trăm lần." Nói xong thân ảnh Vệ Đình Húc liền biến mất ở miệng giếng, cũng mang theo trái tim của Tào Phỉ đồng loạt từ trên cao rơi xuống.
Chân Văn Quân nằm trên miệng giếng chân dài quét ngang, quét ngã binh lính đang vội vã tới gần, lúc sắp sửa leo xuống giếng thì sau gáy bỗng nhiên truyền đến một luồng cảm giác mát lạnh. Nàng lập tức nghiêng phắt đầu qua, một mũi tên bắn lén bay sượt qua xé rách da nàng "vù" một tiếng cắm vào bên cạnh giếng.
Trên mũi tên có độc.
Gần như đồng thời khi làn da ở cổ bị xé rách, cảm giác nóng rực kích thích khiến Chân Văn Quân khẽ hô một tiếng. Nàng không có thời gian để truy cứu, bụm cổ lập tức nhảy vào trong giếng.
"Bắn tên!" Giữa trận gió lớn một giọng nữ tràn đầy sức mạnh ra lệnh, đội cung tiễn thủ vội vàng chạy tới lập tức vây quanh miệng giếng, liên tục bắn ra vô số mũi tên.
Đáng tiếc bọn họ vẫn là đến chậm một bước.
Chân Văn Quân đã nhảy xuống giếng, Vệ Đình Húc cùng Lý Phong hợp lực nâng tảng đá lên chắn đỡ, cho dù có bắn nhiều tên đến đâu cũng đều là phí công.
Đến khi Tào Phỉ dự tính lại dùng hỏa công, thì bên trong giếng đã không còn một bóng người. . . . . .
Phái người xuống giếng truy bắt, ở bên trong giếng vô số mũi tên cùng một tảng đá lớn đã ngăn cản nhịp độ truy lùng của bọn họ. Đám người Chân Văn Quân đã đem tảng đá chèn thật chặt ở cửa động hòng chạy trốn, mất rất nhiều khí lực mới dỡ tảng đá xuống được, dọc theo cửa động tiến vào bên trong cần phải khom lưng bò sát, một lần chỉ có thể cho một người thông qua.
Nữ tử lúc nãy vừa bắn lén đi đến bên cạnh giếng, ở giữa vành mũ kéo thấp cùng mặt nạ màu xanh thẫm, một đôi mắt hạnh đảo qua miệng giếng, rất nhanh liền ra lệnh: "Không cần đuổi theo. Các nàng nhất định đang ở đầu bên kia chuẩn bị sẵn sàng để tập kích rồi. Cả đám đuổi theo chính là tự tìm đường chết."
Nữ tử này vừa mở miệng chính là khẩu âm miền nam thanh thúy, không để lộ cả khuôn mặt, kết hợp thanh âm cùng dáng vóc có thể suy đoán người này là người trẻ tuổi chỉ khoảng hơn hai mươi tuổi.
Tào Phỉ nói: "Nữ lang, Vệ Tử Trác lần này là không có phòng bị mới có thể trúng kế, sau ngày hôm nay nàng nhất định sẽ cẩn thận hơn gấp bội, muốn lại giết nàng chỉ sợ không đơn giản như vậy."
Cuồng phong phần phật vẫn còn đang thổi quét khắp nơi, bên trong hai mắt, lỗ mũi và chòm râu của Tào Phỉ toàn bộ đều là đất cát, trong lòng vẫn còn đang bởi vì không thể diệt trừ được Vệ Đình Húc mà vạn phần tiếc hận.
Nữ tử kia cũng rất nhanh chóng buông xuống: "Giết không được cũng chỉ có thể trách Diêu thị chúng ta đi sai một nước cờ, đây là số mệnh của Vệ Đình Húc. Một ngày nào đó nếu như bị phản công, đó là số mệnh của Diêu gia chúng ta, không có gì phải tiếc hận. Vệ Tử Trác một khi thành công thoát hiểm nhất định sẽ trở lại tập kích Yên Hàng, đây là địa phương mà nàng nhất định muốn nắm bắt. Đến lúc đó Vệ Cảnh An và Trưởng Tôn Ngộ cùng nhau dẫn quân chủ lực tiến đánh, chỉ sợ chúng ta có mọc cánh cũng khó thoát. Hiện tại rời khỏi nơi này mới là chuyện quan trọng."
Tào Phỉ gật đầu nói: "Nữ lang nói phải."
"Yên Hàng vây không được Vệ Tử Trác nhưng cũng không tính là thua thiệt." Nữ tử kia vừa thu cung vừa đi vào trong phòng, "Ít nhất cũng đã giết được trợ thủ đắc lực của Vệ Tử Trác, xem như là bẻ gãy một cánh tay của nàng. Chân Văn Quân cũng trúng tên, trên mũi tên kia mang độc đủ để khiến nàng chịu khổ một trận."
Tào Phỉ đi theo ở phía sau, vào trong phòng, toàn bộ bão cát bị ngăn chặn ở ngoài cửa. Tào Phỉ tẩy sạch cát, cuối cùng cũng khôi phục thị lực.
Tào Phỉ nói: "Còn có một thu hoạch lớn."
Nữ tử cởi bỏ chiếc mũ cùng mặt nạ để lộ ra hình dáng. Một đôi mắt hạnh vốn nên là đa tình, nhưng ở người này lại mang theo hàn khí không dễ thân cận. Gương mặt trắng thuần chưa hề trang điểm bởi vì thường xuyên phơi nắng hứng gió nên làn da có chút thô ráp, đem cung tên đặt lên bàn cởi găng tay ra, trên ngón tay đầy rẫy những vết sẹo do quanh năm kéo cung lưu lại.
Nữ tử kia hiểu được một thu hoạch lớn khác trong lời nói của Tào Phỉ là cái gì.
"Một chiêu điệu hổ ly sơn này của Tử Mậu thúc thúc quả thực ngoạn mục, Chân Văn Quân dẫn binh rời khỏi Hoài Dương muốn tranh đoạt Nhữ Trữ, lại không ngờ rằng Diêu gia chúng ta cũng đã sớm dán mắt vào sào huyệt của nàng, thừa dịp nàng dốc toàn bộ lực lượng mà tấn công hậu phương. Bất quá ta dự đoán Chân Văn Quân chắc chắn cũng có phòng bị, ít nhiều gì cũng lưu lại chút binh lực ở Hoài Dương. Hơn nữa Tử Mậu thúc thúc chớ quên, Hoài Dương còn có Quan Huấn cùng Khương Vọng trấn thủ, hai người này cũng được xem như là lão tướng sa trường, muốn từ trong tay hai người này chiếm được tiện nghi cũng không phải dễ dàng như vậy."
Tào Phỉ rất tán thành khẽ gật đầu: "Chân Quan nhất đảng bành trướng nhanh như vậy, có thể từ trong miệng nàng đoạt được chút nào hay chút nấy. Kho lương, dã thiết phường còn có binh khí trạm, có thể phá hủy bao nhiêu thì hay bấy nhiêu. Muốn làm tan rã liên minh Vệ Chân, nhất định phải chặt đứt từ gốc rễ."
Nữ tử kia nói: "Hoài Dương bên kia ta ngược lại không mấy lo lắng, lo lắng chính là Nhữ Trữ. Một khi Vệ Chân hai người liên thủ đưa Lý Phong trở về kinh thành trở về Cấm uyển, muốn lại một lần nữa làm rung chuyển chính quyền hoàn toàn mới chỉ sợ là khó càng thêm khó. Lý Phong là do Vệ Tử Trác phụ tá lên ngôi, thân, thì phong thưởng thật lớn cho Vệ Tử Trác, đến lúc đó Vệ gia chính là quyền khuynh triều dã; sơ, thì Vệ Đình Húc cũng có thể nắm giữ vận mệnh của Lý Phong ở trong tay, âm thầm điều khiển một ấu chủ bù nhìn có gì phải khách khí? Chỉ cần các nàng có thể trở lại Nhữ Trữ thì giang sơn này sợ là phải đổi họ. Đại Duật hai trăm năm quốc tộ phải chăng sẽ bị hủy hoại trong nháy mắt, chỉ được quyết định ở một trận chiến Nhữ Trữ!"
"Lúc này đang vào thời thế đại tranh quần hùng đồng khởi, Diêu gia không tranh thì chỉ có một kết cục là bị chèn ép. Hơn nữa Diêu gia chúng ta cũng chưa hẳn là không có thực lực để đăng đỉnh." Tào Phỉ tận tình khuyên nhủ, "Nữ lang, không cần chỉ tập trung vào mỗi Duật thất. . . . . ."
Nữ tử kia dường như có chút đăm chiêu khẽ gật đầu, sau một thoáng do dự sát khí bên trong đôi mắt rất nhanh liền bốc lên.
. . . . . .
Nếu không phải trời rét đất lạnh, muốn ở bên trong con đường bùn đất tối om này thuận lợi thông hành chỉ sợ không có nhiều khả năng. Lý Phong bò sát ở bên trong hang động bùn đất bị đông lạnh đến cứng ngắc, nhớ lại cảnh tượng từng trộm lấy một cân thịt giấu vào trong ngực vui sướng từ chỗ này về nhà, so với việc làm một Hoàng đế xúi quẩy như thế này còn vui sướng hơn.
Bất quá ái khanh đã nói, làm Hoàng đế có thể ăn thịt bất cứ lúc nào, muốn ăn bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu, không ai dám quản.
Vì để được ăn thịt, Lý Phong cũng phải nhẫn nhịn một chút.
"Tới rồi!"
Lý Phong đem nắp đậy bằng gỗ trên đỉnh đầu đội mở ra, kéo A Khung lên, bộ y phục tốn hơn trăm lượng bạc được tỉ mỉ cắt may đã dính đầy bùn, cả người vừa mỏi vừa đau, ngã trên mặt đất liền không muốn đứng lên nữa.
Vệ Đình Húc đã mất hết khí lực, Chân Văn Quân ở phía sau nàng, vất vả lắm mới nâng nàng lên tới trên mặt đất, trong lúc Vệ Đình Húc chờ nàng đi lên lại phát hiện nàng bám vào lối ra muốn leo lên nhưng không có bất kỳ khí lực nào nữa.
"Văn Quân!" Vệ Đình Húc lo lắng nói, "Ngươi bị thương tới chỗ nào rồi!"
Cảnh vật trước mắt càng lúc càng mờ mịt, vết thương trên cổ nóng rực giống như một ngọn lửa, trong hai lỗ tai tựa hồ bị cái gì đó ngăn chặn. Chân Văn Quân vừa định mở miệng, trong ngực đau nhói, hôn mê bất tỉnh.